Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn
Chương 185: Xà Tinh Đầu Người
~ xuất!
Một lệnh vừa ban, Ma Kiếm từ trong thức hải Thiên Long lao ra từ mi tâm, một vệt sáng phóng ra, trên tay Thiên Long liền xuất hiện một thanh cương kiếm, khí tức sát phạt nồng đậm, không có gì khác chỉ hai chữ mới có thể nói chung chung Ma Kiếm, đó là Tàn Ác, rét lạnh thấu xương, gặp là giết một khi đã xuất kiếm không thấy máu quyết không thu kiếm, Thiên Long cầm kiếm múa vài đường cơ bản.
~ Vù Vù Vù…
Kiếm khí bay toán loạn, chạm vào thành động nổ như pháo, đó là Thiên Long không có truyền Ma Khí vào Ma Kiếm để phóng thích uy lực của nó, chỉ là kiếm khí của kiếm phóng một cách dân dã hết sức của nó, thu kiếm về thức hải, lấy thức hải làm vỏ kiếm, chỉ có Thiên Long mới có cái bổn lượng đó.
~ phịch phịch…
Vái đủ chín cái Thiên Long đứng dậy đi ra ngoài, dẫu sao cũng là đại năng, hèn chi cha truyền con nối, biết Độc Cô Cầu Bại làm Bất Bất Bại Vô Địch biến mất, cả phái nhà khí công ra sức ngàn đời ăn xong cảm giác giới hạn của bản thân không thể đột phá nổi nữa, liền đi tìm Độc Cô Cầu Bại chiến đấu, từ các cụ truyền xuống đi giết Độc Cô Cầu Bại nó là nét đẹp họ nhà khí công, ngàn đời đi giết và ngàn đời bị giết, vẫn không chừa được cái tật.
~ đù…
Thiên Long loay hoay vô lực mở cửa, rờ trên rờ dưới, xoa xoa nắn nắn mọi viên đá, tất cả đều vô dụng, Thiên Long tính khóc lóc ăn vạ, nhưng mặt vừa méo xệch cửa đá đã rung chuyển.
Thì ra là phải dậm chân vào cơ quan mới mở được cửa, mà cơ quan lại ở dưới đất, làm Thiên Long tý thì thổ huyết.
~ Hoa Lạp Lạp…
Ra tới bên ngoài nhìn mọi người đang ủ rũ cầm thần kiếm đập nhau, thấy Thiên Long đi ra mọi người vội vã đứng dậy, Lang Khắc Hàn tức tốc hỏi dồn dập:
~ lão đại ngươi được cái gì vậy? Có thông tin gì mới không?
~ để ta kể cho các ngươi!
Thiên Long hít một hơi trịnh trọng kể lại các Kỷ Nguyên của trái đất, từng thời giải thích cặn kẽ nhất những gì cậu ta biết, mọi người lót dép ngồi nghe còn chăm chú hơn cả đi học, thực lực cao lên mọi người cần phải nắm rõ rất nhiều nội tình khác, biết được bao nhiêu thì phải cố mà biết…
~ thì ra Kỷ Nguyên này là Cửu Linh Lực, chúng ta hấp thụ là Cửu linh Khí, vì đã trải qua nhiều Kỷ Nguyên nhưng được cái hoa trộn, loại võ giả nào cũng có, chung quy lại có thể nói họ vận Cửu Linh Lực chiến đấu!
Ngay cả Lang Khắc Hàn cũng hiểu sương sương là vậy, tiếp thu được thêm chút kiến thức, ai cũng tâm tình sảng khoái rảo bước ra ngoài, bất quá trong lòng mọi người cũng cảm thấy mình nhỏ bé quá mức so với thế giới này, thực lực đáng tự hào của mình bao nay vẫn chưa là gì so với đại năng!
~ bảo vật mọi người đâu rồi?
Thiên Long nhíu mày hỏi lại, thần binh lợi khó của họ đâu hết mà tay không trống trơn vậy nhỉ? Chả lẽ Thiềm Thừ nuốt lời lấy lại hết rồi?
~ haha… Lão ca Thiềm Thừ tặng chúng ta mỗi người một giới chỉ, không gian hai mươi mét vuông, thực sự quá ưng cái bụng!
Lang Khắc Hàn vê cằm lâng lâng, các cụ nói không có sai, vô tình gặp Thiềm Thừ thần thú ba chân, bất luận làm gì cũng sẽ có bảo bối vào nhà, thế mới có cái hình ảnh Thiềm Thừ Ba Chân ngậm đồng tiền, chỉ cần gặp được nhất định thần tài đến nhà.
~ haha… thích vậy, phần của ta đâu?
Thiên Long đưa tay ra lấy phần, mọi người đang cười cứng họng luôn, ai cũng ngơ ngác như nai vàng, Quy Khứ Hồi kỳ quái hỏi:
~ lão đại ngươi không có hả?
~ không hề!
Thiên Long nhún vai bất lực, không có gì luôn a, nhìn biểu cảm của mọi người Thiên Long cảm thấy vô cùng nguy hiểm, chả lẽ lại không có thật?
~ aiz… đi tiếp thôi…
~ đúng vậy ngồi mãi cũng chán…
…
Mọi người kệ Thiên Long ngơ ngác, ra bộ ta chưa nói gì, ta không biết gì hết, bỏ đi!
~ các ngươi…
Thiên Long thèm giới chỉ cực kỳ, không gian Thất Tinh Long Mạch nó chảnh chọe thôi rồi, chỉ có chứa bảo bối, tuyệt không chứa đồ dùng cá nhân, Thiên Long nhiều lúc muốn bật mà vô lực.
Đột nhiên trong tay xuất hiện một vật mát lạnh, Thiên Long đưa lên thì thấy một cái nhẫn, quay lại thấy Hư Huyễn dúi cho mình, nàng thỏ thẻ nói:
~ ta có rồi, cho ngươi!
Thiên Long trong lòng liền động, bảo bối cỡ này xuất hiện sẽ kinh động giang hồ, mà con bé này lại tặng không cho mình, mũi có chút nóng ran bùi ngùi, Thiên Long cầm tay ngọc Hư Huyễn lên, đút nhẫn này vào tay nàng rồi nhanh tay rút chiếc nhẫn kia ra, cậu ta biết không gian của Hư Huyễn hơi nhỏ, nhỏ hơn nhiều không gian mới được cho, lấy thì lấy cái nhỏ thôi, không nên tham quá.
Thấy vậy Hư Huyễn mặt đỏ như gấc vội giật lại cái nhẫn, nàng nói nhỏ như muỗi;
~ không được, trong này đều là đồ cá nhân của ta, không cho phép ngươi xem!
~ haha… dễ thương quá, được rồi vừa đi vừa đổi qua đi, ta cũng không cần không gian rộng quá làm gì!
Bế Hư Huyễn lên cụng đầu nàng một cái, quá đáng yêu rồi, mặt hàng này đem về nuôi đáng đồng tiền bát gạo.
Đi ra ngoài đại điện vàng bạc khi xưa, mọi người tý thì lòi hết cả mắt ra, vậy mà lão Thiềm Thừ khi đi đã nhẹ nhàng ỉm hết báu vật đem hết đi, tham, quá tham, mọi người đang sẵn có giới chỉ, tính đi ra kiếm chút sinh ý, vài tấn vàng thôi, không ngờ chỉ còn có đá và đất, bức xúc thành tiếng.
~ nốt lần này ra ngoài, hai ta cũng kiếm lão bà.
Quy Khứ Hồi trề môi khinh bỉ nhìn mọi người
~ ừm, khổ chút nhưng không sao, nhìn mà tức!
Mộc Hồng Lai nghiến răng nghiến lợi, tức thổ huyết, đau mắt vô cùng, thể loại có lão bà không coi anh em ra gì, nó lại công khai minh bạch ban ngày ban mặt, nhìn Lang Khắc Hàn vừa đi vừa chọc Hỏa Linh Nhi cười như thằng dở, Tùng Khúc ôm eo Phạm La La lâu lâu đưa tay quệt qua quyệt lại ba vòng nơi nào đó ngứa mắt không chịu được, và còn rất nhiều cái khác…
Đi mãi đi mãi, chợt có một tia ánh sáng xuất hiện, cả đội vội vàng tiến lên, đi ra bên ngoài, một công trình hùng vĩ xuất hiện, nơi đây như kiểu một cái ống ngàn trượng, các bậc thềm xoắn từ trên đỉnh xuống dưới này, chính giữa là một thác nước dội từ trên đỉnh xuống, hoành tráng hùng vĩ.
~ chúng ta đi xuống hay đi lên bây giờ?
Lang Khắc Hàn ngỏ ý hỏi thử, có vẻ không ổn, xuống cũng mệt mà leo lên có vẻ không ổn, rất cao là đằng khác.
~ có người!
Nghe Lý Kiệt kêu mọi người đi ra ngoài vực thềm nhìn xuống phía dưới, có ba người khuôn mặt méo xệch xanh lè đang chạy như chó chết từ dưới lên, chưa kịp nghĩ ra chuyện gì thì cả đám thấy phía sau ba người kia là một con xà tinh đầu người, cả đám nuốt một cục nước miếng cũng không nổi, con Xà tinh đầu người to lớn như một cái bồn đường kính ba trượng, dài hai mươi trượng là ít, to thì không sao nhưng cái đầu của nó lại là đầu người a, răng nanh chi chít mọc không phân biệt địa lý, cứ có chỗ là mọc, nó há miệng ra đỏ như máu gào rít.
Một người trong số ba người quay lại, vừa nhìn một cái đã điếng người chân không thể di chuyển, Xà Tinh Đầu người tiến lại gần, hai mắt như hai cái lồng đèn đỏ rực đối diện nhìn người đó, nó há miệng đỏ như máu liếm người nó một cái, bốn mắt nhìn nhau người kia liền hóa đá, nó cười một cái man rợ bắt đầu truy đuổi hai người còn lại, mà hai người kia lại đang rất gần với đám Thiên Long rồi.
~ Chạy!...
Không chần chừ Thiên Long hét lớn, bây giờ thì mọi người biết xuống hay lên rồi đấy, dưới này là hang ổ của chị em nhà Medusa, chưa nói đến việc có đánh lại hay không, có cái bổn lượng cầm kiếm nhìn cái đầu gớm ghiếc kia mà chiến đấu không mới gọi là tài.
~ Vù Vù Vù…
Không chậm trễ cả đội lao như tên bắn lên trên, nếu quay lại hang động cũ của lão Thiềm Thừ thì không được, biết đâu con Xà đầu người kia có thể hóa to hóa nhỏ, như vậy một ăn cức hai phân.
Một lệnh vừa ban, Ma Kiếm từ trong thức hải Thiên Long lao ra từ mi tâm, một vệt sáng phóng ra, trên tay Thiên Long liền xuất hiện một thanh cương kiếm, khí tức sát phạt nồng đậm, không có gì khác chỉ hai chữ mới có thể nói chung chung Ma Kiếm, đó là Tàn Ác, rét lạnh thấu xương, gặp là giết một khi đã xuất kiếm không thấy máu quyết không thu kiếm, Thiên Long cầm kiếm múa vài đường cơ bản.
~ Vù Vù Vù…
Kiếm khí bay toán loạn, chạm vào thành động nổ như pháo, đó là Thiên Long không có truyền Ma Khí vào Ma Kiếm để phóng thích uy lực của nó, chỉ là kiếm khí của kiếm phóng một cách dân dã hết sức của nó, thu kiếm về thức hải, lấy thức hải làm vỏ kiếm, chỉ có Thiên Long mới có cái bổn lượng đó.
~ phịch phịch…
Vái đủ chín cái Thiên Long đứng dậy đi ra ngoài, dẫu sao cũng là đại năng, hèn chi cha truyền con nối, biết Độc Cô Cầu Bại làm Bất Bất Bại Vô Địch biến mất, cả phái nhà khí công ra sức ngàn đời ăn xong cảm giác giới hạn của bản thân không thể đột phá nổi nữa, liền đi tìm Độc Cô Cầu Bại chiến đấu, từ các cụ truyền xuống đi giết Độc Cô Cầu Bại nó là nét đẹp họ nhà khí công, ngàn đời đi giết và ngàn đời bị giết, vẫn không chừa được cái tật.
~ đù…
Thiên Long loay hoay vô lực mở cửa, rờ trên rờ dưới, xoa xoa nắn nắn mọi viên đá, tất cả đều vô dụng, Thiên Long tính khóc lóc ăn vạ, nhưng mặt vừa méo xệch cửa đá đã rung chuyển.
Thì ra là phải dậm chân vào cơ quan mới mở được cửa, mà cơ quan lại ở dưới đất, làm Thiên Long tý thì thổ huyết.
~ Hoa Lạp Lạp…
Ra tới bên ngoài nhìn mọi người đang ủ rũ cầm thần kiếm đập nhau, thấy Thiên Long đi ra mọi người vội vã đứng dậy, Lang Khắc Hàn tức tốc hỏi dồn dập:
~ lão đại ngươi được cái gì vậy? Có thông tin gì mới không?
~ để ta kể cho các ngươi!
Thiên Long hít một hơi trịnh trọng kể lại các Kỷ Nguyên của trái đất, từng thời giải thích cặn kẽ nhất những gì cậu ta biết, mọi người lót dép ngồi nghe còn chăm chú hơn cả đi học, thực lực cao lên mọi người cần phải nắm rõ rất nhiều nội tình khác, biết được bao nhiêu thì phải cố mà biết…
~ thì ra Kỷ Nguyên này là Cửu Linh Lực, chúng ta hấp thụ là Cửu linh Khí, vì đã trải qua nhiều Kỷ Nguyên nhưng được cái hoa trộn, loại võ giả nào cũng có, chung quy lại có thể nói họ vận Cửu Linh Lực chiến đấu!
Ngay cả Lang Khắc Hàn cũng hiểu sương sương là vậy, tiếp thu được thêm chút kiến thức, ai cũng tâm tình sảng khoái rảo bước ra ngoài, bất quá trong lòng mọi người cũng cảm thấy mình nhỏ bé quá mức so với thế giới này, thực lực đáng tự hào của mình bao nay vẫn chưa là gì so với đại năng!
~ bảo vật mọi người đâu rồi?
Thiên Long nhíu mày hỏi lại, thần binh lợi khó của họ đâu hết mà tay không trống trơn vậy nhỉ? Chả lẽ Thiềm Thừ nuốt lời lấy lại hết rồi?
~ haha… Lão ca Thiềm Thừ tặng chúng ta mỗi người một giới chỉ, không gian hai mươi mét vuông, thực sự quá ưng cái bụng!
Lang Khắc Hàn vê cằm lâng lâng, các cụ nói không có sai, vô tình gặp Thiềm Thừ thần thú ba chân, bất luận làm gì cũng sẽ có bảo bối vào nhà, thế mới có cái hình ảnh Thiềm Thừ Ba Chân ngậm đồng tiền, chỉ cần gặp được nhất định thần tài đến nhà.
~ haha… thích vậy, phần của ta đâu?
Thiên Long đưa tay ra lấy phần, mọi người đang cười cứng họng luôn, ai cũng ngơ ngác như nai vàng, Quy Khứ Hồi kỳ quái hỏi:
~ lão đại ngươi không có hả?
~ không hề!
Thiên Long nhún vai bất lực, không có gì luôn a, nhìn biểu cảm của mọi người Thiên Long cảm thấy vô cùng nguy hiểm, chả lẽ lại không có thật?
~ aiz… đi tiếp thôi…
~ đúng vậy ngồi mãi cũng chán…
…
Mọi người kệ Thiên Long ngơ ngác, ra bộ ta chưa nói gì, ta không biết gì hết, bỏ đi!
~ các ngươi…
Thiên Long thèm giới chỉ cực kỳ, không gian Thất Tinh Long Mạch nó chảnh chọe thôi rồi, chỉ có chứa bảo bối, tuyệt không chứa đồ dùng cá nhân, Thiên Long nhiều lúc muốn bật mà vô lực.
Đột nhiên trong tay xuất hiện một vật mát lạnh, Thiên Long đưa lên thì thấy một cái nhẫn, quay lại thấy Hư Huyễn dúi cho mình, nàng thỏ thẻ nói:
~ ta có rồi, cho ngươi!
Thiên Long trong lòng liền động, bảo bối cỡ này xuất hiện sẽ kinh động giang hồ, mà con bé này lại tặng không cho mình, mũi có chút nóng ran bùi ngùi, Thiên Long cầm tay ngọc Hư Huyễn lên, đút nhẫn này vào tay nàng rồi nhanh tay rút chiếc nhẫn kia ra, cậu ta biết không gian của Hư Huyễn hơi nhỏ, nhỏ hơn nhiều không gian mới được cho, lấy thì lấy cái nhỏ thôi, không nên tham quá.
Thấy vậy Hư Huyễn mặt đỏ như gấc vội giật lại cái nhẫn, nàng nói nhỏ như muỗi;
~ không được, trong này đều là đồ cá nhân của ta, không cho phép ngươi xem!
~ haha… dễ thương quá, được rồi vừa đi vừa đổi qua đi, ta cũng không cần không gian rộng quá làm gì!
Bế Hư Huyễn lên cụng đầu nàng một cái, quá đáng yêu rồi, mặt hàng này đem về nuôi đáng đồng tiền bát gạo.
Đi ra ngoài đại điện vàng bạc khi xưa, mọi người tý thì lòi hết cả mắt ra, vậy mà lão Thiềm Thừ khi đi đã nhẹ nhàng ỉm hết báu vật đem hết đi, tham, quá tham, mọi người đang sẵn có giới chỉ, tính đi ra kiếm chút sinh ý, vài tấn vàng thôi, không ngờ chỉ còn có đá và đất, bức xúc thành tiếng.
~ nốt lần này ra ngoài, hai ta cũng kiếm lão bà.
Quy Khứ Hồi trề môi khinh bỉ nhìn mọi người
~ ừm, khổ chút nhưng không sao, nhìn mà tức!
Mộc Hồng Lai nghiến răng nghiến lợi, tức thổ huyết, đau mắt vô cùng, thể loại có lão bà không coi anh em ra gì, nó lại công khai minh bạch ban ngày ban mặt, nhìn Lang Khắc Hàn vừa đi vừa chọc Hỏa Linh Nhi cười như thằng dở, Tùng Khúc ôm eo Phạm La La lâu lâu đưa tay quệt qua quyệt lại ba vòng nơi nào đó ngứa mắt không chịu được, và còn rất nhiều cái khác…
Đi mãi đi mãi, chợt có một tia ánh sáng xuất hiện, cả đội vội vàng tiến lên, đi ra bên ngoài, một công trình hùng vĩ xuất hiện, nơi đây như kiểu một cái ống ngàn trượng, các bậc thềm xoắn từ trên đỉnh xuống dưới này, chính giữa là một thác nước dội từ trên đỉnh xuống, hoành tráng hùng vĩ.
~ chúng ta đi xuống hay đi lên bây giờ?
Lang Khắc Hàn ngỏ ý hỏi thử, có vẻ không ổn, xuống cũng mệt mà leo lên có vẻ không ổn, rất cao là đằng khác.
~ có người!
Nghe Lý Kiệt kêu mọi người đi ra ngoài vực thềm nhìn xuống phía dưới, có ba người khuôn mặt méo xệch xanh lè đang chạy như chó chết từ dưới lên, chưa kịp nghĩ ra chuyện gì thì cả đám thấy phía sau ba người kia là một con xà tinh đầu người, cả đám nuốt một cục nước miếng cũng không nổi, con Xà tinh đầu người to lớn như một cái bồn đường kính ba trượng, dài hai mươi trượng là ít, to thì không sao nhưng cái đầu của nó lại là đầu người a, răng nanh chi chít mọc không phân biệt địa lý, cứ có chỗ là mọc, nó há miệng ra đỏ như máu gào rít.
Một người trong số ba người quay lại, vừa nhìn một cái đã điếng người chân không thể di chuyển, Xà Tinh Đầu người tiến lại gần, hai mắt như hai cái lồng đèn đỏ rực đối diện nhìn người đó, nó há miệng đỏ như máu liếm người nó một cái, bốn mắt nhìn nhau người kia liền hóa đá, nó cười một cái man rợ bắt đầu truy đuổi hai người còn lại, mà hai người kia lại đang rất gần với đám Thiên Long rồi.
~ Chạy!...
Không chần chừ Thiên Long hét lớn, bây giờ thì mọi người biết xuống hay lên rồi đấy, dưới này là hang ổ của chị em nhà Medusa, chưa nói đến việc có đánh lại hay không, có cái bổn lượng cầm kiếm nhìn cái đầu gớm ghiếc kia mà chiến đấu không mới gọi là tài.
~ Vù Vù Vù…
Không chậm trễ cả đội lao như tên bắn lên trên, nếu quay lại hang động cũ của lão Thiềm Thừ thì không được, biết đâu con Xà đầu người kia có thể hóa to hóa nhỏ, như vậy một ăn cức hai phân.
Tác giả :
Ngã Nhạn