Ma Thiên Ký
Chương 427: Đầu lâu cự ma
Dịch giả: laka1047
Biên: nila32
Kim Giáp Phù Binh bị xuyên thủng. Cả cuồng phong phía trước lẫn kim nhân trong nháy mắt cùng nhau hóa thành từng điểm kim quang tiêu tán, một lần nữa khôi phục thành một tấm phù lục màu vàng.
“Bí phù Hoàng cân lực sĩ!” Gương mặt to lớn ở phía xa nhìn thấy linh văn màu vàng và đồ án tiểu nhân bên trên phù lục, tựa hồ vừa mừng vừa sợ, liền hé miệng thả ra một đạo ánh sáng mờ cuốn tấm phù lục đến bên cạnh mình, lập tức nuốt vào.
Mấy thời thần trôi qua.
Khi hai người Liễu Minh và Tân Nguyên lần nữa xuất hiện ở phía trước khuôn mặt màu đen liền trở nên giống như Hải Yêu Hoàng lúc trước, không thể mảy may nhúc nhích. Ba người nhìn nhau, không khỏi cùng gượng cười. Ngược lại, cô gái Già Lam này bị sợi xích phù văn buộc chặt, vẫn còn hôn mê bất tỉnh, không hề nhận biết gì đối với những chuyện đang xảy ra.
Lúc này, Liễu Minh tự nhiên nhận thức được sợi xích phù văn đang trói mình rõ ràng giống y chang phù liên dùng để trấn áp bàn chân thượng cổ cự ma đã từng tận mắt nhìn thấy ở bên trong bí cảnh Trấn Yêu Tháp của Nguyên Ma Tông. Chẳng qua phù liên lúc trước có bảy màu, mà sợi xích đang trói mình hiện tại chỉ có một màu đen. Trừ điều đó ra, hai thứ cơ hồ giống nhau như đúc. Họ Liễu tỏ vẻ âm tình bất định, nhưng trong lòng lại mơ hồ nghĩ đến điều gì đó.
Tiếp theo đó, gương mặt khổng lồ kia thình lình mất đi thân hình bằng đất đá, tựa hồ cũng không hề có hứng thú đối với việc lập tức cắn nuốt đám người Liễu Minh. Nó quét mắt về phía những con mồi ở phía trước một cái, trong miệng truyền ra tiếng chú ngữ trầm thấp! Mấy người Liễu Minh chỉ cảm thấy thân thể nhẹ đi một chút, lúc này lơ lửng trôi lên, theo cự diện bay về phía ngọn núi ở cách đó không xa. Thi thể của Lam Tỳ cũng bị một sợi xích cuốn lấy, bay theo mọi người.
Lúc gương mặt khổng lồ đến gần ngọn núi đột nhiên kêu lên một tiếng. Một đạo hào quang màu tím đen tuôn ra, lóe lên rồi chìm vào bên trong ngọn núi. Ngọn núi to lớn bỗng nổi lên một trận chấn động kịch liệt như sấm rền. Tại sườn núi hiện ra một khuôn mặt bằng đá khổng lồ, giống hắc diện ở trước mắt như đúc. Đồng thời, cái miệng bằng đá to lớn cũng chậm rãi mở ra, để lộ một con đường đá xanh rộng chừng vài trượng. Sau khi làm xong tất cả những thứ này, thân hình hắc diện trong nháy mắt thu nhỏ lại, hóa thành một cự nhân cao chừng một trượng, bay về phía lối vào. Liễu Minh cùng đám người ở phía sau không tự chủ được cũng tiến vào lối đi.
Đợi sau khi tất cả mọi người đều tiến vào, ánh sáng tỏa ra từ cánh cửa sau lưng đột nhiên ảm đạm, cái miệng bằng đá cũng từ từ khép lại. Sau đó, đám người Liễu Minh liền theo sau cự nhân, chậm rãi phi hành dọc theo lối vào. Mọi người lúc lên lúc xuống, không biết qua bao nhiêu thời gian mới thấy ánh sáng ở trước mắt, lúc này đã đến một cái thạch động rộng vài trăm trượng. Dọc đường đi, căn cứ theo phán đoán của Liễu Minh, nơi này hẳn là trung tâm của ngọn núi.
Ở giữa thạch động có một cái tế đàn màu đen giống cái tế đàn lúc trước ở Nguyên Ma Tông như đúc. Trên tế đàn được khắc vô số linh văn pháp trận cực lớn. Ở trung tâm pháp trận lại phong ấn một cái đầu lâu dữ tợn, hai mắt nhắm nghiền!
Cái đầu khổng lồ có một sừng đen nhánh, từ trên rũ xuống mái tóc màu bạc. Bao trùm bên ngoài đầu lâu phần lớn là một tầng vảy đen, xung quanh mơ hồ có từng tia khói xám lượn lờ, lộ vẻ thập phần thần bí. Xung quanh đầu lâu có từng sợi xích phù văn xuyên qua, nhưng một phần ba trong số đó đã biến thành màu đen nhánh như mực. Mà ở dưới tòa pháp trận to lớn cũng mơ hồ thấy được bộ dạng có chút không trọn vẹn. Ở từng rãnh pháp trận dường như có mấy vết cào sâu hoắm chừng một thước, thoạt nhìn hết sức bắt mắt.
Tuy Liễu Minh nhìn thấy cái đầu lâu dữ tợn trên tế đàn vẫn còn thanh tĩnh nhưng trong lòng lúc này lại vô cùng thấp thỏm lo lắng. Chỗ này quả nhiên là nơi phong ấn thượng cổ cự ma, hơn nữa còn là cái đầu, bộ phận trọng yếu nhất của nó. Nhìn quang cảnh có vẻ thanh tĩnh, nhưng cái đầu này rõ ràng đã thoát được một bộ phận phong ấn, chẳng trách có thể trực tiếp sử dụng hóa thân ở bên ngoài. Hải Yêu Hoàng và Tân Nguyên thấy cái đầu cự ma này, tự nhiên trên mặt hiện lên vẻ khó coi.
Hiển nhiên cả hai người đều liếc mắt là nhận ra được cái đầu cự ma bị phong ấn này có lai lịch to lớn!
Sắc mặt Hải Yêu Hoàng trong nháy mắt trở nên âm trầm dị thường, mà khuôn mặt của Tân Nguyên lại càng trở nên tái nhợt!
Sau khi hắc diện mang theo mọi người đi tới gần cái đầu khổng lồ này liền “phốc” một tiếng hóa thành một đoàn sương mù màu đen chui vào đỉnh đầu cự lâu.
Vài tiếng “Phanh phanh” vang lên!
Bốn người Liễu Minh cộng thêm thi thể của Lam Tỳ đột nhiên mất đi khống chế rơi thẳng xuống, nặng nề đập vào mặt đất. Cùng lúc đó, tại không trung nơi mà hắc diện đứng lúc trước lưu lại từng đoàn máu huyết trong suốt lớn chừng nắm tay, mặt ngoài tỏa ra hắc khí nhè nhẹ, chính là máu tươi do đám quáng nô bị nuốt vào lúc trước biến thành.
Ngoài ra, ở trung tâm huyết đoàn còn lơ lửng một tấm phù lục màu vàng, chính là bí phù hoàng cân lực sĩ!
Lúc này, cái đầu lâu dữ tợn trong làn sương đen liền chậm rãi mở hai mắt ra, hai ngọn lửa bạc lập tức hiện lên, ánh mắt rõ ràng giống y đúc hắc diện lúc trước. Ánh mắt của cái đầu lâu khổng lồ chậm rãi đảo qua đám người Liễu Minh, cuối cùng dừng lại ở huyết đoàn đang lơ lửng giữa không trung. Nó chợt mở miệng thả ra một đoàn ánh sáng mờ mờ màu đen tím, sau đó hút toàn bộ huyết đoàn đang lư lửng vào miệng. Kết quả cứ mỗi một đoàn máu huyết dung nhập vào, bên ngoài cái đầu khổng lồ liền dâng lên một trận huyết quang, hơi thở cũng mơ hồ tăng lên. Sau khi nuốt hết tất cả máu tươi, hai mắt của cự ma đầu lâu lóe lên tinh quang, bắt đầu rục rịch chuyển động.
Pháp trận trên tế đàn vốn dĩ lẳng lặng bất động lúc này vang lên hai tiếng ông ông, từng sợi xích phù văn tản mát ra ánh sáng bảy màu bắt đầu nhanh chóng co rút siết chặt lại. Trên gương mặt của đầu lâu khổng lồ nhất thời hiện ra vẻ thống khổ, trong miệng phát ra từng tiếng rống to như sấm rền.
“Phanh” “Phanh” “Phanh”!
Ước chừng thời gian một bữa cơm, ba sợi xích phù văn màu trắng bị cái đầu khổng lồ ương ngạnh chấn ra!
Cự ma đầu lâu lập tức phun ra mấy đạo ma diễm màu u lam, trong nháy mắt cuốn ba đoạn phù liên này vào trong, bắt đầu tế luyện. Chỉ thấy phù liên vốn dĩ toàn thân màu nhũ bạch, dưới u lam ma diễm thiêu đốt, bắt đầu co lại theo quy luật, từ từ ảm đạm đi.
Một lát sau, những sợi xích phù văn bị chấn ra này liền biến thành màu đen nhánh như mực.
…
Sau khi cái đầu cự ma cất tiếng cười quái dị liền hút tất cả phù liên đã tế luyện lẫn ma diễm vào trong miệng!
Những sợi xích mà tu sĩ thượng cổ vốn dùng làm linh khí phong ấn đầu cự ma giờ đây lại bị nó tế luyện thành vũ khí của mình.
“Thì ra đây là nơi thượng cổ tu sĩ phong ấn phần đầu của cự ma.”
Hải Yêu Hoàng và Tân Nguyên giờ đây mới biết lai lịch của vật đang vây khốn mình, dĩ nhiên vừa giận vừa sợ!
Tâm niệm Liễu Minh chuyển động thật nhanh, hắn vội nhắm hai mắt lại, điều khiển một luồng thần niệm chìm vào trong thần thức hải, một lần nữa tra xét khối Hồn Thiên Bia kia!
Lúc này đây tại đồ án hai màu đen trắng ở trên tấm bia đá, những hạt ngân sa ở trong chiếc đồng hồ cát màu vàng đã rơi xuống phân nửa, không những thế phần còn lại chỉ khoảng một phần tư. Liễu Minh đã hai lần nhìn thấy thân thể của cự ma, tự nhiên biết được hy vong sinh tồn duy nhất bây giờ hoàn toàn phụ thuộc vào việc kích thích bong bóng khí thần bí.
Trong lòng đã có quyết định, hắn liền điên cuồng rót pháp lực vào Hồn Thiên Bia.
Sau khi tế luyện xong ba sợi xích phù văn, cự ma đầu lâu nhìn về thi thể của Lam Tỳ ở phía trước một cái sau đó vẻ mặt dữ tợn hiện ra, há miệng thật lớn hút thi thể của Lam Tỳ vào, những âm thanh nhai nuốt đáng sợ phát ra. Một lát sau, cái đầu cự ma lảo đảo lắc lư rồi khạc ra một khối huyết sắc nhục cầu nho nhỏ. Một mùi máu tanh gay mũi nhất thời tràn ngập khắp động quật.
Một màn kinh người như thế, chẳng những khiến Hải Yêu Hoàng hai mắt nhìn đăm đăm mà chính Liễu Minh cũng phải rùng mình mà cẩn thận quan sát khối nhục cầu kia vài lần.
Chỉ thấy bên ngoài huyết sắc nhục cầu hiện ra gân mạch chằng chịt. Lúc nhục cầu vừa rơi xuống liền khẽ động mấy cái sau đó nằm bất động. Tiếp theo, huyết cầu dường như phát ra khí tức sinh mệnh, đồng thời âm thanh “Phốc phốc” từ trong phát ra.
Vài thời thần đi qua, âm thanh phát ra càng lúc càng rõ ràng, tần số cũng nhanh chóng tăng lên. Một màn quỷ dị như thế, cho dù là Hải Yêu Hoàng sắc mặt cũng không khỏi có chút phát xanh. Huyết cầu toàn thân run lên, mặt ngoài bắt đầu phun ra mấy đạo cột sáng màu máu. Cột sáng ngày càng trở nên dày đặc, từ từ nối thành một quang đoàn huyết sắc, bao phủ huyết cầu vào bên trong.
“Oanh”
Ánh sáng màu máu lóe lên. Huyết sắc nhục cầu đã không còn thấy bóng dáng, mà ở vị trí của nó lại xuất hiện một đám sương máu. Bên trong làn sương máu, mơ hồ nhìn thấy một bóng người đang đứng lên.
Khi huyết vụ tản đi, đám người Liễu Minh trợn mắt há mồm phát hiện Lam Tỳ vốn đã chết đến độ không thể chết thêm lần nữa, lại đang đứng thẳng trước mặt mọi người. Lam Tỳ lúc này, thân thể đã hoàn hảo như lúc ban đầu, chẳng qua một thân áo bào tro giờ đây rách nát không chịu nổi, phía trên còn dính không ít vết máu, quanh thân lượn lờ từng đoàn khí đen. Tướng mạo của lão so với lúc trước càng thêm dữ tợn, làn da hiện đầy linh văn màu đen, chỗ cánh tay và bắp đùi sinh ra một tầng vảy xanh thật mỏng chớp lóe ánh sáng quỷ dị, hai tròng mắt chuyển động, tựa hồ một nửa vô hồn một nửa có linh tính. Sau khi Lam Tỳ hiện thân, trong miệng liền phát ra âm thanh trầm thấp như dã thú. Ánh mắt của gã nhìn về phía ba người Liễu Minh đang bị trói mang theo vẻ khát máu điên cuồng, rõ ràng thấy được thần trí đã hoàn toàn biến mất, cũng không còn khả năng nói chuyện. Hơn nữa, lão còn trực tiếp rơi vào trạng thái bán ma hóa!
Lúc này, cự ma đầu lâu mới cười hắc hắc nói vói Lam Tỳ bị ma hóa:
“Lam tiểu tử, ban đầu ta đã đáp ứng ngươi, chỉ cần người giúp ta làm xong việc, ta sẽ phải giúp ngươi tiến cấp Chân Đan. Giờ đây mặc dù ngươi đã bỏ mạng, nhưng bây giờ dùng máu thịt của ngươi biến thành khôi lỗi, sau này trở thành hóa thân thứ nhất của ta, chỉ cần thêm một chút thời gian cũng sẽ có thực lực Chân Đan. Như vậy, ta cũng xem như không hoàn toàn thất hứa với ngươi.”
Biên: nila32
Kim Giáp Phù Binh bị xuyên thủng. Cả cuồng phong phía trước lẫn kim nhân trong nháy mắt cùng nhau hóa thành từng điểm kim quang tiêu tán, một lần nữa khôi phục thành một tấm phù lục màu vàng.
“Bí phù Hoàng cân lực sĩ!” Gương mặt to lớn ở phía xa nhìn thấy linh văn màu vàng và đồ án tiểu nhân bên trên phù lục, tựa hồ vừa mừng vừa sợ, liền hé miệng thả ra một đạo ánh sáng mờ cuốn tấm phù lục đến bên cạnh mình, lập tức nuốt vào.
Mấy thời thần trôi qua.
Khi hai người Liễu Minh và Tân Nguyên lần nữa xuất hiện ở phía trước khuôn mặt màu đen liền trở nên giống như Hải Yêu Hoàng lúc trước, không thể mảy may nhúc nhích. Ba người nhìn nhau, không khỏi cùng gượng cười. Ngược lại, cô gái Già Lam này bị sợi xích phù văn buộc chặt, vẫn còn hôn mê bất tỉnh, không hề nhận biết gì đối với những chuyện đang xảy ra.
Lúc này, Liễu Minh tự nhiên nhận thức được sợi xích phù văn đang trói mình rõ ràng giống y chang phù liên dùng để trấn áp bàn chân thượng cổ cự ma đã từng tận mắt nhìn thấy ở bên trong bí cảnh Trấn Yêu Tháp của Nguyên Ma Tông. Chẳng qua phù liên lúc trước có bảy màu, mà sợi xích đang trói mình hiện tại chỉ có một màu đen. Trừ điều đó ra, hai thứ cơ hồ giống nhau như đúc. Họ Liễu tỏ vẻ âm tình bất định, nhưng trong lòng lại mơ hồ nghĩ đến điều gì đó.
Tiếp theo đó, gương mặt khổng lồ kia thình lình mất đi thân hình bằng đất đá, tựa hồ cũng không hề có hứng thú đối với việc lập tức cắn nuốt đám người Liễu Minh. Nó quét mắt về phía những con mồi ở phía trước một cái, trong miệng truyền ra tiếng chú ngữ trầm thấp! Mấy người Liễu Minh chỉ cảm thấy thân thể nhẹ đi một chút, lúc này lơ lửng trôi lên, theo cự diện bay về phía ngọn núi ở cách đó không xa. Thi thể của Lam Tỳ cũng bị một sợi xích cuốn lấy, bay theo mọi người.
Lúc gương mặt khổng lồ đến gần ngọn núi đột nhiên kêu lên một tiếng. Một đạo hào quang màu tím đen tuôn ra, lóe lên rồi chìm vào bên trong ngọn núi. Ngọn núi to lớn bỗng nổi lên một trận chấn động kịch liệt như sấm rền. Tại sườn núi hiện ra một khuôn mặt bằng đá khổng lồ, giống hắc diện ở trước mắt như đúc. Đồng thời, cái miệng bằng đá to lớn cũng chậm rãi mở ra, để lộ một con đường đá xanh rộng chừng vài trượng. Sau khi làm xong tất cả những thứ này, thân hình hắc diện trong nháy mắt thu nhỏ lại, hóa thành một cự nhân cao chừng một trượng, bay về phía lối vào. Liễu Minh cùng đám người ở phía sau không tự chủ được cũng tiến vào lối đi.
Đợi sau khi tất cả mọi người đều tiến vào, ánh sáng tỏa ra từ cánh cửa sau lưng đột nhiên ảm đạm, cái miệng bằng đá cũng từ từ khép lại. Sau đó, đám người Liễu Minh liền theo sau cự nhân, chậm rãi phi hành dọc theo lối vào. Mọi người lúc lên lúc xuống, không biết qua bao nhiêu thời gian mới thấy ánh sáng ở trước mắt, lúc này đã đến một cái thạch động rộng vài trăm trượng. Dọc đường đi, căn cứ theo phán đoán của Liễu Minh, nơi này hẳn là trung tâm của ngọn núi.
Ở giữa thạch động có một cái tế đàn màu đen giống cái tế đàn lúc trước ở Nguyên Ma Tông như đúc. Trên tế đàn được khắc vô số linh văn pháp trận cực lớn. Ở trung tâm pháp trận lại phong ấn một cái đầu lâu dữ tợn, hai mắt nhắm nghiền!
Cái đầu khổng lồ có một sừng đen nhánh, từ trên rũ xuống mái tóc màu bạc. Bao trùm bên ngoài đầu lâu phần lớn là một tầng vảy đen, xung quanh mơ hồ có từng tia khói xám lượn lờ, lộ vẻ thập phần thần bí. Xung quanh đầu lâu có từng sợi xích phù văn xuyên qua, nhưng một phần ba trong số đó đã biến thành màu đen nhánh như mực. Mà ở dưới tòa pháp trận to lớn cũng mơ hồ thấy được bộ dạng có chút không trọn vẹn. Ở từng rãnh pháp trận dường như có mấy vết cào sâu hoắm chừng một thước, thoạt nhìn hết sức bắt mắt.
Tuy Liễu Minh nhìn thấy cái đầu lâu dữ tợn trên tế đàn vẫn còn thanh tĩnh nhưng trong lòng lúc này lại vô cùng thấp thỏm lo lắng. Chỗ này quả nhiên là nơi phong ấn thượng cổ cự ma, hơn nữa còn là cái đầu, bộ phận trọng yếu nhất của nó. Nhìn quang cảnh có vẻ thanh tĩnh, nhưng cái đầu này rõ ràng đã thoát được một bộ phận phong ấn, chẳng trách có thể trực tiếp sử dụng hóa thân ở bên ngoài. Hải Yêu Hoàng và Tân Nguyên thấy cái đầu cự ma này, tự nhiên trên mặt hiện lên vẻ khó coi.
Hiển nhiên cả hai người đều liếc mắt là nhận ra được cái đầu cự ma bị phong ấn này có lai lịch to lớn!
Sắc mặt Hải Yêu Hoàng trong nháy mắt trở nên âm trầm dị thường, mà khuôn mặt của Tân Nguyên lại càng trở nên tái nhợt!
Sau khi hắc diện mang theo mọi người đi tới gần cái đầu khổng lồ này liền “phốc” một tiếng hóa thành một đoàn sương mù màu đen chui vào đỉnh đầu cự lâu.
Vài tiếng “Phanh phanh” vang lên!
Bốn người Liễu Minh cộng thêm thi thể của Lam Tỳ đột nhiên mất đi khống chế rơi thẳng xuống, nặng nề đập vào mặt đất. Cùng lúc đó, tại không trung nơi mà hắc diện đứng lúc trước lưu lại từng đoàn máu huyết trong suốt lớn chừng nắm tay, mặt ngoài tỏa ra hắc khí nhè nhẹ, chính là máu tươi do đám quáng nô bị nuốt vào lúc trước biến thành.
Ngoài ra, ở trung tâm huyết đoàn còn lơ lửng một tấm phù lục màu vàng, chính là bí phù hoàng cân lực sĩ!
Lúc này, cái đầu lâu dữ tợn trong làn sương đen liền chậm rãi mở hai mắt ra, hai ngọn lửa bạc lập tức hiện lên, ánh mắt rõ ràng giống y đúc hắc diện lúc trước. Ánh mắt của cái đầu lâu khổng lồ chậm rãi đảo qua đám người Liễu Minh, cuối cùng dừng lại ở huyết đoàn đang lơ lửng giữa không trung. Nó chợt mở miệng thả ra một đoàn ánh sáng mờ mờ màu đen tím, sau đó hút toàn bộ huyết đoàn đang lư lửng vào miệng. Kết quả cứ mỗi một đoàn máu huyết dung nhập vào, bên ngoài cái đầu khổng lồ liền dâng lên một trận huyết quang, hơi thở cũng mơ hồ tăng lên. Sau khi nuốt hết tất cả máu tươi, hai mắt của cự ma đầu lâu lóe lên tinh quang, bắt đầu rục rịch chuyển động.
Pháp trận trên tế đàn vốn dĩ lẳng lặng bất động lúc này vang lên hai tiếng ông ông, từng sợi xích phù văn tản mát ra ánh sáng bảy màu bắt đầu nhanh chóng co rút siết chặt lại. Trên gương mặt của đầu lâu khổng lồ nhất thời hiện ra vẻ thống khổ, trong miệng phát ra từng tiếng rống to như sấm rền.
“Phanh” “Phanh” “Phanh”!
Ước chừng thời gian một bữa cơm, ba sợi xích phù văn màu trắng bị cái đầu khổng lồ ương ngạnh chấn ra!
Cự ma đầu lâu lập tức phun ra mấy đạo ma diễm màu u lam, trong nháy mắt cuốn ba đoạn phù liên này vào trong, bắt đầu tế luyện. Chỉ thấy phù liên vốn dĩ toàn thân màu nhũ bạch, dưới u lam ma diễm thiêu đốt, bắt đầu co lại theo quy luật, từ từ ảm đạm đi.
Một lát sau, những sợi xích phù văn bị chấn ra này liền biến thành màu đen nhánh như mực.
…
Sau khi cái đầu cự ma cất tiếng cười quái dị liền hút tất cả phù liên đã tế luyện lẫn ma diễm vào trong miệng!
Những sợi xích mà tu sĩ thượng cổ vốn dùng làm linh khí phong ấn đầu cự ma giờ đây lại bị nó tế luyện thành vũ khí của mình.
“Thì ra đây là nơi thượng cổ tu sĩ phong ấn phần đầu của cự ma.”
Hải Yêu Hoàng và Tân Nguyên giờ đây mới biết lai lịch của vật đang vây khốn mình, dĩ nhiên vừa giận vừa sợ!
Tâm niệm Liễu Minh chuyển động thật nhanh, hắn vội nhắm hai mắt lại, điều khiển một luồng thần niệm chìm vào trong thần thức hải, một lần nữa tra xét khối Hồn Thiên Bia kia!
Lúc này đây tại đồ án hai màu đen trắng ở trên tấm bia đá, những hạt ngân sa ở trong chiếc đồng hồ cát màu vàng đã rơi xuống phân nửa, không những thế phần còn lại chỉ khoảng một phần tư. Liễu Minh đã hai lần nhìn thấy thân thể của cự ma, tự nhiên biết được hy vong sinh tồn duy nhất bây giờ hoàn toàn phụ thuộc vào việc kích thích bong bóng khí thần bí.
Trong lòng đã có quyết định, hắn liền điên cuồng rót pháp lực vào Hồn Thiên Bia.
Sau khi tế luyện xong ba sợi xích phù văn, cự ma đầu lâu nhìn về thi thể của Lam Tỳ ở phía trước một cái sau đó vẻ mặt dữ tợn hiện ra, há miệng thật lớn hút thi thể của Lam Tỳ vào, những âm thanh nhai nuốt đáng sợ phát ra. Một lát sau, cái đầu cự ma lảo đảo lắc lư rồi khạc ra một khối huyết sắc nhục cầu nho nhỏ. Một mùi máu tanh gay mũi nhất thời tràn ngập khắp động quật.
Một màn kinh người như thế, chẳng những khiến Hải Yêu Hoàng hai mắt nhìn đăm đăm mà chính Liễu Minh cũng phải rùng mình mà cẩn thận quan sát khối nhục cầu kia vài lần.
Chỉ thấy bên ngoài huyết sắc nhục cầu hiện ra gân mạch chằng chịt. Lúc nhục cầu vừa rơi xuống liền khẽ động mấy cái sau đó nằm bất động. Tiếp theo, huyết cầu dường như phát ra khí tức sinh mệnh, đồng thời âm thanh “Phốc phốc” từ trong phát ra.
Vài thời thần đi qua, âm thanh phát ra càng lúc càng rõ ràng, tần số cũng nhanh chóng tăng lên. Một màn quỷ dị như thế, cho dù là Hải Yêu Hoàng sắc mặt cũng không khỏi có chút phát xanh. Huyết cầu toàn thân run lên, mặt ngoài bắt đầu phun ra mấy đạo cột sáng màu máu. Cột sáng ngày càng trở nên dày đặc, từ từ nối thành một quang đoàn huyết sắc, bao phủ huyết cầu vào bên trong.
“Oanh”
Ánh sáng màu máu lóe lên. Huyết sắc nhục cầu đã không còn thấy bóng dáng, mà ở vị trí của nó lại xuất hiện một đám sương máu. Bên trong làn sương máu, mơ hồ nhìn thấy một bóng người đang đứng lên.
Khi huyết vụ tản đi, đám người Liễu Minh trợn mắt há mồm phát hiện Lam Tỳ vốn đã chết đến độ không thể chết thêm lần nữa, lại đang đứng thẳng trước mặt mọi người. Lam Tỳ lúc này, thân thể đã hoàn hảo như lúc ban đầu, chẳng qua một thân áo bào tro giờ đây rách nát không chịu nổi, phía trên còn dính không ít vết máu, quanh thân lượn lờ từng đoàn khí đen. Tướng mạo của lão so với lúc trước càng thêm dữ tợn, làn da hiện đầy linh văn màu đen, chỗ cánh tay và bắp đùi sinh ra một tầng vảy xanh thật mỏng chớp lóe ánh sáng quỷ dị, hai tròng mắt chuyển động, tựa hồ một nửa vô hồn một nửa có linh tính. Sau khi Lam Tỳ hiện thân, trong miệng liền phát ra âm thanh trầm thấp như dã thú. Ánh mắt của gã nhìn về phía ba người Liễu Minh đang bị trói mang theo vẻ khát máu điên cuồng, rõ ràng thấy được thần trí đã hoàn toàn biến mất, cũng không còn khả năng nói chuyện. Hơn nữa, lão còn trực tiếp rơi vào trạng thái bán ma hóa!
Lúc này, cự ma đầu lâu mới cười hắc hắc nói vói Lam Tỳ bị ma hóa:
“Lam tiểu tử, ban đầu ta đã đáp ứng ngươi, chỉ cần người giúp ta làm xong việc, ta sẽ phải giúp ngươi tiến cấp Chân Đan. Giờ đây mặc dù ngươi đã bỏ mạng, nhưng bây giờ dùng máu thịt của ngươi biến thành khôi lỗi, sau này trở thành hóa thân thứ nhất của ta, chỉ cần thêm một chút thời gian cũng sẽ có thực lực Chân Đan. Như vậy, ta cũng xem như không hoàn toàn thất hứa với ngươi.”
Tác giả :
Vong Ngữ