Ma Thiên Ký
Chương 472: Huyền Điện
Dịch giả: bluebamboo195
Biên: Luyện Khí Tiểu Tử
Chỉ thấy những gã chấp sự kia, trên tay đều cầm một bút ngọc màu xanh, đang cùng đệ tử đứng trước nói chuyện qua lại. Tên đệ tử kia đưa lệnh bài thân phận cho gã chấp sự xem, sau đó liền thu hồi lệnh bài, quay người đi đến thông đạo bên cạnh đại điện. Những đệ tử trong hàng này đại bộ phận có vẻ là đệ tử bình thường nhất của Thái Thanh Môn. Một số nhỏ giống Liễu Minh ăn mặc quần áo và trang sức của đệ tử ngoại môn. Vài người khác tụm năm tụm ba ở những góc hẻo lánh của đại điện, có vẻ như đang bàn luận chuyện gì đó.
"Xin hỏi vị sư huynh này, mỗi ngày đều có nhiều người muốn đi Ngũ Hành linh huyệt tu luyện như vậy sao?" Liễu Minh thấy một người thanh niên mặc trang phục chấp sự đứng cách đó không xa. Hắn liền đi tới, chắp tay hỏi.
"Sư đệ ngươi mới nhập môn phải không. Ta là đệ tử trực luân phiên ở đây, tên ta là Viên Vinh. Ở đây bình thường cũng khá nhiều người, có lúc đến một trăm tám mươi người*. Nhưng chẳng biết tại sao hôm nay đột nhiên nhiều đệ tử đến tụ tập nơi này như vậy." Thanh niên hơi đánh giá Liễu Minh, xem hắn mặc quần áo và trang sức của đệ tử ngoại môn, lúc này không dám qua loa đáp lễ rồi nói.
(*) Con số một trăm tám mươi ở đây là từ nói quá trong tiếng Trung, không phải là một con số đúng nghĩa. Nó cũng giống như cụm từ “nhiều quá trời” nhưng thật sự không hề đến mức “quá trời”.
"Thì ra là Viên sư huynh. Tại hạ Liễu Minh, là đệ tử ngoại môn mới nhập môn. Lần này đến đây là muốn tìm hiểu chuyện tu luyện ở Ngũ Hành linh huyệt, mong sư huynh chỉ giáo." Liễu Minh mang vẻ mặt cung kính dò hỏi Viên Vinh.
"Việc này, quả thật sư đệ đã hỏi đúng người đấy. Ngũ Hành linh huyệt này được xem là linh địa tu luyện đặc thù của bổn môn, đối với người tu luyện công pháp thuộc tính ngũ hành, quả thật là làm chơi ăn thật. Có điều dựa theo thân phận khác nhau trong tông, điểm cống hiến tiêu hao khi tiến vào Ngũ Hành linh huyệt tu luyện cũng không giống nhau. Trên cơ bản đệ tử ngoại môn được ưu đãi còn tám phần mười, đệ tử nội môn là sáu phần mười, đệ từ bí truyền là bốn phần mười, còn đệ tử bình thường trong tông thì phải trả trọn vẹn điểm cống hiến. Ngoài ra, căn cứ đẳng cấp, Ngũ Hành linh huyệt có thể chia làm chín đẳng, điểm cống hiến cần tiêu hao cũng khác nhau. Trong đó cao nhất là nhị đẳng linh huyệt, mỗi một canh giờ cần tiêu hao điểm cống hiến tính bằng đơn vị hàng nghìn. Tuy nhiên số lượng linh huyệt như thế rất ít, đồng thời cũng không phải nơi mà đệ tử có thể tiến vào. Đoán chừng linh khí ngũ hành bên trong vô cùng nồng đậm, người tu vi chưa đủ lập tức bạo thể mà chết." Viên Vinh rất nhiệt tình nói một hơi không ít. Liễu Minh đứng bên cạnh nghe gật đầu liên tục.
"Đệ tử Ngưng Dịch trung kỳ như sư đệ, linh huyệt lục đẳng hoặc thất đẳng là thích hợp nhất. Nhưng nếu là thân thể tương đối mạnh, tu vi mạnh hơn đệ tử cùng giai. Thì có thể thử linh huyệt ngũ đẳng một lần." Viên Vinh thần thức khẽ quét qua trên người Liễu Minh, nhẹ giọng cười nói.
"Thì ra là thế, đa tạ Viên sư huynh chỉ điểm!" Liễu Minh nghe vậy chỉ mỉm cười, nhẹ gật đầu cảm ơn, mà không có ý kiến gì.
Theo tính toán của hắn, với tu vi Ngưng Dịch trung kỳ cộng thêm thân thể cường đại tương đương Hóa Tinh kỳ bình thường, nếu cố gắng cũng có thể chịu đựng linh huyệt tứ đẳng.
Nhưng nếu thực sự làm như thế, chỉ sợ gây ra sự chú ý không cần thiết. Hơn nữa điểm cống hiến tiêu hao cho linh huyệt tứ đẳng cũng kinh người. Hắn không có nhiều điểm cống hiến như vậy. Vì vậy, mỗi ngày tiêu hao hai trăm điểm cống hiến cho linh huyệt ngũ đẳng, là thích hợp nhất đối với tình hình hiện tại của hắn.
Liễu Minh tính toán trong bụng, nhưng trước mắt điểm cống hiến chưa đủ, đang định cáo từ rời đi. Thì lúc này, một gã thanh niên áo lam vẻ mặt hưng phấn bước vào đại điện. Viên Vinh vừa thấy người này, nói một tiếng "Xin lỗi!" với Liễu Minh rồi vội vàng tiến ra cung kính nghênh đón, miệng gọi "Chu sư huynh!". Mà đám người xếp hàng phía trước, nhìn thấy thanh niên áo lam đến gần, cũng lục tục tránh ra một bên, mặt đều lộ vẻ cung kính.
"Cho ta một Kim Linh huyệt ngũ đẳng, kỳ hạn một tháng!" Thanh niên áo lam mặt không biểu tình đi đến trước mặt một gã chấp sự đệ tử, đưa lệnh bài thân phận ra, nhàn nhạt nói.
Gã chấp sự kia tiếp nhận lệnh bài, rồi nhanh chóng xử lý.
Vị "Chu sư huynh" này cầm lại lệnh bài, cùng mấy tên đệ tử gần đó nói chuyện với nhau vài câu, liền xoay người tiến vào bên trong Thiên Điện ở bên cạnh, hiển nhiên đi linh huyệt bế quan.
Liễu Minh thấy vậy, ánh mắt chớp động.
Thanh niên áo lam tuổi tương đương với mình, tu vi cũng không quá cao, khoảng Ngưng Dịch trung kỳ. Nhưng xem thái độ những người khác, hiển nhiên là người có lai lịch. Thoáng nghĩ, rồi bước về phía trước vài bước, hỏi Viên Vinh:
"Viên sư huynh, vị Chu sư huynh này có lai lịch gì, cũng là đệ tử ngoại môn sao?"
"Chu Thiên Thụy sư huynh là đệ tử ngoại môn Phiêu Hồng Viện, là một trong ba người có thực lực mạnh nhất trong giới đệ tử ngoại môn, cũng là một trong những người có hi vọng trở thành đệ tử nội môn nhất trong mười năm nay." Viên Vinh nhàn nhạt trả lời, trong ánh mắt lộ vẻ hâm mộ.
Liễu Minh nghe vậy rùng mình, lại nghe ngóng thêm mới biết được. Theo quy định của Thái Thanh Môn, đệ tử ngoại viện cứ ba năm một trận thi đấu nhỏ, mười năm một lần thi đấu lớn. Đặc biệt nhóm mười người đứng đầu, chẳng những được thưởng tài nguyên tu luyện cùng điểm cống hiến kinh người. Mà khi thi đấu sẽ có trưởng lão, trưởng tọa tất cả các phong đến quan sát. Nếu được những người này nhìn trúng, mà trong tay họ có danh ngạch, dĩ nhiên là có thể trở thành đệ tử nội môn. Đây cũng là phương pháp nhanh nhất giúp đệ tử ngoại môn trở thành đệ tử nội môn. Mà vị Chu sư huynh này có thực lực kinh người, đã mấy lần liên tiếp tiến vào mười người mạnh nhất thi đấu nhỏ, dĩ nhiên sẽ khác biệt với đệ tử bình thường.
"Đa tạ Viên sư huynh chỉ điểm!"
Liễu Minh nghe xong ngẫm nghĩ một lúc nhẹ gật đầu, cám ơn Viên Vinh, liền quay người đi ra ngoài, nhưng trong lòng đã có dự định.
Ba năm một trận thi đấu nhỏ, mười năm một thi đấu lớn, đây là cơ hội tốt cho hắn xuất đầu. Tuy hắn tư chất kém, nhưng nếu có thể ở đứng đầu trong danh sách tỉ thí, nói không chừng có thể được chưởng tọa sơn phong nào đó nhìn trúng, xếp vào đệ tử nội môn. Có điều mọi chuyện đối với hắn lúc này mà nói, còn quá sớm. Trước mắt, hắn cần phải tu thành Long Hổ Minh Ngục Công tầng thứ hai. Tiếp theo tiến giai Ngưng Dịch hậu kỳ, đối kháng với bọt khí thần bí hấp thu pháp lực, rồi sau đó mới có thể suy nghĩ thêm những chuyện này. Việc hiện tại điều hắn muốn làm, là tới Huyền điện, nơi chuyên môn ban bố nhiệm vụ của tông môn. Dù sao trước mắt tích góp từng chút một điểm cống hiến mới là chuyện quan trọng nhất.
Sau đó không lâu, Liễu Minh bay lên không tiến vào một tòa đại điện hơi thấp bằng đá đen. Vừa vào sảnh chính đại điện, thoáng đánh giá một chút, hắn không khỏi nao nao. Chỉ thấy đại sảnh lớn gần mẫu trong Huyền điện, lại tụ tập đông nghịt ba bốn trăm người. Chính giữa đại điện có một khối ngọc bích cao chục trượng, người vây quanh chật như nêm cối. Tiếng động lớn, thanh âm ầm ĩ, tiếng nghị luận, từ trong đám người vang lên liên tục. Những người này có đệ tử bình thường cũng có đệ tử ngoại môn, tuy nhiên trong đó đệ tử bình thường chiếm đa số, mà đệ tử nội môn lại không nhìn thấy một người.
"Tại hạ Liễu Minh, là đệ tử nhập môn gần đây, hôm nay là lần đầu tiên tới Huyền điện, không biết trong Huyền điện, mỗi ngày cũng như hôm nay náo nhiệt như vậy sao?" Liễu Minh kinh ngạc, liền hỏi thăm một người đàn ông áo xanh gần đó.
Đối phương tuy là một gã đệ tử bình thường, nhưng râu quai nón mọc khắp mặt, thoạt nhìn, lớn tuổi hơn Liễu Minh không ít.
"Liễu sư đệ không cần khách khí như thế. Tại đây, ngày thường cũng không nhiều người như vậy, nhưng bởi vì gần đây có vài vị trưởng lão trong tông thả ra chút ít tin tức phong phanh, nói là trong mấy ngày này, Huyền Bảng sẽ có số lượng lớn nhiệm vụ, cho nên mới có nhiều đệ tử đến đây thử thời vận như vậy." Người đàn ông thấy Liễu Minh là đệ tử ngoại môn, liền trả lời vô cùng khách khí.
Liễu Minh ngẩng đầu nhìn một khối ngọc bích trong điện. Chỉ thấy mặt ngoài có một tầng ánh sáng trắng nhàn nhạt, phía trên hiện lên hai chữ 'Huyền Bảng' chớp lóe ánh bạc. phía dưới có viết không ít nhiệm vụ cùng với ban thưởng tương ứng. Những vị trí còn lại thì rỗng tuếch, chắc là vị trí nhiệm vụ bị những người kia tiếp nhận. Giờ này những đệ tử vây quanh đa số nhìn chằm chằm vào Huyền Bảng trên ngọc bích, không người nào đi nhận nhiệm vụ trên đó.
"Đối với đệ tử bình thường không vào được ngoại viện như chúng ta, nếu có thể cướp được một ít nhiệm vụ nguy hiểm thấp, để kiếm được chút điểm cống hiến, tự nhiên là thích hợp nhất. Nhưng nếu cướp được nhiệm vụ hơi khó một chút, cũng có thể tìm một vài đồng môn quen biết cùng đi làm nhiệm vụ, chia đều điểm cống hiến. Đúng rồi, sư đệ có hứng thú cùng tổ đội với ta hay không? Đến lúc đó nhất định sẽ không để cho Liễu sư đệ thất vọng." Nam tử áo bào xám vừa thấp giọng giải thích vừa chỉ vài tên đệ tử bình thường khác.
Những người kia thấy Liễu Minh là đệ tử ngoại môn, cũng là nhao nhao cung kính thi lễ với Liễu Minh. Liễu Minh tự nhiên dùng lời nói khéo léo từ chối, tiếp theo ngẩng đầu nhìn về phía Huyền Bảng, nghiên cứu các nhiệm vụ tông môn hiện có. Dù sao với thực lực hiện giờ của hắn, dĩ nhiên không có ý định liên thủ với người khác.
Sau một phen dò xét hắn phát hiện, phía dưới Huyền Bảng hiện giờ, phần lớn là nhiệm vụ ban thưởng Linh Thạch rất ít, cùng điểm cống hiến cực nhỏ, vì vậy liền cùng đám người kia, lẳng lặng chờ. Kết quả sau thời gian một chén trà, mặt ngoài Huyền Bảng phát ra ánh sáng trắng chập chờn không yên, phía trên vốn là chỗ trống bắt đầu hiện ra một mảng chữ viết.
"Mau nhìn, Huyền Bảng cập nhật rồi!"
"Tranh thủ thời gian xem có nhiệm vụ nào tốt không."
"Lâm sư huynh, nhiệm vụ này, ta và ngươi tổ đội như thế nào?"
Theo nhiệm vụ mới hiện ra, ánh sáng trắng không ngừng xuất hiện trên ngọc bích. Các đệ tử tụ tập khắp nơi lập tức ồn ào xôn xao, bảy mồm tám lưỡi tranh nhau thảo luận đánh giá nhiệm vụ vừa cập nhật trên Huyền Bảng. Cũng có bằng hữu hô gọi mời người khác tổ đội. Mà những người nhanh tay lẹ mắt, đã lấy ra lệnh bài thân phận đối với bảng, rồi lắc lư mấy cái. Huyền Bảng lấp tức hạ một cột ánh sáng rơi vào lệnh bài của những người này.
Chẳng mấy chốc, nhiệm vụ trên Huyền Bảng đã bị đoạt đi non nửa. Liễu Minh không hưng phấn như những người này, không chút hoang mang xem xét từng nhiệm vụ. Xem một lúc, hắn dần dần nhăn đầu lông mày. Nhiệm vụ bên trên Huyền Bảng thù lao cơ bản đều là linh thạch cùng điểm cống hiến tông môn. Thù lao là nhiệm vụ linh thạch còn dễ, người tuyên bố nhiệm vụ đều khá hào phóng, tùy tiện một nhiệm vụ cũng là mấy vạn linh thạch rồi.
Ngược lai, nhiệm vụ thưởng điểm cống hiến ít lại càng thêm ít. Hơn nữa người tuyên bố đại đa số cực kỳ keo kiệt, ít thì hơn mười điểm, nhiều hơn cũng không quá năm sáu mươi điểm. Ngoài ra, sau khi những đệ tử kia tranh đoạt một hồi, nhiệm vụ điểm cống hiến còn lại hôm nay càng rải rác không bao nhiêu. Hơn nữa, mức độ nguy hiểm của những nhiệm vụ này, cao hơn rất nhiều so với dự liệu. Phần lớn là nhiệm vụ săn giết yêu thú, thu thập yêu hạch, thu thập nguyên liệu, vận chuyển vật tư tốn thời gian công sức. Đoán chừng người tuyên bố chẳng muốn lãng phí thời gian mới để cho những đệ tử cấp thấp này làm thay. Liễu Minh thấy vậy, trong nội tâm rất phiền muộn, lại cảm thấy hơi kỳ quái.
Biên: Luyện Khí Tiểu Tử
Chỉ thấy những gã chấp sự kia, trên tay đều cầm một bút ngọc màu xanh, đang cùng đệ tử đứng trước nói chuyện qua lại. Tên đệ tử kia đưa lệnh bài thân phận cho gã chấp sự xem, sau đó liền thu hồi lệnh bài, quay người đi đến thông đạo bên cạnh đại điện. Những đệ tử trong hàng này đại bộ phận có vẻ là đệ tử bình thường nhất của Thái Thanh Môn. Một số nhỏ giống Liễu Minh ăn mặc quần áo và trang sức của đệ tử ngoại môn. Vài người khác tụm năm tụm ba ở những góc hẻo lánh của đại điện, có vẻ như đang bàn luận chuyện gì đó.
"Xin hỏi vị sư huynh này, mỗi ngày đều có nhiều người muốn đi Ngũ Hành linh huyệt tu luyện như vậy sao?" Liễu Minh thấy một người thanh niên mặc trang phục chấp sự đứng cách đó không xa. Hắn liền đi tới, chắp tay hỏi.
"Sư đệ ngươi mới nhập môn phải không. Ta là đệ tử trực luân phiên ở đây, tên ta là Viên Vinh. Ở đây bình thường cũng khá nhiều người, có lúc đến một trăm tám mươi người*. Nhưng chẳng biết tại sao hôm nay đột nhiên nhiều đệ tử đến tụ tập nơi này như vậy." Thanh niên hơi đánh giá Liễu Minh, xem hắn mặc quần áo và trang sức của đệ tử ngoại môn, lúc này không dám qua loa đáp lễ rồi nói.
(*) Con số một trăm tám mươi ở đây là từ nói quá trong tiếng Trung, không phải là một con số đúng nghĩa. Nó cũng giống như cụm từ “nhiều quá trời” nhưng thật sự không hề đến mức “quá trời”.
"Thì ra là Viên sư huynh. Tại hạ Liễu Minh, là đệ tử ngoại môn mới nhập môn. Lần này đến đây là muốn tìm hiểu chuyện tu luyện ở Ngũ Hành linh huyệt, mong sư huynh chỉ giáo." Liễu Minh mang vẻ mặt cung kính dò hỏi Viên Vinh.
"Việc này, quả thật sư đệ đã hỏi đúng người đấy. Ngũ Hành linh huyệt này được xem là linh địa tu luyện đặc thù của bổn môn, đối với người tu luyện công pháp thuộc tính ngũ hành, quả thật là làm chơi ăn thật. Có điều dựa theo thân phận khác nhau trong tông, điểm cống hiến tiêu hao khi tiến vào Ngũ Hành linh huyệt tu luyện cũng không giống nhau. Trên cơ bản đệ tử ngoại môn được ưu đãi còn tám phần mười, đệ tử nội môn là sáu phần mười, đệ từ bí truyền là bốn phần mười, còn đệ tử bình thường trong tông thì phải trả trọn vẹn điểm cống hiến. Ngoài ra, căn cứ đẳng cấp, Ngũ Hành linh huyệt có thể chia làm chín đẳng, điểm cống hiến cần tiêu hao cũng khác nhau. Trong đó cao nhất là nhị đẳng linh huyệt, mỗi một canh giờ cần tiêu hao điểm cống hiến tính bằng đơn vị hàng nghìn. Tuy nhiên số lượng linh huyệt như thế rất ít, đồng thời cũng không phải nơi mà đệ tử có thể tiến vào. Đoán chừng linh khí ngũ hành bên trong vô cùng nồng đậm, người tu vi chưa đủ lập tức bạo thể mà chết." Viên Vinh rất nhiệt tình nói một hơi không ít. Liễu Minh đứng bên cạnh nghe gật đầu liên tục.
"Đệ tử Ngưng Dịch trung kỳ như sư đệ, linh huyệt lục đẳng hoặc thất đẳng là thích hợp nhất. Nhưng nếu là thân thể tương đối mạnh, tu vi mạnh hơn đệ tử cùng giai. Thì có thể thử linh huyệt ngũ đẳng một lần." Viên Vinh thần thức khẽ quét qua trên người Liễu Minh, nhẹ giọng cười nói.
"Thì ra là thế, đa tạ Viên sư huynh chỉ điểm!" Liễu Minh nghe vậy chỉ mỉm cười, nhẹ gật đầu cảm ơn, mà không có ý kiến gì.
Theo tính toán của hắn, với tu vi Ngưng Dịch trung kỳ cộng thêm thân thể cường đại tương đương Hóa Tinh kỳ bình thường, nếu cố gắng cũng có thể chịu đựng linh huyệt tứ đẳng.
Nhưng nếu thực sự làm như thế, chỉ sợ gây ra sự chú ý không cần thiết. Hơn nữa điểm cống hiến tiêu hao cho linh huyệt tứ đẳng cũng kinh người. Hắn không có nhiều điểm cống hiến như vậy. Vì vậy, mỗi ngày tiêu hao hai trăm điểm cống hiến cho linh huyệt ngũ đẳng, là thích hợp nhất đối với tình hình hiện tại của hắn.
Liễu Minh tính toán trong bụng, nhưng trước mắt điểm cống hiến chưa đủ, đang định cáo từ rời đi. Thì lúc này, một gã thanh niên áo lam vẻ mặt hưng phấn bước vào đại điện. Viên Vinh vừa thấy người này, nói một tiếng "Xin lỗi!" với Liễu Minh rồi vội vàng tiến ra cung kính nghênh đón, miệng gọi "Chu sư huynh!". Mà đám người xếp hàng phía trước, nhìn thấy thanh niên áo lam đến gần, cũng lục tục tránh ra một bên, mặt đều lộ vẻ cung kính.
"Cho ta một Kim Linh huyệt ngũ đẳng, kỳ hạn một tháng!" Thanh niên áo lam mặt không biểu tình đi đến trước mặt một gã chấp sự đệ tử, đưa lệnh bài thân phận ra, nhàn nhạt nói.
Gã chấp sự kia tiếp nhận lệnh bài, rồi nhanh chóng xử lý.
Vị "Chu sư huynh" này cầm lại lệnh bài, cùng mấy tên đệ tử gần đó nói chuyện với nhau vài câu, liền xoay người tiến vào bên trong Thiên Điện ở bên cạnh, hiển nhiên đi linh huyệt bế quan.
Liễu Minh thấy vậy, ánh mắt chớp động.
Thanh niên áo lam tuổi tương đương với mình, tu vi cũng không quá cao, khoảng Ngưng Dịch trung kỳ. Nhưng xem thái độ những người khác, hiển nhiên là người có lai lịch. Thoáng nghĩ, rồi bước về phía trước vài bước, hỏi Viên Vinh:
"Viên sư huynh, vị Chu sư huynh này có lai lịch gì, cũng là đệ tử ngoại môn sao?"
"Chu Thiên Thụy sư huynh là đệ tử ngoại môn Phiêu Hồng Viện, là một trong ba người có thực lực mạnh nhất trong giới đệ tử ngoại môn, cũng là một trong những người có hi vọng trở thành đệ tử nội môn nhất trong mười năm nay." Viên Vinh nhàn nhạt trả lời, trong ánh mắt lộ vẻ hâm mộ.
Liễu Minh nghe vậy rùng mình, lại nghe ngóng thêm mới biết được. Theo quy định của Thái Thanh Môn, đệ tử ngoại viện cứ ba năm một trận thi đấu nhỏ, mười năm một lần thi đấu lớn. Đặc biệt nhóm mười người đứng đầu, chẳng những được thưởng tài nguyên tu luyện cùng điểm cống hiến kinh người. Mà khi thi đấu sẽ có trưởng lão, trưởng tọa tất cả các phong đến quan sát. Nếu được những người này nhìn trúng, mà trong tay họ có danh ngạch, dĩ nhiên là có thể trở thành đệ tử nội môn. Đây cũng là phương pháp nhanh nhất giúp đệ tử ngoại môn trở thành đệ tử nội môn. Mà vị Chu sư huynh này có thực lực kinh người, đã mấy lần liên tiếp tiến vào mười người mạnh nhất thi đấu nhỏ, dĩ nhiên sẽ khác biệt với đệ tử bình thường.
"Đa tạ Viên sư huynh chỉ điểm!"
Liễu Minh nghe xong ngẫm nghĩ một lúc nhẹ gật đầu, cám ơn Viên Vinh, liền quay người đi ra ngoài, nhưng trong lòng đã có dự định.
Ba năm một trận thi đấu nhỏ, mười năm một thi đấu lớn, đây là cơ hội tốt cho hắn xuất đầu. Tuy hắn tư chất kém, nhưng nếu có thể ở đứng đầu trong danh sách tỉ thí, nói không chừng có thể được chưởng tọa sơn phong nào đó nhìn trúng, xếp vào đệ tử nội môn. Có điều mọi chuyện đối với hắn lúc này mà nói, còn quá sớm. Trước mắt, hắn cần phải tu thành Long Hổ Minh Ngục Công tầng thứ hai. Tiếp theo tiến giai Ngưng Dịch hậu kỳ, đối kháng với bọt khí thần bí hấp thu pháp lực, rồi sau đó mới có thể suy nghĩ thêm những chuyện này. Việc hiện tại điều hắn muốn làm, là tới Huyền điện, nơi chuyên môn ban bố nhiệm vụ của tông môn. Dù sao trước mắt tích góp từng chút một điểm cống hiến mới là chuyện quan trọng nhất.
Sau đó không lâu, Liễu Minh bay lên không tiến vào một tòa đại điện hơi thấp bằng đá đen. Vừa vào sảnh chính đại điện, thoáng đánh giá một chút, hắn không khỏi nao nao. Chỉ thấy đại sảnh lớn gần mẫu trong Huyền điện, lại tụ tập đông nghịt ba bốn trăm người. Chính giữa đại điện có một khối ngọc bích cao chục trượng, người vây quanh chật như nêm cối. Tiếng động lớn, thanh âm ầm ĩ, tiếng nghị luận, từ trong đám người vang lên liên tục. Những người này có đệ tử bình thường cũng có đệ tử ngoại môn, tuy nhiên trong đó đệ tử bình thường chiếm đa số, mà đệ tử nội môn lại không nhìn thấy một người.
"Tại hạ Liễu Minh, là đệ tử nhập môn gần đây, hôm nay là lần đầu tiên tới Huyền điện, không biết trong Huyền điện, mỗi ngày cũng như hôm nay náo nhiệt như vậy sao?" Liễu Minh kinh ngạc, liền hỏi thăm một người đàn ông áo xanh gần đó.
Đối phương tuy là một gã đệ tử bình thường, nhưng râu quai nón mọc khắp mặt, thoạt nhìn, lớn tuổi hơn Liễu Minh không ít.
"Liễu sư đệ không cần khách khí như thế. Tại đây, ngày thường cũng không nhiều người như vậy, nhưng bởi vì gần đây có vài vị trưởng lão trong tông thả ra chút ít tin tức phong phanh, nói là trong mấy ngày này, Huyền Bảng sẽ có số lượng lớn nhiệm vụ, cho nên mới có nhiều đệ tử đến đây thử thời vận như vậy." Người đàn ông thấy Liễu Minh là đệ tử ngoại môn, liền trả lời vô cùng khách khí.
Liễu Minh ngẩng đầu nhìn một khối ngọc bích trong điện. Chỉ thấy mặt ngoài có một tầng ánh sáng trắng nhàn nhạt, phía trên hiện lên hai chữ 'Huyền Bảng' chớp lóe ánh bạc. phía dưới có viết không ít nhiệm vụ cùng với ban thưởng tương ứng. Những vị trí còn lại thì rỗng tuếch, chắc là vị trí nhiệm vụ bị những người kia tiếp nhận. Giờ này những đệ tử vây quanh đa số nhìn chằm chằm vào Huyền Bảng trên ngọc bích, không người nào đi nhận nhiệm vụ trên đó.
"Đối với đệ tử bình thường không vào được ngoại viện như chúng ta, nếu có thể cướp được một ít nhiệm vụ nguy hiểm thấp, để kiếm được chút điểm cống hiến, tự nhiên là thích hợp nhất. Nhưng nếu cướp được nhiệm vụ hơi khó một chút, cũng có thể tìm một vài đồng môn quen biết cùng đi làm nhiệm vụ, chia đều điểm cống hiến. Đúng rồi, sư đệ có hứng thú cùng tổ đội với ta hay không? Đến lúc đó nhất định sẽ không để cho Liễu sư đệ thất vọng." Nam tử áo bào xám vừa thấp giọng giải thích vừa chỉ vài tên đệ tử bình thường khác.
Những người kia thấy Liễu Minh là đệ tử ngoại môn, cũng là nhao nhao cung kính thi lễ với Liễu Minh. Liễu Minh tự nhiên dùng lời nói khéo léo từ chối, tiếp theo ngẩng đầu nhìn về phía Huyền Bảng, nghiên cứu các nhiệm vụ tông môn hiện có. Dù sao với thực lực hiện giờ của hắn, dĩ nhiên không có ý định liên thủ với người khác.
Sau một phen dò xét hắn phát hiện, phía dưới Huyền Bảng hiện giờ, phần lớn là nhiệm vụ ban thưởng Linh Thạch rất ít, cùng điểm cống hiến cực nhỏ, vì vậy liền cùng đám người kia, lẳng lặng chờ. Kết quả sau thời gian một chén trà, mặt ngoài Huyền Bảng phát ra ánh sáng trắng chập chờn không yên, phía trên vốn là chỗ trống bắt đầu hiện ra một mảng chữ viết.
"Mau nhìn, Huyền Bảng cập nhật rồi!"
"Tranh thủ thời gian xem có nhiệm vụ nào tốt không."
"Lâm sư huynh, nhiệm vụ này, ta và ngươi tổ đội như thế nào?"
Theo nhiệm vụ mới hiện ra, ánh sáng trắng không ngừng xuất hiện trên ngọc bích. Các đệ tử tụ tập khắp nơi lập tức ồn ào xôn xao, bảy mồm tám lưỡi tranh nhau thảo luận đánh giá nhiệm vụ vừa cập nhật trên Huyền Bảng. Cũng có bằng hữu hô gọi mời người khác tổ đội. Mà những người nhanh tay lẹ mắt, đã lấy ra lệnh bài thân phận đối với bảng, rồi lắc lư mấy cái. Huyền Bảng lấp tức hạ một cột ánh sáng rơi vào lệnh bài của những người này.
Chẳng mấy chốc, nhiệm vụ trên Huyền Bảng đã bị đoạt đi non nửa. Liễu Minh không hưng phấn như những người này, không chút hoang mang xem xét từng nhiệm vụ. Xem một lúc, hắn dần dần nhăn đầu lông mày. Nhiệm vụ bên trên Huyền Bảng thù lao cơ bản đều là linh thạch cùng điểm cống hiến tông môn. Thù lao là nhiệm vụ linh thạch còn dễ, người tuyên bố nhiệm vụ đều khá hào phóng, tùy tiện một nhiệm vụ cũng là mấy vạn linh thạch rồi.
Ngược lai, nhiệm vụ thưởng điểm cống hiến ít lại càng thêm ít. Hơn nữa người tuyên bố đại đa số cực kỳ keo kiệt, ít thì hơn mười điểm, nhiều hơn cũng không quá năm sáu mươi điểm. Ngoài ra, sau khi những đệ tử kia tranh đoạt một hồi, nhiệm vụ điểm cống hiến còn lại hôm nay càng rải rác không bao nhiêu. Hơn nữa, mức độ nguy hiểm của những nhiệm vụ này, cao hơn rất nhiều so với dự liệu. Phần lớn là nhiệm vụ săn giết yêu thú, thu thập yêu hạch, thu thập nguyên liệu, vận chuyển vật tư tốn thời gian công sức. Đoán chừng người tuyên bố chẳng muốn lãng phí thời gian mới để cho những đệ tử cấp thấp này làm thay. Liễu Minh thấy vậy, trong nội tâm rất phiền muộn, lại cảm thấy hơi kỳ quái.
Tác giả :
Vong Ngữ