Ma Thú Lãnh Chúa
Chương 414: Lam huyết nhân
"Ha ha ha, chết đi, chết hết đi" nhìn tên Ác ma dữ tợn, cảm giác hơi thở lạnh như băng, Pháp Lão Vương bao phủ trong đoàn Hắc quang cười to.
Nếu khi còn sống, hắn tự nhiên sẽ không mở Truyền tống môn ra, để mặc cho đám Ác ma trong Thần Ma mộ tràng đi đến Thái Luân đại lục. Nhưng sau hàng vạn năm, Để Bỉ Tư đế quốc đã sớm không còn tồn tại, Tộc nhân cũng đã chôn hết trong Lăng Mộ dưới đất, vì tránh cho đám người xông vào Lăng Mộ quấy rầy giấc ngủ của Tộc nhân, hắn mặc kệ mở Truyền tống môn ra, mặc kệ Ác ma đến từ Thần Ma mộ tràng mang đến bao nhiêu tai nạn cho Thái Luân đại lục. Mở Truyền tống môn hao tốn rất nhiều Ma lực, không cẩn thận cũng sẽ bị Ác ma tấn công. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Pháp Lão Vương cũng không muốn dùng đến chiêu thức cuối cùng này, nhưng bị thương nặng, hắn đã không còn sự lựa chọn nào khác.
Đám người Pháp Ân và Khắc Lỗ Y Phu trưởng lão còn dễ đối phó; nhưng Bố Luân Đặc trưởng lão áp trận tạo cho hắn một áp lực rất lớn; Dương Lăng là Thượng cổ Vu sư càng khiến hắn không thể ứng phó, vô cùng cố kỵ. Mặc dù lúc còn sống hắn chưa gặp qua Thượng cổ Vu sư trong truyền thuyết, nhưng Pháp Lão Vương cường đại đời thứ nhất đã chết trong tay Thượng cổ Vu sư. Trước khi chết lưu lại một đoạn trí nhớ kinh người cho con cháu, khi các Pháp Lão Vương trưởng thành, đều ghi tạc trong lòng Linh hồn công kích khó lòng phòng bị của Thượng cổ Vu sư.
Trên người Dương Lăng, Pháp Lão Vương cuối cùng Mạc Bố Lợi cảm giác được lực lượng mà chỉ Thượng cổ Vu sư mới có. Bây giờ mặc dù không phải rất mạnh, kém quá xa Thượng cổ Vu sư trong trí nhớ của Pháp Lão Vương đời thứ nhất; nhưng vẫn là một tai nạn như động đất mạnh với tộc nhân. Nếu chẳng may Dương Lăng tìm được Lăng Mộ chính thức, sợ rằng Tộc nhân đang ngủ say sẽ không đợi được đến ngày sống lại.
Thượng cổ Vu sư nắm Linh hồn trong tay, đối với các đời Pháp Lão Vương mà nói, còn đáng sợ hơn cả Vong linh Ma pháp sư cường đại nhất.
Ngao…
Truyền tống môn càng lúc càng lớn, đầu của Ác ma càng lúc càng rõ ràng, lân phiến dày chặt cũng có thể thấy rõ. Có lẽ cảm giác được hơi thở của loài người, hoặc là ngửi được mùi máu trên Sân. Tên Ác ma liền phát ra một tiếng rít rung trời, trong nháy mắt bay lên, âm thanh lan qua đâu mọi người như bị một chùy đánh trúng, chấn động cả người. Thậm chí còn có người ứa máu.
"Phong Ba nhận"
Đúng lúc nguy ngập nhất, Bố Luân Đặc trưởng lão lao đến như cơn gió, triển khai Thần chi Lĩnh vực, Phong nhận cuốn ra như hàng ngàn hàng vạn lưỡi đao, trong nháy tên Pháp Lão Vương không còn chỗ nào lành lặn, đau đớn, hắn không thể nào tiếp tục duy trì đưa Ma lực vào trong Truyền tống môn, Truyền tống môn nhanh chóng co rút lại.
Ngao..
Nhìn thấy Truyền tống môn sắp đóng cửa, Ác ma sắp bước ra được ngoài lớn tiếng kêu lên, liều mạng lao về phía trước. Nhưng vì không có Ma lực ủng hộ, Truyền tống môn thu nhỏ lại rất nhanh, trong nháy mắt thu lại thành một cái vòng, ngoại trừ tiếng rít của tên Ác ma vang vọng trong Sân rộng, thì tất cả đều khôi phục như lúc ban đầu.
"Nhanh, cướp lấy Truyền tống môn, nhanh"
Khiếp sợ trôi qua, nhìn Truyền tống môn rơi trên mặt đất, đám người Pháp Ân và Khắc Lỗ Y Phu trưởng lão nhanh chóng lao tới, hy vọng thừa lúc Pháp Lão Vương bị thương nặng chưa hồi phục tinh thần cướp lấy Truyền tống môn. Mặc dù tốc độ rất nhanh, nhưng vẫn chậm một bước.
Pháp Lão Vương bị thương nặng, cả người bao phủ trong vầng sáng đen nắm ngay lấy Truyền tống môn rơi bên cạnh. Cắn răng cố gắng đứng lên: "Thần giai cường giả, hắc hắc, không ngờ rằng, còn có một tên Thần giai cường giả chôn cùng"
Bố Luân Đặc trưởng lão vừa ra tay, Pháp Lão Vương Mặc Bố Lợi liền hiểu được thực lực của hắn. Trên thế gian, ngoại trừ áp lực Lĩnh vực của Thần giai cường giả, còn có cái gì khiến mình hành động khó khăn? Ngoại trừ Thần giai cường giả, còn có ai có thể đem hàng ngàn hàng vạn đạo Phong nhận ngưng kết thành một ánh đao chứ?
Một tên Thượng cổ Vu sư đã đau đầu, lại còn thêm một Thần giai cường giả nữa.
Nhìn đám người Pháp Ân và Tư Đồ Á Đặc đang thèm khát nhìn chằm chằm Truyền tống môn, nhìn Bố Luân Đặc trưởng lão đang chú ý đến mình, lại nhìn Dương Lăng đang khoanh chân ngồi trên Đại Vu Thai, Pháp Lão Vương cắn chặt răng, quyết đoán chuyển động một giới chỉ trên ngón trỏ tay phải.
Pháp Lão Vương đời cuối cùng, cũng là Tộc nhân cuối cùng còn sống sót, hắn hiểu số mệnh của mình, từ vạn năm trước đã chuẩn bị thỏa đáng hết thảy rồi. Vì bảo vệ Lăng Mộ dưới đất chính thức, bảo vệ Tộc nhân đang ngủ say, hắn không còn sự lựa chọn nào khác.
Động tác của Pháp Lão Vương rất bí ẩn, đến khi trong không khí đột nhiên xuất hiện một cỗ Ba động Ma pháp thổ hệ mênh mông, mọi người mới cảm giác được. Đám người Pháp Ân và Tư Đồ Á Đặc vừa mới lao tới, thì bên cạnh Pháp Lão Vương đã xuất hiện một vòng sáng màu vàng nhạt, ngăn cản công kích của mọi người.
"Ha ha, tội nhân bước vào Lăng Mộ, tận dụng thời gian cầu khấn đi. Trước mặt Thánh thổ khải giáp, tất cả công kích đều trở nên vô dụng" Nhìn đám người Pháp Ân điên cuồng công kích, Pháp Lão Vương cười to, mắt hiện lên một tia ác độc: "Có một Thần giai cường giả và một tên Thượng cổ Vu sư chôn cùng, tốt hơn hàng ngàn hàng vạn tên Chiến sĩ chôn cùng, ha ha ha"
Liếc mắt nhìn mọi người một cái, Pháp Lão Vương lớn tiếng niệm chú ngữ, Hắc quang bao phủ trên người từng chút một thẩm thấu vào trong cơ thể, lộ ra vết thương do phong ba nhận gây ra. Quỷ dị hơn là từ vết thương rỉ ra những giọt máu màu lam giống màu trời, không gì khác biệt.
Lam huyết nhân?
Nhìn chân diện mục của Pháp lão vương từng chút từng chút lộ ra, toàn thân máu màu lam bao phủ, mọi người khiếp sợ không thôi kể cả Dương Lăng đang ngồi trên đại vu thai cũng không ngoại lệ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Trước khi gặp phải kỳ biến phải tới Thái Luân đại lục, được mắt thấy tai nghe những chuyện ngoài ý muốn, Dương Lăng không bao giờ nghĩ được mình lại có thể biết thế nào là ma pháp, đấu khí; thế nào là bán thú nhân và mỹ nữ dị tộc. Nhưng Dương Lăng cũng không bao giờ nghĩ đến, trên thế giới này lại tồn tại lam huyết nhân.
Thái Luân đại lục rốt cuộc là nơi nào?
Một vị diện khác, hay một tinh cầu xa xôi, hay là 1 tinh hệ chưa ai biết đến?
Nhớ khi xưa học đại học, có 1 cô gái từng nằm trong lòng mình kể chuyện lam huyết nhân là người ngoài hành tinh, Dương Lăng nghi hoặc lắc đầu
"Không xong rồi, đây là hạch bạo ma pháp, mau mau ngăn cản tên điên này lại đi!" Mọi người vẫn trong cơn kinh hãi nhưng nghe âm thanh hoảng hốt của Bố Luân Đặc trưởng lão, nhìn thấy Pháp lão vương đang thốt lên những âm tiết cuối cùng của chú ngữ, tất cả nhanh chóng hồi tỉnh, vung tay nhanh chóng phát ra 1 đạo không gian đại liệt trảm.
"Nhanh, nhanh lên"
"Tất cả tấn công, nhanh"
Nhờ Bố Luân Đặc trưởng lão nhắc nhở, Pháp Ân, Tư Đồ Á Đặc và mọi người cùng nhau ra tay, hung hãn công kích vòng ma pháp thánh thổ khải giáp của Pháp Lão vương. Không ngờ liên tục công kích nhưng quang mang màu vàng vẫn không tiêu tan. Chứng tỏ chỉ hoàn trên ngón tay của Pháp Lão vương không phải đồ vật thường
"Ha ha, tất cả đều đi tìm chết, chết hết đi!" Sau khi tất cả ma lực áp súc lại, Pháp lão vương Mạc Bố Lợi, cười to định thi triển hạch bạo pháp thuật. Không ngờ một thân ảnh quỷ mị vụt nhoáng lên trước mắt, một thanh chủy thủ sắc bén đâm thẳng vào trái tim, một cơn đau buốt truyền thẳng đến não bộ, toàn bộ ma lực áp súc trong cơ thể trong nháy mắt tan biến. Hạch bạo pháp thuật lập tức tan vỡ trong gang tấc.
Trong thời khắc mấu chốt, Dương Lăng lợi dụng thổ độn pháp thuật trực tiếp thuấn di đến bên Pháp Lão vương, xuất ra 1 chiêu trí mạng. Tuy thánh thổ khải giáp từ chỉ hoàn thần bí rất cường đại, trong khoảng thời gian ngắn ngay cả thần giai cường giả như Bố Luân Đặc đều vô phương công kích nhưng không có nghĩa là tuyệt đối an toàn! Người khác phải phá vỡ thánh thổ khải giáp mới có thể công kích Pháp lão vương. Nhưng Dương Lăng thì khác, bên trong giam cầm cấm chế của mình, thông qua thổ độn pháp thuật có thể thuấn di đến bên Pháp Lão vương một cách dễ dàng.
Đứng ngòai quan sát hơn nữa ngày, cuối cùng hắn cũng tìm thấy cơ hội trăm năm khó kiếm, nhân lúc Pháp lão vương mất cảnh giác, đánh lén 1 chiêu lập tức thành công. Bị Dương Lăng một đao xuyên tim, Pháp lão vương sắc mặt trắngbệch, thân thể lảo đảo chực ngã xuống. Thánh thổ khải giáp theo đó cũng tan biến.
Song ngay khi mọi người tưởng rằng Pháp lão vương đang trọng thương nhất định phải chết thì một màn ngoài ý muốn bổng xuất hiện. Chỉ thấy Pháp lão vương kêu thảm một tiếng, lập tức hắc quang chung quanh người đại thịnh, không lùi lại mà tiến tới, hung hãn kẹp chặt cổ Dương Lăng. Một cỗ lực lượng khổng lồ phóng ra như núi lửa phun trào, mười ngón tay cứng như sắt khép chặt, khiến Dương Lăng lập tức nghẹt thở.
Hồi quang phản chiếu?
Nhất thời kinh hãi, Dương Lăng dồn sức nện 1 quyền vào mũi Pháp lão vương, 2 con ngươi thiếu điều cũng lòi hẳn ra. Không ngờ, sau khi hét lên đau đớn, Pháp lão vương không chịu buông tay mà còn điên cuồng siết mạnh hơn nữa. Cũng may là thân thể Dương Lăng sau khi luyện thể vu quyết đã cường hóa rất nhiều, nếu không thay vào một cái đầu hổ, sợ rằng đã bị Pháp lão vương điên cuồng xiết nát.
Một quyền không được thì hai quyền, hai không được thì ba quyền….
Dương Lăng nắm chặt tay ra quyền như cuồng phong bạo vũ biến đầu của Pháp lão vương thành bao cát mà đánh không ngớt. Thậm chí dùng cả đòn lên gối nhắm cả trứng lẫn tiểu kê kê của Pháp lão vương mà ra đòn. Cuối cùng vẫn thấy Pháp lão vương cố chút hơi tàn bám chặt cần cổ hắn. Ta bóp cổ ngươi, ta cắn cổ ngươi, ta uống máu ngươi… cả hai lăn lộn vật nhau trên mặt đất.
Nhìn Pháp lão vương điên cuồng như dã thú, lại thấy vẻ mặt bừng đỏ của Dương Lăng, mọi người giật mình tỉnh hồn hành động. Nhất là Thi vu vương và Hắc Long vương tốc độ tăng lên cực hạn, không thèm để ý có thể lộ ra thân phận trong quá khứ. Ngay khi bọn họ chuẩn bị chém Pháp lão vương ra từng mảnh nhỏ, thì một cảnh kinh người đột ngột xuất hiện.
Đang theo dõi Dương Lăng và Pháp lão vương đang níu kéo nhau vào chổ chết, không nghĩ là quan tài trồi lên từ huyệt động, đang lơ lửng trong không trung sau một tràng âm thanh dát chi, dát chi đã cùng huyệt động nhanh chóng hợp lại, trong nháy mắt không thấy bóng dáng hai người đâu nữa.
Ma Thú Lĩnh Chủ.
Nếu khi còn sống, hắn tự nhiên sẽ không mở Truyền tống môn ra, để mặc cho đám Ác ma trong Thần Ma mộ tràng đi đến Thái Luân đại lục. Nhưng sau hàng vạn năm, Để Bỉ Tư đế quốc đã sớm không còn tồn tại, Tộc nhân cũng đã chôn hết trong Lăng Mộ dưới đất, vì tránh cho đám người xông vào Lăng Mộ quấy rầy giấc ngủ của Tộc nhân, hắn mặc kệ mở Truyền tống môn ra, mặc kệ Ác ma đến từ Thần Ma mộ tràng mang đến bao nhiêu tai nạn cho Thái Luân đại lục. Mở Truyền tống môn hao tốn rất nhiều Ma lực, không cẩn thận cũng sẽ bị Ác ma tấn công. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Pháp Lão Vương cũng không muốn dùng đến chiêu thức cuối cùng này, nhưng bị thương nặng, hắn đã không còn sự lựa chọn nào khác.
Đám người Pháp Ân và Khắc Lỗ Y Phu trưởng lão còn dễ đối phó; nhưng Bố Luân Đặc trưởng lão áp trận tạo cho hắn một áp lực rất lớn; Dương Lăng là Thượng cổ Vu sư càng khiến hắn không thể ứng phó, vô cùng cố kỵ. Mặc dù lúc còn sống hắn chưa gặp qua Thượng cổ Vu sư trong truyền thuyết, nhưng Pháp Lão Vương cường đại đời thứ nhất đã chết trong tay Thượng cổ Vu sư. Trước khi chết lưu lại một đoạn trí nhớ kinh người cho con cháu, khi các Pháp Lão Vương trưởng thành, đều ghi tạc trong lòng Linh hồn công kích khó lòng phòng bị của Thượng cổ Vu sư.
Trên người Dương Lăng, Pháp Lão Vương cuối cùng Mạc Bố Lợi cảm giác được lực lượng mà chỉ Thượng cổ Vu sư mới có. Bây giờ mặc dù không phải rất mạnh, kém quá xa Thượng cổ Vu sư trong trí nhớ của Pháp Lão Vương đời thứ nhất; nhưng vẫn là một tai nạn như động đất mạnh với tộc nhân. Nếu chẳng may Dương Lăng tìm được Lăng Mộ chính thức, sợ rằng Tộc nhân đang ngủ say sẽ không đợi được đến ngày sống lại.
Thượng cổ Vu sư nắm Linh hồn trong tay, đối với các đời Pháp Lão Vương mà nói, còn đáng sợ hơn cả Vong linh Ma pháp sư cường đại nhất.
Ngao…
Truyền tống môn càng lúc càng lớn, đầu của Ác ma càng lúc càng rõ ràng, lân phiến dày chặt cũng có thể thấy rõ. Có lẽ cảm giác được hơi thở của loài người, hoặc là ngửi được mùi máu trên Sân. Tên Ác ma liền phát ra một tiếng rít rung trời, trong nháy mắt bay lên, âm thanh lan qua đâu mọi người như bị một chùy đánh trúng, chấn động cả người. Thậm chí còn có người ứa máu.
"Phong Ba nhận"
Đúng lúc nguy ngập nhất, Bố Luân Đặc trưởng lão lao đến như cơn gió, triển khai Thần chi Lĩnh vực, Phong nhận cuốn ra như hàng ngàn hàng vạn lưỡi đao, trong nháy tên Pháp Lão Vương không còn chỗ nào lành lặn, đau đớn, hắn không thể nào tiếp tục duy trì đưa Ma lực vào trong Truyền tống môn, Truyền tống môn nhanh chóng co rút lại.
Ngao..
Nhìn thấy Truyền tống môn sắp đóng cửa, Ác ma sắp bước ra được ngoài lớn tiếng kêu lên, liều mạng lao về phía trước. Nhưng vì không có Ma lực ủng hộ, Truyền tống môn thu nhỏ lại rất nhanh, trong nháy mắt thu lại thành một cái vòng, ngoại trừ tiếng rít của tên Ác ma vang vọng trong Sân rộng, thì tất cả đều khôi phục như lúc ban đầu.
"Nhanh, cướp lấy Truyền tống môn, nhanh"
Khiếp sợ trôi qua, nhìn Truyền tống môn rơi trên mặt đất, đám người Pháp Ân và Khắc Lỗ Y Phu trưởng lão nhanh chóng lao tới, hy vọng thừa lúc Pháp Lão Vương bị thương nặng chưa hồi phục tinh thần cướp lấy Truyền tống môn. Mặc dù tốc độ rất nhanh, nhưng vẫn chậm một bước.
Pháp Lão Vương bị thương nặng, cả người bao phủ trong vầng sáng đen nắm ngay lấy Truyền tống môn rơi bên cạnh. Cắn răng cố gắng đứng lên: "Thần giai cường giả, hắc hắc, không ngờ rằng, còn có một tên Thần giai cường giả chôn cùng"
Bố Luân Đặc trưởng lão vừa ra tay, Pháp Lão Vương Mặc Bố Lợi liền hiểu được thực lực của hắn. Trên thế gian, ngoại trừ áp lực Lĩnh vực của Thần giai cường giả, còn có cái gì khiến mình hành động khó khăn? Ngoại trừ Thần giai cường giả, còn có ai có thể đem hàng ngàn hàng vạn đạo Phong nhận ngưng kết thành một ánh đao chứ?
Một tên Thượng cổ Vu sư đã đau đầu, lại còn thêm một Thần giai cường giả nữa.
Nhìn đám người Pháp Ân và Tư Đồ Á Đặc đang thèm khát nhìn chằm chằm Truyền tống môn, nhìn Bố Luân Đặc trưởng lão đang chú ý đến mình, lại nhìn Dương Lăng đang khoanh chân ngồi trên Đại Vu Thai, Pháp Lão Vương cắn chặt răng, quyết đoán chuyển động một giới chỉ trên ngón trỏ tay phải.
Pháp Lão Vương đời cuối cùng, cũng là Tộc nhân cuối cùng còn sống sót, hắn hiểu số mệnh của mình, từ vạn năm trước đã chuẩn bị thỏa đáng hết thảy rồi. Vì bảo vệ Lăng Mộ dưới đất chính thức, bảo vệ Tộc nhân đang ngủ say, hắn không còn sự lựa chọn nào khác.
Động tác của Pháp Lão Vương rất bí ẩn, đến khi trong không khí đột nhiên xuất hiện một cỗ Ba động Ma pháp thổ hệ mênh mông, mọi người mới cảm giác được. Đám người Pháp Ân và Tư Đồ Á Đặc vừa mới lao tới, thì bên cạnh Pháp Lão Vương đã xuất hiện một vòng sáng màu vàng nhạt, ngăn cản công kích của mọi người.
"Ha ha, tội nhân bước vào Lăng Mộ, tận dụng thời gian cầu khấn đi. Trước mặt Thánh thổ khải giáp, tất cả công kích đều trở nên vô dụng" Nhìn đám người Pháp Ân điên cuồng công kích, Pháp Lão Vương cười to, mắt hiện lên một tia ác độc: "Có một Thần giai cường giả và một tên Thượng cổ Vu sư chôn cùng, tốt hơn hàng ngàn hàng vạn tên Chiến sĩ chôn cùng, ha ha ha"
Liếc mắt nhìn mọi người một cái, Pháp Lão Vương lớn tiếng niệm chú ngữ, Hắc quang bao phủ trên người từng chút một thẩm thấu vào trong cơ thể, lộ ra vết thương do phong ba nhận gây ra. Quỷ dị hơn là từ vết thương rỉ ra những giọt máu màu lam giống màu trời, không gì khác biệt.
Lam huyết nhân?
Nhìn chân diện mục của Pháp lão vương từng chút từng chút lộ ra, toàn thân máu màu lam bao phủ, mọi người khiếp sợ không thôi kể cả Dương Lăng đang ngồi trên đại vu thai cũng không ngoại lệ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Trước khi gặp phải kỳ biến phải tới Thái Luân đại lục, được mắt thấy tai nghe những chuyện ngoài ý muốn, Dương Lăng không bao giờ nghĩ được mình lại có thể biết thế nào là ma pháp, đấu khí; thế nào là bán thú nhân và mỹ nữ dị tộc. Nhưng Dương Lăng cũng không bao giờ nghĩ đến, trên thế giới này lại tồn tại lam huyết nhân.
Thái Luân đại lục rốt cuộc là nơi nào?
Một vị diện khác, hay một tinh cầu xa xôi, hay là 1 tinh hệ chưa ai biết đến?
Nhớ khi xưa học đại học, có 1 cô gái từng nằm trong lòng mình kể chuyện lam huyết nhân là người ngoài hành tinh, Dương Lăng nghi hoặc lắc đầu
"Không xong rồi, đây là hạch bạo ma pháp, mau mau ngăn cản tên điên này lại đi!" Mọi người vẫn trong cơn kinh hãi nhưng nghe âm thanh hoảng hốt của Bố Luân Đặc trưởng lão, nhìn thấy Pháp lão vương đang thốt lên những âm tiết cuối cùng của chú ngữ, tất cả nhanh chóng hồi tỉnh, vung tay nhanh chóng phát ra 1 đạo không gian đại liệt trảm.
"Nhanh, nhanh lên"
"Tất cả tấn công, nhanh"
Nhờ Bố Luân Đặc trưởng lão nhắc nhở, Pháp Ân, Tư Đồ Á Đặc và mọi người cùng nhau ra tay, hung hãn công kích vòng ma pháp thánh thổ khải giáp của Pháp Lão vương. Không ngờ liên tục công kích nhưng quang mang màu vàng vẫn không tiêu tan. Chứng tỏ chỉ hoàn trên ngón tay của Pháp Lão vương không phải đồ vật thường
"Ha ha, tất cả đều đi tìm chết, chết hết đi!" Sau khi tất cả ma lực áp súc lại, Pháp lão vương Mạc Bố Lợi, cười to định thi triển hạch bạo pháp thuật. Không ngờ một thân ảnh quỷ mị vụt nhoáng lên trước mắt, một thanh chủy thủ sắc bén đâm thẳng vào trái tim, một cơn đau buốt truyền thẳng đến não bộ, toàn bộ ma lực áp súc trong cơ thể trong nháy mắt tan biến. Hạch bạo pháp thuật lập tức tan vỡ trong gang tấc.
Trong thời khắc mấu chốt, Dương Lăng lợi dụng thổ độn pháp thuật trực tiếp thuấn di đến bên Pháp Lão vương, xuất ra 1 chiêu trí mạng. Tuy thánh thổ khải giáp từ chỉ hoàn thần bí rất cường đại, trong khoảng thời gian ngắn ngay cả thần giai cường giả như Bố Luân Đặc đều vô phương công kích nhưng không có nghĩa là tuyệt đối an toàn! Người khác phải phá vỡ thánh thổ khải giáp mới có thể công kích Pháp lão vương. Nhưng Dương Lăng thì khác, bên trong giam cầm cấm chế của mình, thông qua thổ độn pháp thuật có thể thuấn di đến bên Pháp Lão vương một cách dễ dàng.
Đứng ngòai quan sát hơn nữa ngày, cuối cùng hắn cũng tìm thấy cơ hội trăm năm khó kiếm, nhân lúc Pháp lão vương mất cảnh giác, đánh lén 1 chiêu lập tức thành công. Bị Dương Lăng một đao xuyên tim, Pháp lão vương sắc mặt trắngbệch, thân thể lảo đảo chực ngã xuống. Thánh thổ khải giáp theo đó cũng tan biến.
Song ngay khi mọi người tưởng rằng Pháp lão vương đang trọng thương nhất định phải chết thì một màn ngoài ý muốn bổng xuất hiện. Chỉ thấy Pháp lão vương kêu thảm một tiếng, lập tức hắc quang chung quanh người đại thịnh, không lùi lại mà tiến tới, hung hãn kẹp chặt cổ Dương Lăng. Một cỗ lực lượng khổng lồ phóng ra như núi lửa phun trào, mười ngón tay cứng như sắt khép chặt, khiến Dương Lăng lập tức nghẹt thở.
Hồi quang phản chiếu?
Nhất thời kinh hãi, Dương Lăng dồn sức nện 1 quyền vào mũi Pháp lão vương, 2 con ngươi thiếu điều cũng lòi hẳn ra. Không ngờ, sau khi hét lên đau đớn, Pháp lão vương không chịu buông tay mà còn điên cuồng siết mạnh hơn nữa. Cũng may là thân thể Dương Lăng sau khi luyện thể vu quyết đã cường hóa rất nhiều, nếu không thay vào một cái đầu hổ, sợ rằng đã bị Pháp lão vương điên cuồng xiết nát.
Một quyền không được thì hai quyền, hai không được thì ba quyền….
Dương Lăng nắm chặt tay ra quyền như cuồng phong bạo vũ biến đầu của Pháp lão vương thành bao cát mà đánh không ngớt. Thậm chí dùng cả đòn lên gối nhắm cả trứng lẫn tiểu kê kê của Pháp lão vương mà ra đòn. Cuối cùng vẫn thấy Pháp lão vương cố chút hơi tàn bám chặt cần cổ hắn. Ta bóp cổ ngươi, ta cắn cổ ngươi, ta uống máu ngươi… cả hai lăn lộn vật nhau trên mặt đất.
Nhìn Pháp lão vương điên cuồng như dã thú, lại thấy vẻ mặt bừng đỏ của Dương Lăng, mọi người giật mình tỉnh hồn hành động. Nhất là Thi vu vương và Hắc Long vương tốc độ tăng lên cực hạn, không thèm để ý có thể lộ ra thân phận trong quá khứ. Ngay khi bọn họ chuẩn bị chém Pháp lão vương ra từng mảnh nhỏ, thì một cảnh kinh người đột ngột xuất hiện.
Đang theo dõi Dương Lăng và Pháp lão vương đang níu kéo nhau vào chổ chết, không nghĩ là quan tài trồi lên từ huyệt động, đang lơ lửng trong không trung sau một tràng âm thanh dát chi, dát chi đã cùng huyệt động nhanh chóng hợp lại, trong nháy mắt không thấy bóng dáng hai người đâu nữa.
Ma Thú Lĩnh Chủ.
Tác giả :
Cao Pha