Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn
Chương 153: Bạch Y Kỳ Lạ
Tạm biệt hai cô nàng dễ thương, Tuấn một đường cùng Độc Sĩ về hỗ trợ Tuyết Hàn Mặc, Tuấn nào biết đời này hắn coi như không thể thoát khỏi hai cô bé nữa, Tuấn đi được vài tháng tại Tinh Linh Sâm Lâm xảy ra một chuyện động trời, một chuyện đại đại sự, chuyện này có liên quan đến Tuấn một trăm phần trăm, không có đường nào trối tội được hết.
Chuyện động trời đại sự tới mức Nữ Hoàng Tinh linh còn tý thì xuất sơn tóm Tuấn về xử tử, may sao Nữ Hoàng Tinh linh suy nghĩ sâu xa thông cảm đủ đường Tuấn mới thoát một cái đại nạn, nhưng cái tội đó Tuấn không chạy đâu cho thoát được.
Ra tới bên ngoài trận pháp, Tuấn nháy nháy với Độc Sĩ:
- cho ngươi xem!
Độc sĩ thấy vẻ bí ẩn trên mặt tuấn có chút tò mò, đưa cổ ngó vào bàn tay Tuấn:..
- trong lọ này có năm giọt Ngũ Mạch Trú Nhan Linh Dịch, dùng một giọt giúp nhan sắc nữ nhân từ cải lão hoàn đồng, tác dụng đêm khi chết, cái này ta lấy trộm được trong Sâm Lâm đó!
- Cho ngươi một giọt!
Độc Sĩ vội xua tay:
- không... không... ta không lấy đâu, ta nhìn thân tàn ma dại như vầy ai dám yêu, với lại ta cũng quá tuổi rồi, không cần!
Tuấn đổ qua một lọ ngọc ném cho Độc Sĩ nổi giận:
- cho thì lấy đi, đấy là ngươi chưa gặp đúng người, ngươi gặp được người ngươi thích coi, chả nhảy cẫng lên xin ta vài giọt nữa còn kịp!
Độc Sĩ cắn răng nhận lọ ngọc có chưa giọt linh dịch, nếu còn không nhận nữa để tên trời đất không sợ này sỉ nhục thêm chút, chắc lão tự vẫn mất, nói chuyện với Tuấn vậy Thiên Long còn phải giộng cho vài quyền chứ lão.
...
Nơi Cam Túc, Tuyết Hàn Mặc ngồi bên trong đại bản doanh đang tuyển chọn người của mình vào các vị trí quan trọng, hiện tại không tấn công hay lập mưu chiếm miền phía nam còn lại nữa, hiện tại cần phải củng cố lại đội hình, cao thủ còn thiếu nhiều, Tuyết Hàn Mặc đã cử người ưu tú đến đất Việt khiêu chiến lấy chức hủy diệt, để lôi nhiều các mầm non bên đó qua đây, các siêu cấp võ sĩ hay cao cấp võ sĩ hay xuống nữa, Tuyết Hàn Mặc đều sắp xếp cho nhiều chức vụ.
Trên Deep web Tuyết Hàn Mặc cũng rao tin mua gen Xmen, hiện tại thực lực đội hình còn quá non, một tay Tuyết Hàn Mặc chỉ huy hết.
Trật tự đang được Tuyết Hàn Mặc sắp xếp chỉnh đốn, cho dù ở cấp độ nào đi nữa, miễn là bị phát hiện tham nhũng hay làm gì sai trái, người phát hiện luôn có quyền tố giác và ngồi vào chức vị đó nếu đủ khả năng, kể cả cái ghế Tuyết Hàn Mặc đang ngồi, cứ chỉ cần phát hiện Tuyết Hàn Mặc hắn làm gì sai trái không thể chấp nhận, cứ việc đuổi đi mà ngồi.
...
Ở nơi quên nhà, Tuyết Băng Băng cùng Tĩnh Như đã nhập học tiếp tục con đường, tại Thiên Long hết, làm họ ngại thúi mặt với bạn bè, vừa đi được vài hôm đã bị đuổi về.
Nằm trong phòng Tuyết Băng Băng nghịch điện thoại chán quá không biết làm gì, cô nàng xoay qua bên phải ôm Tĩnh Như rên rỉ khó chịu:
- đi chơi đi tỉ tỉ, muội cảm thấy hơi bức bối trong người!
Không thấy Tĩnh Như trả lời Tuyết Băng Băng phụng phịu thò tay vào áo con bé bóp lấy bóp để, Tĩnh Như có cố gắng cỡ não cũng phải chịu bỏ điện thoại xuống, người ta rất nhạy cảm đó a!
- đừng nghịch mà, muội không thấy mấy lần trước ra đường sao, bị bắt cóc đó a, may sao có người đến cứu, không có thất thân rồi có biết không hả?
Cách đây vài tuần hai cô bé đi chơi, không ngờ bị một đám áo đen tóm lên xe bắt vào một ngôi nhà hoang, bọn áo đen còn chưa kịp alo gọi ông chủ của chúng đến để thịt hai cô nàng, lập tức cửa nhà kho bị đá bung ra, một đám tự xưng đàn em Tuấn khi xưa lao vào cứu họ, sau đó có một chiếc xe mẹc đến chở họ về tận nhà cung kính như bà hoàng, về tới nhà hai đứa ngoài đi học không dám đi đâu khác.
Đương nhiên số phận cái bọn bắt cóc hai con bé nó đã được định, chết hết, ngay cả kẻ chủ mưu là con của một tập đoàn lớn, cả tập đoàn trong đêm đã sang tên cho một người khác.
- A... A... Đừng nhét ngón tay vào... AAAAA...
Trong khi ngớ lại Tĩnh Như bị trảo thủ Tuyết Băng Băng mò xuống dưới cấm địa, xoa xoa một chút hạt đậu cô bé đút luôn đầu ngón tay vào bên trong, lập tức cô bé Tĩnh Như với tốc độ bàn thờ lên đỉnh vu sơn đứng luôn.
- aaa... tỉ tỉ làm tay muội ướt hết rồi!
Tuyết Băng Băng coi như không biết gì, ngây thơ chối tội, Tĩnh Như lấy lại được hồn phách lập tức đè Tuyết Băng Băng khóa tay nàng lại hò hét:
- Aa... ta liều mạng...
Một lát sau cả hai ôm nhau lõa lồ trên giường, Tuyết Băng Băng rúc đầu vào ngực Tĩnh Như rưng rưng nước mắt:
- tỉ tỉ, muội nhớ tên tiểu tặc kia quá!
- à à ngoan nho, trải qua vài năm sóng gió thôi, sau này ở với nhau một đời mà, không sao!
- tỉ có chịu nổi không?
- không!
- Thôi được rồi, nay là chủ nhật, nằm đến trưa cho chán đi, rồi rủ mấy đứa bạn đi chơi có được không?
- dạ...
Cuộc sống nơi Đô thị đâu có yên tĩnh là mấy, chẳng qua hai đứa nhỏ này nhát gan không dám đi chơi xa thôi, chứ Sài Gòn tấp lập thiếu gì chỗ phá, chỉ là mấy cô nàng giữ dáng lười vận động lại ham ăn, sợ đi chơi không kiềm chế được, về tăng lên mấy cân, chắc mấy con bé về khóc để giảm cân luôn.
....
- này huynh đệ, làm vài chén không hả?
Thiên Long đang đi dạo phố, đột nhiên có người lại vỗ vai, Thiên Long lấy làm bất ngờ luôn, tên này cũng quá bạo gan rồi, quay lại về sau một tên bạch y, khuôn mặt ngăm đen môi hồng răng trắng mày kiếm, nhưng cái tướng Thiên Long cảm giác tên này rất lì.
- được thôi, ngươi mời, ta đi!
Nghe vậy bạch y vội xua tay gãi đầu, ghé ghé tai Thiên Long nói nhỏ:
- nói thật ta không có tiền!
- cái... cái... gì cơ?
Thiên Long một đầu hắc tuyến chả biết nói gì cho phải, gặp phải đồ điên rồi.
- ta hiện tại quên đem theo tiền, nhưng mà ta ở đầu phố gặp ngươi mà trong đầu ta cứ cảm giác như chính ta là tri kỷ mười năm tương phùng, vì thế để kết nối tình cảm ngươi nên bao ta một bữa đi!
Bạch y ngạo nghễ đưa tay bấm bấm cái gì đó ở đốt ngón tay, sau đó lại vỗ ngực hiên ngang khí thế oanh oanh liệt liệt.
Thiên Long lại cảm giác tên bạch y này rất vui tính đó a, loại người này có vẻ khá vui, cậu ta quay qua ghé tai Hư Huyễn hỏi nhỏ:
- mỹ nữ, ừm ờ... Ta hết tiền rồi...
Hư Huyễn tức muốn ói máu, tại sao trên đời này nam nhân lại kỳ quái vậy? Hứng là rượu chè luôn không cần biết ai với ai, đặt trường hợp có cô gái nào đến rủ nàng đi uống nước thì quên đi, nữ nhân khác!
Lục lục trong người, đưa cho Thiên Long một cái thẻ vàng, không thèm nói gì hết.
- wow... Thần tài...
Bạch y thấy tấm thẻ vàng mắt muốn rớt ra ngoài, hắn vừa nhìn lập tức biết ngay, thẻ vàng, ký hiệu, và độ phản quang, đó là thẻ Vip của ngân hàng DVH, có thể rút tiền một cách vô điều kiện, rút không giới hạn, gặp đúng thần tài rồi a...
Cầm thẻ trong tay, Thiên Long khoang tay ưỡn ngực:
- hôm nay bổn đại gia bao hai ngươi ăn uống no say, có gì cứ thoải mái đi, nay ta bao!
- ặc...!
- hựm...
Bạch y phải líu cả lưỡi, hắn tự nhận hắn rất trơ trẽn, không ngờ nay lại gặp được đối thủ xứng tầm, Hư Huyễn hựm nhẹ không thèm nói gì, cãi nhau với Thiên Long nàng cảm giác rất tốn nước bọt.
Chọn một cái nhà hàng xa hoa bậc nhất cái trấn nhỏ, cả ba cùng nhào vào, Hư Huyễn thì không ăn, nàng vướng cái mặt nạ, đem đi đường ăn sắp cũng được, ngồi hầu rượu cho hai tên vô sỉ!
Chuyện động trời đại sự tới mức Nữ Hoàng Tinh linh còn tý thì xuất sơn tóm Tuấn về xử tử, may sao Nữ Hoàng Tinh linh suy nghĩ sâu xa thông cảm đủ đường Tuấn mới thoát một cái đại nạn, nhưng cái tội đó Tuấn không chạy đâu cho thoát được.
Ra tới bên ngoài trận pháp, Tuấn nháy nháy với Độc Sĩ:
- cho ngươi xem!
Độc sĩ thấy vẻ bí ẩn trên mặt tuấn có chút tò mò, đưa cổ ngó vào bàn tay Tuấn:..
- trong lọ này có năm giọt Ngũ Mạch Trú Nhan Linh Dịch, dùng một giọt giúp nhan sắc nữ nhân từ cải lão hoàn đồng, tác dụng đêm khi chết, cái này ta lấy trộm được trong Sâm Lâm đó!
- Cho ngươi một giọt!
Độc Sĩ vội xua tay:
- không... không... ta không lấy đâu, ta nhìn thân tàn ma dại như vầy ai dám yêu, với lại ta cũng quá tuổi rồi, không cần!
Tuấn đổ qua một lọ ngọc ném cho Độc Sĩ nổi giận:
- cho thì lấy đi, đấy là ngươi chưa gặp đúng người, ngươi gặp được người ngươi thích coi, chả nhảy cẫng lên xin ta vài giọt nữa còn kịp!
Độc Sĩ cắn răng nhận lọ ngọc có chưa giọt linh dịch, nếu còn không nhận nữa để tên trời đất không sợ này sỉ nhục thêm chút, chắc lão tự vẫn mất, nói chuyện với Tuấn vậy Thiên Long còn phải giộng cho vài quyền chứ lão.
...
Nơi Cam Túc, Tuyết Hàn Mặc ngồi bên trong đại bản doanh đang tuyển chọn người của mình vào các vị trí quan trọng, hiện tại không tấn công hay lập mưu chiếm miền phía nam còn lại nữa, hiện tại cần phải củng cố lại đội hình, cao thủ còn thiếu nhiều, Tuyết Hàn Mặc đã cử người ưu tú đến đất Việt khiêu chiến lấy chức hủy diệt, để lôi nhiều các mầm non bên đó qua đây, các siêu cấp võ sĩ hay cao cấp võ sĩ hay xuống nữa, Tuyết Hàn Mặc đều sắp xếp cho nhiều chức vụ.
Trên Deep web Tuyết Hàn Mặc cũng rao tin mua gen Xmen, hiện tại thực lực đội hình còn quá non, một tay Tuyết Hàn Mặc chỉ huy hết.
Trật tự đang được Tuyết Hàn Mặc sắp xếp chỉnh đốn, cho dù ở cấp độ nào đi nữa, miễn là bị phát hiện tham nhũng hay làm gì sai trái, người phát hiện luôn có quyền tố giác và ngồi vào chức vị đó nếu đủ khả năng, kể cả cái ghế Tuyết Hàn Mặc đang ngồi, cứ chỉ cần phát hiện Tuyết Hàn Mặc hắn làm gì sai trái không thể chấp nhận, cứ việc đuổi đi mà ngồi.
...
Ở nơi quên nhà, Tuyết Băng Băng cùng Tĩnh Như đã nhập học tiếp tục con đường, tại Thiên Long hết, làm họ ngại thúi mặt với bạn bè, vừa đi được vài hôm đã bị đuổi về.
Nằm trong phòng Tuyết Băng Băng nghịch điện thoại chán quá không biết làm gì, cô nàng xoay qua bên phải ôm Tĩnh Như rên rỉ khó chịu:
- đi chơi đi tỉ tỉ, muội cảm thấy hơi bức bối trong người!
Không thấy Tĩnh Như trả lời Tuyết Băng Băng phụng phịu thò tay vào áo con bé bóp lấy bóp để, Tĩnh Như có cố gắng cỡ não cũng phải chịu bỏ điện thoại xuống, người ta rất nhạy cảm đó a!
- đừng nghịch mà, muội không thấy mấy lần trước ra đường sao, bị bắt cóc đó a, may sao có người đến cứu, không có thất thân rồi có biết không hả?
Cách đây vài tuần hai cô bé đi chơi, không ngờ bị một đám áo đen tóm lên xe bắt vào một ngôi nhà hoang, bọn áo đen còn chưa kịp alo gọi ông chủ của chúng đến để thịt hai cô nàng, lập tức cửa nhà kho bị đá bung ra, một đám tự xưng đàn em Tuấn khi xưa lao vào cứu họ, sau đó có một chiếc xe mẹc đến chở họ về tận nhà cung kính như bà hoàng, về tới nhà hai đứa ngoài đi học không dám đi đâu khác.
Đương nhiên số phận cái bọn bắt cóc hai con bé nó đã được định, chết hết, ngay cả kẻ chủ mưu là con của một tập đoàn lớn, cả tập đoàn trong đêm đã sang tên cho một người khác.
- A... A... Đừng nhét ngón tay vào... AAAAA...
Trong khi ngớ lại Tĩnh Như bị trảo thủ Tuyết Băng Băng mò xuống dưới cấm địa, xoa xoa một chút hạt đậu cô bé đút luôn đầu ngón tay vào bên trong, lập tức cô bé Tĩnh Như với tốc độ bàn thờ lên đỉnh vu sơn đứng luôn.
- aaa... tỉ tỉ làm tay muội ướt hết rồi!
Tuyết Băng Băng coi như không biết gì, ngây thơ chối tội, Tĩnh Như lấy lại được hồn phách lập tức đè Tuyết Băng Băng khóa tay nàng lại hò hét:
- Aa... ta liều mạng...
Một lát sau cả hai ôm nhau lõa lồ trên giường, Tuyết Băng Băng rúc đầu vào ngực Tĩnh Như rưng rưng nước mắt:
- tỉ tỉ, muội nhớ tên tiểu tặc kia quá!
- à à ngoan nho, trải qua vài năm sóng gió thôi, sau này ở với nhau một đời mà, không sao!
- tỉ có chịu nổi không?
- không!
- Thôi được rồi, nay là chủ nhật, nằm đến trưa cho chán đi, rồi rủ mấy đứa bạn đi chơi có được không?
- dạ...
Cuộc sống nơi Đô thị đâu có yên tĩnh là mấy, chẳng qua hai đứa nhỏ này nhát gan không dám đi chơi xa thôi, chứ Sài Gòn tấp lập thiếu gì chỗ phá, chỉ là mấy cô nàng giữ dáng lười vận động lại ham ăn, sợ đi chơi không kiềm chế được, về tăng lên mấy cân, chắc mấy con bé về khóc để giảm cân luôn.
....
- này huynh đệ, làm vài chén không hả?
Thiên Long đang đi dạo phố, đột nhiên có người lại vỗ vai, Thiên Long lấy làm bất ngờ luôn, tên này cũng quá bạo gan rồi, quay lại về sau một tên bạch y, khuôn mặt ngăm đen môi hồng răng trắng mày kiếm, nhưng cái tướng Thiên Long cảm giác tên này rất lì.
- được thôi, ngươi mời, ta đi!
Nghe vậy bạch y vội xua tay gãi đầu, ghé ghé tai Thiên Long nói nhỏ:
- nói thật ta không có tiền!
- cái... cái... gì cơ?
Thiên Long một đầu hắc tuyến chả biết nói gì cho phải, gặp phải đồ điên rồi.
- ta hiện tại quên đem theo tiền, nhưng mà ta ở đầu phố gặp ngươi mà trong đầu ta cứ cảm giác như chính ta là tri kỷ mười năm tương phùng, vì thế để kết nối tình cảm ngươi nên bao ta một bữa đi!
Bạch y ngạo nghễ đưa tay bấm bấm cái gì đó ở đốt ngón tay, sau đó lại vỗ ngực hiên ngang khí thế oanh oanh liệt liệt.
Thiên Long lại cảm giác tên bạch y này rất vui tính đó a, loại người này có vẻ khá vui, cậu ta quay qua ghé tai Hư Huyễn hỏi nhỏ:
- mỹ nữ, ừm ờ... Ta hết tiền rồi...
Hư Huyễn tức muốn ói máu, tại sao trên đời này nam nhân lại kỳ quái vậy? Hứng là rượu chè luôn không cần biết ai với ai, đặt trường hợp có cô gái nào đến rủ nàng đi uống nước thì quên đi, nữ nhân khác!
Lục lục trong người, đưa cho Thiên Long một cái thẻ vàng, không thèm nói gì hết.
- wow... Thần tài...
Bạch y thấy tấm thẻ vàng mắt muốn rớt ra ngoài, hắn vừa nhìn lập tức biết ngay, thẻ vàng, ký hiệu, và độ phản quang, đó là thẻ Vip của ngân hàng DVH, có thể rút tiền một cách vô điều kiện, rút không giới hạn, gặp đúng thần tài rồi a...
Cầm thẻ trong tay, Thiên Long khoang tay ưỡn ngực:
- hôm nay bổn đại gia bao hai ngươi ăn uống no say, có gì cứ thoải mái đi, nay ta bao!
- ặc...!
- hựm...
Bạch y phải líu cả lưỡi, hắn tự nhận hắn rất trơ trẽn, không ngờ nay lại gặp được đối thủ xứng tầm, Hư Huyễn hựm nhẹ không thèm nói gì, cãi nhau với Thiên Long nàng cảm giác rất tốn nước bọt.
Chọn một cái nhà hàng xa hoa bậc nhất cái trấn nhỏ, cả ba cùng nhào vào, Hư Huyễn thì không ăn, nàng vướng cái mặt nạ, đem đi đường ăn sắp cũng được, ngồi hầu rượu cho hai tên vô sỉ!
Tác giả :
Ngã Nhạn