Ma Vương Vú Em
Chương 13: Thợ Săn Và Con Mồi
Buổi chiều là thời gian ánh nắng mặt trời gắt nhất. Nhưng mà hôm nay cũng không giống ngày bình thường. Không khí càng ngày càng nặng, mặt trời dần dần bị nhiều tầng mây che khuất, ánh sáng cũng dần dần tối đi.
Mỗi người đi đường đều biết sắp xảy ra chuyện gì, mọi người đều chạy nhanh hơn. Xe ngựa vào thời điểm này cũng đắt khách hơn hẳn.
“Hiiiiiiiiiiiiií!”
Một chiếc xe ngựa chạy nhanh qua, bánh xe cuốn tuyết lên. Những bông tuyết này bay về hai bên đường, tới một bóng người đang di chuyển chậm rãi, để bóng người gầy nhỏ đó cảm thụ trước sự tàn khốc của gió tuyết.
Người trên xe ngựa cũng chẳng để ý, vẫn cứ tiếp tục chạy. Còn bóng người kia thì dùng lưng mình chắn hầu hết tuyết, cúi đầu nhìn vào trong ngực rồi tiếp tục bước đi.
Cô gái trẻ tuổi...
Mục tiêu rất rõ ràng. Nhưng mà tại một buổi chiều lạnh lẽo mà u ám như thế này thì tìm đâu ra một con mồi? Cậu bé đã đi qua vài con đường lớn, thậm chí đã về nhà một lần để lấy bánh mì cho bé gái ăn no cũng vẫn chưa tìm được một mục tiêu nào cả.
Con đường thứ tám...
Dưới trời tuyết rơi, cậu đã đi quá năm tiếng trong tòa thành này. Cả người cậu bắt đầu cảm thấy rã rời, hai chân lại cảm thấy lạnh lẽo và mất cảm giác. Trong nhà hai bên đường thì đã có ánh đèn. Từ bên trong truyền ra mùi thức ăn mê người, cùng một vài tiếng cười vui vẻ của trẻ nhỏ...
Bước chân của cậu bé vẫn kiên định và lạnh lẽo. Những ánh đèn, mùi thơm và tiếng cười đều không thuộc về cậu. Cậu đã hiểu rõ điều này từ sớm, thậm chí từ lúc vẫn còn cha mẹ. Cậu sống trong thế giới đầy bão tuyết, nơi này sẽ không có người yêu thương ngươi, không có người vì ngươi làm nũng mà cho ngươi ăn ngon cùng mặc ấm. Tất cả chỉ có thể dựa vào chính mình. Nếu muốn sống dưới bão tuyết thì chỉ có thể dựa vào chính mình.
Cậu rất rõ ràng chân lý của thế giới lạnh lẽo này, nên cậu vẫn tiếp tục bước đi. Mặc dù cậu biết nhưng cậu vẫn không thể hoàn toàn làm theo được, bởi vì thỉnh thoảng cậu vẫn nhìn bé gái trong ngực, dùng tay để đo nhiệt độ trên trán nó,...
... Mặc kệ.
Cậu ngẩng đầu, không đi nghĩ những cử động không hợp với bình thường này của mình. Cũng rất may mắn vì cậu đã có lí do để không suy nghĩ về hành động lạ thường này của mình.
Một cô bé, xuất hiện trước mắt cậu. Cô bé có mái tóc màu nâu, khuôn mặt xinh xắn, mặc một chiếc áo khoác lông chồn tuyết rất ấm áp mà cậu không thể tưởng tượng được.
Cô gái này rất đáng yêu, cậu trốn trong góc đường tối tăm, nhìn đi nhìn lại mới kết luận được điều đó. Đôi mắt lạnh lùng tiến vào trạng thái bình tĩnh và “trạng thái săn mồi. Trong trời tuyết rơi nhiều thì cô gái này là mục tiêu duy nhất mà cậu có thể săn được.
Rất hiển nhiên cô bé này là con nhà giàu. Mà đã là con nhà giàu đương nhiên không thể đi một mình được. Xung quanh cô nhóc có mười hai người lớn, mỗi người đều có vũ khí, ngoài ra còn có một cậu bé khoảng mười hai tuổi đi sau lưng cô bé.
“Mọi người, chúng ta nhất định phải tìm ra những kẻ xấu xa đã bắt cóc những đứa bé! Bảo vệ những đứa bé kia! Còn muốn cho những kẻ bắt cóc biết một điều, dám ở nơi của Đại tiểu thư Juglans phạm tội là ngu xuẩn cỡ nào.”
Cô bé mang theo găng tay, cầm một khúc gỗ làm cờ, dẫn đầu đi về phía trước. Mấy người phía sau khi nghe mệnh lệnh của cô bé thì có người phì cười, có người khó chịu, còn có người thở dài.
Cô bé dẫn người đi theo hướng thẳng tắp. Sau khi cậu nhìn phương hướng họ đi thì trở lại trong hẻm, tìm đường tắt đi theo họ rồi tìm cơ hội ra tay.
“Ừm... Tổng cộng có mười ba người, bốn tên kiếm sĩ, ba cung tiễn thủ, ba tên dùng thương, hai tên Túng Thạch giả, lại thêm một con quỷ nhỏ vô dụng. Khà khà, thú vị.”
Ám Diệt cười lạnh một tiếng. Xem ra, trong mắt của Ám Diệt thì đội ngũ trước mắt rất yếu ớt, chỉ cần nó muốn thì có thể giết chết đội bảo vệ này rất dễ dàng. Nhưng mà nó không ra tay. Bởi vì nó muốn nhìn, trong tình huống này cậu bé sẽ xử lý như thế nào để hoàn thành mục đích của mình. Dù sao nó không muốn tìm một kẻ chỉ biết dùng sức mạnh mà không có não. Nó đã có nhiều kinh nghiệm từ những thất bại của những "chủ nhân" trước rồi, chỉ có người tỉnh táo, thậm chí không cần dựa vào năng lực của nó mà vẫn hoàn thành được mục tiêu của mình thì mới là ứng cử viên thích hợp.
Cậu bé không để ý tới Ám Diệt. Cậu đi trong những con hẻm để theo sau đội ngũ kia, hai mắt nhìn chằm chằm vào cô bé, cùng với mười ba người bên cạnh. Cậu cứ theo như vậy hơn nửa giờ...
Cuối cùng thì cơ hội đã tới với cậu.
Sau khi đi loạn không mục đích thì bé trai kia có chút khó chịu, nhưng hắn lại không dám nói thẳng, chỉ có thể đi tới bên cạnh cô bé kia, nhẹ nhàng và mềm mỏng nói:
“Công... Không, tiểu thư, ngài nhìn, trời đã sắp tối, mà tuyết càng ngày càng lớn...”
Cô bé giơ cây cờ trên tay lên, mặt mũi vui vẻ nói:
“Đúng! Buổi chiều, tuyết lớn chính là thời điểm tốt để cho những kẻ xấu xa kia bắt đầu hành động. Chúng ta cần tăng cường điều tra, ta tin tưởng rất nhanh sẽ tìm được dấu vết mà bọn chúng để lại.”
Khóe miệng của cậu nhóc giật giật, chân đã run lẩy bẩy, từ nhỏ tới lớn hắn đâu có bị đối xử như vậy? Hắn muốn về nhà, nhưng lại không dám nói thẳng. Hiện tại hắn đã vừa mệt vừa lạnh, không muốn bước dù chỉ là nửa bước.
Hắn chỉ có thể nháy mắt với những người lớn xung quanh, hi vọng họ có thể khuyên vị tiểu thư này trở về.
Nói thật thì bọn hộ vệ xung quanh cũng đều cảm thấy phiền phức và chán ngấy. Ý nghĩ của cô bé này quá đơn giản, đi thẳng trên đường lớn thì làm sao có thể bắt được người? Đi theo cô nhóc này chỉ tổ mệt người chứ chả có tác dụng nào cả.
“Tiểu thư, theo chúng ta thấy thì nhóm người kia biết tiểu thư tự mình đi bắt bọn chúng nên bọn chúng đều sợ rồi trốn đi hết rồi. Vậy nên ngài vẫn nên trở về, chỉ cần biết ngài không tự mình đi thì những tên tội phạm kia nhất định lại gây án lần nữa, tới lúc đó chúng ta lại bắt bọn hắn.”
Miệng cô bé há ra, cô bé rất không hài lòng khi những hộ vệ này bỏ cuộc giữa đường. Chỉ có một chút gió tuyết liền muốn trở về, làm sao trở thành sứ giả của chính nghĩa được? Khục, vệ binh của những thành nhỏ chỉ được như vậy thôi, không thể nào bằng được binh lính của quốc gia mình.
“Ta sẽ không trở về trừ khi bắt được những tên kia. Các ngươi cũng phải tỉnh táo lên, chức trách của các ngươi chính là bảo vệ dân chúng a! Khi các ngươi vẫn là người bảo vệ của dân chúng, vẫn theo phe chính nghĩa thì không thể oán hận nhiều như vậy, tiếp tục đi theo ta!”
Nói xong, cô bé hừ một tiếng, không quan tâm những hộ vệ này nữa, tiếp tục đi về phía trước.
Nhìn thấy cô bé vẫn hăng hái như trước thì cậu bé kia lại không chịu đi nữa. Hắn bắt đầu tóm pháp bào của một Túng Thạch giả, cầu xin. Chưa cần quan tâm tới việc hắn cầu xin gì nhưng mười hai tên bảo vệ tạm thời dừng bước, trao đổi với nhau.
“Nếu không thì chúng ta cùng với thiếu gia trở về trước?”
“Chắc là được. Các ngươi đi nhanh về nhanh, con nhóc này có lẽ là xem quá nhiều kịch anh hùng, trong đầu chỉ muốn trở thành anh hùng.”
“Yên tâm, kể cả nhiệt tình nữa nhưng nó vẫn chỉ là trẻ con. Nó sẽ mệt nhanh thôi, tới lúc đó chúng ta lại đưa nó trở về.”
“Các chú còn chưa bàn bạc xong sao? Tôi vừa mỏi vừa lạnh rồi đây.””
“Được rồi, chúng ta sẽ trở về. Tiếp theo, ta và năm người nữa theo thiếu gia về nhà, sẽ quay lại rất nhanh, các ngươi theo sau...”
“A! Tìm được rồi! Đừng chạy! Kẻ xấu! Không được chạy!”
Cô bé chỉ vào một cái hẻm nhỏ tối tăm và đột nhiên hô lên! Sau đó cầm lấy cây cờ, chạy thẳng vào con hẻm, vẻ mặt rất vui mừng.
Hành động của cô bé làm cho những hộ vệ sợ hãi. Trừ tên Túng Thạch giả bị cậu bé giữ chặt ra, những người còn lại đều chạy theo sau cô bé, vừa chạy vừa bảo cô bé dừng lại.
“Tiểu thư! Ra ngoài đi! Nguy hiểm lắm! Để chúng tôi đi vào cho!”
Sau khi cô bé đi vào ngõ đã không thấy bóng của một người ôm một đứa trẻ con đâu cả. Khi nàng định chờ những tên thủ vệ đi vào thăm dò cùng thì lại thấy một bóng người ẩn hiện tại nơi sâu của ngõ. Mà trong ngực bóng người đó rất rõ ràng là ôm một cái gì đó.
“A! Hắn ở đó! Nhanh lên! Các ngươi nhanh một chút!”
Cô bé bắt đầu gọi những thủ vệ đi vào. Nhưng đúng lúc này, bóng người đang chạy bỗng nhiên ngã xuống mặt tuyết.
Thấy vậy, lòng cảnh giác nho nhỏ của cô bé cũng biến mất. Cô nhóc cầm cờ, tiếp tục đi sâu vào trong ngõ, không chờ những tên hộ vệ đằng sau nữa. Nhưng khi sắp tới gần bóng người bị ngã thì bóng người này bò dậy, khập khiễng rẽ vào một cái ngõ nhỏ bên cạnh.
Đối phương bị thương sao? Cô bé càng vui vẻ hơn. Cô nhanh chóng lao vào ngõ nhỏ, chính thức xông vào mê cung của những con ngõ tắt.
Mỗi người đi đường đều biết sắp xảy ra chuyện gì, mọi người đều chạy nhanh hơn. Xe ngựa vào thời điểm này cũng đắt khách hơn hẳn.
“Hiiiiiiiiiiiiií!”
Một chiếc xe ngựa chạy nhanh qua, bánh xe cuốn tuyết lên. Những bông tuyết này bay về hai bên đường, tới một bóng người đang di chuyển chậm rãi, để bóng người gầy nhỏ đó cảm thụ trước sự tàn khốc của gió tuyết.
Người trên xe ngựa cũng chẳng để ý, vẫn cứ tiếp tục chạy. Còn bóng người kia thì dùng lưng mình chắn hầu hết tuyết, cúi đầu nhìn vào trong ngực rồi tiếp tục bước đi.
Cô gái trẻ tuổi...
Mục tiêu rất rõ ràng. Nhưng mà tại một buổi chiều lạnh lẽo mà u ám như thế này thì tìm đâu ra một con mồi? Cậu bé đã đi qua vài con đường lớn, thậm chí đã về nhà một lần để lấy bánh mì cho bé gái ăn no cũng vẫn chưa tìm được một mục tiêu nào cả.
Con đường thứ tám...
Dưới trời tuyết rơi, cậu đã đi quá năm tiếng trong tòa thành này. Cả người cậu bắt đầu cảm thấy rã rời, hai chân lại cảm thấy lạnh lẽo và mất cảm giác. Trong nhà hai bên đường thì đã có ánh đèn. Từ bên trong truyền ra mùi thức ăn mê người, cùng một vài tiếng cười vui vẻ của trẻ nhỏ...
Bước chân của cậu bé vẫn kiên định và lạnh lẽo. Những ánh đèn, mùi thơm và tiếng cười đều không thuộc về cậu. Cậu đã hiểu rõ điều này từ sớm, thậm chí từ lúc vẫn còn cha mẹ. Cậu sống trong thế giới đầy bão tuyết, nơi này sẽ không có người yêu thương ngươi, không có người vì ngươi làm nũng mà cho ngươi ăn ngon cùng mặc ấm. Tất cả chỉ có thể dựa vào chính mình. Nếu muốn sống dưới bão tuyết thì chỉ có thể dựa vào chính mình.
Cậu rất rõ ràng chân lý của thế giới lạnh lẽo này, nên cậu vẫn tiếp tục bước đi. Mặc dù cậu biết nhưng cậu vẫn không thể hoàn toàn làm theo được, bởi vì thỉnh thoảng cậu vẫn nhìn bé gái trong ngực, dùng tay để đo nhiệt độ trên trán nó,...
... Mặc kệ.
Cậu ngẩng đầu, không đi nghĩ những cử động không hợp với bình thường này của mình. Cũng rất may mắn vì cậu đã có lí do để không suy nghĩ về hành động lạ thường này của mình.
Một cô bé, xuất hiện trước mắt cậu. Cô bé có mái tóc màu nâu, khuôn mặt xinh xắn, mặc một chiếc áo khoác lông chồn tuyết rất ấm áp mà cậu không thể tưởng tượng được.
Cô gái này rất đáng yêu, cậu trốn trong góc đường tối tăm, nhìn đi nhìn lại mới kết luận được điều đó. Đôi mắt lạnh lùng tiến vào trạng thái bình tĩnh và “trạng thái săn mồi. Trong trời tuyết rơi nhiều thì cô gái này là mục tiêu duy nhất mà cậu có thể săn được.
Rất hiển nhiên cô bé này là con nhà giàu. Mà đã là con nhà giàu đương nhiên không thể đi một mình được. Xung quanh cô nhóc có mười hai người lớn, mỗi người đều có vũ khí, ngoài ra còn có một cậu bé khoảng mười hai tuổi đi sau lưng cô bé.
“Mọi người, chúng ta nhất định phải tìm ra những kẻ xấu xa đã bắt cóc những đứa bé! Bảo vệ những đứa bé kia! Còn muốn cho những kẻ bắt cóc biết một điều, dám ở nơi của Đại tiểu thư Juglans phạm tội là ngu xuẩn cỡ nào.”
Cô bé mang theo găng tay, cầm một khúc gỗ làm cờ, dẫn đầu đi về phía trước. Mấy người phía sau khi nghe mệnh lệnh của cô bé thì có người phì cười, có người khó chịu, còn có người thở dài.
Cô bé dẫn người đi theo hướng thẳng tắp. Sau khi cậu nhìn phương hướng họ đi thì trở lại trong hẻm, tìm đường tắt đi theo họ rồi tìm cơ hội ra tay.
“Ừm... Tổng cộng có mười ba người, bốn tên kiếm sĩ, ba cung tiễn thủ, ba tên dùng thương, hai tên Túng Thạch giả, lại thêm một con quỷ nhỏ vô dụng. Khà khà, thú vị.”
Ám Diệt cười lạnh một tiếng. Xem ra, trong mắt của Ám Diệt thì đội ngũ trước mắt rất yếu ớt, chỉ cần nó muốn thì có thể giết chết đội bảo vệ này rất dễ dàng. Nhưng mà nó không ra tay. Bởi vì nó muốn nhìn, trong tình huống này cậu bé sẽ xử lý như thế nào để hoàn thành mục đích của mình. Dù sao nó không muốn tìm một kẻ chỉ biết dùng sức mạnh mà không có não. Nó đã có nhiều kinh nghiệm từ những thất bại của những "chủ nhân" trước rồi, chỉ có người tỉnh táo, thậm chí không cần dựa vào năng lực của nó mà vẫn hoàn thành được mục tiêu của mình thì mới là ứng cử viên thích hợp.
Cậu bé không để ý tới Ám Diệt. Cậu đi trong những con hẻm để theo sau đội ngũ kia, hai mắt nhìn chằm chằm vào cô bé, cùng với mười ba người bên cạnh. Cậu cứ theo như vậy hơn nửa giờ...
Cuối cùng thì cơ hội đã tới với cậu.
Sau khi đi loạn không mục đích thì bé trai kia có chút khó chịu, nhưng hắn lại không dám nói thẳng, chỉ có thể đi tới bên cạnh cô bé kia, nhẹ nhàng và mềm mỏng nói:
“Công... Không, tiểu thư, ngài nhìn, trời đã sắp tối, mà tuyết càng ngày càng lớn...”
Cô bé giơ cây cờ trên tay lên, mặt mũi vui vẻ nói:
“Đúng! Buổi chiều, tuyết lớn chính là thời điểm tốt để cho những kẻ xấu xa kia bắt đầu hành động. Chúng ta cần tăng cường điều tra, ta tin tưởng rất nhanh sẽ tìm được dấu vết mà bọn chúng để lại.”
Khóe miệng của cậu nhóc giật giật, chân đã run lẩy bẩy, từ nhỏ tới lớn hắn đâu có bị đối xử như vậy? Hắn muốn về nhà, nhưng lại không dám nói thẳng. Hiện tại hắn đã vừa mệt vừa lạnh, không muốn bước dù chỉ là nửa bước.
Hắn chỉ có thể nháy mắt với những người lớn xung quanh, hi vọng họ có thể khuyên vị tiểu thư này trở về.
Nói thật thì bọn hộ vệ xung quanh cũng đều cảm thấy phiền phức và chán ngấy. Ý nghĩ của cô bé này quá đơn giản, đi thẳng trên đường lớn thì làm sao có thể bắt được người? Đi theo cô nhóc này chỉ tổ mệt người chứ chả có tác dụng nào cả.
“Tiểu thư, theo chúng ta thấy thì nhóm người kia biết tiểu thư tự mình đi bắt bọn chúng nên bọn chúng đều sợ rồi trốn đi hết rồi. Vậy nên ngài vẫn nên trở về, chỉ cần biết ngài không tự mình đi thì những tên tội phạm kia nhất định lại gây án lần nữa, tới lúc đó chúng ta lại bắt bọn hắn.”
Miệng cô bé há ra, cô bé rất không hài lòng khi những hộ vệ này bỏ cuộc giữa đường. Chỉ có một chút gió tuyết liền muốn trở về, làm sao trở thành sứ giả của chính nghĩa được? Khục, vệ binh của những thành nhỏ chỉ được như vậy thôi, không thể nào bằng được binh lính của quốc gia mình.
“Ta sẽ không trở về trừ khi bắt được những tên kia. Các ngươi cũng phải tỉnh táo lên, chức trách của các ngươi chính là bảo vệ dân chúng a! Khi các ngươi vẫn là người bảo vệ của dân chúng, vẫn theo phe chính nghĩa thì không thể oán hận nhiều như vậy, tiếp tục đi theo ta!”
Nói xong, cô bé hừ một tiếng, không quan tâm những hộ vệ này nữa, tiếp tục đi về phía trước.
Nhìn thấy cô bé vẫn hăng hái như trước thì cậu bé kia lại không chịu đi nữa. Hắn bắt đầu tóm pháp bào của một Túng Thạch giả, cầu xin. Chưa cần quan tâm tới việc hắn cầu xin gì nhưng mười hai tên bảo vệ tạm thời dừng bước, trao đổi với nhau.
“Nếu không thì chúng ta cùng với thiếu gia trở về trước?”
“Chắc là được. Các ngươi đi nhanh về nhanh, con nhóc này có lẽ là xem quá nhiều kịch anh hùng, trong đầu chỉ muốn trở thành anh hùng.”
“Yên tâm, kể cả nhiệt tình nữa nhưng nó vẫn chỉ là trẻ con. Nó sẽ mệt nhanh thôi, tới lúc đó chúng ta lại đưa nó trở về.”
“Các chú còn chưa bàn bạc xong sao? Tôi vừa mỏi vừa lạnh rồi đây.””
“Được rồi, chúng ta sẽ trở về. Tiếp theo, ta và năm người nữa theo thiếu gia về nhà, sẽ quay lại rất nhanh, các ngươi theo sau...”
“A! Tìm được rồi! Đừng chạy! Kẻ xấu! Không được chạy!”
Cô bé chỉ vào một cái hẻm nhỏ tối tăm và đột nhiên hô lên! Sau đó cầm lấy cây cờ, chạy thẳng vào con hẻm, vẻ mặt rất vui mừng.
Hành động của cô bé làm cho những hộ vệ sợ hãi. Trừ tên Túng Thạch giả bị cậu bé giữ chặt ra, những người còn lại đều chạy theo sau cô bé, vừa chạy vừa bảo cô bé dừng lại.
“Tiểu thư! Ra ngoài đi! Nguy hiểm lắm! Để chúng tôi đi vào cho!”
Sau khi cô bé đi vào ngõ đã không thấy bóng của một người ôm một đứa trẻ con đâu cả. Khi nàng định chờ những tên thủ vệ đi vào thăm dò cùng thì lại thấy một bóng người ẩn hiện tại nơi sâu của ngõ. Mà trong ngực bóng người đó rất rõ ràng là ôm một cái gì đó.
“A! Hắn ở đó! Nhanh lên! Các ngươi nhanh một chút!”
Cô bé bắt đầu gọi những thủ vệ đi vào. Nhưng đúng lúc này, bóng người đang chạy bỗng nhiên ngã xuống mặt tuyết.
Thấy vậy, lòng cảnh giác nho nhỏ của cô bé cũng biến mất. Cô nhóc cầm cờ, tiếp tục đi sâu vào trong ngõ, không chờ những tên hộ vệ đằng sau nữa. Nhưng khi sắp tới gần bóng người bị ngã thì bóng người này bò dậy, khập khiễng rẽ vào một cái ngõ nhỏ bên cạnh.
Đối phương bị thương sao? Cô bé càng vui vẻ hơn. Cô nhanh chóng lao vào ngõ nhỏ, chính thức xông vào mê cung của những con ngõ tắt.
Tác giả :
Bàn Cổ Hỗn Độn