Ma Tồn
Quyển 2 - Chương 44
Hoa Lan nhỏ cảm thấy kể từ khi có được cơ thể Tức nhưỡng này, nàng giống như một tấm bia, đi đến đâu cũng có người chĩa mũi tên, chỉ chờ nàng hơi lơ là thì sẽ đến bắn chết nàng ngay lập tức.
Hoa Lan nhỏ lẳng lặng dịch ra sau lưng Đông Phương Thanh Thương, cúi đầu nhìn xuống đất, không nhìn Chủ nhân chợ yêu lấy một lần.
Vỏ Sóc Phong kiếm dùng vây rắn chế tạo đã xong, thợ của chợ yêu tay nghề rất khá, mỗi một tấm vảy rắn đều được mài bóng nhẵn.
Nhưng đạo hạnh của xà yêu ngàn năm quá thấp, không địch nổi hàn khí của Sóc Phong kiếm. Trong khe hở của vảy rắn tầng tầng lớp lớp vẫn có hàn khí tỏa ra, khiến bề mặt vỏ kiếm kết thành hạt băng.
Đông Phương Thanh Thương rút kiếm ra khỏi vỏ đánh giá một hồi, lúc tra kiếm vào vỏ, Chủ nhân chợ yêu nói: “Trên thế gian này há có vật nào có được hàn khí như Sóc Phong kiếm, Ma tôn cả nghĩ rồi.” Nói xong y tự đẩy xe lăn ra ngoài viện: “Ta đưa hai vị ra ngoài.”
Hoa Lan nhỏ trốn sau lưng Đông Phương Thanh Thương quan sát Chủ nhân chợ yêu, phát giác được ánh mắt nàng y cũng không tránh, lúc ngang qua Đông Phương Thanh Thương còn ngẩng đầu nhìn nàng, khi ấy ngũ quan thờ ơ của y khẽ dịu lại, cười nhẹ với nàng.
Nụ cười dịu dàng như hoa xuân nở rộ bên ngoài.
Hoa Lan nhỏ thoáng sửng sốt.
Chủ nhân chợ yêu đẩy xe lăn ra ngoài viện, dọc theo con đường nhỏ bên ngoài đi một đoạn rồi dừng lại bên đường: “Tại hạ còn muốn ngắm hoa ở đây một lát nữa, hai vị theo con đường nhỏ này đi thẳng là có thể quay lại thành Thủy Tinh dưới đáy hồ băng.”
Đông Phương Thanh Thương nghe vậy khẽ nhíu mày.
Chủ nhân chợ yêu ngẩng đầu nhìn hắn: “Ma tôn cũng muốn ở lại đây ngắm hoa với ta sao?”
“Bổn toạ không rãnh đến vậy.”
“Nếu vậy tại hạ không giữ nữa.” Chủ nhân chợ yêu quay đầu, chỉ trong chốc lát, bươm bướm tím phát ra ánh sáng khẽ lập tức bay khắp trời như hoa xuân: “Chỉ đáng tiếc, đã phụ nắng xuân rực rỡ này.”
Nhìn thấy ánh mắt Chủ nhân chợ yêu không dừng trên người họ nữa, Đông Phương Thanh Thương cũng không dây dưa, theo con đường nhỏ cất bước đi về phía trước.
Đi được một lúc, Hoa Lan nhỏ kéo tay áo hắn nhỏ giọng hỏi: “Chủ nhân chợ yêu này có cảm giác kỳ quái thật. Có phải y có ý đồ xấu gì không?”
Đông Phương Thanh Thương hừ lạnh: “Binh đến tướng chặn, phường vô danh tiểu tốt không cần phải sợ.”
Lúc đi đến một con dốc nhỏ, Hoa Lan nhỏ không nén được quay đầu nhìn lại, nàng thấy trên thảm cỏ xuân, Chủ nhân chợ yêu ngẩng đầu, để mặc một con bướm tím đậu trên mi tâm mình.
Cách xa như vậy, theo lý Hoa Lan nhỏ không thể nhìn thấy rõ mặt y, nhưng kỳ quái là gương mặt Chủ nhân chợ yêu tựa như hiển hiện trong đầu nàng, nàng có thể cảm giác được rõ ràng rèm mi rung rung, còn có hơi thở nhẹ nhàng trên mùi y...
Hoa Lan nhỏ thất thần nhận ra trên gương mặt Chủ nhân chợ yêu có một vẻ đẹp mê hoặc yêu mị cực độ, giống như huyễn cảnh mà y tạo ra này có sức mạnh bí mật thu hút tâm trí...
“Đại ma đầu.” Hoa Lan nhỏ không khỏi hốt hoảng, Huyễn trận này hoàn toàn khác với Mê trận dưới đáy biển Thiên Ẩn, ở đó tăm tối đầy sát khí, còn ở đây giống như giấc mộng tuyệt đẹp, khiến người ta không muốn bước ra: “Ở đây đẹp quá, ta không muốn đi khỏi đây nữa... “
”Sau đó chờ chết ở đây à?”
Lời Đông Phương Thanh Thương giống như một khối sắt, đập Hoa Lan nhỏ tỉnh táo khỏi sự mê hoặc của chim hót hoa thơm, nàng bị hắn xách áo kéo ra ngoài.
Âm thanh ồn ào của chợ yêu lại vang lên bên tai, hoa thơm chim hót hoàn toàn biến mất, trước mặt Hoa Lan nhỏ chỉ còn lại cánh cửa đen sì.
Hoa Lan nhỏ sực tỉnh: “Ở lâu trong đó... có chết không?”
“Ngươi muốn quay lại thử à?”
Hoa Lan nhỏ vội lắc đầu, ai kia cũng chẳng màng đến nàng, quay người bỏ đi. Hoa Lan nhỏ vội bám theo.
Hai người đi quá nhanh, ai nhìn thấy sau lưng họ có một con bướm màu tím muốn theo họ xuyên qua cánh cửa đen nhưng chỉ kịp lộ ra đôi cánh thì chớp mắt giống như bị một lực hút khổng lồ hút lại rồi biến mất.
Cánh cửa đen vẫn im lìm như cũ, còn chợ yêu cũng vẫn ồn ào như trước.
“Ngươi muốn chạy à?”
Hương hoa vấn vít, bướm bay phấp phới khắp trời, trong lòng bàn tay Chủ nhân chợ yêu có một con bướm đang đậu, y nhẹ thổi một hơi lên con bướm, cánh bướm va đập mãnh liệt rồi rơi xuống đất, dần dần nó phát ra tiếng người, kinh hoàng đau đớn kêu la.
Cánh nó to dần to dần rồi từ từ hoá thành hình người.
Một nữ nhân, giống hệt những nữ nhân do bướm tím biến thành, nàng ta có gương mặt y hệt họ, cơ thể trần trụi nằm trên cỏ, hoảng sợ nhìn Chủ nhân chợ yêu trên xe lăn.
Trong đôi mắt hờ hững của Chủ nhân chợ yêu in bóng cơ thể nàng ta, y quan sát kĩ một lúc, sau đó thở dài: “Bao nhiêu lâu như vậy mà ngươi vẫn không học giống. Người không bao giờ có vẻ mặt ngươi. “Chủ nhân chợ yêu thờ ơ nói: “Thu lại nước mắt đi.”
Cơ thể nữ nhân run rẩy kịch liệt, nàng ta vội vàng đưa tay chùi nước mắt, cúi đầu cắn răng, không dám phát ra âm thanh nào.
Chủ nhân chợ yêu lại nhìn nàng ta, một lúc sau thì lắc đầu: “Điệp Y.” Y vừa gọi, bên cạnh lập tức có một nữ nhân áo tím xuất hiện: “Dạ.” Gương mặt nữ nhân áo tím này giống hệt người dưới đất, nhưng đuôi mắt có mấy nếp nhăn khiến nàng ta trông già hơn mấy phần.
“Cô ta học không giống.” Chủ nhân chợ yêu xua tay: “Ép cạn máu giống như mẹ cô ta đi.”
“Dạ.”
Điệp Y tiến lên, tóm lấy cơ thể nữ nhân đang sợ hại giãy giụa muốn trốn chạy như một con rắn dưới đất. Đang định lôi cô ta đi, Chủ nhân chợ yêu bỗng nói : “Điệp Y, ngươi theo ta bao lâu rồi?”
Điệp Y xách nữ nhân có gương mặt giống hệt mình vẫn còn đang vùng vẫy, vẻ mặt vô cảm đáp : “Đã tám ngàn năm rồi.”
Chủ nhân chợ yêu nhìn nàng ta, cong môi cười : “Chả trách ngươi cũng già rồi.” Hắn quay đầu nhìn về phương xa, bùi ngùi nói :” Nhưng người sẽ không già. Nếu người vẫn còn sống, người sẽ không bao giờ già. Dù sao.... Ngươi cũng không phải là người.”
Điệp Y nghe vậy, tay run lên, bóp chặt hơn khiến nữ nhân kia đau đớn kêu thảm.
Chủ nhân chợ yêu xua tay: “Đưa cô ta đi đi, khóc lóc phiền quá.”
“Dạ.”
Chủ nhân chợ yêu đưa tay, một con bướm tím đậu trên ngón tay y, y vẫy tay, cánh bướm lập tức hoá thành một bóng người đứng trước mặt, y nhìn người trước mặt mình, đưa tay cầm tay người đó: “Nếu Ma tôn có thể nhanh hơn chút nữa, nhanh hơn chút nữa thôi... thì ta có thể gặp được người rồi.”
Y ngẩng đầu nhìn người trước mặt: “Kỳ lạ thật, rõ ràng ngày nào cũng có thể nhìn thấy người...” Chủ nhân chợ yêu nhìn nữ nhân kia, nhưng giống như đang xuyên qua nàng ta nhìn một người khác, sau đó ánh mắt dần dần mơ hồ: “Rõ ràng ngày nào cũng được nhìn thấy người, nhưng hình như con ngày càng không nhớ được dáng vẻ người rồi... Sư phụ...”
Vào lúc này, Hoa Lan nhỏ lại quay về trước quầy binh khí bỗng nhiên hít một hơi lạnh: “Ối...” Nàng cúi đầu nhìn Cốt lan trên tay, sau đó ngẩng đầu hỏi Đông Phương Thanh Thương: “Đại ma đầu, trước đây ngươi cũng thường bị Cốt lan đâm sao, hôm nay nó đâm ta từ sáng đến tối, đau quá.”
Đông Phương Thanh Thương thờ ơ nói: “Chẳng qua là nó cảm nhận được sát khí trong tiệm binh khí thôi.”
Hắn giở rèm bước vào, Hoa Lan nhỏ đi theo: “Ngươi lấy lại Sóc Phong kiếm rồi, còn quay về quầy binh khí làm gì nữa?”
Ai đó liền quay đầu nhìn nàng: “Chủ nhân ngươi từng dạy ngươi sử dụng vũ khí gì?”
Hoa Lan nhỏ ngây người hiểu ra, không dám tin nhìn hắn hỏi: “Ngươi muốn mua vũ khí cho ta hả?”
Đông Phương Thanh Thương nhướng mày: “Không muốn à?”
Hoa Lan nhỏ đảo một vòng quanh các loại binh khí treo trong tiệm, sau đó ánh mắt dừng trên mặt Đông Phương Thanh Thương: “Chủ... chủ nhân ta là quan văn trên Cửu trùng thiên, là người nói lý lẽ, chủ nhân không dạy ta vung đao mua kiếm.”
Ma Tôn đại nhân ra vẻ chê bai lời giải thích này: “Chả trách ngốc nghếch như vậy, thì ra là Hoa yêu do một thư sinh nuôi...”
“Ta là tiên linh!” Hoa Lan nhỏ khựng lại: “Hơn nữa chủ nhân của ta cũng không phải là thư...”
Chưa hết câu đã rút bên cạnh ra một thanh đao đưa tới trước mặt Hoa Lan nhỏ, nàng vô thức đón lấy, khi hắn rút tay về, lưỡi đao “keng” một tiếng rơi xuống đất.
Đông Phương Thanh Thương nhìn nàng, Hoa Lan nhỏ đỏ bừng mặt: “Nặng... nặng quá...”
Vậy là ai đó bèn đổi đao thành một hồng anh thương đặt vào tay Hoa Lan nhỏ. Hoa Lan nhỏ hai tay cầm thương, để nó đứng dưới đất. Đông Phương Thanh Thương nheo mặt, phát hiện cây thương này vừa tay hắn, nhưng khi đưa cho Tiểu hoa yêu thì cây thương này cao hơn đầu nàng rất nhiều, nàng cầm thương đứng không giống như sắp đi chém giết mà giống như đang trèo lên một cây sào...
Thế là hắn lại đổi thương thành kiếm cho nàng.
Hoa Lan nhỏ cầm kiếm, lần này thì thích hợp, không lớn không nhỏ, không dài không ngắn, hắn cũng vừa ý gật đầu: “Múa vài chiêu cho bổn toạ xem thử.”
Hoa Lan nhỏ bày vẻ mặt khổ não.
Nàng là Lan hoa tiên linh, còn là một Lan hoa tiên linh được trợ sinh, chuyện nàng làm nhiều nhất trong đời là nằm bò trên lan can phơi nắng xem chủ nhân viết mệnh cách. Ngay cả tiên căn cũng không phải do nàng tự tu thành, toàn bộ đều nhờ tiên khí của chủ nhân mới được sinh ra.
Nàng đâu có cơ hội học kiếm chiêu gì đó chứ.
Hoa Lan nhỏ nhìn quanh một vòng, các đại hán trong tiệm đều không rèn sắt nữa, toàn bộ đều nhìn nàng như đang xem náo nhiệt.
Người đến chợ yêu mua binh khí đa phần đều là nam nhân, cho dù có nữ nhân thì những người này cũng tay thô eo tròn, hoặc là những người vừa nhìn đã lạnh người. Họ thật sự chưa từng gặp tiên hoa đi đường, mà chỉ cần một lát là nằm lăn giống như Hoa Lan nhỏ.
Nụ cười trên môi các đại hán không khỏi có phần dung tục.
Hoa Lan nhỏ trả kiếm cho Đông Phương Thanh Thương: “Ta không biết.”
Xung quanh lập tức vang lên tiếng xì xào của các đại hán.
Hoa Lan nhỏ ái ngại, Đông Phương Thanh Thương nghe thấy những âm thanh này thì lạnh lẽo đảo mắt, sau đó nhét kiếm vào tay nàng. Bước ra sau lưng ôm eo Hoa Lan nhỏ và nắm lấy tay nàng: “Bổn toạ dạy ngươi.”
Vừa dứt lời, hắn kéo tay Hoa Lan nhỏ huơ kiếm, kiếm khí mãnh liệt vừa phát ra tiếng “ầm” thì nóc tiệm binh khí đã bị lật tung.
Hoa Lan nhỏ vẻ mặt cứng đờ nhìn căn phòng bỗng nhiên sáng trưng.
Vẻ mặt các đại hán xem náo nhiệt trong phòng đều cứng đờ.
Ma Tôn đại nhân ném thanh trường kiếm mới dùng đã gãy trong tay, lạnh giọng nói: “Hàng kém chất lượng, lấy món tốt nhất ra cho bổn toạ.”
Lập tức không ai dám xem náo nhiệt nữa, tất cả vội vàng giấu hết kiếm mình đã rèn xong.
Hoa Lan nhỏ lẳng lặng dịch ra sau lưng Đông Phương Thanh Thương, cúi đầu nhìn xuống đất, không nhìn Chủ nhân chợ yêu lấy một lần.
Vỏ Sóc Phong kiếm dùng vây rắn chế tạo đã xong, thợ của chợ yêu tay nghề rất khá, mỗi một tấm vảy rắn đều được mài bóng nhẵn.
Nhưng đạo hạnh của xà yêu ngàn năm quá thấp, không địch nổi hàn khí của Sóc Phong kiếm. Trong khe hở của vảy rắn tầng tầng lớp lớp vẫn có hàn khí tỏa ra, khiến bề mặt vỏ kiếm kết thành hạt băng.
Đông Phương Thanh Thương rút kiếm ra khỏi vỏ đánh giá một hồi, lúc tra kiếm vào vỏ, Chủ nhân chợ yêu nói: “Trên thế gian này há có vật nào có được hàn khí như Sóc Phong kiếm, Ma tôn cả nghĩ rồi.” Nói xong y tự đẩy xe lăn ra ngoài viện: “Ta đưa hai vị ra ngoài.”
Hoa Lan nhỏ trốn sau lưng Đông Phương Thanh Thương quan sát Chủ nhân chợ yêu, phát giác được ánh mắt nàng y cũng không tránh, lúc ngang qua Đông Phương Thanh Thương còn ngẩng đầu nhìn nàng, khi ấy ngũ quan thờ ơ của y khẽ dịu lại, cười nhẹ với nàng.
Nụ cười dịu dàng như hoa xuân nở rộ bên ngoài.
Hoa Lan nhỏ thoáng sửng sốt.
Chủ nhân chợ yêu đẩy xe lăn ra ngoài viện, dọc theo con đường nhỏ bên ngoài đi một đoạn rồi dừng lại bên đường: “Tại hạ còn muốn ngắm hoa ở đây một lát nữa, hai vị theo con đường nhỏ này đi thẳng là có thể quay lại thành Thủy Tinh dưới đáy hồ băng.”
Đông Phương Thanh Thương nghe vậy khẽ nhíu mày.
Chủ nhân chợ yêu ngẩng đầu nhìn hắn: “Ma tôn cũng muốn ở lại đây ngắm hoa với ta sao?”
“Bổn toạ không rãnh đến vậy.”
“Nếu vậy tại hạ không giữ nữa.” Chủ nhân chợ yêu quay đầu, chỉ trong chốc lát, bươm bướm tím phát ra ánh sáng khẽ lập tức bay khắp trời như hoa xuân: “Chỉ đáng tiếc, đã phụ nắng xuân rực rỡ này.”
Nhìn thấy ánh mắt Chủ nhân chợ yêu không dừng trên người họ nữa, Đông Phương Thanh Thương cũng không dây dưa, theo con đường nhỏ cất bước đi về phía trước.
Đi được một lúc, Hoa Lan nhỏ kéo tay áo hắn nhỏ giọng hỏi: “Chủ nhân chợ yêu này có cảm giác kỳ quái thật. Có phải y có ý đồ xấu gì không?”
Đông Phương Thanh Thương hừ lạnh: “Binh đến tướng chặn, phường vô danh tiểu tốt không cần phải sợ.”
Lúc đi đến một con dốc nhỏ, Hoa Lan nhỏ không nén được quay đầu nhìn lại, nàng thấy trên thảm cỏ xuân, Chủ nhân chợ yêu ngẩng đầu, để mặc một con bướm tím đậu trên mi tâm mình.
Cách xa như vậy, theo lý Hoa Lan nhỏ không thể nhìn thấy rõ mặt y, nhưng kỳ quái là gương mặt Chủ nhân chợ yêu tựa như hiển hiện trong đầu nàng, nàng có thể cảm giác được rõ ràng rèm mi rung rung, còn có hơi thở nhẹ nhàng trên mùi y...
Hoa Lan nhỏ thất thần nhận ra trên gương mặt Chủ nhân chợ yêu có một vẻ đẹp mê hoặc yêu mị cực độ, giống như huyễn cảnh mà y tạo ra này có sức mạnh bí mật thu hút tâm trí...
“Đại ma đầu.” Hoa Lan nhỏ không khỏi hốt hoảng, Huyễn trận này hoàn toàn khác với Mê trận dưới đáy biển Thiên Ẩn, ở đó tăm tối đầy sát khí, còn ở đây giống như giấc mộng tuyệt đẹp, khiến người ta không muốn bước ra: “Ở đây đẹp quá, ta không muốn đi khỏi đây nữa... “
”Sau đó chờ chết ở đây à?”
Lời Đông Phương Thanh Thương giống như một khối sắt, đập Hoa Lan nhỏ tỉnh táo khỏi sự mê hoặc của chim hót hoa thơm, nàng bị hắn xách áo kéo ra ngoài.
Âm thanh ồn ào của chợ yêu lại vang lên bên tai, hoa thơm chim hót hoàn toàn biến mất, trước mặt Hoa Lan nhỏ chỉ còn lại cánh cửa đen sì.
Hoa Lan nhỏ sực tỉnh: “Ở lâu trong đó... có chết không?”
“Ngươi muốn quay lại thử à?”
Hoa Lan nhỏ vội lắc đầu, ai kia cũng chẳng màng đến nàng, quay người bỏ đi. Hoa Lan nhỏ vội bám theo.
Hai người đi quá nhanh, ai nhìn thấy sau lưng họ có một con bướm màu tím muốn theo họ xuyên qua cánh cửa đen nhưng chỉ kịp lộ ra đôi cánh thì chớp mắt giống như bị một lực hút khổng lồ hút lại rồi biến mất.
Cánh cửa đen vẫn im lìm như cũ, còn chợ yêu cũng vẫn ồn ào như trước.
“Ngươi muốn chạy à?”
Hương hoa vấn vít, bướm bay phấp phới khắp trời, trong lòng bàn tay Chủ nhân chợ yêu có một con bướm đang đậu, y nhẹ thổi một hơi lên con bướm, cánh bướm va đập mãnh liệt rồi rơi xuống đất, dần dần nó phát ra tiếng người, kinh hoàng đau đớn kêu la.
Cánh nó to dần to dần rồi từ từ hoá thành hình người.
Một nữ nhân, giống hệt những nữ nhân do bướm tím biến thành, nàng ta có gương mặt y hệt họ, cơ thể trần trụi nằm trên cỏ, hoảng sợ nhìn Chủ nhân chợ yêu trên xe lăn.
Trong đôi mắt hờ hững của Chủ nhân chợ yêu in bóng cơ thể nàng ta, y quan sát kĩ một lúc, sau đó thở dài: “Bao nhiêu lâu như vậy mà ngươi vẫn không học giống. Người không bao giờ có vẻ mặt ngươi. “Chủ nhân chợ yêu thờ ơ nói: “Thu lại nước mắt đi.”
Cơ thể nữ nhân run rẩy kịch liệt, nàng ta vội vàng đưa tay chùi nước mắt, cúi đầu cắn răng, không dám phát ra âm thanh nào.
Chủ nhân chợ yêu lại nhìn nàng ta, một lúc sau thì lắc đầu: “Điệp Y.” Y vừa gọi, bên cạnh lập tức có một nữ nhân áo tím xuất hiện: “Dạ.” Gương mặt nữ nhân áo tím này giống hệt người dưới đất, nhưng đuôi mắt có mấy nếp nhăn khiến nàng ta trông già hơn mấy phần.
“Cô ta học không giống.” Chủ nhân chợ yêu xua tay: “Ép cạn máu giống như mẹ cô ta đi.”
“Dạ.”
Điệp Y tiến lên, tóm lấy cơ thể nữ nhân đang sợ hại giãy giụa muốn trốn chạy như một con rắn dưới đất. Đang định lôi cô ta đi, Chủ nhân chợ yêu bỗng nói : “Điệp Y, ngươi theo ta bao lâu rồi?”
Điệp Y xách nữ nhân có gương mặt giống hệt mình vẫn còn đang vùng vẫy, vẻ mặt vô cảm đáp : “Đã tám ngàn năm rồi.”
Chủ nhân chợ yêu nhìn nàng ta, cong môi cười : “Chả trách ngươi cũng già rồi.” Hắn quay đầu nhìn về phương xa, bùi ngùi nói :” Nhưng người sẽ không già. Nếu người vẫn còn sống, người sẽ không bao giờ già. Dù sao.... Ngươi cũng không phải là người.”
Điệp Y nghe vậy, tay run lên, bóp chặt hơn khiến nữ nhân kia đau đớn kêu thảm.
Chủ nhân chợ yêu xua tay: “Đưa cô ta đi đi, khóc lóc phiền quá.”
“Dạ.”
Chủ nhân chợ yêu đưa tay, một con bướm tím đậu trên ngón tay y, y vẫy tay, cánh bướm lập tức hoá thành một bóng người đứng trước mặt, y nhìn người trước mặt mình, đưa tay cầm tay người đó: “Nếu Ma tôn có thể nhanh hơn chút nữa, nhanh hơn chút nữa thôi... thì ta có thể gặp được người rồi.”
Y ngẩng đầu nhìn người trước mặt: “Kỳ lạ thật, rõ ràng ngày nào cũng có thể nhìn thấy người...” Chủ nhân chợ yêu nhìn nữ nhân kia, nhưng giống như đang xuyên qua nàng ta nhìn một người khác, sau đó ánh mắt dần dần mơ hồ: “Rõ ràng ngày nào cũng được nhìn thấy người, nhưng hình như con ngày càng không nhớ được dáng vẻ người rồi... Sư phụ...”
Vào lúc này, Hoa Lan nhỏ lại quay về trước quầy binh khí bỗng nhiên hít một hơi lạnh: “Ối...” Nàng cúi đầu nhìn Cốt lan trên tay, sau đó ngẩng đầu hỏi Đông Phương Thanh Thương: “Đại ma đầu, trước đây ngươi cũng thường bị Cốt lan đâm sao, hôm nay nó đâm ta từ sáng đến tối, đau quá.”
Đông Phương Thanh Thương thờ ơ nói: “Chẳng qua là nó cảm nhận được sát khí trong tiệm binh khí thôi.”
Hắn giở rèm bước vào, Hoa Lan nhỏ đi theo: “Ngươi lấy lại Sóc Phong kiếm rồi, còn quay về quầy binh khí làm gì nữa?”
Ai đó liền quay đầu nhìn nàng: “Chủ nhân ngươi từng dạy ngươi sử dụng vũ khí gì?”
Hoa Lan nhỏ ngây người hiểu ra, không dám tin nhìn hắn hỏi: “Ngươi muốn mua vũ khí cho ta hả?”
Đông Phương Thanh Thương nhướng mày: “Không muốn à?”
Hoa Lan nhỏ đảo một vòng quanh các loại binh khí treo trong tiệm, sau đó ánh mắt dừng trên mặt Đông Phương Thanh Thương: “Chủ... chủ nhân ta là quan văn trên Cửu trùng thiên, là người nói lý lẽ, chủ nhân không dạy ta vung đao mua kiếm.”
Ma Tôn đại nhân ra vẻ chê bai lời giải thích này: “Chả trách ngốc nghếch như vậy, thì ra là Hoa yêu do một thư sinh nuôi...”
“Ta là tiên linh!” Hoa Lan nhỏ khựng lại: “Hơn nữa chủ nhân của ta cũng không phải là thư...”
Chưa hết câu đã rút bên cạnh ra một thanh đao đưa tới trước mặt Hoa Lan nhỏ, nàng vô thức đón lấy, khi hắn rút tay về, lưỡi đao “keng” một tiếng rơi xuống đất.
Đông Phương Thanh Thương nhìn nàng, Hoa Lan nhỏ đỏ bừng mặt: “Nặng... nặng quá...”
Vậy là ai đó bèn đổi đao thành một hồng anh thương đặt vào tay Hoa Lan nhỏ. Hoa Lan nhỏ hai tay cầm thương, để nó đứng dưới đất. Đông Phương Thanh Thương nheo mặt, phát hiện cây thương này vừa tay hắn, nhưng khi đưa cho Tiểu hoa yêu thì cây thương này cao hơn đầu nàng rất nhiều, nàng cầm thương đứng không giống như sắp đi chém giết mà giống như đang trèo lên một cây sào...
Thế là hắn lại đổi thương thành kiếm cho nàng.
Hoa Lan nhỏ cầm kiếm, lần này thì thích hợp, không lớn không nhỏ, không dài không ngắn, hắn cũng vừa ý gật đầu: “Múa vài chiêu cho bổn toạ xem thử.”
Hoa Lan nhỏ bày vẻ mặt khổ não.
Nàng là Lan hoa tiên linh, còn là một Lan hoa tiên linh được trợ sinh, chuyện nàng làm nhiều nhất trong đời là nằm bò trên lan can phơi nắng xem chủ nhân viết mệnh cách. Ngay cả tiên căn cũng không phải do nàng tự tu thành, toàn bộ đều nhờ tiên khí của chủ nhân mới được sinh ra.
Nàng đâu có cơ hội học kiếm chiêu gì đó chứ.
Hoa Lan nhỏ nhìn quanh một vòng, các đại hán trong tiệm đều không rèn sắt nữa, toàn bộ đều nhìn nàng như đang xem náo nhiệt.
Người đến chợ yêu mua binh khí đa phần đều là nam nhân, cho dù có nữ nhân thì những người này cũng tay thô eo tròn, hoặc là những người vừa nhìn đã lạnh người. Họ thật sự chưa từng gặp tiên hoa đi đường, mà chỉ cần một lát là nằm lăn giống như Hoa Lan nhỏ.
Nụ cười trên môi các đại hán không khỏi có phần dung tục.
Hoa Lan nhỏ trả kiếm cho Đông Phương Thanh Thương: “Ta không biết.”
Xung quanh lập tức vang lên tiếng xì xào của các đại hán.
Hoa Lan nhỏ ái ngại, Đông Phương Thanh Thương nghe thấy những âm thanh này thì lạnh lẽo đảo mắt, sau đó nhét kiếm vào tay nàng. Bước ra sau lưng ôm eo Hoa Lan nhỏ và nắm lấy tay nàng: “Bổn toạ dạy ngươi.”
Vừa dứt lời, hắn kéo tay Hoa Lan nhỏ huơ kiếm, kiếm khí mãnh liệt vừa phát ra tiếng “ầm” thì nóc tiệm binh khí đã bị lật tung.
Hoa Lan nhỏ vẻ mặt cứng đờ nhìn căn phòng bỗng nhiên sáng trưng.
Vẻ mặt các đại hán xem náo nhiệt trong phòng đều cứng đờ.
Ma Tôn đại nhân ném thanh trường kiếm mới dùng đã gãy trong tay, lạnh giọng nói: “Hàng kém chất lượng, lấy món tốt nhất ra cho bổn toạ.”
Lập tức không ai dám xem náo nhiệt nữa, tất cả vội vàng giấu hết kiếm mình đã rèn xong.
Tác giả :
Cửu Lộ Phi Hương