Ma Vũ Đại Lục Hành Ký
Chương 13: Chiến thắng
Cái gọi là Đại Chiến kỳ thật là đã tồn tại từ xa xưa quan hệ đến cả sinh tồn của đại lục là một trận chiến tranh rất lớn, hai bên chiến đấu chính là sinh vật của Ma vũ đại lục và giới Vong Linh.
Không biết Vong Linh giới là xuất hiện như thế nào, cũng không ai dám nói biết tường tận về Vong Linh giới, ngoại trừ binh chủng đã từng xuất hiện trong Đại Chiến thì sinh vật trên đại lục cũng không biết Vong Linh giới có bao nhiêu chủng tộc cường đại chưa được biết đến, chỉ biết là Vong Linh giới cứ cách mỗi năm trăm năm sẽ tụ tập lực lượng xé mở bức tường không gian giữa Vong Linh giới và Ma vũ đại lục – bình thường đều sẽ ở chỗ ven bờ biển gần đại lục, tường không gian nơi đó tương đối yếu hơn – sau đó Vong Linh xuất hiện ùn ùn kéo đến cuồn cuộn không ngừng bắt đầu xâm lấn Ma vũ đại lục, sinh vật trên đại lục chỉ có thể bị động chống cự, cứ cách mỗi năm trăm năm sẽ có một hồi chiến tranh cực kỳ thảm thiết, cứ cách mỗi năm trăm năm sẽ truyền lưu ra rất nhiều chuyện kể xúc động lòng người, cứ cách mỗi năm trăm năm sẽ xuất hiện rất nhiều nhân vật anh hùng được đời sau tôn kính.
Đại Chiến tựa như một hồi thịnh yến sinh mệnh, sẽ mang đi vô số sinh mệnh trên đại lục. Vong Linh giới lại dường như luôn vô cùng vô tận, chúng nó không biết mệt mỏi, không biết đau đớn, chiến đấu không nghỉ.
May mắn, thời gian tường không gian mở ra có hạn, nếu không, đại khái đại lục đã sớm bị Vong Linh giới giữ lấy. Cho dù như thế, mỗi lần Đại Chiến vẫn sẽ làm cho đại lục tiến vào thời kỳ suy thoái trong một thời gian dài, dân cư giảm mạnh, thực lực giả trong tầng cấp ba đến cấp năm cơ hồ sẽ chết mất hầu như không còn, cao thủ Thánh cấp cũng là trong mười còn một, vật tư lương thực và binh khí các loại cũng tiêu hao không còn.
Có thể nói sau lần chiến tranh năm trăm năm gần nhất trước đó thời gian đều được dùng để khôi phục nguyên khí để chuẩn bị cho chiến tranh lần sau, việc đó đại khái cũng là dân số đại lục vẫn luôn không tăng, tiền đề giữa các tộc là hòa thuận chung sống, bằng không lịch sử hơn một vặn năm, đại lục đã sớm kín người hết chỗ, do đất đai mà mang đến chiến tranh giữa các chủng tộc và quốc gia cũng đã sớm làm mảnh đại lục xinh đẹp này chồng chất vết thương rồi.
Hiện tại, cách Đại Chiến tiếp theo hẳn là còn thời gian gần ba mươi năm, nhưng mà sinh vật Vong Linh giới lại xuất hiện, này thuyết minh cái gì?
Chẳng lẽ Đại Chiến lần này muốn trước thời hạn sao?
Vấn đề này quanh quẩn nơi nơi ở trong lòng tất cả mọi người.
Chẳng qua, nếu một khi xương khô lãnh chủ xuất hiện, Đạo Tặc Đoàn Khát Máu xuất hiện cũng sẽ không quá làm cho người ta giật mình, thời điểm mỗi lần Đại Chiến chung quy sẽ có một ít người phát rồ sẽ đồng ý làm gián điệp cho Vong Linh giới, hoặc là chủ động tiếp xúc với Vong Linh giới, trở thành gián điệp của chúng nó ở trên đại lục, với tài năng của bản thân mà cầu xin Vong Linh dưới sự chỉ dần trở thành tân Vong Linh – chỉ cần không bị ai tiêu diệt thì Vong Linh chính là vĩnh sinh bất tử. Vì theo đuổi cái gì gọi là bất tử, bọn họ có thể hy sinh cả đại lục! Suy nghĩ như vậy ở tuyệt đại đa số sinh vật đều được xem là bất khả tư nghị, nhưng mà có người nghĩ như vậy thì phương pháp đúng là chân chân thực thực tồn tại.
May mắn, sinh vật như vậy là cực kỳ rất thưa thớt, cho đến hiện tại đều không thể tạo thành thành tựu lớn.
“Tiểu Ngân, chúng ta đi xuống đi.”
Xương khô lãnh chủ cùng xương khô bình thường vẻ ngoài biểu hiện thực không có khác nhau quá lớn, chỉ là hai mắt trống rỗng có thể nhìn thấy hai mạt ánh sáng xanh âm trầm khủng bố, hơn nữa, trên người chúng nó thường thường sẽ đầy đủ y phục phòng ngự, trên tay cũng sẽ có vũ khí. Con xương khô lãnh chủ này thì mặc trên người khôi giáp võ sĩ, trong tay cầm một thanh kiếm lớn sắc bén bức người đã triển khai khí thế của chính mình, không ít kỵ sĩ đã bị ảnh hưởng, hành động bắt đầu trở nên chậm chạp.
“Tiểu Ngân, lát nữa anh giúp tôi bảo hộ những người khác, tôi đi cùng cái bộ xương lãnh chủ kia chiến đấu.”
Tiểu Ngân gật đầu.
Thực lực hiện tại của Bạch Hành xen giữa Thánh cấp và Thần cấp, năng lượng trong cơ thể anh đã đạt tới thậm chí vượt qua Tiểu Ngân lúc mới lên Thần cấp, nhưng mà anh cũng không thể lĩnh ngộ được phép tắc, tâm cảnh cũng không thể đạt tới yêu cầu Thần cấp, vì thế, hiện tại vẫn là Thánh cấp.
Chẳng qua, năng lượng trong cơ thể nhiều rất tốt ở chỗ chính là uy lực ma pháp của anh muốn so với Thánh cấp bình thường mạnh hơn nhiều.
Tiểu Ngân ôm Bạch Hành phiêu bồng mà xuống, xuất hiện giữa hai bên đang giằng co.
“Các cậu ——”
Edmund sửng sốt, nhận ra hai người họ đứng đó.
Bạch Hành thần sắc lạnh nhạt vung tay lên, một cái ma pháp trị liệu tính thủy phạm vi rộng ‘Thiên Hành Cam Lộ’ nhất thời đem cả đại đội kỵ sĩ hai trăm người vây giữ.
Sau khi cảm giác băng lạnh sảng khoái, nhóm kỵ sĩ kinh hỉ phát hiện, vết thương của thương thích bọn họ mang đã khôi phục rất nhiều, không bị thương cũng cảm giác được thời gian dài chiến đầu mang đến kiệt sức tựa hồ được thuyên giảm mức độ rất lớn. Bằng vào chiêu thức ấy đã đủ để làm cho người ta nhận ra thực lực Thánh cấp của Bạch Hành.
“Các anh đi đi, chúng nó chúng tôi sẽ giải quyết. Ngoài ra, chuyện về tình hình của chúng tôi xin giữ bí mật. Đương nhiên, các anh có thể hướng cấp trên báo cáo, nhưng mà hy vọng là không có người không liên can biết tồn tại của chúng tôi.”
Nói xong, Bạch Hành phóng ra khí thế vẫn luôn bị kiềm nén, bảo vệ người phía sau, lập tức đem cảm giác kiềm nén đảo qua xương khô lãnh chủ mang đến lợi thế.
Edmund lúc này mới hiểu được hóa ra hai chàng trai này vậy mà có thực lực như vậy! Hai cao chủ Thánh cấp cũng không cần bọn họ ở đây, huống hồ chuyện này quả thật cần nhanh một chút hướng cấp trên báo cáo, nghĩ đến đây ông đối với Bạch Hành và Tiểu Ngân làm một lễ kỵ sĩ, mà phía sau ông, những người khác cũng hành lễ theo, sau đó xoay người lên ngựa ngay ngắn có trật tự rời khỏi.
“Hiện tại, chỉ còn lại chúng ta.” Bạch Hành vẫn cứ thần sắc lạnh nhạt đối với xương khô lãnh chủ ngoắc ngoắc ngón tay, sinh vật Vong Linh cấp cao tuy rằng có thể sẽ không nói chuyện, nhưng trí tuệ là có, vì thế có thể hiểu được ý tứ của Bạch Hành.
Miệng nó mở mở hợp hợp, kêu ca ca ca, tựa hồ đang nói nói cái gì, đáng tiếc Bạch Hành cùng nó không thể câu thông, hoàn toàn không rõ nó muốn nói cái gì.
“Tiểu Ngân, những người kia cùng xương khô nó triệu ra liền giao cho anh.”
Bạch Hành vỗ vai Tiểu Ngân, thật nhẹ nhàng nói. Kết quả anh mới vừa nói xong, một đạo ánh sáng bạc hiện lên, Đạo Tặc Đoàn Khát Máu bao gồm cả đội trưởng ở bên trong đứng ở trước mặt tất cả mười mấy người đều cổ phun máu miệng hộc máu rồi ngã xuống.
“Tiểu Ngân như thế là vô dụng, đến lúc đó thi thể của bọn họ bị triệu hồi lại anh còn phải lần nữa phí công đem bọn họ tiêu diệt, tôi nói với anh rồi, phải dùng hệ hỏa, đem bọn họ đốt thành tro, mới có thể hoàn toàn chặt đứt hậu hoạn.
Miệng thoải mái nói, lực chú ý của Bạch Hành đã đặt ở trên người xương khô lãnh chủ, xương khô lãnh chủ cũng là phân chức nghiệp, trước mắt này rõ ràng là một võ sĩ. Anh tuy rằng đã đến Thánh cấp đỉnh nhưng cho đến hiện tại cũng chưa cùng cường giả Thánh cấp chiến đấu qua, vừa lên chính là một cái xương khô lãnh chủ không biết đau không biết sợ, khoảng cách này thật đúng là có điểm lớn.
Tuy rằng đã chú ý, nhưng mà hình ảnh một bộ xương trắng như gió hướng mình chạy nhanh đến vẫn là có chút tác động, thế cho nên Bạch Hành thiếu chút nữa đã bị nó cầm kiếm to chợt lóe lóe hàn quang thoạt nhìn có thể chém sắt như chém bùn kia, chém đứt một đoạn tóc, kiếm sát qua cổ anh, Bạch Hành ra một thân mồ hôi lạnh, chật vật làm một cái lăn, lại vẫn chưa né được công kích như hình với bóng của đối phương.
Một ma pháp sư với một võ sĩ cận chiến thật sự là một việc quá bi thảm, hiện tại Bạch Hành đã bị người ta gần sát người.
Rơi vào đường cùng, một cái Thủy Chi Thủ Hộ bao trùm toàn thân trong chớp mắt xuất hiện đem Bạch Hành bảo hộ nghiêm nghiêm cẩn cẩn, chính vào lúc này, nó cầm kiếm to nhìn vào cái ***g ngước trong suốt, chỗ khiên nước tiếp xúc với kiếm bắt đầu xuất hiện gợn sóng, một vòng tròn chém mạnh cắt mở không được, kết quả, chỉ chốc lát sau, toàn thân trên dưới mỗi chỗ đều xuất hiện một vòng tròn gợn sóng, nó nhìn thẳng cho đến khi váng mắt.
Thế công kéo dài không dứt làm Bạch Hành không rảnh bận tâm đến cái khác, chỉ có thể bị động phòng ngự, trong khoảng thời gian ngắn nhìn qua vẫn là lâm vào cảnh nguy hiểm.
Nhưng trên thực tế cũng không phải như thế, thực lực Bạch Hành mạnh hơn Thánh cấp bình thường, vì thế anh tại duy trì giữ phòng ngự Thánh cấp vũ giả Thủy Chi Thủ Hộ đồng thời còn có thể công kích, vẫn còn dư lực công kích.
Phương thức công kích của anh chính là Đao Băng, phiến nho nhỏ mong mỏng, kèm theo ma lực mạnh mẽ, hoàn toàn có thể phá đấu khí! Hơn nữa loại Đao Băng này vô hình vô dạng, vừa lúc thích hợp dùng để tấn công yếu hại. Mà yếu hại của xương khô lãnh chủ chính là hai luồng ngọn lửa màu xanh biếc trong hốc mắt kia, đó là khởi nguyên của xương khô.
Sinh vật Vong Linh đều có khởi nguyên, biện pháp giết chết sinh vật Vong Linh ngoại trừ hoàn toàn tiêu diệt cơ thể chúng nó ra, còn có một biện pháp chính là tiêu diệt khởi nguyên của chúng nó.
Giữa vô thanh vô tức, hai phiến binh khí trong suốt ở giữa cánh môi mở đóng của Bạch Hành lặng lẽ thành hình, khoảng khắc bay ra, mục tiêu chính là hốc mắt của xương khô lãnh chủ.
Nhưng mà, một con xương khô lãnh chủ kế thừa không chỉ có năng lượng lúc còn sống, mà còn có kinh nghiệm chiến đấu, đầu nó thoáng một cái nghiêng nhanh, Đao Băng liền đánh hụt.
Phương thức công kích quỷ dị của Bạch Hành cùng lực phòng ngự cường hãn của anh tựa hồ làm xương khô lãnh chủ bắt đầu cảm giác được uy hiếp. Kiếm trên tay nó đột nhiên toát ra ánh lửa, không phải ánh lửa sáng ngời nhìn thấy bình thường, mà là một loại ngọn lửa gì đó màu xám đen mang theo cặn bụi cùng khí tức không rõ.
Nhìn qua chính là thứ rất nguy hiểm.
Trong lòng Bạch Hành đột nhiên hiện lên một tia cảnh giác, trong miệng cấp bách đọc chú ngữ phòng ngự cực mạnh mà anh biết – Băng Chi Thế Giới, kiếm to mang theo khí tức không rõ trong nháy mắt vung xuống, một cái Băng Chi Thế Giới trong suốt sáng trong hoàn toàn đem toàn bộ Bạch Hành bao vây trong đó.
Còn chưa thở phù, sắc mặt Bạch Hành biến đổi, lui về phía sau một bước, một cái Thủy Thuẫn xuất hiện, sau đó, Băng Chi Thế Giới tan vỡ, băng vỡ trong suốt lóng lánh bốn phía văng ra ngoài, lúc va chạm vào kiếm to lặng yên không tiếng động biến mất.
Cũng còn may, Băng Chi Thế Giới thành công ngăn cản tuyệt đại bộ phận công kích của xương khô lãnh chủ. Vì thế, vào lúc thanh kiếm lại xuyên qua khiên nước đã không còn dư lực. Ngọn lửa xám đen mặt trên đã sắp tắt chỉ có thể vừa vặn chạm đến một khối da thịt nhỏ trên cánh tay phải Bạch Hành.
Bạch Hành thở hổn hển sắc mặt trong chớp mắt trở nên tái nhợt, cơ thể thối lui về phía sau cực nhanh. Một cái Đao Gió xuất hiện ở trên tay anh, dứt khoát hướng nơi bị đụng tới chém vào, sau một tiếng kêu rên, một miếng máu thịt còn dính lửa ma rơi trên mặt đất, tiếp tục thiêu đốt ——
Bởi vì đau đớn, trên người Bạch Hành sinh ra một thân mồ hôi lạnh – đây là hậu quả một ma pháp sư cận chiến với một võ sĩ!
Vẫn lui cực nhanh về phía sau, Bạch Hành vội thừa dịp thời gian xương khô lãnh chủ sau khi dùng tuyệt chiêu suy yếu trong phút chốc kéo ra khoảng cách giữa hai người.
Vô ích!
Cho dù là ở vào thời kỳ suy yếu, tốc độ của nó vẫn cứ không phải Bạch Hành có thể so sánh được. Anh không thể không trở về lại tình trạng lúc chiến đấu ban đầu, đối phương liều mạng công kích, anh liều mạng phòng ngự!
So với ban đầu được một chút chính là, Bạch Hành ít nhiều đã thích ứng với tiết tấu chiến đấu như vậy, nhưng cánh tay phải đau đớn làm tinh thần anh có chút phân tán. Tuy rằng ảnh hưởng không phải rất lớn, nhưng đừng quên, đối thủ của Bạch Hành chính là xương khô lãnh chủ nằm ở Thánh cấp.
Chiến đấu ngày một chậm rãi yên ổn qua đi đồng dạng Vong Linh cũng xiêu vẹo.
Bạch Hành trốn càng thêm chật vật.
Không thể để nó tiếp tục kéo dài như thế nữa.
Cảm ứng được năng lượng trong cơ thể của mình đang giảm sút nhanh chóng, Bạch Hành bất đắc dĩ rơi vào đường cùng lại bắt đầu cấp bách đọc chú ngữ.
Ma pháp trong không khí dao động dần dần trở nên mãnh liệt, độ ấm cũng bắt đầu cấp tốc hạ thấp. Cũng chứng tỏ, ma pháp Bạch Hành sắp phóng thích không đơn giản như vậy.
Công kích của xương khô lãnh chủ mạnh mẽ tăng lên, Bạch Hành càng trở nên chật vật.
“Băng Chi Lĩnh Vực!”
Một cấm chú hệ băng!
Lấy Bạch Hành làm trung tâm, xung quanh trong một phạm vi rất lớn đều thành thế giới đóng băng. Tất cả xương khô cùng thành viên Khát Máu đều bị đóng băng. Sau đó bị Tiểu Ngân thoải mái đập tan từng cái, cơ thể hóa thành tảng vỡ – ngoại trừ Tiểu Ngân, một khi ma pháp của Bạch Hành không thể thương tổn bản thân, đương nhiên cũng sẽ không tổn thương Tiểu Ngân cùng anh có khế ước linh hồn.
Xương khô lãnh chủ cũng không tính!
Nó chính là hành động chậm chạp, chậm trễ một chút, thực không có bị phong bế.
Thật sự là tên khó chơi!
Đao Băng liên tục không ngừng ép nén cùng xâu lại vô ảnh bay về phía xương khô lãnh chủ, đều hướng tới hốc mắt của nó giáng xuống như cũ.
Cơ thể của xương khô lãnh chủ đã bị cấm chú ảnh hưởng trốn không kịp đành phải vung kiếm to ngăn cản thế công của Bạch Hành.
Ở trong trận chiến đấu này Bạch Hành lần đầu tiên tiến vào thế công, còn có vể chiếm thế thượng phong.
Chẳng qua, việc này cũng là tạm thời thôi.
Bạch Hành rất rõ ràng ở dưới tình huống như vậy, anh cũng chỉ là cùng đối phương đánh ngang tay mà thôi. Một khi uy lực cấm chú bắt đầu giảm, vậy lại là lúc đối phương chiếm thế thượng phong. Đối mặt với Vong Linh tộc sẽ không mệt, sẽ không đau, thể lực và ý chí của Bạch Hành đều không đủ.
Giống như Bạch Hành nghĩ sở liệu, chiến đấu tiến vào giai đoạn giằng co.
Bạch Hành cùng xương khô lãnh chủ đều không làm gì được đối phương. Chiến trường này kéo dài suốt một ngày, năng lượng trong cơ thể Bạch Hành mặc dù còn đủ, nhưng tinh thần của anh đã rất mệt mỏi, tinh thần lực cũng tiêu hao gần như không còn ——
Cuối cùng, vào lúc xương khô lãnh chủ lại dùng lửa ma, anh đã vô lực phản kháng.
Nhưng mà xương khô lãnh chủ lại tính thiếu một người.
Tiểu Ngân vẫn luôn bên cạnh, không hỗ trợ. Nhưng hắn chỉ là muốn huấn luyện chiến đấu của Bạch Hành, lại không muốn cho y đi chết.
Vào lúc xương khô lãnh chủ sắp đích thủ, đầu lâu của nó bị một cái móng vuốt lợi hại từ phía sau chọc xuyên, đồng thời bị chọc xuyên còn có khởi nguyên của nó.
Biểu tình của Tiểu Ngân thoải mái tựa giống như hắn chẳng qua là chọc xuyên khởi nguyên của một cái xương khô cấp một.
Trên người vết máu loang lổ, mồ hôi đầm đìa, Bạch Hành sắc mặt tái nhợt như tờ giấy lảo đảo được Tiểu Ngân khí định thần nhàn kéo vào trong ngực, anh đã sắp đứng không vững.
Phun ra một hơi thật dài, Bạch Hành rất miễn cưỡng triệu đến một cái bóng nước cho mình nhét vào miệng.
“Tôi quả nhiên còn kém xa lắm à.”
Tiểu Ngân không nói gì, chỉ là một phen đem Bạch Hành ôm vào trong ***g ngực. Sau đó dùng ma pháp hệ phong đem tất cả thi thể cùng xương trắng tập trung cùng một chỗ, cuối cùng dùng ma pháp hệ hỏa đốt thành tro.
Cuối cùng, trừ màu cháy đen trên mặt đất, hoàn toàn nhìn không ra ở đây từng có một hồi chiến đầu kịch liệt.
Bạch Hành sắc mặt vẫn như cũ tái nhợt, suy yếu được Tiểu Ngân ôm đi.
Bọn họ rời đi không lâu, Edmund đã rời đi lại cưỡi Rồng đất trở lại, phía sau ông đi theo một người đàn ông trung niên – nhìn qua cùng Edmund không khác lắm, hơn nữa cũng rất anh tuấn, thời điểm bọn họ đến đương nhiên không thấy đến nửa cái bóng người, chỉ ở một gốc cây đại thụ nhặt được một tấm da dê.
Mặt trên viết
“Chúng nó đều đã bị giải quyết hết.”
Một câu như vậy, khóe miệng Edmund hơi chút run một chút – không phải ông muốn nói, nhưng chữ này viết cũng thật khó coi.
Mặc cho Edmund cùng người ông mang đến nghĩ như thế nào, hiện tại Bạch Hành cùng Tiểu Ngân đã lại rời đi.
“Nếu nói tôi nhớ không lầm Đại Chiến hẳn là còn đến ba mươi năm.”
Bạch Hành lại đề xuất vấn đề này, thời gian ba mươi năm rất dài, anh tin nếu lại cho mình thời gian ba mươi năm nói không chừng anh có thể đạt tới Thần cấp, đến cái thời điểm kia dù cho là ở trong chiến tranh vẫn có thể tạo được tác dụng an toàn chính là có thể tự bảo vệ bản thân.
Chiến tranh cho tới bây giờ đều là tàn khốc, càng huống chi là đề cập đến chiến tranh quy mô lớn cả đại lục mấy chục triệu dân cư, Bạch Hành quả thật không thể tưởng tượng được đó sẽ là thảm thiết cỡ nào.
Hiện tại, anh đã phải tham gia vào trong trận chiến tranh kia – điều này không thể tránh, đương nhiên cho dù là Bạch Hành hay Tiểu Ngân đều không muốn trốn tránh cuộc chiến này. Bọn họ đều là cường giả của thế giới này, thế giới này trao cho cường giả rất nhiều quyền lợi, vì thế bọn họ cũng phải vào thời điểm quan trọng mà đem cho bảo hộ.
Mặc dù vậy, Tiểu Ngân trên cơ bản là không ra ngoài nhiều, chưa từng hưởng thụ qua cái quyền lợi đó, mà Bạch Hành đến còn chưa tới mười năm, trên cơ bản quang vinh hưởng thụ bảo hộ và quyền lợi đều là Tiểu Ngân đưa cho. Đừng nói đến Bạch Hành vốn là một người ôn hòa thiện lương – hiện tại dưới sự hun đúc của Tiểu Ngân đã biết khi nào thì không nên phát huy ôn hòa thiện lương của mình, chẳng qua bản chất còn tồn đọng thôi.
“Tiểu Ngân, dựa theo kinh nghiệm phán đoán của anh, đại khái còn bao lâu mới có thể bùng nổ chiến tranh?”
Ánh mắt xah biếc lóe lóe, Tiểu Ngân trả lời nói: “Không vượt quá mười năm.”
“Lâu như vậy?!”
“Ừ.”
“Được rồi, tôi tranh thủ ở trong vòng năm năm này lên Thần cấp. Nói chuyện kia đi, lần này cùng xương khô lãnh chủ chiến đấu qua tôi cuối cùng nghĩ thấy rằng ma pháp của mình lại không đủ lực sát thương.”
Tiểu Ngân xoa xoa đầu của y không nói gì, Bạch Hành vốn đã ôn hòa, kinh nghiệm chiến đầu cũng ít, lực công kích của ma pháp đương nhiên dùng cũng ít, tự nhiên mà lực sát thương không đủ. Tương lai đến trên chiến trường sợ là phải ăn mệt vài lần mới có thể sẽ học được xuống tay tàn nhẫn.
Tiểu Ngân ngược lại không lo lắng cho an toàn của Bạch Hành, dù sao bọn họ khẳng định là ở cùng nhau, như thế nào cũng có thể bảo hộ an toàn của y, hắn chỉ là lo lắng Bạch Hành một người miệng hùm gan sứa tính mềm như thế đến lúc đó có thể hay không chịu được tàn khốc của chiến trường.
Bạch Hành biết một ít chuyện về chiến tranh vẫn là được nhìn thấy từ phương diện ‘Ma vũ đại lục kí sự’, thế nhưng chiến tranh thật sự, là sẽ ăn thịt người đó, không riêng gì □, ngay cả nhân tính cũng từng giọt từng giọt bị ăn luôn ——
Không biết Vong Linh giới là xuất hiện như thế nào, cũng không ai dám nói biết tường tận về Vong Linh giới, ngoại trừ binh chủng đã từng xuất hiện trong Đại Chiến thì sinh vật trên đại lục cũng không biết Vong Linh giới có bao nhiêu chủng tộc cường đại chưa được biết đến, chỉ biết là Vong Linh giới cứ cách mỗi năm trăm năm sẽ tụ tập lực lượng xé mở bức tường không gian giữa Vong Linh giới và Ma vũ đại lục – bình thường đều sẽ ở chỗ ven bờ biển gần đại lục, tường không gian nơi đó tương đối yếu hơn – sau đó Vong Linh xuất hiện ùn ùn kéo đến cuồn cuộn không ngừng bắt đầu xâm lấn Ma vũ đại lục, sinh vật trên đại lục chỉ có thể bị động chống cự, cứ cách mỗi năm trăm năm sẽ có một hồi chiến tranh cực kỳ thảm thiết, cứ cách mỗi năm trăm năm sẽ truyền lưu ra rất nhiều chuyện kể xúc động lòng người, cứ cách mỗi năm trăm năm sẽ xuất hiện rất nhiều nhân vật anh hùng được đời sau tôn kính.
Đại Chiến tựa như một hồi thịnh yến sinh mệnh, sẽ mang đi vô số sinh mệnh trên đại lục. Vong Linh giới lại dường như luôn vô cùng vô tận, chúng nó không biết mệt mỏi, không biết đau đớn, chiến đấu không nghỉ.
May mắn, thời gian tường không gian mở ra có hạn, nếu không, đại khái đại lục đã sớm bị Vong Linh giới giữ lấy. Cho dù như thế, mỗi lần Đại Chiến vẫn sẽ làm cho đại lục tiến vào thời kỳ suy thoái trong một thời gian dài, dân cư giảm mạnh, thực lực giả trong tầng cấp ba đến cấp năm cơ hồ sẽ chết mất hầu như không còn, cao thủ Thánh cấp cũng là trong mười còn một, vật tư lương thực và binh khí các loại cũng tiêu hao không còn.
Có thể nói sau lần chiến tranh năm trăm năm gần nhất trước đó thời gian đều được dùng để khôi phục nguyên khí để chuẩn bị cho chiến tranh lần sau, việc đó đại khái cũng là dân số đại lục vẫn luôn không tăng, tiền đề giữa các tộc là hòa thuận chung sống, bằng không lịch sử hơn một vặn năm, đại lục đã sớm kín người hết chỗ, do đất đai mà mang đến chiến tranh giữa các chủng tộc và quốc gia cũng đã sớm làm mảnh đại lục xinh đẹp này chồng chất vết thương rồi.
Hiện tại, cách Đại Chiến tiếp theo hẳn là còn thời gian gần ba mươi năm, nhưng mà sinh vật Vong Linh giới lại xuất hiện, này thuyết minh cái gì?
Chẳng lẽ Đại Chiến lần này muốn trước thời hạn sao?
Vấn đề này quanh quẩn nơi nơi ở trong lòng tất cả mọi người.
Chẳng qua, nếu một khi xương khô lãnh chủ xuất hiện, Đạo Tặc Đoàn Khát Máu xuất hiện cũng sẽ không quá làm cho người ta giật mình, thời điểm mỗi lần Đại Chiến chung quy sẽ có một ít người phát rồ sẽ đồng ý làm gián điệp cho Vong Linh giới, hoặc là chủ động tiếp xúc với Vong Linh giới, trở thành gián điệp của chúng nó ở trên đại lục, với tài năng của bản thân mà cầu xin Vong Linh dưới sự chỉ dần trở thành tân Vong Linh – chỉ cần không bị ai tiêu diệt thì Vong Linh chính là vĩnh sinh bất tử. Vì theo đuổi cái gì gọi là bất tử, bọn họ có thể hy sinh cả đại lục! Suy nghĩ như vậy ở tuyệt đại đa số sinh vật đều được xem là bất khả tư nghị, nhưng mà có người nghĩ như vậy thì phương pháp đúng là chân chân thực thực tồn tại.
May mắn, sinh vật như vậy là cực kỳ rất thưa thớt, cho đến hiện tại đều không thể tạo thành thành tựu lớn.
“Tiểu Ngân, chúng ta đi xuống đi.”
Xương khô lãnh chủ cùng xương khô bình thường vẻ ngoài biểu hiện thực không có khác nhau quá lớn, chỉ là hai mắt trống rỗng có thể nhìn thấy hai mạt ánh sáng xanh âm trầm khủng bố, hơn nữa, trên người chúng nó thường thường sẽ đầy đủ y phục phòng ngự, trên tay cũng sẽ có vũ khí. Con xương khô lãnh chủ này thì mặc trên người khôi giáp võ sĩ, trong tay cầm một thanh kiếm lớn sắc bén bức người đã triển khai khí thế của chính mình, không ít kỵ sĩ đã bị ảnh hưởng, hành động bắt đầu trở nên chậm chạp.
“Tiểu Ngân, lát nữa anh giúp tôi bảo hộ những người khác, tôi đi cùng cái bộ xương lãnh chủ kia chiến đấu.”
Tiểu Ngân gật đầu.
Thực lực hiện tại của Bạch Hành xen giữa Thánh cấp và Thần cấp, năng lượng trong cơ thể anh đã đạt tới thậm chí vượt qua Tiểu Ngân lúc mới lên Thần cấp, nhưng mà anh cũng không thể lĩnh ngộ được phép tắc, tâm cảnh cũng không thể đạt tới yêu cầu Thần cấp, vì thế, hiện tại vẫn là Thánh cấp.
Chẳng qua, năng lượng trong cơ thể nhiều rất tốt ở chỗ chính là uy lực ma pháp của anh muốn so với Thánh cấp bình thường mạnh hơn nhiều.
Tiểu Ngân ôm Bạch Hành phiêu bồng mà xuống, xuất hiện giữa hai bên đang giằng co.
“Các cậu ——”
Edmund sửng sốt, nhận ra hai người họ đứng đó.
Bạch Hành thần sắc lạnh nhạt vung tay lên, một cái ma pháp trị liệu tính thủy phạm vi rộng ‘Thiên Hành Cam Lộ’ nhất thời đem cả đại đội kỵ sĩ hai trăm người vây giữ.
Sau khi cảm giác băng lạnh sảng khoái, nhóm kỵ sĩ kinh hỉ phát hiện, vết thương của thương thích bọn họ mang đã khôi phục rất nhiều, không bị thương cũng cảm giác được thời gian dài chiến đầu mang đến kiệt sức tựa hồ được thuyên giảm mức độ rất lớn. Bằng vào chiêu thức ấy đã đủ để làm cho người ta nhận ra thực lực Thánh cấp của Bạch Hành.
“Các anh đi đi, chúng nó chúng tôi sẽ giải quyết. Ngoài ra, chuyện về tình hình của chúng tôi xin giữ bí mật. Đương nhiên, các anh có thể hướng cấp trên báo cáo, nhưng mà hy vọng là không có người không liên can biết tồn tại của chúng tôi.”
Nói xong, Bạch Hành phóng ra khí thế vẫn luôn bị kiềm nén, bảo vệ người phía sau, lập tức đem cảm giác kiềm nén đảo qua xương khô lãnh chủ mang đến lợi thế.
Edmund lúc này mới hiểu được hóa ra hai chàng trai này vậy mà có thực lực như vậy! Hai cao chủ Thánh cấp cũng không cần bọn họ ở đây, huống hồ chuyện này quả thật cần nhanh một chút hướng cấp trên báo cáo, nghĩ đến đây ông đối với Bạch Hành và Tiểu Ngân làm một lễ kỵ sĩ, mà phía sau ông, những người khác cũng hành lễ theo, sau đó xoay người lên ngựa ngay ngắn có trật tự rời khỏi.
“Hiện tại, chỉ còn lại chúng ta.” Bạch Hành vẫn cứ thần sắc lạnh nhạt đối với xương khô lãnh chủ ngoắc ngoắc ngón tay, sinh vật Vong Linh cấp cao tuy rằng có thể sẽ không nói chuyện, nhưng trí tuệ là có, vì thế có thể hiểu được ý tứ của Bạch Hành.
Miệng nó mở mở hợp hợp, kêu ca ca ca, tựa hồ đang nói nói cái gì, đáng tiếc Bạch Hành cùng nó không thể câu thông, hoàn toàn không rõ nó muốn nói cái gì.
“Tiểu Ngân, những người kia cùng xương khô nó triệu ra liền giao cho anh.”
Bạch Hành vỗ vai Tiểu Ngân, thật nhẹ nhàng nói. Kết quả anh mới vừa nói xong, một đạo ánh sáng bạc hiện lên, Đạo Tặc Đoàn Khát Máu bao gồm cả đội trưởng ở bên trong đứng ở trước mặt tất cả mười mấy người đều cổ phun máu miệng hộc máu rồi ngã xuống.
“Tiểu Ngân như thế là vô dụng, đến lúc đó thi thể của bọn họ bị triệu hồi lại anh còn phải lần nữa phí công đem bọn họ tiêu diệt, tôi nói với anh rồi, phải dùng hệ hỏa, đem bọn họ đốt thành tro, mới có thể hoàn toàn chặt đứt hậu hoạn.
Miệng thoải mái nói, lực chú ý của Bạch Hành đã đặt ở trên người xương khô lãnh chủ, xương khô lãnh chủ cũng là phân chức nghiệp, trước mắt này rõ ràng là một võ sĩ. Anh tuy rằng đã đến Thánh cấp đỉnh nhưng cho đến hiện tại cũng chưa cùng cường giả Thánh cấp chiến đấu qua, vừa lên chính là một cái xương khô lãnh chủ không biết đau không biết sợ, khoảng cách này thật đúng là có điểm lớn.
Tuy rằng đã chú ý, nhưng mà hình ảnh một bộ xương trắng như gió hướng mình chạy nhanh đến vẫn là có chút tác động, thế cho nên Bạch Hành thiếu chút nữa đã bị nó cầm kiếm to chợt lóe lóe hàn quang thoạt nhìn có thể chém sắt như chém bùn kia, chém đứt một đoạn tóc, kiếm sát qua cổ anh, Bạch Hành ra một thân mồ hôi lạnh, chật vật làm một cái lăn, lại vẫn chưa né được công kích như hình với bóng của đối phương.
Một ma pháp sư với một võ sĩ cận chiến thật sự là một việc quá bi thảm, hiện tại Bạch Hành đã bị người ta gần sát người.
Rơi vào đường cùng, một cái Thủy Chi Thủ Hộ bao trùm toàn thân trong chớp mắt xuất hiện đem Bạch Hành bảo hộ nghiêm nghiêm cẩn cẩn, chính vào lúc này, nó cầm kiếm to nhìn vào cái ***g ngước trong suốt, chỗ khiên nước tiếp xúc với kiếm bắt đầu xuất hiện gợn sóng, một vòng tròn chém mạnh cắt mở không được, kết quả, chỉ chốc lát sau, toàn thân trên dưới mỗi chỗ đều xuất hiện một vòng tròn gợn sóng, nó nhìn thẳng cho đến khi váng mắt.
Thế công kéo dài không dứt làm Bạch Hành không rảnh bận tâm đến cái khác, chỉ có thể bị động phòng ngự, trong khoảng thời gian ngắn nhìn qua vẫn là lâm vào cảnh nguy hiểm.
Nhưng trên thực tế cũng không phải như thế, thực lực Bạch Hành mạnh hơn Thánh cấp bình thường, vì thế anh tại duy trì giữ phòng ngự Thánh cấp vũ giả Thủy Chi Thủ Hộ đồng thời còn có thể công kích, vẫn còn dư lực công kích.
Phương thức công kích của anh chính là Đao Băng, phiến nho nhỏ mong mỏng, kèm theo ma lực mạnh mẽ, hoàn toàn có thể phá đấu khí! Hơn nữa loại Đao Băng này vô hình vô dạng, vừa lúc thích hợp dùng để tấn công yếu hại. Mà yếu hại của xương khô lãnh chủ chính là hai luồng ngọn lửa màu xanh biếc trong hốc mắt kia, đó là khởi nguyên của xương khô.
Sinh vật Vong Linh đều có khởi nguyên, biện pháp giết chết sinh vật Vong Linh ngoại trừ hoàn toàn tiêu diệt cơ thể chúng nó ra, còn có một biện pháp chính là tiêu diệt khởi nguyên của chúng nó.
Giữa vô thanh vô tức, hai phiến binh khí trong suốt ở giữa cánh môi mở đóng của Bạch Hành lặng lẽ thành hình, khoảng khắc bay ra, mục tiêu chính là hốc mắt của xương khô lãnh chủ.
Nhưng mà, một con xương khô lãnh chủ kế thừa không chỉ có năng lượng lúc còn sống, mà còn có kinh nghiệm chiến đấu, đầu nó thoáng một cái nghiêng nhanh, Đao Băng liền đánh hụt.
Phương thức công kích quỷ dị của Bạch Hành cùng lực phòng ngự cường hãn của anh tựa hồ làm xương khô lãnh chủ bắt đầu cảm giác được uy hiếp. Kiếm trên tay nó đột nhiên toát ra ánh lửa, không phải ánh lửa sáng ngời nhìn thấy bình thường, mà là một loại ngọn lửa gì đó màu xám đen mang theo cặn bụi cùng khí tức không rõ.
Nhìn qua chính là thứ rất nguy hiểm.
Trong lòng Bạch Hành đột nhiên hiện lên một tia cảnh giác, trong miệng cấp bách đọc chú ngữ phòng ngự cực mạnh mà anh biết – Băng Chi Thế Giới, kiếm to mang theo khí tức không rõ trong nháy mắt vung xuống, một cái Băng Chi Thế Giới trong suốt sáng trong hoàn toàn đem toàn bộ Bạch Hành bao vây trong đó.
Còn chưa thở phù, sắc mặt Bạch Hành biến đổi, lui về phía sau một bước, một cái Thủy Thuẫn xuất hiện, sau đó, Băng Chi Thế Giới tan vỡ, băng vỡ trong suốt lóng lánh bốn phía văng ra ngoài, lúc va chạm vào kiếm to lặng yên không tiếng động biến mất.
Cũng còn may, Băng Chi Thế Giới thành công ngăn cản tuyệt đại bộ phận công kích của xương khô lãnh chủ. Vì thế, vào lúc thanh kiếm lại xuyên qua khiên nước đã không còn dư lực. Ngọn lửa xám đen mặt trên đã sắp tắt chỉ có thể vừa vặn chạm đến một khối da thịt nhỏ trên cánh tay phải Bạch Hành.
Bạch Hành thở hổn hển sắc mặt trong chớp mắt trở nên tái nhợt, cơ thể thối lui về phía sau cực nhanh. Một cái Đao Gió xuất hiện ở trên tay anh, dứt khoát hướng nơi bị đụng tới chém vào, sau một tiếng kêu rên, một miếng máu thịt còn dính lửa ma rơi trên mặt đất, tiếp tục thiêu đốt ——
Bởi vì đau đớn, trên người Bạch Hành sinh ra một thân mồ hôi lạnh – đây là hậu quả một ma pháp sư cận chiến với một võ sĩ!
Vẫn lui cực nhanh về phía sau, Bạch Hành vội thừa dịp thời gian xương khô lãnh chủ sau khi dùng tuyệt chiêu suy yếu trong phút chốc kéo ra khoảng cách giữa hai người.
Vô ích!
Cho dù là ở vào thời kỳ suy yếu, tốc độ của nó vẫn cứ không phải Bạch Hành có thể so sánh được. Anh không thể không trở về lại tình trạng lúc chiến đấu ban đầu, đối phương liều mạng công kích, anh liều mạng phòng ngự!
So với ban đầu được một chút chính là, Bạch Hành ít nhiều đã thích ứng với tiết tấu chiến đấu như vậy, nhưng cánh tay phải đau đớn làm tinh thần anh có chút phân tán. Tuy rằng ảnh hưởng không phải rất lớn, nhưng đừng quên, đối thủ của Bạch Hành chính là xương khô lãnh chủ nằm ở Thánh cấp.
Chiến đấu ngày một chậm rãi yên ổn qua đi đồng dạng Vong Linh cũng xiêu vẹo.
Bạch Hành trốn càng thêm chật vật.
Không thể để nó tiếp tục kéo dài như thế nữa.
Cảm ứng được năng lượng trong cơ thể của mình đang giảm sút nhanh chóng, Bạch Hành bất đắc dĩ rơi vào đường cùng lại bắt đầu cấp bách đọc chú ngữ.
Ma pháp trong không khí dao động dần dần trở nên mãnh liệt, độ ấm cũng bắt đầu cấp tốc hạ thấp. Cũng chứng tỏ, ma pháp Bạch Hành sắp phóng thích không đơn giản như vậy.
Công kích của xương khô lãnh chủ mạnh mẽ tăng lên, Bạch Hành càng trở nên chật vật.
“Băng Chi Lĩnh Vực!”
Một cấm chú hệ băng!
Lấy Bạch Hành làm trung tâm, xung quanh trong một phạm vi rất lớn đều thành thế giới đóng băng. Tất cả xương khô cùng thành viên Khát Máu đều bị đóng băng. Sau đó bị Tiểu Ngân thoải mái đập tan từng cái, cơ thể hóa thành tảng vỡ – ngoại trừ Tiểu Ngân, một khi ma pháp của Bạch Hành không thể thương tổn bản thân, đương nhiên cũng sẽ không tổn thương Tiểu Ngân cùng anh có khế ước linh hồn.
Xương khô lãnh chủ cũng không tính!
Nó chính là hành động chậm chạp, chậm trễ một chút, thực không có bị phong bế.
Thật sự là tên khó chơi!
Đao Băng liên tục không ngừng ép nén cùng xâu lại vô ảnh bay về phía xương khô lãnh chủ, đều hướng tới hốc mắt của nó giáng xuống như cũ.
Cơ thể của xương khô lãnh chủ đã bị cấm chú ảnh hưởng trốn không kịp đành phải vung kiếm to ngăn cản thế công của Bạch Hành.
Ở trong trận chiến đấu này Bạch Hành lần đầu tiên tiến vào thế công, còn có vể chiếm thế thượng phong.
Chẳng qua, việc này cũng là tạm thời thôi.
Bạch Hành rất rõ ràng ở dưới tình huống như vậy, anh cũng chỉ là cùng đối phương đánh ngang tay mà thôi. Một khi uy lực cấm chú bắt đầu giảm, vậy lại là lúc đối phương chiếm thế thượng phong. Đối mặt với Vong Linh tộc sẽ không mệt, sẽ không đau, thể lực và ý chí của Bạch Hành đều không đủ.
Giống như Bạch Hành nghĩ sở liệu, chiến đấu tiến vào giai đoạn giằng co.
Bạch Hành cùng xương khô lãnh chủ đều không làm gì được đối phương. Chiến trường này kéo dài suốt một ngày, năng lượng trong cơ thể Bạch Hành mặc dù còn đủ, nhưng tinh thần của anh đã rất mệt mỏi, tinh thần lực cũng tiêu hao gần như không còn ——
Cuối cùng, vào lúc xương khô lãnh chủ lại dùng lửa ma, anh đã vô lực phản kháng.
Nhưng mà xương khô lãnh chủ lại tính thiếu một người.
Tiểu Ngân vẫn luôn bên cạnh, không hỗ trợ. Nhưng hắn chỉ là muốn huấn luyện chiến đấu của Bạch Hành, lại không muốn cho y đi chết.
Vào lúc xương khô lãnh chủ sắp đích thủ, đầu lâu của nó bị một cái móng vuốt lợi hại từ phía sau chọc xuyên, đồng thời bị chọc xuyên còn có khởi nguyên của nó.
Biểu tình của Tiểu Ngân thoải mái tựa giống như hắn chẳng qua là chọc xuyên khởi nguyên của một cái xương khô cấp một.
Trên người vết máu loang lổ, mồ hôi đầm đìa, Bạch Hành sắc mặt tái nhợt như tờ giấy lảo đảo được Tiểu Ngân khí định thần nhàn kéo vào trong ngực, anh đã sắp đứng không vững.
Phun ra một hơi thật dài, Bạch Hành rất miễn cưỡng triệu đến một cái bóng nước cho mình nhét vào miệng.
“Tôi quả nhiên còn kém xa lắm à.”
Tiểu Ngân không nói gì, chỉ là một phen đem Bạch Hành ôm vào trong ***g ngực. Sau đó dùng ma pháp hệ phong đem tất cả thi thể cùng xương trắng tập trung cùng một chỗ, cuối cùng dùng ma pháp hệ hỏa đốt thành tro.
Cuối cùng, trừ màu cháy đen trên mặt đất, hoàn toàn nhìn không ra ở đây từng có một hồi chiến đầu kịch liệt.
Bạch Hành sắc mặt vẫn như cũ tái nhợt, suy yếu được Tiểu Ngân ôm đi.
Bọn họ rời đi không lâu, Edmund đã rời đi lại cưỡi Rồng đất trở lại, phía sau ông đi theo một người đàn ông trung niên – nhìn qua cùng Edmund không khác lắm, hơn nữa cũng rất anh tuấn, thời điểm bọn họ đến đương nhiên không thấy đến nửa cái bóng người, chỉ ở một gốc cây đại thụ nhặt được một tấm da dê.
Mặt trên viết
“Chúng nó đều đã bị giải quyết hết.”
Một câu như vậy, khóe miệng Edmund hơi chút run một chút – không phải ông muốn nói, nhưng chữ này viết cũng thật khó coi.
Mặc cho Edmund cùng người ông mang đến nghĩ như thế nào, hiện tại Bạch Hành cùng Tiểu Ngân đã lại rời đi.
“Nếu nói tôi nhớ không lầm Đại Chiến hẳn là còn đến ba mươi năm.”
Bạch Hành lại đề xuất vấn đề này, thời gian ba mươi năm rất dài, anh tin nếu lại cho mình thời gian ba mươi năm nói không chừng anh có thể đạt tới Thần cấp, đến cái thời điểm kia dù cho là ở trong chiến tranh vẫn có thể tạo được tác dụng an toàn chính là có thể tự bảo vệ bản thân.
Chiến tranh cho tới bây giờ đều là tàn khốc, càng huống chi là đề cập đến chiến tranh quy mô lớn cả đại lục mấy chục triệu dân cư, Bạch Hành quả thật không thể tưởng tượng được đó sẽ là thảm thiết cỡ nào.
Hiện tại, anh đã phải tham gia vào trong trận chiến tranh kia – điều này không thể tránh, đương nhiên cho dù là Bạch Hành hay Tiểu Ngân đều không muốn trốn tránh cuộc chiến này. Bọn họ đều là cường giả của thế giới này, thế giới này trao cho cường giả rất nhiều quyền lợi, vì thế bọn họ cũng phải vào thời điểm quan trọng mà đem cho bảo hộ.
Mặc dù vậy, Tiểu Ngân trên cơ bản là không ra ngoài nhiều, chưa từng hưởng thụ qua cái quyền lợi đó, mà Bạch Hành đến còn chưa tới mười năm, trên cơ bản quang vinh hưởng thụ bảo hộ và quyền lợi đều là Tiểu Ngân đưa cho. Đừng nói đến Bạch Hành vốn là một người ôn hòa thiện lương – hiện tại dưới sự hun đúc của Tiểu Ngân đã biết khi nào thì không nên phát huy ôn hòa thiện lương của mình, chẳng qua bản chất còn tồn đọng thôi.
“Tiểu Ngân, dựa theo kinh nghiệm phán đoán của anh, đại khái còn bao lâu mới có thể bùng nổ chiến tranh?”
Ánh mắt xah biếc lóe lóe, Tiểu Ngân trả lời nói: “Không vượt quá mười năm.”
“Lâu như vậy?!”
“Ừ.”
“Được rồi, tôi tranh thủ ở trong vòng năm năm này lên Thần cấp. Nói chuyện kia đi, lần này cùng xương khô lãnh chủ chiến đấu qua tôi cuối cùng nghĩ thấy rằng ma pháp của mình lại không đủ lực sát thương.”
Tiểu Ngân xoa xoa đầu của y không nói gì, Bạch Hành vốn đã ôn hòa, kinh nghiệm chiến đầu cũng ít, lực công kích của ma pháp đương nhiên dùng cũng ít, tự nhiên mà lực sát thương không đủ. Tương lai đến trên chiến trường sợ là phải ăn mệt vài lần mới có thể sẽ học được xuống tay tàn nhẫn.
Tiểu Ngân ngược lại không lo lắng cho an toàn của Bạch Hành, dù sao bọn họ khẳng định là ở cùng nhau, như thế nào cũng có thể bảo hộ an toàn của y, hắn chỉ là lo lắng Bạch Hành một người miệng hùm gan sứa tính mềm như thế đến lúc đó có thể hay không chịu được tàn khốc của chiến trường.
Bạch Hành biết một ít chuyện về chiến tranh vẫn là được nhìn thấy từ phương diện ‘Ma vũ đại lục kí sự’, thế nhưng chiến tranh thật sự, là sẽ ăn thịt người đó, không riêng gì □, ngay cả nhân tính cũng từng giọt từng giọt bị ăn luôn ——
Tác giả :
Linh Thệ