Mạc Đạo Vô Tâm
Chương 104: Thức tỉnh
“Châm cực nhỏ...” Dương Quỳnh luôn cảm giác trong trí nhớ của mình có tồn tại thứ này.
“Là châm lông trâu.” Suy cho cùng Thiên Linh cũng là nữ công trong nghề, đối với may vá linh tinh tương đối mẫn cảm.
“Đúng vậy! Lúc trước trong lễ phục của nương nương tìm được châm lông trâu, còn bôi nhựa của quả mỹ nhân. Chẳng lẽ lần trước không hại được nương nương, lần này lại lặp lại chiêu cũ?” Dương Quỳnh nhớ lại chuyện lúc trước.
Nguyên Hương luôn rất ít nói chuyện, lúc này nói: “Có muốn đi tìm Phùng Mỹ nhân hỏi một chút hay không?”
Như Quyên lắc đầu, “Cho dù là Phùng Mỹ nhân, nàng cũng sẽ tuyệt đối không thừa nhận. Một khi nhận, chính là tội chết. Phùng Mỹ nhân sẽ không ngu như vậy.”
“Kế trước mắt là xác định nương nương có thật sự trúng độc châm hay không.” Dương Quỳnh nghĩ một chút, “Như Quyên, ngươi tới kiểm tra thân mình nương nương xem có vết thương do châm đâm hay không.” Nàng quay đầu nói với Nguyên Hương cùng Thiên Linh, “Chúng ta ra ngoài đợi.”
Như Quyên không hiểu, tại sao Dương Quỳnh không tự mình kiểm tra?
Kỳ thật Dương Quỳnh cũng không muốn mượn tay người khác. Có điều năng lực tự chủ của mình ở trước mặt Khang phi luôn rất kém, nếu là mình tới kiểm tra thì rất có khả năng sẽ bởi vì quan hệ trong lòng mà bỏ sót cái gì đó.
Chờ trong chốc lát, Như Quyên đi ra nói: “Trên cánh tay nương nương quả thật có một vết thương rất nhỏ, còn thấy máu.”
“Xem ra quả thật là Phùng Mỹ nhân động tay động chân.” Thiên Linh nói.
Mặc dù ba người khác không nói gì, nhưng trong lòng cũng đồng ý với quan điểm của Thiên Linh.
“Lần này nương nương có thật là trúng nhựa của quả mỹ nhân không?” Như Quyên hỏi.
Không ai biết, cũng không ai dám thử giải độc cho Khang phi. Cuối cùng vẫn phải mời thái y tới đây.
Lý thái y ở bên kia còn chưa có manh mối gì rõ ràng, nghe phát hiện mới của đám người Dương Quỳnh xong, nhăn mày, “Nói như vậy, Khang phi nương nương là bị người ta hại?”
Dương Quỳnh nói: “Lý thái y, việc đó không quan trọng. Chúng ta chỉ muốn biết, ngài có biện pháp nào cứu nương nương không?”
“Cái này...” Lý thái y khó xử nói: “Tra không được là trúng độc gì, ta cũng không dám tùy tiện dùng thuốc.” Hắn lại chẩn mạch cho Khang phi, “Cũng may hiện tại mạch tượng của nương nương ôn hòa, nhất thời sẽ không có trở ngại gì. Ta đây trở về liên hợp với Viện Phán đại nhân cùng nhau nghiên cứu, xem có chỗ nào giải thích độc Khang phi trúng hay không.”
Tiễn Lý thái y, mấy người cũng đều không có chủ ý gì. Thiên Linh vài lần muốn đến hỏi Phùng Mỹ nhân đều bị Dương Quỳnh ngăn cấm. So với bất cứ ai nàng cũng đều sốt ruột hơn, nhưng nàng không ngừng tự nói với bản thân rằng mình cần bình tĩnh. Hiện tại đi tìm Phùng Mỹ nhân, không có kết quả gì, ngược lại sẽ làm lớn chuyện hơn, khiến cho Cung Lung Hoa không yên.
Đến tối, Hoàng thượng tới, nhìn thấy Khang phi như vậy, vô cùng phẫn nộ. Nghe mấy người Dương Quỳnh thưa lại xong, không chỉ điều bốn thái y từ Thái Y Viện đến túc trực ở Cung Lung Hoa, mà còn dẫn Phùng Mỹ nhân đến chất vấn.
Sau khi Phùng Mỹ nhân đến nghe rõ đầu đuôi sự tình thì hô to oan uổng. Dưới cơn thịnh nộ, Hoàng thượng trực tiếp nhốt nàng vào Chấp Hình Ti. Dương Quỳnh cảm thấy sự việc càng ngày càng loạn, Hoàng thượng nhúng tay vào khiến cho thế cục ngày càng không thể khống chế.
Ban đêm, nhóm thái y nghiên cứu nửa ngày vẫn như cũ không có biện pháp, Dương Quỳnh để cho bọn họ về nghỉ ngơi. Nhìn đám người Như Quyên ở bên cạnh vẻ mặt cũng đều mệt mỏi, Dương Quỳnh cũng đuổi các nàng đi nốt.
“Sáng mai các ngươi tới thay ta, mau về nghỉ ngơi đi. Đều mệt ngã, nương nương làm sao bây giờ?”
Nhóm người Như Quyên nghe xong cũng không nói gì nữa, đều yên lặng trở về phòng.
Không lâu sau, ngoài cửa sổ truyền tới âm thanh rất nhỏ. Dương Quỳnh đi tới mở cửa, gương mặt rất giống nàng của Mặc Diệp liền thò vào.
Dương Quỳnh nghiêng đầu, ý bảo hắn mau vào. Mặc Diệp lại không vào, thân mình hơi lui lại, phía sau hắn liền xuất hiện một khuôn mặt khác. Người này Dương Quỳnh nhất định đã gặp qua, nhưng ấn tượng lại rất mơ hồ. Nàng cau mày nhìn kỹ vài lần, chợt nói: “Là ngươi!”
Người tới cười nói: “Trí nhớ của Thanh Diệp cô nương thật tốt. Tại hạ Ngô Đồng.” Hắn không biết võ công, nhưng động tác leo qua cửa sổ lúc này cũng rất nhanh nhẹn. Mặc Diệp nhìn thấy Ngô Đồng vào phòng sau đó mới điểm mũi chân, lật nhào một cái tiến vào.
Dương Quỳnh đóng kín cửa sổ, quay đầu lại thấy Ngô Đồng đang bắt mạch cho Khang phi. Nàng dùng ánh mắt nghi vấn nhìn Mặc Diệp, Mặc Diệp nói: “Ngô Đồng là thái y của thái y viện, có quan hệ sâu xa với Thẩm gia, đối với độc dược rất thành thạo, cho nên ta mời hắn đến đây xem một chút.”
Dương Quỳnh gật đầu, không hỏi nhiều nữa.
Một lát sau, Ngô Đồng quay đầu lại bị hai cặp mắt to của Dương Quỳnh cùng Mặc Diệp dọa sợ.
“Thế nào?” Mặc Diệp hỏi.
“Trúng một loại cổ (sâu độc). Nếu không giải trừ, nương nương sẽ cứ mê man như vậy cho đến chết.” Vẻ mặt của Ngô Đồng rất nghiêm túc.
“Ngươi có thể giải không?” Dương Quỳnh đã từng nghe qua chuyện xưa về cổ, vẫn cảm thấy thứ nói không rõ đó thật đáng sợ. Bây giờ nghĩ đến Khang phi đang bị thứ này giày vò, nháy mắt trong lòng như bị bóp nghẹt.
Ngô Đồng nghe xong vấn đề này cười cười, “Trên đời này không có loại cổ nào ta không giải được. Nhưng mà...”
Hai chữ đằng sau làm trái tim vừa mới thả lỏng của Dương Quỳnh lại lập tức bị buộc chặt, “Nhưng mà cái gì?”
“Ta cần thời gian ba ngày. Trong khoảng thời gian này nương nương sẽ không có nguy hiểm, điều kiện tiên quyết là không người nào được động tay động chân.” Ngô Đồng nói.
Dương Quỳnh gật đầu, “Ta sẽ trông coi nương nương.”
Ngô Đồng đứng dậy đi tới cửa sổ, “Sau khi có giải dược, ta sẽ để Mặc Diệp đưa tới.” Nói xong liền mở cửa sổ nhảy ra ngoài.
Mặc Diệp gật gật đầu với Dương Quỳnh, cũng trèo ra ngoài.
Nghe được lời Ngô Đồng nói, rốt cuộc Dương Quỳnh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ba ngày, Khang phi vẫn hôn mê bất tỉnh. Thêm vào đó thuốc đã không thể nuốt xuống được nữa. Chu Cẩm phi gần như là sinh trưởng ở Cung Lung Hoa, cho đến khi thân thể của nàng không chịu được nữa, mới bị người đi về cung.
Dương Quỳnh canh giữ ở bên giường, chỉ cảm thấy chân tay lạnh như băng. Kỳ hạn ba ngày đã đến, bên phía Ngô Đồng vẫn không có tin tức. Chẳng lẽ... Nàng luôn không chịu tin rằng Khang phi sẽ chết như vậy. Nhưng nàng biết, khi không thể đưa đồ ăn vào cơ thể, người này đã sắp không được rồi. Không có phương pháp điều trị của hiện đại, nếu không dựa vào việc truyền dịch thì Khang phi còn có thể chống đỡ thêm được một quãng thời gian.
Đêm hôm ấy, Dương Quỳnh ra khỏi tẩm điện của Khang phi. Nàng cảm giác nếu mình tiếp tục canh giữ Khang phi, thì ngay cả bản thân cũng sắp điên rồi. Nàng cần bình tĩnh, nhưng khi nhìn đến Khang phi, nàng lại hoàn toàn không thể suy nghĩ. Trong đầu đều là từng cái nhăn mày, từng nụ cười ngày thường của Khang phi.
Trong đêm tối, mơ hồ có một bóng người lướt qua. Dương Quỳnh cả kinh, vội vàng đuổi theo. Đến hành lang gấp khúc dưới bóng tối, bóng đen kia ngừng lại. Dương Quỳnh nói: “Mặc Diệp, cuối cùng ngươi đã tới?”
Bóng đen xoay người, đúng là gương mặt cực kỳ giống Dương Quỳnh. “Thanh Diệp, ta tới đưa thứ này.” Mặc Diệp giơ tay lên, ném một bình sứ nhỏ lại đây.
Dương Quỳnh đưa tay tiếp nhận, cúi đầu nhìn thoáng qua, hẳn là thuốc, “Đây là giải dược?”
Mặc Diệp gật đầu, “Ngươi nhanh đi cứu nương nương đi. Nhớ kỹ, cứ hai canh giờ cho nương nương ăn một viên. Còn nữa, chú ý người bên cạnh ngươi.” Mặc Diệp nói xong, thân ảnh chợt lóe, liền biến mất không dấu vết.
Dương Quỳnh nắm chặt bình sứ nhỏ trong tay, cảm giác mình lại được sống lại.
Quay về tẩm điện, Như Quyên đang canh giữ bên giường. Dương Quỳnh vốn định kêu Như Quyên hỗ trợ mớm thuốc, nhưng nhớ đến câu nói sau cùng của Mặc Diệp, “Chú ý người bên cạnh ngươi.” Nàng lại đem lời nói nuốt xuống.
“Như Quyên, ngươi trông một ngày cũng mệt mỏi rồi, nơi này có ta, ngươi đi về nghỉ ngơi đi.”
Như Quyên lắc đầu, “Ta không mệt. Có thể canh giữ nương nương, một chút ta cũng không mệt.”
Dương Quỳnh thở dài, “Để cho ta với nương nương một chút thời gian được không?”
Lời này vừa nói ra, Như Quyên chỉ có thể biết điều rời đi.
Dương Quỳnh thấy nàng rời đi, lập tức lấy bình sứ nhỏ đổ ra tay một viên thuốc. Viên thuốc nhỏ màu đỏ, chỉ to bằng hạt đậu tương. Dương Quỳnh nâng Khang phi dậy, để nàng dựa vào người mình, đem viên thuốc nhét vào trong miệng của nàng. Chờ một lúc, nhưng lại không thấy động tác Khang phi nuốt xuống. Lúc này nàng mới nhớ, Khang phi đã không thể nuốt vào đồ ăn gì đó nữa.
Không quan tâm nhiều, Dương Quỳnh giữ chặt thân thể Khang phi, cúi đầu hôn lên môi Khang phi. Đầu lưỡi cạy mở hàm răng, ở trong miệng đối phương rốt cuộc cũng tìm được viên thuốc, sau đó đem viên thuốc đẩy đến cổ họng Khang phi. Cảm giác yết hầu Khang phi bỗng nhúc nhích, giống như viên thuốc bị nuốt xuống, lúc này Dương Quỳnh mới yên tâm. Không đành lòng, hôn môi Khang phi một chút, sau đó đặt nàng nằm xuống, đắp kín chăn.
“Nhất định ngươi sẽ không có chuyện gì.”
Tới nửa đêm, Dương Quỳnh canh giữ không dám có một chút lơ là. Vừa thấy qua hai canh giờ, nàng lại đổ ra một viên thuốc, giống như lần thứ nhất giúp Khang phi nuốt xuống. Trời còn chưa sáng, Khang phi có phản ứng, bắt đầu nôn mửa không ngừng. Nhóm người Như Quyên, Thiên Linh tiến vào hầu hạ. Những chuyện lặt vặt này Dương Quỳnh luôn không làm. Tất cả mọi người tập mãi cũng thành thói quen. Dương Quỳnh luôn nhớ kỹ lời Mặc Diệp nói, để ý từng động tác của những người tiếp cận Khang phi.
Khang phi nôn ra vài lần, hô hấp dường như thông thuận hơn nhiều. Như Quyên đút nàng ăn một chén tổ yến, thế nhưng lại ăn vào được. Mọi người mừng rỡ.
“Thanh Diệp, nương nương làm sao lại đột nhiên tốt lên rồi?” Như Quyên vui vẻ nói.
“Tốt rồi, đây chính là chuyện tốt. Nương nương chúng ta là người lương thiện, luôn có Bồ Tát phù hộ mà.” Thiên Linh cũng vô cùng vui vẻ.
Dương Quỳnh không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát.
Bốn vị thái y túc trực ở Cung Lung Hoa thấy tình hình này cũng tấm tắc lấy làm lạ.
Lý thái y bắt mạch cho Khang phi, vui vẻ nói: “Mạch tượng của Khang phi nương nương có lực, xem ra là sống qua cửa ải này rồi.”
Nghe Lý thái y nói xong, mọi người lại được một trận mừng rỡ. Nguyên Hương tự mình đi báo tin cho Hoàng thượng. Hoàng thượng rất nhanh liền tới, nghe thái y nói xong cũng vô cùng cao hứng. Nói chờ Khang phi tỉnh lại sẽ hạ chỉ phong thưởng cho bốn vị thái y cùng mọi người ở Cung Lung Hoa.
Chờ Hoàng thượng đi rồi, nhóm thái y lại trở về phòng nghiên cứu xem làm thế nào để Khang phi điều dưỡng thân thể.
Lúc này vừa vặn qua hai canh giờ, Dương Quỳnh tìm lý do để người trong phòng ra ngoài, lại cho Khang phi ăn một viên thuốc. Lần này không phải khó khăn như trước, trực tiếp nhét vào miệng Khang phi là được rồi.
Cứ như vậy tổng cộng năm lần, đến lúc cơm chiều, Khang phi dĩ nhiên tỉnh. Nàng mở to mắt, nhìn thấy chính là hai mắt che kín tơ máu của Dương Quỳnh. “Ngươi đã tỉnh.” Dương Quỳnh cố gắng áp chế kích động trong lòng, tận lực dùng ngữ khí bình tĩnh nhất nói ra.
“Là châm lông trâu.” Suy cho cùng Thiên Linh cũng là nữ công trong nghề, đối với may vá linh tinh tương đối mẫn cảm.
“Đúng vậy! Lúc trước trong lễ phục của nương nương tìm được châm lông trâu, còn bôi nhựa của quả mỹ nhân. Chẳng lẽ lần trước không hại được nương nương, lần này lại lặp lại chiêu cũ?” Dương Quỳnh nhớ lại chuyện lúc trước.
Nguyên Hương luôn rất ít nói chuyện, lúc này nói: “Có muốn đi tìm Phùng Mỹ nhân hỏi một chút hay không?”
Như Quyên lắc đầu, “Cho dù là Phùng Mỹ nhân, nàng cũng sẽ tuyệt đối không thừa nhận. Một khi nhận, chính là tội chết. Phùng Mỹ nhân sẽ không ngu như vậy.”
“Kế trước mắt là xác định nương nương có thật sự trúng độc châm hay không.” Dương Quỳnh nghĩ một chút, “Như Quyên, ngươi tới kiểm tra thân mình nương nương xem có vết thương do châm đâm hay không.” Nàng quay đầu nói với Nguyên Hương cùng Thiên Linh, “Chúng ta ra ngoài đợi.”
Như Quyên không hiểu, tại sao Dương Quỳnh không tự mình kiểm tra?
Kỳ thật Dương Quỳnh cũng không muốn mượn tay người khác. Có điều năng lực tự chủ của mình ở trước mặt Khang phi luôn rất kém, nếu là mình tới kiểm tra thì rất có khả năng sẽ bởi vì quan hệ trong lòng mà bỏ sót cái gì đó.
Chờ trong chốc lát, Như Quyên đi ra nói: “Trên cánh tay nương nương quả thật có một vết thương rất nhỏ, còn thấy máu.”
“Xem ra quả thật là Phùng Mỹ nhân động tay động chân.” Thiên Linh nói.
Mặc dù ba người khác không nói gì, nhưng trong lòng cũng đồng ý với quan điểm của Thiên Linh.
“Lần này nương nương có thật là trúng nhựa của quả mỹ nhân không?” Như Quyên hỏi.
Không ai biết, cũng không ai dám thử giải độc cho Khang phi. Cuối cùng vẫn phải mời thái y tới đây.
Lý thái y ở bên kia còn chưa có manh mối gì rõ ràng, nghe phát hiện mới của đám người Dương Quỳnh xong, nhăn mày, “Nói như vậy, Khang phi nương nương là bị người ta hại?”
Dương Quỳnh nói: “Lý thái y, việc đó không quan trọng. Chúng ta chỉ muốn biết, ngài có biện pháp nào cứu nương nương không?”
“Cái này...” Lý thái y khó xử nói: “Tra không được là trúng độc gì, ta cũng không dám tùy tiện dùng thuốc.” Hắn lại chẩn mạch cho Khang phi, “Cũng may hiện tại mạch tượng của nương nương ôn hòa, nhất thời sẽ không có trở ngại gì. Ta đây trở về liên hợp với Viện Phán đại nhân cùng nhau nghiên cứu, xem có chỗ nào giải thích độc Khang phi trúng hay không.”
Tiễn Lý thái y, mấy người cũng đều không có chủ ý gì. Thiên Linh vài lần muốn đến hỏi Phùng Mỹ nhân đều bị Dương Quỳnh ngăn cấm. So với bất cứ ai nàng cũng đều sốt ruột hơn, nhưng nàng không ngừng tự nói với bản thân rằng mình cần bình tĩnh. Hiện tại đi tìm Phùng Mỹ nhân, không có kết quả gì, ngược lại sẽ làm lớn chuyện hơn, khiến cho Cung Lung Hoa không yên.
Đến tối, Hoàng thượng tới, nhìn thấy Khang phi như vậy, vô cùng phẫn nộ. Nghe mấy người Dương Quỳnh thưa lại xong, không chỉ điều bốn thái y từ Thái Y Viện đến túc trực ở Cung Lung Hoa, mà còn dẫn Phùng Mỹ nhân đến chất vấn.
Sau khi Phùng Mỹ nhân đến nghe rõ đầu đuôi sự tình thì hô to oan uổng. Dưới cơn thịnh nộ, Hoàng thượng trực tiếp nhốt nàng vào Chấp Hình Ti. Dương Quỳnh cảm thấy sự việc càng ngày càng loạn, Hoàng thượng nhúng tay vào khiến cho thế cục ngày càng không thể khống chế.
Ban đêm, nhóm thái y nghiên cứu nửa ngày vẫn như cũ không có biện pháp, Dương Quỳnh để cho bọn họ về nghỉ ngơi. Nhìn đám người Như Quyên ở bên cạnh vẻ mặt cũng đều mệt mỏi, Dương Quỳnh cũng đuổi các nàng đi nốt.
“Sáng mai các ngươi tới thay ta, mau về nghỉ ngơi đi. Đều mệt ngã, nương nương làm sao bây giờ?”
Nhóm người Như Quyên nghe xong cũng không nói gì nữa, đều yên lặng trở về phòng.
Không lâu sau, ngoài cửa sổ truyền tới âm thanh rất nhỏ. Dương Quỳnh đi tới mở cửa, gương mặt rất giống nàng của Mặc Diệp liền thò vào.
Dương Quỳnh nghiêng đầu, ý bảo hắn mau vào. Mặc Diệp lại không vào, thân mình hơi lui lại, phía sau hắn liền xuất hiện một khuôn mặt khác. Người này Dương Quỳnh nhất định đã gặp qua, nhưng ấn tượng lại rất mơ hồ. Nàng cau mày nhìn kỹ vài lần, chợt nói: “Là ngươi!”
Người tới cười nói: “Trí nhớ của Thanh Diệp cô nương thật tốt. Tại hạ Ngô Đồng.” Hắn không biết võ công, nhưng động tác leo qua cửa sổ lúc này cũng rất nhanh nhẹn. Mặc Diệp nhìn thấy Ngô Đồng vào phòng sau đó mới điểm mũi chân, lật nhào một cái tiến vào.
Dương Quỳnh đóng kín cửa sổ, quay đầu lại thấy Ngô Đồng đang bắt mạch cho Khang phi. Nàng dùng ánh mắt nghi vấn nhìn Mặc Diệp, Mặc Diệp nói: “Ngô Đồng là thái y của thái y viện, có quan hệ sâu xa với Thẩm gia, đối với độc dược rất thành thạo, cho nên ta mời hắn đến đây xem một chút.”
Dương Quỳnh gật đầu, không hỏi nhiều nữa.
Một lát sau, Ngô Đồng quay đầu lại bị hai cặp mắt to của Dương Quỳnh cùng Mặc Diệp dọa sợ.
“Thế nào?” Mặc Diệp hỏi.
“Trúng một loại cổ (sâu độc). Nếu không giải trừ, nương nương sẽ cứ mê man như vậy cho đến chết.” Vẻ mặt của Ngô Đồng rất nghiêm túc.
“Ngươi có thể giải không?” Dương Quỳnh đã từng nghe qua chuyện xưa về cổ, vẫn cảm thấy thứ nói không rõ đó thật đáng sợ. Bây giờ nghĩ đến Khang phi đang bị thứ này giày vò, nháy mắt trong lòng như bị bóp nghẹt.
Ngô Đồng nghe xong vấn đề này cười cười, “Trên đời này không có loại cổ nào ta không giải được. Nhưng mà...”
Hai chữ đằng sau làm trái tim vừa mới thả lỏng của Dương Quỳnh lại lập tức bị buộc chặt, “Nhưng mà cái gì?”
“Ta cần thời gian ba ngày. Trong khoảng thời gian này nương nương sẽ không có nguy hiểm, điều kiện tiên quyết là không người nào được động tay động chân.” Ngô Đồng nói.
Dương Quỳnh gật đầu, “Ta sẽ trông coi nương nương.”
Ngô Đồng đứng dậy đi tới cửa sổ, “Sau khi có giải dược, ta sẽ để Mặc Diệp đưa tới.” Nói xong liền mở cửa sổ nhảy ra ngoài.
Mặc Diệp gật gật đầu với Dương Quỳnh, cũng trèo ra ngoài.
Nghe được lời Ngô Đồng nói, rốt cuộc Dương Quỳnh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ba ngày, Khang phi vẫn hôn mê bất tỉnh. Thêm vào đó thuốc đã không thể nuốt xuống được nữa. Chu Cẩm phi gần như là sinh trưởng ở Cung Lung Hoa, cho đến khi thân thể của nàng không chịu được nữa, mới bị người đi về cung.
Dương Quỳnh canh giữ ở bên giường, chỉ cảm thấy chân tay lạnh như băng. Kỳ hạn ba ngày đã đến, bên phía Ngô Đồng vẫn không có tin tức. Chẳng lẽ... Nàng luôn không chịu tin rằng Khang phi sẽ chết như vậy. Nhưng nàng biết, khi không thể đưa đồ ăn vào cơ thể, người này đã sắp không được rồi. Không có phương pháp điều trị của hiện đại, nếu không dựa vào việc truyền dịch thì Khang phi còn có thể chống đỡ thêm được một quãng thời gian.
Đêm hôm ấy, Dương Quỳnh ra khỏi tẩm điện của Khang phi. Nàng cảm giác nếu mình tiếp tục canh giữ Khang phi, thì ngay cả bản thân cũng sắp điên rồi. Nàng cần bình tĩnh, nhưng khi nhìn đến Khang phi, nàng lại hoàn toàn không thể suy nghĩ. Trong đầu đều là từng cái nhăn mày, từng nụ cười ngày thường của Khang phi.
Trong đêm tối, mơ hồ có một bóng người lướt qua. Dương Quỳnh cả kinh, vội vàng đuổi theo. Đến hành lang gấp khúc dưới bóng tối, bóng đen kia ngừng lại. Dương Quỳnh nói: “Mặc Diệp, cuối cùng ngươi đã tới?”
Bóng đen xoay người, đúng là gương mặt cực kỳ giống Dương Quỳnh. “Thanh Diệp, ta tới đưa thứ này.” Mặc Diệp giơ tay lên, ném một bình sứ nhỏ lại đây.
Dương Quỳnh đưa tay tiếp nhận, cúi đầu nhìn thoáng qua, hẳn là thuốc, “Đây là giải dược?”
Mặc Diệp gật đầu, “Ngươi nhanh đi cứu nương nương đi. Nhớ kỹ, cứ hai canh giờ cho nương nương ăn một viên. Còn nữa, chú ý người bên cạnh ngươi.” Mặc Diệp nói xong, thân ảnh chợt lóe, liền biến mất không dấu vết.
Dương Quỳnh nắm chặt bình sứ nhỏ trong tay, cảm giác mình lại được sống lại.
Quay về tẩm điện, Như Quyên đang canh giữ bên giường. Dương Quỳnh vốn định kêu Như Quyên hỗ trợ mớm thuốc, nhưng nhớ đến câu nói sau cùng của Mặc Diệp, “Chú ý người bên cạnh ngươi.” Nàng lại đem lời nói nuốt xuống.
“Như Quyên, ngươi trông một ngày cũng mệt mỏi rồi, nơi này có ta, ngươi đi về nghỉ ngơi đi.”
Như Quyên lắc đầu, “Ta không mệt. Có thể canh giữ nương nương, một chút ta cũng không mệt.”
Dương Quỳnh thở dài, “Để cho ta với nương nương một chút thời gian được không?”
Lời này vừa nói ra, Như Quyên chỉ có thể biết điều rời đi.
Dương Quỳnh thấy nàng rời đi, lập tức lấy bình sứ nhỏ đổ ra tay một viên thuốc. Viên thuốc nhỏ màu đỏ, chỉ to bằng hạt đậu tương. Dương Quỳnh nâng Khang phi dậy, để nàng dựa vào người mình, đem viên thuốc nhét vào trong miệng của nàng. Chờ một lúc, nhưng lại không thấy động tác Khang phi nuốt xuống. Lúc này nàng mới nhớ, Khang phi đã không thể nuốt vào đồ ăn gì đó nữa.
Không quan tâm nhiều, Dương Quỳnh giữ chặt thân thể Khang phi, cúi đầu hôn lên môi Khang phi. Đầu lưỡi cạy mở hàm răng, ở trong miệng đối phương rốt cuộc cũng tìm được viên thuốc, sau đó đem viên thuốc đẩy đến cổ họng Khang phi. Cảm giác yết hầu Khang phi bỗng nhúc nhích, giống như viên thuốc bị nuốt xuống, lúc này Dương Quỳnh mới yên tâm. Không đành lòng, hôn môi Khang phi một chút, sau đó đặt nàng nằm xuống, đắp kín chăn.
“Nhất định ngươi sẽ không có chuyện gì.”
Tới nửa đêm, Dương Quỳnh canh giữ không dám có một chút lơ là. Vừa thấy qua hai canh giờ, nàng lại đổ ra một viên thuốc, giống như lần thứ nhất giúp Khang phi nuốt xuống. Trời còn chưa sáng, Khang phi có phản ứng, bắt đầu nôn mửa không ngừng. Nhóm người Như Quyên, Thiên Linh tiến vào hầu hạ. Những chuyện lặt vặt này Dương Quỳnh luôn không làm. Tất cả mọi người tập mãi cũng thành thói quen. Dương Quỳnh luôn nhớ kỹ lời Mặc Diệp nói, để ý từng động tác của những người tiếp cận Khang phi.
Khang phi nôn ra vài lần, hô hấp dường như thông thuận hơn nhiều. Như Quyên đút nàng ăn một chén tổ yến, thế nhưng lại ăn vào được. Mọi người mừng rỡ.
“Thanh Diệp, nương nương làm sao lại đột nhiên tốt lên rồi?” Như Quyên vui vẻ nói.
“Tốt rồi, đây chính là chuyện tốt. Nương nương chúng ta là người lương thiện, luôn có Bồ Tát phù hộ mà.” Thiên Linh cũng vô cùng vui vẻ.
Dương Quỳnh không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát.
Bốn vị thái y túc trực ở Cung Lung Hoa thấy tình hình này cũng tấm tắc lấy làm lạ.
Lý thái y bắt mạch cho Khang phi, vui vẻ nói: “Mạch tượng của Khang phi nương nương có lực, xem ra là sống qua cửa ải này rồi.”
Nghe Lý thái y nói xong, mọi người lại được một trận mừng rỡ. Nguyên Hương tự mình đi báo tin cho Hoàng thượng. Hoàng thượng rất nhanh liền tới, nghe thái y nói xong cũng vô cùng cao hứng. Nói chờ Khang phi tỉnh lại sẽ hạ chỉ phong thưởng cho bốn vị thái y cùng mọi người ở Cung Lung Hoa.
Chờ Hoàng thượng đi rồi, nhóm thái y lại trở về phòng nghiên cứu xem làm thế nào để Khang phi điều dưỡng thân thể.
Lúc này vừa vặn qua hai canh giờ, Dương Quỳnh tìm lý do để người trong phòng ra ngoài, lại cho Khang phi ăn một viên thuốc. Lần này không phải khó khăn như trước, trực tiếp nhét vào miệng Khang phi là được rồi.
Cứ như vậy tổng cộng năm lần, đến lúc cơm chiều, Khang phi dĩ nhiên tỉnh. Nàng mở to mắt, nhìn thấy chính là hai mắt che kín tơ máu của Dương Quỳnh. “Ngươi đã tỉnh.” Dương Quỳnh cố gắng áp chế kích động trong lòng, tận lực dùng ngữ khí bình tĩnh nhất nói ra.
Tác giả :
Liễm Chu