Ma Thần Tướng Quân
Quyển 16 - Chương 20: Xông qua biên giới
Hiện tại bọn họ tự mình còn lo chưa xong, sao có thể để ý tới quốc gia vừa nhỏ vừa xa xôi như Dạ Lang quốc này.
Sơn trung vô lão hổ, hầu tử xưng đại vương (tạm dịch: Xứ mù thằng chột làm vua, hehehe).
Vì Dạ Lang quốc không hề trải qua chiến hỏa đáng sợ tẩy lễ nên nền văn minh của nó vốn là lạc hậu nhất giờ lại trở thành tiên tiến ở khu vực Áng Cách Tát.
Rất nhiều thế lực nhỏ gần đó không sống nổi, sau này cũng không còn người ngoài để cướp, chỉ đành cố gắng công kích lẫn nhau.
Nhưng cho dù hạ được thế lực khác, bọn chúng cũng phát hiện ra đối phương so với mình còn cùng khổ hơn, căn bản không có lương thực, thuốc men để sinh sống.
Con người cho dù tàn nhẫn, hung hăng đến đâu thì vẫn cần phải ăn cơm.
Khi hết đường xoay trở, ngay cả rễ cây cũng không có mà ăn, các thế lực đều nhắm vào Dạ Lang quốc "giàu mạnh".
Đầu tiên, quốc vương Dạ Lang quốc anh minh vô cùng, chỉ cần những người bên ngoài đến chịu thần phục, hơn nữa trên người không có mầm bệnh thì y đều tiếp nạp.
Cứ như thế, càng lúc càng nhiều lưu dân thổ phỉ cường đạo đều tiến vào Dạ Lang quốc, nhưng không ngờ như vậy lại dẫn đến căn nguyên động loạn. Bọn cướp này đối mặt với người Dạ Lang quốc ăn no mặc ấm thì bản tính tham lam không thể nào kềm chế được, muốn chúng cày ruộng làm thuê kiếm tiền như người thường thì chúng sao có thể cam tâm?
Sau cùng, mâu thuẫn không thể giải quyết cũng đã sinh ra.
Khi bọn lưu dân tứ xứ này phá phách cướp bóc, sự yên bình của Dạ Lang quốc đã bị mất đi.
Dạ Lang quốc vương vốn là người hùng tài đại lược, tức thì giận dữ, sai quân trấn áp, phong tỏa biên giới, không cho bất kỳ lưu dân thổ phỉ nào tiến vào Dạ Lang quốc nữa.
Cả quốc gia trải qua một cơn cơn mưa máu, tất cả thành phần bất an trong nội bộ đều bị quét sạch.
Chỉ là bên ngoài, vì biên giới phong tỏa nên mâu thuẫn giữa Dạ Lang quốc và các thế lực bên ngoài biến thành kịch liệt vô cùng, Dạ Lang quốc vương đã rút kinh nghiệm, tuyệt không mở cửa biên giới, cũng không tiếp thụ bất kỳ thế lực nào đầu hàng.
Tia hy vọng cuối cùng đám người đói đến phát điên rốt cục cũng đã bị dập tắt.
Cho dù chúng sợ quân chính quy của Dạ Lang quốc, nhưng chết đói cũng là chết, huống gì còn có ôn dịch uy hiếp, bọn người này ôm tấm lòng liều chết bắt đầu tụ tập ở biên giới Dạ Lang quốc, hơn nữa các thế lực lớn đều bỏ hết ân oán ngày trước, liên hợp với nhau bí mật dự mưu chuẩn bị tiến đánh Dạ Lang quốc.
Những thế lực này phân tán thì tuyệt không phải là đối thủ của Dạ Lang quốc, nhưng liên hợp lại thì trở thành một lực lượng không thể coi thường.
Hơn nữa còn có lưu dân khắp nơi nghe tin không ngừng kéo đến.
Nhân số lưu dân tụ tập ở biên ải tăng lên gấp mấy lần, quốc vương Dạ Lang quốc cũng nhìn ra tình hình không ổn, cơ hồ động viên toàn quốc phòng thủ ở biên giới.
Lưu dân tuy nhân số hơn nhiều nhưng vũ khí và mức độ huấn luyện thì binh sĩ Dạ Lang quốc hiển nhiên chiếm cứ ưu thế.
Nhưng mà không biết tên thủ lĩnh giặc cướp nào nghĩ ra một chiêu âm độc, hắn không ngờ lại tổ chức một đội quân toàn người bị nhiễm bệnh, chuẩn bị xông vào phòng tuyến. Đây là chiêu số đồng quy ư tận, nên biết bệnh dịch một khi lan ra thì cả Dạ Lang quốc cũng sẽ bị hủy diệt.
Dạ Lang quốc vương nhanh chóng tổ chức một đội quân cảm tử.
Vì ngăn trở địch nhân xâm nhập, những quân nhân này đều quyết tử chống lại đám quân bị bệnh.
Một cơn lốc xoáy mạnh mẽ sắp dấy lên.
Ngày hôm nay, biên giới Dạ Lang quốc chợt xuất hiện hai người kỳ quái, họ thoạt nhìn thì giống cha con, nhưng cũng giống anh em, bất quá khi tới gần thì thấy rõ họ tịnh không có quan hệ huyết thống, vì màu tóc và màu mắt của hai người hoàn toàn khác nhau.
Hai người này đều mặc bì giáp cổ xưa, mái tóc dài buộc ra sau đầu, hông đeo đại kiếm, hơn nữa thần sắc đều thản nhiên giống nhau.
Nhãn thần của họ không có chút tình cảm nào, tuy không có vẻ gì hung ác nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác áp bức và sợ hãi.
Người có niên kỷ lớn hơn tóc đen mắt đen, thân hình cao lớn tráng kiện, giống như một cái đầm sâu không thấy đáy khiến người ta không thể nào đoán ra thân phận của hắn.
Thiếu niên còn lại thì tóc xám mắt vàng sẫm, thân hình gầy ốm trầm tĩnh, ánh mắt trấn định và điềm tĩnh mà ở lứa tuổi đó không ai có được.
Trừ khí chất và y phục ra, điểm làm bọn lưu dân chú ý nhất chính là bọn họ cưỡi ngựa.
Trời a, năm nay ngựa đã sớm trở thành sinh vật trong truyền thuyết.
Cho dù là đầu lĩnh bọn thổ phỉ cũng không thể có được ngựa.
Lúc nhìn thấy hai người cưỡi ngựa tới, tất cả ánh mắt của bọn lưu dân đều chăm chú trên thân hình con ngựa họ cưỡi.
Nước dãi chảy từ miệng chúng xuống.
Đáng chết, thịt ngựa!
Từng cặp mắt tham lam nhìn chòng chọc vào hai người giống như bầy sói đói, nhưng hai người vẫn bình thản như không có chuyện gì, vẫn bình thản thúc ngựa đi chậm rãi, người thiếu niên thậm chí còn lấy trong túi treo bên yên ngựa ra một khối thịt, nhai xong y còn lấy bình rượu hớp một ngụm.
Mùi rượu nồng nặc, tiếng nuốt nước bọt của bọn lưu dân xung quanh cũng theo đó vang lên.
Mỹ tửu, mỹ thực.
Bọn lưu dân bị đói nhiều ngay, bụng dạ cơ hồ đầy vỏ cây và cỏ dại, hiện giờ mắt ai cũng đỏ vằn lên.
Thiếu niên nhấc túi rượu ra khỏi miệng, nhìn về phương xa, lắc lắc túi rượu, ánh mắt lộ vẻ thèm khát, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, nhấc bình rượu lên uống ừng ực, bọn lưu dân xung quanh đều tròn mắt thòm thèm. Thiếu niên uống sạch túi rượu, gương mặt hơi đỏ, y quay người treo túi không bên yên ngựa, đưa tay lau miệng, dáng vẻ thoải mái vô cùng. Nam nhân tóc đen chợt nói:"Uống hết rượu rồi thì không mua được, ngươi đừng có cầu xin ta."
Thiếu niên ngượng ngùng nói:"Tướng quân, đi lâu rồi mà không có chỗ nào nghỉ chân, nơi nào cũng đều là giặc cướp, phía trước đã là Dạ Lang quốc, nghe nói trong vòng ngàn dặm có thể mua được ít thức ăn."
Thiếu niên vuốt ve con ngựa thân hình tráng kiện của mình, hắc mã tức thì thở phì phò.
Ngay lúc này, bọn lưu dân xung quanh không ít kẻ cùng hung cực ác đã âm thầm nháy mắt với nhau, từng bước vây lại.
Hai con ngựa vẫn cứ thong dong đi về phía trước, phảng phất như chúng chỉ là tượng đất.
Bọn lưu dân càng lúc càng tiến tới gần.
Trên tay bọn lưu dân này đều là côn gỗ, đá cứng, một vài kẻ đầu lĩnh cầm thiết kiếm rỉ sét, bất quá thiết kiếm rỉ sét cũng là vũ khí tốt nhất nơi này.
Bọn này đều là lưu dân, cho dù làm cường đạo thì cũng chỉ là một lũ ô hợp.
Vì vậy chúng thấy hai người khí độ bất phàm nên không dám khinh suất xông lên.
Ngựa vẫn đi tiếp, một người tới gần nhất chỉ còn cách ngựa 3 mét, hắn ta rống lên:"Dừng lại!"
Nhiều ngày đói khát khiến cho thanh âm của hắn khàn đục, khó nghe vô cùng.
Thế nhưng thanh âm này lại mang theo vẻ điên cuồng chấn nhiếp lòng người.
Hai thớt ngựa hí vang, hiển nhiên rất bất mãn với người vừa xuất hiện.
Thiếu niên khóe môi chợt nhếch lên, như cười mà không cười.
"Bỏ thức ăn, vũ khí và ngựa lại!"
Bọn chúng nói những lời thông dụng của sơn tặc, đồng thời vung vũ khí trong tay:"Mau xuống ngựa, bằng không thì coi chừng!"
Người tóc đen chừng như không nghe thấy, ánh mắt vẫn nhìn về phương xa.
Phía hắn nhìn chính là biên giới của Dạ Lang quốc, trên biên giới bố trí rất nhiều hàng rào, mặt đất có đào một con hào sâu dài tới mấy chục dặm, đến tận một ngọn núi. Trên núi phong hỏa đài ẩn hiện, còn phía sau hàng rào là những binh sĩ Dạ Lang quốc đang phòng ngừa cẩn thận.
So với những thứ vũ khí mục nát của bọn cường đạo lưu dân thì áo giáp, vũ khí của những binh sĩ dù đã cũ xưa vẫn còn hơn xa, hơn nữa họ còn là quân đội chính quy, hợp cùng một chỗ tạo thành một cỗ sát khí cường hãn.
Sau đội quân mộc thuẫn trường mâu là một hàng cung tiễn thủ, nếu như lưu dân dám vượt biên thì tuyệt đối sẽ bị bắn thành tổ ong.
Hiện tại, dưới chân hàng rào đã có mấy chục tên lưu dân bị bắn như con nhím.
Binh sĩ Dạ Lang quốc kiên thủ, lưu dân không dám vượt biên.
Nhưng cơn đói, bệnh tật và nhiều người cổ động, không khí càng lúc càng thêm nặng nề, hai bên đối mặt với nhau càng thêm căng thẳng, nhiều ngày kiên thủ, tròng mắt binh sĩ Dạ Lang đầy những tia máu, huống gì trong quân đội đã có quân nhân vì đám lưu dân nhiễm bệnh này lây lan mà chết, trong lòng họ càng thêm nóng nảy tức giận, hận không thể xông ra giết sạch bọn người trước mắt.
Lúc này, chỉ cần một động tĩnh nhỏ cũng có thể dẫn phát một trường đại chiến đầy máu tanh.
"A, các ngươi điếc hả? Ta bảo hai ngươi xuống ngựa, đồ khốn!" Lại có người rống lên.
Dương Chính thu hồi mục quang, phát hiện xung quanh mình toàn là lưu dân ánh mắt hung hãn vậy chặt.
Cho dù chúng không phát động tiến công nhưng cự ly vòng vây càng lúc càng siết chặt, ánh mắt bọn lưu dân càng lúc càng điên cuồng.
Nam nhân đầu lĩnh gầm lên, bọn lưu dân cũng cất tiếng mắng chửi.
Tiếng mắng chửi khiến cho những tên lưu dân khác chú ý, bọn chúng vốn đang nằm dưới gốc cây cũng nhìn qua, càng lúc càng nhiều tên xông về phía này.
Nam nhân tóc đen khẽ nhíu mày.
Ánh mắt bình thản lóe lên vẻ thương cảm.
Khác với hắn, gương mặt thiếu niên lộ nét cười cổ quái. Lúc nhìn thấy biểu tình hai người khác nhau, tên đầu lĩnh không biết vì sao mà lại cảm thấy có cảm giác bất an, nhưng hắn đứng trước mặt bọn lưu dân, tham dục và đói khát đã khiến hắn điên cuồng.
Hắn nhìn nét cười của thiếu niên, bỗng dưng đầu óc chấn động.
Hắn vung kiếm đâm vào y.
Nhìn thấy thanh thiết kiếm rỉ sét không chút sức lực, nét cười trên mặt người thiếu niên càng thêm lạnh lẽo.
Chợt một bóng đen đè tới tên đầu lĩnh, người xung quanh chưa kịp nhìn thấy gì thì tên đầu lĩnh giống như bị tê giác húc, dội ngược về phía bọn lưu dân, đè ngã năm, sáu người.
Người bị đè dưới đất vùng vẫy đứng dậy, lúc nhìn kỹ mọi việc vừa xảy ra, tức thì kinh hoàng la lên.
Tên đầu lĩnh vừa vung thiết kiếm đâm tới đã biến thành một xác chết, đầu lâu bị lõm vào một nửa, hiển nhiên đã bị một cú đánh rất mạnh.
Chợt một tiếng ngựa hí vang khiến chúng bừng tỉnh.
Chỉ thấy thớt ngựa thiếu niên đang cưỡi màu lông lóe lên ánh sáng đen, nó không ngừng giậm mạnh hai vó trước xuống đất, mặt đất cứ mỗi lần bị nó đạp xuống đều xuất hiện một đường máu dài, hơn nữa đôi mắt nó đỏ rực đầy vẻ cuồng nộ.
Bọn lưu dân đều lạnh buốt cõi lòng.
Tên đầu lĩnh vừa rồi đã bị con ngựa đá chết.
Thiếu niên vẫn không chút biểu tình, chừng như con ngựa vừa đá bay một khối gỗ đá, chứ không phải là đá chết một con người.
Nam nhân tóc đen chợt lên tiếng, thanh âm bình thản mang vẻ trách móc:"Tu Lạc, người tuổi trẻ nên học cách khắc chế, ngươi sát khí quá nặng, giống như một thanh hung đao, cứng tất dễ gãy, nhớ kỹ những gì ta đã nói với ngươi trước khi đi, lúc nào cũng phải có một chiếc vỏ đao. Đao không vỏ sớm muộn gì cũng gây hại cho người, cho mình."
Thiếu niên giật mình, vẻ lạnh lẽo trên mặt tan biến, ánh mắt lộ vẻ suy tư, sau đó y cung kính nói:"Tướng quân, ta nhớ rồi!"
Nam nhân tóc đen khóe miệng lộ nét cười hài lòng, xoa đầu thiếu niên:"Đi đi, hy vọng hôm nay có thể tìm được chỗ nghỉ chân..."
Hắn thở dài, không ngờ có chút vẻ như có mấy phần thương cảm.
Lúc này, hoàng phiếu mã của hắn bước tới, cũng không thấy hắn có động tác gì mà lưu dân thảy đều bị bức lui.
Một tên lưu dân điên cuồng xông tới:"Lão tử liều chết với ngươi."
Trên người hắn đều có nốt ban đỏ, hiển nhiên là đã bị nhiễm bệnh.
Nam nhân trên ngựa vung roi, hắn ta liền bị cuốn bay ra 5 mét.
Hai thớt ngựa mạnh mẽ rẽ một lối đi trong vòng vây của bọn lưu dân, lúc đến gần biên giới Dạ Lang quốc, chợt tiếng tên rít gió vang lên.
Lập tức mấy chục tên lưu dân trúng tên ngã lăn ra, thanh âm đau đơn trước khi chết giống như người chết ngạt, bầu không khí đang khẩn trương tức thì cháy bùng lên, giống như thêm một bó cỏ nhẹ lên lưng con lạc đà đã kiệt sức.
Bọn lưu dân tụ tập gần biên giới gầm lên giận dữ xông tới, binh sĩ Dạ Lang quốc cũng nổi còi báo động.
Tiếng còi cảnh báo lan xa.
Tất cả Dạ Lang quân, kể cả những người đang nằm nghỉ cũng đều bật dậy xông tới.
Nhất thời tên bay mù trời, đao kiếm vung loạn xạ, huyết quang lóe lên khắp nơi, tiếng kêu thảm vang lên không ngớt.
Đối đầu căng thẳng thời gian dài cuối cùng đã bùng phát mà không có chút dấu hiệu báo trước.
Lưu dân chết càng lúc càng nhiều, nhưng bọn chúng giống như châu chấu bay ngập trời, điên cuồng tiến lên phía trước.
Lùi cũng chết, tiến lên còn có một phần hy vọng.
Giống như dã lang đã bị đói đến cực điểm, căn bản chúng không thể dùng lý trí khống chế hành vi, chúng xông thẳng vào làn mưa tên, xô mạnh vào hàng rào, từng người một bị đâm chết trên hàng rào sắc nhọn nhưng những người phía sau nhanh chóng đạp lên thi thể chúng hòng vượt qua phòng tuyến biên giới.
Binh sĩ Dạ Lang cũng tuyệt không thể để cho bầy dã thú này tiến vào đất nước.
Tình cảnh đáng sợ khi bọn lưu dân vào trong đất nước họ đã trải qua, bọn người này căn bản không phải là người, chúng so với dã thú còn tàn nhẫn hơn, quốc gia còn có cha mẹ, thê tử, con cái của họ, nếu như để chúng tiến vào thì sẽ ra sao?
Tất cả binh sĩ Dạ Lang đều chung mối thù, trên dưới một lòng ôm quyết tâm thà chết không lùi.
Thuẫn mâu thủ ở hàng đầu tiên, trường mâu đâm ngập vào thân thể bọn lưu dân.
Cung tiễn thủ phía sau không ngừng phóng tiễn.
Biên giới tức thì máu chảy thành sông.
Sơn trung vô lão hổ, hầu tử xưng đại vương (tạm dịch: Xứ mù thằng chột làm vua, hehehe).
Vì Dạ Lang quốc không hề trải qua chiến hỏa đáng sợ tẩy lễ nên nền văn minh của nó vốn là lạc hậu nhất giờ lại trở thành tiên tiến ở khu vực Áng Cách Tát.
Rất nhiều thế lực nhỏ gần đó không sống nổi, sau này cũng không còn người ngoài để cướp, chỉ đành cố gắng công kích lẫn nhau.
Nhưng cho dù hạ được thế lực khác, bọn chúng cũng phát hiện ra đối phương so với mình còn cùng khổ hơn, căn bản không có lương thực, thuốc men để sinh sống.
Con người cho dù tàn nhẫn, hung hăng đến đâu thì vẫn cần phải ăn cơm.
Khi hết đường xoay trở, ngay cả rễ cây cũng không có mà ăn, các thế lực đều nhắm vào Dạ Lang quốc "giàu mạnh".
Đầu tiên, quốc vương Dạ Lang quốc anh minh vô cùng, chỉ cần những người bên ngoài đến chịu thần phục, hơn nữa trên người không có mầm bệnh thì y đều tiếp nạp.
Cứ như thế, càng lúc càng nhiều lưu dân thổ phỉ cường đạo đều tiến vào Dạ Lang quốc, nhưng không ngờ như vậy lại dẫn đến căn nguyên động loạn. Bọn cướp này đối mặt với người Dạ Lang quốc ăn no mặc ấm thì bản tính tham lam không thể nào kềm chế được, muốn chúng cày ruộng làm thuê kiếm tiền như người thường thì chúng sao có thể cam tâm?
Sau cùng, mâu thuẫn không thể giải quyết cũng đã sinh ra.
Khi bọn lưu dân tứ xứ này phá phách cướp bóc, sự yên bình của Dạ Lang quốc đã bị mất đi.
Dạ Lang quốc vương vốn là người hùng tài đại lược, tức thì giận dữ, sai quân trấn áp, phong tỏa biên giới, không cho bất kỳ lưu dân thổ phỉ nào tiến vào Dạ Lang quốc nữa.
Cả quốc gia trải qua một cơn cơn mưa máu, tất cả thành phần bất an trong nội bộ đều bị quét sạch.
Chỉ là bên ngoài, vì biên giới phong tỏa nên mâu thuẫn giữa Dạ Lang quốc và các thế lực bên ngoài biến thành kịch liệt vô cùng, Dạ Lang quốc vương đã rút kinh nghiệm, tuyệt không mở cửa biên giới, cũng không tiếp thụ bất kỳ thế lực nào đầu hàng.
Tia hy vọng cuối cùng đám người đói đến phát điên rốt cục cũng đã bị dập tắt.
Cho dù chúng sợ quân chính quy của Dạ Lang quốc, nhưng chết đói cũng là chết, huống gì còn có ôn dịch uy hiếp, bọn người này ôm tấm lòng liều chết bắt đầu tụ tập ở biên giới Dạ Lang quốc, hơn nữa các thế lực lớn đều bỏ hết ân oán ngày trước, liên hợp với nhau bí mật dự mưu chuẩn bị tiến đánh Dạ Lang quốc.
Những thế lực này phân tán thì tuyệt không phải là đối thủ của Dạ Lang quốc, nhưng liên hợp lại thì trở thành một lực lượng không thể coi thường.
Hơn nữa còn có lưu dân khắp nơi nghe tin không ngừng kéo đến.
Nhân số lưu dân tụ tập ở biên ải tăng lên gấp mấy lần, quốc vương Dạ Lang quốc cũng nhìn ra tình hình không ổn, cơ hồ động viên toàn quốc phòng thủ ở biên giới.
Lưu dân tuy nhân số hơn nhiều nhưng vũ khí và mức độ huấn luyện thì binh sĩ Dạ Lang quốc hiển nhiên chiếm cứ ưu thế.
Nhưng mà không biết tên thủ lĩnh giặc cướp nào nghĩ ra một chiêu âm độc, hắn không ngờ lại tổ chức một đội quân toàn người bị nhiễm bệnh, chuẩn bị xông vào phòng tuyến. Đây là chiêu số đồng quy ư tận, nên biết bệnh dịch một khi lan ra thì cả Dạ Lang quốc cũng sẽ bị hủy diệt.
Dạ Lang quốc vương nhanh chóng tổ chức một đội quân cảm tử.
Vì ngăn trở địch nhân xâm nhập, những quân nhân này đều quyết tử chống lại đám quân bị bệnh.
Một cơn lốc xoáy mạnh mẽ sắp dấy lên.
Ngày hôm nay, biên giới Dạ Lang quốc chợt xuất hiện hai người kỳ quái, họ thoạt nhìn thì giống cha con, nhưng cũng giống anh em, bất quá khi tới gần thì thấy rõ họ tịnh không có quan hệ huyết thống, vì màu tóc và màu mắt của hai người hoàn toàn khác nhau.
Hai người này đều mặc bì giáp cổ xưa, mái tóc dài buộc ra sau đầu, hông đeo đại kiếm, hơn nữa thần sắc đều thản nhiên giống nhau.
Nhãn thần của họ không có chút tình cảm nào, tuy không có vẻ gì hung ác nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác áp bức và sợ hãi.
Người có niên kỷ lớn hơn tóc đen mắt đen, thân hình cao lớn tráng kiện, giống như một cái đầm sâu không thấy đáy khiến người ta không thể nào đoán ra thân phận của hắn.
Thiếu niên còn lại thì tóc xám mắt vàng sẫm, thân hình gầy ốm trầm tĩnh, ánh mắt trấn định và điềm tĩnh mà ở lứa tuổi đó không ai có được.
Trừ khí chất và y phục ra, điểm làm bọn lưu dân chú ý nhất chính là bọn họ cưỡi ngựa.
Trời a, năm nay ngựa đã sớm trở thành sinh vật trong truyền thuyết.
Cho dù là đầu lĩnh bọn thổ phỉ cũng không thể có được ngựa.
Lúc nhìn thấy hai người cưỡi ngựa tới, tất cả ánh mắt của bọn lưu dân đều chăm chú trên thân hình con ngựa họ cưỡi.
Nước dãi chảy từ miệng chúng xuống.
Đáng chết, thịt ngựa!
Từng cặp mắt tham lam nhìn chòng chọc vào hai người giống như bầy sói đói, nhưng hai người vẫn bình thản như không có chuyện gì, vẫn bình thản thúc ngựa đi chậm rãi, người thiếu niên thậm chí còn lấy trong túi treo bên yên ngựa ra một khối thịt, nhai xong y còn lấy bình rượu hớp một ngụm.
Mùi rượu nồng nặc, tiếng nuốt nước bọt của bọn lưu dân xung quanh cũng theo đó vang lên.
Mỹ tửu, mỹ thực.
Bọn lưu dân bị đói nhiều ngay, bụng dạ cơ hồ đầy vỏ cây và cỏ dại, hiện giờ mắt ai cũng đỏ vằn lên.
Thiếu niên nhấc túi rượu ra khỏi miệng, nhìn về phương xa, lắc lắc túi rượu, ánh mắt lộ vẻ thèm khát, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, nhấc bình rượu lên uống ừng ực, bọn lưu dân xung quanh đều tròn mắt thòm thèm. Thiếu niên uống sạch túi rượu, gương mặt hơi đỏ, y quay người treo túi không bên yên ngựa, đưa tay lau miệng, dáng vẻ thoải mái vô cùng. Nam nhân tóc đen chợt nói:"Uống hết rượu rồi thì không mua được, ngươi đừng có cầu xin ta."
Thiếu niên ngượng ngùng nói:"Tướng quân, đi lâu rồi mà không có chỗ nào nghỉ chân, nơi nào cũng đều là giặc cướp, phía trước đã là Dạ Lang quốc, nghe nói trong vòng ngàn dặm có thể mua được ít thức ăn."
Thiếu niên vuốt ve con ngựa thân hình tráng kiện của mình, hắc mã tức thì thở phì phò.
Ngay lúc này, bọn lưu dân xung quanh không ít kẻ cùng hung cực ác đã âm thầm nháy mắt với nhau, từng bước vây lại.
Hai con ngựa vẫn cứ thong dong đi về phía trước, phảng phất như chúng chỉ là tượng đất.
Bọn lưu dân càng lúc càng tiến tới gần.
Trên tay bọn lưu dân này đều là côn gỗ, đá cứng, một vài kẻ đầu lĩnh cầm thiết kiếm rỉ sét, bất quá thiết kiếm rỉ sét cũng là vũ khí tốt nhất nơi này.
Bọn này đều là lưu dân, cho dù làm cường đạo thì cũng chỉ là một lũ ô hợp.
Vì vậy chúng thấy hai người khí độ bất phàm nên không dám khinh suất xông lên.
Ngựa vẫn đi tiếp, một người tới gần nhất chỉ còn cách ngựa 3 mét, hắn ta rống lên:"Dừng lại!"
Nhiều ngày đói khát khiến cho thanh âm của hắn khàn đục, khó nghe vô cùng.
Thế nhưng thanh âm này lại mang theo vẻ điên cuồng chấn nhiếp lòng người.
Hai thớt ngựa hí vang, hiển nhiên rất bất mãn với người vừa xuất hiện.
Thiếu niên khóe môi chợt nhếch lên, như cười mà không cười.
"Bỏ thức ăn, vũ khí và ngựa lại!"
Bọn chúng nói những lời thông dụng của sơn tặc, đồng thời vung vũ khí trong tay:"Mau xuống ngựa, bằng không thì coi chừng!"
Người tóc đen chừng như không nghe thấy, ánh mắt vẫn nhìn về phương xa.
Phía hắn nhìn chính là biên giới của Dạ Lang quốc, trên biên giới bố trí rất nhiều hàng rào, mặt đất có đào một con hào sâu dài tới mấy chục dặm, đến tận một ngọn núi. Trên núi phong hỏa đài ẩn hiện, còn phía sau hàng rào là những binh sĩ Dạ Lang quốc đang phòng ngừa cẩn thận.
So với những thứ vũ khí mục nát của bọn cường đạo lưu dân thì áo giáp, vũ khí của những binh sĩ dù đã cũ xưa vẫn còn hơn xa, hơn nữa họ còn là quân đội chính quy, hợp cùng một chỗ tạo thành một cỗ sát khí cường hãn.
Sau đội quân mộc thuẫn trường mâu là một hàng cung tiễn thủ, nếu như lưu dân dám vượt biên thì tuyệt đối sẽ bị bắn thành tổ ong.
Hiện tại, dưới chân hàng rào đã có mấy chục tên lưu dân bị bắn như con nhím.
Binh sĩ Dạ Lang quốc kiên thủ, lưu dân không dám vượt biên.
Nhưng cơn đói, bệnh tật và nhiều người cổ động, không khí càng lúc càng thêm nặng nề, hai bên đối mặt với nhau càng thêm căng thẳng, nhiều ngày kiên thủ, tròng mắt binh sĩ Dạ Lang đầy những tia máu, huống gì trong quân đội đã có quân nhân vì đám lưu dân nhiễm bệnh này lây lan mà chết, trong lòng họ càng thêm nóng nảy tức giận, hận không thể xông ra giết sạch bọn người trước mắt.
Lúc này, chỉ cần một động tĩnh nhỏ cũng có thể dẫn phát một trường đại chiến đầy máu tanh.
"A, các ngươi điếc hả? Ta bảo hai ngươi xuống ngựa, đồ khốn!" Lại có người rống lên.
Dương Chính thu hồi mục quang, phát hiện xung quanh mình toàn là lưu dân ánh mắt hung hãn vậy chặt.
Cho dù chúng không phát động tiến công nhưng cự ly vòng vây càng lúc càng siết chặt, ánh mắt bọn lưu dân càng lúc càng điên cuồng.
Nam nhân đầu lĩnh gầm lên, bọn lưu dân cũng cất tiếng mắng chửi.
Tiếng mắng chửi khiến cho những tên lưu dân khác chú ý, bọn chúng vốn đang nằm dưới gốc cây cũng nhìn qua, càng lúc càng nhiều tên xông về phía này.
Nam nhân tóc đen khẽ nhíu mày.
Ánh mắt bình thản lóe lên vẻ thương cảm.
Khác với hắn, gương mặt thiếu niên lộ nét cười cổ quái. Lúc nhìn thấy biểu tình hai người khác nhau, tên đầu lĩnh không biết vì sao mà lại cảm thấy có cảm giác bất an, nhưng hắn đứng trước mặt bọn lưu dân, tham dục và đói khát đã khiến hắn điên cuồng.
Hắn nhìn nét cười của thiếu niên, bỗng dưng đầu óc chấn động.
Hắn vung kiếm đâm vào y.
Nhìn thấy thanh thiết kiếm rỉ sét không chút sức lực, nét cười trên mặt người thiếu niên càng thêm lạnh lẽo.
Chợt một bóng đen đè tới tên đầu lĩnh, người xung quanh chưa kịp nhìn thấy gì thì tên đầu lĩnh giống như bị tê giác húc, dội ngược về phía bọn lưu dân, đè ngã năm, sáu người.
Người bị đè dưới đất vùng vẫy đứng dậy, lúc nhìn kỹ mọi việc vừa xảy ra, tức thì kinh hoàng la lên.
Tên đầu lĩnh vừa vung thiết kiếm đâm tới đã biến thành một xác chết, đầu lâu bị lõm vào một nửa, hiển nhiên đã bị một cú đánh rất mạnh.
Chợt một tiếng ngựa hí vang khiến chúng bừng tỉnh.
Chỉ thấy thớt ngựa thiếu niên đang cưỡi màu lông lóe lên ánh sáng đen, nó không ngừng giậm mạnh hai vó trước xuống đất, mặt đất cứ mỗi lần bị nó đạp xuống đều xuất hiện một đường máu dài, hơn nữa đôi mắt nó đỏ rực đầy vẻ cuồng nộ.
Bọn lưu dân đều lạnh buốt cõi lòng.
Tên đầu lĩnh vừa rồi đã bị con ngựa đá chết.
Thiếu niên vẫn không chút biểu tình, chừng như con ngựa vừa đá bay một khối gỗ đá, chứ không phải là đá chết một con người.
Nam nhân tóc đen chợt lên tiếng, thanh âm bình thản mang vẻ trách móc:"Tu Lạc, người tuổi trẻ nên học cách khắc chế, ngươi sát khí quá nặng, giống như một thanh hung đao, cứng tất dễ gãy, nhớ kỹ những gì ta đã nói với ngươi trước khi đi, lúc nào cũng phải có một chiếc vỏ đao. Đao không vỏ sớm muộn gì cũng gây hại cho người, cho mình."
Thiếu niên giật mình, vẻ lạnh lẽo trên mặt tan biến, ánh mắt lộ vẻ suy tư, sau đó y cung kính nói:"Tướng quân, ta nhớ rồi!"
Nam nhân tóc đen khóe miệng lộ nét cười hài lòng, xoa đầu thiếu niên:"Đi đi, hy vọng hôm nay có thể tìm được chỗ nghỉ chân..."
Hắn thở dài, không ngờ có chút vẻ như có mấy phần thương cảm.
Lúc này, hoàng phiếu mã của hắn bước tới, cũng không thấy hắn có động tác gì mà lưu dân thảy đều bị bức lui.
Một tên lưu dân điên cuồng xông tới:"Lão tử liều chết với ngươi."
Trên người hắn đều có nốt ban đỏ, hiển nhiên là đã bị nhiễm bệnh.
Nam nhân trên ngựa vung roi, hắn ta liền bị cuốn bay ra 5 mét.
Hai thớt ngựa mạnh mẽ rẽ một lối đi trong vòng vây của bọn lưu dân, lúc đến gần biên giới Dạ Lang quốc, chợt tiếng tên rít gió vang lên.
Lập tức mấy chục tên lưu dân trúng tên ngã lăn ra, thanh âm đau đơn trước khi chết giống như người chết ngạt, bầu không khí đang khẩn trương tức thì cháy bùng lên, giống như thêm một bó cỏ nhẹ lên lưng con lạc đà đã kiệt sức.
Bọn lưu dân tụ tập gần biên giới gầm lên giận dữ xông tới, binh sĩ Dạ Lang quốc cũng nổi còi báo động.
Tiếng còi cảnh báo lan xa.
Tất cả Dạ Lang quân, kể cả những người đang nằm nghỉ cũng đều bật dậy xông tới.
Nhất thời tên bay mù trời, đao kiếm vung loạn xạ, huyết quang lóe lên khắp nơi, tiếng kêu thảm vang lên không ngớt.
Đối đầu căng thẳng thời gian dài cuối cùng đã bùng phát mà không có chút dấu hiệu báo trước.
Lưu dân chết càng lúc càng nhiều, nhưng bọn chúng giống như châu chấu bay ngập trời, điên cuồng tiến lên phía trước.
Lùi cũng chết, tiến lên còn có một phần hy vọng.
Giống như dã lang đã bị đói đến cực điểm, căn bản chúng không thể dùng lý trí khống chế hành vi, chúng xông thẳng vào làn mưa tên, xô mạnh vào hàng rào, từng người một bị đâm chết trên hàng rào sắc nhọn nhưng những người phía sau nhanh chóng đạp lên thi thể chúng hòng vượt qua phòng tuyến biên giới.
Binh sĩ Dạ Lang cũng tuyệt không thể để cho bầy dã thú này tiến vào đất nước.
Tình cảnh đáng sợ khi bọn lưu dân vào trong đất nước họ đã trải qua, bọn người này căn bản không phải là người, chúng so với dã thú còn tàn nhẫn hơn, quốc gia còn có cha mẹ, thê tử, con cái của họ, nếu như để chúng tiến vào thì sẽ ra sao?
Tất cả binh sĩ Dạ Lang đều chung mối thù, trên dưới một lòng ôm quyết tâm thà chết không lùi.
Thuẫn mâu thủ ở hàng đầu tiên, trường mâu đâm ngập vào thân thể bọn lưu dân.
Cung tiễn thủ phía sau không ngừng phóng tiễn.
Biên giới tức thì máu chảy thành sông.
Tác giả :
Kiều Phong