Ma Tồn
Quyển 1 - Chương 9
Ma giới cũng có buổi sáng nhưng khác với Nhân giới, từ sáng sớm mặt trời của Ma giới đã cháy rực, không khí khô hanh, khiến Cửu U trở thành một vùng đất cằn cỗi.
Đông Phương Thanh Thương khẽ động đậy cánh mũi, hít một hơi thật sâu, tựa như một con rồng khổng lồ say ngủ ngàn năm mang theo khí thế mạnh mẽ thức tỉnh. Không khí quanh người hắn xôn xao theo lay động của bờ mi, khiến rèm giường tung bay, cửa phòng chấn động.
Hắn mở mắt phải, mắt trái cũng mở theo, linh hồn khác trong cơ thể hắn đưa tay trái lên dụi dụi mắt trái, há miệng hắn ngáp một cái, sau đó chép miệng thè lưỡi ra liếm môi, lại lấy tay quẹt lên miệng, tựa như chùi nước bọt chảy ra môi khi ngủ của mình theo thói quen.
Nhưng hôm nay, mặc kệ linh hồn kia đang làm gì cơ thể mình, Đông Phương Thanh Thương nhìn nam nhân râu ria, đường nét khỏe mạnh, cơ thể tráng kiện đang ngủ bên cạnh hắn.
Tuy hắn rất không muốn thừa nhận nhưng trong tình huống thế này, Ma Tôn thượng cổ vang danh tam giới không thể không thừa nhận, mình có lúc cũng đờ đẫn.
Đây là tình huống - hắn chưa từng gặp bao giờ.
Kể từ sau khi gặp nữ nhân đó, vận số của hắn đột nhiên chuyển biến bất ngờ, không những xuất hiện các tình huống hắn chưa từng gặp bao giờ mà còn là những tình huống khó thể xử lý, thậm chí là những tình huống chẳng thể xử lý nổi.
Ví như hiện giờ.
Thị vệ tiểu ca suốt đêm không ngủ, cảm giác được động tác của Ma Tôn, hắn đờ người liếc mắt sang. Nhưng thấy một mắt của Ma Tôn đại nhân đang nhìn chằm chằm vào mình, mắt còn lại đang ngái ngủ mơ mơ màng màng nửa nhắm nửa mở đảo tới đảo lui, tiểu ca giật mình hồn vía lên mây, cơ thể càng cứng đờ hơn nữa.
“Tốt nhất là có ai giải thích cho bổn tọa.” Đông Phương Thanh Thương ngồi dậy, ánh mắt lạnh lùng, sát khí lan tỏa tựa như có thể phanh thây xe thịt, “Rốt cuộc... đã xảy ra chuyện gì...” Lời chưa dứt, tay trái của hắn đã giơ lên gãi gãi chiếc bụng rắn chắc.
Hắn hướng ánh mắt xuống dưới.
Hay lắm, tình cảnh này đẹp tựa như mơ.
Tại sao hắn lại mở vạt áo, tại sao lại phanh ngực lộ vú, tại sao lại cùng một nam nhân...
Đông Phương Thanh Thương cảm thấy hắn chả cần phải hỏi gì hết, giết nam nhân này bịt miệng trước đã.
Mắt lóe huyết sắc, toàn thân hắn dường như sắp bốc lên một luồng khí đen.
Thị vệ sợ hãi run lẩy bẩy, “Tôn thượng... tôn thượng...” Giọng hắn phát ra run run, nhưng nói tới nói lui cũng chỉ biết kêu hai chữ này.
Đông Phương Thanh Thương đen mặt đạp hắn xuống giường, không buồn mang giày mà nhảy thẳng xuống, lê cái chân trái như tàn phế, rút thanh kiếm chỉ dùng làm vật trang trí bên giường, vung tay muốn chém thị vệ kia thành hai mảnh!
Thị vệ nhắm nghiền hai mắt, khóe mắt sắp nhỏ ra vài giọt lệ.
Bỗng nhiên Ma Tôn đại nhân hét lớn: “Á!” Không giống như đang trợ uy cho mình mà giống như đang tự dọa mình hơn, gần như hoảng hốt la lên, “Ngươi muốn làm gì!”
Thanh kiếm ngập ngừng chưa hạ xuống, thị vệ bạo gan ngước đầu nhìn lên, tay trái của Ma Tôn đang giữ lấy tay phải, sắc mặt thoạt xanh thoạt tái, khiến người ta không thể nhìn ra hắn đang giận giữ hay đang sợ hãi.
“Thuộc... thuộc... thuộc hạ...” Thị vệ run cầm cập nói, “Thuộc hạ đang chờ chết đây, Tôn thượng...”
“Ra ngoài ra ngoài...” Lưỡi Ma Tôn cứ như không duỗi thẳng được, run rẩy hét lên: “Đi đi, đi đi! Đi mau đi!”
Lúc mới nghe thị vệ vẫn không tin, dù gì hiện giờ Ma Tôn vẫn đang cầm kiếm mà. Nhưng thấy kiếm ngập ngừng không hạ xuống, thị vệ vội trở mình, lăn lê bò toài mở cửa phòng xông ra ngoài.
Trong phòng yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng thở dốc nặng nề của Đông Phương Thanh Thương.
“Mới sáng sớm ngươi đã muốn chém người rồi, Đông Phương Thanh Thương, ngươi điên rồi sao?”
“Ha...” Đông Phương Thanh Thương cảm thấy đúng là mình điên rồi. Hắn vứt kiếm, bàn tay vì kích động quá mức nên không kìm được mà run run. Hắn ấn ấn huyệt Thái dương của mình, một hồi lâu sau, dường như cuối cùng cũng tìm lại được lý trí, ẩn nhẫn lên tiếng: “Bổn tọa uống say nên ngươi dùng cơ thể của bổn tọa... tìm... thú vui?”
Hoa Lan nhỏ kỳ quái nói: “Thú vui gì, ngươi đang nói bừa... gì... vậy” Ký ức trong đầu dần dần hiển hiện.
Hình như nàng nhìn thấy mình hào sảng vỗ ngực và vỗ chiếc gối bên cạnh, sau đó ra lệnh đưa một nam nhân tới.
Hoa Lan nhỏ há hốc miệng, quên cả khép lại.
Làm sao đây, hình như đích thực nàng đã làm bừa rồi! Còn dùng cơ thể của Ma Tôn làm bừa nữa chứ! Mà kinh hoàng nhất là... nàng quên mất sau khi nam nhân kia nằm xuống, rốt cuộc có làm những chuyện còn bừa bãi hơn không...
Hoa Lan nhỏ bụm miệng, chìm ngập trong hoảng hốt.
Đông Phương Thanh Thương quay về ngồi bên giường, xoa đầu đang đau nhức như búa bổ.
“Đại ma đầu...” Biết được mình đã gây ra họa gì, áy náy trong lòng Hoa Lan nhỏ như sóng giữ nhấn chìm nàng, “Ta... ta không cố ý đâu, ta thật sự không biết sau khi say mình lại như vậy...”
“Im miệng cho bổn tọa.”
“Hu hu...” Hoa Lan nhỏ khóc òa. “Ta thật sự xin lỗi ngươi, chủ nhân nói hại người ta mất trinh tiết sẽ bị sét đánh, hức...”
Đông Phương Thanh Thương cảm thấy đầu càng đau hơn.
“Nhưng chuyện này không thể trách thị vệ tiểu ca kia được, đều là lỗi của ta, muốn trừng phạt thì ngươi phạt ta đi.”
“Ngươi đang ỷ có ưu thế cơ thể mà ra oai đó à?”
“Không... không có. Hu hu, ta thật sự biết lỗi mà.”
Nước mắt chảy ra từ mắt trái khiến Đông Phương Thanh Thương rất khó chịu, hắn bực bội xé nệm giường lau khô má trái mình, “Không được khóc bằng mặt của bổn tọa.”
Hoa Lan nhỏ vẫn vô cùng áy náy, “Hức, nhưng mà ta đã làm cho ngươi... trong lòng ta thật sự rất...”
Trong tình huống thế này, rõ ràng là hắn làm gì nàng mới phải chứ! Ma Tôn đại nhân lại xoa huyệt Thái dương mấy cái, “Không có chuyện như ngươi nghĩ đâu.”
Hoa Lan nhỏ nghe vậy liền nín khóc, “Không có?”
“Đây cũng là cơ thể của ngươi, ngươi không cảm giác được sao? Vốn không hề có chuyện đó.”
Lúc này Hoa Lan nhỏ mới nghĩ đến việc thử cảm nhận trong cơ thể mình, sau đó bỗng thở phào, “Làm ta sợ chết được.” Không còn áy náy, Hoa Lan nhỏ bỗng dưng lại nổi giận, “Vậy vừa rồi tại sao ngươi lại muốn chém tiểu ca thị vệ kia?”
“Ngươi hỏi ngang nhiên như vậy mà không ngại ngùng sao?” Câu này của Đông Phương Thanh Thương khiến Hoa Lan nhỏ không nói được nữa. Hắn thở dài, sau đó thần kỳ cảm thấy rằng, hắn đã bắt đầu dần học cách làm quen khi đối diện với những chuyện thế này, ít nhất là về mặt tâm lý, rất nhanh đã có thể bình tĩnh lại. Hắn điều chỉnh cảm xúc, cao giọng, “Chuẩn bị nước cho bổn tọa.”
Không bao lâu sau có người nhẹ gõ cửa: “Tôn thượng, nước đã chuẩn bị xong, trong Trạc Trần(1) điện.”
(1) Tẩy trần, rửa sạch bụi bẩn.
Đông Phương Thanh Thương sửa vạt áo, khoác y phục bước ra ngoài.
Ánh mắt của người hầu dọc đường đều đặt dưới đất, không hề động đậy, không dám liếc nhìn. Nhưng sau khi Đông Phương Thanh Thương vòng qua mấy ngã rẽ liền truyền đến tiếng thì thầm to nhỏ.
Hai chữ “Tôn thượng” và “Nam nhân” xuất hiện nhiều nhất.
Phải rồi, cho dù cơ thể không xảy ra chuyện gì, nhưng mà...
Hoa Lan nhỏ lại áy náy, danh tiếng của Ma Tôn thượng cổ này coi như hoàn toàn bị hủy hoại trong tay nàng.
Nhưng Đông Phương Thanh Thương lại chẳng nói gì cả, mặt cũng không có biểu hiện gì, tựa như không hề nghe thấy gì hết. Nhớ lại lúc nghe bọn tiểu quỷ ở Minh giới thảo luận, hắn cũng như vậy, không chút mảy may để tâm đến những lời đồn đại gièm pha của kẻ khác, cứ như bị người ta bàn tán không phải là mình mà là một người chẳng liên quan gì cả.
Cuối cùng Hoa Lan nhỏ không nén nổi hiếu kỳ, “Những... những lời họ bàn tán... ngươi không giận sao?”
“Kẻ yếu mới bàn tán sau lưng.” Đông Phương Thanh Thương nói, “Lời của sâu kiến không đáng phải nhọc lòng.”
Hoa Lan nhỏ ngẩn ra, cho dù là lời đồn trong truyền thuyết hay trong nhận biết mấy ngày gần đây, Hoa Lan nhỏ luôn cảm thấy hắn là một ma đầu nóng nảy rất dễ nổi giận. Chỉ cần có chút không vui thì sẽ giết người, thô lỗ thiếu kiên nhẫn, dã man không nói đạo lý, nhưng nghe lời này của hắn, nàng bỗng nhiên cảm thấy có lẽ đại ma đầu này hoàn toàn không phải như vậy. Có lẽ hắn có lĩnh hội đặc biệt đối với cuộc đời.
“Chủ nhân ta thường nói miệng đời đáng sợ....”
Hoa Lan nhỏ chưa nói hết câu thì Đông Phương Thanh Thương đã bật cười: “Núi đao chảo dầu, Diêm la địa ngục cũng không thể tổn hại đến bổn tọa, đồn đại gièm pha thì có là gì. Miệng đời đáng sợ... hừ, chẳng qua chỉ là những kẻ yếu đuối nhỏ bé mà thôi.”
Hoa Lan nhỏ lại ngây người, nàng bỗng hiểu ra con ma to này vốn không hề có lĩnh hội đặc biệt gì hết, mà là hắn quá hết sức ngông cuồng.
Đang nói thì Đông Phương Thanh Thương đã đi đến cửa Trạc Trần điện, vừa đẩy cửa ra đã thấy trong phòng hơi nước mông lung mù mịt.
Đông Phương Thanh Thương tiện tay cởi áo ngoài vứt xuống đất, đưa tay tháo nút áo bên hông, vừa cởi áo trong, tay trái của hắn bỗng nhiên ôm ngực hét lên: “Ngươi muốn làm gì?”
Hắn nhìn hồ tắm to rộng trước mặt, “Lẽ nào ngươi không nhận ra sao?”
Hoa Lan nhỏ kinh hãi, “Tại sao phải tắm? Chẳng phải ngươi nói hôm qua không xảy ra chuyện gì hết sao?”
Ma Tôn đại nhân nhíu mày, “Cả người đầy mùi rượu, lẽ nào không nên tắm?”
“A a a... Ngươi đừng nói nữa, ta không muốn tắm chung với ngươi đâu!”
“Vậy ngươi đi đi.”
“... ...”
Lê chân trái bước vào hồ tắm. Ma Tôn đại nhân phát hiện hắn đã quen với việc chân trái của mình cứ đôi lúc lại bị tê liệt. Ngồi trong hồ tắm, nửa bên trái cơ thể cứng đờ. Tay trái vẫn luôn che mắt, xấu hổ yên lặng.
Thật hiếm có. Đông Phương Thanh Thương nghĩ, linh hồn còn lại trong cơ thể hắn chưa bao giờ yên tĩnh đến vậy.
Hắn ngồi dựa vào tường đá, hưởng thụ sự bình yên đáng quý hiếm thấy này.
Thật ra Đông Phương Thanh Thương “hưởng thụ bình yên” đã là một chuyện hiếm thấy lắm rồi, thời Thượng cổ, hắn là đại ma đầu hô mưa gọi gió, đã bao giờ cầu xin kẻ khác bố thí bình yên, nhưng hiện giờ...
Đúng là vật đổi sao dời, lòng người đã khác.
Nhưng nghĩ đến chuyện thời Thượng cổ... ...
Hắn đưa tay phải, vốc một chút nước trong hồ tắm.
Giọt nước ngưng tụ thành hình trên nền đất, dần dần cao lên, cuối cùng biến thành ba hình người đang đứng.
“Đi tìm trường kiếm Sóc Phong.”
Ba bóng người nhẹ gật đầu, biến mất khỏi Trạc Trần điện như một cơn gió thoảng.
Lúc này Hoa Lan nhỏ mới buông bàn tay đang che mắt, đảo mắt nhìn quanh quẩn, “Tìm trường kiếm gì vậy? Đại ma đầu, ngươi đang nói chuyện với ai vậy?”
“Với thị vệ ta nặn ra.” Đông Phương Thanh Thương thờ ơ đáp, im lặng một lúc, hắn bỗng bật cười, “Tiểu hoa yêu, chẳng phải ngươi cần cơ thể sao, bổn tọa lấy nước nặn cho ngươi một cái.”
Hoa Lan nhỏ nghe vậy vội lắc đầu, “Chủ nhân từng kể ta nghe chuyện của ngươi, ta biết ngươi có một loại bí thuật có thể tạo ra vật thể, nhưng chủ nhân nói dù sao ngươi cũng không thể sánh bằng Thiên đạo, vật thể tạo ra chỉ có hình người chứ không phải là người thật sự, một hai tháng sau sẽ tan biến. Ta không mắc lừa đâu.”
Đông Phương Thanh Thương khẽ nhíu mắt, “Hừm, chủ nhân ngươi cũng biết nhiều nhỉ.”
“Chủ nhân ta là thần tiên biết tất cả mọi chuyện trong trời đất. Hiểu biết nhiều, pháp lực cao, chủ nhân ta lợi hại nhất.” Hoa Lan nhỏ kiêu ngạo nói.
“Ồ?” Hắn nhẹ giọng hỏi, “So với bổn tọa thì thế nào?”
“Ngươi kém chủ nhân ta xa lắm.” Vừa dứt lời, Hoa Lan nhỏ cảm thấy không khí nặng nề thêm mấy phần, nàng đảo đảo mắt trái, “Không... ý ta nói, sở trường thuật pháp của mỗi người khác nhau mà, chủ nhân ta biết nhiều, nhưng chưa chắc đã đánh thắng ngươi...”
“Thần tiên hậu bối.” Giọng Ma Tôn đại nhân vô cùng khinh bỉ, “Biết được bao nhiêu chuyện trong trời đất? E là chưa bằng một phần của bổn tọa.”
Hoa Lan nhỏ cố nhịn kích động muốn bĩu môi, nàng sợ đại ma đầu gây phiền phức cho chủ nhân mình, đành yếu ớt a dua theo: “Phải, Ma Tôn đại nhân lợi hại nhất.”
Giới thiệu chương sau của tác giả:
Hồn... hồn lìa khỏi xác? Đại ma đầu cũng vậy? Cơ thể của đại ma đầu đi đâu rồi không biết!
Nhưng mà Hoa Lan nhỏ biết, trước khi tìm được cơ thể, đại ma đầu sẽ nghĩ cách giết nàng.
Đông Phương Thanh Thương khẽ động đậy cánh mũi, hít một hơi thật sâu, tựa như một con rồng khổng lồ say ngủ ngàn năm mang theo khí thế mạnh mẽ thức tỉnh. Không khí quanh người hắn xôn xao theo lay động của bờ mi, khiến rèm giường tung bay, cửa phòng chấn động.
Hắn mở mắt phải, mắt trái cũng mở theo, linh hồn khác trong cơ thể hắn đưa tay trái lên dụi dụi mắt trái, há miệng hắn ngáp một cái, sau đó chép miệng thè lưỡi ra liếm môi, lại lấy tay quẹt lên miệng, tựa như chùi nước bọt chảy ra môi khi ngủ của mình theo thói quen.
Nhưng hôm nay, mặc kệ linh hồn kia đang làm gì cơ thể mình, Đông Phương Thanh Thương nhìn nam nhân râu ria, đường nét khỏe mạnh, cơ thể tráng kiện đang ngủ bên cạnh hắn.
Tuy hắn rất không muốn thừa nhận nhưng trong tình huống thế này, Ma Tôn thượng cổ vang danh tam giới không thể không thừa nhận, mình có lúc cũng đờ đẫn.
Đây là tình huống - hắn chưa từng gặp bao giờ.
Kể từ sau khi gặp nữ nhân đó, vận số của hắn đột nhiên chuyển biến bất ngờ, không những xuất hiện các tình huống hắn chưa từng gặp bao giờ mà còn là những tình huống khó thể xử lý, thậm chí là những tình huống chẳng thể xử lý nổi.
Ví như hiện giờ.
Thị vệ tiểu ca suốt đêm không ngủ, cảm giác được động tác của Ma Tôn, hắn đờ người liếc mắt sang. Nhưng thấy một mắt của Ma Tôn đại nhân đang nhìn chằm chằm vào mình, mắt còn lại đang ngái ngủ mơ mơ màng màng nửa nhắm nửa mở đảo tới đảo lui, tiểu ca giật mình hồn vía lên mây, cơ thể càng cứng đờ hơn nữa.
“Tốt nhất là có ai giải thích cho bổn tọa.” Đông Phương Thanh Thương ngồi dậy, ánh mắt lạnh lùng, sát khí lan tỏa tựa như có thể phanh thây xe thịt, “Rốt cuộc... đã xảy ra chuyện gì...” Lời chưa dứt, tay trái của hắn đã giơ lên gãi gãi chiếc bụng rắn chắc.
Hắn hướng ánh mắt xuống dưới.
Hay lắm, tình cảnh này đẹp tựa như mơ.
Tại sao hắn lại mở vạt áo, tại sao lại phanh ngực lộ vú, tại sao lại cùng một nam nhân...
Đông Phương Thanh Thương cảm thấy hắn chả cần phải hỏi gì hết, giết nam nhân này bịt miệng trước đã.
Mắt lóe huyết sắc, toàn thân hắn dường như sắp bốc lên một luồng khí đen.
Thị vệ sợ hãi run lẩy bẩy, “Tôn thượng... tôn thượng...” Giọng hắn phát ra run run, nhưng nói tới nói lui cũng chỉ biết kêu hai chữ này.
Đông Phương Thanh Thương đen mặt đạp hắn xuống giường, không buồn mang giày mà nhảy thẳng xuống, lê cái chân trái như tàn phế, rút thanh kiếm chỉ dùng làm vật trang trí bên giường, vung tay muốn chém thị vệ kia thành hai mảnh!
Thị vệ nhắm nghiền hai mắt, khóe mắt sắp nhỏ ra vài giọt lệ.
Bỗng nhiên Ma Tôn đại nhân hét lớn: “Á!” Không giống như đang trợ uy cho mình mà giống như đang tự dọa mình hơn, gần như hoảng hốt la lên, “Ngươi muốn làm gì!”
Thanh kiếm ngập ngừng chưa hạ xuống, thị vệ bạo gan ngước đầu nhìn lên, tay trái của Ma Tôn đang giữ lấy tay phải, sắc mặt thoạt xanh thoạt tái, khiến người ta không thể nhìn ra hắn đang giận giữ hay đang sợ hãi.
“Thuộc... thuộc... thuộc hạ...” Thị vệ run cầm cập nói, “Thuộc hạ đang chờ chết đây, Tôn thượng...”
“Ra ngoài ra ngoài...” Lưỡi Ma Tôn cứ như không duỗi thẳng được, run rẩy hét lên: “Đi đi, đi đi! Đi mau đi!”
Lúc mới nghe thị vệ vẫn không tin, dù gì hiện giờ Ma Tôn vẫn đang cầm kiếm mà. Nhưng thấy kiếm ngập ngừng không hạ xuống, thị vệ vội trở mình, lăn lê bò toài mở cửa phòng xông ra ngoài.
Trong phòng yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng thở dốc nặng nề của Đông Phương Thanh Thương.
“Mới sáng sớm ngươi đã muốn chém người rồi, Đông Phương Thanh Thương, ngươi điên rồi sao?”
“Ha...” Đông Phương Thanh Thương cảm thấy đúng là mình điên rồi. Hắn vứt kiếm, bàn tay vì kích động quá mức nên không kìm được mà run run. Hắn ấn ấn huyệt Thái dương của mình, một hồi lâu sau, dường như cuối cùng cũng tìm lại được lý trí, ẩn nhẫn lên tiếng: “Bổn tọa uống say nên ngươi dùng cơ thể của bổn tọa... tìm... thú vui?”
Hoa Lan nhỏ kỳ quái nói: “Thú vui gì, ngươi đang nói bừa... gì... vậy” Ký ức trong đầu dần dần hiển hiện.
Hình như nàng nhìn thấy mình hào sảng vỗ ngực và vỗ chiếc gối bên cạnh, sau đó ra lệnh đưa một nam nhân tới.
Hoa Lan nhỏ há hốc miệng, quên cả khép lại.
Làm sao đây, hình như đích thực nàng đã làm bừa rồi! Còn dùng cơ thể của Ma Tôn làm bừa nữa chứ! Mà kinh hoàng nhất là... nàng quên mất sau khi nam nhân kia nằm xuống, rốt cuộc có làm những chuyện còn bừa bãi hơn không...
Hoa Lan nhỏ bụm miệng, chìm ngập trong hoảng hốt.
Đông Phương Thanh Thương quay về ngồi bên giường, xoa đầu đang đau nhức như búa bổ.
“Đại ma đầu...” Biết được mình đã gây ra họa gì, áy náy trong lòng Hoa Lan nhỏ như sóng giữ nhấn chìm nàng, “Ta... ta không cố ý đâu, ta thật sự không biết sau khi say mình lại như vậy...”
“Im miệng cho bổn tọa.”
“Hu hu...” Hoa Lan nhỏ khóc òa. “Ta thật sự xin lỗi ngươi, chủ nhân nói hại người ta mất trinh tiết sẽ bị sét đánh, hức...”
Đông Phương Thanh Thương cảm thấy đầu càng đau hơn.
“Nhưng chuyện này không thể trách thị vệ tiểu ca kia được, đều là lỗi của ta, muốn trừng phạt thì ngươi phạt ta đi.”
“Ngươi đang ỷ có ưu thế cơ thể mà ra oai đó à?”
“Không... không có. Hu hu, ta thật sự biết lỗi mà.”
Nước mắt chảy ra từ mắt trái khiến Đông Phương Thanh Thương rất khó chịu, hắn bực bội xé nệm giường lau khô má trái mình, “Không được khóc bằng mặt của bổn tọa.”
Hoa Lan nhỏ vẫn vô cùng áy náy, “Hức, nhưng mà ta đã làm cho ngươi... trong lòng ta thật sự rất...”
Trong tình huống thế này, rõ ràng là hắn làm gì nàng mới phải chứ! Ma Tôn đại nhân lại xoa huyệt Thái dương mấy cái, “Không có chuyện như ngươi nghĩ đâu.”
Hoa Lan nhỏ nghe vậy liền nín khóc, “Không có?”
“Đây cũng là cơ thể của ngươi, ngươi không cảm giác được sao? Vốn không hề có chuyện đó.”
Lúc này Hoa Lan nhỏ mới nghĩ đến việc thử cảm nhận trong cơ thể mình, sau đó bỗng thở phào, “Làm ta sợ chết được.” Không còn áy náy, Hoa Lan nhỏ bỗng dưng lại nổi giận, “Vậy vừa rồi tại sao ngươi lại muốn chém tiểu ca thị vệ kia?”
“Ngươi hỏi ngang nhiên như vậy mà không ngại ngùng sao?” Câu này của Đông Phương Thanh Thương khiến Hoa Lan nhỏ không nói được nữa. Hắn thở dài, sau đó thần kỳ cảm thấy rằng, hắn đã bắt đầu dần học cách làm quen khi đối diện với những chuyện thế này, ít nhất là về mặt tâm lý, rất nhanh đã có thể bình tĩnh lại. Hắn điều chỉnh cảm xúc, cao giọng, “Chuẩn bị nước cho bổn tọa.”
Không bao lâu sau có người nhẹ gõ cửa: “Tôn thượng, nước đã chuẩn bị xong, trong Trạc Trần(1) điện.”
(1) Tẩy trần, rửa sạch bụi bẩn.
Đông Phương Thanh Thương sửa vạt áo, khoác y phục bước ra ngoài.
Ánh mắt của người hầu dọc đường đều đặt dưới đất, không hề động đậy, không dám liếc nhìn. Nhưng sau khi Đông Phương Thanh Thương vòng qua mấy ngã rẽ liền truyền đến tiếng thì thầm to nhỏ.
Hai chữ “Tôn thượng” và “Nam nhân” xuất hiện nhiều nhất.
Phải rồi, cho dù cơ thể không xảy ra chuyện gì, nhưng mà...
Hoa Lan nhỏ lại áy náy, danh tiếng của Ma Tôn thượng cổ này coi như hoàn toàn bị hủy hoại trong tay nàng.
Nhưng Đông Phương Thanh Thương lại chẳng nói gì cả, mặt cũng không có biểu hiện gì, tựa như không hề nghe thấy gì hết. Nhớ lại lúc nghe bọn tiểu quỷ ở Minh giới thảo luận, hắn cũng như vậy, không chút mảy may để tâm đến những lời đồn đại gièm pha của kẻ khác, cứ như bị người ta bàn tán không phải là mình mà là một người chẳng liên quan gì cả.
Cuối cùng Hoa Lan nhỏ không nén nổi hiếu kỳ, “Những... những lời họ bàn tán... ngươi không giận sao?”
“Kẻ yếu mới bàn tán sau lưng.” Đông Phương Thanh Thương nói, “Lời của sâu kiến không đáng phải nhọc lòng.”
Hoa Lan nhỏ ngẩn ra, cho dù là lời đồn trong truyền thuyết hay trong nhận biết mấy ngày gần đây, Hoa Lan nhỏ luôn cảm thấy hắn là một ma đầu nóng nảy rất dễ nổi giận. Chỉ cần có chút không vui thì sẽ giết người, thô lỗ thiếu kiên nhẫn, dã man không nói đạo lý, nhưng nghe lời này của hắn, nàng bỗng nhiên cảm thấy có lẽ đại ma đầu này hoàn toàn không phải như vậy. Có lẽ hắn có lĩnh hội đặc biệt đối với cuộc đời.
“Chủ nhân ta thường nói miệng đời đáng sợ....”
Hoa Lan nhỏ chưa nói hết câu thì Đông Phương Thanh Thương đã bật cười: “Núi đao chảo dầu, Diêm la địa ngục cũng không thể tổn hại đến bổn tọa, đồn đại gièm pha thì có là gì. Miệng đời đáng sợ... hừ, chẳng qua chỉ là những kẻ yếu đuối nhỏ bé mà thôi.”
Hoa Lan nhỏ lại ngây người, nàng bỗng hiểu ra con ma to này vốn không hề có lĩnh hội đặc biệt gì hết, mà là hắn quá hết sức ngông cuồng.
Đang nói thì Đông Phương Thanh Thương đã đi đến cửa Trạc Trần điện, vừa đẩy cửa ra đã thấy trong phòng hơi nước mông lung mù mịt.
Đông Phương Thanh Thương tiện tay cởi áo ngoài vứt xuống đất, đưa tay tháo nút áo bên hông, vừa cởi áo trong, tay trái của hắn bỗng nhiên ôm ngực hét lên: “Ngươi muốn làm gì?”
Hắn nhìn hồ tắm to rộng trước mặt, “Lẽ nào ngươi không nhận ra sao?”
Hoa Lan nhỏ kinh hãi, “Tại sao phải tắm? Chẳng phải ngươi nói hôm qua không xảy ra chuyện gì hết sao?”
Ma Tôn đại nhân nhíu mày, “Cả người đầy mùi rượu, lẽ nào không nên tắm?”
“A a a... Ngươi đừng nói nữa, ta không muốn tắm chung với ngươi đâu!”
“Vậy ngươi đi đi.”
“... ...”
Lê chân trái bước vào hồ tắm. Ma Tôn đại nhân phát hiện hắn đã quen với việc chân trái của mình cứ đôi lúc lại bị tê liệt. Ngồi trong hồ tắm, nửa bên trái cơ thể cứng đờ. Tay trái vẫn luôn che mắt, xấu hổ yên lặng.
Thật hiếm có. Đông Phương Thanh Thương nghĩ, linh hồn còn lại trong cơ thể hắn chưa bao giờ yên tĩnh đến vậy.
Hắn ngồi dựa vào tường đá, hưởng thụ sự bình yên đáng quý hiếm thấy này.
Thật ra Đông Phương Thanh Thương “hưởng thụ bình yên” đã là một chuyện hiếm thấy lắm rồi, thời Thượng cổ, hắn là đại ma đầu hô mưa gọi gió, đã bao giờ cầu xin kẻ khác bố thí bình yên, nhưng hiện giờ...
Đúng là vật đổi sao dời, lòng người đã khác.
Nhưng nghĩ đến chuyện thời Thượng cổ... ...
Hắn đưa tay phải, vốc một chút nước trong hồ tắm.
Giọt nước ngưng tụ thành hình trên nền đất, dần dần cao lên, cuối cùng biến thành ba hình người đang đứng.
“Đi tìm trường kiếm Sóc Phong.”
Ba bóng người nhẹ gật đầu, biến mất khỏi Trạc Trần điện như một cơn gió thoảng.
Lúc này Hoa Lan nhỏ mới buông bàn tay đang che mắt, đảo mắt nhìn quanh quẩn, “Tìm trường kiếm gì vậy? Đại ma đầu, ngươi đang nói chuyện với ai vậy?”
“Với thị vệ ta nặn ra.” Đông Phương Thanh Thương thờ ơ đáp, im lặng một lúc, hắn bỗng bật cười, “Tiểu hoa yêu, chẳng phải ngươi cần cơ thể sao, bổn tọa lấy nước nặn cho ngươi một cái.”
Hoa Lan nhỏ nghe vậy vội lắc đầu, “Chủ nhân từng kể ta nghe chuyện của ngươi, ta biết ngươi có một loại bí thuật có thể tạo ra vật thể, nhưng chủ nhân nói dù sao ngươi cũng không thể sánh bằng Thiên đạo, vật thể tạo ra chỉ có hình người chứ không phải là người thật sự, một hai tháng sau sẽ tan biến. Ta không mắc lừa đâu.”
Đông Phương Thanh Thương khẽ nhíu mắt, “Hừm, chủ nhân ngươi cũng biết nhiều nhỉ.”
“Chủ nhân ta là thần tiên biết tất cả mọi chuyện trong trời đất. Hiểu biết nhiều, pháp lực cao, chủ nhân ta lợi hại nhất.” Hoa Lan nhỏ kiêu ngạo nói.
“Ồ?” Hắn nhẹ giọng hỏi, “So với bổn tọa thì thế nào?”
“Ngươi kém chủ nhân ta xa lắm.” Vừa dứt lời, Hoa Lan nhỏ cảm thấy không khí nặng nề thêm mấy phần, nàng đảo đảo mắt trái, “Không... ý ta nói, sở trường thuật pháp của mỗi người khác nhau mà, chủ nhân ta biết nhiều, nhưng chưa chắc đã đánh thắng ngươi...”
“Thần tiên hậu bối.” Giọng Ma Tôn đại nhân vô cùng khinh bỉ, “Biết được bao nhiêu chuyện trong trời đất? E là chưa bằng một phần của bổn tọa.”
Hoa Lan nhỏ cố nhịn kích động muốn bĩu môi, nàng sợ đại ma đầu gây phiền phức cho chủ nhân mình, đành yếu ớt a dua theo: “Phải, Ma Tôn đại nhân lợi hại nhất.”
Giới thiệu chương sau của tác giả:
Hồn... hồn lìa khỏi xác? Đại ma đầu cũng vậy? Cơ thể của đại ma đầu đi đâu rồi không biết!
Nhưng mà Hoa Lan nhỏ biết, trước khi tìm được cơ thể, đại ma đầu sẽ nghĩ cách giết nàng.
Tác giả :
Cửu Lộ Phi Hương