Ma Vương Tuyệt Tình
Chương 17: Động tâm
Đạm Tình Lâu
- Nương nương…. nương nương….!
- Hở, sao thế Hoa Nhi? Vũ Đồng quay lại, nhoẻn miệng cười.
- Nương Nương đã thất thần lâu lắm rồi, trà cũng nguội hết rồi…..! Hoa Nhi nhìn Vũ Đồng cười gượng.
- A, ta xin lỗi….
- Nương nương sao lại đi xin lỗi phận nô tỳ…. để nô tỳ thay trà cho nương nương nha! Hoa Nhi quay ngừơi đi.
- Nương nương, người rất dũng cảm, nô tỳ bội phục vô cùng! Hoa Nhi đột nhiện quay lại, nhỏ nhẹ nói, cười hiền…
Vũ Đồng ngồi ngây ra, sau đó là thở dài, chỉ là những lời nói vô tình cũng trở thành dũng cảm như thế sao. Từ ngày hôm đó, nàng quyết đứt đoạn mối tình chưa kịp hình thành kia, nghĩ lại thấy đúng là buồn cười. Không gặp lại Trúc, tên Bạo Vương kia cũng chẳng đả động gì đến nàng nữa. Cứ như vậy an mà an an ổn ổn, cho đến khi rời xa nơi này…..
Nàng nhắm mắt lại, nằm dài trên chiếc võng mà nàng đã nhờ Hoa Nhi đặt làm. Nơi vắng vẻ ít người qua lại, thật là yên tĩnh, dưới bóng lá, những tia nắng vàng vọt chiếu không xuống hết tại ra những vệt sáng nhẹ nhàng phủ trên đầu. Nếu không gian cũng yên bình như vậy, cả đời nàng cũng không cần gì hơn. Mong rằng thời gian sẽ làm lòng nàng yên bình như thế, chí ít cũng có thể lừa người, lừa mình, rằng sẽ qua nhanh thôi!
Ta đứng khuất xa nơi góc tối
Vờ như bản thân chỉ là khách qua đường
Trái tim ta giấu giữa thế gian
Không biết chúng ta lúc ấy có bao nhiêu phần chân tình
Nếu ngươi không phải ngươi
Mà ta cũng chẳng phải là ta
Thì hạnh phúc biết bao
Mặc kệ con đường ta đi có bao nhiêu đau khổ
Ta chỉ mong nhận được lời chúc phúc sau cùng
Ta không màng dù có bao nhiêu đau đớn lo sợ
Chỉ mong ta và ngươi cùng thoát hết thảy mọi ràng buộc
Mặc kệ con đường ta đi có bao nhiêu đau khổ
Lau khô dòng lệ không cho phép bản thân mình được khóc
Ta không sợ người đời lên án tình yêu này là đúng hay sai
Chỉ cần ngươi bên ta kiên quyết không buông tay
“Phải, ta không được khóc….chỉ cần như thế này, biết rằng ta và ngươi đều sống tốt là đủ….tạm biệt, chúc ngươi hạnh phúc…..” Một giọt lệ lăn dài theo khóe mắt, đây sẽ là giọt lệ cuối cùng nàng tưởng niệm lại tháng ngày ấy.
Hoa Nhi nhẹ nhàng đặt ấm trà bên cạnh, Vũ Đồng lúc này đã nhắm mắt tĩnh lặng, chỉ có lồng ngực phập phồng báo hiệu sự tồn tại. Bóng người nhẹ nhàng rời khỏi sau tán cây mang theo hơi thở lạnh lẽo. Hắn đi đến chỗ này làm gì, để rồi lại chuốc sự khó chịu, nàng yên lặng như vậy cũng vì Trúc, nàng mạnh mẽ như vậy cũng là vì Trúc, hóa ra hắn chả là gì trong mắt nử tử đó. Điều đó làm hắn khó chịu, cứ ngỡ sau những chuyện đã xảy ra, nàng sẽ nhận thức được rõ ràng vị trí của mình. Hóa ra tất cả cũng chỉ vì người khác. Lần thứ hai hắn chuốc lấy cảm giác thất bại, 10 năm trước, hắn rã rời khi biết mình không giữ lại được thứ quý giá nhất, thất bại cay đắng, còn bây giờ thì…. Hắn không muốn nghĩ thêm, dứt khoát quay về nội điện.
Đêm xuống, đèn đuốc của Hỏa Vương Điện vẫn sáng trưng, chứng tỏ chủ nhân của nó vẫn chưa nghỉ ngơi.
- Nàng mấy ngày nay sao rồi?
- Dạ… bẩm… ý Vương là…. Tổng quản nội thị run run, bàn tay mập mạp trắng nõn lau lau mồ hôi lấm tấm trên trán, hắn không hiểu rõ lắm ý của Vương.
- Ngươi không hiểu? Cổ Nghịch Hàn nhướng mày, đôi mắt phượng sắc bén như một mũi dao, bạc môi mân thành một đường thẳng, cánh môi hơi mím lại, khóe môi nhếch khẽ như châm biếm trêu chọc. Những lọn tóc dài đen nhánh khẽ rơi nhẹ trên đôi vai rộng và rắn chắc, hắn đẹp, nhưng là một vẻ nguy hiểm chết người làm người đối diện hít thở không thông. Tổng quản vội vàng quỳ xuống dập đầu:
- Tha cho nô tài ngu dốt, không biết được thiên ý….
- Hừm, đứng lên đi, ta đã lệnh cho ngươi phải theo sát động tĩnh của Vũ Phi, ngươi chắc không quên đấy chứ! Hắn phất tay, lại tiếp tục cắm cúi vào chồng tấu thư.
- Dạ Vũ Phi cũng không có gì khác lạ, nương nương vẫn có thói quen nằm nghỉ yên tĩnh trên cái mà nàng gọi là võng. Chân nương nương cũng đã khỏi được 8 9 phần, có điều thái y đã dặn nếu nương nương không chịu khó tập đi lại, sức chân sẽ yếu hơn xưa rất nhiều, do lần trước là… bị tổn thương xương cốt.
- Lệnh thêm vài thị nữ đến Đạm Tình Lâu, hầu hạ nương nương đi đứng.
Nói đoạn hắn ngước mắt lên, tròng mắt nâu luân chuyển, nhìn xoáy vào người đối diện, đôi mắt sâu thăm thẳm hút hồn, sau đó nhẹ giọng:
- Nàng đã nghỉ chưa?
- Dạ nương nương vẫn chưa nghỉ…..Vương…
- Ngươi đi ra ngoài, trẫm muốn yên tĩnh. Cổ Nghịch Hàn phất tay, đuổi hết đám nô tài ra ngoài.
Đạm Tình Lâu
Bóng hắc bào đơn bạc ngồi trên nhánh cây to lớn, đôi mắt thâm thúy nhìn xuống dưới, vẫn một thân ảnh nhỏ nhắn nắm xõa mái tóc dài, nàng cười, nàng nói chuyện, những tiếng nhỏ nhẹ động lòng người.
- Nương nương chưa ngủ sao, để Hoa Nhi chuẩn bị giường cho nương nương.
Gần vị Vũ Phi này chỉ một thơi gian ngắn thôi, nhưng Hoa Nhi cảm thấy rất gần gũi, rất thân thiết, nàng ta rất dễ chịu, dịu dàng, không câu nệ, có điều là người quá nặng tình, khó mà yên ổn trong hậu cung.
- Không còn sớm mà, trước khi đến đây ta còn thức khuya hơn, thậnm chí là đến sáng đấy. Vũ Đồng cười, quay lại nheo mắt với Hoa NHi đang trong bộ dạng khó hiểu.
- Hoa Nhi nếu ngươi mệt cứ vào trước, ta nằm đây một lát rồi sẽ vô sau. Nàng gọi với vào theo sau Hoa Nhi rồi tiếp tục trầm ngâm.
Vũ Đồng ngẩng đầu, ở thời cổ đại, trăng rất sáng, rất đẹp, rất thi vị, nàng còn nhớ ngày đó, hay lén lút đọc trộm tiểu thuyết tại các nhà sách, cũng từng mơ mộng cùng người yêu ngồi ngắm trăng uống rượu say sưa. Điều đó thật đẹp làm sao!
- Hoa Nhi, ngươi có cảm thấy trăng đêm nay đẹp lắm không? Nàng nhỏ giọng.
Trên tán cây cao, cũng có một bóng đen ngẩn người nhìn trăng. 10 năm trước, những đêm khuya như thế, hắn cũng hay nhìn trăng, bên cạnh là hồng nhan tri kỷ, nàng mỏng manh như sương, e lẹ như hoa, nép mình bên hắn, dưới ánh trăng, hắn thề sẽ bảo hộ nàng đến hơi thở cuối cùng. Lúc ấy, trong vòng tay hắn lúc nào cũng là thân hình nhỏ nhắn của một tiểu nhân nhi, nàng khuynh quốc khuynh thành, khiến hắn điên đảo, khiến hắn đám chìm. Thế mà, cũng vào một đêm trăng đẹp như vậy, nàng đâm hắn một kiếm, rời xa hắn: “Xin lỗi Cổ Nghịch Hàn, thiếp không thể lựa chọn khác, thiếp không muốn rong ruổi mãi với chàng, thiếp muốn một cuộc sống yên lành đầy đủ, những gì thiếp muốn không thể cứ là những ngày tháng như vậy được…..”
Nhìn xuống tiểu nữ tử đang nằm im, hắn nhíu mày đáp xuống đến gần. Làn da trắng đối nghịch với lòng bàn tay đầy những vết chai, đôi lông mi nhẹ nhàng phủ xuống, mái tóc đen dài thả xuống, đôi môi đỏ mọng, hai cánh môi hơi mở, làm người ta phải khó khăn lắm mới kìm nén ham muốn cắn mút lên đó.
Đây là lần đầu tiên Cổ Nghịch Hàn quan sát kỹ Vũ Đồng, nàng rất khác, nàng khác nhiều so với những người con gái mà hắn đã gặp. Vẻ đẹp của nàng rất thanh khiết và đơn thuần, hai khí chất mong manh và cứng rắn hòa quyện vào nhau làm người khác không biết làm sao để xuống tay. Hắn còn nhớ đôi mắt trong veo ngập nước của nàng khi lần đầu tiên gặp hắn, nàng sợ hãi, nhưng lúc nào cũng cố gắng tỏ ra mạnh mẽ. Thật khó hiểu, hắn cứ tưởng loài người ai cũng giống nhau, thế nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy nàng khác lắm. Nàng hoàn toàn khác hẳn người ấy. Người ấy đẹp biết bao, phong tình biết bao, mong manh yếu đuối, chỉ cần một cái chớp mắt, biết bao người tình nguyện nhảy vào biển lửa.
Còn Vũ Đồng lại khác, nàng gây cho người khác cảm giác khó khăn, nàng tinh khiết quá khiến người khác chỉ dám đứng từ xa nhìn ngắm, lo sợ mình quá trần tục mà lỡ tay vấy bẩn nàng.
Có khi hắn đã lầm lẫn rồi, tự gán ghép hai người khác nhau là 1.
Cổ nghịch Hàn suy nghĩ mông lung, bất giác ngón tay không kiềm chế mà vén lên những sợi tóc còn rơi xuống. Hắn giật mình, rút tay về, nhưng mùi hương trên tóc cứ vướng vất mãi trên những ngón tay làm tinh thần hắn lung lay. Mùi hương hoa tự nhiên, không phải mùi son phấn mà mỗi ngày hắn đều bắt gặp. Rất tự nhiên, rất tinh khiết. Cổ Nghịch Hàn khẽ vuốt lên khuôn mặt ngủ mơ của Vũ Đồng. Những ngón tay lạnh lẽo chạm vào chợt bừng lên một cảm giác ấm áp, lan tỏa khắp ngóc ngách trong cơ thể của hắn. Hắn tham lam muốn giữ mãi cảm giác ấy cho mình, không muốn dừng lại, khẽ khàng cúi đầu xuống, đặt đôi môi đang lạnh giá vì gió đêm lên đôi môi anh đào chúm chím hơi mở ra của nàng.
Một cảm giác tê liệt chạy ngang dọc trong toàn cơ thể, sự mềm mại ướt át khi hai cánh môi chạm vào nhau làm hắn run rẩy không thể ngừng. Đại não không còn giữ được sự tĩnh lặng ban đầu, hắn muốn hơn nữa. Sự đụng chạm khẽ khàng này không làm hắn thỏa mãn, hắn nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi liếm quanh đôi môi, rồi từ từ tiến vào, nhẹ nhàng thăm dò từ ngoài vào trong. Hắn như bùng nổ….
-Ưm… Vũ Đồng khẽ cựa mình làm Cổ Nghịch Hàn như bứt ra khỏi cơn mê. Hắn đứng thẳng dậy, quay người đi, tự trách bản thân sao lại có thể trầm luân, đây là lần đầu tiên hắn không kiềm chế được bản thân. Cho dù bên cạnh hắn đầy rẫy những đệ nhất mỹ nhân hầu hạ sẵn sàng thỏa mãn cho hắn nhưng chưa khi nào hắn cảm thấy thất vọng như thế này, thất vọng chỉ vì không thể đi xa hơn. Hắn dứt khoát quay người bỏ đi. Tiếng người con gái ngủ mê vang bên tai hắn.
- Trúc… đừng đi….
Hắn sững người, đôi mắt nâu chuyển dần thành màu máu, bàn tay nắm lại, những đường gân hằn lên rõ nét, Hắn quả thật đã nổi cơn thịnh nộ rồi!
- Nương nương…. nương nương….!
- Hở, sao thế Hoa Nhi? Vũ Đồng quay lại, nhoẻn miệng cười.
- Nương Nương đã thất thần lâu lắm rồi, trà cũng nguội hết rồi…..! Hoa Nhi nhìn Vũ Đồng cười gượng.
- A, ta xin lỗi….
- Nương nương sao lại đi xin lỗi phận nô tỳ…. để nô tỳ thay trà cho nương nương nha! Hoa Nhi quay ngừơi đi.
- Nương nương, người rất dũng cảm, nô tỳ bội phục vô cùng! Hoa Nhi đột nhiện quay lại, nhỏ nhẹ nói, cười hiền…
Vũ Đồng ngồi ngây ra, sau đó là thở dài, chỉ là những lời nói vô tình cũng trở thành dũng cảm như thế sao. Từ ngày hôm đó, nàng quyết đứt đoạn mối tình chưa kịp hình thành kia, nghĩ lại thấy đúng là buồn cười. Không gặp lại Trúc, tên Bạo Vương kia cũng chẳng đả động gì đến nàng nữa. Cứ như vậy an mà an an ổn ổn, cho đến khi rời xa nơi này…..
Nàng nhắm mắt lại, nằm dài trên chiếc võng mà nàng đã nhờ Hoa Nhi đặt làm. Nơi vắng vẻ ít người qua lại, thật là yên tĩnh, dưới bóng lá, những tia nắng vàng vọt chiếu không xuống hết tại ra những vệt sáng nhẹ nhàng phủ trên đầu. Nếu không gian cũng yên bình như vậy, cả đời nàng cũng không cần gì hơn. Mong rằng thời gian sẽ làm lòng nàng yên bình như thế, chí ít cũng có thể lừa người, lừa mình, rằng sẽ qua nhanh thôi!
Ta đứng khuất xa nơi góc tối
Vờ như bản thân chỉ là khách qua đường
Trái tim ta giấu giữa thế gian
Không biết chúng ta lúc ấy có bao nhiêu phần chân tình
Nếu ngươi không phải ngươi
Mà ta cũng chẳng phải là ta
Thì hạnh phúc biết bao
Mặc kệ con đường ta đi có bao nhiêu đau khổ
Ta chỉ mong nhận được lời chúc phúc sau cùng
Ta không màng dù có bao nhiêu đau đớn lo sợ
Chỉ mong ta và ngươi cùng thoát hết thảy mọi ràng buộc
Mặc kệ con đường ta đi có bao nhiêu đau khổ
Lau khô dòng lệ không cho phép bản thân mình được khóc
Ta không sợ người đời lên án tình yêu này là đúng hay sai
Chỉ cần ngươi bên ta kiên quyết không buông tay
“Phải, ta không được khóc….chỉ cần như thế này, biết rằng ta và ngươi đều sống tốt là đủ….tạm biệt, chúc ngươi hạnh phúc…..” Một giọt lệ lăn dài theo khóe mắt, đây sẽ là giọt lệ cuối cùng nàng tưởng niệm lại tháng ngày ấy.
Hoa Nhi nhẹ nhàng đặt ấm trà bên cạnh, Vũ Đồng lúc này đã nhắm mắt tĩnh lặng, chỉ có lồng ngực phập phồng báo hiệu sự tồn tại. Bóng người nhẹ nhàng rời khỏi sau tán cây mang theo hơi thở lạnh lẽo. Hắn đi đến chỗ này làm gì, để rồi lại chuốc sự khó chịu, nàng yên lặng như vậy cũng vì Trúc, nàng mạnh mẽ như vậy cũng là vì Trúc, hóa ra hắn chả là gì trong mắt nử tử đó. Điều đó làm hắn khó chịu, cứ ngỡ sau những chuyện đã xảy ra, nàng sẽ nhận thức được rõ ràng vị trí của mình. Hóa ra tất cả cũng chỉ vì người khác. Lần thứ hai hắn chuốc lấy cảm giác thất bại, 10 năm trước, hắn rã rời khi biết mình không giữ lại được thứ quý giá nhất, thất bại cay đắng, còn bây giờ thì…. Hắn không muốn nghĩ thêm, dứt khoát quay về nội điện.
Đêm xuống, đèn đuốc của Hỏa Vương Điện vẫn sáng trưng, chứng tỏ chủ nhân của nó vẫn chưa nghỉ ngơi.
- Nàng mấy ngày nay sao rồi?
- Dạ… bẩm… ý Vương là…. Tổng quản nội thị run run, bàn tay mập mạp trắng nõn lau lau mồ hôi lấm tấm trên trán, hắn không hiểu rõ lắm ý của Vương.
- Ngươi không hiểu? Cổ Nghịch Hàn nhướng mày, đôi mắt phượng sắc bén như một mũi dao, bạc môi mân thành một đường thẳng, cánh môi hơi mím lại, khóe môi nhếch khẽ như châm biếm trêu chọc. Những lọn tóc dài đen nhánh khẽ rơi nhẹ trên đôi vai rộng và rắn chắc, hắn đẹp, nhưng là một vẻ nguy hiểm chết người làm người đối diện hít thở không thông. Tổng quản vội vàng quỳ xuống dập đầu:
- Tha cho nô tài ngu dốt, không biết được thiên ý….
- Hừm, đứng lên đi, ta đã lệnh cho ngươi phải theo sát động tĩnh của Vũ Phi, ngươi chắc không quên đấy chứ! Hắn phất tay, lại tiếp tục cắm cúi vào chồng tấu thư.
- Dạ Vũ Phi cũng không có gì khác lạ, nương nương vẫn có thói quen nằm nghỉ yên tĩnh trên cái mà nàng gọi là võng. Chân nương nương cũng đã khỏi được 8 9 phần, có điều thái y đã dặn nếu nương nương không chịu khó tập đi lại, sức chân sẽ yếu hơn xưa rất nhiều, do lần trước là… bị tổn thương xương cốt.
- Lệnh thêm vài thị nữ đến Đạm Tình Lâu, hầu hạ nương nương đi đứng.
Nói đoạn hắn ngước mắt lên, tròng mắt nâu luân chuyển, nhìn xoáy vào người đối diện, đôi mắt sâu thăm thẳm hút hồn, sau đó nhẹ giọng:
- Nàng đã nghỉ chưa?
- Dạ nương nương vẫn chưa nghỉ…..Vương…
- Ngươi đi ra ngoài, trẫm muốn yên tĩnh. Cổ Nghịch Hàn phất tay, đuổi hết đám nô tài ra ngoài.
Đạm Tình Lâu
Bóng hắc bào đơn bạc ngồi trên nhánh cây to lớn, đôi mắt thâm thúy nhìn xuống dưới, vẫn một thân ảnh nhỏ nhắn nắm xõa mái tóc dài, nàng cười, nàng nói chuyện, những tiếng nhỏ nhẹ động lòng người.
- Nương nương chưa ngủ sao, để Hoa Nhi chuẩn bị giường cho nương nương.
Gần vị Vũ Phi này chỉ một thơi gian ngắn thôi, nhưng Hoa Nhi cảm thấy rất gần gũi, rất thân thiết, nàng ta rất dễ chịu, dịu dàng, không câu nệ, có điều là người quá nặng tình, khó mà yên ổn trong hậu cung.
- Không còn sớm mà, trước khi đến đây ta còn thức khuya hơn, thậnm chí là đến sáng đấy. Vũ Đồng cười, quay lại nheo mắt với Hoa NHi đang trong bộ dạng khó hiểu.
- Hoa Nhi nếu ngươi mệt cứ vào trước, ta nằm đây một lát rồi sẽ vô sau. Nàng gọi với vào theo sau Hoa Nhi rồi tiếp tục trầm ngâm.
Vũ Đồng ngẩng đầu, ở thời cổ đại, trăng rất sáng, rất đẹp, rất thi vị, nàng còn nhớ ngày đó, hay lén lút đọc trộm tiểu thuyết tại các nhà sách, cũng từng mơ mộng cùng người yêu ngồi ngắm trăng uống rượu say sưa. Điều đó thật đẹp làm sao!
- Hoa Nhi, ngươi có cảm thấy trăng đêm nay đẹp lắm không? Nàng nhỏ giọng.
Trên tán cây cao, cũng có một bóng đen ngẩn người nhìn trăng. 10 năm trước, những đêm khuya như thế, hắn cũng hay nhìn trăng, bên cạnh là hồng nhan tri kỷ, nàng mỏng manh như sương, e lẹ như hoa, nép mình bên hắn, dưới ánh trăng, hắn thề sẽ bảo hộ nàng đến hơi thở cuối cùng. Lúc ấy, trong vòng tay hắn lúc nào cũng là thân hình nhỏ nhắn của một tiểu nhân nhi, nàng khuynh quốc khuynh thành, khiến hắn điên đảo, khiến hắn đám chìm. Thế mà, cũng vào một đêm trăng đẹp như vậy, nàng đâm hắn một kiếm, rời xa hắn: “Xin lỗi Cổ Nghịch Hàn, thiếp không thể lựa chọn khác, thiếp không muốn rong ruổi mãi với chàng, thiếp muốn một cuộc sống yên lành đầy đủ, những gì thiếp muốn không thể cứ là những ngày tháng như vậy được…..”
Nhìn xuống tiểu nữ tử đang nằm im, hắn nhíu mày đáp xuống đến gần. Làn da trắng đối nghịch với lòng bàn tay đầy những vết chai, đôi lông mi nhẹ nhàng phủ xuống, mái tóc đen dài thả xuống, đôi môi đỏ mọng, hai cánh môi hơi mở, làm người ta phải khó khăn lắm mới kìm nén ham muốn cắn mút lên đó.
Đây là lần đầu tiên Cổ Nghịch Hàn quan sát kỹ Vũ Đồng, nàng rất khác, nàng khác nhiều so với những người con gái mà hắn đã gặp. Vẻ đẹp của nàng rất thanh khiết và đơn thuần, hai khí chất mong manh và cứng rắn hòa quyện vào nhau làm người khác không biết làm sao để xuống tay. Hắn còn nhớ đôi mắt trong veo ngập nước của nàng khi lần đầu tiên gặp hắn, nàng sợ hãi, nhưng lúc nào cũng cố gắng tỏ ra mạnh mẽ. Thật khó hiểu, hắn cứ tưởng loài người ai cũng giống nhau, thế nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy nàng khác lắm. Nàng hoàn toàn khác hẳn người ấy. Người ấy đẹp biết bao, phong tình biết bao, mong manh yếu đuối, chỉ cần một cái chớp mắt, biết bao người tình nguyện nhảy vào biển lửa.
Còn Vũ Đồng lại khác, nàng gây cho người khác cảm giác khó khăn, nàng tinh khiết quá khiến người khác chỉ dám đứng từ xa nhìn ngắm, lo sợ mình quá trần tục mà lỡ tay vấy bẩn nàng.
Có khi hắn đã lầm lẫn rồi, tự gán ghép hai người khác nhau là 1.
Cổ nghịch Hàn suy nghĩ mông lung, bất giác ngón tay không kiềm chế mà vén lên những sợi tóc còn rơi xuống. Hắn giật mình, rút tay về, nhưng mùi hương trên tóc cứ vướng vất mãi trên những ngón tay làm tinh thần hắn lung lay. Mùi hương hoa tự nhiên, không phải mùi son phấn mà mỗi ngày hắn đều bắt gặp. Rất tự nhiên, rất tinh khiết. Cổ Nghịch Hàn khẽ vuốt lên khuôn mặt ngủ mơ của Vũ Đồng. Những ngón tay lạnh lẽo chạm vào chợt bừng lên một cảm giác ấm áp, lan tỏa khắp ngóc ngách trong cơ thể của hắn. Hắn tham lam muốn giữ mãi cảm giác ấy cho mình, không muốn dừng lại, khẽ khàng cúi đầu xuống, đặt đôi môi đang lạnh giá vì gió đêm lên đôi môi anh đào chúm chím hơi mở ra của nàng.
Một cảm giác tê liệt chạy ngang dọc trong toàn cơ thể, sự mềm mại ướt át khi hai cánh môi chạm vào nhau làm hắn run rẩy không thể ngừng. Đại não không còn giữ được sự tĩnh lặng ban đầu, hắn muốn hơn nữa. Sự đụng chạm khẽ khàng này không làm hắn thỏa mãn, hắn nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi liếm quanh đôi môi, rồi từ từ tiến vào, nhẹ nhàng thăm dò từ ngoài vào trong. Hắn như bùng nổ….
-Ưm… Vũ Đồng khẽ cựa mình làm Cổ Nghịch Hàn như bứt ra khỏi cơn mê. Hắn đứng thẳng dậy, quay người đi, tự trách bản thân sao lại có thể trầm luân, đây là lần đầu tiên hắn không kiềm chế được bản thân. Cho dù bên cạnh hắn đầy rẫy những đệ nhất mỹ nhân hầu hạ sẵn sàng thỏa mãn cho hắn nhưng chưa khi nào hắn cảm thấy thất vọng như thế này, thất vọng chỉ vì không thể đi xa hơn. Hắn dứt khoát quay người bỏ đi. Tiếng người con gái ngủ mê vang bên tai hắn.
- Trúc… đừng đi….
Hắn sững người, đôi mắt nâu chuyển dần thành màu máu, bàn tay nắm lại, những đường gân hằn lên rõ nét, Hắn quả thật đã nổi cơn thịnh nộ rồi!
Tác giả :
Mèo Mập Nhè