Ma Vũ Đại Lục Hành Ký
Chương 41: Thực lực
“Đến hiện tại khe nứt trên tường không gian đã tăng lớn đến gấp hai ban đầu, chẳng qua còn chưa có Cốt Long một loại Vong Linh cấp cao cỡ lớn từ bên trong đi ra. Tin tức tương đối tốt một chút là, khe nứt kia đã ngừng mở rộng.”
Một thân áo choàng pháp sư màu xanh nước biển giản dị trang nhã ở trên làn da trắng nõn của Bạch Hành càng có vẻ phong thần tuấn lãng, thanh dật vô song. Đứng ở trước mặt tướng lãnh quân đội sát phạt quyết đoán chậm rãi mà nói, không có chút khiếp ý. Nói đến quân tình báo đã tra xét trước đó, hơi thở ôn hòa quanh thân của Bạch Hành hoàn toàn bị thu liễm, chiếm lấy chính là một cổ khí thế nghiêm túc đoan chính.
Anh ở bên cạnh Tiểu Ngân biểu tình lạnh băng, cơ thể kiện mỹ cao lớn được áo choáng pháp sư màu trắng rộng thùng thình che phủ, chỉ có thể mơ hồ dòm ngó được đường cong tuyệt đẹp của cơ thể, nhưng cho dù như vậy, áo choàng pháp sư cho tới bây giờ đều là ôn nhu thánh khiết cũng chưa cho khí thế cứng lạnh mang đến nửa phần hòa nhã, ngược lại đem màu trắng lạnh băng một mặt tận tình biểu hiện ra. Chỉ là hắn đứng ở bên cạnh Bạch Hành, một đôi mắt lạnh luôn luôn tràn ngập sâu thâm lạnh lẽo đứng ở chỗ này, một loại cảm giác ngạo nghễ cao sang cứ thế mà sinh.
Một cái ôn nhuận thanh đạm, hòa nhã bình yên, một cái lãnh liệt hiên ngang, tài năng lộ rõ, hai người này khí thế cơ hồ hoàn toàn tương phản lại tự nhiên mà đem hơi thở của nhau dây dưa lẫn nhau cùng một chỗ, đem đối phương bao vây trong hơi thở của mình, cuối cùng rốt cuộc chẳng phân biệt được lẫn nhau.
Nếu không phải hiện tại chiến sự khẩn cấp, mà ở đây lại đều là nhân sĩ tinh anh trong quân đội, sợ là sẽ có không ít người sẽ nhìn thẳng mắt.
Nguyên soái Weson nhăn lông mày hoa râm, tướng lãnh khác cũng là có chút bộ dáng đăm chiêu.
“Tốp quân đội tiếp theo khi nào thì có thể đến?”
“Ba ngày sau là có một đội quân đội năm mươi vạn tới pháo đài Snow, trong đó tuyệt đại bộ phận là hai mươi lăm vạn chiến sĩ cấp bốn, mười vạn chiến sĩ cấp năm, năm vạn cấp sáu cấp bảy, ba vạn chiến sĩ cấp tám, một vạn chiến sĩ cấp chín, năm vị Kiếm Thánh. Còn có một vạn của một số cá nhân Pháp Sư Đoàn, một vị là đại sư hệ hỏa Haibo Riesman, một vị là đại sư hệ thổ là Dicelu Andernan. Bọn họ theo vật tư quân đội đem đại đội một vạn hộ tống sau một ngày đêm đưa đến pháo đài Snow.”
Lại là ba ngày.
Cho đến bây giờ, thương vong hiện có của quân đội còn có thể ở trong phạm vi tiếp nhận. Nhưng mà, nếu nói trong vòng ba ngày đối phương cử ra Cốt Long một loại Vong Linh cấp cao cỡ lớn, bên ta liền rất khó chống đỡ. Chẳng lẽ phải buông tha cho chiến trường dùng máu tươi và sinh mệnh của phần đông binh lính đổi lấy, lui về khe núi? Hay là gửi hy vọng đối phương sẽ không cử ra chủng cường đại?
Ánh mắt Bạch Hành dừng ở trên người Nguyên soái Weson biểu tình phức tạp.
“Có tin tức của quân đội chủng tộc khác không?”
Nghĩ đến quân đoàn ma thú sắp đến, Bạch Hành trong lòng vừa động.
Từ lần trước anh cùng Tiểu Ngân đối thoại đến bây giờ báo cáo đã qua hơn hai ngày, nói cách khác còn có mấy tiếng là quân đoàn ma thú liền đến.
Không tệ, không tệ.
Một loại cảm tình kiêu hãnh từ đáy lòng Bạch Hành mọc lên.
“Chủng tộc khác cách nơi này đều khá xa, cho nên trong thời gian ngắn không có biện pháp chạy tới. Về phần Long tộc, không có Cốt Long xuất hiện, con mẹ nó có thể cũng sẽ không xuất hiện, Phượng hoàng tộc tuy rằng hiếu chiến, hơn nữa có thể niết bàn trọng sinh, nhưng hoàn cảnh của pháo đài Snow cùng thuộc tính hỏa của chúng nó vừa lúc tương khắc, trên cơ bản, đều không quá thích tới đây. Còn có, thực lực cực lớn mạnh ——”
Bạch Hành chớp mắt mấy cái, thực lực cực mạnh? Không phải cái anh nghĩ đi?
“Nhóm ma thú rừng rậm Sương Mù cử đi, chúng nó bình thường sẽ do Vua ma thú dẫn dắt, cũng không làm sao nghe theo chỉ huy, xuất quỷ nhập thần – không biết khi nào thì có thể xuất hiện.”
Đang ngồi không ít người – bao gồm cả Bạch Hành bên trong, đều không biết còn có một cái tồn tại cực mạnh. Bạch Hành chỉ biết là thực lực của quân đoàn ma thú nhà mình đã hơn Thánh cấp, nhưng cũng không có khoa trương đến mức độ cực mạnh đi? Những người khác căn bản là không biết tồn tại của quân đoàn này – trên sách cho tới bây giờ cũng không có ghi lại qua.
Mọi người ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Weson.
“Rừng rậm Sương Mù cơ hồ chiếm hết một nửa đất đai của đại lục, nó là thuộc về nhóm ma thú, nơi đó đủ dạng ma thú sinh hoạt, từ một cấp đến Thánh cấp, cơ hồ toàn bộ ma thú đều có thể tìm được ở nơi đó. Nơi đó là địa bàn của ma thú, bất luận chủng tộc, cho dù là Tinh Linh tộc đứa con của thiên nhiên một khi tiến vào rừng rậm Sương Mù cũng sẽ muốn làm không rõ phương hướng, cuối cùng hoặc là mơ mơ màng màng đi tiếp, hoặc là trở thành thức ăn của nhóm ma thú. Nơi đó là cấm địa của toàn bộ chủng tộc ngoài ma thú, đương nhiên, nhóm ma thú cũng rất ít từ bên trong đi ra, nhất là ma thú cấp cao. Cho nên rất ít người biết, ma thú cũng có trí tuệ.”
Có thể người trong lều lớn này, thân phận đều không đơn giản, cho nên đối với bí mật không tính là bí mật này vẫn đều có chút hiểu rõ.
Rất ít người biết à? —— Bạch Hành hỏi Tiểu Ngân.
Ừ.
“Không ai biết trong rừng rậm Sương Mù có bao nhiêu ma thú, cũng không ai biết chúng nó có bao nhiêu mạnh. Thẳng đến không biết khi nào thì bắt đầu Vua ma thú chỉ huy nhóm ma thú tham gia Đại Chiến, các tộc mới đối với thực lực của chúng nó hơi có chút lý giải. Vua ma thú là một con sói to màu bạc Thánh cấp đỉnh, nó có thể sử dụng chính là các hệ ma pháp bao gồm cả cấm chú, một đôi vuốt sắc có thể dễ dàng xé mở một cái phòng ngự của Cốt Long Thánh cấp, lực phòng ngự của một thân da lông màu bạc xinh đẹp vô cùng kinh người, theo thời gian trôi qua, thực lực của nó cũng càng ngày càng mạnh, ở trong ghi chép mới nhất của gia tộc chúng ta, thời điểm nó tham gia trong một lần Đại Chiến đã rất ít bị thương, đó là một con sói to kiêu ngạo miệt thị thiên hạ.”
Một trận hút khí vang lên.
Trong Đại Chiến người càng là thực lực cường đại liền càng là nguy hiểm, bởi vì người càng là thực lực cường đại đối mặt với kẻ địch cũng liền càng lớn mạnh.
“Đương nhiên, cường đại của rừng rậm Sương Mù cũng không chỉ thể hiện trên người nó, còn có hơn một ngàn ma thú Thánh cấp nó mang đến.”
—— Trước mắt biết được cao thủ Thánh cấp của đại lục, bao gồm cả Long Phượng hai chủng tộc cường đại này cũng bất quá một vạn mà thôi. Đương nhiên, Thánh cấp không muốn người biết khẳng định còn có rất nhiều, nhưng cho dù như vậy, số lượng một ngàn này cũng rất kinh người, càng đừng nói, không ai biết trong rừng rậm Sương Mù còn có bao nhiên ma thú Thánh cấp khác.
“Từ trí tuệ của Vua ma thú thể hiện ra không khó nhìn ra, vị ma thú vương giả lãnh đạo này cũng không phải là dã thú có suy nghĩ đơn giản. Cho nên, không ai cho rằng nó sẽ yên tâm đem toàn bộ ma thú Thánh cấp trong rừng rậm Sương Mù đều mang ra, cho nên số lượng ma thú ở lại trong rừng rậm, thì không ai biết, càng đừng nói là số lượng ma thú các cấp khác. Vì thế, các tộc của đại lục đều có cộng thức, ma thú trong rừng rậm Sương Mù mới là một cổ lực lượng lớn mạnh nhất trên thế giới.” Nguyên soái Weson nói tới đây, trong mắt ít nhiều có vài phần ý vị trào phúng. Buồn cười là con người các nước chính là ở chỗ đó lục đục với nhau, lại không biết được, cho dù bọn họ chiếm đoạt toàn bộ quốc gia của con người, thậm chí tiêu diệt chủng tộc khác cũng không thể trở thành bá chủ của đại lục.
“Chuyện này, rất ít người biết. Nhưng có một gia tộc các anh khẳng định nghe nói qua – gia tộc Cavan.”
Gia tộc Cavan!
Bạch Hành là thật sự choáng, anh không có nghe nói qua nha.
“Gia tộc Cavan chính là vì che giấu tồn tại của nhóm ma thú mà hư cấu ra.”
Nguyên soái Weson phun ra một câu cuối cùng, rốt cục đem đại bộ phận người ở đây cho tan vỡ hôn mê.
Trong lều lớn rốt cuộc không thể bảo trì im lặng, các tướng lãnh có gia học sâu xa gia thế kinh người bắt đầu nổi lên thấp giọng nói chuyện với nhau.
—— Trừ Bạch Hành cùng Tiểu Ngân.
“Tiểu Ngân, cái gia tộc Cavan kia là thế nào?” —— trò chuyện trong tâm linh ——
“Tình huống cụ thể không rõ ràng lắm. Chỉ biết là vì che giấu xuất hiện của quân đoàn ma thú mới làm ra thứ này, cũng là vì che miệng của binh lính lại. Nếu nói tồn tại của chúng ta chỉ có mấy tầng lớp cao này biết, bọn họ đại khái ngay cả cái gia tộc Cavan kia cũng không cần hư cấu.”
“Anh thật đúng là yên tâm, cũng không sợ bị người ta bán hả?”
“Bọn họ có thực lực kia sao?”
…
“Vậy vì sao Nguyên soái Weson muốn đem chân tướng này nói ra?”
“Không biết.”
Lão Nguyên soái nâng tay lên, ý bảo mọi người im lặng.
Lập tức, trong lều lớn liền khôi phục yên tĩnh.
“Nói cho tướng lãnh tham chiến chuyện chân tướng là truyền thống của gia tộc Cruzte. Bởi vì không muốn cho các anh không biết tự lượng sức tiêu phí thời gian cùng tinh lực đi tìm cùng mượn hơi gia tộc gọi là Cavan kia mà chậm trễ tác chiến. Ngoài ra, chuyện các anh biết này thì chính mình biết, nếu nói gia tộc thực lực đủ tương lai các anh có thể kế thừa vị trí gia chủ tất nhiên có thể hiểu chuyện này, gia tộc thực lực không đủ, thì đem cái chuyện này tiêu hóa ở trong bụng đi. Chuyện này là bí mật của toàn bộ chủng tộc tầng lớp trên của đại lục, ta nghĩ các anh nên biết cái gì nên chọc, cái gì không nên chọc. Đừng vì nắm trong tay thế lực mà đắc tội gì đó không được chọc vào.
…
“Tiểu Ngân, anh nói hiện tại là thời điểm nói ra quân đoàn ma thú sau vài tiếng liền tới pháo đài Snow sao?”
Bạch Hành chung quy thấy mọi người hiện tại cảm giác đối với ma thú rất…Kinh ngạc hoảng sợ.
“Cho dù không nói, mấy giờ sau thân phận của chúng ta cũng sẽ bại lộ, mấy tên đó sẽ không che giấu.”
“Được rồi, anh nói đi.”
—— Vua ma thú?!
Nghĩ đến xưng của của Nguyên soái Weson đối với Tiểu Ngân, Bạch Hành mồ hôi một chút.
Tuy nhiên, mấy tên đó là đem Tiểu Ngân trở thành Vua. Nhưng điều này nhiều lắm cũng chỉ là xưng vị mà thôi, trừ cùng anh đối luyện ra, Tiểu Ngân chưa từng ép buộc bất luận ma thú nào làm qua chuyện gì – có vẻ như thời điểm anh ăn hiếp mấy tên kia còn khá nhiều nè, chúng nó đều có địa bàn, đều tự mình tu luyện. Chỉ có điều là địa bàn của Tiểu Ngân so với kẻ khác lớn chút, địa bàn của hắn cũng sẽ không thông cửa mà thôi. Dịp lễ, cũng không thấy mấy tên xưng hô Tiểu Ngân là Vua mà tặng chút lễ vật gì.
Vậy tính là Vua gì?
Cho dù mấy tên đó đến đây, cái gọi là quân đoàn ma thú đến lúc đó cũng bất quá là ỷ vào cơ thể thực lực cao cường làm theo ý mình mà thôi, Tiểu Ngân khẳng định sẽ không cho chúng nó một trận đội ngũ các loại gì đó – nói chúng nó cũng không nhất định chịu học, học cũng khẳng định sẽ không làm theo…
Ma thú đạt tới Thánh cấp con nào không phải thiên tư tuyệt đỉnh, ma thú như vậy lại có con nào không phải kiệt ngạo bất tuân? Tiểu Ngân có thể làm được, nhiều lắm là không cho chúng nó rơi một mình, để cho chúng nó chiếu ứng lẫn nhau chút – kỳ thật Bạch Hành nghĩ thấy mấy điều này không cần Tiểu Ngân nói nhiều thì chính mấy tên đó đã hiểu rồi, chúng nó phương diện khác là rất đơn thuần ngây ngốc, nhưng trong chiến đấu lại tinh lắm.
Như vậy cũng xem như là Vua ma thú sao?
“Chúng nó còn mấy tiếng nữa thì đến.”
Âm thanh Tiểu Ngân ở trong lều lớn có chút im lặng vang lên, lại một lần nữa đem ánh mắt mọi người thu hút đến trên người bọn họ.
“Chúng nó?”
“Rừng rậm Sương Mù – hai người chúng tôi đều cảm ứng được.” Bạch Hành vẫn là không nhịn được mở miệng.
“Cái gì?!”
Một trận tiếng kinh hô.
“Không mang thức ăn.”
Tiểu Ngân tiếp tục nói, từ trong khoảng thời gian cuộc sống quân đội này đã xem thức ăn gì đó có vẻ như là vật tư quân đội rất quan trọng, cho nên hắn tâm rất tốt cho cái nhắc nhở.
Tuy nhiên ma thú đạt tới Thánh cấp đối với yêu cầu về thức ăn lại giảm bớt cực kỳ, nhưng mà, có thể có cơ hội thả bụng ăn chúng nó là sẽ không buông tha.
Trước kia Tiểu Ngân chúng nó là tự mình lo cái ăn của mình, cho tới bây giờ không nghĩ tới cho phương diện quân đội bao nhiêu phiền toái. Hiện tại – chúng ta coi như hắn bị Bạch Hành cảm hóa đi – tuyệt đối không phải lo lắng thức ăn cho ma thú nhà mình mà chẳng qua là thích nhắc nhở Nguyên soái Weson bổ sung thức ăn.
“Không sao, chúng nó cho tới bây giờ không mang theo thức ăn.” Phương diện này Nguyên soái Weson một chút cũng không lo lắng, nghĩ đến thực lực mạnh mẽ của ma thú, lão sư uy nghiêm luôn luôn vui giận không lộ sắc mặt không nhịn được vui vẻ trên đuôi lông mày, chúng nó lần này đến sớm như vậy có thể tránh đỡ bao nhiêu binh lính vô tội tử vong a! “Thật sự là tốt quá!”
“Đúng vậy, là rất tốt.”
Bạch Hành nhẹ giọng nói, ánh mắt cùng Tiểu Ngân chạm vào nhau, trao đổi tin tức chỉ có lẫn nhau biết.
“Chúng ta đây có muốn hay không nghênh đón chúng nó?”
Nguyên soái Weson trừng mắt.
“Nghênh đón? Trong chúng ta ai có thể cùng chúng nó trao đổi? Ai biết chúng nó thích cái gì ghét cái gì? Vạn nhất làm hỏng ai phụ trách? Không cần nghênh đón, làm chúng nó tự mình đến tốt rồi, đến lúc đó có cái yêu cầu gì chúng nó tự nhiên sẽ nghĩ biện pháp nói cho chúng ta.”
“Không biết chúng nó có chịu giúp chúng ta hay không?” Một vị Tướng quân khác nghĩ đến vừa rồi Nguyên soái Weson nói ma thú không nghe lời chỉ huy, có chút buồn rầu lo lắng nói. Kỳ thật, ông càng lo lắng chính là ma thú kiệt ngạo bất tuân này có thể hay không ngược lại làm trở ngại chứ không giúp được việc gì, thực lực không thể bị khống chế cho dù không phải kẻ địch cũng tóm lại là nguy hiểm.
Nguyên soái Weson hưng trí bừng bừng nghe vậy nụ cười trên mặt cứng đờ: “Này, đích thật là cái vấn đề…”
“Sẽ giúp đỡ, bằng không chúng nó đến sớm như vậy làm gì. Chúng nó cũng có trí tuệ không phải sao? Mặc dù cũng không là hình người, nhưng không nên như cũ đem chúng nó trở thành dã thú hồ đồ dã man mà đối xử. Ngẫm lại, các anh đối đãi với cao thủ Thánh cấp Nhân tộc đều là thái độ gì? Đều là đãi ngộ gì? Càng đừng nói là cùng cấp, thực lực ma thú so với các tộc cao hơn không ít.”
Thấy không ít người phụ họa lời vừa rồi của Tướng quân, Bạch Hành không nhịn được có chút phiền muộn.
Một thân áo choàng pháp sư màu xanh nước biển giản dị trang nhã ở trên làn da trắng nõn của Bạch Hành càng có vẻ phong thần tuấn lãng, thanh dật vô song. Đứng ở trước mặt tướng lãnh quân đội sát phạt quyết đoán chậm rãi mà nói, không có chút khiếp ý. Nói đến quân tình báo đã tra xét trước đó, hơi thở ôn hòa quanh thân của Bạch Hành hoàn toàn bị thu liễm, chiếm lấy chính là một cổ khí thế nghiêm túc đoan chính.
Anh ở bên cạnh Tiểu Ngân biểu tình lạnh băng, cơ thể kiện mỹ cao lớn được áo choáng pháp sư màu trắng rộng thùng thình che phủ, chỉ có thể mơ hồ dòm ngó được đường cong tuyệt đẹp của cơ thể, nhưng cho dù như vậy, áo choàng pháp sư cho tới bây giờ đều là ôn nhu thánh khiết cũng chưa cho khí thế cứng lạnh mang đến nửa phần hòa nhã, ngược lại đem màu trắng lạnh băng một mặt tận tình biểu hiện ra. Chỉ là hắn đứng ở bên cạnh Bạch Hành, một đôi mắt lạnh luôn luôn tràn ngập sâu thâm lạnh lẽo đứng ở chỗ này, một loại cảm giác ngạo nghễ cao sang cứ thế mà sinh.
Một cái ôn nhuận thanh đạm, hòa nhã bình yên, một cái lãnh liệt hiên ngang, tài năng lộ rõ, hai người này khí thế cơ hồ hoàn toàn tương phản lại tự nhiên mà đem hơi thở của nhau dây dưa lẫn nhau cùng một chỗ, đem đối phương bao vây trong hơi thở của mình, cuối cùng rốt cuộc chẳng phân biệt được lẫn nhau.
Nếu không phải hiện tại chiến sự khẩn cấp, mà ở đây lại đều là nhân sĩ tinh anh trong quân đội, sợ là sẽ có không ít người sẽ nhìn thẳng mắt.
Nguyên soái Weson nhăn lông mày hoa râm, tướng lãnh khác cũng là có chút bộ dáng đăm chiêu.
“Tốp quân đội tiếp theo khi nào thì có thể đến?”
“Ba ngày sau là có một đội quân đội năm mươi vạn tới pháo đài Snow, trong đó tuyệt đại bộ phận là hai mươi lăm vạn chiến sĩ cấp bốn, mười vạn chiến sĩ cấp năm, năm vạn cấp sáu cấp bảy, ba vạn chiến sĩ cấp tám, một vạn chiến sĩ cấp chín, năm vị Kiếm Thánh. Còn có một vạn của một số cá nhân Pháp Sư Đoàn, một vị là đại sư hệ hỏa Haibo Riesman, một vị là đại sư hệ thổ là Dicelu Andernan. Bọn họ theo vật tư quân đội đem đại đội một vạn hộ tống sau một ngày đêm đưa đến pháo đài Snow.”
Lại là ba ngày.
Cho đến bây giờ, thương vong hiện có của quân đội còn có thể ở trong phạm vi tiếp nhận. Nhưng mà, nếu nói trong vòng ba ngày đối phương cử ra Cốt Long một loại Vong Linh cấp cao cỡ lớn, bên ta liền rất khó chống đỡ. Chẳng lẽ phải buông tha cho chiến trường dùng máu tươi và sinh mệnh của phần đông binh lính đổi lấy, lui về khe núi? Hay là gửi hy vọng đối phương sẽ không cử ra chủng cường đại?
Ánh mắt Bạch Hành dừng ở trên người Nguyên soái Weson biểu tình phức tạp.
“Có tin tức của quân đội chủng tộc khác không?”
Nghĩ đến quân đoàn ma thú sắp đến, Bạch Hành trong lòng vừa động.
Từ lần trước anh cùng Tiểu Ngân đối thoại đến bây giờ báo cáo đã qua hơn hai ngày, nói cách khác còn có mấy tiếng là quân đoàn ma thú liền đến.
Không tệ, không tệ.
Một loại cảm tình kiêu hãnh từ đáy lòng Bạch Hành mọc lên.
“Chủng tộc khác cách nơi này đều khá xa, cho nên trong thời gian ngắn không có biện pháp chạy tới. Về phần Long tộc, không có Cốt Long xuất hiện, con mẹ nó có thể cũng sẽ không xuất hiện, Phượng hoàng tộc tuy rằng hiếu chiến, hơn nữa có thể niết bàn trọng sinh, nhưng hoàn cảnh của pháo đài Snow cùng thuộc tính hỏa của chúng nó vừa lúc tương khắc, trên cơ bản, đều không quá thích tới đây. Còn có, thực lực cực lớn mạnh ——”
Bạch Hành chớp mắt mấy cái, thực lực cực mạnh? Không phải cái anh nghĩ đi?
“Nhóm ma thú rừng rậm Sương Mù cử đi, chúng nó bình thường sẽ do Vua ma thú dẫn dắt, cũng không làm sao nghe theo chỉ huy, xuất quỷ nhập thần – không biết khi nào thì có thể xuất hiện.”
Đang ngồi không ít người – bao gồm cả Bạch Hành bên trong, đều không biết còn có một cái tồn tại cực mạnh. Bạch Hành chỉ biết là thực lực của quân đoàn ma thú nhà mình đã hơn Thánh cấp, nhưng cũng không có khoa trương đến mức độ cực mạnh đi? Những người khác căn bản là không biết tồn tại của quân đoàn này – trên sách cho tới bây giờ cũng không có ghi lại qua.
Mọi người ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Weson.
“Rừng rậm Sương Mù cơ hồ chiếm hết một nửa đất đai của đại lục, nó là thuộc về nhóm ma thú, nơi đó đủ dạng ma thú sinh hoạt, từ một cấp đến Thánh cấp, cơ hồ toàn bộ ma thú đều có thể tìm được ở nơi đó. Nơi đó là địa bàn của ma thú, bất luận chủng tộc, cho dù là Tinh Linh tộc đứa con của thiên nhiên một khi tiến vào rừng rậm Sương Mù cũng sẽ muốn làm không rõ phương hướng, cuối cùng hoặc là mơ mơ màng màng đi tiếp, hoặc là trở thành thức ăn của nhóm ma thú. Nơi đó là cấm địa của toàn bộ chủng tộc ngoài ma thú, đương nhiên, nhóm ma thú cũng rất ít từ bên trong đi ra, nhất là ma thú cấp cao. Cho nên rất ít người biết, ma thú cũng có trí tuệ.”
Có thể người trong lều lớn này, thân phận đều không đơn giản, cho nên đối với bí mật không tính là bí mật này vẫn đều có chút hiểu rõ.
Rất ít người biết à? —— Bạch Hành hỏi Tiểu Ngân.
Ừ.
“Không ai biết trong rừng rậm Sương Mù có bao nhiêu ma thú, cũng không ai biết chúng nó có bao nhiêu mạnh. Thẳng đến không biết khi nào thì bắt đầu Vua ma thú chỉ huy nhóm ma thú tham gia Đại Chiến, các tộc mới đối với thực lực của chúng nó hơi có chút lý giải. Vua ma thú là một con sói to màu bạc Thánh cấp đỉnh, nó có thể sử dụng chính là các hệ ma pháp bao gồm cả cấm chú, một đôi vuốt sắc có thể dễ dàng xé mở một cái phòng ngự của Cốt Long Thánh cấp, lực phòng ngự của một thân da lông màu bạc xinh đẹp vô cùng kinh người, theo thời gian trôi qua, thực lực của nó cũng càng ngày càng mạnh, ở trong ghi chép mới nhất của gia tộc chúng ta, thời điểm nó tham gia trong một lần Đại Chiến đã rất ít bị thương, đó là một con sói to kiêu ngạo miệt thị thiên hạ.”
Một trận hút khí vang lên.
Trong Đại Chiến người càng là thực lực cường đại liền càng là nguy hiểm, bởi vì người càng là thực lực cường đại đối mặt với kẻ địch cũng liền càng lớn mạnh.
“Đương nhiên, cường đại của rừng rậm Sương Mù cũng không chỉ thể hiện trên người nó, còn có hơn một ngàn ma thú Thánh cấp nó mang đến.”
—— Trước mắt biết được cao thủ Thánh cấp của đại lục, bao gồm cả Long Phượng hai chủng tộc cường đại này cũng bất quá một vạn mà thôi. Đương nhiên, Thánh cấp không muốn người biết khẳng định còn có rất nhiều, nhưng cho dù như vậy, số lượng một ngàn này cũng rất kinh người, càng đừng nói, không ai biết trong rừng rậm Sương Mù còn có bao nhiên ma thú Thánh cấp khác.
“Từ trí tuệ của Vua ma thú thể hiện ra không khó nhìn ra, vị ma thú vương giả lãnh đạo này cũng không phải là dã thú có suy nghĩ đơn giản. Cho nên, không ai cho rằng nó sẽ yên tâm đem toàn bộ ma thú Thánh cấp trong rừng rậm Sương Mù đều mang ra, cho nên số lượng ma thú ở lại trong rừng rậm, thì không ai biết, càng đừng nói là số lượng ma thú các cấp khác. Vì thế, các tộc của đại lục đều có cộng thức, ma thú trong rừng rậm Sương Mù mới là một cổ lực lượng lớn mạnh nhất trên thế giới.” Nguyên soái Weson nói tới đây, trong mắt ít nhiều có vài phần ý vị trào phúng. Buồn cười là con người các nước chính là ở chỗ đó lục đục với nhau, lại không biết được, cho dù bọn họ chiếm đoạt toàn bộ quốc gia của con người, thậm chí tiêu diệt chủng tộc khác cũng không thể trở thành bá chủ của đại lục.
“Chuyện này, rất ít người biết. Nhưng có một gia tộc các anh khẳng định nghe nói qua – gia tộc Cavan.”
Gia tộc Cavan!
Bạch Hành là thật sự choáng, anh không có nghe nói qua nha.
“Gia tộc Cavan chính là vì che giấu tồn tại của nhóm ma thú mà hư cấu ra.”
Nguyên soái Weson phun ra một câu cuối cùng, rốt cục đem đại bộ phận người ở đây cho tan vỡ hôn mê.
Trong lều lớn rốt cuộc không thể bảo trì im lặng, các tướng lãnh có gia học sâu xa gia thế kinh người bắt đầu nổi lên thấp giọng nói chuyện với nhau.
—— Trừ Bạch Hành cùng Tiểu Ngân.
“Tiểu Ngân, cái gia tộc Cavan kia là thế nào?” —— trò chuyện trong tâm linh ——
“Tình huống cụ thể không rõ ràng lắm. Chỉ biết là vì che giấu xuất hiện của quân đoàn ma thú mới làm ra thứ này, cũng là vì che miệng của binh lính lại. Nếu nói tồn tại của chúng ta chỉ có mấy tầng lớp cao này biết, bọn họ đại khái ngay cả cái gia tộc Cavan kia cũng không cần hư cấu.”
“Anh thật đúng là yên tâm, cũng không sợ bị người ta bán hả?”
“Bọn họ có thực lực kia sao?”
…
“Vậy vì sao Nguyên soái Weson muốn đem chân tướng này nói ra?”
“Không biết.”
Lão Nguyên soái nâng tay lên, ý bảo mọi người im lặng.
Lập tức, trong lều lớn liền khôi phục yên tĩnh.
“Nói cho tướng lãnh tham chiến chuyện chân tướng là truyền thống của gia tộc Cruzte. Bởi vì không muốn cho các anh không biết tự lượng sức tiêu phí thời gian cùng tinh lực đi tìm cùng mượn hơi gia tộc gọi là Cavan kia mà chậm trễ tác chiến. Ngoài ra, chuyện các anh biết này thì chính mình biết, nếu nói gia tộc thực lực đủ tương lai các anh có thể kế thừa vị trí gia chủ tất nhiên có thể hiểu chuyện này, gia tộc thực lực không đủ, thì đem cái chuyện này tiêu hóa ở trong bụng đi. Chuyện này là bí mật của toàn bộ chủng tộc tầng lớp trên của đại lục, ta nghĩ các anh nên biết cái gì nên chọc, cái gì không nên chọc. Đừng vì nắm trong tay thế lực mà đắc tội gì đó không được chọc vào.
…
“Tiểu Ngân, anh nói hiện tại là thời điểm nói ra quân đoàn ma thú sau vài tiếng liền tới pháo đài Snow sao?”
Bạch Hành chung quy thấy mọi người hiện tại cảm giác đối với ma thú rất…Kinh ngạc hoảng sợ.
“Cho dù không nói, mấy giờ sau thân phận của chúng ta cũng sẽ bại lộ, mấy tên đó sẽ không che giấu.”
“Được rồi, anh nói đi.”
—— Vua ma thú?!
Nghĩ đến xưng của của Nguyên soái Weson đối với Tiểu Ngân, Bạch Hành mồ hôi một chút.
Tuy nhiên, mấy tên đó là đem Tiểu Ngân trở thành Vua. Nhưng điều này nhiều lắm cũng chỉ là xưng vị mà thôi, trừ cùng anh đối luyện ra, Tiểu Ngân chưa từng ép buộc bất luận ma thú nào làm qua chuyện gì – có vẻ như thời điểm anh ăn hiếp mấy tên kia còn khá nhiều nè, chúng nó đều có địa bàn, đều tự mình tu luyện. Chỉ có điều là địa bàn của Tiểu Ngân so với kẻ khác lớn chút, địa bàn của hắn cũng sẽ không thông cửa mà thôi. Dịp lễ, cũng không thấy mấy tên xưng hô Tiểu Ngân là Vua mà tặng chút lễ vật gì.
Vậy tính là Vua gì?
Cho dù mấy tên đó đến đây, cái gọi là quân đoàn ma thú đến lúc đó cũng bất quá là ỷ vào cơ thể thực lực cao cường làm theo ý mình mà thôi, Tiểu Ngân khẳng định sẽ không cho chúng nó một trận đội ngũ các loại gì đó – nói chúng nó cũng không nhất định chịu học, học cũng khẳng định sẽ không làm theo…
Ma thú đạt tới Thánh cấp con nào không phải thiên tư tuyệt đỉnh, ma thú như vậy lại có con nào không phải kiệt ngạo bất tuân? Tiểu Ngân có thể làm được, nhiều lắm là không cho chúng nó rơi một mình, để cho chúng nó chiếu ứng lẫn nhau chút – kỳ thật Bạch Hành nghĩ thấy mấy điều này không cần Tiểu Ngân nói nhiều thì chính mấy tên đó đã hiểu rồi, chúng nó phương diện khác là rất đơn thuần ngây ngốc, nhưng trong chiến đấu lại tinh lắm.
Như vậy cũng xem như là Vua ma thú sao?
“Chúng nó còn mấy tiếng nữa thì đến.”
Âm thanh Tiểu Ngân ở trong lều lớn có chút im lặng vang lên, lại một lần nữa đem ánh mắt mọi người thu hút đến trên người bọn họ.
“Chúng nó?”
“Rừng rậm Sương Mù – hai người chúng tôi đều cảm ứng được.” Bạch Hành vẫn là không nhịn được mở miệng.
“Cái gì?!”
Một trận tiếng kinh hô.
“Không mang thức ăn.”
Tiểu Ngân tiếp tục nói, từ trong khoảng thời gian cuộc sống quân đội này đã xem thức ăn gì đó có vẻ như là vật tư quân đội rất quan trọng, cho nên hắn tâm rất tốt cho cái nhắc nhở.
Tuy nhiên ma thú đạt tới Thánh cấp đối với yêu cầu về thức ăn lại giảm bớt cực kỳ, nhưng mà, có thể có cơ hội thả bụng ăn chúng nó là sẽ không buông tha.
Trước kia Tiểu Ngân chúng nó là tự mình lo cái ăn của mình, cho tới bây giờ không nghĩ tới cho phương diện quân đội bao nhiêu phiền toái. Hiện tại – chúng ta coi như hắn bị Bạch Hành cảm hóa đi – tuyệt đối không phải lo lắng thức ăn cho ma thú nhà mình mà chẳng qua là thích nhắc nhở Nguyên soái Weson bổ sung thức ăn.
“Không sao, chúng nó cho tới bây giờ không mang theo thức ăn.” Phương diện này Nguyên soái Weson một chút cũng không lo lắng, nghĩ đến thực lực mạnh mẽ của ma thú, lão sư uy nghiêm luôn luôn vui giận không lộ sắc mặt không nhịn được vui vẻ trên đuôi lông mày, chúng nó lần này đến sớm như vậy có thể tránh đỡ bao nhiêu binh lính vô tội tử vong a! “Thật sự là tốt quá!”
“Đúng vậy, là rất tốt.”
Bạch Hành nhẹ giọng nói, ánh mắt cùng Tiểu Ngân chạm vào nhau, trao đổi tin tức chỉ có lẫn nhau biết.
“Chúng ta đây có muốn hay không nghênh đón chúng nó?”
Nguyên soái Weson trừng mắt.
“Nghênh đón? Trong chúng ta ai có thể cùng chúng nó trao đổi? Ai biết chúng nó thích cái gì ghét cái gì? Vạn nhất làm hỏng ai phụ trách? Không cần nghênh đón, làm chúng nó tự mình đến tốt rồi, đến lúc đó có cái yêu cầu gì chúng nó tự nhiên sẽ nghĩ biện pháp nói cho chúng ta.”
“Không biết chúng nó có chịu giúp chúng ta hay không?” Một vị Tướng quân khác nghĩ đến vừa rồi Nguyên soái Weson nói ma thú không nghe lời chỉ huy, có chút buồn rầu lo lắng nói. Kỳ thật, ông càng lo lắng chính là ma thú kiệt ngạo bất tuân này có thể hay không ngược lại làm trở ngại chứ không giúp được việc gì, thực lực không thể bị khống chế cho dù không phải kẻ địch cũng tóm lại là nguy hiểm.
Nguyên soái Weson hưng trí bừng bừng nghe vậy nụ cười trên mặt cứng đờ: “Này, đích thật là cái vấn đề…”
“Sẽ giúp đỡ, bằng không chúng nó đến sớm như vậy làm gì. Chúng nó cũng có trí tuệ không phải sao? Mặc dù cũng không là hình người, nhưng không nên như cũ đem chúng nó trở thành dã thú hồ đồ dã man mà đối xử. Ngẫm lại, các anh đối đãi với cao thủ Thánh cấp Nhân tộc đều là thái độ gì? Đều là đãi ngộ gì? Càng đừng nói là cùng cấp, thực lực ma thú so với các tộc cao hơn không ít.”
Thấy không ít người phụ họa lời vừa rồi của Tướng quân, Bạch Hành không nhịn được có chút phiền muộn.
Tác giả :
Linh Thệ