Ma Vương Vú Em
Chương 18: Lòng Tốt Cuối Cùng
Chiếc lều vải đơn sơ đã bị bão tuyết hất tung.
Cỏ khô bên trong đã bị thổi đi hết, nồi bát cũng đã vỡ nhiều.
Cậu bé nhìn cảnh trước mắt này nhưng không hối hận, bởi vì điều này rất bình thường, mất đi mấy khối gỗ chặn lều thì xảy ra điều này là bình thường.
Gió kèm theo mảnh băng quét qua gầm cầu. Cậu ôm bé gái vào nơi ấm áp nhất trong ngực mình. Cậu cúi người xuống, lôi một mẩu bánh mì đã cứng như hòn đá từ dưới cỏ khô lên rồi quay người rời đi.
Nhà chỉ là nơi để ngủ mà thôi. Cậu cũng đã đổi nhà vài lần rồi, còn nồi bát thì ngày mai tới lấy cũng được, đêm nay phải tìm một nơi chắn gió mới là điều quan trọng nhất.
Một con hẻm nhỏ dơ bẩn sẽ là nơi tránh gió tốt nhất. Cậu đi vào cửa sau một quán cơm, thấy người bên trong đang rửa chén đĩa để chuẩn bị đóng cửa, cậu nhanh chóng trộm được một cái chén, đổ đầy nước nóng vào rồi chạy trốn. Cậu ôm chén nước nóng này vào nơi tránh gió, ngồi xổm ở giữa hai thùng rác, quấn lại chăn càng chặt hơn.
“Nhóc con, ý chí cầu sinh của nhóc đã thuyết phục ta. Cho nên ta quyết định nhóc sẽ là người ta chọn. Đêm nay chúng ta qua đêm ở đây, chờ tới ngày mai thì nhóc hãy làm theo mệnh lệnh của ta, ta sẽ trợ giúp nhóc đạt được những thứ mà trước kia nhóc nghĩ cũng không dám nghĩ.”
Cậu bé rụt người lại, liếc Ám Diệt trên tay một chút, lấy một viên thuốc từ trong túi ra.
Bé gái đang ngủ, có nhiều lớp áo bao quanh nên bé không thấy quá lạnh. Cậu cầm viên thuốc ném vào trong nước, hòa tan nó ra. Sau đó lấy ngón tay dính chút nước đó để vào bên miệng bé gái.
Dòng nước ấm áp làm bé gái hé miệng ra, uống chút nước và thuốc. Cậu bé thở phào một hơi, nhân lúc nước còn nóng thì tiếp tục cho bé gái uống, đợi tới nước lạnh lại thì cậu mới nuốt nước miếng, uống hết số nước còn lại đã lạnh như tuyết vào bụng.
Dạ dày lạnh lẽo để cậu run rẩy một chút. Đối với việc này thì Ám Diệt rất không vui.
“Nhóc con, vứt con nhóc đáng chết mà vẫn chưa chết này đi. Nhóc không có nghĩa vụ phải chăm sóc nó, càng không có nghĩa vụ vì nó mà tiêu gần nửa tài sản của mình.”
Cậu dựa vào tường, im lặng không nói gì. Cậu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ của bé, cũng có một chút không vui.
Cậu đúng là không có nghĩa vụ và trách nhiệm phải chăm sóc bé. Sống chết do mình, đây là pháp tắc của thế giới này. Hiện tại thì giá trị lợi dụng của con nhóc này đã hết, vì cái gì mà mình vẫn quan tâm nó?
“Nghe ta nói, nhóc con. Hiện tại nhóc vẫn chưa hiểu nhóc được ta chọn đó là vinh dự như thế nào đâu. Nhóc cũng không biết con đường hắc ám huy hoàng tráng lệ mà mình sẽ đi là như thế nào đâu, tất cả mọi người sẽ nghe lời nhóc, không có người dám phản kháng nhóc, nhóc chính là uy quyền, có thể có được tất cả!”
“Nhóc sẽ có vô số tài sản, vàng bạc, phụ nữ. Nhưng trước khi có được tất cả những thứ đó thì điều đầu tiên nhóc phải làm đó là vứt con nhóc vướng víu này đi.”
Tiếng nói điên cuồng của Ám Diệt vang lên trong đầu cậu bé, đôi mắt đang đóng băng của cậu bắt đầu vỡ vụn, hỗn loạn.
Ám Diệt nói đúng, bé gái này là do người khác đưa cho cậu. Vì vậy cậu mất đi chiếc bánh mì, lều vải để tránh gió mưa và hai mươi ba đồng Tiền, mà những thứ đó chỉ tiêu hết trong một ngày.
Sự sống chết của mình do chính mình quyết định. Câu nói này là câu cậu vẫn luôn tin tưởng, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm về cuộc sống của chính mình, người khác không có nghĩa vụ phải quan tâm. Chính mình mỗi ngày gần như phải chết đói, có nguy cơ bị đánh chết hoặc bị chết cóng, làm sao mà có thời gian chăm sóc đứa bé này?
Vì sao còn phải chăm sóc nó?
Vì sao mình làm việc này mà không có tiền công, mà lại còn rất ngu nữa.
Trong tiếng cổ vũ của Ám Diệt, ánh mắt hỗn loạn của cậu bé lại kết băng lần nữa. Nhìn vào bé gái trong ngực cũng giống như nhìn một hòn đá không có sự sống vậy, cậu cúi người, tay không còn ôm chặt cô bé như trước nữa. Tã lót của bé gái dần dần không được cậu ôm nữa, dần dần rời xa hai tay có thể là nơi ấm áp cuối cùng của bé.
Trong thế giới băng tuyết, hơi thở màu trắng phả ra, nhưng nó rất yếu ớt.
Tã lót của bé gái đã hoàn toàn rời xa cái ôm của cậu bé, bị gió lạnh thổi vào. Cả người bé co lại, khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần trở nên tái xanh.
Bé sẽ chết.
Trong trời tuyết rơi như vậy, chỉ cần để đó không quan tâm một hoặc hai giờ thì bé sẽ bị đông cứng mà chết.
Hai tay cậu vẫn còn bưng lấy tã lót, trong đầu thì vẫn có tiếng nói cổ vũ có chút vui vẻ của Ám Diệt. Động tác của cậu bé cứng lại, không nhúc nhích gì cả, giống như một tượng băng, im lặng.
“Nhóc con, nhóc... nên buông tay.”
Hai con ngươi đã đóng băng bỗng nhấp nháy. Cậu tiếp tục nhìn bé gái này, khuôn mặt yếu ớt, thân thể nho nhỏ. Cuối cùng...
Tay của cậu chậm rãi rút về.
“Nhóc...”
“Ta sẽ đi theo ngươi.”
Kéo chăn lông ra, cậu ôm bé gái vào trong ngực lần nữa, đắp kín chăn lại.
“Tôi sẽ tìm người muốn nuôi nó. Dù thế nào thì ít nhất nó có thể trở thành người hầu... vẫn có thể sống sót.”
Con mắt của Ám Diệt trợn to lên, xiềng xích đang quấn chặt cánh tay của cậu bé chuẩn bị di động. Nhưng cậu vẫn nhìn chằm chằm vào Huyết Đồng, ánh mắt không thay đổi chút nào. Huyết Đồng chậm rãi tỉnh táo lại, xiềng xích cũng im lặng đi.
“Hừ, sự nhân từ cuối cùng sao? Giống Lucifer “thủ lĩnh tám vạn ác ma trong “Thánh Ước Điển Chương”.”
“Không biết.”
“Nhóc đương nhiên là không biết, nhóc chắc chắn là chưa nghe qua Thánh kinh của giáo hội. Để ta nói nhóc nghe, trước khi Lucifer tiếp nhận lễ rửa tội của Ma tộc để trở thành vua của ma tộc thì hắn đã từng cầu nguyện rằng muốn trở thành một ác ma hoàn hảo nhất, cho nên đã dùng toàn bộ lòng nhân từ của mình, làm một việc tốt cuối cùng trong đời. Hắn đã mất một con mắt của mình vì giết một con Ác Long đã phá hủy chín mươi chín tòa thành của loài người. Nhưng, lòng nhân từ của hắn cũng đã sử dụng hết, không thừa lại một chút nào, cuối cùng hắn trở thành Ma Vương hoàn mỹ nhất trong lịch sử.”
“Có thể hiểu là người càng ác độc thì biểu hiện bên ngoài càng tốt, được rất nhiều người khen ngợi?”
“A, nhóc con, rất thú vị. Nhóc không hổ là người ta chọn trúng, cách giải thích về câu chuyện này rất giống ta. Nhưng ở trong bản dịch của giáo hội thì cách giải thích về câu chuyện này là sự dụ dỗ và mê hoặc của ác ma rất lớn, có thể dụ dỗ người ngay thẳng nhất vứt bỏ lòng tốt của mình, sa ngã mà không hối hận dù cho thân thể tàn phế... Mà thôi, giải thích cái này cũng chả có ý nghĩa gì cả.”
Bé gái lại cảm nhận được ấm áp nên lại thoải mái. Miệng nhỏ nhóp nhép, le lưỡi, bộ dáng rất là an tâm.
Cậu bé cắn vài miếng bánh mì rồi lại cất một đoạn bánh mì ngắn ngủn đi, đắp kín chăn, nhắm mắt lại. Trong khe hẹp của hai thùng rác thì cả hai người đều ngủ say.
Con ngươi màu đỏ nhấp nháy, nhìn người mà mình chọn, nhìn lại con nhóc đang ngủ rất ngon. Cuối cùng hừ lạnh một tiếng.
“Thú vị, lòng tốt cuối cùng sao? Thôi, rất khó tìm được kí chủ tốt như vậy, vẫn để cho thằng nhóc này sử dụng một chút lòng tốt còn sót lại vào con nhóc này còn hơn là dùng nó cho những chuyện trong tương lai mà không thể đoán trước. Nhóc con, nhóc hãy thực hiện nốt đi. Đợi tới khi lòng tốt của nhóc hết sạch thì sự tàn nhẫn, lạnh lùng và tàn khốc của nhóc sẽ hoàn toàn thuộc về ta.Tới lúc đó... Haha, một thế giới cực kỳ thú vị sẽ bắt đầu a!”
Ngày tiếp theo, bão tuyết vẫn còn.
Từng bông tuyết bay xuống mà không dừng chút nào, bao phủ lên toàn bộ tòa thành, làm cho tòa thành Nagle này giống như một cỗ quan tài. Bão tuyết liên tục trong hai ngày thì sẽ có bao nhiêu người bị chết? Lại có bao nhiêu người bị tra tấn sắp chết lại đón một bình minh tàn khốc nữa?
Tuyết, đang nhìn...
Nhìn thế giới yên tĩnh này, sau đó phấp phới bay trên không trung, phủ lên người một người đã chết cóng.
Một kẻ đã bị đông cứng, ngồi lù lù tại trong góc của một hẻm nhỏ. Biểu lộ rất an tường, giống như là đã được giải thoát khỏi nơi đau khổ này vậy, tới thế giới kia, nơi không cần lo lắng về thức ăn và quần áo, đó là một thế giới rất đẹp, không có cái chết và đau khổ.
Xoạt, xoạt, xoạt.
Một người đi qua xác chết này, và cũng không quan tâm về khối băng này lắm. Bóng người nhỏ bé này không quan tâm tới thế giới mà khối băng này đi tới.
Chết chắc chắn không phải là một việc thú vị.
Cậu vẫn sống, có lẽ không có ý nghĩa gì nhưng cậu cũng không muốn chết.
Chỉ vì sống mà sống, ý nghĩ của con chuột trong cống thoát nước lúc nào cũng rất đơn giản như vậy.
Không muốn chết thì còn sống.
Đạo lý đơn giản như vậy khiến cậu chống chọi được một đêm lạnh lẽo.
Cậu chậm rãi đi trong con hẻm. Ngẫu nhiên cũng thấy một, hai bộ xác chết nằm trong góc. Trong mùa đông lạnh lẽo như thế này, đội canh gác cũng sẽ không dọn dẹp chúng, chỉ tới khi mùa xuân đến, những thi thể này bốc mùi lên, những con gián và con ruồi đi tới bên những thi thể này, con chuột và quạ đen tới ăn chúng thì mới có người tới dọn dẹp những thứ rác rưởi này.
Tất cả đều đơn giản như vậy. Đơn giản tới mức cậu không nói được một câu oán hận nào cả.
Cỏ khô bên trong đã bị thổi đi hết, nồi bát cũng đã vỡ nhiều.
Cậu bé nhìn cảnh trước mắt này nhưng không hối hận, bởi vì điều này rất bình thường, mất đi mấy khối gỗ chặn lều thì xảy ra điều này là bình thường.
Gió kèm theo mảnh băng quét qua gầm cầu. Cậu ôm bé gái vào nơi ấm áp nhất trong ngực mình. Cậu cúi người xuống, lôi một mẩu bánh mì đã cứng như hòn đá từ dưới cỏ khô lên rồi quay người rời đi.
Nhà chỉ là nơi để ngủ mà thôi. Cậu cũng đã đổi nhà vài lần rồi, còn nồi bát thì ngày mai tới lấy cũng được, đêm nay phải tìm một nơi chắn gió mới là điều quan trọng nhất.
Một con hẻm nhỏ dơ bẩn sẽ là nơi tránh gió tốt nhất. Cậu đi vào cửa sau một quán cơm, thấy người bên trong đang rửa chén đĩa để chuẩn bị đóng cửa, cậu nhanh chóng trộm được một cái chén, đổ đầy nước nóng vào rồi chạy trốn. Cậu ôm chén nước nóng này vào nơi tránh gió, ngồi xổm ở giữa hai thùng rác, quấn lại chăn càng chặt hơn.
“Nhóc con, ý chí cầu sinh của nhóc đã thuyết phục ta. Cho nên ta quyết định nhóc sẽ là người ta chọn. Đêm nay chúng ta qua đêm ở đây, chờ tới ngày mai thì nhóc hãy làm theo mệnh lệnh của ta, ta sẽ trợ giúp nhóc đạt được những thứ mà trước kia nhóc nghĩ cũng không dám nghĩ.”
Cậu bé rụt người lại, liếc Ám Diệt trên tay một chút, lấy một viên thuốc từ trong túi ra.
Bé gái đang ngủ, có nhiều lớp áo bao quanh nên bé không thấy quá lạnh. Cậu cầm viên thuốc ném vào trong nước, hòa tan nó ra. Sau đó lấy ngón tay dính chút nước đó để vào bên miệng bé gái.
Dòng nước ấm áp làm bé gái hé miệng ra, uống chút nước và thuốc. Cậu bé thở phào một hơi, nhân lúc nước còn nóng thì tiếp tục cho bé gái uống, đợi tới nước lạnh lại thì cậu mới nuốt nước miếng, uống hết số nước còn lại đã lạnh như tuyết vào bụng.
Dạ dày lạnh lẽo để cậu run rẩy một chút. Đối với việc này thì Ám Diệt rất không vui.
“Nhóc con, vứt con nhóc đáng chết mà vẫn chưa chết này đi. Nhóc không có nghĩa vụ phải chăm sóc nó, càng không có nghĩa vụ vì nó mà tiêu gần nửa tài sản của mình.”
Cậu dựa vào tường, im lặng không nói gì. Cậu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ của bé, cũng có một chút không vui.
Cậu đúng là không có nghĩa vụ và trách nhiệm phải chăm sóc bé. Sống chết do mình, đây là pháp tắc của thế giới này. Hiện tại thì giá trị lợi dụng của con nhóc này đã hết, vì cái gì mà mình vẫn quan tâm nó?
“Nghe ta nói, nhóc con. Hiện tại nhóc vẫn chưa hiểu nhóc được ta chọn đó là vinh dự như thế nào đâu. Nhóc cũng không biết con đường hắc ám huy hoàng tráng lệ mà mình sẽ đi là như thế nào đâu, tất cả mọi người sẽ nghe lời nhóc, không có người dám phản kháng nhóc, nhóc chính là uy quyền, có thể có được tất cả!”
“Nhóc sẽ có vô số tài sản, vàng bạc, phụ nữ. Nhưng trước khi có được tất cả những thứ đó thì điều đầu tiên nhóc phải làm đó là vứt con nhóc vướng víu này đi.”
Tiếng nói điên cuồng của Ám Diệt vang lên trong đầu cậu bé, đôi mắt đang đóng băng của cậu bắt đầu vỡ vụn, hỗn loạn.
Ám Diệt nói đúng, bé gái này là do người khác đưa cho cậu. Vì vậy cậu mất đi chiếc bánh mì, lều vải để tránh gió mưa và hai mươi ba đồng Tiền, mà những thứ đó chỉ tiêu hết trong một ngày.
Sự sống chết của mình do chính mình quyết định. Câu nói này là câu cậu vẫn luôn tin tưởng, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm về cuộc sống của chính mình, người khác không có nghĩa vụ phải quan tâm. Chính mình mỗi ngày gần như phải chết đói, có nguy cơ bị đánh chết hoặc bị chết cóng, làm sao mà có thời gian chăm sóc đứa bé này?
Vì sao còn phải chăm sóc nó?
Vì sao mình làm việc này mà không có tiền công, mà lại còn rất ngu nữa.
Trong tiếng cổ vũ của Ám Diệt, ánh mắt hỗn loạn của cậu bé lại kết băng lần nữa. Nhìn vào bé gái trong ngực cũng giống như nhìn một hòn đá không có sự sống vậy, cậu cúi người, tay không còn ôm chặt cô bé như trước nữa. Tã lót của bé gái dần dần không được cậu ôm nữa, dần dần rời xa hai tay có thể là nơi ấm áp cuối cùng của bé.
Trong thế giới băng tuyết, hơi thở màu trắng phả ra, nhưng nó rất yếu ớt.
Tã lót của bé gái đã hoàn toàn rời xa cái ôm của cậu bé, bị gió lạnh thổi vào. Cả người bé co lại, khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần trở nên tái xanh.
Bé sẽ chết.
Trong trời tuyết rơi như vậy, chỉ cần để đó không quan tâm một hoặc hai giờ thì bé sẽ bị đông cứng mà chết.
Hai tay cậu vẫn còn bưng lấy tã lót, trong đầu thì vẫn có tiếng nói cổ vũ có chút vui vẻ của Ám Diệt. Động tác của cậu bé cứng lại, không nhúc nhích gì cả, giống như một tượng băng, im lặng.
“Nhóc con, nhóc... nên buông tay.”
Hai con ngươi đã đóng băng bỗng nhấp nháy. Cậu tiếp tục nhìn bé gái này, khuôn mặt yếu ớt, thân thể nho nhỏ. Cuối cùng...
Tay của cậu chậm rãi rút về.
“Nhóc...”
“Ta sẽ đi theo ngươi.”
Kéo chăn lông ra, cậu ôm bé gái vào trong ngực lần nữa, đắp kín chăn lại.
“Tôi sẽ tìm người muốn nuôi nó. Dù thế nào thì ít nhất nó có thể trở thành người hầu... vẫn có thể sống sót.”
Con mắt của Ám Diệt trợn to lên, xiềng xích đang quấn chặt cánh tay của cậu bé chuẩn bị di động. Nhưng cậu vẫn nhìn chằm chằm vào Huyết Đồng, ánh mắt không thay đổi chút nào. Huyết Đồng chậm rãi tỉnh táo lại, xiềng xích cũng im lặng đi.
“Hừ, sự nhân từ cuối cùng sao? Giống Lucifer “thủ lĩnh tám vạn ác ma trong “Thánh Ước Điển Chương”.”
“Không biết.”
“Nhóc đương nhiên là không biết, nhóc chắc chắn là chưa nghe qua Thánh kinh của giáo hội. Để ta nói nhóc nghe, trước khi Lucifer tiếp nhận lễ rửa tội của Ma tộc để trở thành vua của ma tộc thì hắn đã từng cầu nguyện rằng muốn trở thành một ác ma hoàn hảo nhất, cho nên đã dùng toàn bộ lòng nhân từ của mình, làm một việc tốt cuối cùng trong đời. Hắn đã mất một con mắt của mình vì giết một con Ác Long đã phá hủy chín mươi chín tòa thành của loài người. Nhưng, lòng nhân từ của hắn cũng đã sử dụng hết, không thừa lại một chút nào, cuối cùng hắn trở thành Ma Vương hoàn mỹ nhất trong lịch sử.”
“Có thể hiểu là người càng ác độc thì biểu hiện bên ngoài càng tốt, được rất nhiều người khen ngợi?”
“A, nhóc con, rất thú vị. Nhóc không hổ là người ta chọn trúng, cách giải thích về câu chuyện này rất giống ta. Nhưng ở trong bản dịch của giáo hội thì cách giải thích về câu chuyện này là sự dụ dỗ và mê hoặc của ác ma rất lớn, có thể dụ dỗ người ngay thẳng nhất vứt bỏ lòng tốt của mình, sa ngã mà không hối hận dù cho thân thể tàn phế... Mà thôi, giải thích cái này cũng chả có ý nghĩa gì cả.”
Bé gái lại cảm nhận được ấm áp nên lại thoải mái. Miệng nhỏ nhóp nhép, le lưỡi, bộ dáng rất là an tâm.
Cậu bé cắn vài miếng bánh mì rồi lại cất một đoạn bánh mì ngắn ngủn đi, đắp kín chăn, nhắm mắt lại. Trong khe hẹp của hai thùng rác thì cả hai người đều ngủ say.
Con ngươi màu đỏ nhấp nháy, nhìn người mà mình chọn, nhìn lại con nhóc đang ngủ rất ngon. Cuối cùng hừ lạnh một tiếng.
“Thú vị, lòng tốt cuối cùng sao? Thôi, rất khó tìm được kí chủ tốt như vậy, vẫn để cho thằng nhóc này sử dụng một chút lòng tốt còn sót lại vào con nhóc này còn hơn là dùng nó cho những chuyện trong tương lai mà không thể đoán trước. Nhóc con, nhóc hãy thực hiện nốt đi. Đợi tới khi lòng tốt của nhóc hết sạch thì sự tàn nhẫn, lạnh lùng và tàn khốc của nhóc sẽ hoàn toàn thuộc về ta.Tới lúc đó... Haha, một thế giới cực kỳ thú vị sẽ bắt đầu a!”
Ngày tiếp theo, bão tuyết vẫn còn.
Từng bông tuyết bay xuống mà không dừng chút nào, bao phủ lên toàn bộ tòa thành, làm cho tòa thành Nagle này giống như một cỗ quan tài. Bão tuyết liên tục trong hai ngày thì sẽ có bao nhiêu người bị chết? Lại có bao nhiêu người bị tra tấn sắp chết lại đón một bình minh tàn khốc nữa?
Tuyết, đang nhìn...
Nhìn thế giới yên tĩnh này, sau đó phấp phới bay trên không trung, phủ lên người một người đã chết cóng.
Một kẻ đã bị đông cứng, ngồi lù lù tại trong góc của một hẻm nhỏ. Biểu lộ rất an tường, giống như là đã được giải thoát khỏi nơi đau khổ này vậy, tới thế giới kia, nơi không cần lo lắng về thức ăn và quần áo, đó là một thế giới rất đẹp, không có cái chết và đau khổ.
Xoạt, xoạt, xoạt.
Một người đi qua xác chết này, và cũng không quan tâm về khối băng này lắm. Bóng người nhỏ bé này không quan tâm tới thế giới mà khối băng này đi tới.
Chết chắc chắn không phải là một việc thú vị.
Cậu vẫn sống, có lẽ không có ý nghĩa gì nhưng cậu cũng không muốn chết.
Chỉ vì sống mà sống, ý nghĩ của con chuột trong cống thoát nước lúc nào cũng rất đơn giản như vậy.
Không muốn chết thì còn sống.
Đạo lý đơn giản như vậy khiến cậu chống chọi được một đêm lạnh lẽo.
Cậu chậm rãi đi trong con hẻm. Ngẫu nhiên cũng thấy một, hai bộ xác chết nằm trong góc. Trong mùa đông lạnh lẽo như thế này, đội canh gác cũng sẽ không dọn dẹp chúng, chỉ tới khi mùa xuân đến, những thi thể này bốc mùi lên, những con gián và con ruồi đi tới bên những thi thể này, con chuột và quạ đen tới ăn chúng thì mới có người tới dọn dẹp những thứ rác rưởi này.
Tất cả đều đơn giản như vậy. Đơn giản tới mức cậu không nói được một câu oán hận nào cả.
Tác giả :
Bàn Cổ Hỗn Độn