Ma Thú Lãnh Chúa
Chương 7: Không phải hiểu lầm bình thường
Sau khi kiểm tra thân thể, Dương Lăng phát hiện sức mạnh cùng vu lực lại tiến một tầng, chính mình có sức mạnh kinh người. Dưới tình huống tăng tốc, so với tốc đội tiến giai của giác phong thú không chênh lệch, tinh linh nhìn thấy sợ hãi không thôi.
Nhìn gpt tiến hóa đã to bằng nắm tay, cẩn thận kiểm nghiệm vu lực và biến hóa trong cơ thể, Dương Lăng không khỏi cảm thán sinh mạng nước suối của tinh linh bộ lạc quả nhiên là bảo bối, so với hấp thu ma thú huyết châu thì lợi hạn hơn rất nhiều.
-Như thế nào mới có thể để cho thượng cổ triệu hồi sư lưu lại lâu dài trợ giúp bộ lạc. Bây giờ đội bắt nô đãi của loài người ngày càng càn rỡ, tộc nhân có ngoại hình xinh đẹp thường thường là mục tiêu bắt giữ của bọn chúng, tinh linh trưởng lão không khỏi suy nghĩ rất nhiều.
Ngay khi Tinh linh trưởng lão còn đang suy nghĩ đối sách, một gã tinh linh lưng mang tên gỗ dài chạy đến báo rằng ải nhân bộ lạc mang đến lượng lớn vũ khí bái phỏng.
-Tốt, thật tốt quá, mau mau mời đến!
Trưởng lão lời còn chưa dứt, ở bên ngoài đã truyền đến một trận huyên náo, -Trưởng lão, ta khát gần chết rồi, nhanh lấy ra vài bàn Lãng Mỗ tửu đến đây đi.
Đặt cái bao từ trên lưng xuống mặt đất, một gã ải nhân cao không đến ngực Dương Lăng nghênh ngang tiến đến, đặt mông ngồi trên chiếc ghế trúc.
Mặc dù vóc người không cao, nhưng cơ thể ải nhân cực kỳ khôi vĩ. Hết lần này tới lần khác không an phận ngồi trên ghế trúc, không ngừng lắc đông lắc tây, ép ghế trúc phát ra âm thanh-Chi chi, khiến Dương Lăng không thể không lo lắng ghế trúc sau một khắc có hay không bị ép thành mảnh nhỏ.
-Tác Phỉ Á, ta cùng tộc nhân thật đáng thương đi cả ngày trong đường núi, ngươi có thể thưởng hai chén Lãng Mỗ tửu giải khát không ?
Ải nhân ra vẻ đáng thương nhìn Tác Phỉ Á
-Thật sự không được sao, vậy thì một chén cũng được, cả tháng nay ta không biết đến mùi rượu. Trời ạ, ta thật quá đáng thương a !
-Được rồi, Lỗ Thước, tên tửu quỷ, cả ngày chỉ biết uống, cẩn thận đem đầu lưỡi cũng uống xuống đó!
Nói tới nói lui rồi Tác Phỉ Á cũng rót cho ải nhân một chén Lãng Mỗ tửu, sau đó rót thêm cho Dương Lăng một chén đầy.
Uống một hớp hết chén Lãng Mỗ tửu, nhìn trước mặt Dương Lăng vẫn còn một chén đầy rượu ngon, ải nhân thốt lên :
-Tác Phỉ Á, không công bằng ! Nàng rót cho bạch mã hoàng tử của mình cả một chén đầy rượu ngon, nhưng rót cho ta mỗi một ít, ngay cả thấm họng đều không đủ, cho thêm một chén đi.
Thấy Lô Thước trước mặt mọi người nói Dương Lăng là bạch mã hoàng tử của mình, Tác Phỉ Á không khỏi vừa thẹn vừa giận, hung hăng véo lỗ tai của Lỗ Thước rồi rời đi. Trước khi đi khỏi cửa quay đầu nhìn thoáng qua Dương Lăng vẻ mặt đỏ bừng lên.
-Xin mời, Lỗ Thước huynh đệ, ta mời ngươi uống một chén
Thấy ải nhân cầm bầu rượu lắc lắc, khó khăn uống vào giọt rượu cuối cùng, Dương Lăng cười cười đẩy bình Lãng Mỗ tửu trước mặt cho hắn.
Ải nhân Lỗ Thước không khách khí, giống như Trư Bát Giới tham ăn, cầm lấy chén Lãng Mỗ tửu một ngụm uống hết. Sau khi uống hết một ngụm rượu, Lỗ Thước giơ ngón tay cái hướng Dương Lăng nói :
-Huynh đệ, rất tốt, hôm khác ta sẽ mời ngươi uống rượu, uống thiệt nhiều !
-Tiểu tử nhà ngươi, vẫn tật xấu khó bỏ a! Lỗ Thước, cha ngươi lần này cho ngươi mang đến cái tốt gì, mau mở ra xem nào ?
Thấy ải nhân rượu vào lời ra, hồ ngôn loạn ngữ, Tinh linh trưởng lão cười hiền lãnh
Vỗ vỗ gáy, ải nhân Lỗ Thước rốt cục cũng nhớ tới việc chính, lớn tiếng gọi tộc nhân mở tất cả các bao ra để Tinh linh trưởng lão xem qua
Dương Lăng nhìn qua một lát thấy ngoại trừ một ít đao kiếm thì chủ yếu đều là khôi giáp và cung tiễn.
Cầm lấy một thanh trường kiếm thử nghiệm, Dương Lăng thấy hơi nhẹ một chút. Dùng sức vung lên, một tiếng "Sát" vang lên chặt đứt một nhánh cây to, vết cắt trơn nhẵn xem ra cũng rất sắc bén. Búng tay trên thân kiếm vài cái phát ra âm hưởng "Đinh, Đinh" hiểu được độ cứng rắn và tài chất đều tốt, so với thái đao tốt hơn nhiều.
Dương Lăng là sinh viên điện tử, nhưng bị trường đưa vào thực tập chế tạo kim thiết, có quỷ mới biết giáo viên trường học nghĩ cái gì. Bất quá, sau hơn một tháng thực tập, cái gì không nói nhưng cũng có thể đại khái nhận ra tài liệu độ cứng rắn và tài chất. Không nghĩ tới tại đại lục nguyên thủy có thể thấy được loại cương thiết có phẩm chất tốt thế này. Vì vậy đối với luyện chế thiết quáng rất có hứng thú.
-Huynh đệ, thích kiện vũ khí nào thì cứ cầm lấy, sau đó mời ta uống mấy chén rượu là được Ải nhân Lỗ Thước hào phóng vỗ vỗ bả vai Dương Lăng, màu đen móng tay lưu lại một vết mờ ở bên ngoài áo màu trắng của Dương Lăng. Nhưng nếu hắn mà biết được Dương Lăng so sánh vũ khí mình khổ cực chế tạo với thái đao bán ven đường với giá mười đồng chắc tức giận đến hộc máu
Tránh ra khỏi sự quấy nhiễu của Lỗ Thước, Dương Lăng búng lại trên thân kiếm mấy cái rồi nói :
-Các ngươi còn bao nhiêu loại thiết quáng này, bán cho ta một bộ phận được không ?
Dựa vào trí nhớ của giác phong thú, Dương Lăng hiểu được thiết quáng thạch có thể đưa cho giác phong thú ăn vào, hàm răng của chúng rất sắc bén, đừng nói tảng đá, ngay cả khối sắt cũng có thể cắn nát, khi nuốt vào các loại kim loại lân giáp của chúng càng thêm rắn chắc.
Mặc dù không rõ tại sao mình bị đưa tới phiến rừng rậm này, nhưng Dương Lăng biết nếu muốn sinh tồn ở thế giới nhược nhục cường thực này thì ngoài việc tận dụng thời gian tu luyện vu quyết thần bí còn phải giúp đám giác phong thú mà mình đã thuần hóa mạnh mẽ thêm cũng chính là gia tăng khả năng sinh tồn của mình
-Cái gì cơ, ngươi chỉ cần thiết quáng thạch sao?
Ải nhân thất thanh kêu, rất nhiều người tranh nhau thu mua vũ khí được bộ lạc chính mình chế tạo, nhưng mà trực tiếp thu mua thiết quáng thạch thì đúng là lần đầu tiên hắn nghe nói.
-Huynh đệ, ngươi không phải sẽ đem thiết quáng thạch lên chiến trường, mang ra phá tường thành chứ ?
Nhìn chằm chằm Dương Lăng cả nửa ngày, thấy hắn không phải là đang nói đùa, Lỗ Thước không khỏi nhướng mày suy nghĩ, không phải hắn không muốn bán thiết quáng thạch, mà là hắn thật sự không biết giá tiền như thế nào. Nếu đòi cao thì không tiện mở miệng, dù sao đối phương hình như cùng Tác Phỉ Á rất quen thuộc, không nể mặt tăng cũng nể mặt phật, giá thấp thì sau này trở về cũng không biết trả lời tộc nhân thế nào.
Thấy Lỗ Thước khó khăn, Dương Lăng tự nhiên hiểu chuyện gì xảy ra, cười cười thần bí, lấy từ trong lòng ngực ra hai mươi mấy viên ma thú tinh thạch mà mấy ngày nay thu được rồi nói :
-Đây là vật trao đổi, tuy nhiên, nếu ngươi muốn, một thời gian nữa ta cũng có thể sử dụng rượu ngon trao đổi với ngươi.
Phiến sâm lâm này tài nguyên thật sự quá phong phú, mát lạnh mà trong vắt nước suối, sung túc ánh nắng, tự nhiên thực vật, điều kiện khí hậu tuyệt vời. Có lẽ tại đây mở một nhà sản xuất rượu thì đúng là một chủ ý rất đúng, cái gì không nói chỉ riêng nước suối trong suốt cũng so với trái đất nước suối quáng mạch tốt hơn nhiều
Sau khi khách sáo vài câu, được Tinh linh trưởng lão trợ giúp, Dương Lăng dùng hai mươi lăm viên tinh hạch ma thú cùng hơn mười bình Lãng Mỗ tửu đổi lấy hai ngàn khối thiết quáng thạch chất lượng tốt. Như vậy dù không đi ra ngoài săn thú, cũng đủ cho đại quân giác phong thú ăn trong nửa tháng,
Xuất thân không phú tức quý, mọi người phán đoán thân thế Dương Lăng như vậy.
Thấy lượng lớn vũ khí do Ải nhân chế tạo, người bình thường được một cái đã hài lòng, nhưng Dương Lăng lại chỉ cần đại lượng thiết quáng thạch. Vậy hắn một là người điên, hoặc là đại quý tộc không gì không có, không thèm để ý đến vũ khí bình thường.
Ngoại trừ cái này, thì một viên cấp thấp ma thú tinh thạch cũng có giá trị hơn mười tử tinh tệ, đủ cho một gia đình năm người sống bình thường hàng năm, mà Dương Lăng ra tay là hai mươi lăm viên tinh hạch. Ngoại trừ đại quý tộc đến từ kinh thành thì làm gì có ai dám có khí phách lớn như vậy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Ma Thú Lĩnh Chủ.
Nhìn gpt tiến hóa đã to bằng nắm tay, cẩn thận kiểm nghiệm vu lực và biến hóa trong cơ thể, Dương Lăng không khỏi cảm thán sinh mạng nước suối của tinh linh bộ lạc quả nhiên là bảo bối, so với hấp thu ma thú huyết châu thì lợi hạn hơn rất nhiều.
-Như thế nào mới có thể để cho thượng cổ triệu hồi sư lưu lại lâu dài trợ giúp bộ lạc. Bây giờ đội bắt nô đãi của loài người ngày càng càn rỡ, tộc nhân có ngoại hình xinh đẹp thường thường là mục tiêu bắt giữ của bọn chúng, tinh linh trưởng lão không khỏi suy nghĩ rất nhiều.
Ngay khi Tinh linh trưởng lão còn đang suy nghĩ đối sách, một gã tinh linh lưng mang tên gỗ dài chạy đến báo rằng ải nhân bộ lạc mang đến lượng lớn vũ khí bái phỏng.
-Tốt, thật tốt quá, mau mau mời đến!
Trưởng lão lời còn chưa dứt, ở bên ngoài đã truyền đến một trận huyên náo, -Trưởng lão, ta khát gần chết rồi, nhanh lấy ra vài bàn Lãng Mỗ tửu đến đây đi.
Đặt cái bao từ trên lưng xuống mặt đất, một gã ải nhân cao không đến ngực Dương Lăng nghênh ngang tiến đến, đặt mông ngồi trên chiếc ghế trúc.
Mặc dù vóc người không cao, nhưng cơ thể ải nhân cực kỳ khôi vĩ. Hết lần này tới lần khác không an phận ngồi trên ghế trúc, không ngừng lắc đông lắc tây, ép ghế trúc phát ra âm thanh-Chi chi, khiến Dương Lăng không thể không lo lắng ghế trúc sau một khắc có hay không bị ép thành mảnh nhỏ.
-Tác Phỉ Á, ta cùng tộc nhân thật đáng thương đi cả ngày trong đường núi, ngươi có thể thưởng hai chén Lãng Mỗ tửu giải khát không ?
Ải nhân ra vẻ đáng thương nhìn Tác Phỉ Á
-Thật sự không được sao, vậy thì một chén cũng được, cả tháng nay ta không biết đến mùi rượu. Trời ạ, ta thật quá đáng thương a !
-Được rồi, Lỗ Thước, tên tửu quỷ, cả ngày chỉ biết uống, cẩn thận đem đầu lưỡi cũng uống xuống đó!
Nói tới nói lui rồi Tác Phỉ Á cũng rót cho ải nhân một chén Lãng Mỗ tửu, sau đó rót thêm cho Dương Lăng một chén đầy.
Uống một hớp hết chén Lãng Mỗ tửu, nhìn trước mặt Dương Lăng vẫn còn một chén đầy rượu ngon, ải nhân thốt lên :
-Tác Phỉ Á, không công bằng ! Nàng rót cho bạch mã hoàng tử của mình cả một chén đầy rượu ngon, nhưng rót cho ta mỗi một ít, ngay cả thấm họng đều không đủ, cho thêm một chén đi.
Thấy Lô Thước trước mặt mọi người nói Dương Lăng là bạch mã hoàng tử của mình, Tác Phỉ Á không khỏi vừa thẹn vừa giận, hung hăng véo lỗ tai của Lỗ Thước rồi rời đi. Trước khi đi khỏi cửa quay đầu nhìn thoáng qua Dương Lăng vẻ mặt đỏ bừng lên.
-Xin mời, Lỗ Thước huynh đệ, ta mời ngươi uống một chén
Thấy ải nhân cầm bầu rượu lắc lắc, khó khăn uống vào giọt rượu cuối cùng, Dương Lăng cười cười đẩy bình Lãng Mỗ tửu trước mặt cho hắn.
Ải nhân Lỗ Thước không khách khí, giống như Trư Bát Giới tham ăn, cầm lấy chén Lãng Mỗ tửu một ngụm uống hết. Sau khi uống hết một ngụm rượu, Lỗ Thước giơ ngón tay cái hướng Dương Lăng nói :
-Huynh đệ, rất tốt, hôm khác ta sẽ mời ngươi uống rượu, uống thiệt nhiều !
-Tiểu tử nhà ngươi, vẫn tật xấu khó bỏ a! Lỗ Thước, cha ngươi lần này cho ngươi mang đến cái tốt gì, mau mở ra xem nào ?
Thấy ải nhân rượu vào lời ra, hồ ngôn loạn ngữ, Tinh linh trưởng lão cười hiền lãnh
Vỗ vỗ gáy, ải nhân Lỗ Thước rốt cục cũng nhớ tới việc chính, lớn tiếng gọi tộc nhân mở tất cả các bao ra để Tinh linh trưởng lão xem qua
Dương Lăng nhìn qua một lát thấy ngoại trừ một ít đao kiếm thì chủ yếu đều là khôi giáp và cung tiễn.
Cầm lấy một thanh trường kiếm thử nghiệm, Dương Lăng thấy hơi nhẹ một chút. Dùng sức vung lên, một tiếng "Sát" vang lên chặt đứt một nhánh cây to, vết cắt trơn nhẵn xem ra cũng rất sắc bén. Búng tay trên thân kiếm vài cái phát ra âm hưởng "Đinh, Đinh" hiểu được độ cứng rắn và tài chất đều tốt, so với thái đao tốt hơn nhiều.
Dương Lăng là sinh viên điện tử, nhưng bị trường đưa vào thực tập chế tạo kim thiết, có quỷ mới biết giáo viên trường học nghĩ cái gì. Bất quá, sau hơn một tháng thực tập, cái gì không nói nhưng cũng có thể đại khái nhận ra tài liệu độ cứng rắn và tài chất. Không nghĩ tới tại đại lục nguyên thủy có thể thấy được loại cương thiết có phẩm chất tốt thế này. Vì vậy đối với luyện chế thiết quáng rất có hứng thú.
-Huynh đệ, thích kiện vũ khí nào thì cứ cầm lấy, sau đó mời ta uống mấy chén rượu là được Ải nhân Lỗ Thước hào phóng vỗ vỗ bả vai Dương Lăng, màu đen móng tay lưu lại một vết mờ ở bên ngoài áo màu trắng của Dương Lăng. Nhưng nếu hắn mà biết được Dương Lăng so sánh vũ khí mình khổ cực chế tạo với thái đao bán ven đường với giá mười đồng chắc tức giận đến hộc máu
Tránh ra khỏi sự quấy nhiễu của Lỗ Thước, Dương Lăng búng lại trên thân kiếm mấy cái rồi nói :
-Các ngươi còn bao nhiêu loại thiết quáng này, bán cho ta một bộ phận được không ?
Dựa vào trí nhớ của giác phong thú, Dương Lăng hiểu được thiết quáng thạch có thể đưa cho giác phong thú ăn vào, hàm răng của chúng rất sắc bén, đừng nói tảng đá, ngay cả khối sắt cũng có thể cắn nát, khi nuốt vào các loại kim loại lân giáp của chúng càng thêm rắn chắc.
Mặc dù không rõ tại sao mình bị đưa tới phiến rừng rậm này, nhưng Dương Lăng biết nếu muốn sinh tồn ở thế giới nhược nhục cường thực này thì ngoài việc tận dụng thời gian tu luyện vu quyết thần bí còn phải giúp đám giác phong thú mà mình đã thuần hóa mạnh mẽ thêm cũng chính là gia tăng khả năng sinh tồn của mình
-Cái gì cơ, ngươi chỉ cần thiết quáng thạch sao?
Ải nhân thất thanh kêu, rất nhiều người tranh nhau thu mua vũ khí được bộ lạc chính mình chế tạo, nhưng mà trực tiếp thu mua thiết quáng thạch thì đúng là lần đầu tiên hắn nghe nói.
-Huynh đệ, ngươi không phải sẽ đem thiết quáng thạch lên chiến trường, mang ra phá tường thành chứ ?
Nhìn chằm chằm Dương Lăng cả nửa ngày, thấy hắn không phải là đang nói đùa, Lỗ Thước không khỏi nhướng mày suy nghĩ, không phải hắn không muốn bán thiết quáng thạch, mà là hắn thật sự không biết giá tiền như thế nào. Nếu đòi cao thì không tiện mở miệng, dù sao đối phương hình như cùng Tác Phỉ Á rất quen thuộc, không nể mặt tăng cũng nể mặt phật, giá thấp thì sau này trở về cũng không biết trả lời tộc nhân thế nào.
Thấy Lỗ Thước khó khăn, Dương Lăng tự nhiên hiểu chuyện gì xảy ra, cười cười thần bí, lấy từ trong lòng ngực ra hai mươi mấy viên ma thú tinh thạch mà mấy ngày nay thu được rồi nói :
-Đây là vật trao đổi, tuy nhiên, nếu ngươi muốn, một thời gian nữa ta cũng có thể sử dụng rượu ngon trao đổi với ngươi.
Phiến sâm lâm này tài nguyên thật sự quá phong phú, mát lạnh mà trong vắt nước suối, sung túc ánh nắng, tự nhiên thực vật, điều kiện khí hậu tuyệt vời. Có lẽ tại đây mở một nhà sản xuất rượu thì đúng là một chủ ý rất đúng, cái gì không nói chỉ riêng nước suối trong suốt cũng so với trái đất nước suối quáng mạch tốt hơn nhiều
Sau khi khách sáo vài câu, được Tinh linh trưởng lão trợ giúp, Dương Lăng dùng hai mươi lăm viên tinh hạch ma thú cùng hơn mười bình Lãng Mỗ tửu đổi lấy hai ngàn khối thiết quáng thạch chất lượng tốt. Như vậy dù không đi ra ngoài săn thú, cũng đủ cho đại quân giác phong thú ăn trong nửa tháng,
Xuất thân không phú tức quý, mọi người phán đoán thân thế Dương Lăng như vậy.
Thấy lượng lớn vũ khí do Ải nhân chế tạo, người bình thường được một cái đã hài lòng, nhưng Dương Lăng lại chỉ cần đại lượng thiết quáng thạch. Vậy hắn một là người điên, hoặc là đại quý tộc không gì không có, không thèm để ý đến vũ khí bình thường.
Ngoại trừ cái này, thì một viên cấp thấp ma thú tinh thạch cũng có giá trị hơn mười tử tinh tệ, đủ cho một gia đình năm người sống bình thường hàng năm, mà Dương Lăng ra tay là hai mươi lăm viên tinh hạch. Ngoại trừ đại quý tộc đến từ kinh thành thì làm gì có ai dám có khí phách lớn như vậy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Ma Thú Lĩnh Chủ.
Tác giả :
Cao Pha