Ma Thần Thiên Quân
Chương 189: Ngu xuẩn!
Vũ Thiên Quân một đường đi nhanh ra bên ngoài Dược Vân sơn, bên ngoài đã đứng đầy người của hai lớp, xem ra hắn đi ra cũng tính là muộn rồi.
“Ồ? Lại có người đi ra kìa, là Thiên Tứ yêu quái kia, không biết hắn thành tích như thế nào!”. Lập tức có người nhận ra hắn.
“Hừ! Hắn cho dù là Yêu nghiệt đi nữa nhưng tu vi cũng mới Nhân đan cảnh mà thôi, không thể đi vào quá sâu thì làm sao có thể càng đoạt được nhiều linh thảo?’. Lại có người khinh thường nói. Xen ra cái kia phần thưởng cũng không nhỏ, không ít người đều muốn đạt được nó.
“Ngu ngốc! Không biết một tháng trước hắn đi vào Võ Nguyệt đình thể hiện ra Thiên đan cảnh chiến lực sao? Đúng là cô văn quả lậu! Thiên Tứ loại đó yêu ngiệt ngươi có thể so sánh?”. Lại có người kinh thường nói.
“...”. Bọn người có chút bàn tán nhưng Vũ Thiên Quân cũng không mấy phản ứng, hắn liền muốn rời đi chỗ này.
“Thiên Tứ! Ngươi đứng lại! Giao ra linh dược ngươi lấy được ra đây!”. Mạnh Ninh Nhân thấy thế thì vội hô lên, tên kia giống như không chút xem nàng cái này Lão sư ra gì, cùng không khí không sai biệt lắm, vô cùng kiêu ngạo!
“Huh? Không phải nói không nhất thiết phải giao ra linh thảo sao? Tại sao ngươi còn muốn ta đưa ra linh thảo?”. Vũ Thiên Quân cổ quái quay lại nhìn Mạnh Ninh Nhân nói. Không phải nói là nếu cần đổi điểm tích lũy thì mới cần đưa ra linh thảo sao.
“Đúng vậy! Thế nhưng ngươi nếu không hái được cây linh dược nào mà ta đã nói ban này thì tức là không hoàn thành chỉ tiêu, hừ hừ! Chuẩn bị chịu phạt đi!”. Mạnh Ninh Nhân hừ hừ nói.
“Ồ? Thế sao? Vậy xem như vầy đi!”. Vũ Thiên Quân cũng hơi chút kinh ngạc rồi đem ra năm cây linh dược Thông thần cảnh mà hắn vừa thu trước đó chỗ hai con Yêu báo và đám người lớp bốn ném về phía Mạnh Ninh Nhân. “Chỉ hái được năm cây này thôi...”. Hắn hai tay nâng ngang tỏ vẻ bất đắc dĩ nói.
“Hả? Đây là Ám minh thảo! Thông thần cấp linh thảo!”. Mạnh Ninh Nhân nhận lấy năm cây linh thảo thì kinh ngạc nói. Tuy rằng tính điểm cũng chỉ có năm mươi mà thôi, không phải cao nhất thế nhưng Vũ Thiên Quân một người đạt được năm cây Thông thần cấp linh dược đã không phải đùa, bọn người khác là dùng số lượng để chồng chất lên điểm thôi, nếu tính giá trị thực tế hắn mới là người kiếm về nhiều nhất. Đương nhiên nếu nàng biết Vũ Thiên Quân ở bên trong Dược Vân sơn mang ra những gì thì còn kinh dị hơn nhiều, thậm chí đó là kinh hãi.
“...”. Mạnh Ninh Nhân kinh ngạc nói lập tức để đám học viên cùng Quy Lão sư gần đó đều kinh dị nhìn lại. Không ngờ được Vũ Thiên Quân chỉ có Nhân đan cảnh lại tìm về nhiều linh thảo cấp cao như vậy ah.
“Huh! Nếu đã có số lượng, ta đi trước nha!”. Vũ Thiên Quân nhếch mép nói rồi quay đầu rời đi, ở lại chỗ này cũng không mấy thú vị.
“Ngươi...”. Mạnh Ninh Nhân nghe vậy thì lại nghẹn họng, đang định tuyên dương một chút thành tích thì tên kia lại muốn rời đi làm nàng không biết phải làm sao, nàng quả thật không có lý do gì lưu hắn lại chỗ này.
“Khoan đã! Năm cây Linh thảo đó không phải của hắn!”. Đột nhiên một giọng nói mang theo tức giận cùng thù hằn vang lên từ bên trong Dược Vân sơn, sau đó một đám người hơn hai mươi người có người mang theo thương tích chạy ra Dược Vân sơn, đi đầu liền có năm cái Thiên đan cảnh học viên. Đám người kia đã ra Dược Vân sơn, nói là một trong năm người đi đầu. “Hắn là cướp năm cây linh dược của bọn ta!”.
“...”. Một lời nói này lập tức làm cho xung quanh đám học viên hai lớp xôn xao. Thiên Tứ tên kia lại là đi cướp lấy linh dược của đám người này? Có gì đó không đúng nha, hơn hai mươi người, năm cái Thiên đan cảnh dẫn đầu lại bị Thiên Tứ một cái Nhân đan cảnh cướp đoạt?
“Huh!”. Vũ Thiên Quân cũng bị lời nói này làm cho dừng lại quay đầu nhìn đám người cười nhạt. Bọn người này cũng thật “thú vị” nha! Hắn như cười không phải cười nhìn lại đám người, hắn muốn xem có kịch gì vui đây.
“Hử? Nói rõ cho ta nghe?”. Quy lão sư cỡ nào lão luyện lập tức mặt mũi âm trầm nói. Học viên lớp hắn bị học viên lớp khác ức hiếp tuy rằng cũng không liên quan bao nhiêu đến hắn, đây dù sao cũng là chuyện của học viên, nhưng mặt mũi vấn đề lại là chuyện khác, chuyện này lan truyền đi thì đúng là có chút không mấy sáng sủa.
“Là thế này...”. Đứng đầu Thiên đan cảnh học viên nói. Đại khái, bọn hắn là đang cùng hai con Yêu báo đánh nhau sống chết, thậm chí còn có người bị thương nhưng vẫn không lùi bước, bọn ta cùng Yêu báo đánh nhau nhưng không biết có kẻ nấp chỗ xa xa lẻn đến mang đi năm cây Ám minh thảo, lúc phát hiện thì đãn không thấy năm cây linh thảo đâu, quay lại đây thì thấy Thiên Tứ đồng học mang ra năm cây Ám minh thảo...
“Lời ngươi nói tất cả mọi người đều có thể làm chứng?”. Quy lão sư mặt mũi lạnh xuống nhìn hơn hai mươi người vừa mới quay lại nói. Một người nói mà đã muốn gán tội cho một người là không có khả năng, thế nhưng hơn hai mươi người nói lại là chuyện khác rồi.
“Vâng!”. Hơn hai mươi người lập tức đồng thanh nói. Xem ra tâm lý chuẩn bị cũng không ít.
“...”. Quy lão sư cùng đám người nó chuyện thì mọi người còn lại cũng có thể nghe thấy, lại có rất nhiều tiếng cười lạnh cùng khinh thường vang lên.
“Hắc! Ta con tưởng là Thiên tài yêu nghiệt làm sao, hóa ra cũng chỉ là hạng người trộm lén mà thôi... Hắc hắc!”.
“Ta cũng có chút nghi ngờ, lấy hắn chỉ có Nhân đan cảnh cho dù lại nghịch thiên cũng không có khả năng từ trước mặt thông thần cảnh yêu thú đoạt đi linh thảo ah! Hóa ra là tận dụng lúc bọn hắn tranh đấu....”. Có người cùng bổ sung.
“Nếu là bên ngời học viện thì chỉ có thể trách đám người kia vận khí cùng đầu óc quá kém, thế nhưng bên trong học viện, hắc hắc...”.
“Chậc! Không trách hắn cũng không có ý định đem ra, xem ra là muốn dấu đi almf của riêng...”. Không ngừng vang lên những tiếng nói xấu, kỳ lạ là không thấy có một ai nói gì cho Vũ Thiên Quân, có lẽ một phần là do hắn ít khi đi học, một phần là do Thiên tài thì chịu nhiều người ghen ghét, khuôn mặt của hắn lúc này lại không che áp được lòng đố kị của nhiều người nha.
“Xùy...”. Vũ Thiên Quân trên mặt vẫn mang một dạng cười nhàn nhạt, bất chợt xùy cười thành tiếng. Bọn người này không ít người thú vị nha!
“Mạnh lão sư! Ngươi thấy chuyện này như thế nào?”. Quy lão sư quay sang nhìn Mạnh Ninh Nhân nói. Chuyện này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn, còn phải xem bọn hắn làm sao giải quyết.
“Chuyện này cũng có thể là trùng hợp! Thiên Tứ cũng chưa hẳn là người lén trộm đi năm cây Ám minh thảo của học viên lớp ngươi, dù sao Ám minh thảo bên trong Dược Vân sơn tuy rằng không phải rất nhiều nhưng cũng có không ít!”. Mạnh Ninh Nhân kỳ lạ là lại cho Vũ Thiên Quân nói tốt. “Mặt khác, mấy cái học viên kia trong lúc tranh đấu tranh đoạt linh dược lại bị người cướp mất lại về đâu kêu khổ, bọn hắn tu giả cũng chỉ đến như thế thôi sao?”.
“Mạnh lão sư!”. Quy lão sư nói lớn. Đây không phải là nói hắn không biết dạy dỗ học viên sao. “Đây là bên trong học viện, nếu bọn học viên lại còn phải để ý học viên khác lén cướp thì chỗ này làm sao còn là học viện?”. Hắn dừng lại một chút. “Mặt khác, ngươi nghĩ đây trùng hợp cũng quá... hợp đi?”. Hắn lạnh nhạt liếc Vũ Thiên Quân nói.
“Ha! Bên trong học viện thì không cho cạnh tranh?”. Mạnh Ninh Nhân cười nhạt nói. “Chỉ trách bọn hắn tài nghệ không bằng người, bị lấy mất còn không biết!”. Nàng lại như cười như không nhìn sang Vũ Thiên Quân nói. “Học viên Thiên Tứ! Có người nói ngươi lén trộm đồ của bọn hắn, có chuyện này sao?”.
“...”. Hai cái Lão sư đột nhiên to tiếng để đám Học viên câm như hến nghe bọn hắn tranh cãi, sau đó lại theo Mạnh Ninh Nhân nhìn sang Vũ Thiên Quân, thấy hắn vẫn đang một dạng cười nhạt nhìn đám người tố cáo hắn.
“Cứ cho là ta lén lấy của bọn hắn thì lại làm sao?”. Vũ Thiên Quân cười cười nói. “Đồ còn chưa phải của bọn hắn ta muốn lấy ai cản?”. Hắn dừng lại. “mặt khác, ta là lấy trước mặt các ngươi chứ? Khi nào ta lại thành lén lút rồi?”. Hắn lạnh nhạt nhìn đám học viên nói.
“Hừ nói khoác không biết ngượng! Bằng ngươi một cái Nhân đan cảnh mà muốn ngay trước mặt bọn hắn lấy đi linh thảo?”. Một người lập tức nghi vấn. Chuyện này là không có khả năng, huống chi hơn hai mươi người đều nói như vậy, ở đây hầu hết người đều tin rồi.
“Chuyện này ngươi giải thích thế nào?”. Mạnh Ninh Nhân nhíu mày nhìn Vũ Thiên Quân nói. Nàng không tin nàng vừa nói hắn không hiểu, chỉ là hắn tại sao lại nói mình là trước mặt bọn kia lấy đi linh thảo, như vậy cho dù hắn có là thiên tài cũng không ai tin tưởng.
“Hắc! Ngươi gọi là Thiên Tứ? Tưởng mình được đặc cách vào học viện là rất giỏi sao? Tưởng rằng mình nói gì cũng được?”. Quy lão sư cũng cười lạnh nói.
“Đúng vậy! Ngươi dám lén lúc bọn ta cùng Yêu thú thủ hộ đánh nhau không để ý lấy đi linh thảo, không ngờ ngươi một cái Thiên tài siêu cấp như vậy lại làm ra hành vi bỉ ổi như thees1”. Thấy được mọi người đồng ý nói giúp, một trong năm cái Thiên đan cảnh tỏng nhóm người tố cáo kia liền lạnh lùng nói. Sự tình lúc nãy quỷ dị vô cùng, tin rằng nói ra cũng không ai tin tưởng, hướng chi hơn hai mươi người cùng nói thì cho dù chuyện không thật cũng biến thành sự thật! Huống chi bọn hắn chỗ này có không ít “đồng minh” đây, hắn một lời nói ra đằng sau hơn hai mươi người bao gồm Dương Vân Nguyệt cùng Dương gia mấy người cũng đồng ý nói như thế.
“Ha! Định dùng số lượng ép ta sao?”. Vũ Thiên Quân đi đến trước mặt hơn hai mươi người nói. “Hắc hắc! Ta cho các ngươi một cơ hội nói ra sự thực, bằng không ta sẽ cho các ngươi thấy hậu quả của việc cùng ta đối địch!”. Hắn lạnh lùng nói.
“Ah! Còn muốn dùng lời lẽ uy hiếp! Ngươi là gan cũng không nhỏ!”. Quy lão sư lạnh lùng nói. Toàn trường như lâm vào im lặng, Vũ Thiên Quân lại dám trước mặt hai vị lão sư uy hiếp học viên, việc này không tốt chính là phạm vào tối kị của học viện rồi.
“Hừ! Bọn ta tại sao lại cần vu oan cho ngươi? Nếu không phải ngươi lén lấy thì làm sao trên tay ngươi lại có năm cây Ám minh thảo kia? Bọn ta chính là vừa vặn biến mất, đúng rồi, trong năm cây có một cây trên lá bị ngắt đi một dấu nhỏ làm dấu, hai vị Lão sư có thể xem lại!”. Một cái Thiên đan cảnh đứng đầu đám người nói.
“Quả thật là có!”. Mạnh Ninh Nhân liếc mắt qua một cái thì đã thấy, mày lại nhíu càng sâu, không lẽ thật là Thiên Tứ lấy? Chỉ là nàng vẫn thấy có chỗ không hợp lý, nếu là hắn lén lấy cũng không cần đưa ra một lần cả năm cây ah! Việc này không phải là tự khai bản thân, lạy ông tôi ở bụi này sao? Thiên Tứ kia thông minh như vậy đương nhiên không làm chuyện ngu ngốc như vậy! Mặt khác hắn giống như cũng không có ý định tìm những loại linh thảo mà nàng phân phó bọn hắn đi tìm, nếu không cũng không thể chỉ mang về duy nhất năm cây Thông thần cảnh cấp linh dược chứ, chuyện này ẩn tình không nhỏ.
“Không đúng lắm đâu! Chúng ta đi vào Dược Vân sơn gặp không ít linh dược trên lá bị mất đi một mảnh, điều này cũng không nói lên điều gì!”. Bất chợt một giọng nữ vang lên nói giúp Vũ Thiên Quân. “Không tin hai vị lão sư kiểm tra lại một chút, có không ít linh dược trên lá bị mất một mảnh nhỏ, vết cắt còn rất mới, có lẽ là bị người ngắt lấy không lâu!”. Mọi người nhìn lại thì thấy nàng là một cái vũ mị thiếu nữ, hai mươi trên dưới khuôn mặt, dáng người càng là nóng bỏng. Vũ Thiên Quân nhận ra nàng là dẫn đường cho hắn nữ sinh Hồ Mị Hương.
“Đúng vậy! Chuyện này ta cũng thấy kỳ koặc, trước đó không hiểu trên nhiều linh thảo đều thấy bị mất một chút lá...”. Cũng có người đồng ý nói. “...”.
“Huh! Đúng thật!”. Mạnh Ninh Nhân cùng Quy lão sư kiểm tra một chút linh dược thì cũng kinh ngạc nói, số lượng linh thảo bị ngắt đi một miếng nhỏ trên lá cũng không ít, chiếm hơn ba thành linh dược hái được để chỗ này, nếu là có người muốn hái linh dược thì hái cũng không ít rồi ah!
“Nhưng điều đó cũng vô nghĩa! Hắn đã nói mình ngay trước mặt mấy người học viên kia lấy đi năm cây Ám linh thảo! Chuyện này ai tin chứ?”. Quy lão sư qua một chút kinh ngạc lại lạnh lùng nhìn Vũ Thiên Quân nói.
“Ha! Mệt thật!”. Vũ Thiên Quân cười nhạt lắc đầu rồi nhìn Quy lão sư. “Nếu thật là ta lén lấy thì làm sao? Các ngươi phạt ta? Hình như cũng có cái quy định ngu xuẩn đó chứ?”. Hắn cười lạnh nhìn hơn hai mươi người tố cáo hắn cùng hai cái Lão sư nói.
“...”. Đám người lại một lần nữa im lặng. Đúng là cũng không có quy định nào phạt như thế nhưng danh tiếng chỉ sợ mất hết ah. Tên này lại nói giống như cũng không có gì.
“Hắc hắc! Vậy tức là không có quy định hay xử phạt gì rồi! Còn làm ta nghĩ có cái gì phiền phức đây!”. Vũ Thiên Quân thấy đám người im lặng thì cười nói, danh tiếng cũng không quan trọng bao nhiêu trong mắt hắn ah! Sau đó hắn quay lại nhìn hơn hai mươi người kia lạnh lùng nói. “Cùng ta đối địch chính là quyết định ngu xuẩn nhất của các ngươi, chuẩn bị tiếp nhận hậu quả đi!”. Hắn nói xong liền quay đi mà không thèm nhìn hai vị Lão sư mặt mũi lạnh xuống nhìn hắn. Đây là lần thứ hai hắn nói lời đe dọa đối với học viên khác ngay trước mặt lão sư, tên là nghĩ Võ Thần học viện là nhà hắn sao?
“Còn nàng! Hắc hắc! Nữ nhân luôn là ngu xuẩn như vậy?”. Hắn quay đầu nghi hoặc nhìn Dương Vân Nguyệt hỏi. Còn chưa nghe câu trả lời đã rời đi. Nữ nhân này đã làm hắn thấy chán ghét rồi, chuyển biến cảm xúc còn nhanh hơn hắn nghĩ nhiều lắm!
**********
Hôm nay không được nghỉ, phải đi cả buổi nên không viết được .... TT__TT
Tác giả: Đế Thanh
Nguồn:
“Ồ? Lại có người đi ra kìa, là Thiên Tứ yêu quái kia, không biết hắn thành tích như thế nào!”. Lập tức có người nhận ra hắn.
“Hừ! Hắn cho dù là Yêu nghiệt đi nữa nhưng tu vi cũng mới Nhân đan cảnh mà thôi, không thể đi vào quá sâu thì làm sao có thể càng đoạt được nhiều linh thảo?’. Lại có người khinh thường nói. Xen ra cái kia phần thưởng cũng không nhỏ, không ít người đều muốn đạt được nó.
“Ngu ngốc! Không biết một tháng trước hắn đi vào Võ Nguyệt đình thể hiện ra Thiên đan cảnh chiến lực sao? Đúng là cô văn quả lậu! Thiên Tứ loại đó yêu ngiệt ngươi có thể so sánh?”. Lại có người kinh thường nói.
“...”. Bọn người có chút bàn tán nhưng Vũ Thiên Quân cũng không mấy phản ứng, hắn liền muốn rời đi chỗ này.
“Thiên Tứ! Ngươi đứng lại! Giao ra linh dược ngươi lấy được ra đây!”. Mạnh Ninh Nhân thấy thế thì vội hô lên, tên kia giống như không chút xem nàng cái này Lão sư ra gì, cùng không khí không sai biệt lắm, vô cùng kiêu ngạo!
“Huh? Không phải nói không nhất thiết phải giao ra linh thảo sao? Tại sao ngươi còn muốn ta đưa ra linh thảo?”. Vũ Thiên Quân cổ quái quay lại nhìn Mạnh Ninh Nhân nói. Không phải nói là nếu cần đổi điểm tích lũy thì mới cần đưa ra linh thảo sao.
“Đúng vậy! Thế nhưng ngươi nếu không hái được cây linh dược nào mà ta đã nói ban này thì tức là không hoàn thành chỉ tiêu, hừ hừ! Chuẩn bị chịu phạt đi!”. Mạnh Ninh Nhân hừ hừ nói.
“Ồ? Thế sao? Vậy xem như vầy đi!”. Vũ Thiên Quân cũng hơi chút kinh ngạc rồi đem ra năm cây linh dược Thông thần cảnh mà hắn vừa thu trước đó chỗ hai con Yêu báo và đám người lớp bốn ném về phía Mạnh Ninh Nhân. “Chỉ hái được năm cây này thôi...”. Hắn hai tay nâng ngang tỏ vẻ bất đắc dĩ nói.
“Hả? Đây là Ám minh thảo! Thông thần cấp linh thảo!”. Mạnh Ninh Nhân nhận lấy năm cây linh thảo thì kinh ngạc nói. Tuy rằng tính điểm cũng chỉ có năm mươi mà thôi, không phải cao nhất thế nhưng Vũ Thiên Quân một người đạt được năm cây Thông thần cấp linh dược đã không phải đùa, bọn người khác là dùng số lượng để chồng chất lên điểm thôi, nếu tính giá trị thực tế hắn mới là người kiếm về nhiều nhất. Đương nhiên nếu nàng biết Vũ Thiên Quân ở bên trong Dược Vân sơn mang ra những gì thì còn kinh dị hơn nhiều, thậm chí đó là kinh hãi.
“...”. Mạnh Ninh Nhân kinh ngạc nói lập tức để đám học viên cùng Quy Lão sư gần đó đều kinh dị nhìn lại. Không ngờ được Vũ Thiên Quân chỉ có Nhân đan cảnh lại tìm về nhiều linh thảo cấp cao như vậy ah.
“Huh! Nếu đã có số lượng, ta đi trước nha!”. Vũ Thiên Quân nhếch mép nói rồi quay đầu rời đi, ở lại chỗ này cũng không mấy thú vị.
“Ngươi...”. Mạnh Ninh Nhân nghe vậy thì lại nghẹn họng, đang định tuyên dương một chút thành tích thì tên kia lại muốn rời đi làm nàng không biết phải làm sao, nàng quả thật không có lý do gì lưu hắn lại chỗ này.
“Khoan đã! Năm cây Linh thảo đó không phải của hắn!”. Đột nhiên một giọng nói mang theo tức giận cùng thù hằn vang lên từ bên trong Dược Vân sơn, sau đó một đám người hơn hai mươi người có người mang theo thương tích chạy ra Dược Vân sơn, đi đầu liền có năm cái Thiên đan cảnh học viên. Đám người kia đã ra Dược Vân sơn, nói là một trong năm người đi đầu. “Hắn là cướp năm cây linh dược của bọn ta!”.
“...”. Một lời nói này lập tức làm cho xung quanh đám học viên hai lớp xôn xao. Thiên Tứ tên kia lại là đi cướp lấy linh dược của đám người này? Có gì đó không đúng nha, hơn hai mươi người, năm cái Thiên đan cảnh dẫn đầu lại bị Thiên Tứ một cái Nhân đan cảnh cướp đoạt?
“Huh!”. Vũ Thiên Quân cũng bị lời nói này làm cho dừng lại quay đầu nhìn đám người cười nhạt. Bọn người này cũng thật “thú vị” nha! Hắn như cười không phải cười nhìn lại đám người, hắn muốn xem có kịch gì vui đây.
“Hử? Nói rõ cho ta nghe?”. Quy lão sư cỡ nào lão luyện lập tức mặt mũi âm trầm nói. Học viên lớp hắn bị học viên lớp khác ức hiếp tuy rằng cũng không liên quan bao nhiêu đến hắn, đây dù sao cũng là chuyện của học viên, nhưng mặt mũi vấn đề lại là chuyện khác, chuyện này lan truyền đi thì đúng là có chút không mấy sáng sủa.
“Là thế này...”. Đứng đầu Thiên đan cảnh học viên nói. Đại khái, bọn hắn là đang cùng hai con Yêu báo đánh nhau sống chết, thậm chí còn có người bị thương nhưng vẫn không lùi bước, bọn ta cùng Yêu báo đánh nhau nhưng không biết có kẻ nấp chỗ xa xa lẻn đến mang đi năm cây Ám minh thảo, lúc phát hiện thì đãn không thấy năm cây linh thảo đâu, quay lại đây thì thấy Thiên Tứ đồng học mang ra năm cây Ám minh thảo...
“Lời ngươi nói tất cả mọi người đều có thể làm chứng?”. Quy lão sư mặt mũi lạnh xuống nhìn hơn hai mươi người vừa mới quay lại nói. Một người nói mà đã muốn gán tội cho một người là không có khả năng, thế nhưng hơn hai mươi người nói lại là chuyện khác rồi.
“Vâng!”. Hơn hai mươi người lập tức đồng thanh nói. Xem ra tâm lý chuẩn bị cũng không ít.
“...”. Quy lão sư cùng đám người nó chuyện thì mọi người còn lại cũng có thể nghe thấy, lại có rất nhiều tiếng cười lạnh cùng khinh thường vang lên.
“Hắc! Ta con tưởng là Thiên tài yêu nghiệt làm sao, hóa ra cũng chỉ là hạng người trộm lén mà thôi... Hắc hắc!”.
“Ta cũng có chút nghi ngờ, lấy hắn chỉ có Nhân đan cảnh cho dù lại nghịch thiên cũng không có khả năng từ trước mặt thông thần cảnh yêu thú đoạt đi linh thảo ah! Hóa ra là tận dụng lúc bọn hắn tranh đấu....”. Có người cùng bổ sung.
“Nếu là bên ngời học viện thì chỉ có thể trách đám người kia vận khí cùng đầu óc quá kém, thế nhưng bên trong học viện, hắc hắc...”.
“Chậc! Không trách hắn cũng không có ý định đem ra, xem ra là muốn dấu đi almf của riêng...”. Không ngừng vang lên những tiếng nói xấu, kỳ lạ là không thấy có một ai nói gì cho Vũ Thiên Quân, có lẽ một phần là do hắn ít khi đi học, một phần là do Thiên tài thì chịu nhiều người ghen ghét, khuôn mặt của hắn lúc này lại không che áp được lòng đố kị của nhiều người nha.
“Xùy...”. Vũ Thiên Quân trên mặt vẫn mang một dạng cười nhàn nhạt, bất chợt xùy cười thành tiếng. Bọn người này không ít người thú vị nha!
“Mạnh lão sư! Ngươi thấy chuyện này như thế nào?”. Quy lão sư quay sang nhìn Mạnh Ninh Nhân nói. Chuyện này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn, còn phải xem bọn hắn làm sao giải quyết.
“Chuyện này cũng có thể là trùng hợp! Thiên Tứ cũng chưa hẳn là người lén trộm đi năm cây Ám minh thảo của học viên lớp ngươi, dù sao Ám minh thảo bên trong Dược Vân sơn tuy rằng không phải rất nhiều nhưng cũng có không ít!”. Mạnh Ninh Nhân kỳ lạ là lại cho Vũ Thiên Quân nói tốt. “Mặt khác, mấy cái học viên kia trong lúc tranh đấu tranh đoạt linh dược lại bị người cướp mất lại về đâu kêu khổ, bọn hắn tu giả cũng chỉ đến như thế thôi sao?”.
“Mạnh lão sư!”. Quy lão sư nói lớn. Đây không phải là nói hắn không biết dạy dỗ học viên sao. “Đây là bên trong học viện, nếu bọn học viên lại còn phải để ý học viên khác lén cướp thì chỗ này làm sao còn là học viện?”. Hắn dừng lại một chút. “Mặt khác, ngươi nghĩ đây trùng hợp cũng quá... hợp đi?”. Hắn lạnh nhạt liếc Vũ Thiên Quân nói.
“Ha! Bên trong học viện thì không cho cạnh tranh?”. Mạnh Ninh Nhân cười nhạt nói. “Chỉ trách bọn hắn tài nghệ không bằng người, bị lấy mất còn không biết!”. Nàng lại như cười như không nhìn sang Vũ Thiên Quân nói. “Học viên Thiên Tứ! Có người nói ngươi lén trộm đồ của bọn hắn, có chuyện này sao?”.
“...”. Hai cái Lão sư đột nhiên to tiếng để đám Học viên câm như hến nghe bọn hắn tranh cãi, sau đó lại theo Mạnh Ninh Nhân nhìn sang Vũ Thiên Quân, thấy hắn vẫn đang một dạng cười nhạt nhìn đám người tố cáo hắn.
“Cứ cho là ta lén lấy của bọn hắn thì lại làm sao?”. Vũ Thiên Quân cười cười nói. “Đồ còn chưa phải của bọn hắn ta muốn lấy ai cản?”. Hắn dừng lại. “mặt khác, ta là lấy trước mặt các ngươi chứ? Khi nào ta lại thành lén lút rồi?”. Hắn lạnh nhạt nhìn đám học viên nói.
“Hừ nói khoác không biết ngượng! Bằng ngươi một cái Nhân đan cảnh mà muốn ngay trước mặt bọn hắn lấy đi linh thảo?”. Một người lập tức nghi vấn. Chuyện này là không có khả năng, huống chi hơn hai mươi người đều nói như vậy, ở đây hầu hết người đều tin rồi.
“Chuyện này ngươi giải thích thế nào?”. Mạnh Ninh Nhân nhíu mày nhìn Vũ Thiên Quân nói. Nàng không tin nàng vừa nói hắn không hiểu, chỉ là hắn tại sao lại nói mình là trước mặt bọn kia lấy đi linh thảo, như vậy cho dù hắn có là thiên tài cũng không ai tin tưởng.
“Hắc! Ngươi gọi là Thiên Tứ? Tưởng mình được đặc cách vào học viện là rất giỏi sao? Tưởng rằng mình nói gì cũng được?”. Quy lão sư cũng cười lạnh nói.
“Đúng vậy! Ngươi dám lén lúc bọn ta cùng Yêu thú thủ hộ đánh nhau không để ý lấy đi linh thảo, không ngờ ngươi một cái Thiên tài siêu cấp như vậy lại làm ra hành vi bỉ ổi như thees1”. Thấy được mọi người đồng ý nói giúp, một trong năm cái Thiên đan cảnh tỏng nhóm người tố cáo kia liền lạnh lùng nói. Sự tình lúc nãy quỷ dị vô cùng, tin rằng nói ra cũng không ai tin tưởng, hướng chi hơn hai mươi người cùng nói thì cho dù chuyện không thật cũng biến thành sự thật! Huống chi bọn hắn chỗ này có không ít “đồng minh” đây, hắn một lời nói ra đằng sau hơn hai mươi người bao gồm Dương Vân Nguyệt cùng Dương gia mấy người cũng đồng ý nói như thế.
“Ha! Định dùng số lượng ép ta sao?”. Vũ Thiên Quân đi đến trước mặt hơn hai mươi người nói. “Hắc hắc! Ta cho các ngươi một cơ hội nói ra sự thực, bằng không ta sẽ cho các ngươi thấy hậu quả của việc cùng ta đối địch!”. Hắn lạnh lùng nói.
“Ah! Còn muốn dùng lời lẽ uy hiếp! Ngươi là gan cũng không nhỏ!”. Quy lão sư lạnh lùng nói. Toàn trường như lâm vào im lặng, Vũ Thiên Quân lại dám trước mặt hai vị lão sư uy hiếp học viên, việc này không tốt chính là phạm vào tối kị của học viện rồi.
“Hừ! Bọn ta tại sao lại cần vu oan cho ngươi? Nếu không phải ngươi lén lấy thì làm sao trên tay ngươi lại có năm cây Ám minh thảo kia? Bọn ta chính là vừa vặn biến mất, đúng rồi, trong năm cây có một cây trên lá bị ngắt đi một dấu nhỏ làm dấu, hai vị Lão sư có thể xem lại!”. Một cái Thiên đan cảnh đứng đầu đám người nói.
“Quả thật là có!”. Mạnh Ninh Nhân liếc mắt qua một cái thì đã thấy, mày lại nhíu càng sâu, không lẽ thật là Thiên Tứ lấy? Chỉ là nàng vẫn thấy có chỗ không hợp lý, nếu là hắn lén lấy cũng không cần đưa ra một lần cả năm cây ah! Việc này không phải là tự khai bản thân, lạy ông tôi ở bụi này sao? Thiên Tứ kia thông minh như vậy đương nhiên không làm chuyện ngu ngốc như vậy! Mặt khác hắn giống như cũng không có ý định tìm những loại linh thảo mà nàng phân phó bọn hắn đi tìm, nếu không cũng không thể chỉ mang về duy nhất năm cây Thông thần cảnh cấp linh dược chứ, chuyện này ẩn tình không nhỏ.
“Không đúng lắm đâu! Chúng ta đi vào Dược Vân sơn gặp không ít linh dược trên lá bị mất đi một mảnh, điều này cũng không nói lên điều gì!”. Bất chợt một giọng nữ vang lên nói giúp Vũ Thiên Quân. “Không tin hai vị lão sư kiểm tra lại một chút, có không ít linh dược trên lá bị mất một mảnh nhỏ, vết cắt còn rất mới, có lẽ là bị người ngắt lấy không lâu!”. Mọi người nhìn lại thì thấy nàng là một cái vũ mị thiếu nữ, hai mươi trên dưới khuôn mặt, dáng người càng là nóng bỏng. Vũ Thiên Quân nhận ra nàng là dẫn đường cho hắn nữ sinh Hồ Mị Hương.
“Đúng vậy! Chuyện này ta cũng thấy kỳ koặc, trước đó không hiểu trên nhiều linh thảo đều thấy bị mất một chút lá...”. Cũng có người đồng ý nói. “...”.
“Huh! Đúng thật!”. Mạnh Ninh Nhân cùng Quy lão sư kiểm tra một chút linh dược thì cũng kinh ngạc nói, số lượng linh thảo bị ngắt đi một miếng nhỏ trên lá cũng không ít, chiếm hơn ba thành linh dược hái được để chỗ này, nếu là có người muốn hái linh dược thì hái cũng không ít rồi ah!
“Nhưng điều đó cũng vô nghĩa! Hắn đã nói mình ngay trước mặt mấy người học viên kia lấy đi năm cây Ám linh thảo! Chuyện này ai tin chứ?”. Quy lão sư qua một chút kinh ngạc lại lạnh lùng nhìn Vũ Thiên Quân nói.
“Ha! Mệt thật!”. Vũ Thiên Quân cười nhạt lắc đầu rồi nhìn Quy lão sư. “Nếu thật là ta lén lấy thì làm sao? Các ngươi phạt ta? Hình như cũng có cái quy định ngu xuẩn đó chứ?”. Hắn cười lạnh nhìn hơn hai mươi người tố cáo hắn cùng hai cái Lão sư nói.
“...”. Đám người lại một lần nữa im lặng. Đúng là cũng không có quy định nào phạt như thế nhưng danh tiếng chỉ sợ mất hết ah. Tên này lại nói giống như cũng không có gì.
“Hắc hắc! Vậy tức là không có quy định hay xử phạt gì rồi! Còn làm ta nghĩ có cái gì phiền phức đây!”. Vũ Thiên Quân thấy đám người im lặng thì cười nói, danh tiếng cũng không quan trọng bao nhiêu trong mắt hắn ah! Sau đó hắn quay lại nhìn hơn hai mươi người kia lạnh lùng nói. “Cùng ta đối địch chính là quyết định ngu xuẩn nhất của các ngươi, chuẩn bị tiếp nhận hậu quả đi!”. Hắn nói xong liền quay đi mà không thèm nhìn hai vị Lão sư mặt mũi lạnh xuống nhìn hắn. Đây là lần thứ hai hắn nói lời đe dọa đối với học viên khác ngay trước mặt lão sư, tên là nghĩ Võ Thần học viện là nhà hắn sao?
“Còn nàng! Hắc hắc! Nữ nhân luôn là ngu xuẩn như vậy?”. Hắn quay đầu nghi hoặc nhìn Dương Vân Nguyệt hỏi. Còn chưa nghe câu trả lời đã rời đi. Nữ nhân này đã làm hắn thấy chán ghét rồi, chuyển biến cảm xúc còn nhanh hơn hắn nghĩ nhiều lắm!
**********
Hôm nay không được nghỉ, phải đi cả buổi nên không viết được .... TT__TT
Tác giả: Đế Thanh
Nguồn:
Tác giả :
Đế Thanh