Mạc Đạo Vô Tâm
Chương 36: Mục đích
“Rất nhiều chuyện ta cũng không biết. Tin tức Yên Xảo nói cho ta rất rải rác. Có điều ta cho rằng, Mai Tu dung không phải ngươi đứng sau.”
“Lý do?” Khang phi bắt đầu hứng trí.
“Không ai sẽ ngốc đến nỗi ở vũ đạo do chính mình phụ trách động tay dộng chân. Cái này không khác nào nói cho Hoàng thượng, nàng là chủ mưu. Mặc cho Mai Tu dung có làm như vậy thật, cũng sẽ chừa lại đường lui. Nào có ai thúc thủ chịu trói như vậy? Việc này quá không hợp lẽ thường.”
Khang phi gật đầu, “Bổn cung cũng hiểu được Mai Tu dung là thay người gánh tội, còn gì nữa không?”
“Kỳ thật nếu muốn tra là ai đứng sau, có rất nhiều dấu vết để lần theo. Ví dụ như con đường thích khách tiến cung, lại ví dụ như trong chuyện này ai là người được lợi lớn nhất?”
Khang phi đuôi lông mày nâng lên, lộ vẻ mặt hứng thú, “Ý của ngươi là... Liễu Nguyên Nhi?”
Dương Quỳnh trong lòng cả kinh, vội vàng nói: “Không, ta không nghĩ đến nàng.”
“Vì sao?” Khang phi nhíu mày.
Dương Quỳnh nói: “Mặt ngoài xem như Thục phi nương nương là người được lợi lớn nhất, nhưng nàng cũng tổn thất rất lớn. Dù sao mất đi tỷ tỷ ruột của mình, coi như không nói tới cốt nhục thân tình, thì nàng cũng mất đi chỗ dựa lớn nhất trong cung. Đây là một cuộc mua bán rất không có lợi.”
Khang phi khép lại áo choàng của mình, lắc đầu nói: “Ngươi sai rồi. Ngươi không biết quy củ trong cung. Vì phòng ngừa thế gia đại tộc dựa vào nữ tử trong hậu cung để bành trướng thế lực, triều ta quy định, nữ tử cùng một gia tộc không thể đồng thời ở Hậu vị cùng tứ phi chín tần. Nói cách khác, Liễu Tâm Nhi không chết, Liễu Nguyên Nhi nhiều nhất cũng chỉ được phong Tiệp dư.”
Sắc mặt Dương Quỳnh càng thêm tái nhợt. Nàng đã hiểu ý Khang phi, “Ý nương nương là, chuyện này rất có thể do Thục phi nương nương chủ mưu. Mục đích thực sự là giết tỷ tỷ của nàng, sau đó thế chỗ.”
“Đương nhiên bổn cung hi vọng là bổn cung đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Có điều xem biểu hiện của Liễu Nguyên Nhi trong thời gian hơn tháng này, thật sự không nhìn thấy nàng vì tang tỷ tỷ mà đau khổ.” Khang phi có thể ở trong Hậu cung vững vàng tám năm Thánh sủng không suy, bỏ qua mạo mỹ, gia tộc cùng trí tuệ, là bởi vì nàng so với người khác càng hiểu được ẩn nhẫn. Tính trước làm sau, tuyệt không tranh giành đánh nhau vì thể diện.
Đương nhiên Dương Quỳnh càng không thể tin đây là sự thật. Nếu như lòng người thật sự biến thành như vậy, thì quả thật so với cầm thú còn không bằng.
“Thế nhưng Liễu Tâm Nhi đã là Thục phi, Liễu Nguyên Nhi nhiều nhất cũng chỉ có thể tiếp nhận vị trí này, cũng không được chỗ tốt hơn.” Dương Quỳnh không rõ, tất cả không có thay đổi, vậy hi sinh vì cái gì?
Khang phi cười lạnh nói: “Ngươi xem thân thể của Liễu Tâm Nhi, còn có thể làm cái gì? Nhưng Liễu Nguyên Nhi không giống. Nàng so với tỷ tỷ trẻ tuổi, khỏe mạnh, xinh đẹp. Chủ yếu là, Liễu Tâm Nhi đã bị ốm đau ăn mòn tất cả tâm tư tranh sủng. Tiếp tục như vậy, nàng cũng sẽ không có bất kì hành động nào. Thế nhưng cuối cùng nàng lại giành được vị trí Thục phi, như vậy Liễu Nguyên Nhi vĩnh viễn cũng sẽ không đạt được địa vị cao. Do đó, nàng liền biến thành chướng ngại vật lớn nhất cản đường muội muội mình.”
“Thục phi nương nương cũng quá nhẫn tâm.” Dương Quỳnh ngẫm lại đều cảm thấy lạnh sống lưng. Đó chính là thân sinh ruột thịt! Liền như vậy giết chết tỷ tỷ ruột của mình, nữ tử như thế, còn có chuyện gì không làm được?
Khang phi có chút buồn cười nhìn Dương Quỳnh, nụ cười kia lại lộ ra chua xót nhè nhẹ, “Ngươi cho đây rằng là chủ ý của Liễu Nguyên Nhi?”
“Chẳng lẽ không đúng?”
“Nàng là một nữ tử thì có thể làm gì? Nếu như không có Liễu gia bày mưu tính kế, nàng sao dám làm? Cũng sao làm được?” Khang phi thở dài. Những gia tộc này đều giống nhau, đưa nữ nhân tiến cung để củng cố địa vị, một người không được sẽ lại tiếp một người, người trước đưa vào dĩ nhiên thành đồ bỏ đi, ngoại trừ bị loại bỏ, thì còn có thể có kết cục gì? Lúc trước nàng từ bỏ đấu tranh, trốn vào Lâm Phương các, trừ việc không muốn đối mặt với tranh đấu vĩnh viễn không ngừng trong Hậu cung, cũng chính là bởi vì không muốn nhất thời rước lấy tai vạ cho gia tộc.
Lời nói của Khang phi làm Dương Quỳnh đồng cảm với những phi tần trong cung này, kể cả Liễu Thục phi. Đạp trên thi thể của thân sinh tỷ tỷ, nửa đêm mộng về, sao có thể yên tâm thanh thản?
“Đây không phải chỉ là chuyện của Liễu Nguyên Nhi, cũng không phải chuyện Liễu gia một tay che trời. Chuyện này vô luận là trong cung hay ngoài cung cũng đều có người khác hỗ trợ. Bổn cung cảm thấy những nhân tài này mới là kẻ chủ mưu chân chính ở phía sau.” Khang phi phân tích đến đây, xoay người đi về phía cầu thang, “Trở về đi. Thân thể của ngươi còn chưa khôi phục hẳn, trúng gió sẽ không tốt.”
Dương Quỳnh theo Khang phi xuống lầu. Trong đầu lần lượt tái hiện lại tình cảnh ngày đó, cảm thấy có rất nhiều vấn đề lúc trước không phát hiện, bây giờ nghĩ lại liền cảm thấy không hợp lí. Đang muốn hỏi Khang phi, lại thấy thân mình Khang phi chớp nhoáng một cái, dưới chân giẫm lên khoảng không, cả người ngã về phía trước. Dương Quỳnh đưa tay, kéo Khang phi vào trong lòng mình.
“Nương nương, người không sao chứ?” Lần này nàng dùng sức quá mạnh, cảm giác phía sau lưng như bị xé nứt. Nhưng Dương Quỳnh vẫn kiên cường chịu đựng, cúi đầu nhìn Khang phi trong lồng ngực.
Khang phi khẽ lắc đầu, con ngươi lóe lên một chút cảm xúc không rõ ràng. Nàng từ trong lòng Dương Quỳnh tránh ra, nói: “Bồn cung không có việc gì. Có ngươi ở phía sau bổn cung, bổn cung sao có thể có chuyện?”
Dương Quỳnh toét miệng cười cười, thầm nghĩ: Người không có việc nhưng ta có việc. Không biết da thịt bị lôi kéo như thế nào, thật sự rất đau. Không có chuyện gì người không thể hảo hảo đi đường sao? Xuống lầu cũng làm người ta lo lắng thấp thỏm.
Bước xuống Cẩm Bình lâu, Khang phi lên kiệu, quay đầu nhìn Dương Quỳnh nói: “Theo sát một chút, chớ mất dấu.”
Dương Quỳnh thầm nghĩ: Ta là một đại người sống còn không theo kịp ngươi mục tiêu lớn như vậy? Coi như ta bị thương cũng không cần xem thường ta như thế!
Một đường trở lại Cung Lung Hoa, ven đường ngoại trừ cảnh tượng cung nữ thái giám bước đi vội vàng, cũng không thấy các phi tần khác. Xem ra vào mùa đông, tất cả mọi người đều trốn trong phòng không muốn ra.
Xuân Dương thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Khang phi bị đông lạnh đến đỏ bừng, vội vàng giúp nàng cởi áo choàng, lại đem chậu than xê dịch đến cạnh giường. Tiếp đó vội vàng vắt khăn nóng cho Khang phi lau mặt, sau đó bưng lên trà nóng, oán giận nói: “Sao nương nương lại đông lạnh thành như vậy? Người đi theo cũng quá không hiểu cách hầu hạ.”
Khang phi cười nói: “Bổn cung chỉ dẫn theo Thanh Diệp, ngươi muốn nàng hầu hạ?”
Xuân Dương bĩu môi, “Nương nương, người sủng ái Thanh Diệp nô tỳ biết. Nàng không hiểu cách hầu hạ người, nô tỳ cũng biết. Nhưng dù sao người cũng nên mang theo nhiều người hầu hạ mới phải? Miễn cho các nương nương khác thấy chuyện sẽ chê cười quy củ của Cung Lung Hoa chúng ta.”
Khang phi nói: “Bổn cung ưa thích nàng trầm mặc ít lời.”
Xuân Dương nghe xong lập tức ngậm miệng, không dám tiếp tục nhiều lời.
Khang phi bên tai được thanh tĩnh, dựa vào giường nhắm mắt dưỡng thần.
Dương Quỳnh không cùng Khang phi quay về tẩm điện, mà trực tiếp về phòng của mình. Thương của nàng còn chưa tốt, đi ra ngoài lâu như thế, khó tránh khỏi có chút khí lực không đủ. Vừa mới ở trên lầu Cẩm Bình Lâu gió thổi lạnh như vậy, trở lại phòng chậu than sưởi ấm, ngược lại có chút không thoải mái.
Thiên Linh đã đi Cung Cục kiểm tra các kiểu loại quần áo mùa đông của Khang phi, không ở trong phòng, nhưng vẫn cẩn thận ủ chậu than cho Dương Quỳnh. Ngọn lửa nhỏ bé liếm láp than bạc, phát ra âm thanh rất nhỏ. Theo như quy củ, cung nữ chỉ có thể dùng than đen, nhưng Khang phi sợ bụi than lớn, không có lợi cho nàng dưỡng bệnh, vì vậy cố ý thưởng than bạc cho nàng. Vẻn vẹn hành động này, cũng không biết làm bao nhiêu cung nữ thái giám bên dưới đỏ cả mắt. Ở trước mặt nàng đương nhiên mọi người không dám nói gì, tuy nhiên sau lưng cũng nói, Thiên Linh mệnh tốt, ở cùng một người được sủng ái như vậy, cũng được thơm lây.
Dương Quỳnh cởi áo choàng của mình, ngồi xuống cạnh chậu than sưởi ấm. Nàng luôn không sợ lạnh, cho nên cũng không cảm thấy lạnh cỡ nào. Chẳng qua là đầu có chút choáng váng, nàng muốn đem thân thể của mình làm cho ấm áp, sau đó chui vào chăn ngủ một giấc. Dù sao hiện tại Khang phi cũng không gọi nàng, có thể nhàn hạ một thời gian thì đương nhiên là không thể lãng phí.
Nghĩ đến Khang phi, Dương Quỳnh hơi hơi nhíu mày. Lúc trước nàng vẫn cảm thấy có một số việc không nghĩ ra, có thể là chuyện gì? Trong đầu vô cùng hỗn độn, rất nhiều thứ này nọ không để ý rõ ràng lắm.
Lúc này nàng ở một bên chậu than sưởi ấm, cũng không làm gì. Thuận tay cầm khay đan ở bên cạnh, đây là đồ Thiên Linh dùng để may vá thêu thùa. Bên trong có kim chỉ, kéo, vải vụn, còn có cái túi hương thêu được một nửa. Dương Quỳnh hoàn toàn không hiểu những thứ này, ngày thường nếu cần cái gì đều là Thiên Linh làm. Lúc này nàng tò mò cầm lấy túi thơm, thấy đường chỉ được thêu rất tỉ mỉ, trông rất sinh động.
“A!” Dương Quỳnh không chú ý tới, ở mặt sau túi còn cắm một cái kim. Đụng một cái, lập tức một cái lỗ nhỏ xuất hiện trên ngón trỏ của nàng, máu liên tiếp nhỏ xuống. Dương Quỳnh đặt ngón tay ở trong miệng mút, cũng không quá để ý. Đem túi hương thả lại vào trong khay, nàng đứng dậy, chuẩn bị đến giường nằm. Mới vừa đi được vài bước, một luồng chớp ở trong đầu nàng nổ tung. Nàng quay đầu lại nhìn khay đan may vá, trong đầu hiện lên rất nhiều ý nghĩ.
Thiên Linh từng bị châm giấu trong lễ phục của Khang phi đâm phải. Dương Quỳnh thầm mắng mình tại sao lại quên manh mối quan trọng như vậy? Ba cái châm lông trâu kia đã được người của Thái y viện kiểm tra, phía trên bôi nhựa của quả mỹ nhân. Nhựa quả mỹ nhân vốn không có độc, cho nên Thiên Linh không có việc gì. Có điều nếu gặp phải rượu, liền tăng độ mạnh của rượu lên rất nhiều, khiến người ta sinh ra cảm giác choáng váng say rượu, cho đến khi bất tỉnh nhân sự.
Vốn dĩ Dương Quỳnh luôn nghĩ không ra, coi như Khang phi say rượu thì như thế nào, dựa vào mức độ Hoàng thượng sủng ái Khang phi, thì cũng chỉ là mắng vài câu. Vì cái này mà phí sức như vậy, thật sự không đáng. Hiện giờ xem ra, điều này hoàn toàn có thể lí giải. Ngày ấy nếu như Khang phi say rượu bất tỉnh, coi như nàng ở bên người liều chết bảo hộ, cũng rất khó có thể bảo vệ Khang phi chu toàn. Chẳng lẽ ngay từ đầu, mục tiêu của thích khách chính là Khang phi?
Dương Quỳnh nằm ở trên giường, đắp một cái chăn thật dày. Trong đầu nhớ lại chuyện cũ, đem từng cảnh tượng trước khi mình hôm mê tái hiện lại một lần.
Vũ đạo chấm dứt, vũ cơ áo trắng một mình hành thích Hoàng thượng.
Toàn bộ Cấm Long Vệ đều tụ tập ở chung quanh Hoàng thượng một tấc cũng không rời.
Phần lớn thích khách chạy về hướng của các nàng.
Mục tiêu chém giết của thích khách đều là Khang phi ở phía sau lưng mình.
Quả nhiên, Dương Quỳnh nở nụ cười lạnh. Quả nhiên là nhằm vào Khang phi. Rõ ràng ở đây nhiều đại thần cũng gia quyến như vậy, thích khách lại một mực chạy tới chỗ các nàng. Nếu như đến trợ giúp vũ cơ áo trắng, thì tại sao bọn hắn vọt tới chỗ Khang phi sẽ không tiến lên nữa? Nhiều nhất chính là để giữ chân, không cho Cấm Long Vệ lại đây cứu người mà thôi.
Nếu như mục tiêu là Khang phi, vậy ai sẽ là chủ mưu phía sau?
“Lý do?” Khang phi bắt đầu hứng trí.
“Không ai sẽ ngốc đến nỗi ở vũ đạo do chính mình phụ trách động tay dộng chân. Cái này không khác nào nói cho Hoàng thượng, nàng là chủ mưu. Mặc cho Mai Tu dung có làm như vậy thật, cũng sẽ chừa lại đường lui. Nào có ai thúc thủ chịu trói như vậy? Việc này quá không hợp lẽ thường.”
Khang phi gật đầu, “Bổn cung cũng hiểu được Mai Tu dung là thay người gánh tội, còn gì nữa không?”
“Kỳ thật nếu muốn tra là ai đứng sau, có rất nhiều dấu vết để lần theo. Ví dụ như con đường thích khách tiến cung, lại ví dụ như trong chuyện này ai là người được lợi lớn nhất?”
Khang phi đuôi lông mày nâng lên, lộ vẻ mặt hứng thú, “Ý của ngươi là... Liễu Nguyên Nhi?”
Dương Quỳnh trong lòng cả kinh, vội vàng nói: “Không, ta không nghĩ đến nàng.”
“Vì sao?” Khang phi nhíu mày.
Dương Quỳnh nói: “Mặt ngoài xem như Thục phi nương nương là người được lợi lớn nhất, nhưng nàng cũng tổn thất rất lớn. Dù sao mất đi tỷ tỷ ruột của mình, coi như không nói tới cốt nhục thân tình, thì nàng cũng mất đi chỗ dựa lớn nhất trong cung. Đây là một cuộc mua bán rất không có lợi.”
Khang phi khép lại áo choàng của mình, lắc đầu nói: “Ngươi sai rồi. Ngươi không biết quy củ trong cung. Vì phòng ngừa thế gia đại tộc dựa vào nữ tử trong hậu cung để bành trướng thế lực, triều ta quy định, nữ tử cùng một gia tộc không thể đồng thời ở Hậu vị cùng tứ phi chín tần. Nói cách khác, Liễu Tâm Nhi không chết, Liễu Nguyên Nhi nhiều nhất cũng chỉ được phong Tiệp dư.”
Sắc mặt Dương Quỳnh càng thêm tái nhợt. Nàng đã hiểu ý Khang phi, “Ý nương nương là, chuyện này rất có thể do Thục phi nương nương chủ mưu. Mục đích thực sự là giết tỷ tỷ của nàng, sau đó thế chỗ.”
“Đương nhiên bổn cung hi vọng là bổn cung đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Có điều xem biểu hiện của Liễu Nguyên Nhi trong thời gian hơn tháng này, thật sự không nhìn thấy nàng vì tang tỷ tỷ mà đau khổ.” Khang phi có thể ở trong Hậu cung vững vàng tám năm Thánh sủng không suy, bỏ qua mạo mỹ, gia tộc cùng trí tuệ, là bởi vì nàng so với người khác càng hiểu được ẩn nhẫn. Tính trước làm sau, tuyệt không tranh giành đánh nhau vì thể diện.
Đương nhiên Dương Quỳnh càng không thể tin đây là sự thật. Nếu như lòng người thật sự biến thành như vậy, thì quả thật so với cầm thú còn không bằng.
“Thế nhưng Liễu Tâm Nhi đã là Thục phi, Liễu Nguyên Nhi nhiều nhất cũng chỉ có thể tiếp nhận vị trí này, cũng không được chỗ tốt hơn.” Dương Quỳnh không rõ, tất cả không có thay đổi, vậy hi sinh vì cái gì?
Khang phi cười lạnh nói: “Ngươi xem thân thể của Liễu Tâm Nhi, còn có thể làm cái gì? Nhưng Liễu Nguyên Nhi không giống. Nàng so với tỷ tỷ trẻ tuổi, khỏe mạnh, xinh đẹp. Chủ yếu là, Liễu Tâm Nhi đã bị ốm đau ăn mòn tất cả tâm tư tranh sủng. Tiếp tục như vậy, nàng cũng sẽ không có bất kì hành động nào. Thế nhưng cuối cùng nàng lại giành được vị trí Thục phi, như vậy Liễu Nguyên Nhi vĩnh viễn cũng sẽ không đạt được địa vị cao. Do đó, nàng liền biến thành chướng ngại vật lớn nhất cản đường muội muội mình.”
“Thục phi nương nương cũng quá nhẫn tâm.” Dương Quỳnh ngẫm lại đều cảm thấy lạnh sống lưng. Đó chính là thân sinh ruột thịt! Liền như vậy giết chết tỷ tỷ ruột của mình, nữ tử như thế, còn có chuyện gì không làm được?
Khang phi có chút buồn cười nhìn Dương Quỳnh, nụ cười kia lại lộ ra chua xót nhè nhẹ, “Ngươi cho đây rằng là chủ ý của Liễu Nguyên Nhi?”
“Chẳng lẽ không đúng?”
“Nàng là một nữ tử thì có thể làm gì? Nếu như không có Liễu gia bày mưu tính kế, nàng sao dám làm? Cũng sao làm được?” Khang phi thở dài. Những gia tộc này đều giống nhau, đưa nữ nhân tiến cung để củng cố địa vị, một người không được sẽ lại tiếp một người, người trước đưa vào dĩ nhiên thành đồ bỏ đi, ngoại trừ bị loại bỏ, thì còn có thể có kết cục gì? Lúc trước nàng từ bỏ đấu tranh, trốn vào Lâm Phương các, trừ việc không muốn đối mặt với tranh đấu vĩnh viễn không ngừng trong Hậu cung, cũng chính là bởi vì không muốn nhất thời rước lấy tai vạ cho gia tộc.
Lời nói của Khang phi làm Dương Quỳnh đồng cảm với những phi tần trong cung này, kể cả Liễu Thục phi. Đạp trên thi thể của thân sinh tỷ tỷ, nửa đêm mộng về, sao có thể yên tâm thanh thản?
“Đây không phải chỉ là chuyện của Liễu Nguyên Nhi, cũng không phải chuyện Liễu gia một tay che trời. Chuyện này vô luận là trong cung hay ngoài cung cũng đều có người khác hỗ trợ. Bổn cung cảm thấy những nhân tài này mới là kẻ chủ mưu chân chính ở phía sau.” Khang phi phân tích đến đây, xoay người đi về phía cầu thang, “Trở về đi. Thân thể của ngươi còn chưa khôi phục hẳn, trúng gió sẽ không tốt.”
Dương Quỳnh theo Khang phi xuống lầu. Trong đầu lần lượt tái hiện lại tình cảnh ngày đó, cảm thấy có rất nhiều vấn đề lúc trước không phát hiện, bây giờ nghĩ lại liền cảm thấy không hợp lí. Đang muốn hỏi Khang phi, lại thấy thân mình Khang phi chớp nhoáng một cái, dưới chân giẫm lên khoảng không, cả người ngã về phía trước. Dương Quỳnh đưa tay, kéo Khang phi vào trong lòng mình.
“Nương nương, người không sao chứ?” Lần này nàng dùng sức quá mạnh, cảm giác phía sau lưng như bị xé nứt. Nhưng Dương Quỳnh vẫn kiên cường chịu đựng, cúi đầu nhìn Khang phi trong lồng ngực.
Khang phi khẽ lắc đầu, con ngươi lóe lên một chút cảm xúc không rõ ràng. Nàng từ trong lòng Dương Quỳnh tránh ra, nói: “Bồn cung không có việc gì. Có ngươi ở phía sau bổn cung, bổn cung sao có thể có chuyện?”
Dương Quỳnh toét miệng cười cười, thầm nghĩ: Người không có việc nhưng ta có việc. Không biết da thịt bị lôi kéo như thế nào, thật sự rất đau. Không có chuyện gì người không thể hảo hảo đi đường sao? Xuống lầu cũng làm người ta lo lắng thấp thỏm.
Bước xuống Cẩm Bình lâu, Khang phi lên kiệu, quay đầu nhìn Dương Quỳnh nói: “Theo sát một chút, chớ mất dấu.”
Dương Quỳnh thầm nghĩ: Ta là một đại người sống còn không theo kịp ngươi mục tiêu lớn như vậy? Coi như ta bị thương cũng không cần xem thường ta như thế!
Một đường trở lại Cung Lung Hoa, ven đường ngoại trừ cảnh tượng cung nữ thái giám bước đi vội vàng, cũng không thấy các phi tần khác. Xem ra vào mùa đông, tất cả mọi người đều trốn trong phòng không muốn ra.
Xuân Dương thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Khang phi bị đông lạnh đến đỏ bừng, vội vàng giúp nàng cởi áo choàng, lại đem chậu than xê dịch đến cạnh giường. Tiếp đó vội vàng vắt khăn nóng cho Khang phi lau mặt, sau đó bưng lên trà nóng, oán giận nói: “Sao nương nương lại đông lạnh thành như vậy? Người đi theo cũng quá không hiểu cách hầu hạ.”
Khang phi cười nói: “Bổn cung chỉ dẫn theo Thanh Diệp, ngươi muốn nàng hầu hạ?”
Xuân Dương bĩu môi, “Nương nương, người sủng ái Thanh Diệp nô tỳ biết. Nàng không hiểu cách hầu hạ người, nô tỳ cũng biết. Nhưng dù sao người cũng nên mang theo nhiều người hầu hạ mới phải? Miễn cho các nương nương khác thấy chuyện sẽ chê cười quy củ của Cung Lung Hoa chúng ta.”
Khang phi nói: “Bổn cung ưa thích nàng trầm mặc ít lời.”
Xuân Dương nghe xong lập tức ngậm miệng, không dám tiếp tục nhiều lời.
Khang phi bên tai được thanh tĩnh, dựa vào giường nhắm mắt dưỡng thần.
Dương Quỳnh không cùng Khang phi quay về tẩm điện, mà trực tiếp về phòng của mình. Thương của nàng còn chưa tốt, đi ra ngoài lâu như thế, khó tránh khỏi có chút khí lực không đủ. Vừa mới ở trên lầu Cẩm Bình Lâu gió thổi lạnh như vậy, trở lại phòng chậu than sưởi ấm, ngược lại có chút không thoải mái.
Thiên Linh đã đi Cung Cục kiểm tra các kiểu loại quần áo mùa đông của Khang phi, không ở trong phòng, nhưng vẫn cẩn thận ủ chậu than cho Dương Quỳnh. Ngọn lửa nhỏ bé liếm láp than bạc, phát ra âm thanh rất nhỏ. Theo như quy củ, cung nữ chỉ có thể dùng than đen, nhưng Khang phi sợ bụi than lớn, không có lợi cho nàng dưỡng bệnh, vì vậy cố ý thưởng than bạc cho nàng. Vẻn vẹn hành động này, cũng không biết làm bao nhiêu cung nữ thái giám bên dưới đỏ cả mắt. Ở trước mặt nàng đương nhiên mọi người không dám nói gì, tuy nhiên sau lưng cũng nói, Thiên Linh mệnh tốt, ở cùng một người được sủng ái như vậy, cũng được thơm lây.
Dương Quỳnh cởi áo choàng của mình, ngồi xuống cạnh chậu than sưởi ấm. Nàng luôn không sợ lạnh, cho nên cũng không cảm thấy lạnh cỡ nào. Chẳng qua là đầu có chút choáng váng, nàng muốn đem thân thể của mình làm cho ấm áp, sau đó chui vào chăn ngủ một giấc. Dù sao hiện tại Khang phi cũng không gọi nàng, có thể nhàn hạ một thời gian thì đương nhiên là không thể lãng phí.
Nghĩ đến Khang phi, Dương Quỳnh hơi hơi nhíu mày. Lúc trước nàng vẫn cảm thấy có một số việc không nghĩ ra, có thể là chuyện gì? Trong đầu vô cùng hỗn độn, rất nhiều thứ này nọ không để ý rõ ràng lắm.
Lúc này nàng ở một bên chậu than sưởi ấm, cũng không làm gì. Thuận tay cầm khay đan ở bên cạnh, đây là đồ Thiên Linh dùng để may vá thêu thùa. Bên trong có kim chỉ, kéo, vải vụn, còn có cái túi hương thêu được một nửa. Dương Quỳnh hoàn toàn không hiểu những thứ này, ngày thường nếu cần cái gì đều là Thiên Linh làm. Lúc này nàng tò mò cầm lấy túi thơm, thấy đường chỉ được thêu rất tỉ mỉ, trông rất sinh động.
“A!” Dương Quỳnh không chú ý tới, ở mặt sau túi còn cắm một cái kim. Đụng một cái, lập tức một cái lỗ nhỏ xuất hiện trên ngón trỏ của nàng, máu liên tiếp nhỏ xuống. Dương Quỳnh đặt ngón tay ở trong miệng mút, cũng không quá để ý. Đem túi hương thả lại vào trong khay, nàng đứng dậy, chuẩn bị đến giường nằm. Mới vừa đi được vài bước, một luồng chớp ở trong đầu nàng nổ tung. Nàng quay đầu lại nhìn khay đan may vá, trong đầu hiện lên rất nhiều ý nghĩ.
Thiên Linh từng bị châm giấu trong lễ phục của Khang phi đâm phải. Dương Quỳnh thầm mắng mình tại sao lại quên manh mối quan trọng như vậy? Ba cái châm lông trâu kia đã được người của Thái y viện kiểm tra, phía trên bôi nhựa của quả mỹ nhân. Nhựa quả mỹ nhân vốn không có độc, cho nên Thiên Linh không có việc gì. Có điều nếu gặp phải rượu, liền tăng độ mạnh của rượu lên rất nhiều, khiến người ta sinh ra cảm giác choáng váng say rượu, cho đến khi bất tỉnh nhân sự.
Vốn dĩ Dương Quỳnh luôn nghĩ không ra, coi như Khang phi say rượu thì như thế nào, dựa vào mức độ Hoàng thượng sủng ái Khang phi, thì cũng chỉ là mắng vài câu. Vì cái này mà phí sức như vậy, thật sự không đáng. Hiện giờ xem ra, điều này hoàn toàn có thể lí giải. Ngày ấy nếu như Khang phi say rượu bất tỉnh, coi như nàng ở bên người liều chết bảo hộ, cũng rất khó có thể bảo vệ Khang phi chu toàn. Chẳng lẽ ngay từ đầu, mục tiêu của thích khách chính là Khang phi?
Dương Quỳnh nằm ở trên giường, đắp một cái chăn thật dày. Trong đầu nhớ lại chuyện cũ, đem từng cảnh tượng trước khi mình hôm mê tái hiện lại một lần.
Vũ đạo chấm dứt, vũ cơ áo trắng một mình hành thích Hoàng thượng.
Toàn bộ Cấm Long Vệ đều tụ tập ở chung quanh Hoàng thượng một tấc cũng không rời.
Phần lớn thích khách chạy về hướng của các nàng.
Mục tiêu chém giết của thích khách đều là Khang phi ở phía sau lưng mình.
Quả nhiên, Dương Quỳnh nở nụ cười lạnh. Quả nhiên là nhằm vào Khang phi. Rõ ràng ở đây nhiều đại thần cũng gia quyến như vậy, thích khách lại một mực chạy tới chỗ các nàng. Nếu như đến trợ giúp vũ cơ áo trắng, thì tại sao bọn hắn vọt tới chỗ Khang phi sẽ không tiến lên nữa? Nhiều nhất chính là để giữ chân, không cho Cấm Long Vệ lại đây cứu người mà thôi.
Nếu như mục tiêu là Khang phi, vậy ai sẽ là chủ mưu phía sau?
Tác giả :
Liễm Chu