Ma Thần Tướng Quân
Quyển 16 - Chương 18: Kháng thể
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Số người chết vẫn cứ tăng lên nhưng bệnh dịch không hề khuếch tán.
Người trên Huyết san hô đảo sau khi Tác Nam Cách Nhĩ chết đi thì càng thêm chuyên chú, bọn họ hợp thành thành một nhóm, Dương Chính nhìn ra được gương mặt họ đầy niềm tin và hy vọng, tuyệt không chút gì sợ sệt.
Bọn họ nỗ lực làm việc, không ai than oán, không ai nói nhớ nhà.
Có được bút ký do Tác Nam Cách Nhĩ dùng tính mạng đổi lấy, nghiên cứu cuối cùng đã có chút đột phá.
Dược tề mới được nghiên cứu ra, có thể trì hoãn thời gian phát bệnh và làm giảm đau đớn.
Cho dù nó căn bản vẫn chưa giải quyết được bệnh dịch nhưng mọi người đều được cổ vũ rất lớn, ít nhất cũng có thể giúp cho bệnh nhân bớt thống khổ.
Liên hệ giữa Huyết san hô và ngư thôn nhỏ càng lúc càng siết chặt, dược tề thường được đưa tới tiền tuyến.
Ngày hôm nay lại có một bệnh nhân được đưa tới, nói chính xác thì đó là một người sắp phát bệnh.
Khi Dương Chính biết đó là một thành viên của Ảnh tử bộ đội, hắn vội vàng mặc đồ phòng hộ đi tới. Ảnh tử bộ đội là chi bộ đội trực thuộc hắn, mỗi một người đều là tinh anh trong tinh anh, Dương Chính cơ hồ nhớ rõ tên của mỗi người.
Lúc hắn nhìn thấy người đó thì kinh ngạc vô cùng.
Hắn bảo những y sinh rời đi, chỉ để lại vài người có thể biết bí mật.
"Cửu Hào, ngươi sao vậy?"
Thiếu niên chính là Cửu Hảo năm xưa được Dương Chính tự thân đề bạt, vô luận tâm tính, tư chất, cho dù ở trong Ảnh tử bộ đội cũng rất xuất chúng. Dương Chính rất hy vọng về y, không ngờ y lại nhiễm bệnh. Dương Chính có chút giận dữ, Ảnh tử bộ đội không giống như những chi bộ đội khác, cho dù bệnh dịch lan tràn nhưng đã lâu vẫn không hề có ai trong đó nhiễm bệnh. Dương Chính đã đưa cho mỗi người đồ phòng hộ, dặn dò bọn họ cẩn thận, tỷ lệ nhiễm bệnh rất nhỏ.
Cửu Hào cúi đầu:"Xin lỗi, tướng quân, ta vốn tiềm phục ở gần tỉnh Hồng Nguyệt, một tháng trước ta thấy một nữ hài bị giặc cướp đuổi giết, ta bèn xuất thủ cứu nó, cũng không ngờ là nữ hài đó trong cơ thể có mầm bệnh tiềm phục, sau khi được cứu nó mới nói cho ta biết là toàn gia nó đều đã bị nhiễm bệnh chết. Quả nhiên không lâu sau nó cũng bắt đầu phát bệnh, ta tự biết không hay nên quay về thỉnh tội với tướng quân, ta không muốn chết một cách vô ích, ta muốn trở về giúp đỡ cho việc nghiên cứu."
Cửu Hào nói ra tình huống xong, Dương Chính không nói gì cả.
Hắn sao có thể trách mắng người chiến sĩ trung tâm cẩn cẩn này cho được?
Hắn thở dài:"Cửu Hào, ta xưa nay vẫn muốn bồi dưỡng cho ngươi trở thành thống lĩnh Ảnh tử bộ đội, ngươi là chiến sĩ xuất sắc nhất ta từng biết..."
"Tướng quân, xin lỗi!" Cửu Hào gương mặt vẫn cứ thản nhiên, dù cho ngày tháng của y không còn bao lâu.
Năm xưa Dương Chính nhìn thấy y thì đã có cảm giác thân thiết, trên người Cửu Hào có nhiều điểm rất quen thuộc với hắn. Ngoài lạnh trong nóng, kiên cường, bất khuất, những tố chất của y giống hệt như hắn. Dương Chính tuy không nói ra nhưng hắn đã thầm có ý để Cửu Hào kế thừa địa vị của hắn ở Đào nguyên trong tương lai.
Đúng là tạo hóa trêu người, anh tài như vậy, chỉ vì một lúc sơ suất mà phải chết yểu. Dương Chính cười khổ:"Cửu Hào, nói đi, ngươi còn nguyện vọng nào không? Chỉ cần ta có thể làm thì tuyệt không từ chối."
Cửu Hào bình thản nói:"Ta là cô nhi, không câu không thúc, ngày tháng ở Đào nguyên là đoạn đời vui sướng nhất của ta, có thể chết vì Đào nguyên ta không có gì hối hận."
Lời này do một thiếu niên chưa trưởng thành nói ra càng khiến cho người ta động dung.
Dương Chính im lặng bước tới ôm chặt Cửu Hào.
"Ta hy vọng ngươi có thể chiến đấu tới giờ phút cuối cùng, đừng bỏ cuộc."
Cửu Hào im lặng gật đầu.
..............
Một tuần lễ sau, Cửu Hào bắt đầu phát bệnh.
Y tự giam mình trong phòng, người ngoài không nghe được động tĩnh gì.
Mỗi lần y sinh tới giúp y kiểm tra thân thể, y đều phối hợp, không ai nhìn thấy y tỏ vẻ thống khổ và bi thương.
Lúc rảnh rỗi, Cửu Hào vẫn rèn luyện thân thể giống như trước đây, phảng phất bệnh tật không hề có.
Bất kỳ ai nhìn thấy đều cảm động vì ý chí kiên cường của y.
Vì y đã nhiễm bệnh, nên thỉnh thoảng y cũng đi tới chỗ những người nhiễm bệnh khác nói chuyện chơi.
Trong những người nhiễm bệnh, Cửu Hào là người trấn định nhất, cũng là người trẻ tuổi nhất.
Dần dần, những người nhiễm bệnh đã không còn mỗi ngày than oán sinh mệnh bất công, lúc Cửu Hào rèn luyện càng lúc càng nhiều người bệnh gia nhập hàng ngũ của y, đám mây sầu não không còn phủ trùm lên gương mặt những con người đang đứng trên bờ tử vong.
Nếu như mệnh vận chú định họ phải chết sao không cười vui mà đi.
Bệnh chứng trên thân thể Cửu Hào càng lúc càng nặng nề.
Thân thể y bắt đầu rữa nát, những mụn cứng càng lúc càng nhiều.
Vì sợ bệnh khuẩn thông qua không khí truyền nhiễm cho người khác, Cửu Hào nhờ người giúp y chuẩn bị những khí cụ rèn luyện thân thể bằng thép, ngay cả lúc bệnh phát đau đớn vô cùng y vẫn không hề bỏ việc rèn luyện bản thân.
Dương Chính mỗi ngày đều đến dạy dỗ võ kỹ cho y một tiểu thì.
Một người dốc lòng dạy, một người dốc lòng học.
Sư phụ và đệ tử đều không thèm nhìn tới tử thần đang quanh quẩn trên đầu.
1 tháng!
2 tháng!
Nhiều bệnh nhân nhiễm bệnh cùng lúc với Cửu Hào đã chết.
Cửu Hào không ngờ vẫn còn sống, cho dù thân thể y không còn lớp da nào lành lặn, lại thường ho ra máu đen.
"Ta rất tốt, ta còn sống!" Mỗi lần Dương Chính gặp y, y đều nói thế.
Sự ngoan cường của y khiến người ta phải chấn động.
.........
3 tháng sau, Dương Chính phát hiện Cửu Hào bắt đầu ho ra máu tươi.
Sau đó, y sinh phát hiện những mụn cứng trên người y bắt đầu mềm lại.
Đây là kỳ tích sao?
Tất cả y sinh đều háo hức, mỗi ngày họ đều đến quan sát tiến triển của Cửu Hào.
Cửu Hào vẫn tiếp tục làm việc của mình, trừ việc trị liệu và kiểm tra thì y cứ luyện công, y không hề mệt mỏi, giống như một cỗ máy không hề ngưng nghỉ.
Hai tuần sau, y đã không còn thổ huyết.
Một tháng sau, những mụn cứng trên người y cũng dần dần biến mất...
Kỳ tích phát sinh rồi!
Dương Chính vẫn không thấy Cửu Hào tỏ vẻ hân hoan, nhưng hắn nhìn ra một tia hoan hỉ trong mắt y.
Thiếu niên này thật kiên cường.
Kỳ tích tuyệt không phát sinh trên người những ai không có chuẩn bị.
Cửu Hào hồi phục hoàn toàn.
Hắn sống lại rồi! Cả Huyết san hô đảo đều sôi sục, thắng lợi của Cửu Hào không phải là thắng lợi của một cá nhân, sau đêm dài tăm tối, mọi người cuối cùng đã nhìn thấy một tia sáng.
Từ khi bệnh dịch bùng phát, Cửu Hào là người đầu tiên bình phục được.
Y đã cho mọi người nhìn thấy hy vọng chiến thắng bệnh dịch.
..........
"Trong cơ thể hắn có kháng thể." Dương Chính bình tĩnh nói.
"Kháng thể là cái gì?"
Dương Chính trầm ngâm hồi lâu, hắn không thể nói kháng thể là thứ cơ thể khi bị kháng nguyên kích thích thì sinh ra từ tế bào lympho B và những tương bào biệt hóa từ tế bào lymphoB, có thể cùng với kháng nguyên tương ứng kết hợp phản ứng sinh ra Globulin miễn dịch. Nơi này không phải địa cầu, không ai có thể nghe hiểu (tui ở địa cầu mà còn không hiểu đây). Hắn suy nghĩ một lúc rồi mới nói:"Kháng thể thực ra là một loại vật chất đề kháng khi cơ thể bị bệnh tật bên ngoài xâm nhập."
Hắn chỉ Cửu Hào nói:"Ví dụ, y đã vượt qua loại bệnh dịch này, trong cơ thể y sẽ sinh ra loại vật chất đề kháng, sẽ không mắc phải loại bệnh này nữa, trong cơ thể y sinh ra thứ có thể diệt được mầm bệnh này."
Y sinh tuy không biết rõ nguyên lý này nhưng nghe thấy "vật chất đề kháng" và "không bị lây nhiễm lại" thì ánh mắt đều sáng lên, nhìn chăm chú vào Cửu Hào.
Cả Cửu Hào tính tình trầm ổn cũng cảm thấy không thoải mái.
"Ý của tướng quân có phải là để chúng ta chế luyện loại vật chất đề kháng đó không?"
Dương Chính thật sự không nỡ tạt gáo nước lạnh vào họ, kháng thể mà dễ luyện chế như vậy thì địa cầu đâu còn tuyệt chứng ung thư và AIDS nữa. Tuy có người đặc biệt vượt qua được bệnh này nhưng y học vẫn không có cách nào chiết xuất được kháng thể, hơn nữa nhiều loại bệnh phải qua mấy chục hoặc cả trăm năm mới có thể chiết xuất được.
Bằng vào khoa học kỹ thuật thô sơ của thế giới này, muốn chiết xuất kháng thể thực sự là nói chuyện trong mơ.
Hắn im lặng hồi lâu mới nói:"Ta không muốn đả kích các ngươi nhưng luyện chế kháng thể khó khăn phi thường, cơ hồ không thể làm được, các ngươi có thể thử xem nhưng ta không muốn các ngươi chỉ tập trung vào đó. Trước mắt bảo hộ, cách ly mới là căn bản sinh tồn của Đào nguyên chúng ta, mọi người làm công việc dự phòng cho tốt thì vẫn hay hơn."
.........
Mọi việc quả nhiên không ngoài dự liệu của Dương Chính, Cửu Hào mỗi ngày đều trích một ít máu cho y sinh nghiên cứu nhưng vẫn không có gì tiến triển.
Chế tạo kháng thể ở thế giới này cũng giống như chế tạo vệ tinh bay ngoài vũ trụ.
Kỳ tích trên thế giới này cũng có, nhưng nếu như tất cả điều kiện tiên quyết đều không có thì tạo ra kỳ tích chỉ là người si nói chuyện mơ.
Dương Chính từ đầu đã không hy vọng gì về điều này, theo kinh nghiệm lịch sử, đối mặt với đại dịch như thế trị liệu chỉ là phụ trợ, công tác dự phòng và cách ly so với thứ gọi là "vắc xin" thì hữu hiệu hơn nhiều.
Ví dụ như Đào nguyên, đến nay còn chưa phát sinh tình huống nhiễm chéo, đó chính là tác dụng của công tác dự phòng.
Chỉ cần chấp hành nghiêm túc công tác dự phòng thì tỷ lệ Đào nguyên vượt qua hạo kiếp này rất cao.
Đáng tiếc, người của Bắc đại lục căn bản không hiểu đạo lý này, dẫn tới bệnh dịch khuếch tán rất rộng.
Số người chết vẫn cứ tăng lên nhưng bệnh dịch không hề khuếch tán.
Người trên Huyết san hô đảo sau khi Tác Nam Cách Nhĩ chết đi thì càng thêm chuyên chú, bọn họ hợp thành thành một nhóm, Dương Chính nhìn ra được gương mặt họ đầy niềm tin và hy vọng, tuyệt không chút gì sợ sệt.
Bọn họ nỗ lực làm việc, không ai than oán, không ai nói nhớ nhà.
Có được bút ký do Tác Nam Cách Nhĩ dùng tính mạng đổi lấy, nghiên cứu cuối cùng đã có chút đột phá.
Dược tề mới được nghiên cứu ra, có thể trì hoãn thời gian phát bệnh và làm giảm đau đớn.
Cho dù nó căn bản vẫn chưa giải quyết được bệnh dịch nhưng mọi người đều được cổ vũ rất lớn, ít nhất cũng có thể giúp cho bệnh nhân bớt thống khổ.
Liên hệ giữa Huyết san hô và ngư thôn nhỏ càng lúc càng siết chặt, dược tề thường được đưa tới tiền tuyến.
Ngày hôm nay lại có một bệnh nhân được đưa tới, nói chính xác thì đó là một người sắp phát bệnh.
Khi Dương Chính biết đó là một thành viên của Ảnh tử bộ đội, hắn vội vàng mặc đồ phòng hộ đi tới. Ảnh tử bộ đội là chi bộ đội trực thuộc hắn, mỗi một người đều là tinh anh trong tinh anh, Dương Chính cơ hồ nhớ rõ tên của mỗi người.
Lúc hắn nhìn thấy người đó thì kinh ngạc vô cùng.
Hắn bảo những y sinh rời đi, chỉ để lại vài người có thể biết bí mật.
"Cửu Hào, ngươi sao vậy?"
Thiếu niên chính là Cửu Hảo năm xưa được Dương Chính tự thân đề bạt, vô luận tâm tính, tư chất, cho dù ở trong Ảnh tử bộ đội cũng rất xuất chúng. Dương Chính rất hy vọng về y, không ngờ y lại nhiễm bệnh. Dương Chính có chút giận dữ, Ảnh tử bộ đội không giống như những chi bộ đội khác, cho dù bệnh dịch lan tràn nhưng đã lâu vẫn không hề có ai trong đó nhiễm bệnh. Dương Chính đã đưa cho mỗi người đồ phòng hộ, dặn dò bọn họ cẩn thận, tỷ lệ nhiễm bệnh rất nhỏ.
Cửu Hào cúi đầu:"Xin lỗi, tướng quân, ta vốn tiềm phục ở gần tỉnh Hồng Nguyệt, một tháng trước ta thấy một nữ hài bị giặc cướp đuổi giết, ta bèn xuất thủ cứu nó, cũng không ngờ là nữ hài đó trong cơ thể có mầm bệnh tiềm phục, sau khi được cứu nó mới nói cho ta biết là toàn gia nó đều đã bị nhiễm bệnh chết. Quả nhiên không lâu sau nó cũng bắt đầu phát bệnh, ta tự biết không hay nên quay về thỉnh tội với tướng quân, ta không muốn chết một cách vô ích, ta muốn trở về giúp đỡ cho việc nghiên cứu."
Cửu Hào nói ra tình huống xong, Dương Chính không nói gì cả.
Hắn sao có thể trách mắng người chiến sĩ trung tâm cẩn cẩn này cho được?
Hắn thở dài:"Cửu Hào, ta xưa nay vẫn muốn bồi dưỡng cho ngươi trở thành thống lĩnh Ảnh tử bộ đội, ngươi là chiến sĩ xuất sắc nhất ta từng biết..."
"Tướng quân, xin lỗi!" Cửu Hào gương mặt vẫn cứ thản nhiên, dù cho ngày tháng của y không còn bao lâu.
Năm xưa Dương Chính nhìn thấy y thì đã có cảm giác thân thiết, trên người Cửu Hào có nhiều điểm rất quen thuộc với hắn. Ngoài lạnh trong nóng, kiên cường, bất khuất, những tố chất của y giống hệt như hắn. Dương Chính tuy không nói ra nhưng hắn đã thầm có ý để Cửu Hào kế thừa địa vị của hắn ở Đào nguyên trong tương lai.
Đúng là tạo hóa trêu người, anh tài như vậy, chỉ vì một lúc sơ suất mà phải chết yểu. Dương Chính cười khổ:"Cửu Hào, nói đi, ngươi còn nguyện vọng nào không? Chỉ cần ta có thể làm thì tuyệt không từ chối."
Cửu Hào bình thản nói:"Ta là cô nhi, không câu không thúc, ngày tháng ở Đào nguyên là đoạn đời vui sướng nhất của ta, có thể chết vì Đào nguyên ta không có gì hối hận."
Lời này do một thiếu niên chưa trưởng thành nói ra càng khiến cho người ta động dung.
Dương Chính im lặng bước tới ôm chặt Cửu Hào.
"Ta hy vọng ngươi có thể chiến đấu tới giờ phút cuối cùng, đừng bỏ cuộc."
Cửu Hào im lặng gật đầu.
..............
Một tuần lễ sau, Cửu Hào bắt đầu phát bệnh.
Y tự giam mình trong phòng, người ngoài không nghe được động tĩnh gì.
Mỗi lần y sinh tới giúp y kiểm tra thân thể, y đều phối hợp, không ai nhìn thấy y tỏ vẻ thống khổ và bi thương.
Lúc rảnh rỗi, Cửu Hào vẫn rèn luyện thân thể giống như trước đây, phảng phất bệnh tật không hề có.
Bất kỳ ai nhìn thấy đều cảm động vì ý chí kiên cường của y.
Vì y đã nhiễm bệnh, nên thỉnh thoảng y cũng đi tới chỗ những người nhiễm bệnh khác nói chuyện chơi.
Trong những người nhiễm bệnh, Cửu Hào là người trấn định nhất, cũng là người trẻ tuổi nhất.
Dần dần, những người nhiễm bệnh đã không còn mỗi ngày than oán sinh mệnh bất công, lúc Cửu Hào rèn luyện càng lúc càng nhiều người bệnh gia nhập hàng ngũ của y, đám mây sầu não không còn phủ trùm lên gương mặt những con người đang đứng trên bờ tử vong.
Nếu như mệnh vận chú định họ phải chết sao không cười vui mà đi.
Bệnh chứng trên thân thể Cửu Hào càng lúc càng nặng nề.
Thân thể y bắt đầu rữa nát, những mụn cứng càng lúc càng nhiều.
Vì sợ bệnh khuẩn thông qua không khí truyền nhiễm cho người khác, Cửu Hào nhờ người giúp y chuẩn bị những khí cụ rèn luyện thân thể bằng thép, ngay cả lúc bệnh phát đau đớn vô cùng y vẫn không hề bỏ việc rèn luyện bản thân.
Dương Chính mỗi ngày đều đến dạy dỗ võ kỹ cho y một tiểu thì.
Một người dốc lòng dạy, một người dốc lòng học.
Sư phụ và đệ tử đều không thèm nhìn tới tử thần đang quanh quẩn trên đầu.
1 tháng!
2 tháng!
Nhiều bệnh nhân nhiễm bệnh cùng lúc với Cửu Hào đã chết.
Cửu Hào không ngờ vẫn còn sống, cho dù thân thể y không còn lớp da nào lành lặn, lại thường ho ra máu đen.
"Ta rất tốt, ta còn sống!" Mỗi lần Dương Chính gặp y, y đều nói thế.
Sự ngoan cường của y khiến người ta phải chấn động.
.........
3 tháng sau, Dương Chính phát hiện Cửu Hào bắt đầu ho ra máu tươi.
Sau đó, y sinh phát hiện những mụn cứng trên người y bắt đầu mềm lại.
Đây là kỳ tích sao?
Tất cả y sinh đều háo hức, mỗi ngày họ đều đến quan sát tiến triển của Cửu Hào.
Cửu Hào vẫn tiếp tục làm việc của mình, trừ việc trị liệu và kiểm tra thì y cứ luyện công, y không hề mệt mỏi, giống như một cỗ máy không hề ngưng nghỉ.
Hai tuần sau, y đã không còn thổ huyết.
Một tháng sau, những mụn cứng trên người y cũng dần dần biến mất...
Kỳ tích phát sinh rồi!
Dương Chính vẫn không thấy Cửu Hào tỏ vẻ hân hoan, nhưng hắn nhìn ra một tia hoan hỉ trong mắt y.
Thiếu niên này thật kiên cường.
Kỳ tích tuyệt không phát sinh trên người những ai không có chuẩn bị.
Cửu Hào hồi phục hoàn toàn.
Hắn sống lại rồi! Cả Huyết san hô đảo đều sôi sục, thắng lợi của Cửu Hào không phải là thắng lợi của một cá nhân, sau đêm dài tăm tối, mọi người cuối cùng đã nhìn thấy một tia sáng.
Từ khi bệnh dịch bùng phát, Cửu Hào là người đầu tiên bình phục được.
Y đã cho mọi người nhìn thấy hy vọng chiến thắng bệnh dịch.
..........
"Trong cơ thể hắn có kháng thể." Dương Chính bình tĩnh nói.
"Kháng thể là cái gì?"
Dương Chính trầm ngâm hồi lâu, hắn không thể nói kháng thể là thứ cơ thể khi bị kháng nguyên kích thích thì sinh ra từ tế bào lympho B và những tương bào biệt hóa từ tế bào lymphoB, có thể cùng với kháng nguyên tương ứng kết hợp phản ứng sinh ra Globulin miễn dịch. Nơi này không phải địa cầu, không ai có thể nghe hiểu (tui ở địa cầu mà còn không hiểu đây). Hắn suy nghĩ một lúc rồi mới nói:"Kháng thể thực ra là một loại vật chất đề kháng khi cơ thể bị bệnh tật bên ngoài xâm nhập."
Hắn chỉ Cửu Hào nói:"Ví dụ, y đã vượt qua loại bệnh dịch này, trong cơ thể y sẽ sinh ra loại vật chất đề kháng, sẽ không mắc phải loại bệnh này nữa, trong cơ thể y sinh ra thứ có thể diệt được mầm bệnh này."
Y sinh tuy không biết rõ nguyên lý này nhưng nghe thấy "vật chất đề kháng" và "không bị lây nhiễm lại" thì ánh mắt đều sáng lên, nhìn chăm chú vào Cửu Hào.
Cả Cửu Hào tính tình trầm ổn cũng cảm thấy không thoải mái.
"Ý của tướng quân có phải là để chúng ta chế luyện loại vật chất đề kháng đó không?"
Dương Chính thật sự không nỡ tạt gáo nước lạnh vào họ, kháng thể mà dễ luyện chế như vậy thì địa cầu đâu còn tuyệt chứng ung thư và AIDS nữa. Tuy có người đặc biệt vượt qua được bệnh này nhưng y học vẫn không có cách nào chiết xuất được kháng thể, hơn nữa nhiều loại bệnh phải qua mấy chục hoặc cả trăm năm mới có thể chiết xuất được.
Bằng vào khoa học kỹ thuật thô sơ của thế giới này, muốn chiết xuất kháng thể thực sự là nói chuyện trong mơ.
Hắn im lặng hồi lâu mới nói:"Ta không muốn đả kích các ngươi nhưng luyện chế kháng thể khó khăn phi thường, cơ hồ không thể làm được, các ngươi có thể thử xem nhưng ta không muốn các ngươi chỉ tập trung vào đó. Trước mắt bảo hộ, cách ly mới là căn bản sinh tồn của Đào nguyên chúng ta, mọi người làm công việc dự phòng cho tốt thì vẫn hay hơn."
.........
Mọi việc quả nhiên không ngoài dự liệu của Dương Chính, Cửu Hào mỗi ngày đều trích một ít máu cho y sinh nghiên cứu nhưng vẫn không có gì tiến triển.
Chế tạo kháng thể ở thế giới này cũng giống như chế tạo vệ tinh bay ngoài vũ trụ.
Kỳ tích trên thế giới này cũng có, nhưng nếu như tất cả điều kiện tiên quyết đều không có thì tạo ra kỳ tích chỉ là người si nói chuyện mơ.
Dương Chính từ đầu đã không hy vọng gì về điều này, theo kinh nghiệm lịch sử, đối mặt với đại dịch như thế trị liệu chỉ là phụ trợ, công tác dự phòng và cách ly so với thứ gọi là "vắc xin" thì hữu hiệu hơn nhiều.
Ví dụ như Đào nguyên, đến nay còn chưa phát sinh tình huống nhiễm chéo, đó chính là tác dụng của công tác dự phòng.
Chỉ cần chấp hành nghiêm túc công tác dự phòng thì tỷ lệ Đào nguyên vượt qua hạo kiếp này rất cao.
Đáng tiếc, người của Bắc đại lục căn bản không hiểu đạo lý này, dẫn tới bệnh dịch khuếch tán rất rộng.
Tác giả :
Kiều Phong