Ma Thiên Ký
Chương 308: Trấn Yêu tháp
Dịch giả: luv
Biên: nila32
“Sư tổ luôn yêu thương đệ tử rất nhiều, thậm chí ngay cả vô thượng đại pháp cũng truyền dạy cho đệ tử. Đơn Cam luôn ghi nhớ trong lòng.” Đơn Cam vô cùng cung kính trả lời.
“Rất tốt! Ta hiện tại có một việc cần kiểm chứng, trước tiên ngươi uống hết chén linh tửu này đi,sau đó ta sẽ thi pháp với ngươi, ngươi sẽ tạm thời rơi vào trong ảo cảnh, sáng mai ngươi sẽ tỉnh lại.” Nam tử trong quan tài nhàn nhạt nói, tiếp theo nắp quan tai màu đen mở ra, từ đó bay ra một ly rượu thơm phức, lắc lư một cái liền vững vàng rơi xuống cạnh Đơn Cam.
Thanh niên tiếp lấy chén rượu nhìn vào, chỉ thấy Linh tửu xanh nhạt sền sệt, tỏa ra dược hương nồng đậm, trên mặt không khỏi hiện lên một tia chần chừ.
“Linh tửu này chứa lượng lớn linh lực bên trong, không khác gì Linh Đan bình thường, có lợi ích lớn đối với thân thể ngươi đó. Ngươi uống đi rồi trở về hảo hảo luyện hóa, mới vận dụng được tối đa dược lực” Nam tử trong quan tài nói thêm.
Tuy rằng âm thanh gã hiện lên chút thiếu kiên nhẫn, thanh niên lúc này nội tâm khẽ buông lỏng, nhớ tới tên kia nhiều năm tận lực bồi dưỡng hắn, cảm thấy bản thân suy nghĩ hơi nhiều. Với bổn sự thông thiên của vị sư tổ này, nếu muốn gây bất lợi cho mình, không nhất thiết phải động tay động chân với ly linh tửu kia. Hơn nữa trước kia số lần ngẫu nhiên ban thưởng linh dược cho hắn cũng không ít. Đơn Cam nghĩ vậy, sau khi vái tạ một tiếng, liền đem chén rượu uống cạn, tức thời một cỗ nhiệt lưu tuôn ra trong cơ thể, nhanh chóng chuyển hóa thành một tia tinh thuần pháp lực.
Linh tửu này quả nhiên có thể làm tăng tiến pháp lực một cách kỳ diệu!
Thanh niên cảm thấy vậy thì nội tâm vui vẻ, không còn chút hoài nghi. Đúng lúc này từ trong quan tài hắc khí trùng thiên, cuồn cuộn ngưng tụ, hóa thành một khuôn mặt mơ hồ, trong hốc mắt mơ hồ hiện ra hai cái lục sắc nhãn châu. Đơn Cam theo bản năng nhìn vào lục sắc nhãn châu, lúc này hắn chỉ cảm thấy lục quang đại phóng trong thần thức “Oanh” một tiếng, biểu hiện trên mặt trở nên ngưng trệ. Lúc này, gương mặt màu đen lại phun ra một hồi chú ngữ tối nghĩa, âm thanh cũng biến thành một đoàn hắc khí bổ nhào về phía người thanh niên. Một tiếng kêu thê lương vang vọng trong đại điện…
Sáng sớm hôm sau, 'Đơn Cam' điềm nhiên như không có việc gì xảy ta tiêu sái rời khỏi đại điện, một mạch ly khai. Cùng lúc đó, trong quan tài màu đen lại yên tĩnh, không hề có âm thanh nào tiếp tục phát ra. Cùng một thời gian, Trong nghị sự đại điện Cửu Ma Sơn, hắc bào lão giả cùng Tiêu Duyệt Bạch đang bàn về việc của Liễu Minh.
“Như ngươi nói, hắn có thân thể vô cùng cường đại, đích xác là một gã luyện thể sĩ.”Chưởng môn Nguyên Ma Tông sau khi nghe Tiêu Duyệt Bạch giảng giải mặt hiện lên một tia kinh ngạc nói.
“Đúng là như vậy. Nếu không hắn không có khả năng một chiêu áp đảo sát quang chi lực trên người Quan sư đệ” Tiêu Duyệt Bạch ngưng trọng trả lời.
“Ân, Quan sư đệ tuy không phải luyện thể sĩ chân chính, nhưng bản thân cũng kiêm tu Luyện thể chi đạo, hơn nữa trước kia đạt được kỳ ngộ thân thể lại càng cường hãn. Lại triệu hồi Di Sát Ma Thần vốn nổi tiếng cậy mạnh, mà vẫn bị hắn dùng lực lượng đánh tan, chỉ sợ không phải luyện thể sĩ thông thường.” Hắc bào lão giả ánh mắt chớp động chậm rãi nói.
“Ý huynh nói Liễu Minh thuộc dạng luyện thể sĩ vượt cấp?” Tiêu Duyệt Bạch nghe vậy sắc mặt đại biến.
“Hơn phân nửa là vậy. Có điều khi hắn động thủ, trong cơ thể cũng triệu xuất hắc sắc Vụ Giao! Man Quỷ Tông có loại công pháp này sao?” Hắc bào lão giả suy nghĩ một lúc lại hỏi.
“Cái này ta cũng không rõ, nhưng nếu huynh muốn biết, ta có thể đi điều tra qua. Nhưng ta đối với viên châu hắn lấy ra thấy hứng thú hơn chút. Phi Tuyết Thuật tiểu thành của Hàn Lê toàn lực đánh xuống chính ta cũng không giám đón đỡ chính diện. Nhưng hắn chỉ dùng một kiện linh khí đơn giản bài trừ đi. Đến thượng phẩm linh khí cũng không thể làm ra sự tình như vậy!” Tiêu Duyệt Bạch tấm tắc kêu kỳ lạ nói.
“Được rồi! Tuy công pháp của hắn có chút kỳ lạ nhưng làm gì có tông môn nào mà không có bí thuật hiếm có người biết. Về phần linh khí của hắn uy lực tất nhiên càng lớn càng tốt. Nếu trước kia chỉ có năm thành nắm chắc, hiện tại có lẽ lên tầm sáu bảy thành rồi. Đối với bổn môn mà nói, đây cũng là một tin tức tốt” Hắc bào lão giả suy tư trả lời.
“Đúng là vậy. Nhưng cho hắn đi đối phó chính là một đầu ma thú đạt đến cảnh giới hậu kỳ, không phải là thứ yêu thú bình thường có thể so sánh. Không biết có nên nói cho hắn một chút để hắn chuẩn bị không, nói không chừng sẽ có thêm vài phần nắm chắc.” Tiêu Duyệt Bạch gật gật đầu, lại hỏi.
“Cái này không cần. Coi như hắn biết việc này cũng không có tác dụng lớn. Nhỡ ra hắn sợ hãi, đổi ý đó.”
Nếu hắn có thể sống ra khỏi tháp, chúng ta chỉ cần thoái thác không biết Yêu mãng bị Ma khí xâm nhiễm tiến thành Ma Mãng là được rồi. Cung lắm cho thêm hắn vài chỗ tốt là được. Ngược lại với Hàn Lê nhất định phải trang bị đầy đủ cho hắn vật phẩm khắc chế Ma thú. Van nhất Ma mãng mạnh quá dự đoán, cũng có thể giúp hắn bình yên đi ra.” Hắc bào lão giả lắc đầu nói.
Tiêu Duyệt Bạch nghe vậy, lúc này cũng không phản đối gì. Còn dư lại hơn nửa tháng, ngoại trừ Tiêu Duyệt Bạch đến thăm một lần, cũng không còn người nào đến chỗ Liễu Minh. Một ngày, hắn đang nghỉ ngơi, bỗng nhiên từ cửa sổ bay vào một viên hỏa cầu đỏ thẫm. Liễu Minh thần sắc khẽ động, một tay đánh vào hư không. Lập tức “ầm” một tiếng, hỏa cầu nổ thành từng luồng ánh sáng đỏ, đồng thời truyền ra âm thanh mỉm cười của Tiêu Duyệt Bạch:
“Liễu đạo hữu, ngươi bây giờ có thể đến đại điện bổn tông, Trấn Yêu Tháp không lâu sau sẽ chính thức mở ra.”
Liễu Minh nghe xong liền trở nên vui vẻ, không nói hai lời đứng dậy hóa thành một đoàn hắc khí bay ra ngoài. Sau thời gian một bữa cơm, Liễu Minh dưới sự hướng dẫn của đệ tử Nguyên Ma Môn lần nữa đi tới nghị sự đại điện Cự Ma Sơn. Chỗ đó ngoại trừ Tiêu Duyệt Bạch, hắc bào lão giả còn có năm sáu tên Linh Sư khác. Trong đó có Hàn Lê cùng thiếu nữ tóc dài bộ dáng mười ba mười bốn tuổi từng gặp không lâu trước. Về phần mấy người khác cũng tầm bốn năm mươi tuổi, dùng ánh mắt hiếu kỳ dò xét hắn liên tục.
“Liễu đạo hữu nếu đã chuẩn bị xong, chúng ta liền lên đường, đệ tử khác đã chờ trước tại Trấn Yêu Tháp.”
Chưởng môn Nguyên Ma Tông nhìn thấy liễu minh liền mỉm cười nói, cũng không có ý giới thiệu người khác.
“Tất nhiên không có vấn đề, tại hạ vẫn đang chờ đợi ngày này đến đấy.” Liễu Minh thấy vậy, cũng không nhiều lời cười cười nói.
Tiếp theo hắn lần lượt gật đầu với Tiêu Duyệt Bạch cùng Hàn Lê. Tiêu Duyệt Bạch đương nhiên tươi cười chào lại, Hàn Lê thì mặt không biểu tình thoáng gật đầu. Mà thiếu nữ tên Nhu Nhi lại nhìn Liễu Minh cười hì hì. Thời gian tiếp theo, mọi người cùng đi theo hắc bào lão giả ra khỏi đại điện, cũng bay thẳng về phía sau thạch lâm bay đi. Ước chừng sau khi bay khoảng bảy tám dặm, liền gặp một vài kình thiên thạch trụ thưa thớt.
Liễu Minh nheo mắt chứng kiến tòa 'Trấn Yêu Tháp' kia. Đây là một tòa thạch tháo màu đen cao hơn trăm trượng khiến một đám cột đá bốn phía trông thực sự như tiểu vu kiến đại vu trở nên cực kỳ tầm thường. Nếu như không phải trước tòa tháp có mười mấy tên Nguyên Ma Môn đệ tử, chỉ sợ hắn cũng không dám tin kiến trúc này thực sự chính là 'Trấn Yêu Tháp'. Một đám Linh Sư lúc này hạ xuống giữa đám người, phần đông đệ tử Linh Đồ nhao nhao kính cẩn cúi chào hắc bào lão giả.
“Mấy vị sư đệ, bắt đâu giải trừ phong ấn đi.” Hắc bào lão giả khoát tay chặn lại, dứt khoát hướng đám người Tiêu Duyệt Bạch nói.
Những người này tự nhiên đáp ứng một tiếng. Ngoại trừ thiếu nữ tóc dài, Hàn Lê, Liễu Minh những Linh Sư khác bước về bốn phương tám hướng thạch tháp bao vây lại, tất cả từ trong người móc ra một cái Hắc U cổ kính. Tấm kính lớn cỡ bàn tay, bề mặt bóng loáng hiện lên vẻ âm trầm, cũng không biết do tài liệu nào luyện thành. Chưởng môn Nguyên Ma Tông phân phó thủ hạ một tiếng, lúc này mấy người quát khẽ một tiếng, đem Pháp lực điên cuồng rót vào Pháp Khí trong tay. Sau một khắc, Tiếng “Phốc Phốc” nổi lên, từng đạo hắc sắc quang trụ run rẩy bắn ra từ cổ kính, đồng thời đánh vào đỉnh tháp. Lúc này từng tiếng “oanh long” vang lên, hắc sắc quang trụ phun lên một chỗ, không gian kịch liệt chấn động một hồi, một viên hắc sắc quang cầu nhanh chóng hình thành, thể tích ngày một lớn.
Liễu Minh đứng tại chỗ tập trung tư tưởng suy ngẫm nhìn hắc sắc quang cầu, mặt hiện lên vài phần trịnh trọng. Thông qua Tinh Thần lực, hắn có thể cảm ứng một cách rõ ràng uy năng khủng khiếp của quả cầu, nếu nó nổ tung chỉ sợ san phẳng không gian gần dặm. Vẻ mặt Liễu Minh khẽ động, bỗng nhiên không có chút dấu hiệu quay đầu nhìn về phía sau, kết quả vừa vặn chạm phải ánh mắt một tên Linh Đồ.
Nhưng dù nhìn rõ khuôn mặt tên kia, hắn vẫn không khỏi cảm thấy nao nao. Người này là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, chính là Đơn Cam, đệ tử Nguyên Ma Môn. Đơn Cam dường như cũng không ngờ Liễu Minh sẽ quay đầu tới đây liền lúng túng cười cúi đầu xuống. Liễu Minh trong lòng có chút không thoải mái, nhưng vẫn bất động thanh sắc quay đầu lại, tiếp tục nhìn về phía hắc sắc quang cầu. Lúc này đường kính quang cầu đã bành trướng lên tới năm sáu trượng, bốn phía là đám linh sư thúc dục cổ kính đầu đầy mồ hôi, tiếng thở dốc phát ra không ngớt. Giờ phút này, Chưởng môn Nguyên Ma Tông thần sắc ngưng trọng cầm cổ kính trong tay ném ra, rồi lật tay lấy ra một Pháp khí óng ánh trắng noãn, miệng lẩm bẩm tế về hướng không trung.
Biên: nila32
“Sư tổ luôn yêu thương đệ tử rất nhiều, thậm chí ngay cả vô thượng đại pháp cũng truyền dạy cho đệ tử. Đơn Cam luôn ghi nhớ trong lòng.” Đơn Cam vô cùng cung kính trả lời.
“Rất tốt! Ta hiện tại có một việc cần kiểm chứng, trước tiên ngươi uống hết chén linh tửu này đi,sau đó ta sẽ thi pháp với ngươi, ngươi sẽ tạm thời rơi vào trong ảo cảnh, sáng mai ngươi sẽ tỉnh lại.” Nam tử trong quan tài nhàn nhạt nói, tiếp theo nắp quan tai màu đen mở ra, từ đó bay ra một ly rượu thơm phức, lắc lư một cái liền vững vàng rơi xuống cạnh Đơn Cam.
Thanh niên tiếp lấy chén rượu nhìn vào, chỉ thấy Linh tửu xanh nhạt sền sệt, tỏa ra dược hương nồng đậm, trên mặt không khỏi hiện lên một tia chần chừ.
“Linh tửu này chứa lượng lớn linh lực bên trong, không khác gì Linh Đan bình thường, có lợi ích lớn đối với thân thể ngươi đó. Ngươi uống đi rồi trở về hảo hảo luyện hóa, mới vận dụng được tối đa dược lực” Nam tử trong quan tài nói thêm.
Tuy rằng âm thanh gã hiện lên chút thiếu kiên nhẫn, thanh niên lúc này nội tâm khẽ buông lỏng, nhớ tới tên kia nhiều năm tận lực bồi dưỡng hắn, cảm thấy bản thân suy nghĩ hơi nhiều. Với bổn sự thông thiên của vị sư tổ này, nếu muốn gây bất lợi cho mình, không nhất thiết phải động tay động chân với ly linh tửu kia. Hơn nữa trước kia số lần ngẫu nhiên ban thưởng linh dược cho hắn cũng không ít. Đơn Cam nghĩ vậy, sau khi vái tạ một tiếng, liền đem chén rượu uống cạn, tức thời một cỗ nhiệt lưu tuôn ra trong cơ thể, nhanh chóng chuyển hóa thành một tia tinh thuần pháp lực.
Linh tửu này quả nhiên có thể làm tăng tiến pháp lực một cách kỳ diệu!
Thanh niên cảm thấy vậy thì nội tâm vui vẻ, không còn chút hoài nghi. Đúng lúc này từ trong quan tài hắc khí trùng thiên, cuồn cuộn ngưng tụ, hóa thành một khuôn mặt mơ hồ, trong hốc mắt mơ hồ hiện ra hai cái lục sắc nhãn châu. Đơn Cam theo bản năng nhìn vào lục sắc nhãn châu, lúc này hắn chỉ cảm thấy lục quang đại phóng trong thần thức “Oanh” một tiếng, biểu hiện trên mặt trở nên ngưng trệ. Lúc này, gương mặt màu đen lại phun ra một hồi chú ngữ tối nghĩa, âm thanh cũng biến thành một đoàn hắc khí bổ nhào về phía người thanh niên. Một tiếng kêu thê lương vang vọng trong đại điện…
Sáng sớm hôm sau, 'Đơn Cam' điềm nhiên như không có việc gì xảy ta tiêu sái rời khỏi đại điện, một mạch ly khai. Cùng lúc đó, trong quan tài màu đen lại yên tĩnh, không hề có âm thanh nào tiếp tục phát ra. Cùng một thời gian, Trong nghị sự đại điện Cửu Ma Sơn, hắc bào lão giả cùng Tiêu Duyệt Bạch đang bàn về việc của Liễu Minh.
“Như ngươi nói, hắn có thân thể vô cùng cường đại, đích xác là một gã luyện thể sĩ.”Chưởng môn Nguyên Ma Tông sau khi nghe Tiêu Duyệt Bạch giảng giải mặt hiện lên một tia kinh ngạc nói.
“Đúng là như vậy. Nếu không hắn không có khả năng một chiêu áp đảo sát quang chi lực trên người Quan sư đệ” Tiêu Duyệt Bạch ngưng trọng trả lời.
“Ân, Quan sư đệ tuy không phải luyện thể sĩ chân chính, nhưng bản thân cũng kiêm tu Luyện thể chi đạo, hơn nữa trước kia đạt được kỳ ngộ thân thể lại càng cường hãn. Lại triệu hồi Di Sát Ma Thần vốn nổi tiếng cậy mạnh, mà vẫn bị hắn dùng lực lượng đánh tan, chỉ sợ không phải luyện thể sĩ thông thường.” Hắc bào lão giả ánh mắt chớp động chậm rãi nói.
“Ý huynh nói Liễu Minh thuộc dạng luyện thể sĩ vượt cấp?” Tiêu Duyệt Bạch nghe vậy sắc mặt đại biến.
“Hơn phân nửa là vậy. Có điều khi hắn động thủ, trong cơ thể cũng triệu xuất hắc sắc Vụ Giao! Man Quỷ Tông có loại công pháp này sao?” Hắc bào lão giả suy nghĩ một lúc lại hỏi.
“Cái này ta cũng không rõ, nhưng nếu huynh muốn biết, ta có thể đi điều tra qua. Nhưng ta đối với viên châu hắn lấy ra thấy hứng thú hơn chút. Phi Tuyết Thuật tiểu thành của Hàn Lê toàn lực đánh xuống chính ta cũng không giám đón đỡ chính diện. Nhưng hắn chỉ dùng một kiện linh khí đơn giản bài trừ đi. Đến thượng phẩm linh khí cũng không thể làm ra sự tình như vậy!” Tiêu Duyệt Bạch tấm tắc kêu kỳ lạ nói.
“Được rồi! Tuy công pháp của hắn có chút kỳ lạ nhưng làm gì có tông môn nào mà không có bí thuật hiếm có người biết. Về phần linh khí của hắn uy lực tất nhiên càng lớn càng tốt. Nếu trước kia chỉ có năm thành nắm chắc, hiện tại có lẽ lên tầm sáu bảy thành rồi. Đối với bổn môn mà nói, đây cũng là một tin tức tốt” Hắc bào lão giả suy tư trả lời.
“Đúng là vậy. Nhưng cho hắn đi đối phó chính là một đầu ma thú đạt đến cảnh giới hậu kỳ, không phải là thứ yêu thú bình thường có thể so sánh. Không biết có nên nói cho hắn một chút để hắn chuẩn bị không, nói không chừng sẽ có thêm vài phần nắm chắc.” Tiêu Duyệt Bạch gật gật đầu, lại hỏi.
“Cái này không cần. Coi như hắn biết việc này cũng không có tác dụng lớn. Nhỡ ra hắn sợ hãi, đổi ý đó.”
Nếu hắn có thể sống ra khỏi tháp, chúng ta chỉ cần thoái thác không biết Yêu mãng bị Ma khí xâm nhiễm tiến thành Ma Mãng là được rồi. Cung lắm cho thêm hắn vài chỗ tốt là được. Ngược lại với Hàn Lê nhất định phải trang bị đầy đủ cho hắn vật phẩm khắc chế Ma thú. Van nhất Ma mãng mạnh quá dự đoán, cũng có thể giúp hắn bình yên đi ra.” Hắc bào lão giả lắc đầu nói.
Tiêu Duyệt Bạch nghe vậy, lúc này cũng không phản đối gì. Còn dư lại hơn nửa tháng, ngoại trừ Tiêu Duyệt Bạch đến thăm một lần, cũng không còn người nào đến chỗ Liễu Minh. Một ngày, hắn đang nghỉ ngơi, bỗng nhiên từ cửa sổ bay vào một viên hỏa cầu đỏ thẫm. Liễu Minh thần sắc khẽ động, một tay đánh vào hư không. Lập tức “ầm” một tiếng, hỏa cầu nổ thành từng luồng ánh sáng đỏ, đồng thời truyền ra âm thanh mỉm cười của Tiêu Duyệt Bạch:
“Liễu đạo hữu, ngươi bây giờ có thể đến đại điện bổn tông, Trấn Yêu Tháp không lâu sau sẽ chính thức mở ra.”
Liễu Minh nghe xong liền trở nên vui vẻ, không nói hai lời đứng dậy hóa thành một đoàn hắc khí bay ra ngoài. Sau thời gian một bữa cơm, Liễu Minh dưới sự hướng dẫn của đệ tử Nguyên Ma Môn lần nữa đi tới nghị sự đại điện Cự Ma Sơn. Chỗ đó ngoại trừ Tiêu Duyệt Bạch, hắc bào lão giả còn có năm sáu tên Linh Sư khác. Trong đó có Hàn Lê cùng thiếu nữ tóc dài bộ dáng mười ba mười bốn tuổi từng gặp không lâu trước. Về phần mấy người khác cũng tầm bốn năm mươi tuổi, dùng ánh mắt hiếu kỳ dò xét hắn liên tục.
“Liễu đạo hữu nếu đã chuẩn bị xong, chúng ta liền lên đường, đệ tử khác đã chờ trước tại Trấn Yêu Tháp.”
Chưởng môn Nguyên Ma Tông nhìn thấy liễu minh liền mỉm cười nói, cũng không có ý giới thiệu người khác.
“Tất nhiên không có vấn đề, tại hạ vẫn đang chờ đợi ngày này đến đấy.” Liễu Minh thấy vậy, cũng không nhiều lời cười cười nói.
Tiếp theo hắn lần lượt gật đầu với Tiêu Duyệt Bạch cùng Hàn Lê. Tiêu Duyệt Bạch đương nhiên tươi cười chào lại, Hàn Lê thì mặt không biểu tình thoáng gật đầu. Mà thiếu nữ tên Nhu Nhi lại nhìn Liễu Minh cười hì hì. Thời gian tiếp theo, mọi người cùng đi theo hắc bào lão giả ra khỏi đại điện, cũng bay thẳng về phía sau thạch lâm bay đi. Ước chừng sau khi bay khoảng bảy tám dặm, liền gặp một vài kình thiên thạch trụ thưa thớt.
Liễu Minh nheo mắt chứng kiến tòa 'Trấn Yêu Tháp' kia. Đây là một tòa thạch tháo màu đen cao hơn trăm trượng khiến một đám cột đá bốn phía trông thực sự như tiểu vu kiến đại vu trở nên cực kỳ tầm thường. Nếu như không phải trước tòa tháp có mười mấy tên Nguyên Ma Môn đệ tử, chỉ sợ hắn cũng không dám tin kiến trúc này thực sự chính là 'Trấn Yêu Tháp'. Một đám Linh Sư lúc này hạ xuống giữa đám người, phần đông đệ tử Linh Đồ nhao nhao kính cẩn cúi chào hắc bào lão giả.
“Mấy vị sư đệ, bắt đâu giải trừ phong ấn đi.” Hắc bào lão giả khoát tay chặn lại, dứt khoát hướng đám người Tiêu Duyệt Bạch nói.
Những người này tự nhiên đáp ứng một tiếng. Ngoại trừ thiếu nữ tóc dài, Hàn Lê, Liễu Minh những Linh Sư khác bước về bốn phương tám hướng thạch tháp bao vây lại, tất cả từ trong người móc ra một cái Hắc U cổ kính. Tấm kính lớn cỡ bàn tay, bề mặt bóng loáng hiện lên vẻ âm trầm, cũng không biết do tài liệu nào luyện thành. Chưởng môn Nguyên Ma Tông phân phó thủ hạ một tiếng, lúc này mấy người quát khẽ một tiếng, đem Pháp lực điên cuồng rót vào Pháp Khí trong tay. Sau một khắc, Tiếng “Phốc Phốc” nổi lên, từng đạo hắc sắc quang trụ run rẩy bắn ra từ cổ kính, đồng thời đánh vào đỉnh tháp. Lúc này từng tiếng “oanh long” vang lên, hắc sắc quang trụ phun lên một chỗ, không gian kịch liệt chấn động một hồi, một viên hắc sắc quang cầu nhanh chóng hình thành, thể tích ngày một lớn.
Liễu Minh đứng tại chỗ tập trung tư tưởng suy ngẫm nhìn hắc sắc quang cầu, mặt hiện lên vài phần trịnh trọng. Thông qua Tinh Thần lực, hắn có thể cảm ứng một cách rõ ràng uy năng khủng khiếp của quả cầu, nếu nó nổ tung chỉ sợ san phẳng không gian gần dặm. Vẻ mặt Liễu Minh khẽ động, bỗng nhiên không có chút dấu hiệu quay đầu nhìn về phía sau, kết quả vừa vặn chạm phải ánh mắt một tên Linh Đồ.
Nhưng dù nhìn rõ khuôn mặt tên kia, hắn vẫn không khỏi cảm thấy nao nao. Người này là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, chính là Đơn Cam, đệ tử Nguyên Ma Môn. Đơn Cam dường như cũng không ngờ Liễu Minh sẽ quay đầu tới đây liền lúng túng cười cúi đầu xuống. Liễu Minh trong lòng có chút không thoải mái, nhưng vẫn bất động thanh sắc quay đầu lại, tiếp tục nhìn về phía hắc sắc quang cầu. Lúc này đường kính quang cầu đã bành trướng lên tới năm sáu trượng, bốn phía là đám linh sư thúc dục cổ kính đầu đầy mồ hôi, tiếng thở dốc phát ra không ngớt. Giờ phút này, Chưởng môn Nguyên Ma Tông thần sắc ngưng trọng cầm cổ kính trong tay ném ra, rồi lật tay lấy ra một Pháp khí óng ánh trắng noãn, miệng lẩm bẩm tế về hướng không trung.
Tác giả :
Vong Ngữ