Ma Thú Lãnh Chúa
Chương 69: Lĩnh trư bái phỏng
An ủi mọi người vài câu, đoạn Dương Lăng nhìn Cổ Đức ngụ ý, rồi đi thẳng tới mật thất nghị sự nơi hậu đường. Một tháng không lai vãng, trên bàn chất chồng các tin tức tình báo đã được phân loại thành từng loại.
- Đối với tên lĩnh chủ này ngươi nghĩ thế nào ?
Vừa bước qua cửa, Dương Phong đã xoay sang hỏi ý kiến vị mưu sỹ của mình.
- Đại nhân, tình thế rất bất lợi với chúng ta lúc này !
Cổ Đức sắc mặt thâm trầm. Trong suốt thời gian Dương Lăng bế quan tu luyện cũng là lúc tên lĩnh chủ tiến đến, lão đã phải vắt óc đề ra liên tục các biện pháp đối phó a.
Ngừng một chốc, Cổ Đức tiếp tục nói :
- Ngoài ba ngàn hắc giáp võ sỹ, Tư Thác Phu còn mang đến hơn mười tên ma pháp sư. Mấy ngày trước, tiểu nhân cùng một đại kiếm sỹ đã tìm cách thâm nhập âm thầm đại doanh bọn chúng nhưng chưa kịp tới gần trướng bồng của Tư Thác Phu đã bị phát giác cùng hứng chịu tập kích mãnh liệt. Tiểu nhân e rằng bên cạnh Tư Thác Phu còn có võ sỹ hộ vệ cường hãn.
Cổ Đức vừa nói vừa cởi áo bày ra một vết thương thảm trọng, một vệt chém sâu vắt chéo từ cổ đến tận xương sườn. Có lẽ chỉ cần sâu thêm một chút, một chút nữa thôi, lão đã ô hô a tai rồi. Đại kiếm sỹ đi theo lão lại càng thê thảm, không chỉ mất trọn một cánh tay mà hộ thể đấu khí hoàn toàn bị đánh tan, tu vi sụt giảm khốc liệt, sợ rằng tên gia hỏa này không còn cơ vãn hồi thực lực. Nếu không may mắn có Tạp Tây dẫn theo vài cao thủ tiếp ứng, hai người đều đã huyết lưu mãn địa, không thoát mạng nào rồi a.
Hơn mười ma pháp sư danh tiếng cùng hộ pháp võ sỹ cao minh ?
Dương Lăng sắc mặt ngưng trọng, không có nghĩ thực lực Tư Thác Phu cường hãn như vậy, thật không đơn giản. Như thế gia tộc chống lưng đằng sau lại càng thêm phiền não a. Có thể nhanh chóng xuất ra ba ngàn hắc giáp quân cùng hơn mười ma pháp sư nổi danh thì sợ rằng không chỉ trong Ban Đồ đề quốc mà trên toàn Thái Luân đại lục cũng không có mấy à.
- Đại nhân, vi kim chi kế, có lẽ chúng ta tạm thời tránh mũi ngạnh kích, nhường cho đối phương cùng La Tư đế quốc lại tiếp tục sinh tử tranh đấu ?
- Đúng vậy, hắc hắc hắc.
Dương Lăng cùng Cổ Đức cùng cả cười, bạng duật tương trì, ngư ông đắc lợi chính là đạo lý à. Mặc dù bị bao vây rơi vào hạ phong, nhưng để phá hỏng mưu đồ của Ban Đồ đế quốc, Lan Tư đế quốc tuyệt đối sẽ không cam lòng bỏ qua, điểm này có thể thấy rõ qua việc toán nhân mã của Tư Thác Phu vẫn tiếp tục bị ám sát âm thầm. Nếu giờ cấp cho đạo quân đang ẩn nấp tron Đặc Lạp Tư sâm lâm một chút giúp đỡ, tỷ như về lương thực, vũ khí và đặc biệt là các tin tức tình báo, hoàn toàn có thể tin rằng đám Tư Thác Phu không lâu sẽ sụp đổ à.
-Ban Đồ đế quốc nhân số phái đến đây hơn 1200, La Tư đế quốc là hơn 800, Lợi Văn Tát liên minh là hơn 1000, còn lại hơn 2000 đến từ các phương thế lực khác .
Vừa ngồi trên ghế bọc da lão hổ Dương Lăng thuận tay xem xét một thông tin tình báo, trong lòng chợt động :
- Cổ Đức, ngoài việc mặc kệ cho Ban Đồ cùng La Tư đế quốc cẩu sực cẩu, ngươi có biện pháp nào khác công kích chúng không ?
- Phương pháp không phải không có nhưng phải có thời gian dài bố trí !
Cổ Đức bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nguồn lực hiện có còn quá ít à. Còn vô luận thỉnh mời dong binh đoàn cường hãn hay sát thủ cao minh từ các đô thành lớn đều tốn không ít thời gian à.
- Thực ra, chúng ta vẫn còn một biện pháp !
Dương Lăng đưa cho Cổ Đức tin tình báo đang cầm trong tay, dừng một chút, thâm trầm tiếp :
- Nhân số dong binh đoàn cùng mạo hiểm giả tại Duy Sâm trấn thật lớn, nếu không lợi dụng được thì quả đáng tiếc !
- Đại nhân, người định khiến cho dong bình đoàn và mạo hiểm giả từ Lợi Văn Tát công quốc cùng các nơi khác tham gia trường nhiệt náo này ?
- Hắc hắc, đúng thế, tình thế càng loạn, đối với chúng ta càng có lợi !
Dương Lăng lạnh lùng cười rồi nói :
- Nếu có một ngày các dong binh đoàn và mạo hiểm giả trung lập phát hiện đồng bạn bị sát hại thê thảm, bản thân rơi vào vòng tử vong, cả ngày bị truy sát, liên tục nghi thần nghi quỉ ! Đó sẽ là cơ hội phi thường của chúng ta !
- Nhưng ... có cách nào để đám trung lập đó dồn nghi ngờ lên đầu Tư Thác Phu ?
Cổ Đức từng chút một rồi cũng nhanh chóng hiểu ý đồ của Dương, có điều nhất thời còn chưa nghĩ ra những biện pháp cụ thể. Dù sao dong binh đoàn vào sinh ra tử không phải là những kẻ ngu độn, chúng lại càng không muốn xung đột với Tư Thác Phu lực lượng cường đại.
Ngả người ra sau, Dương Lăng nhè nhẹ day day huyệt thái dương :
- Đơn giản lắm, chỉ cần ra tay ám sát rồi lưu lại hiện trường chút chứng cớ bất lợi cho Tư Thác Phu là được, giả như một gã hắc giáp võ sỹ đồng quy vu tận, hoặc một kiện hắc giáp, hoặc một loại môn bài gì đó. Tin rằng đám dong binh từ đó sẽ nghĩ ra ai là kẻ hạ độc thủ.
Nghe Dương Phong thuyết một hồi đầy đắc ý, nhưng Cổ Đức vẫn thấy có điểm nghi hoặc :
- Đại nhân, thứ cho tiểu nhân ngu muội. Nhưng ngài dựa vào điều gì để chắc rằng đám dong binh sẽ tin là Tư Thác Phu muốn đuổi tận giết tuyệt bọn chúng ?
- Hắc hắc, một quốc gia chỉ có thể tồn tại một hoàng đế, đây chính là đạo lý, kẻ nào có thể gây uy hiếp đến địa vị thống trị, kẻ đó nhất định phải bị tru diệt không ngần ngại ! Lĩnh chủ một lãnh địa cũng tương tự vậy, nhất là kẻ có địa vị ổn định vững vàng, tuyệt đối không tha thứ cho kẻ nào sống trên lãnh địa của mình lại không nghe lời hiệu triệu của hắn !
Nhìn Cổ Đức cung kính lắng nghe, Dương Lăng nói tiếp :
- Cái chúng ta cần làm là tạo ra những lời đồn, không sợ là đám dong binh kia không chịu tin !
Thuyết phục ngàn lần, hoang thoại tất thành chân ngôn a !
Dương Lăng tin rằng chỉ cần bày ra chút tâm kế một cách cẩn mật, cư nhiên khuấy lên một vũng nước đục khiến Tư Thác Phu đau đầu nát óc, chịu vô vàn áp lực à. Đến khi thời cơ chín muồi sẽ tặng tên lĩnh chủ này một đòn thích đáng cho hắn không ngóc đầu dậy nổi a. Nguồn:
Thật thẳng thắn a !
Trầm tư chốc lát, minh định ý đồ tối hậu của Dương Lăng, Cổ Đức không khỏi tâm phục khẩu phục. Thực lực cường đại, họat khẩu, lòng đầy diệu kế a, Cổ Đức thầm thấy mình may mắn khi không làm địch nhân của Dương Lăng. Ngày trước Dương Lăng kích sát Y Thước Á, Cổ Đức còn cho rằng do may mắn, giờ bình tâm nghĩ lại thì không thể chỉ đơn giản do vận khí tốt đến vậy à. Nếu như Dương Lăng không chủ tâm liên tục nhịn nhục, Y Thước Á tuyệt không có đắc chí đến hồ đồ à, nếu như Dương Lăng không thâm tàng bất lộ, Y Thước Á cũng không có chủ quan mục hạ vô nhân cho rằng đối phương trước cửu đầu xà quái không chịu nổi nhất kích a .
Thượng cổ triệu hồi pháp sư cùng mục thụ nhân, tùy tiện danh phận nào cũng dọa chết người à. Cổ Đức lúc này còn không rõ xuất thân của Dương Lăng từ danh gia nào nữa, tuổi còn trẻ vậy mà bản lĩnh cùng thủ đoạn đã quá cao minh. Đối đãi với hộ vệ thì chu toàn, thưởng phạt phân minh, đối với hạ nhân và cư dân trong trấn lại ân cần thiện lương hào phóng với người nghèo khó, lại còn vấn an các lão nhân cao niên trong trấn. Còn đối với địch nhân lại như ác lang, băng tâm lãnh huyết, không chừa thủ đoạn nào, giết người không nháy mắt. Càng hiểu rõ Dương Lăng, Cổ Đức lại càng kinh ngạc! Bất quá, hắn rất rõ chỉ cần không có dị tâm, Dương Lăng đối xử tuyệt nhiên không bạc, chính mình luôn được coi như thượng tân à. Chỉ cần để Dương Lăng hiểu được giá trị của mình, hắn nhất định một lời nặng tợ chín đỉnh, nhất định coi mình như người trong nhà à. Đối với một kẻ nhà tan cửa nát như hắn, gặp được một chủ nhân như thế thật đã quá thỏa mãn à.
Dẹp đi một hồi cân nhắc thiệt hơn, Cổ Đức bắt đầu cùng Dương Lăng bàn mưu tính kế, thương thảo từng chi tiết tỉ mỉ cụ thể. Nói chung Dương Lăng nhìn xa trông rộng, thường đề ra những ý tưởng độc đáo, nhưng về độ già dặn, tỉ mĩ kỹ lưỡng chi tiết thì Cổ Đức hơn hắn nhiều, hơn biết bao kinh nghiệm. Vả chăng hắn cũng từng kinh qua tổng chủ quan quân bị cho Ban Đồ đế quốc đại quân à, một người như thế không thể là phế vật, tuyệt đối phải có thực tài à.
Có Cổ Đức hỗ trợ, Dương Lăng cảm thấy dễ dàng hơn nhiều. Nếu để cho hắn tính từng bước một cẩn mật chi ly nào là liên lạc với La Tư đế quốc quân, rồi phát tán tin đồn, rồi liên hệ tổ chức sát thủ, và rồi đủ thứ phiền não như thế nữa, e rằng chỉ sau một đêm, Dương Lăng sẽ thành bạch phát lão nhân a.
- Đại nhân, đồ lợn độc ác Tư Thác Phu bái phỏng !
Thị vệ A Cổ Tô nhẹ nhàng khẽ gõ cửa thong báo khi Dương Lăng cùng Cổ Đức đang say sưa bàn bạc đi dần đến thống nhất những quyết định sau cùng.
- Đồ lợn ?
Dương Lăng và Cổ Đức nhìn nhau phì cười, xem ra mọi người đều thấy tên gia hỏa Tư Thác Phu không thuận nhãn à, hận hắn thâm xương nhập cốt rồi à ! Một lĩnh chủ cao cao tại thượng, vạn người kính ngưỡng lại bị biến thành một đầu trư hết ăn lại ngủ, ngu xuẩn đần độn lười biếng à !
Ma Thú Lĩnh Chủ.
- Đối với tên lĩnh chủ này ngươi nghĩ thế nào ?
Vừa bước qua cửa, Dương Phong đã xoay sang hỏi ý kiến vị mưu sỹ của mình.
- Đại nhân, tình thế rất bất lợi với chúng ta lúc này !
Cổ Đức sắc mặt thâm trầm. Trong suốt thời gian Dương Lăng bế quan tu luyện cũng là lúc tên lĩnh chủ tiến đến, lão đã phải vắt óc đề ra liên tục các biện pháp đối phó a.
Ngừng một chốc, Cổ Đức tiếp tục nói :
- Ngoài ba ngàn hắc giáp võ sỹ, Tư Thác Phu còn mang đến hơn mười tên ma pháp sư. Mấy ngày trước, tiểu nhân cùng một đại kiếm sỹ đã tìm cách thâm nhập âm thầm đại doanh bọn chúng nhưng chưa kịp tới gần trướng bồng của Tư Thác Phu đã bị phát giác cùng hứng chịu tập kích mãnh liệt. Tiểu nhân e rằng bên cạnh Tư Thác Phu còn có võ sỹ hộ vệ cường hãn.
Cổ Đức vừa nói vừa cởi áo bày ra một vết thương thảm trọng, một vệt chém sâu vắt chéo từ cổ đến tận xương sườn. Có lẽ chỉ cần sâu thêm một chút, một chút nữa thôi, lão đã ô hô a tai rồi. Đại kiếm sỹ đi theo lão lại càng thê thảm, không chỉ mất trọn một cánh tay mà hộ thể đấu khí hoàn toàn bị đánh tan, tu vi sụt giảm khốc liệt, sợ rằng tên gia hỏa này không còn cơ vãn hồi thực lực. Nếu không may mắn có Tạp Tây dẫn theo vài cao thủ tiếp ứng, hai người đều đã huyết lưu mãn địa, không thoát mạng nào rồi a.
Hơn mười ma pháp sư danh tiếng cùng hộ pháp võ sỹ cao minh ?
Dương Lăng sắc mặt ngưng trọng, không có nghĩ thực lực Tư Thác Phu cường hãn như vậy, thật không đơn giản. Như thế gia tộc chống lưng đằng sau lại càng thêm phiền não a. Có thể nhanh chóng xuất ra ba ngàn hắc giáp quân cùng hơn mười ma pháp sư nổi danh thì sợ rằng không chỉ trong Ban Đồ đề quốc mà trên toàn Thái Luân đại lục cũng không có mấy à.
- Đại nhân, vi kim chi kế, có lẽ chúng ta tạm thời tránh mũi ngạnh kích, nhường cho đối phương cùng La Tư đế quốc lại tiếp tục sinh tử tranh đấu ?
- Đúng vậy, hắc hắc hắc.
Dương Lăng cùng Cổ Đức cùng cả cười, bạng duật tương trì, ngư ông đắc lợi chính là đạo lý à. Mặc dù bị bao vây rơi vào hạ phong, nhưng để phá hỏng mưu đồ của Ban Đồ đế quốc, Lan Tư đế quốc tuyệt đối sẽ không cam lòng bỏ qua, điểm này có thể thấy rõ qua việc toán nhân mã của Tư Thác Phu vẫn tiếp tục bị ám sát âm thầm. Nếu giờ cấp cho đạo quân đang ẩn nấp tron Đặc Lạp Tư sâm lâm một chút giúp đỡ, tỷ như về lương thực, vũ khí và đặc biệt là các tin tức tình báo, hoàn toàn có thể tin rằng đám Tư Thác Phu không lâu sẽ sụp đổ à.
-Ban Đồ đế quốc nhân số phái đến đây hơn 1200, La Tư đế quốc là hơn 800, Lợi Văn Tát liên minh là hơn 1000, còn lại hơn 2000 đến từ các phương thế lực khác .
Vừa ngồi trên ghế bọc da lão hổ Dương Lăng thuận tay xem xét một thông tin tình báo, trong lòng chợt động :
- Cổ Đức, ngoài việc mặc kệ cho Ban Đồ cùng La Tư đế quốc cẩu sực cẩu, ngươi có biện pháp nào khác công kích chúng không ?
- Phương pháp không phải không có nhưng phải có thời gian dài bố trí !
Cổ Đức bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nguồn lực hiện có còn quá ít à. Còn vô luận thỉnh mời dong binh đoàn cường hãn hay sát thủ cao minh từ các đô thành lớn đều tốn không ít thời gian à.
- Thực ra, chúng ta vẫn còn một biện pháp !
Dương Lăng đưa cho Cổ Đức tin tình báo đang cầm trong tay, dừng một chút, thâm trầm tiếp :
- Nhân số dong binh đoàn cùng mạo hiểm giả tại Duy Sâm trấn thật lớn, nếu không lợi dụng được thì quả đáng tiếc !
- Đại nhân, người định khiến cho dong bình đoàn và mạo hiểm giả từ Lợi Văn Tát công quốc cùng các nơi khác tham gia trường nhiệt náo này ?
- Hắc hắc, đúng thế, tình thế càng loạn, đối với chúng ta càng có lợi !
Dương Lăng lạnh lùng cười rồi nói :
- Nếu có một ngày các dong binh đoàn và mạo hiểm giả trung lập phát hiện đồng bạn bị sát hại thê thảm, bản thân rơi vào vòng tử vong, cả ngày bị truy sát, liên tục nghi thần nghi quỉ ! Đó sẽ là cơ hội phi thường của chúng ta !
- Nhưng ... có cách nào để đám trung lập đó dồn nghi ngờ lên đầu Tư Thác Phu ?
Cổ Đức từng chút một rồi cũng nhanh chóng hiểu ý đồ của Dương, có điều nhất thời còn chưa nghĩ ra những biện pháp cụ thể. Dù sao dong binh đoàn vào sinh ra tử không phải là những kẻ ngu độn, chúng lại càng không muốn xung đột với Tư Thác Phu lực lượng cường đại.
Ngả người ra sau, Dương Lăng nhè nhẹ day day huyệt thái dương :
- Đơn giản lắm, chỉ cần ra tay ám sát rồi lưu lại hiện trường chút chứng cớ bất lợi cho Tư Thác Phu là được, giả như một gã hắc giáp võ sỹ đồng quy vu tận, hoặc một kiện hắc giáp, hoặc một loại môn bài gì đó. Tin rằng đám dong binh từ đó sẽ nghĩ ra ai là kẻ hạ độc thủ.
Nghe Dương Phong thuyết một hồi đầy đắc ý, nhưng Cổ Đức vẫn thấy có điểm nghi hoặc :
- Đại nhân, thứ cho tiểu nhân ngu muội. Nhưng ngài dựa vào điều gì để chắc rằng đám dong binh sẽ tin là Tư Thác Phu muốn đuổi tận giết tuyệt bọn chúng ?
- Hắc hắc, một quốc gia chỉ có thể tồn tại một hoàng đế, đây chính là đạo lý, kẻ nào có thể gây uy hiếp đến địa vị thống trị, kẻ đó nhất định phải bị tru diệt không ngần ngại ! Lĩnh chủ một lãnh địa cũng tương tự vậy, nhất là kẻ có địa vị ổn định vững vàng, tuyệt đối không tha thứ cho kẻ nào sống trên lãnh địa của mình lại không nghe lời hiệu triệu của hắn !
Nhìn Cổ Đức cung kính lắng nghe, Dương Lăng nói tiếp :
- Cái chúng ta cần làm là tạo ra những lời đồn, không sợ là đám dong binh kia không chịu tin !
Thuyết phục ngàn lần, hoang thoại tất thành chân ngôn a !
Dương Lăng tin rằng chỉ cần bày ra chút tâm kế một cách cẩn mật, cư nhiên khuấy lên một vũng nước đục khiến Tư Thác Phu đau đầu nát óc, chịu vô vàn áp lực à. Đến khi thời cơ chín muồi sẽ tặng tên lĩnh chủ này một đòn thích đáng cho hắn không ngóc đầu dậy nổi a. Nguồn:
Thật thẳng thắn a !
Trầm tư chốc lát, minh định ý đồ tối hậu của Dương Lăng, Cổ Đức không khỏi tâm phục khẩu phục. Thực lực cường đại, họat khẩu, lòng đầy diệu kế a, Cổ Đức thầm thấy mình may mắn khi không làm địch nhân của Dương Lăng. Ngày trước Dương Lăng kích sát Y Thước Á, Cổ Đức còn cho rằng do may mắn, giờ bình tâm nghĩ lại thì không thể chỉ đơn giản do vận khí tốt đến vậy à. Nếu như Dương Lăng không chủ tâm liên tục nhịn nhục, Y Thước Á tuyệt không có đắc chí đến hồ đồ à, nếu như Dương Lăng không thâm tàng bất lộ, Y Thước Á cũng không có chủ quan mục hạ vô nhân cho rằng đối phương trước cửu đầu xà quái không chịu nổi nhất kích a .
Thượng cổ triệu hồi pháp sư cùng mục thụ nhân, tùy tiện danh phận nào cũng dọa chết người à. Cổ Đức lúc này còn không rõ xuất thân của Dương Lăng từ danh gia nào nữa, tuổi còn trẻ vậy mà bản lĩnh cùng thủ đoạn đã quá cao minh. Đối đãi với hộ vệ thì chu toàn, thưởng phạt phân minh, đối với hạ nhân và cư dân trong trấn lại ân cần thiện lương hào phóng với người nghèo khó, lại còn vấn an các lão nhân cao niên trong trấn. Còn đối với địch nhân lại như ác lang, băng tâm lãnh huyết, không chừa thủ đoạn nào, giết người không nháy mắt. Càng hiểu rõ Dương Lăng, Cổ Đức lại càng kinh ngạc! Bất quá, hắn rất rõ chỉ cần không có dị tâm, Dương Lăng đối xử tuyệt nhiên không bạc, chính mình luôn được coi như thượng tân à. Chỉ cần để Dương Lăng hiểu được giá trị của mình, hắn nhất định một lời nặng tợ chín đỉnh, nhất định coi mình như người trong nhà à. Đối với một kẻ nhà tan cửa nát như hắn, gặp được một chủ nhân như thế thật đã quá thỏa mãn à.
Dẹp đi một hồi cân nhắc thiệt hơn, Cổ Đức bắt đầu cùng Dương Lăng bàn mưu tính kế, thương thảo từng chi tiết tỉ mỉ cụ thể. Nói chung Dương Lăng nhìn xa trông rộng, thường đề ra những ý tưởng độc đáo, nhưng về độ già dặn, tỉ mĩ kỹ lưỡng chi tiết thì Cổ Đức hơn hắn nhiều, hơn biết bao kinh nghiệm. Vả chăng hắn cũng từng kinh qua tổng chủ quan quân bị cho Ban Đồ đế quốc đại quân à, một người như thế không thể là phế vật, tuyệt đối phải có thực tài à.
Có Cổ Đức hỗ trợ, Dương Lăng cảm thấy dễ dàng hơn nhiều. Nếu để cho hắn tính từng bước một cẩn mật chi ly nào là liên lạc với La Tư đế quốc quân, rồi phát tán tin đồn, rồi liên hệ tổ chức sát thủ, và rồi đủ thứ phiền não như thế nữa, e rằng chỉ sau một đêm, Dương Lăng sẽ thành bạch phát lão nhân a.
- Đại nhân, đồ lợn độc ác Tư Thác Phu bái phỏng !
Thị vệ A Cổ Tô nhẹ nhàng khẽ gõ cửa thong báo khi Dương Lăng cùng Cổ Đức đang say sưa bàn bạc đi dần đến thống nhất những quyết định sau cùng.
- Đồ lợn ?
Dương Lăng và Cổ Đức nhìn nhau phì cười, xem ra mọi người đều thấy tên gia hỏa Tư Thác Phu không thuận nhãn à, hận hắn thâm xương nhập cốt rồi à ! Một lĩnh chủ cao cao tại thượng, vạn người kính ngưỡng lại bị biến thành một đầu trư hết ăn lại ngủ, ngu xuẩn đần độn lười biếng à !
Ma Thú Lĩnh Chủ.
Tác giả :
Cao Pha