Mạc Đạo Vô Tâm
Chương 3: Khang phi
“Khang phi nương nương, đã đến Lâm Phương các.” Thái giám dẫn đường phía trước đẩy ra cửa lớn, Dương Quỳnh đỡ Khang phi từ trên kiệu xuống sau đó mọi người rục rịch tiến vào.
Bước qua cửa, Dương Quỳnh đưa mắt nhìn bốn phía liền cảm thấy hai chữ “Lâm Phương” này thật chuẩn xác. Trong viện tử cổ thụ che trời, xung quanh đều là cây cối hoa cỏ với rất nhiều chủng loại phong phú. Không những vậy, trong sân còn có một cây đại thụ rất lớn, đoán chừng phải mười mấy người ôm mới xuể. Đi dọc theo con đường lát gạch đến bậc thềm, thái giám đẩy ra cửa cung. Dương Quỳnh chỉ nghe âm thanh cũng đã chau mày, nhìn một lượt, trong lòng lại lo lắng lúc này nó thể có rơi xuống đè chết người hay không.
Cửa cung mở ra, lớp bụi thật dày bay lên, ánh sáng xuyên qua, làm vườn ngự uyển như ngôi nhà ma này cuối cùng cũng có một tia dương khí.
Rốt cuộc Dương Quỳnh cũng hiểu tị cư dưỡng bệnh là gì, chẳng qua chỉ là cách nói khác của việc đày vào lãnh cung mà thôi. Nhìn trộm biểu tình của Khang phi, Dương Quỳnh cảm giác dường như nàng đã biết sẽ gặp tình cảnh như vậy, hết thảy đều bình tĩnh thản nhiên. Điều này cũng làm cho Dương Quỳnh đối với nữ tử nhu nhược này thêm vài phần kính trọng.
“Khang phi nương nương, nơi này luôn không có người ở, ngày thường lại không quét dọn cẩn thận, mong nương nương thứ tội.” Thái giám dẫn dắt nói, nhưng vẻ mặt lại không có bao nhiêu sợ hãi.
“Không sao.” Tiếng nói của Khang phi vẫn như trước nhu hòa, mềm mại. Được Dương Quỳnh đỡ vào cửa, nàng nhìn bốn phía một lượt, đối mặt với cảnh tượng bừa bộn như vậy cũng không nói gì thêm. Dương Quỳnh vốn dĩ tuân thủ theo nguyên tắc nói ít sai ít, nên tự nhiên cũng không lắm lời. Thái giám thấy Khang phi không nói gì liền vội vàng cáo từ, nơi quỷ quái này, đứng thôi cũng làm hắn thấy không thoải mái.
Khang phi phất tay ý bảo bọn hắn có thể lui xuống. Đoàn người rời khỏi Lâm Phương các, cửa lớn cũng bị đóng lại. Dương Quỳnh nghe thấy “Cạch” một tiếng, dường như cửa bên ngoài bị khóa. Nàng mơ hồ nhìn Khang phi, chỉ thấy Khang phi cười cười: “Quy củ trong cung là phải khóa lại.”
Dương Quỳnh nhẹ gật đầu, nhìn thấy Khang phi vẫn đứng ở đại điện, bốn phía không có chỗ nào sạch sẽ, vội vàng để bao y phục xuống, nói: “Nương nương, trước tiên người hãy đi ra ngoài hóng mát, nơi này để cho... nô tì thu dọn.” Một tiếng nô tì, Dương Quỳnh thật sự còn nói không quen.
Khang phi khẽ gật đầu, nhẹ nhàng bước ra ngoài.
Dương Quỳnh nhìn bóng lưng của Khang phi, thầm nghĩ: “Mỹ nhân như vậy, Hoàng thượng cũng thật tàn nhẫn.” Nghĩ nhiều cũng vô dụng, trước kia Dương Quỳnh xuất thân từ con nhà nghèo, khi nhập ngũ lại tiếp nhận huấn luyện, có cái khổ nào mà nàng chưa từng ăn, cho nên một chút này còn không làm khó được nàng.
Dương Quỳnh kéo tay áo, tìm trước tìm sau, tìm được cái chổi, chậu gỗ, vài cây gậy trúc, còn có một cái kéo. Nàng bưng chậu tới cạnh giếng ở hậu viện, múc nước đổ vào chậu, nhìn nước múc lên trong suốt thấy đáy làm nàng yên tâm không ít. Mặc kệ như thế nào, có nước là có thể sống lâu vài ngày.
Vẩy nước lên mặt đất để tránh bụi bay lên khi quét, trước tiên Dương Quỳnh đem những thứ ngổn ngang lộn xộn xung quanh thu dọn thật tốt, thấy cũng không có đồ gì quý giá, liền cũng lười quấy rầy Khang phi, tự mình quyết định, sau đó cầm chổi quét sạch sẽ đại điện, lại lấy nước lần nữa, xé mấy cái màn che rách nát không chịu nổi làm giẻ lau, không đến một canh giờ liền đem hầu hết mọi chỗ trong đại điện lau sạch sẽ.
Dương Quỳnh ra ngoài mời Khang phi vào, trong khoảng thời gian nàng quét dọn, Khang phi vẫn luôn đứng dưới cây cổ thụ trong sân nhìn, không quấy rầy cũng không giúp đỡ. Dương Quỳnh hiểu rất rõ, người ta là chủ tử, dù có gặp khó khăn hoạn nạn thì cũng vẫn là nương nương thân kiều thể quý. Mà nàng, chung quy chỉ là cung nữ. Ai~ Mệnh khổ không thể oán chính phủ! Cùng là xuyên không, mà mình lại xuyên thành tiểu cung nữ, thân làm trâu làm ngựa, lại còn muốn sống nhờ vào người khác.
Khang phi bước vào, nhìn đại điện miễn cưỡng được gọi là sạch sẽ sáng sủa gật gật đầu, “Đúng là một nha đầu chân tay nhanh nhẹn.” Mắt phượng quét qua, nàng tìm cái ghế ngồi xuống, quay đầu nói với Dương Quỳnh: “Ngươi là ai?”
“Ta...” Dương Quỳnh cả kinh, vội vàng cúi đầu, che dấu trong lòng căng thẳng, “Thưa nương nương, nô tì tên Thanh Diệp.”
“A?” Khóe miệng Khang phi gợi lên một nét cười, không thể nói là thật tâm hay giả ý, chỉ là một nét cười nhàn nhạt như vậy, lại làm cho Dương Quỳnh kinh hồn bạt vía.
“Vậy ngươi họ gì?” Khang phi không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng.
“Ta...” Trên trán Dương Quỳnh toát mồ hôi. Cái tên Thanh Diệp này nàng vừa mới nghe người khác nói, mà thân phận bây giờ của nàng họ gì, làm sao nàng biết được?
“Ngươi có biết khuê danh của bổn cung không?” Khang phi tiếp tục hỏi.
Dương Quỳnh cúi đầu không nói lời nào. Cái này đương nhiên nàng không thể biết.
“Ngươi có biết quan hệ của bổn cung với ngươi không?” Dường như Khang phi cũng không tức giận, có lẽ ngày từ đầu nàng đã biết cung nữ đối diện sẽ không trả lời được câu hỏi của mình.
Yên lặng thật lâu, đối mặt với Dương Quỳnh không nói lời nào, Khang phi không thể không thờ dài, “Nhớ kỹ, ngươi họ Thẩm, tên Thẩm Thanh Diệp. Bổn cung cũng họ Thẩm, khuê danh Thu Hoa, Thẩm gia là Giang Nam vọng tộc, mấy đời đều giữ chức vị cao trong triều. Ngươi là nô tài trong nhà ta. Trước khi vào cung, bổn cung cùng ngươi không thân cận, nhưng sau khi tiến cung, đối với ngươi có nhiều dẫn dắt. Có điều, ngươi lại bị người ngoài lợi dụng, hãm hại bổn cung vào việc bất nghĩa, nên mới có ngày hôm nay.”
Dương Quỳnh sững sờ tại chỗ, cố gắng phản ứng, muốn biết rõ chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn cảm thấy tư duy có chút theo không kịp, “Nếu ta đã phản bội nương nương, tại sao người còn muốn để ta tới hầu hạ người, còn nói với ta những thứ này.”
Khang phi cười khổ nói: “Ngươi cho rằng tới giờ này, ngày này, tình cảnh như thế này, thì việc để ai tới hầu hạ còn do bổn cung quyết định sao?”
Giờ Dương Quỳnh mới hiểu, tình hình phức tạp hơn so với mình biết rất nhiều.
“Về phần tại sao bổn cung lại phải nói với ngươi những lời này, đó là bởi vì bổn cung biết rõ, ngươi không phải Thanh Diệp. Nếu là nàng, dù có thông minh lanh lợi đến đâu cũng sẽ không thản nhiên như vậy. Trong lòng ngươi không có quỷ, từ ánh mắt của ngươi bổn cung có thể thấy được. Hôm nay bổn cung không muốn vạch trần ngươi, cũng không muốn trách tội ngươi, bổn cung chỉ muốn biết ngươi rốt cục là ai? Tất cả chuyện này là như thế nào?” Trên mặt Khang phi không có một chút độ ấm, nhưng sự rét lạnh trong đôi mắt phượng dần trở nên ôn hòa.
Cuối cùng Dương Quỳnh cũng yên tâm một chút, suy nghĩ một lúc nói: “Lời ta nói chỉ sợ nương nương không tin.”
Khang phi nở nụ cười, “Ngươi cứ nói, bổn cung tin hay không là việc của bổn cung.”
“Vâng.” Dương Quỳnh nghĩ đến chuyện tự biện tự diễn nhất định sẽ bị lộ, không bằng thành thực kể thật, sống chết tùy mệnh. Thế là nàng đem mọi chuyện thực tế nói cho Khang phi.
Khang phi luôn yên lặng lắng nghe cho đến khi nàng nói xong, “Ngươi nói những điều kì lạ như vậy, bổn cung tin ngươi thế nào?”
Dương Quỳnh cười khổ nói: “Nô tì đã sớm nói nương nương sẽ không tin.”
Khang phi trầm mặc một lúc mới nói tiếp, “Kỳ thật... Bổn cung tin ngươi hay không cũng không quan trọng. Nơi này là lãnh cung, người nào đã vào đây, thì cả đời coi như hết, vô luận là bổn cung hay là ngươi, đều không ra được. Ngươi là người hầu hạ bổn cung, nếu như bổn cung có chuyện gì không may xảy ra, ngươi ắt phải bồi táng. Cho nên, căn bản bổn cung cũng không sợ có người sai khiến ngươi hạ độc, bởi vì bổn cung đã không còn gì để mất.”
Nàng nói như gió thoảng mây đưa, tựa hồ hoàn toàn không phải cảnh ngộ của bản thân. Điểm ấy làm cho Dương Quỳnh càng thêm hiếu kì đối với vị nương nương này. Nàng thân là phi vị, gặp phong ba nhưng không khóc không nháo, không buồn bã không tổn thương, bình tĩnh đến đáng sợ. Bằng kinh nghiệm từng trải của mình, Dương Quỳnh cảm thấy, Khang phi nương nương nếu như không phải đã trải qua nhiều lần tang thương thì chính là tâm như tro tàn.
Khang phi không để cho Dương Quỳnh quỳ quá lâu, ý bảo nàng đứng lên, “Hiện giờ chỉ có bổn cung cùng ngươi hai người, những quy củ trong cung trước kia không cần giữ.” Nói tới đây nàng đột nhiên cười cười, “Nếu theo như ngươi nói, vậy chắc hẳn ngươi cũng không biết quy củ như thế nào. Xem ra đến nơi này, hóa ra lại là cứu ngươi một mạng.”
Dương Quỳnh không dám nói gì, chỉ đáp ứng theo.
“Trong ngoài Lâm Phương các sau này đều nhờ vào ngươi. Ngươi cũng không cần sốt ruột, có thể làm gì, vào lúc nào, đều tự mình quyết định là được rồi, không cần hỏi lại bổn cung.” Khang phi trái lại thực tiêu sái, trực tiếp buông tay, cái gì cũng mặc kệ.
Gánh nặng trong lòng Dương Quỳnh cuối cùng cũng được giải thoát, đối với quyết định của Khang phi hết sức hài lòng. Nương nương vốn dĩ cũng không giúp được gì, không bằng để chính nàng làm thì tốt hơn.
Khang phi nói xong, khoát tay phân phó Dương Quỳnh trước tiên đi thu dọn phía sau tẩm điện, dù sao cũng là có người ở. Dương Quỳnh vâng lời, lui xuống làm việc.
Tới hậu điện, Dương Quỳnh phát hiện nơi đây cũng rất lớn, phòng cũng rộng rãi, chỉ là lâu không có người ở, rách nát không chịu nổi, bụi dày tới một cen-ti-mét.
Nàng tìm rèm che đã rách, xé thành nhiều mảnh to nhỏ thích hợp, ngâm vào nước để che miệng mũi, sao đó vào phòng, trước tiên mở toàn bộ cửa sổ để thông gió, sau đó kiểm tra một chút độ bền chắc của căn phòng. Đây là điều rất cần thiết, vạn nhất phòng này bởi vì lâu năm không tu sửa, kết cấu chịu lực bị phá hủy, đại sự chính là muốn mạng người. Kiểm tra xong nhưng không phát hiện việc gì lớn, Dương Quỳnh âm thầm cảm thán, kiến trúc của người cổ đại chất lượng thật cao! Xây dựng trần nhà thật sự rất tốt, tuy rằng lâu không được tu sửa nhưng vẫn rất bền chắc.
Tiếp đó nàng đem mảnh vỡ gạch ngói thu dọn sạch sẽ, sau đó cầm chổi quét bụi, cuối cùng lại dùng khăn lau sạch một lần, xong xuôi nhìn lại thì cũng có chút dáng dấp của phòng ở. Chính là trong quá trình nàng thu dọn, ngoài ý muốn lại phát hiện thấy một ít đồ tốt.
Trong khoảng thời gian này, Khang phi luôn ở tiền điện cùng trong sân đi dạo. Nàng là người chịu được cô quạnh, tịch mịch, nhìn thấy trong sân cổ thụ Thanh Tùng, hoa cỏ xanh tươi thì không khỏi bật cười. Yên bình, chỉ có ngay tại lúc này mới có thể cảm nhận được, rời xa hậu cung tranh đấu, hóa ra lại tốt đẹp như vậy. Chẳng qua, nụ cười ở khóe môi biến mất, những người kia thật sự sẽ bỏ qua cho nàng sao? Chỉ sợ sự tình còn không đơn giản như vậy.
Sắc trời mù mịt, Khang phi tính toàn thời gian, đi về hướng hậu điện. Lúc này trước cửa đã thập phần náo nhiệt, trên mặt đất bày không ít đồ vật.
“Những thứ này là ở đâu ra?” Khang phi nhíu mày.
Dương Quỳnh nghe được âm thanh từ bên trong chạy ra, còn chưa kịp nói, liền đem Khang phi chọc cười. Dương Quỳnh cúi đầu nhìn mình bộ dạng chật vật giống như con khỉ người đầy bùn đất thì cũng nở nụ cười.
“Lại để nương nương chê cười.” Nàng hành lễ với Khang phi, tuy rằng không đủ tiêu chuẩn, nhưng tốt xấu gì cũng không thất lễ.
Bước qua cửa, Dương Quỳnh đưa mắt nhìn bốn phía liền cảm thấy hai chữ “Lâm Phương” này thật chuẩn xác. Trong viện tử cổ thụ che trời, xung quanh đều là cây cối hoa cỏ với rất nhiều chủng loại phong phú. Không những vậy, trong sân còn có một cây đại thụ rất lớn, đoán chừng phải mười mấy người ôm mới xuể. Đi dọc theo con đường lát gạch đến bậc thềm, thái giám đẩy ra cửa cung. Dương Quỳnh chỉ nghe âm thanh cũng đã chau mày, nhìn một lượt, trong lòng lại lo lắng lúc này nó thể có rơi xuống đè chết người hay không.
Cửa cung mở ra, lớp bụi thật dày bay lên, ánh sáng xuyên qua, làm vườn ngự uyển như ngôi nhà ma này cuối cùng cũng có một tia dương khí.
Rốt cuộc Dương Quỳnh cũng hiểu tị cư dưỡng bệnh là gì, chẳng qua chỉ là cách nói khác của việc đày vào lãnh cung mà thôi. Nhìn trộm biểu tình của Khang phi, Dương Quỳnh cảm giác dường như nàng đã biết sẽ gặp tình cảnh như vậy, hết thảy đều bình tĩnh thản nhiên. Điều này cũng làm cho Dương Quỳnh đối với nữ tử nhu nhược này thêm vài phần kính trọng.
“Khang phi nương nương, nơi này luôn không có người ở, ngày thường lại không quét dọn cẩn thận, mong nương nương thứ tội.” Thái giám dẫn dắt nói, nhưng vẻ mặt lại không có bao nhiêu sợ hãi.
“Không sao.” Tiếng nói của Khang phi vẫn như trước nhu hòa, mềm mại. Được Dương Quỳnh đỡ vào cửa, nàng nhìn bốn phía một lượt, đối mặt với cảnh tượng bừa bộn như vậy cũng không nói gì thêm. Dương Quỳnh vốn dĩ tuân thủ theo nguyên tắc nói ít sai ít, nên tự nhiên cũng không lắm lời. Thái giám thấy Khang phi không nói gì liền vội vàng cáo từ, nơi quỷ quái này, đứng thôi cũng làm hắn thấy không thoải mái.
Khang phi phất tay ý bảo bọn hắn có thể lui xuống. Đoàn người rời khỏi Lâm Phương các, cửa lớn cũng bị đóng lại. Dương Quỳnh nghe thấy “Cạch” một tiếng, dường như cửa bên ngoài bị khóa. Nàng mơ hồ nhìn Khang phi, chỉ thấy Khang phi cười cười: “Quy củ trong cung là phải khóa lại.”
Dương Quỳnh nhẹ gật đầu, nhìn thấy Khang phi vẫn đứng ở đại điện, bốn phía không có chỗ nào sạch sẽ, vội vàng để bao y phục xuống, nói: “Nương nương, trước tiên người hãy đi ra ngoài hóng mát, nơi này để cho... nô tì thu dọn.” Một tiếng nô tì, Dương Quỳnh thật sự còn nói không quen.
Khang phi khẽ gật đầu, nhẹ nhàng bước ra ngoài.
Dương Quỳnh nhìn bóng lưng của Khang phi, thầm nghĩ: “Mỹ nhân như vậy, Hoàng thượng cũng thật tàn nhẫn.” Nghĩ nhiều cũng vô dụng, trước kia Dương Quỳnh xuất thân từ con nhà nghèo, khi nhập ngũ lại tiếp nhận huấn luyện, có cái khổ nào mà nàng chưa từng ăn, cho nên một chút này còn không làm khó được nàng.
Dương Quỳnh kéo tay áo, tìm trước tìm sau, tìm được cái chổi, chậu gỗ, vài cây gậy trúc, còn có một cái kéo. Nàng bưng chậu tới cạnh giếng ở hậu viện, múc nước đổ vào chậu, nhìn nước múc lên trong suốt thấy đáy làm nàng yên tâm không ít. Mặc kệ như thế nào, có nước là có thể sống lâu vài ngày.
Vẩy nước lên mặt đất để tránh bụi bay lên khi quét, trước tiên Dương Quỳnh đem những thứ ngổn ngang lộn xộn xung quanh thu dọn thật tốt, thấy cũng không có đồ gì quý giá, liền cũng lười quấy rầy Khang phi, tự mình quyết định, sau đó cầm chổi quét sạch sẽ đại điện, lại lấy nước lần nữa, xé mấy cái màn che rách nát không chịu nổi làm giẻ lau, không đến một canh giờ liền đem hầu hết mọi chỗ trong đại điện lau sạch sẽ.
Dương Quỳnh ra ngoài mời Khang phi vào, trong khoảng thời gian nàng quét dọn, Khang phi vẫn luôn đứng dưới cây cổ thụ trong sân nhìn, không quấy rầy cũng không giúp đỡ. Dương Quỳnh hiểu rất rõ, người ta là chủ tử, dù có gặp khó khăn hoạn nạn thì cũng vẫn là nương nương thân kiều thể quý. Mà nàng, chung quy chỉ là cung nữ. Ai~ Mệnh khổ không thể oán chính phủ! Cùng là xuyên không, mà mình lại xuyên thành tiểu cung nữ, thân làm trâu làm ngựa, lại còn muốn sống nhờ vào người khác.
Khang phi bước vào, nhìn đại điện miễn cưỡng được gọi là sạch sẽ sáng sủa gật gật đầu, “Đúng là một nha đầu chân tay nhanh nhẹn.” Mắt phượng quét qua, nàng tìm cái ghế ngồi xuống, quay đầu nói với Dương Quỳnh: “Ngươi là ai?”
“Ta...” Dương Quỳnh cả kinh, vội vàng cúi đầu, che dấu trong lòng căng thẳng, “Thưa nương nương, nô tì tên Thanh Diệp.”
“A?” Khóe miệng Khang phi gợi lên một nét cười, không thể nói là thật tâm hay giả ý, chỉ là một nét cười nhàn nhạt như vậy, lại làm cho Dương Quỳnh kinh hồn bạt vía.
“Vậy ngươi họ gì?” Khang phi không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng.
“Ta...” Trên trán Dương Quỳnh toát mồ hôi. Cái tên Thanh Diệp này nàng vừa mới nghe người khác nói, mà thân phận bây giờ của nàng họ gì, làm sao nàng biết được?
“Ngươi có biết khuê danh của bổn cung không?” Khang phi tiếp tục hỏi.
Dương Quỳnh cúi đầu không nói lời nào. Cái này đương nhiên nàng không thể biết.
“Ngươi có biết quan hệ của bổn cung với ngươi không?” Dường như Khang phi cũng không tức giận, có lẽ ngày từ đầu nàng đã biết cung nữ đối diện sẽ không trả lời được câu hỏi của mình.
Yên lặng thật lâu, đối mặt với Dương Quỳnh không nói lời nào, Khang phi không thể không thờ dài, “Nhớ kỹ, ngươi họ Thẩm, tên Thẩm Thanh Diệp. Bổn cung cũng họ Thẩm, khuê danh Thu Hoa, Thẩm gia là Giang Nam vọng tộc, mấy đời đều giữ chức vị cao trong triều. Ngươi là nô tài trong nhà ta. Trước khi vào cung, bổn cung cùng ngươi không thân cận, nhưng sau khi tiến cung, đối với ngươi có nhiều dẫn dắt. Có điều, ngươi lại bị người ngoài lợi dụng, hãm hại bổn cung vào việc bất nghĩa, nên mới có ngày hôm nay.”
Dương Quỳnh sững sờ tại chỗ, cố gắng phản ứng, muốn biết rõ chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn cảm thấy tư duy có chút theo không kịp, “Nếu ta đã phản bội nương nương, tại sao người còn muốn để ta tới hầu hạ người, còn nói với ta những thứ này.”
Khang phi cười khổ nói: “Ngươi cho rằng tới giờ này, ngày này, tình cảnh như thế này, thì việc để ai tới hầu hạ còn do bổn cung quyết định sao?”
Giờ Dương Quỳnh mới hiểu, tình hình phức tạp hơn so với mình biết rất nhiều.
“Về phần tại sao bổn cung lại phải nói với ngươi những lời này, đó là bởi vì bổn cung biết rõ, ngươi không phải Thanh Diệp. Nếu là nàng, dù có thông minh lanh lợi đến đâu cũng sẽ không thản nhiên như vậy. Trong lòng ngươi không có quỷ, từ ánh mắt của ngươi bổn cung có thể thấy được. Hôm nay bổn cung không muốn vạch trần ngươi, cũng không muốn trách tội ngươi, bổn cung chỉ muốn biết ngươi rốt cục là ai? Tất cả chuyện này là như thế nào?” Trên mặt Khang phi không có một chút độ ấm, nhưng sự rét lạnh trong đôi mắt phượng dần trở nên ôn hòa.
Cuối cùng Dương Quỳnh cũng yên tâm một chút, suy nghĩ một lúc nói: “Lời ta nói chỉ sợ nương nương không tin.”
Khang phi nở nụ cười, “Ngươi cứ nói, bổn cung tin hay không là việc của bổn cung.”
“Vâng.” Dương Quỳnh nghĩ đến chuyện tự biện tự diễn nhất định sẽ bị lộ, không bằng thành thực kể thật, sống chết tùy mệnh. Thế là nàng đem mọi chuyện thực tế nói cho Khang phi.
Khang phi luôn yên lặng lắng nghe cho đến khi nàng nói xong, “Ngươi nói những điều kì lạ như vậy, bổn cung tin ngươi thế nào?”
Dương Quỳnh cười khổ nói: “Nô tì đã sớm nói nương nương sẽ không tin.”
Khang phi trầm mặc một lúc mới nói tiếp, “Kỳ thật... Bổn cung tin ngươi hay không cũng không quan trọng. Nơi này là lãnh cung, người nào đã vào đây, thì cả đời coi như hết, vô luận là bổn cung hay là ngươi, đều không ra được. Ngươi là người hầu hạ bổn cung, nếu như bổn cung có chuyện gì không may xảy ra, ngươi ắt phải bồi táng. Cho nên, căn bản bổn cung cũng không sợ có người sai khiến ngươi hạ độc, bởi vì bổn cung đã không còn gì để mất.”
Nàng nói như gió thoảng mây đưa, tựa hồ hoàn toàn không phải cảnh ngộ của bản thân. Điểm ấy làm cho Dương Quỳnh càng thêm hiếu kì đối với vị nương nương này. Nàng thân là phi vị, gặp phong ba nhưng không khóc không nháo, không buồn bã không tổn thương, bình tĩnh đến đáng sợ. Bằng kinh nghiệm từng trải của mình, Dương Quỳnh cảm thấy, Khang phi nương nương nếu như không phải đã trải qua nhiều lần tang thương thì chính là tâm như tro tàn.
Khang phi không để cho Dương Quỳnh quỳ quá lâu, ý bảo nàng đứng lên, “Hiện giờ chỉ có bổn cung cùng ngươi hai người, những quy củ trong cung trước kia không cần giữ.” Nói tới đây nàng đột nhiên cười cười, “Nếu theo như ngươi nói, vậy chắc hẳn ngươi cũng không biết quy củ như thế nào. Xem ra đến nơi này, hóa ra lại là cứu ngươi một mạng.”
Dương Quỳnh không dám nói gì, chỉ đáp ứng theo.
“Trong ngoài Lâm Phương các sau này đều nhờ vào ngươi. Ngươi cũng không cần sốt ruột, có thể làm gì, vào lúc nào, đều tự mình quyết định là được rồi, không cần hỏi lại bổn cung.” Khang phi trái lại thực tiêu sái, trực tiếp buông tay, cái gì cũng mặc kệ.
Gánh nặng trong lòng Dương Quỳnh cuối cùng cũng được giải thoát, đối với quyết định của Khang phi hết sức hài lòng. Nương nương vốn dĩ cũng không giúp được gì, không bằng để chính nàng làm thì tốt hơn.
Khang phi nói xong, khoát tay phân phó Dương Quỳnh trước tiên đi thu dọn phía sau tẩm điện, dù sao cũng là có người ở. Dương Quỳnh vâng lời, lui xuống làm việc.
Tới hậu điện, Dương Quỳnh phát hiện nơi đây cũng rất lớn, phòng cũng rộng rãi, chỉ là lâu không có người ở, rách nát không chịu nổi, bụi dày tới một cen-ti-mét.
Nàng tìm rèm che đã rách, xé thành nhiều mảnh to nhỏ thích hợp, ngâm vào nước để che miệng mũi, sao đó vào phòng, trước tiên mở toàn bộ cửa sổ để thông gió, sau đó kiểm tra một chút độ bền chắc của căn phòng. Đây là điều rất cần thiết, vạn nhất phòng này bởi vì lâu năm không tu sửa, kết cấu chịu lực bị phá hủy, đại sự chính là muốn mạng người. Kiểm tra xong nhưng không phát hiện việc gì lớn, Dương Quỳnh âm thầm cảm thán, kiến trúc của người cổ đại chất lượng thật cao! Xây dựng trần nhà thật sự rất tốt, tuy rằng lâu không được tu sửa nhưng vẫn rất bền chắc.
Tiếp đó nàng đem mảnh vỡ gạch ngói thu dọn sạch sẽ, sau đó cầm chổi quét bụi, cuối cùng lại dùng khăn lau sạch một lần, xong xuôi nhìn lại thì cũng có chút dáng dấp của phòng ở. Chính là trong quá trình nàng thu dọn, ngoài ý muốn lại phát hiện thấy một ít đồ tốt.
Trong khoảng thời gian này, Khang phi luôn ở tiền điện cùng trong sân đi dạo. Nàng là người chịu được cô quạnh, tịch mịch, nhìn thấy trong sân cổ thụ Thanh Tùng, hoa cỏ xanh tươi thì không khỏi bật cười. Yên bình, chỉ có ngay tại lúc này mới có thể cảm nhận được, rời xa hậu cung tranh đấu, hóa ra lại tốt đẹp như vậy. Chẳng qua, nụ cười ở khóe môi biến mất, những người kia thật sự sẽ bỏ qua cho nàng sao? Chỉ sợ sự tình còn không đơn giản như vậy.
Sắc trời mù mịt, Khang phi tính toàn thời gian, đi về hướng hậu điện. Lúc này trước cửa đã thập phần náo nhiệt, trên mặt đất bày không ít đồ vật.
“Những thứ này là ở đâu ra?” Khang phi nhíu mày.
Dương Quỳnh nghe được âm thanh từ bên trong chạy ra, còn chưa kịp nói, liền đem Khang phi chọc cười. Dương Quỳnh cúi đầu nhìn mình bộ dạng chật vật giống như con khỉ người đầy bùn đất thì cũng nở nụ cười.
“Lại để nương nương chê cười.” Nàng hành lễ với Khang phi, tuy rằng không đủ tiêu chuẩn, nhưng tốt xấu gì cũng không thất lễ.
Tác giả :
Liễm Chu