Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi
Chương 10 10 Tà Ác 18
Nói tới tình trạng Lâm Thiên cũng không tốt, bản thân bị dính xuân độc mà lại một thân bất tỉnh, hỏa dược thiêu đốt thân thể làm hắn một trận khó chịu, lại bị tập kích bởi đám hắc y nhưng may mắn có một hồng nhan tuyệt sắc kỳ bí xuất hiện ra tay giúp đỡ, nhìn vào một thân nam nhân nằm trên đất lục lọi thuốc giải trên đám người hắc y thấy không có giải dược, nàng liền phải tự dùng tinh thần lực giải độc.
"Xú nam nhân, ai bảo ngươi khinh địch như vậy, làm tiêu tốn gần hết một thân đạo hồn còn sót lại của ta."
Giọng mỹ nữ mang theo vô tận oán trách, nàng thử dùng linh tức hỏa giải độc hiệu nhưng vô ích, bản thân lại không có dược liệu hiệu quả.
Nàng có chút chần chờ nhìn vào thiếu niên xa lạ lại thân quen nằm kia, hắn là nam nhân đầu tiên làm bạn cùng nàng vạn năm qua.
Cùng với hắn trải qua bao nhiêu khó khăn, thử thách, lại đối với nàng một mặt hữu lễ, cách làm người cũng không tệ.
Mỹ nữ có chút chần chờ, cuối cùng liền cắn răng hận hận.
"Coi như tiện nghi tiểu tử thúi ngươi."
Đáng lẽ nàng còn nghĩ để Liễu Vân Nguyệt cùng Lâm Thiên giải độc, nhưng không ngờ tự nhiên mỹ nữ kia lại biến mất là bị một người nào đó đưa đi, nàng có chút không chắc chắn nhưng biết người kia tu vi sâu không lường được.
Hiện tại để cứu giúp Lâm Thiên nàng chỉ có cách dùng chính thân thể nàng cứu hắn, nàng đã đấu tranh rất lâu liền mới ra quyết định.
Là một nữ nhân ngoan cường, mỹ nữ dứt khoát thoát đi hồng y trên người, cả thân thể trắng muốt đẫy đà bộc lộ ra ngoài không trung, da thịt nàng đẹp không chỗ chê trách, thân thể hoàn mỹ lồi lõm cân xứng, dù cho có gầy hay béo hơn một vòng đều khiến nàng mê người, huống chi nó hoàn mỹ đến như tạc thiên.
Mỹ nữ có một khuôn mặt đẹp như tiên thiên, vừa uyển chuyển cơ bạch lại thánh khiết không nhiễm chút bụi trần.
Lúc nàng đưa ra quyết định đã lập ra một kết giới che đậy hai người, hành động như muốn nhanh chóng chấm dứt việc này.
Khó khăn ngồi xuống muốn cởi bỏ y phục của Lâm Thiên, nhưng bất ngờ một bàn tay to lớn ở phía sau đè lên nàng, khiến thân thể mềm yếu ngã lên nền cỏ, ngã quỵ trước mặt Lâm Thiên.
Nàng vô cùng hoảng sợ không ngừng nghĩ tới lại có người, toàn thân vận lực nhưng cảm thấy vô lực, sợ hãi quay đầu.
"Ngươi..."
Sau lưng nàng không ngờ là một khuôn mặt xấu xí nhăn nheo, mà nàng lại nhận ra khuôn mặt này, là một trong 3 kẻ mặc áo choàng hắc y.
Nàng còn nghĩ đã hoàn toàn giết chết thậm chí còn phá hủy nhục thể bọn chúng nhưng không biết cách nào tên này còn sống.
"Mỹ nữ dâm đãng, để ta giúp ngươi thỏa mãn.
Khà khà..."
Giọng âm dương quái khí cười lên làm mỹ nữ toàn thân nổi da gà, sợ hãi cùng cực giãy dụa trong tuyệt vọng, không thể tin tưởng nhìn gã quái nhân sau lưng bắt đầu làm điều đồi bại.
"Ngươi làm cách nào còn sống."
"Mỹ nữ, ngươi còn hỏi cái này.
Chẳng phải trước tiên nên sung sướng sao."
Gã xú nhân dâm đãng đè trên thân thể trần truồng của nàng, bàn tay thô ráp bóp hai khỏa cầu ngực khiến nữ nhân vừa sợ vừa lạnh người, thấy mỹ nữ cực hạn phản kháng càng khiến gã thích thú, nhìn không dời mắt thân thể mỹ nhân cười.
"Nếu nàng muốn biết ta cũng không muốn giấu.
Nàng chắc nghe tới "Hoán Ma Nhục Thể" rồi chứ."
"Ngươi vậy mà là đồ đệ của Huyết Ma."
Mỹ nữ run lên, sợ hãi khi nhắc tới Huyết Ma, càng sợ hơn khi nghĩ tới kết cục bản thân, sự bất ngạo dường như bị đập tan, nước mắt liền không ngừng chảy ra.
Nhìn thấy mỹ nữ chảy lệ càng khiến gã quái nhân kích thích, cái lưỡi dài hướng tới liếm lấy giọt nước mắt nàng cười thích thú.
"Mỹ nữ đừng sợ.
Ta sẽ hảo hảo yêu thương ngươi."
"Súc sinh, thả ta ra nếu không ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết."
Nàng vô cùng tuyệt vọng cùng phẫn nộ, oán khí chất đầy trong ánh mắt nhìn nam nhân quái dị như nhìn kẻ chết, gã nam nhân không thèm quan tâm, hai tay du tẩu trên khắp thân thể nàng, tay bóp lấy bờ mông căng nẩy của nàng sung sướng thỏa mãn.
"Mỹ nữ, mông ngươi thật mềm."
"Súc sinh, thả ta ra...!Ô...!ô..."
Tuyệt sắc mỹ nhân tuyệt vọng khóc lên, nàng không nghĩ tới có một ngày nàng bị một người cưỡng gian như vậy, càng là một nam nhân xấu xí ghê tởm làm nàng lâm vào đáy vực.
Nam nhân không thèm để ý mỹ nữ khóc tới thương tâm thế nào, lật ngửa người nàng lại, ngắm nhìn tuyệt mỹ thân hình, nước miếng không ngừng chảy ra.
Gã không thể chờ mà toàn thân thoát sạch sẽ quần áo trên người để lộ thân thể gầy gò cùng một thanh côn thịt to lớn bên dưới dữ tợn ngẩng cao đầu.
Tuyệt sắc mỹ nữ vừa nhìn thấy liền sợ hãi, sức lực cơ thể liên lục giãy giụa không thắng nổi nam nhân, hai hàm răng yếu ớt không đủ sức cắn nát đầu lưỡi, càng như vậy thì nàng càng tuyệt vọng, nghĩ tới bản thân từng là một Thần Tôn cao cao tại thượng sắp bị một tên côn đồ cắc ké xâm phạm làm nàng chỉ muốn chết đi thật nhanh.
Nàng hi vọng Lâm Thiên mau tỉnh lại, nhưng thân hắn lo còn khó nói gì để ý tới nàng.
Trong sự kinh hoàng của nàng, nam nhân tay trái hướng tới chống đỡ trên bầu ngực căng mãn của nàng, hai tay như dã thú điên xuồng xoa bóp làm bầu vú truyền tới từng đợt đau đớn cùng lửa nóng, miệng thô bạo điên cuồng cắn một khỏa cầu ngực, vừa xoa xoa đầu nụ hoa lại để nước dãi chảy đầy ngực nàng.
"Cút ra...!Ô...!ô...!ngươi cút ra..."
Nam nhân nhìn mỹ nữ ra sức giãy giụa, phấn khích càng mạnh tay giày vò hai bên ngực, miệng hướng khắp thân thể nàng liếm láp khiến mỹ nữ một trận ghê tởm.
Khi thấy cái miệng ghê tớm của đối phương đi tới miệng nàng, đầu không ngừng quay đi không cho hắn đạt mục đích.
Nam nhân thấy nàng không chịu phối hợp mạnh mẽ bắt lấy hai bên má nàng cố định, miệng hung hắn hôn tới bờ môi, khiến mỹ nữ chỉ có thể ô ô khóc thút thít.
Hàm răng nàng mềm yếu cũng không thể chống cự nổi sự mạnh bạo của nam nhân bắt buộc hở ra cho cái lưỡi ghê tởm chui vào hút hết dịch hoa trong miệng nàng.
Chụt...!chụt...!Ừm...
Hắn rất mạnh bạo mà quấn lấy đầu lưỡi của nàng, dùng hết sức mút nó ra ngoài, mỹ nữ sợ hãi bất lực tuyệt vọng tùy ý để hắn hôn hít, mà nướt bọt của hắn lại chui hết vào miệng nàng khiến nàng cảm thấy ngọt lại có mùi hương kỳ lạ không hôi thối như tưởng tượng.
Nàng rất xấu hổ mà nhắm nghiền mắt cố không để ý tới nữa nhưng nam nhân không cho nàng toại nguyện, hai tay hắn di dời xoa xoa bờ mông lại hướng tới ngực nàng nắn bóp liên tục làm nàng đón nhận vô số loại nhục nhã.
"Ô...!ô...!tha cho ta..."
"Mỹ nữ.
Bây giờ mới chính thức bắt đầu đây."
Côn thịt của nam nhân đã đặt tại đỉnh nhục huyệt ra sức cọ xát khiến nàng vô cùng sợ hãi, hai chân nhỏ đạp mạnh.
"Không muốn...!Đừng..."
Nam nhân vẫn chưa cắm vào huyệt nhỏ, cảm thấy nơi đó khá khô ráo có chút khó khăn đi vào, hắn liền bỏ tay vào miệng nàng vơ vét chút nước bọt bôi tại cửa âm hộ, miệng ngậm bên vành tai nàng cắn nhẹ.
"Mỹ nữ...!Ngươi tên gì..."
Thấy mỹ nữ quay mặt đi kiên cường không nói, hắn động mạnh hạ căn ma sát tiến vào đỉnh đầu, nhấp nhô ở bên ngoài cửa động, thô bạo bóp hai khỏa ngực cầu.
"Nếu nàng không nói ta liền đánh thức tiểu tử kia để hắn chứng kiến ngươi bị ta cưởi đấy."
Nghe hắn đe dọa như vậy, nàng quả thật sợ rồi, nếu để Lâm Thiên nhìn thấy nàng như vậy thì triệt để không còn chút thể diện sống tiếp, nàng không còn giữ nổi nội tâm nữa, run giọng trừng trừng mắt hận nam nhân.
"Hàn Tuyết Kỳ..."
Gằn từng chữ mang hận ý, nàng quyết định nhẫn nhục chịu đựng, tuyệt đối để tên nam nhân chà đạp nàng phải hối hận một vạn lần.
Nghe nữ nhân báo danh, nam nhân liền cười đầy thích thú, côn thịt tiến vào mặc kệ nữ nhân kia đang đau đớn mày liễu cau có.
Hắn phá nát màng trinh, biến một vị Thần Tôn cao cao tại thượng thành một phụ nhân chân chính.
"Đau..
nhức...!Ta..
muốn giết...!giết...!ngươi..."
Hàn Tuyết Kỳ đau đớn vẫn không ngừng cào cấu phát tiết, hạ thể chảy ra máu tươi đem thân xử nữ của nàng chấm dứt, mà âm động của nàng vô cùng chật hẹp mà kẹp lấy nam nhân, côn thịt to lớn chèn ép bên trong huyệt động thụt vào tận sâu đáy tử cung.
Nam nhân như dã thú cuồng nộ không hề thương hương tiếc ngọc phát ra hết thú tính.
"Ta thao chết ngươi...!mỹ nữ Dám giết ta này..."
"Ô...!ô...!Súc sinh..."
Không biết khoảng thời gian địa ngục này trôi qua bao lâu, Hàn Tuyết Kỳ bị nam nhân chơi đủ loại tư thế, như để nàng chổng mông cho hắn thao tiết, giữ một chân nàng để côn thịt hắn động sâu tận đáy hoa tâm, lại để nàng nằm ngửa cho hắn động eo.
Sự co bóp mãnh liệt của Hàn Tuyết Kỳ làm hắn vô cùng sảng khoái, không thể kìm được run rẩy côn thịt bắn đầy tinh trùng vào âm hộ của nàng.
Hắn thỏa mãn nhìn thấy mỹ nữ hai mắt trống rỗng mơ màng, toàn thân tê dại cũng không làm hắn động tâm.
Sau thêm một lúc cùng Hàn Tuyết Kỳ điên đảo loan phượng một lần nữa bắn tinh hoa vào thể nội Hàn Tuyết Kỳ, nam nhân kia liền đứng lên mặc lại quần áo.
Trong nháy mắt sự biến chuyển trên gương mặt của hắc y nhân thay đổi đến nghiêng trời lệch đất, trở thành một mỹ thiếu niên.
Dĩ nhiên người này là Dạ Khinh Ưu, mà nam nhân trên thân Hàn Tuyết Kỳ là do hắn biến thành, tất cả dùng để thỏa mãn mục đích của hắn.
Cảm thấy hiện tại chơi đã đủ hắn liền phất tay đem nhục thể một tên hắc y nhân trở thành như cũ, tay tạo trên thân thể gã chết này một nhát kiếm thật sâu rồi thả xuống đất.
Sau đó hắn đem ra một khỏa "Tâm Hoàn Phách Đan" nhét vào miệng nhỏ của Hàn Tuyết Kỳ, đợi tới khi nàng tỉnh lại liền kinh hoàng nhìn thiếu niên tuấn mỹ trước mặt, hai tay cẩn trọng che trước người.
Dạ Khinh Ưu nở nụ cười mê kỳ đem trường bào phủ lên trên người nàng, trong mắt mang theo hàng vạn thương tiếc.
"Xin lỗi cô nương.
Ta tới muộn, không nghĩ tới lại gặp một tên súc sinh như vậy."
"Hắn đâu."
Giờ phút này Hàn Tuyết Kỳ vô cùng bình tĩnh, chuyện trước đó nàng chỉ coi như bị chó cắn một cái.
Dạ Khinh Ưu cũng không tưởng tới nàng vẫn trấn định sau chuyện đó, nhưng mà không nghĩ nhiều ném thi thể hắc bào nhân lên trước mặt nàng, chân đạp lên người gã.
"Hắn bị ta giết rồi."
"Ta muốn hồn phách của hắn.
Ngươi có thể giúp."
Hàn Tuyết Kỳ bây giờ khuôn mặt vô cùng lạnh lẽo, nhìn vào cái xác chết không chút cảm xúc, mà Dạ Khinh Ưu cũng dự đoán từ trước đưa cho nàng một cái bình nhỏ.
"Ta nghĩ cô nương rất hận hắn, đã đem hồn phách hắn nhốt vào đây."
"Đa tạ.
Ân đức này Tuyết Kỳ ta sẽ trả."
Hàn Tuyết Kỳ nhanh tay cầm lấy chiếc bình đựng hồn phách kẻ nàng thống hận, nhưng nàng không biết kẻ nàng nên hận là kẻ đứng trước mặt nàng kìa.
Dạ Khinh Ưu rất nho nhã khoát tay nói.
"Chuyện này không cần."
"Cô nương cứ nghỉ nghơi, ta cũng đã giúp lệnh huynh giải độc tin rằng sớm rồi cũng sẽ tỉnh thôi.
Hắn mặt mày không chút biến sắc, mà Hàn Tuyết Kỳ thì vô cùng cảm kích.
Dạ Khinh Ưu nhìn nàng như nhớ ra cái gì đó, lấy ra một tòa tháp tinh xảo y như thật đưa tới trước mặt nàng.
"Đây là Dưỡng Hồn Tháp, có lẽ sẽ giúp cô nương."
"Đa tạ."
Hàn Tuyết Kỳ cũng chỉ có thể nói câu này, mà dường như Dạ Khinh Ưu cũng không muốn làm phiền nàng, quay người lễ độ cáo từ.
Nhìn thấy hắn đã đi Hàn Tuyết Kỳ mới từ trong u mê tỉnh lại, nhìn Duỡng Hồn Tháp trong tay không nghĩ tới nam nhân thần bí kia lại có vật này, lại nghĩ tới việc hắn cứu nàng còn giúp nàng bắt lấy thù nhân, lòng cảm kích cũng tăng mạnh.
Mà mắt nàng chuyển tới trên người Lâm Thiên, sự bài xích bắt đầu tăng lên, nếu không phải vì tên này thì nàng đã không mất đi trinh tiết, cũng không phải khổ sở nhờ sự giúp đỡ của một nam nhân xa lạ.
Nàng cắn răng liền đưa ra quyết định, mặc lại y phục tử tế, nàng có Dưỡng Hồn Tháp cũng không cần trú ngụ trong nhẫn giới của Lâm Thiên, nàng có thể tự lực thoát ra ngoài tự bản thân cố gắng khôi phục tới đỉnh phong.
Sau khi nghĩ đã kỹ nàng cũng không còn lưu luyến Lâm Thiên, đeo lên mạng che mặt liền khó khăn bước đi, trên con đường độc cô lai vãng, con đường tìm kiếm nam nhân thần bí đưa nàng Dưỡng Hồn Tháp.