Mã Văn Tài Người Đáng Đánh Đòn
Chương 56: Điều tra
“Họ Vương ở Thái Nguyên?”
Mã Văn Tài hơi ngừng lại, trong lời nói có chút kinh ngạc, nói: “Ngươi là người Thái Nguyên, bản thân không biết hay sao mà lại hỏi ta?”
“Này, thôi quên đi.” Ta bị hắn làm cho xấu hổ, bèn muốn rút lại câu hỏi. Mã Văn Tài lại cười khẽ, xoa đầu ta, cả giận nói: “Hừ, ta biết là ngươi ngu ngốc không có đầu óc mà. Họ Vương ở Thái Nguyên, chẳng phải trường ta cũng có một người là Vương Lam Điền sao. Yên tâm, có ta ở đây, ngươi không cần sợ hắn. Bất quá, tại sao ngươi lại hỏi cái này?”
“Không có gì, chỉ là tự nhiên nhớ đến, liền hỏi một chút, lúc trước nghe qua thấy rất quen, chỉ là nhất thời không nhớ ra mà thôi.” Nghe Mã Văn Tài nhắc tới, ta lúc này mới nhớ ra, họ Vương ở Thái Nguyên, chẳng phải chính là Vương Lam Điền hay sao. Thật sự là hỏng bét hết rồi, làm sao chuyện này lại liên quan đến hắn đây? Cũng không hiểu ca ca định làm cái gì.
Ta lờ mờ cảm thấy ca ca đang dối gạt ta chuyện gì đó, bất quá, nếu hắn đã không muốn nói, vậy ta đành đổi phương pháp khác để biết vậy…
Vương Lam Điền…
Ta càng nghĩ lại càng thấy bất an trong lòng. Trước mắt tự nhiên lại hiện lên một đoạn trí nhớ của thân thể này.
Đáng chết, hôn ước này, đừng nói là giữa ta và Vương Lam Điền chứ…
Ta bị ý nghĩ của chính mình dọa đến nỗi toát mồ hôi lạnh. Mã Văn Tài bên kia mắt ưng híp lại, nhìn chằm chằm ta. Ta cũng không muốn để người này biết chuyện ta đang nghĩ, vì vậy đi thẳng ra ngoài tìm Mộc Cận, thăm dò nàng mấy câu, kết quả tiểu nha đầu này vốn không biết chuyện gì. Ta không khỏi có chút thất vọng, liền sai nàng múc nước giúp ta rửa mặt rồi dọn giường đi ngủ.
Mộc Cận theo lệ thường liền xếp một chồng sách đặt giữa ta và Mã Văn Tài, Mã Văn Tài hừ một tiếng, có vẻ mất hứng, nhưng cũng không phản đối, hai người chúng ta vì thế đều ăn ý không đề cập tới chuyện này. Ngày hôm sau lại theo lịch buổi sáng đến phòng ăn, trên đường đi, cả Tuân Cự Bá và Lương Sơn Bá, hai người đều lần lượt muốn nói chuyện riêng với ta, lại bị Mã đại gia chặn lại. Mà bản thân ta cũng đang đau đầu chuyện với Vương Lam Điền, cũng không muốn giải thích cho bọn họ, nên cũng để mặc cho Mã Văn Tài tự tung tự tác.
Thời điểm lên giảng đường, ngoài ý muốn ta lại gặp Cốc Tâm Liên. Tâm Liên cô nương lúc đó đang xách một thùng nước đầy, lặc lè bước về phía phòng giặt, nàng thấy ta liền vui mừng chào: “Diệp công tử, món đồ lần trước ngươi nhờ ta khâu, ta đã khâu xong rồi, có cần ta mang vào phòng cho công tử không?”
“A?” Khâu? Ta hơi hơi sửng sốt, ta đã nhờ này khâu đồ cho ta lúc nào nhỉ? Bất quá Cốc Tâm Liên cũng không phải là nói dối, ta nghĩ có lẽ là ca ca đã nhờ nàng giúp, ai, cái tên ca ca này, lại mang thêm phiền toái cho ta rồi, Tâm Liên cô nương đã cứu mạng ta, làm sao ta có thể làm phiền nhờ nàng khâu đồ cho ta nữa chứ?
“Vậy ta đành phải làm phiền Tâm Liên cô nương rồi, như vậy đi, đợi lát nữa ta học xong, ngươi cứ giao cho…”
“Ngươi giao cho Mộc Cận là được. Hắn là thư đồng của Diệp công tử, ngươi giao cho hắn cũng không khác gì giao cho Diệp công tử cả.” Mã Văn Tài đột nhiên chen ngang một câu, đồng thời khoác vai ta, ý nhắc thời gian đã không còn sớm, đến lúc phải lên lớp rồi. Ta đành cười cười xin lỗi Tâm Liên cô nương, nói cho nàng vị trí phòng của Mộc Cận, sau đó nhanh chóng chạy theo Mã Văn Tài lên giảng đường. Lúc quay đầu lại còn thoáng thấy Cốc Tâm Liên có chút buồn bực, đứng tại chỗ giậm chân rồi quay người đi thẳng.
Hôm nay người dạy chúng ta không phải là Trần phu tử, cũng không phải là Đào Uyên Minh hôm qua mới trở về, mà là vị quan chuyên kiểm tra đánh giá, Vương Trác Nhiên Vương đại nhân. Trần phu tử đứng trên bục giảng, thao thao bất tuyệt kể công hắn mời Vương đại nhân đến dạy chúng ta, lại nói chúng ta rất may mắn. Vương đại nhân sau lời giới thiệu khoa trương liền vung quạt đi lên bục, kiêu căng nói:
“Hôm nay bản đại nhân tự mình dạy các ngươi một chút, để các ngươi chân chính hiểu được chương đầu tiên của Nam Hoa chân kinh, Tiêu Dao du (một cuốn sách của Trang Tử). Hiện tại, các ngươi đọc đồng thanh toàn bộ một lần trước đã.”
Ai, ta ghét nhất là những buổi học đọc thuộc lòng bài luận thế này. Ta nhịn không được liền che miệng ngáp một cái, lại bị Mã Văn Tài nhéo đùi nhắc nhở một phen, lập tức lấy lại tinh thần, dựng thẳng lưng cầm sách lên đọc theo mọi người:
“Biển bắc có con cá tên là Côn, lớn không biết mấy ngàn dặm. Nó biến thành con chim tên là Bằng, lưng của con chim Bằng lớn cũng không biết mấy ngàn dặm. Khi con chim Bằng ấy vỗ cánh bay lên cao, hai cánh nó lớn như đám mây che cả bầu trời. Loài chim ấy, khi biển động, sóng lớn gầm gào, nó liền chuyển về biển nam. Chỗ biển nam ấy là một cái ao vĩ đại do thiên nhiên tạo thành”.
Ta nghêu ngao đọc theo, khóe mắt đột nhiên nhìn thấy một người, trong tay cầm một lẵng hoa, lén lút đứng bên ngoài giảng đường nghe chúng ta đọc sách. Buổi sáng nay sương khá dày, nên trời hơi lạnh, người kia nhịn không được lặng lẽ chà xát lòng bàn tay vào nhau, không ngờ lại gây ra tiếng động, Vương Trác Nhiên lập tức lấy khí thế sét đánh không kịp che tai xoay đầu tìm kiếm, mở cây quạt trong tay ra, gắt giọng:
“Là ai?”
Thân ảnh kia vội trốn đi, Vương Trác Nhiên thấy đối phương định chạy, liền cáu lên, lại nói: “Đứng lại, bước ra đây cho ta!”
Người nọ nghe xong, liền rụt rè bước ra, chính là Cốc Tâm Liên. Vương Trác Nhiên phe phẩy cây quạt trong tay, lớn tiếng hỏi nàng là ai, lén lút ở đây làm gì, còn nói nơi này là chỗ đọc sách của nam tử, đâu phải là chỗ mà đàn bà con gái các ngươi muốn đến là đến? Cốc Tâm Liên bị hắn chửi, cúi đầu thật sâu, không biết phải làm thế nào. Ta thấy tình huống này thì liền muốn đứng lên biện hộ cho nàng, nhưng Mã Văn Tài lại giữ tay ta lại, khẽ lắc đầu, ý bảo ta đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Lúc này, Vương Lam Điền đang ngồi trên bỗng mở miệng:
“Đại nhân, ta đã từng gặp nàng, nàng là người bán hoa ở Tây Hồ! Cũng không biết tại sao lại lọt được vào đây.”
“Hừ, chỉ là đồ bán hoa ti tiện, lại dám làm ô uế nơi giảng đường thần thánh, rốt cuộc ai cho ngươi cái gan ấy hả? Ai cho ngươi đến nơi này!” Vương Trác Nhiên bẻ gãy cây quạt, làm cho Cốc Tâm Liên bị dọa đến khóc nấc lên, lắp bắp nói: “Ta, ta không biết lại nghiêm trọng như vậy, ta chỉ là muốn đến đọc sách…”
“Câm mồm!” Vương Trác Nhiên trừng mắt, “Trường học là con đường để nam tử tiến thân, mai sau sẽ làm quan tạo phước cho muôn dân, đừng nói ngươi chỉ là một đứa con gái ti tiện, ngay cả ngươi có là con nhà quan lại, nơi này cũng không cho phép phụ nữ đến làm ô uế!”
Phụ nữ…Phụ nữ…Tên khốn, ngươi mới là đồ đàn bà ý!
Ta ở dưới tức đến phát run, Mã Văn Tài lại dùng sức đè chặt tay ta, muốn ta tỉnh táo lại. Đúng lúc này, Vương Trác Nhiên lại sai một học sinh ngồi bàn đầu: “Ngươi lại đây, đem nàng kéo ra ngoài cho ta, đưa lên quan để xử lý nghiêm khắc!”
“Vương đại nhân!”
Ta rốt cuộc không kiềm chế được, liền đứng phắt dậy. Lúc này, Tần Kinh Sinh và Vương Lam Điền đã đứng lên kéo Cốc Tâm Liên ra ngoài, ta đang muốn ngăn lại, thì Vương Trác Nhiên đã hỏi ta:
“Diệp Hoa Đường, ngươi lại muốn nói cái gì?”
Mã Văn Tài ở phía dưới dùng khuỷu tay huých ta một cái, ta không thể không tỉnh táo lại, quy củ hành lễ với Vương Trác Nhiên, miệng nói: “Vương đại nhân, Tâm Liên cô nương tuy rằng không hiểu quy củ, nhưng nàng cũng là vì muốn đọc sách học lễ nghĩa. Trường học chính là nơi ở của đức thánh hiền, Vương đại nhân lòng dạ bao dung, khoan hồng độ lượng, lúc này xin ngài hãy mở lòng từ bi, tha cho Tâm Liên cô nương đi.”
“Hừ.” Vương Trác Nhiên hừ lạnh một tiếng, “Người đọc sách, quan trọng là để biết trên dưới, tôn ti trật tự. Nay Cốc Tâm Liên đến đây, là phá hỏng quy củ, nếu không trừng phạt nàng, nếu sau này con chó con mèo cũng dám thò chân đến đây, chẳng phải trăm tội đều đổ lên đầu Vương Trác Nhiên ta!”
“Đại nhân…” Lương Sơn Bá ngồi sau hình như muốn nói gì đó, lại bị Mã Văn Tài bước lên chắn trước mặt hắn, ngăn không cho hắn nói.
“Vương đại nhân. Cốc Tâm Liên này cũng là mới đến nơi này, không hiểu quy củ, ngài đại nhân đại lượng, cũng không nên so đo với nàng, việc đưa lên quan, theo ý kiến của học trò, không bằng cứ tạm thời trì hoãn lại. Tuy nhiên, trừng phạt thì tất nhiên vẫn phải trừng phạt, không biết ý Vương đại nhân thế nào?”
“Được, nếu Mã công tử đã nói như vậy, ta đương nhiên sẽ nể mặt ngươi. Vậy ngươi và Diệp Hoa Đường nhớ giáo huấn cái con tiện nữ kia, đừng để nàng sau này lại lởn vởn ở đây!” Vương Trác Nhiên hừ lạnh. Ta thấy hắn rốt cục không làm căng chuyện nữa, vội vàng chạy ra cửa, đuổi theo Tần Kinh Sinh và Vương Lam Điền. Tần Kinh Sinh thấy ta lại gần, biết là sự tình có biến, vội vàng trốn, vì thế ta liền nhảy lên túm cổ Vương Lam Điền.
Cốc Tâm Liên bị dọa không nói được câu nào, thấy ta đến, không khỏi nhỏ giọng nức nở gọi Diệp công tử, nước mắt rơi như mưa, bộ dạng điềm đạm đáng yêu. Bất quá đáng thương thì đáng thương thật, chỉ tiếc ta không phải con trai, ngoại trừ đồng tình ra thì cũng không có thương hoa tiếc ngọc, chỉ an ủi nàng vài câu, nói là không có chuyện gì, rồi bảo nàng về phòng nghỉ ngơi, dặn nàng sau này đừng đến giảng đường nữa.
Lúc này, Cốc Tâm Liên mới lưu luyến cáo từ. Sau khi nàng đi rồi, ta liền giơ tay túm chặt Vương Lam Điền đang định giãy dụa đào tẩu, kéo hắn đến một góc khuất.
Vương Lam Điền hình như biết quan hệ giữa ta và Cốc Tâm Liên không bình thường, không khỏi sợ đến mức cả mặt trắng bệnh, mặc dù hắn không sợ ta như sợ Mã Văn Tài, nhưng giờ phút này cũng khẩn trương nuốt nước bọt, gân cổ nói:
“Diệp, Diệp Hoa Đường, ngươi lôi ta đến đây làm gì? Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi dám đánh ta, ta sẽ báo với Hiệu trưởng và phu tử, để bọn họ đuổi ngươi ra khỏi trường!”
“À này, ai nói ta muốn đánh ngươi chứ, ta chỉ muốn tán gẫu với ngươi thôi mà.” Ta ho một tiếng, tỏ vẻ phi thường hiền hòa. Vương Lam Điền kinh ngạc nhìn ta, hiển nhiên không tin lời ta nói, ta cũng không biết phải dịu dàng dụ dỗ tên ác bá này ra sao, ngẫm nghĩ một lúc, liền bắt đầu hỏi quanh co:
“Vương Lam Điền, nghe nói ngươi mấy ngày trước trêu đùa Tâm Liên cô nương, còn muốn đem nàng về nhà làm tiểu thiếp?”
“Không, không có đâu! Ngươi nghe ai nói lung tung, làm gì có chuyện này!” Vương Lam Điền hình như sợ ta tính sổ, vội vàng thề thốt phủ nhận. Ta cũng không muốn so đo chuyện này với hắn, chỉ cảnh cáo hắn sau này tránh xa Cốc Tâm Liên ra, rồi tiếp tục nói: “Lam Điền huynh, trong nhà ngươi thực ra có mấy tiểu thiếp rồi?”
“Ngươi hỏi cái này làm gì!” Vương Lam Điền trên mặt mơ mơ hồ hồ. Ta sờ chóp mũi, cười ngượng ngùng, lại gần dùng sức vỗ vai hắn: “Lam Điền huynh đừng khách sáo, mọi người đều là nam nhân mà, hỏi một câu thôi có ngại gì? Mau nói đi?”
Thấy ta nắm chặt vai hắn, Vương Lam Điền cũng nhìn ra ta đang ra oai, nhăn mặt khó chịu, rầu rĩ nói: “Hai tiểu thiếp, một thông phòng nha đầu.”
“À, vậy còn chính thê?”
“Tạm thời chưa có. Cha nói chờ ta học ở trường xong, lúc trở về sẽ cưới chính thê cho ta.”
Đợi học xong mới cưới chính thế? Tại sao lại khéo trùng hợp vậy chứ?
Ta lòng ta cả kinh, thấy Vương Lam Điền vẻ mặt ngây ngô, vội vàng đánh rắn giữa khúc, tiếp tục nói: “Không biết nhà Lam Điền huynh định thông gia với nhà nào vậy? Trong vùng Thái Nguyên, danh gia vọng tộc không nhiều, nhà huynh lại giàu có quyền lực, Lam Điền huynh nếu muốn tìm vợ môn đăng hộ đối, chỉ sợ là phải lấy vợ xa?”
“Cha ta nói, gả cao cưới thấp, cũng chỉ là cưới vợ thôi mà, tự nhiên không cần nghĩ nhiều, ngay ở Thái Nguyên tìm một nhà tương đối khá giả là được rồi!”
Đáng chết, tại sao ta càng nghe càng thấy không ổn!
Ta còn muốn hỏi tiếp, lại cảm thấy có một bàn tay nắm cổ áo ta, kéo ta lùi ra sau. Ngay sau đó chợt nghe thấy Mã Văn Tài thanh âm trầm thấp ở phía sau vang lên:
“Hai vị, thật khéo. Tại sao hôm nay lại đột nhiên hứng thú nói đến chuyện cưới xin thế này?”
Mã Văn Tài hơi ngừng lại, trong lời nói có chút kinh ngạc, nói: “Ngươi là người Thái Nguyên, bản thân không biết hay sao mà lại hỏi ta?”
“Này, thôi quên đi.” Ta bị hắn làm cho xấu hổ, bèn muốn rút lại câu hỏi. Mã Văn Tài lại cười khẽ, xoa đầu ta, cả giận nói: “Hừ, ta biết là ngươi ngu ngốc không có đầu óc mà. Họ Vương ở Thái Nguyên, chẳng phải trường ta cũng có một người là Vương Lam Điền sao. Yên tâm, có ta ở đây, ngươi không cần sợ hắn. Bất quá, tại sao ngươi lại hỏi cái này?”
“Không có gì, chỉ là tự nhiên nhớ đến, liền hỏi một chút, lúc trước nghe qua thấy rất quen, chỉ là nhất thời không nhớ ra mà thôi.” Nghe Mã Văn Tài nhắc tới, ta lúc này mới nhớ ra, họ Vương ở Thái Nguyên, chẳng phải chính là Vương Lam Điền hay sao. Thật sự là hỏng bét hết rồi, làm sao chuyện này lại liên quan đến hắn đây? Cũng không hiểu ca ca định làm cái gì.
Ta lờ mờ cảm thấy ca ca đang dối gạt ta chuyện gì đó, bất quá, nếu hắn đã không muốn nói, vậy ta đành đổi phương pháp khác để biết vậy…
Vương Lam Điền…
Ta càng nghĩ lại càng thấy bất an trong lòng. Trước mắt tự nhiên lại hiện lên một đoạn trí nhớ của thân thể này.
Đáng chết, hôn ước này, đừng nói là giữa ta và Vương Lam Điền chứ…
Ta bị ý nghĩ của chính mình dọa đến nỗi toát mồ hôi lạnh. Mã Văn Tài bên kia mắt ưng híp lại, nhìn chằm chằm ta. Ta cũng không muốn để người này biết chuyện ta đang nghĩ, vì vậy đi thẳng ra ngoài tìm Mộc Cận, thăm dò nàng mấy câu, kết quả tiểu nha đầu này vốn không biết chuyện gì. Ta không khỏi có chút thất vọng, liền sai nàng múc nước giúp ta rửa mặt rồi dọn giường đi ngủ.
Mộc Cận theo lệ thường liền xếp một chồng sách đặt giữa ta và Mã Văn Tài, Mã Văn Tài hừ một tiếng, có vẻ mất hứng, nhưng cũng không phản đối, hai người chúng ta vì thế đều ăn ý không đề cập tới chuyện này. Ngày hôm sau lại theo lịch buổi sáng đến phòng ăn, trên đường đi, cả Tuân Cự Bá và Lương Sơn Bá, hai người đều lần lượt muốn nói chuyện riêng với ta, lại bị Mã đại gia chặn lại. Mà bản thân ta cũng đang đau đầu chuyện với Vương Lam Điền, cũng không muốn giải thích cho bọn họ, nên cũng để mặc cho Mã Văn Tài tự tung tự tác.
Thời điểm lên giảng đường, ngoài ý muốn ta lại gặp Cốc Tâm Liên. Tâm Liên cô nương lúc đó đang xách một thùng nước đầy, lặc lè bước về phía phòng giặt, nàng thấy ta liền vui mừng chào: “Diệp công tử, món đồ lần trước ngươi nhờ ta khâu, ta đã khâu xong rồi, có cần ta mang vào phòng cho công tử không?”
“A?” Khâu? Ta hơi hơi sửng sốt, ta đã nhờ này khâu đồ cho ta lúc nào nhỉ? Bất quá Cốc Tâm Liên cũng không phải là nói dối, ta nghĩ có lẽ là ca ca đã nhờ nàng giúp, ai, cái tên ca ca này, lại mang thêm phiền toái cho ta rồi, Tâm Liên cô nương đã cứu mạng ta, làm sao ta có thể làm phiền nhờ nàng khâu đồ cho ta nữa chứ?
“Vậy ta đành phải làm phiền Tâm Liên cô nương rồi, như vậy đi, đợi lát nữa ta học xong, ngươi cứ giao cho…”
“Ngươi giao cho Mộc Cận là được. Hắn là thư đồng của Diệp công tử, ngươi giao cho hắn cũng không khác gì giao cho Diệp công tử cả.” Mã Văn Tài đột nhiên chen ngang một câu, đồng thời khoác vai ta, ý nhắc thời gian đã không còn sớm, đến lúc phải lên lớp rồi. Ta đành cười cười xin lỗi Tâm Liên cô nương, nói cho nàng vị trí phòng của Mộc Cận, sau đó nhanh chóng chạy theo Mã Văn Tài lên giảng đường. Lúc quay đầu lại còn thoáng thấy Cốc Tâm Liên có chút buồn bực, đứng tại chỗ giậm chân rồi quay người đi thẳng.
Hôm nay người dạy chúng ta không phải là Trần phu tử, cũng không phải là Đào Uyên Minh hôm qua mới trở về, mà là vị quan chuyên kiểm tra đánh giá, Vương Trác Nhiên Vương đại nhân. Trần phu tử đứng trên bục giảng, thao thao bất tuyệt kể công hắn mời Vương đại nhân đến dạy chúng ta, lại nói chúng ta rất may mắn. Vương đại nhân sau lời giới thiệu khoa trương liền vung quạt đi lên bục, kiêu căng nói:
“Hôm nay bản đại nhân tự mình dạy các ngươi một chút, để các ngươi chân chính hiểu được chương đầu tiên của Nam Hoa chân kinh, Tiêu Dao du (một cuốn sách của Trang Tử). Hiện tại, các ngươi đọc đồng thanh toàn bộ một lần trước đã.”
Ai, ta ghét nhất là những buổi học đọc thuộc lòng bài luận thế này. Ta nhịn không được liền che miệng ngáp một cái, lại bị Mã Văn Tài nhéo đùi nhắc nhở một phen, lập tức lấy lại tinh thần, dựng thẳng lưng cầm sách lên đọc theo mọi người:
“Biển bắc có con cá tên là Côn, lớn không biết mấy ngàn dặm. Nó biến thành con chim tên là Bằng, lưng của con chim Bằng lớn cũng không biết mấy ngàn dặm. Khi con chim Bằng ấy vỗ cánh bay lên cao, hai cánh nó lớn như đám mây che cả bầu trời. Loài chim ấy, khi biển động, sóng lớn gầm gào, nó liền chuyển về biển nam. Chỗ biển nam ấy là một cái ao vĩ đại do thiên nhiên tạo thành”.
Ta nghêu ngao đọc theo, khóe mắt đột nhiên nhìn thấy một người, trong tay cầm một lẵng hoa, lén lút đứng bên ngoài giảng đường nghe chúng ta đọc sách. Buổi sáng nay sương khá dày, nên trời hơi lạnh, người kia nhịn không được lặng lẽ chà xát lòng bàn tay vào nhau, không ngờ lại gây ra tiếng động, Vương Trác Nhiên lập tức lấy khí thế sét đánh không kịp che tai xoay đầu tìm kiếm, mở cây quạt trong tay ra, gắt giọng:
“Là ai?”
Thân ảnh kia vội trốn đi, Vương Trác Nhiên thấy đối phương định chạy, liền cáu lên, lại nói: “Đứng lại, bước ra đây cho ta!”
Người nọ nghe xong, liền rụt rè bước ra, chính là Cốc Tâm Liên. Vương Trác Nhiên phe phẩy cây quạt trong tay, lớn tiếng hỏi nàng là ai, lén lút ở đây làm gì, còn nói nơi này là chỗ đọc sách của nam tử, đâu phải là chỗ mà đàn bà con gái các ngươi muốn đến là đến? Cốc Tâm Liên bị hắn chửi, cúi đầu thật sâu, không biết phải làm thế nào. Ta thấy tình huống này thì liền muốn đứng lên biện hộ cho nàng, nhưng Mã Văn Tài lại giữ tay ta lại, khẽ lắc đầu, ý bảo ta đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Lúc này, Vương Lam Điền đang ngồi trên bỗng mở miệng:
“Đại nhân, ta đã từng gặp nàng, nàng là người bán hoa ở Tây Hồ! Cũng không biết tại sao lại lọt được vào đây.”
“Hừ, chỉ là đồ bán hoa ti tiện, lại dám làm ô uế nơi giảng đường thần thánh, rốt cuộc ai cho ngươi cái gan ấy hả? Ai cho ngươi đến nơi này!” Vương Trác Nhiên bẻ gãy cây quạt, làm cho Cốc Tâm Liên bị dọa đến khóc nấc lên, lắp bắp nói: “Ta, ta không biết lại nghiêm trọng như vậy, ta chỉ là muốn đến đọc sách…”
“Câm mồm!” Vương Trác Nhiên trừng mắt, “Trường học là con đường để nam tử tiến thân, mai sau sẽ làm quan tạo phước cho muôn dân, đừng nói ngươi chỉ là một đứa con gái ti tiện, ngay cả ngươi có là con nhà quan lại, nơi này cũng không cho phép phụ nữ đến làm ô uế!”
Phụ nữ…Phụ nữ…Tên khốn, ngươi mới là đồ đàn bà ý!
Ta ở dưới tức đến phát run, Mã Văn Tài lại dùng sức đè chặt tay ta, muốn ta tỉnh táo lại. Đúng lúc này, Vương Trác Nhiên lại sai một học sinh ngồi bàn đầu: “Ngươi lại đây, đem nàng kéo ra ngoài cho ta, đưa lên quan để xử lý nghiêm khắc!”
“Vương đại nhân!”
Ta rốt cuộc không kiềm chế được, liền đứng phắt dậy. Lúc này, Tần Kinh Sinh và Vương Lam Điền đã đứng lên kéo Cốc Tâm Liên ra ngoài, ta đang muốn ngăn lại, thì Vương Trác Nhiên đã hỏi ta:
“Diệp Hoa Đường, ngươi lại muốn nói cái gì?”
Mã Văn Tài ở phía dưới dùng khuỷu tay huých ta một cái, ta không thể không tỉnh táo lại, quy củ hành lễ với Vương Trác Nhiên, miệng nói: “Vương đại nhân, Tâm Liên cô nương tuy rằng không hiểu quy củ, nhưng nàng cũng là vì muốn đọc sách học lễ nghĩa. Trường học chính là nơi ở của đức thánh hiền, Vương đại nhân lòng dạ bao dung, khoan hồng độ lượng, lúc này xin ngài hãy mở lòng từ bi, tha cho Tâm Liên cô nương đi.”
“Hừ.” Vương Trác Nhiên hừ lạnh một tiếng, “Người đọc sách, quan trọng là để biết trên dưới, tôn ti trật tự. Nay Cốc Tâm Liên đến đây, là phá hỏng quy củ, nếu không trừng phạt nàng, nếu sau này con chó con mèo cũng dám thò chân đến đây, chẳng phải trăm tội đều đổ lên đầu Vương Trác Nhiên ta!”
“Đại nhân…” Lương Sơn Bá ngồi sau hình như muốn nói gì đó, lại bị Mã Văn Tài bước lên chắn trước mặt hắn, ngăn không cho hắn nói.
“Vương đại nhân. Cốc Tâm Liên này cũng là mới đến nơi này, không hiểu quy củ, ngài đại nhân đại lượng, cũng không nên so đo với nàng, việc đưa lên quan, theo ý kiến của học trò, không bằng cứ tạm thời trì hoãn lại. Tuy nhiên, trừng phạt thì tất nhiên vẫn phải trừng phạt, không biết ý Vương đại nhân thế nào?”
“Được, nếu Mã công tử đã nói như vậy, ta đương nhiên sẽ nể mặt ngươi. Vậy ngươi và Diệp Hoa Đường nhớ giáo huấn cái con tiện nữ kia, đừng để nàng sau này lại lởn vởn ở đây!” Vương Trác Nhiên hừ lạnh. Ta thấy hắn rốt cục không làm căng chuyện nữa, vội vàng chạy ra cửa, đuổi theo Tần Kinh Sinh và Vương Lam Điền. Tần Kinh Sinh thấy ta lại gần, biết là sự tình có biến, vội vàng trốn, vì thế ta liền nhảy lên túm cổ Vương Lam Điền.
Cốc Tâm Liên bị dọa không nói được câu nào, thấy ta đến, không khỏi nhỏ giọng nức nở gọi Diệp công tử, nước mắt rơi như mưa, bộ dạng điềm đạm đáng yêu. Bất quá đáng thương thì đáng thương thật, chỉ tiếc ta không phải con trai, ngoại trừ đồng tình ra thì cũng không có thương hoa tiếc ngọc, chỉ an ủi nàng vài câu, nói là không có chuyện gì, rồi bảo nàng về phòng nghỉ ngơi, dặn nàng sau này đừng đến giảng đường nữa.
Lúc này, Cốc Tâm Liên mới lưu luyến cáo từ. Sau khi nàng đi rồi, ta liền giơ tay túm chặt Vương Lam Điền đang định giãy dụa đào tẩu, kéo hắn đến một góc khuất.
Vương Lam Điền hình như biết quan hệ giữa ta và Cốc Tâm Liên không bình thường, không khỏi sợ đến mức cả mặt trắng bệnh, mặc dù hắn không sợ ta như sợ Mã Văn Tài, nhưng giờ phút này cũng khẩn trương nuốt nước bọt, gân cổ nói:
“Diệp, Diệp Hoa Đường, ngươi lôi ta đến đây làm gì? Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi dám đánh ta, ta sẽ báo với Hiệu trưởng và phu tử, để bọn họ đuổi ngươi ra khỏi trường!”
“À này, ai nói ta muốn đánh ngươi chứ, ta chỉ muốn tán gẫu với ngươi thôi mà.” Ta ho một tiếng, tỏ vẻ phi thường hiền hòa. Vương Lam Điền kinh ngạc nhìn ta, hiển nhiên không tin lời ta nói, ta cũng không biết phải dịu dàng dụ dỗ tên ác bá này ra sao, ngẫm nghĩ một lúc, liền bắt đầu hỏi quanh co:
“Vương Lam Điền, nghe nói ngươi mấy ngày trước trêu đùa Tâm Liên cô nương, còn muốn đem nàng về nhà làm tiểu thiếp?”
“Không, không có đâu! Ngươi nghe ai nói lung tung, làm gì có chuyện này!” Vương Lam Điền hình như sợ ta tính sổ, vội vàng thề thốt phủ nhận. Ta cũng không muốn so đo chuyện này với hắn, chỉ cảnh cáo hắn sau này tránh xa Cốc Tâm Liên ra, rồi tiếp tục nói: “Lam Điền huynh, trong nhà ngươi thực ra có mấy tiểu thiếp rồi?”
“Ngươi hỏi cái này làm gì!” Vương Lam Điền trên mặt mơ mơ hồ hồ. Ta sờ chóp mũi, cười ngượng ngùng, lại gần dùng sức vỗ vai hắn: “Lam Điền huynh đừng khách sáo, mọi người đều là nam nhân mà, hỏi một câu thôi có ngại gì? Mau nói đi?”
Thấy ta nắm chặt vai hắn, Vương Lam Điền cũng nhìn ra ta đang ra oai, nhăn mặt khó chịu, rầu rĩ nói: “Hai tiểu thiếp, một thông phòng nha đầu.”
“À, vậy còn chính thê?”
“Tạm thời chưa có. Cha nói chờ ta học ở trường xong, lúc trở về sẽ cưới chính thê cho ta.”
Đợi học xong mới cưới chính thế? Tại sao lại khéo trùng hợp vậy chứ?
Ta lòng ta cả kinh, thấy Vương Lam Điền vẻ mặt ngây ngô, vội vàng đánh rắn giữa khúc, tiếp tục nói: “Không biết nhà Lam Điền huynh định thông gia với nhà nào vậy? Trong vùng Thái Nguyên, danh gia vọng tộc không nhiều, nhà huynh lại giàu có quyền lực, Lam Điền huynh nếu muốn tìm vợ môn đăng hộ đối, chỉ sợ là phải lấy vợ xa?”
“Cha ta nói, gả cao cưới thấp, cũng chỉ là cưới vợ thôi mà, tự nhiên không cần nghĩ nhiều, ngay ở Thái Nguyên tìm một nhà tương đối khá giả là được rồi!”
Đáng chết, tại sao ta càng nghe càng thấy không ổn!
Ta còn muốn hỏi tiếp, lại cảm thấy có một bàn tay nắm cổ áo ta, kéo ta lùi ra sau. Ngay sau đó chợt nghe thấy Mã Văn Tài thanh âm trầm thấp ở phía sau vang lên:
“Hai vị, thật khéo. Tại sao hôm nay lại đột nhiên hứng thú nói đến chuyện cưới xin thế này?”
Tác giả :
Mặc Giản Không Đường