Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn
Chương 202: Mạo Hiểm
~ haha…. Mọi người cùng uống cạn cho ta, không say không về!
~ ấy ấy đại trưởng lão, chúng ta là người tu luyện, nếu nói về say chắc uống cả Thủ Phủ tửu cũng không say nổi a….
…
Năm lão già khí chất xuất phàm đang tay trái một mỹ nữ, tay phải một vò rượu, người hô ta cạn khí thế mười phần, không ai khác ngoài năm trưởng lão Thánh Tôn Bang, lần lượt là Đại trưởng lão, Nhị Trưởng lão, Tam trưởng lão, Ngũ trưởng lão và Lục trưởng lão, sau khi họp các trưởng lão xong, vẫn như thường lệ, 4 ở và 5 đi, bất quá nói vậy cũng hơi sai, 4 tên kia muốn đi lắm nhưng lại lực bất tòng tâm.
~ Nhị trưởng lão, ta nghe nói cổ phiếu đang giao động là do ngươi gây ra?
Đại trưởng lão đưa ly rượu cụng với Nhị Trưởng lão, nhân cơ hội hỏi luôn chuyện này, bữa nay lão cảm thấy miếng cơm nhà mình thiếu đi vài món, mà đều là do Nhị trưởng lão gây ra.
~ haha… Đại trưởng lão nói sao cơ? Ta lại có thể làm gì cổ phiếu của ngài, tập đoàn của ngài như kiềng ba chân đã len lỏi gần muốn hết cái đại lục này, ta làm gì mà lung lay được cơ chứ? Nhất định là do cơ duyên của ngài đang lung lay đó.
Nhị trưởng lão vội phân bua, đừng có dại vậy a, ta mà làm ta cũng không có gan nói nổi đâu, lâu lâu đụng vào miếng ăn cơm áo nhà Đại trưởng lão mà làm gì căng vậy.
~ Lục trưởng lão, hình như con trai lão bữa nay đủ lông đủ cánh, còn qua cả địa bàn của ta gây sự thì phải?
Ngũ trưởng lão nhíu mày khoác vai Lục trưởng lão, ngôn ngữ áp bách khó tả, Lục trưởng lão vội vã thốt lên:
~ haha… Ngũ trưởng lão, ta lần này về sẽ nghiêm minh, trị từng đứa một, tuyệt không để ngài phải lao tâm khổ tứ.
Một lời nói ra, chặn đứng mọi sự uy hiếp của Ngũ trưởng lão, Lục trưởng lão nói vậy đã khéo léo giúp thằng con của mình thoát nạn, chứ nếu không cái tội xâm phạm địa bàn trưởng lão cấp trên, lão không gánh nổi, con lão cũng thế, nếu Lục trưởng lão nói ta sẽ liền nói tên đứa con nào ra, nhất định sẽ phải giao cho Ngũ trưởng lão xử, mà giao con vào miệng cọp vậy thì hiểu rồi đấy.
~ thôi nào mọi người, lão Tứ, Thất, Bát, Cửu không thể tới, chúng ta kêu thêm vài chục cô nàng đẹp đẹp vào hầu hạ luôn đi, lâu lâu mới ra ngoài, phải chơi cho sướng rồi về.
~ được..
Một lệnh vừa hô, cửa liền mở, mười cô nàng như hoa như nguyệt đi vào, ai cũng sắc sảo mặn mà, xinh đẹp phải gọi nhan sắc quốc dân.
~ cởi hết ra.
Nghe lệnh Đại trưởng lão hô, với cái nghề cùng uy hiếp từ lão, cả đám nữ vội vã cởi hết đồ ra, ai cũng kiều đồn căng mọng, hai trái đào tiên cao vút.
~ A…
~ A…
~ nhóp nhép…
Chọn cho mình một cô nàng ưng ý nhất, mấy lão già bắt đầu vào chuyện đại sự, trong phòng toàn tiếng nhóp nhép hoành hoạch vang lên không ngừng, ai cũng khí thế ngút trời.
~ Phành Phành…
~ Ầm Ầm Ầm…
…
Một đám hắc y nhân lao vào, ai cũng bịt mặt lộ mỗi đôi mắt, họ căn căn lúc đám già này lên đỉnh, nhảy vào một kiếm cắt rớt đầu năm lão già, với thực lực Hóa Hóa Thần đi ám sát năm Nguyên Anh. Đã thế còn cho chúng lên đỉnh lần cuối chết trong sung sướng còn đòi hỏi gì nữa.
Không ai khác ngoài năm người, ba cao thủ dẫn đầu là Tuấn, ba người của A Khắc La và Thiên Thần Tử.
~ vù…
Một hắc bào xuất hiện, không ai khác ngoài Độc Sĩ, lão ta còn việc khác, đó là đến phủ của Bát và Cửu trưởng lão hạ độc, nhưng không chết hẳn, phải chết từ từ, lão phất tay một cái, năm cái xác của mấy lão già liền xèo xèo ăn mòn biến mất, mấy cô đào trong phòng nhìn ngon thật đấy, nhưng cũng bị giết trong chớp mắt hết.
~ thành công không?
~ thành công!
Nghe Tuấn hỏi Độc Sĩ liền kiêu ngạo trả lời.
~ được bắt đầu kế hoạch, chúng ta sẽ trà trộn vào Thánh Tôn Bang nơi trọng tâm.
~ đi.
~ vù vù…
Theo kế hoạch Tuyết Hàn Mặc đưa ra, không thể đi theo các cách chiếm lĩnh Thiên Lôi bang, nếu đợi một tuần sau đại hội chọn các trưởng lão, như vậy rất lâu là một, thứ hai là thế nào tên Thánh Tôn Bang chủ cũng trừ khử uy hiếp những người mới đó, để xem coi có phải là người của Tuyết Hàn Mặc hắn gài vào không, như thế thì thời gian lại phải kéo dài đến cả vài tháng nữa, đến khi đám Tuấn nhào vào, thì cũng là nửa năm sau mới dễ thở một tý.
Bây giờ công phát là công luôn, trước tiên trừ bỏ hậu hoạn, giết tay chân của Thánh Tôn Bang chủ trước, Độc Sĩ sẽ ra tay, mỗi lần vào bữa ăn, đều sẽ bỏ một chút độc, nước uống, và không khí, cùng với độc tổng hợp, nghĩa là phải trúng hai loại độc mới phát huy, trúng một loại độc thì như thuốc bổ.
~ hừm…
~ lại đã là Hóa Thần Tam trọng!
Phát hiện ra Thánh Tôn Bang chủ là Hóa Thần tam trọng, làm mọi người kéo căng tinh thần hơn.
~ trong vòng ba ngày, phải giết được, nếu không thông tin cả năm trưởng lão đều hi sinh truyền về, như vậy sẽ cực độ khó chơi.
~ được…
Trước hết mọi người nhào vào làm gia đinh, mà gia đinh cứ phải là gia đinh nhà bếp mới được, bởi chỉ có cái thể loại chức vụ đó mới có thể tiếp cận bê thức ăn lên cho tên bang chủ, phải tiếp cận gần.
~ Tuyết Hàn Mặc đã nói, một là chơi lâu dài, hai là đánh nhanh thắng nhanh nhưng liều, chúng ta hay là chơi đánh nhanh rút gọn luôn?
Tuấn đề xuất ý kiến, cậu ta là kẻ không thích lằng nhằng, chơi lớn luôn.
~ Liệu có ăn chắc không?
Thiên Thần tử thấy không ổn hỏi lại.
~ ta thấy như vầy, cứ làm theo kế hoạch làm liều đi, một kẻ cố giữ lại chút thực lực, cắp bốn tên còn lại chạy, ok không?
~ được…
Nghe Tuấn đề nghị, mọi người đành làm theo, không sống chết được thì chạy, bất quá hơi căng tý, lỡ may có bất chắc gì thì ôi thôi cuộc đời.
Bưng đồ ăn tối lên đại sảnh, cả gia đình Thánh Tôn Bang chủ đều có mặt, đều có là chính thất thôi, còn thê thiếp thì phải ăn riêng, khi nào có lệnh hay đặc quyền gì đó mới được ngồi chung mâm.
Thánh Tôn Bang chủ anh tuấn tiêu sái, nhìn chỉ như một thanh thiếu niên chạc tuổi ba mươi, nhưng chả ai nhìn vào khuôn mặt đánh giá tuổi tác, môi hồng răng trắng đúng dáng thư sinh nho nhã, hắn ta nhìn đám Tuấn nhíu mày hỏi:
~ Tiểu An đâu? Sao các ngươi lại lạ mặt vậy?
Cả đám Tuấn im lặng không biết trả lời làm sao, một tên trong đám ba Hóa Thần bước ra:
~ bẩm lão gia, Tiểu An hắn nhờ chúng ta giúp hắn một vài ngày, vợ hắn sắp đẻ, cần phải về nhà lo mọi thứ!
Thánh Tôn Bang chủ nhíu mày càng sâu, Tiểu An hắn từ khi nào có lão bà có bầu? Không phải Lão Bà hắn đã đẻ cả một đàn con, còn con đàn bà nào lại dám vo ve với hắn?
Không khí trong đại sảnh ngày càng lạnh xuống, tiếng thở trầm đục của Thánh Tôn Bang chủ làm đại sảnh không ai dám thở mạnh.
~ ai… ya… có gì lạ đâu? Được làm đội trưởng nhà bếp của một bang phái tầm ảnh hưởng cả nước, sao có thể không oai phong lẫm liệt cho được, cả họ phải tự hào chứ đùa!
Đúng như vậy, được làm chức đội trưởng đội đầu bếp một bang phái hùng mạnh, ai mà không oai cho được, khi về làng còn được trưởng làng tiếp đón xe mẹc đi đường trải chiếu, chả lẽ lấy năm ba vợ lại không nổi!
~ ừm…
Thánh Tôn Bang chủ thấy cũng có lý, lương mỗi năm cả chục ngàn đô, không năm thê bảy thiếp ai mà tin. Hắn cũng đồng tình với ý kiến của lão bà mình.
Cả đám Tuấn không dám thở phào nhẹ nhõm, mà tỏ ra như đó là chuyện dĩ nhiên, nếu thở phào chắc chắn có tật, như vậy coi như xác định phá tường mà chạy.
~ ấy ấy đại trưởng lão, chúng ta là người tu luyện, nếu nói về say chắc uống cả Thủ Phủ tửu cũng không say nổi a….
…
Năm lão già khí chất xuất phàm đang tay trái một mỹ nữ, tay phải một vò rượu, người hô ta cạn khí thế mười phần, không ai khác ngoài năm trưởng lão Thánh Tôn Bang, lần lượt là Đại trưởng lão, Nhị Trưởng lão, Tam trưởng lão, Ngũ trưởng lão và Lục trưởng lão, sau khi họp các trưởng lão xong, vẫn như thường lệ, 4 ở và 5 đi, bất quá nói vậy cũng hơi sai, 4 tên kia muốn đi lắm nhưng lại lực bất tòng tâm.
~ Nhị trưởng lão, ta nghe nói cổ phiếu đang giao động là do ngươi gây ra?
Đại trưởng lão đưa ly rượu cụng với Nhị Trưởng lão, nhân cơ hội hỏi luôn chuyện này, bữa nay lão cảm thấy miếng cơm nhà mình thiếu đi vài món, mà đều là do Nhị trưởng lão gây ra.
~ haha… Đại trưởng lão nói sao cơ? Ta lại có thể làm gì cổ phiếu của ngài, tập đoàn của ngài như kiềng ba chân đã len lỏi gần muốn hết cái đại lục này, ta làm gì mà lung lay được cơ chứ? Nhất định là do cơ duyên của ngài đang lung lay đó.
Nhị trưởng lão vội phân bua, đừng có dại vậy a, ta mà làm ta cũng không có gan nói nổi đâu, lâu lâu đụng vào miếng ăn cơm áo nhà Đại trưởng lão mà làm gì căng vậy.
~ Lục trưởng lão, hình như con trai lão bữa nay đủ lông đủ cánh, còn qua cả địa bàn của ta gây sự thì phải?
Ngũ trưởng lão nhíu mày khoác vai Lục trưởng lão, ngôn ngữ áp bách khó tả, Lục trưởng lão vội vã thốt lên:
~ haha… Ngũ trưởng lão, ta lần này về sẽ nghiêm minh, trị từng đứa một, tuyệt không để ngài phải lao tâm khổ tứ.
Một lời nói ra, chặn đứng mọi sự uy hiếp của Ngũ trưởng lão, Lục trưởng lão nói vậy đã khéo léo giúp thằng con của mình thoát nạn, chứ nếu không cái tội xâm phạm địa bàn trưởng lão cấp trên, lão không gánh nổi, con lão cũng thế, nếu Lục trưởng lão nói ta sẽ liền nói tên đứa con nào ra, nhất định sẽ phải giao cho Ngũ trưởng lão xử, mà giao con vào miệng cọp vậy thì hiểu rồi đấy.
~ thôi nào mọi người, lão Tứ, Thất, Bát, Cửu không thể tới, chúng ta kêu thêm vài chục cô nàng đẹp đẹp vào hầu hạ luôn đi, lâu lâu mới ra ngoài, phải chơi cho sướng rồi về.
~ được..
Một lệnh vừa hô, cửa liền mở, mười cô nàng như hoa như nguyệt đi vào, ai cũng sắc sảo mặn mà, xinh đẹp phải gọi nhan sắc quốc dân.
~ cởi hết ra.
Nghe lệnh Đại trưởng lão hô, với cái nghề cùng uy hiếp từ lão, cả đám nữ vội vã cởi hết đồ ra, ai cũng kiều đồn căng mọng, hai trái đào tiên cao vút.
~ A…
~ A…
~ nhóp nhép…
Chọn cho mình một cô nàng ưng ý nhất, mấy lão già bắt đầu vào chuyện đại sự, trong phòng toàn tiếng nhóp nhép hoành hoạch vang lên không ngừng, ai cũng khí thế ngút trời.
~ Phành Phành…
~ Ầm Ầm Ầm…
…
Một đám hắc y nhân lao vào, ai cũng bịt mặt lộ mỗi đôi mắt, họ căn căn lúc đám già này lên đỉnh, nhảy vào một kiếm cắt rớt đầu năm lão già, với thực lực Hóa Hóa Thần đi ám sát năm Nguyên Anh. Đã thế còn cho chúng lên đỉnh lần cuối chết trong sung sướng còn đòi hỏi gì nữa.
Không ai khác ngoài năm người, ba cao thủ dẫn đầu là Tuấn, ba người của A Khắc La và Thiên Thần Tử.
~ vù…
Một hắc bào xuất hiện, không ai khác ngoài Độc Sĩ, lão ta còn việc khác, đó là đến phủ của Bát và Cửu trưởng lão hạ độc, nhưng không chết hẳn, phải chết từ từ, lão phất tay một cái, năm cái xác của mấy lão già liền xèo xèo ăn mòn biến mất, mấy cô đào trong phòng nhìn ngon thật đấy, nhưng cũng bị giết trong chớp mắt hết.
~ thành công không?
~ thành công!
Nghe Tuấn hỏi Độc Sĩ liền kiêu ngạo trả lời.
~ được bắt đầu kế hoạch, chúng ta sẽ trà trộn vào Thánh Tôn Bang nơi trọng tâm.
~ đi.
~ vù vù…
Theo kế hoạch Tuyết Hàn Mặc đưa ra, không thể đi theo các cách chiếm lĩnh Thiên Lôi bang, nếu đợi một tuần sau đại hội chọn các trưởng lão, như vậy rất lâu là một, thứ hai là thế nào tên Thánh Tôn Bang chủ cũng trừ khử uy hiếp những người mới đó, để xem coi có phải là người của Tuyết Hàn Mặc hắn gài vào không, như thế thì thời gian lại phải kéo dài đến cả vài tháng nữa, đến khi đám Tuấn nhào vào, thì cũng là nửa năm sau mới dễ thở một tý.
Bây giờ công phát là công luôn, trước tiên trừ bỏ hậu hoạn, giết tay chân của Thánh Tôn Bang chủ trước, Độc Sĩ sẽ ra tay, mỗi lần vào bữa ăn, đều sẽ bỏ một chút độc, nước uống, và không khí, cùng với độc tổng hợp, nghĩa là phải trúng hai loại độc mới phát huy, trúng một loại độc thì như thuốc bổ.
~ hừm…
~ lại đã là Hóa Thần Tam trọng!
Phát hiện ra Thánh Tôn Bang chủ là Hóa Thần tam trọng, làm mọi người kéo căng tinh thần hơn.
~ trong vòng ba ngày, phải giết được, nếu không thông tin cả năm trưởng lão đều hi sinh truyền về, như vậy sẽ cực độ khó chơi.
~ được…
Trước hết mọi người nhào vào làm gia đinh, mà gia đinh cứ phải là gia đinh nhà bếp mới được, bởi chỉ có cái thể loại chức vụ đó mới có thể tiếp cận bê thức ăn lên cho tên bang chủ, phải tiếp cận gần.
~ Tuyết Hàn Mặc đã nói, một là chơi lâu dài, hai là đánh nhanh thắng nhanh nhưng liều, chúng ta hay là chơi đánh nhanh rút gọn luôn?
Tuấn đề xuất ý kiến, cậu ta là kẻ không thích lằng nhằng, chơi lớn luôn.
~ Liệu có ăn chắc không?
Thiên Thần tử thấy không ổn hỏi lại.
~ ta thấy như vầy, cứ làm theo kế hoạch làm liều đi, một kẻ cố giữ lại chút thực lực, cắp bốn tên còn lại chạy, ok không?
~ được…
Nghe Tuấn đề nghị, mọi người đành làm theo, không sống chết được thì chạy, bất quá hơi căng tý, lỡ may có bất chắc gì thì ôi thôi cuộc đời.
Bưng đồ ăn tối lên đại sảnh, cả gia đình Thánh Tôn Bang chủ đều có mặt, đều có là chính thất thôi, còn thê thiếp thì phải ăn riêng, khi nào có lệnh hay đặc quyền gì đó mới được ngồi chung mâm.
Thánh Tôn Bang chủ anh tuấn tiêu sái, nhìn chỉ như một thanh thiếu niên chạc tuổi ba mươi, nhưng chả ai nhìn vào khuôn mặt đánh giá tuổi tác, môi hồng răng trắng đúng dáng thư sinh nho nhã, hắn ta nhìn đám Tuấn nhíu mày hỏi:
~ Tiểu An đâu? Sao các ngươi lại lạ mặt vậy?
Cả đám Tuấn im lặng không biết trả lời làm sao, một tên trong đám ba Hóa Thần bước ra:
~ bẩm lão gia, Tiểu An hắn nhờ chúng ta giúp hắn một vài ngày, vợ hắn sắp đẻ, cần phải về nhà lo mọi thứ!
Thánh Tôn Bang chủ nhíu mày càng sâu, Tiểu An hắn từ khi nào có lão bà có bầu? Không phải Lão Bà hắn đã đẻ cả một đàn con, còn con đàn bà nào lại dám vo ve với hắn?
Không khí trong đại sảnh ngày càng lạnh xuống, tiếng thở trầm đục của Thánh Tôn Bang chủ làm đại sảnh không ai dám thở mạnh.
~ ai… ya… có gì lạ đâu? Được làm đội trưởng nhà bếp của một bang phái tầm ảnh hưởng cả nước, sao có thể không oai phong lẫm liệt cho được, cả họ phải tự hào chứ đùa!
Đúng như vậy, được làm chức đội trưởng đội đầu bếp một bang phái hùng mạnh, ai mà không oai cho được, khi về làng còn được trưởng làng tiếp đón xe mẹc đi đường trải chiếu, chả lẽ lấy năm ba vợ lại không nổi!
~ ừm…
Thánh Tôn Bang chủ thấy cũng có lý, lương mỗi năm cả chục ngàn đô, không năm thê bảy thiếp ai mà tin. Hắn cũng đồng tình với ý kiến của lão bà mình.
Cả đám Tuấn không dám thở phào nhẹ nhõm, mà tỏ ra như đó là chuyện dĩ nhiên, nếu thở phào chắc chắn có tật, như vậy coi như xác định phá tường mà chạy.
Tác giả :
Ngã Nhạn