Ma Vương Tuyệt Tình
Chương 60: Vượt cạn
Vũ Đồng và hai người Hoa nhi cùng Lan được an bày tại một biệt viên phía Đông Nam, nơi ấm áp nhất trong Cung Thái Tử.
Kể từ bây giờ, có thể an nhàn dưỡng thể, Thương Hiên cũng nói vậy, mặc dù có rất nhiều hạ nhân cảm thấy k hó hiểu k hi lần đầu tiên Thái Tử của họ đưa về mấy nữ nhân n ày, trong đó lại là một thai phụ, đã vậy còn chăm sóc và hậu đãi như một thái tử phi đương triều.
Còn Thương Hiên, mỗi ngày đều đến thăm nàng, cùng nàng đi dạo, tự tay xem thuốc cho nàng, nhiều lần khiến Vũ Đồng ái ngại ko thôi.
Nhưng hắn lại nói rằng, đây là do hắn tự nguyện, hắn muốn bảo hộ nàng, mang cho nàng hạnh phúc, hãy tin tưởng hắn…
Có một lần hắn dẫn nàng đến sân sau biệt viện, chỉ đến mống đất mới đào, trong đó có cái cây mới trồng, khẽ cười: “Cây mận trắng, một thời gian nữa, nơi đây sẽ tràn ngập hương thơm mận trắng!”
Vũ Đồng ngẩn người, hắn nói tiếp: “Nếu n hư vậy, nàng …sẽ ở lại đây với ta nhé?”
-Thương Hiên…!
-Ta ko quan tâm những chuyện khác, nàng đừng lo lắng, còn hài tử, ta sẽ chăm sóc nó, nó sẽ là con của ta và nàng, đừng bận tâm…chỉ cần tin tưởng ta!
Hắn đã nói câu này rất nhiều lần sau đó: “Chỉ cần tin tưởng hắn…”
-------
Bụng Vũ Đồng m ỗi lúc m ột lớn, đi lại khó khăn, thế là hắn cho n gười làm nguyễn tháp êm ấm và ghế phi để đưa nàng đi ra ngoài ngắm cảnh, nhưng sức khỏe của Vũ Đồng ko tốt, những di chứng từ lúc ở Dục Hỏa quốc, rồi trải qua chặng đường dài đến Thiên Lang Quốc đã ảnh hưởng ko nhỏ đến nàng.
Có những lúc, nàng nằm li bì trên nhuyễn tháp, rồi lúc tỉnh lại ho ra búng máu. Gương mặt mỗi ngày lại càng tái nhợt, trong suốt, dường như muốn tan biến trong không khí.
Thái y được cắt cử trông nom sức khỏe của nàng đã nhiều lần hội muốn khuyên giải nàng, nên bỏ thai nhi, chăm sóc sức khỏe, mấy năm sau cũng có thể có lại hài tử, nhưng nàng ko chịu.
Thương Hiên thì càng ko nói, nhìn thấy nàng quyết tâm, hắn cũng ko ép nàng, thế là áp lực đè nặng trên đầu thái y, làm sao giữ cho cả mẹ và con đều sống sót.
Có lẽ nhìn t hấy quyết t âm và sự kiên cường cùng tình thương mẫu tử của nàng, hài tử rất ngoan, và có ý chí sinh tổn rất mạnh, trải qua chặng đường dài suýt rơi mạng, rồi thì thể chất mẫu thân suy nhược, hắn vẫn bám trụ đợi ngày chào đời.
-----------
Thời gian thật nhanh, cũng hơn nửa năm rồi, Vũ Đồng hiện tại chỉ có thể nằm tại trên giường. Nàng cảm nhận sức khỏe ngày một xa rời mình, chỉ mong cóp thể gắng g ượng đến kỳ sinh nở, còn tầm chưa đầy một tháng nữa là sẽ đúng ngày.
Hôm nay Thương Hiên như cũ vào triều, có vẻ sẽ trở về khá muộn, sắp tới là lễ hội nửa năm gặt mùa chủa Thiên Lang Quốc, vì thời tiết khắc nghiệp, khi được mùa, Thiên Lang Quốc ko ngại mở lễ hội ăn mừng, mà quan trọng là, nghe nói Dục Hỏa Quốc đã truyền thư phái sứ giả qua cầu kiến.
Đột nhiên dưới bụng nhói đau. Từng cơn dồn dập dồn dập làm Vũ Đồng ko sao thở nổi. Nàng với tay, hô: “Hoa Nhi…Hoa Nhi…!”
Cánh cửa kẹt một tiếng mở toang, Hoa Nhi chạy vào, theo sau là Lan. Hơi t hở gấp gáp, nàng lắp bắp: “Đau..đau bụng quá…!”
Lan vội vàng bắt mạch, mày nhíu lại: “Phỏng chừng tiểu điện hạ muốn ra rồi…!”
Hoa Nhi vừa ngeh nói, vội vào lao ra ngoài gọi to, còn mình t hì đích thân chạy đi kiếm bà mụ, cũng may, Thương Hiên là người rất chu toàn, mấy tháng gần đây, đã đưa một đội ngũ bà mụ giỏi nhất kinh thành vào cung, nói là tiện việc hầu hạ, cũng như ko để bị động trong việc sinh nở của Vũ Đồng, đây đúng là lúc cần kíp thì có mặt ngay.
Việc Vũ Đồng sinh nở sớm hơn dự định cũng ko khiến cho mọi người quá ngạc nhiên, nhưng cũng ko tránh khỏi nhốn nháo, đoàn người chạy qua chạy lại, hạ nhân trong cung như muốn lật tung cả biệt viện mà Thương Hiên cũng gấp rút từ trên triều chạy về.
Về đến nơi, cửa phòng Vũ Đồng đã đóng chặt, chỉ còn tiếng la hét thất thanh từ trong vang vọng ra ngoài khiến cho bao con người bên ngoài thấp thỏm ko yên.
Đã một canh giờ trôi qua, bên trong vẫn là giọng nói của bà mụ đốc thúc: “Hít thở mạnh v ào…vận sức…nương nương vận sức nữa vào…cố lên nào…”, “đau…đau quá…ko nổi…”, “Vũ Đồng…rang l ên…tiểu điện hạ sắp ra rồi….”
Một tiếng hét chói tai vang lên, sau đó mọi âm thanh đều tắt lịm. Đám người nhốn nháo đứng ngoài giật nảy người, rồi đưa mắt nhìn nhau dò hỏi tình hình.
Một bà mụ còn trẻ, thấp người, đột nhiên tông cửa chạy ào ra ngoài, trên tay đầy máu đỏ tươi, Thương Hiên phóng qua, giữ lấy bà mụ, ko bình tĩnh như ngày t hường, hỏi dồn dập: “Thế nào rồi…tình h ình ra sao rồi!”
Bà mụ ko để ý, vùng ra, ko ngơi tay, trả lời: “Nương nương thế chất quá yếu, đã sinh non, thai nhi lại lớn, thời gian kéo dài và còn ra máu liên tục…e ko phải điềm lành…!”
Thương Hiên cứng người, bàn tay giơ ta trong ko trung nắm lại rồi mở ra, Sơn Bản và Sơn Húc đi lên, đứng bên cạnh Thương Hiên, đồng loạt lên tiếng: “Điện hạ, đừng lo lắng, hấu như thái ý giỏi nhất đều đã được triệu kiến, sẽ ko xảy ra chuyện gì đâu…”
Bà mụ trẻ chạy vô lại đóng kín cửa, một lát sau lại là tiếng hét thất thanh…của Vũ Đồng.
Thêm một canh giờ nữa trôi qua, vẫn chưa thấy tin mừng, Thương Hiên vô cùng sốt ruột, ko thể chịu đựng thêm, hắn tông cửa xông vào, bất chấp sự can ngăn c ủa mọi người.
Cảnh tượng trong phòng khiến người ta phải hoảng sợ một phen. Một chậu nước loang máu đ6ẻ giữa phòng, trên giường cũng loang lổ là máu, một nhóm b à mụ vẫn đứng g iu74 tay nữ tử trên giường, miệng vẫn ra sức nói: “Hít vào…thở ra, mạnh nữa lên…”
Mà người nằm trên giường, tóc tai rũ rượi, khuôn mặt tái nhợt, hai cánh tay bấu vào gối, nổi đầy gân xanh, trên trán rịn đầy mồ hôi, hai bên thái dường hằn lên những đường gân co giựt theo từng cử động của khuôn mặt. Bên dưới máu vẫn ko ngừng chảy…
Hoa Nhi bên cạnh đã khóc nhiều đến tắt tiếng, giọng khản đặc: “Ko sinh nữa…nương nương bị như vậy…ko sinh nữa…!”
Lan trừng m ắt v ới Hoa Nhi: “Ngươi nói bậy gì đó, đã đến n ước này, phải sinh ra, nếu ko thì mẫu tử chỉ có thể dắt tay nhau xuống suối vàng…”
Thương Hiên như nghe tiếng sét bên tai loạng choạng đi tới, dá đổ chậu nước máu, cầm tay Vũ Đồng, quát to: “Thái y …Thái y…”
Một nhóm n gười nữa lại đi vô, nhìn thấy cảnh tượng này, đều chung một thần sắc sợ hãi, một người lớn tuổi,có vẻ già dặn nhất, run run đến bên giường, rồi đột nhiên hốt h oảng quỳ sụp xuống: “Điện hạ, mạch tượng của cô nương đây rất yếu, phỏng chừng, ko thể….”
Ánh mắt xanh lóe lên tia nhìn rét lạnh, hắn đến gần, vươn lấy bàn tay bóp chặt cổ họng của lão thái y đang run rẩy phía dưới, nửa bên miệng nhếch lên thành một độ cong mơ hồ trên gương mặt trắng bạc, chậm rãi thả từng chữ: “Ngươi, lặp, lại, lần, nữa!”
Mọi người trong phòng cơ hồ nín thở, thái tử ôn hòa nhã nhặn của họ, nam nhân có gương mặt như ánh mặt trời có nụ cười tỏa nắng đã biến mất, thay vào đó chỉ còn lả sự hiện diện của ác thần tu la nơi địa ngục, đám thái y cùng quỳ xuống dập đầu: “Điện hạ xin bớt giận, chúng nô tài sẽ cố gắng hết sức, đảm bảo ko để cô nương xảy ra chuyện…”
Đám người lại một lần nữa tất bật, nhưng dường như tình hình vẫn ko khả quan lên được chút nào, đích thân Thương Hiên ngồi trong phòng cánh chừng càng gây them áp lực lên bọn họ, trời đã tối, mặt trăng đã nhú, gần qua một ngày, Vũ Đồng v ẫn k o có dấu hiệu suy suyển.
Một thái y trẻ quyết định hội ý với Thương Hiên, thai nhi to so với nàng, thể chất lại quá yếu, chỉ có thể giữ lại một trong hai.
Vũ Đồng nghe đến liền gào lên, khóc thút thít: “Ko…giữ lấy đứa bé…giữ lấy nó!”
Thương Hiên vôi vàng bước lại gần, mặc kệ máu me tanh tưởi, mặc kệ cái dơ bẩn cấm kỵ của nữ tử, nhẹ nhàng vuốt tóc trên trán này, dịu giọng: “Được…ta sẽ cố gắng, nàng yên tâm…yên tâm nhé!”
-Thương Hiên, nếu hài tử mất đi, ta cũng ko muốn sống nữa!
- Được…đừng lo lắng, tin tưởng ta!
Lúc này, dường như có nguồn sức mạnh từ đâu ban phát, Vũ Đồng nhổm dậy, tận lực nắm chặt tay Thương Hiên, gồng hết sức bình sinh.
Mấy bà mụ xung quanh thấy vậy, lại bắt đầu khẩn trương, những tiếng hít thở vang lên, những tiếng la hét liên tiếp theo nhau đến.
“Oa…oa…”
Nửa đêm, tiếng khóc vang lên đánh thức tất cả mọi con người đang mê ngủ, biệt viện phía đông nam vẫn sáng rực đèn.
“Sinh rồi…sinh rồi, là một tiểu điện hạ…tiểu điện hạ đó nha!”
Một bà mụ ôm lấy đửa bé, vui mừng reo lên làm cả phòng thở phào nhẹ nhõm. Chợi tiếng Hoa Nhi vang lên bén ngót: “Nương nương…nương nương đừng làm nô tỳ sợ…”
Gương mặt Vũ Đồng tím tái, hơi thở mỗi lúc một mỏng manh, máu vẫn ko ngừng chảy.
Lan chợtngưng trọng thần sắc: “Vẫn còn, vẫn còn một đứa nữa…”
Là thai đôi!
Kể từ bây giờ, có thể an nhàn dưỡng thể, Thương Hiên cũng nói vậy, mặc dù có rất nhiều hạ nhân cảm thấy k hó hiểu k hi lần đầu tiên Thái Tử của họ đưa về mấy nữ nhân n ày, trong đó lại là một thai phụ, đã vậy còn chăm sóc và hậu đãi như một thái tử phi đương triều.
Còn Thương Hiên, mỗi ngày đều đến thăm nàng, cùng nàng đi dạo, tự tay xem thuốc cho nàng, nhiều lần khiến Vũ Đồng ái ngại ko thôi.
Nhưng hắn lại nói rằng, đây là do hắn tự nguyện, hắn muốn bảo hộ nàng, mang cho nàng hạnh phúc, hãy tin tưởng hắn…
Có một lần hắn dẫn nàng đến sân sau biệt viện, chỉ đến mống đất mới đào, trong đó có cái cây mới trồng, khẽ cười: “Cây mận trắng, một thời gian nữa, nơi đây sẽ tràn ngập hương thơm mận trắng!”
Vũ Đồng ngẩn người, hắn nói tiếp: “Nếu n hư vậy, nàng …sẽ ở lại đây với ta nhé?”
-Thương Hiên…!
-Ta ko quan tâm những chuyện khác, nàng đừng lo lắng, còn hài tử, ta sẽ chăm sóc nó, nó sẽ là con của ta và nàng, đừng bận tâm…chỉ cần tin tưởng ta!
Hắn đã nói câu này rất nhiều lần sau đó: “Chỉ cần tin tưởng hắn…”
-------
Bụng Vũ Đồng m ỗi lúc m ột lớn, đi lại khó khăn, thế là hắn cho n gười làm nguyễn tháp êm ấm và ghế phi để đưa nàng đi ra ngoài ngắm cảnh, nhưng sức khỏe của Vũ Đồng ko tốt, những di chứng từ lúc ở Dục Hỏa quốc, rồi trải qua chặng đường dài đến Thiên Lang Quốc đã ảnh hưởng ko nhỏ đến nàng.
Có những lúc, nàng nằm li bì trên nhuyễn tháp, rồi lúc tỉnh lại ho ra búng máu. Gương mặt mỗi ngày lại càng tái nhợt, trong suốt, dường như muốn tan biến trong không khí.
Thái y được cắt cử trông nom sức khỏe của nàng đã nhiều lần hội muốn khuyên giải nàng, nên bỏ thai nhi, chăm sóc sức khỏe, mấy năm sau cũng có thể có lại hài tử, nhưng nàng ko chịu.
Thương Hiên thì càng ko nói, nhìn thấy nàng quyết tâm, hắn cũng ko ép nàng, thế là áp lực đè nặng trên đầu thái y, làm sao giữ cho cả mẹ và con đều sống sót.
Có lẽ nhìn t hấy quyết t âm và sự kiên cường cùng tình thương mẫu tử của nàng, hài tử rất ngoan, và có ý chí sinh tổn rất mạnh, trải qua chặng đường dài suýt rơi mạng, rồi thì thể chất mẫu thân suy nhược, hắn vẫn bám trụ đợi ngày chào đời.
-----------
Thời gian thật nhanh, cũng hơn nửa năm rồi, Vũ Đồng hiện tại chỉ có thể nằm tại trên giường. Nàng cảm nhận sức khỏe ngày một xa rời mình, chỉ mong cóp thể gắng g ượng đến kỳ sinh nở, còn tầm chưa đầy một tháng nữa là sẽ đúng ngày.
Hôm nay Thương Hiên như cũ vào triều, có vẻ sẽ trở về khá muộn, sắp tới là lễ hội nửa năm gặt mùa chủa Thiên Lang Quốc, vì thời tiết khắc nghiệp, khi được mùa, Thiên Lang Quốc ko ngại mở lễ hội ăn mừng, mà quan trọng là, nghe nói Dục Hỏa Quốc đã truyền thư phái sứ giả qua cầu kiến.
Đột nhiên dưới bụng nhói đau. Từng cơn dồn dập dồn dập làm Vũ Đồng ko sao thở nổi. Nàng với tay, hô: “Hoa Nhi…Hoa Nhi…!”
Cánh cửa kẹt một tiếng mở toang, Hoa Nhi chạy vào, theo sau là Lan. Hơi t hở gấp gáp, nàng lắp bắp: “Đau..đau bụng quá…!”
Lan vội vàng bắt mạch, mày nhíu lại: “Phỏng chừng tiểu điện hạ muốn ra rồi…!”
Hoa Nhi vừa ngeh nói, vội vào lao ra ngoài gọi to, còn mình t hì đích thân chạy đi kiếm bà mụ, cũng may, Thương Hiên là người rất chu toàn, mấy tháng gần đây, đã đưa một đội ngũ bà mụ giỏi nhất kinh thành vào cung, nói là tiện việc hầu hạ, cũng như ko để bị động trong việc sinh nở của Vũ Đồng, đây đúng là lúc cần kíp thì có mặt ngay.
Việc Vũ Đồng sinh nở sớm hơn dự định cũng ko khiến cho mọi người quá ngạc nhiên, nhưng cũng ko tránh khỏi nhốn nháo, đoàn người chạy qua chạy lại, hạ nhân trong cung như muốn lật tung cả biệt viện mà Thương Hiên cũng gấp rút từ trên triều chạy về.
Về đến nơi, cửa phòng Vũ Đồng đã đóng chặt, chỉ còn tiếng la hét thất thanh từ trong vang vọng ra ngoài khiến cho bao con người bên ngoài thấp thỏm ko yên.
Đã một canh giờ trôi qua, bên trong vẫn là giọng nói của bà mụ đốc thúc: “Hít thở mạnh v ào…vận sức…nương nương vận sức nữa vào…cố lên nào…”, “đau…đau quá…ko nổi…”, “Vũ Đồng…rang l ên…tiểu điện hạ sắp ra rồi….”
Một tiếng hét chói tai vang lên, sau đó mọi âm thanh đều tắt lịm. Đám người nhốn nháo đứng ngoài giật nảy người, rồi đưa mắt nhìn nhau dò hỏi tình hình.
Một bà mụ còn trẻ, thấp người, đột nhiên tông cửa chạy ào ra ngoài, trên tay đầy máu đỏ tươi, Thương Hiên phóng qua, giữ lấy bà mụ, ko bình tĩnh như ngày t hường, hỏi dồn dập: “Thế nào rồi…tình h ình ra sao rồi!”
Bà mụ ko để ý, vùng ra, ko ngơi tay, trả lời: “Nương nương thế chất quá yếu, đã sinh non, thai nhi lại lớn, thời gian kéo dài và còn ra máu liên tục…e ko phải điềm lành…!”
Thương Hiên cứng người, bàn tay giơ ta trong ko trung nắm lại rồi mở ra, Sơn Bản và Sơn Húc đi lên, đứng bên cạnh Thương Hiên, đồng loạt lên tiếng: “Điện hạ, đừng lo lắng, hấu như thái ý giỏi nhất đều đã được triệu kiến, sẽ ko xảy ra chuyện gì đâu…”
Bà mụ trẻ chạy vô lại đóng kín cửa, một lát sau lại là tiếng hét thất thanh…của Vũ Đồng.
Thêm một canh giờ nữa trôi qua, vẫn chưa thấy tin mừng, Thương Hiên vô cùng sốt ruột, ko thể chịu đựng thêm, hắn tông cửa xông vào, bất chấp sự can ngăn c ủa mọi người.
Cảnh tượng trong phòng khiến người ta phải hoảng sợ một phen. Một chậu nước loang máu đ6ẻ giữa phòng, trên giường cũng loang lổ là máu, một nhóm b à mụ vẫn đứng g iu74 tay nữ tử trên giường, miệng vẫn ra sức nói: “Hít vào…thở ra, mạnh nữa lên…”
Mà người nằm trên giường, tóc tai rũ rượi, khuôn mặt tái nhợt, hai cánh tay bấu vào gối, nổi đầy gân xanh, trên trán rịn đầy mồ hôi, hai bên thái dường hằn lên những đường gân co giựt theo từng cử động của khuôn mặt. Bên dưới máu vẫn ko ngừng chảy…
Hoa Nhi bên cạnh đã khóc nhiều đến tắt tiếng, giọng khản đặc: “Ko sinh nữa…nương nương bị như vậy…ko sinh nữa…!”
Lan trừng m ắt v ới Hoa Nhi: “Ngươi nói bậy gì đó, đã đến n ước này, phải sinh ra, nếu ko thì mẫu tử chỉ có thể dắt tay nhau xuống suối vàng…”
Thương Hiên như nghe tiếng sét bên tai loạng choạng đi tới, dá đổ chậu nước máu, cầm tay Vũ Đồng, quát to: “Thái y …Thái y…”
Một nhóm n gười nữa lại đi vô, nhìn thấy cảnh tượng này, đều chung một thần sắc sợ hãi, một người lớn tuổi,có vẻ già dặn nhất, run run đến bên giường, rồi đột nhiên hốt h oảng quỳ sụp xuống: “Điện hạ, mạch tượng của cô nương đây rất yếu, phỏng chừng, ko thể….”
Ánh mắt xanh lóe lên tia nhìn rét lạnh, hắn đến gần, vươn lấy bàn tay bóp chặt cổ họng của lão thái y đang run rẩy phía dưới, nửa bên miệng nhếch lên thành một độ cong mơ hồ trên gương mặt trắng bạc, chậm rãi thả từng chữ: “Ngươi, lặp, lại, lần, nữa!”
Mọi người trong phòng cơ hồ nín thở, thái tử ôn hòa nhã nhặn của họ, nam nhân có gương mặt như ánh mặt trời có nụ cười tỏa nắng đã biến mất, thay vào đó chỉ còn lả sự hiện diện của ác thần tu la nơi địa ngục, đám thái y cùng quỳ xuống dập đầu: “Điện hạ xin bớt giận, chúng nô tài sẽ cố gắng hết sức, đảm bảo ko để cô nương xảy ra chuyện…”
Đám người lại một lần nữa tất bật, nhưng dường như tình hình vẫn ko khả quan lên được chút nào, đích thân Thương Hiên ngồi trong phòng cánh chừng càng gây them áp lực lên bọn họ, trời đã tối, mặt trăng đã nhú, gần qua một ngày, Vũ Đồng v ẫn k o có dấu hiệu suy suyển.
Một thái y trẻ quyết định hội ý với Thương Hiên, thai nhi to so với nàng, thể chất lại quá yếu, chỉ có thể giữ lại một trong hai.
Vũ Đồng nghe đến liền gào lên, khóc thút thít: “Ko…giữ lấy đứa bé…giữ lấy nó!”
Thương Hiên vôi vàng bước lại gần, mặc kệ máu me tanh tưởi, mặc kệ cái dơ bẩn cấm kỵ của nữ tử, nhẹ nhàng vuốt tóc trên trán này, dịu giọng: “Được…ta sẽ cố gắng, nàng yên tâm…yên tâm nhé!”
-Thương Hiên, nếu hài tử mất đi, ta cũng ko muốn sống nữa!
- Được…đừng lo lắng, tin tưởng ta!
Lúc này, dường như có nguồn sức mạnh từ đâu ban phát, Vũ Đồng nhổm dậy, tận lực nắm chặt tay Thương Hiên, gồng hết sức bình sinh.
Mấy bà mụ xung quanh thấy vậy, lại bắt đầu khẩn trương, những tiếng hít thở vang lên, những tiếng la hét liên tiếp theo nhau đến.
“Oa…oa…”
Nửa đêm, tiếng khóc vang lên đánh thức tất cả mọi con người đang mê ngủ, biệt viện phía đông nam vẫn sáng rực đèn.
“Sinh rồi…sinh rồi, là một tiểu điện hạ…tiểu điện hạ đó nha!”
Một bà mụ ôm lấy đửa bé, vui mừng reo lên làm cả phòng thở phào nhẹ nhõm. Chợi tiếng Hoa Nhi vang lên bén ngót: “Nương nương…nương nương đừng làm nô tỳ sợ…”
Gương mặt Vũ Đồng tím tái, hơi thở mỗi lúc một mỏng manh, máu vẫn ko ngừng chảy.
Lan chợtngưng trọng thần sắc: “Vẫn còn, vẫn còn một đứa nữa…”
Là thai đôi!
Tác giả :
Mèo Mập Nhè