Ma Thần Hoàng Thiên
Chương 368: Đại Chiến
Tên tráng hán hãi hùng đến mức quên đi cả việc lau máu trên người, mà cứ thế nhìn chằm chằm về phía trước. Vì hắn nhận ra cái đầu này, chính là của yêu nữ Hồ Ngân.
Mới có hơn nửa phút trôi qua thôi, Hoàng Thiên vậy mà đem thân xác nàng đều đánh nổ, duy chỉ có Thần còn tại, trốn ở trong đầu sọ không dám bước ra ngoài một bước.
- Oanh…
Nhưng trốn, không có nghĩa là tai qua nạn khỏi. Hoàng Thiên lúc này đã không còn là nhân loại, mà thật sự hoá thân thành Ma Thần tàn ác. Tử Ma Biến để cho thực lực của hắn tăng lên đâu chỉ một hai lần, mạnh mẽ vô biên, uy thế khiến cho cả vùng không gian run rẩy.
Nhất là đôi cánh hắc ám hiển hiện đằng sau, ngỡ như là ma khí, nhưng mỗi một lần vỗ cánh đều khiến cho toàn bộ không gian nổi lên cuồng phong, vũ bão. Không gian bên ngoài của Long Quân Chiến trường bao la là thế, nhưng lại như không thể nào dung nạp được sức mạnh của đôi cánh này.
Trông thấy Thần của Hồ Ngân đang lẩn trốn, hắn lạnh lùng rên trong lòng, Thiên Kiếm trong tay trảm ra một cánh huyết liên, rạch trời mà xuống.
- Đừng hòng…
Hoàng Thiên đuổi cùng giết tận, tên tráng hán dù đang bối rối cũng không thể nào đứng mãi, có chút giận giữ mà la. Xích sắt cuốn chặt vào tay, xuyên qua lớp lớp không gian che ở trước đầu Hồ Ngân, vội vàng oanh ra một đấm.
Ầm ầm!
Cánh hoa chém vào nắm quyền, vang lên tiếng nứt gãy ầm ầm. Tên tráng hán chỉ có cảm giác như xương cốt bị người chẻ dọc, cơ tay, xương tay đều nát, không thể không gào lên đau đớn, vội vàng quay người ôm lấy đầu sọ của Hồ Ngân, nương lực mà trốn.
Thân xác khổng lồ của hắn như là đạn pháo, bay xuyên cả trăm dặm, cuối cùng mới nặng nề nện ầm xuống một ngọn núi, đem phân nửa đất đá nổ tung, ầm ầm đổ sụp.
Va chạm kịch liệt không chỉ bạo phát ra như sấm nổ, mà còn cuốn ra năng lượng thuỷ triều, cuồn cuộn bao phủ trở lại chiến trường, khiến cho không ít thiên kiêu đều phải nghiêng mình tránh né.
Mà Hoàng Thiên ngay sau thời điểm chém ra Huyết Liên, thân ảnh liền chớp mắt đạp vỡ tầng trời, đột phá không gian bao vây của đám thiên kiêu, lao về phía tên tráng hán gặp nạn, trên đường không ngừng phát ra lực lượng kinh hồn táng đảm, đem tầng mây mù đều xé ra xơ xác.
Ngay sau đó, dù cách xa hơn trăm dặm, nhưng người ta đều cảm nhận được dư âm khủng bố. Quả nhiên không lâu, một điểm đen liền từ bên ấy bay ngược trở về, nện ầm xuống giữa tràng, nổ ra tiếng sấm vang vọng đất trời.
Tên tráng hán lúc này hai tay đều đã gãy nát, gân chân đứt lìa,vẫn cố chấp ôm cái đầu lâu của Hồ Ngân trong lòng, khoé miệng liên tục trào ra máu đỏ, hiển nhiên nội thương không nhẹ chút nào.
- Ngươi thật sự muốn chết.
Hoàng Thiên lúc này mới từ xa bay về, ngự ở trên nền trời nhìn xuống, lạnh lùng mà nói.
- Đừng giết nàng.
Gắng gượng bò lên, tên tráng hán vẫn không buông cái đầu, ánh mắt van nài nhìn tới, vậy mà bất ngờ cầu xin Hoàng Thiên.
Rồi, ánh mắt của hắn thoáng đưa về nhìn cái đầu trong tay, trong mắt tràn đầy thương cảm và tiếc hận. Hồ Ngân là một trong số ít bạn bè thân thiết nhất của hắn, chơi với nhau từ khi còn nhỏ cho tới bây giờ. Tính cách của nàng mặc dù có chút cố chấp và không coi ai ra gì, nhưng bản chất vẫn là người tốt, hắn không muốn nàng phải chết.
- Ngu xuẩn… Ai khiến ngươi cầu xin hắn?
Từ bên trong não hải, Hồ Ngân lạnh lùng truyền ra âm thanh, giọng điệu mặc dù lạnh lùng, nhưng vẫn ẩn chứa một chút chua, tựa hồ hận rèn sắt không thành thép, mắng nhiếc tên đần ngu ngốc.
- Đi chết.
Mà trên bầu trời, thời điểm Hoàng Thiên còn đang tập trung về phía tên tráng hán, xung quanh hắn đã bất chợt xuất hiện hơn chục đạo thân ảnh, khí cơ áp súc đã tới tận cùng, cùng Hoàng Thiên bùng nổ, đánh cho thiên băng địa liệt.
Hoàng Thiên dù đang chìm trong lửa nộ muốn diệt sát Hồ Ngân, nhưng bị hơn chục siêu cấp thiên kiêu vây công thì cũng chỉ có thể lui về, Thiên Kiếm tiến rồi lại lùi, lợi dụng vô số mạt gỗ và đất đá lần nữa hội tụ ra đài sen máu, chém nổ hư không, đánh bay không ít người.
- Dị số, ngươi vùng vẫy không được lâu.
Một tên thanh niên trong nhóm bỗng nhiên quát to, máu tươi cuồng phún vào trong pháp bảo của mình, bước chân phù phiếm, quất ra một roi xuyên phá bầu trời.
Oanh!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa truyền xa, roi thần là roi nhưng quất xuống lại mạnh mẽ không khác gì búa, đem hàng trăm cánh hoa sen nổ tung thành bụi phấn, dù cho Hoàng Thiên đang đứng sau cũng bị chấn lùi, gan bàn tay ứa máu.
- Cùng chết đi… bạo.
Tiếp đến, không biết bằng cách nào, một cô gái trong nhóm lại có thể bất thình lình áp sát được Hoàng Thiên. Sắc mặt nàng tái mét như giấy, nhưng khoé miệng lại nở một nụ cười đáng sợ. Trường đao trong tay nàng không có chém Hoàng Thiên mà trực tiếp đem bạo nổ, sóng năng lượng lan ra nổ nát khung trời.
Dù không là tiên khí, nhưng cũng là cửu cấp cực phẩm. Hoàng Thiên bị nổ vỡ cả bên người, ánh mắt dại đi trong chốc lát mới khôi phục được bình thường, trước mắt đón chào là một rìu sắt bổ xuống.
Lưỡi rìu mở hẳn ra vùng đầu, đồng thời bạo phát ra sức mạnh điên cuồng đến cực hạn. Một đạo hào quang nổ ra sáng như ánh mặt trời giờ ngọ, nổ tung cả cái đầu, thẳng đến giữa ngực mới dừng, đáng sợ đến không thể nào tả nổi.
- Ha ha… ha ha… dị số, ăn một rìu của lão tử cũng đi đời.
Tên thanh niên tưởng rằng đã bổ chết Hoàng Thiên, sắc mặt đắc ý vô cùng, ngửa mặt lên trời gào thét.
Hắn không nhìn thấy, thân xác Hoàng Thiên mặc dù bị chém, nhưng lại chẳng hề rơi đi, mà vẫn một mực ngự ở giữa trời. Trong giây phút mà hắn cuồng hống, cánh tay đẫm máu vốn đang buông xuôi vô lực, bỗng nhiên động lên, không khác gì vuốt rồng, sắc bén cắt xoẹt hư không, phốc một tiếng bắt vào cổ hắn. Móng tay nhọn hoắt đâm xuyên yết hầu, bắn ra từng đoàn bọt máu.
Dưới tròng mắt trợn lồi lên vì đau đớn, hắn hãi hùng phát hiện ra nửa người nát của Hoàng Thiên giây phút sau bỗng nhiên chợt động, như đảo ngược thời gian điên cuồng hội tụ, gần như không đến một phần trăm giây liền lành, nhìn hắn mà nở một nụ cười dữ tợn.
- Giờ thì, ai chết?
Không nói quá nhiều, nhưng ý nghĩa lại đủ. Tên thanh niên mới vừa rồi còn đắc ý, lúc này cảm nhận được cái chết cận kề, sắc mặt tái bệt đi vì sợ hãi:
- Cứu…
Lời kêu cứu của hắn còn chưa kịp hô ra, năm ngón tay của Hoàng Thiên đã như cái kìm sắt kẹp nát yết hầu, Thiên Kiếm vừa rồi đang rơi tự do, lúc này bỗng nhiên vụt tới, một trảm chẻ đôi đầu, đánh nát cả linh hồn đối thủ.
- Đáng chết!
Tiếng sọ người nổ tung vang ra, trong nháy mắt khiến cho cực nhiều người cuồng nộ. Hoàng Thiên chớp mắt cảm nhận được nguy cơ bên người, bàn chân đạp ra, đưa Thiên Kiếm một lần nữa quét về đằng hông, cả người tràn ra hắc ám tận cùng.
- Oanh!
Quả nhiên, ngay tại thời điểm Thiên Kiếm băng qua, bên cạnh liền vang lên tiếng nổ lớn. Một tên thiên kiêu vốn đang ẩn thân trong hư ảo, chớp mắt giết ra, đoản đao điên cuồng va chạm vào lưỡi kiếm, bùng nổ ra hào quang rạng ngời.
Bị dư chấn buộc không thể không dạt về một phía, Hoàng Thiên cau mày phát hiện ra kẻ mới đánh lén mình đã lẩn mất. Thực lực đối phương không phải quá mạnh, nhưng độ nguy hiểm lại so với tên tráng hán hay tên thanh niên có tre thần lại mạnh hơn một bậc, vì hắn thuộc hệ ám sát giống Anh Thy.
Chỉ cần hắn có một chút sơ hở hay lơ là, liền sẽ tạo cơ hội cho đối thủ, bị ám sát, không chết e sợ cũng phải trọng thương, vô lực tái chiến.
- Đừng tưởng ta không có cách nào giết ngươi.
Liên tiếp bị ăn thiệt thòi từ đám sát thủ, Hoàng Thiên có chút nộ, tự mình thì thào trong cổ họng. Hắn híp mắt nhìn về phương vị đằng trước, chìm trong sát ý.
Đôi mắt vốn tràn đầy anh khí, lúc này nổi lên vài tầng âm trầm và huyền bí, Thiên Nhãn chớp mắt đem lại cho hắn khả năng nhìn thấu hư không này. Ngay tại thời điểm tên thanh niên lần nữa động chân, cũng là lúc hắn chuyển mình, Thiên Kiếm súc thế trực chờ bộc phát.
Tay cầm kiếm, kiếm chỉ thiên, hơi điều chỉnh một hồi vị trí, ánh mắt của hắn bất ngờ sắc lạnh hẳn lên, ở sự kinh hãi của mọi người quát lớn, đồng thời chém ra một kiếm băng trời.
Kiếm quang lạnh lẽo, cắt hư không, chém đầu người.
Tên thanh niên vừa mới áp sát, bất ngờ cảm nhận được tử vong trên đầu, còn chưa kịp trốn, đã bị một kiếm chém xuyên đầu, xẻ dọc chéo tới vùng hông mới dừng, máu tươi và nội tạng tung toé. Giữa không trung lúc đó chỉ còn dư lại hai phần thi thể, tàn tạ không thể tả, rơi xuống. Cho đến lúc chết đi, hắn vẫn không hiểu được vì sao Hoàng Thiên lại có thể phá giải thuật ẩn thân, nhìn ra phương vị của hắn.
- Khốn kiếp, một lũ ngu si, còn không cùng nhau liên hợp, các ngươi đều muốn chết sao?
Đúng vào thời điểm đó, bên cạnh tên tráng hán, tên thanh niên có tre thần vừa lúc hồi sinh, trông thấy chỉ có mười người bên này vây giết Hoàng Thiên, sắc mặt khó coi đến cực hạn giận mắng.
Hắn biết bọn khốn kiếp kia đều có tư tâm, cố ý đứng nhìn không muốn ra tay, bởi vì có một vài người khi chết đi đối với bọn chúng chẳng những không có hại mà còn có lợi vô cùng. Đổi lại là bình thường, giữa các thiên kiêu có cạnh tranh và mâu thuẫn là điều khó tránh khỏi, nhưng lúc này đây mà vẫn tư tâm được, quả là đáng chết. Nhất là, những người bị giết nãy giờ đều là người thân thuộc của hắn.
- Dương Mộc, chỉ là một tên Sinh Thần mà thôi, nào có nghiêm trọng đến thế.
Quả nhiên, mặc kệ hắn cấp bách thế nào, một bộ phận nhóm người vẫn thập phần thản nhiên, không cho là to tát nói.
- Không có nghiêm trọng? Người của các ngươi không chết đương nhiên sẽ không nghiêm trọng rồi, lũ gia tộc chó má. Hồng Miên, Lã Mộng, lui về…
Dương Mộc giận không chịu nổi, nghiến răng quát người của mình trở lại, từ bỏ đánh với Hoàng Thiên. Đám ngu xuẩn kia không đánh, hắn hiển nhiên cũng không thể người mình chịu chết.
Dương Mộc ở trong nhóm hiển nhiên rất có uy, hơn nữa những thiên kiêu kia cũng không ngốc, sớm nhìn ra được tâm tư của nhóm còn lại, trong lòng cũng là giận giữ, vội vàng lùi đi khỏi chiến trận.
- Vút… phanh… phanh.
Nhưng, bọn hắn vừa mới lui ra được nửa đường, đám thiên kiêu còn lại bỗng nhiên cười lạnh, liên tiếp đánh ra hàng trăm đạo công kích, đem nhóm bọn hắn bức quay trở về, thậm chí có người suýt chút nữa bị đánh cho nổ người, máu tươi be bét chảy.
- Đinh Thần, ngươi muốn chết.
Bị một màn bất ngờ khiến cho không kịp phản ứng, Dương Mộc sau đó cả giận dựng hết lông trên người, mắt trợn trừng căng nứt.
- Thôi thôi, nếu các ngươi đã không chịu nổi, vậy thì để chúng ta cùng giúp các ngươi giết hắn đi.
Đám người Đinh Thần có chút cợt nhả cười, âm thanh đặc biệt nhấn mạnh chữ “cùng”, trong tay lần nữa triệu hồi ra vũ khí, theo sau nhóm người Hồng Miên áp tới, vây công Hoàng Thiên.
Mới có hơn nửa phút trôi qua thôi, Hoàng Thiên vậy mà đem thân xác nàng đều đánh nổ, duy chỉ có Thần còn tại, trốn ở trong đầu sọ không dám bước ra ngoài một bước.
- Oanh…
Nhưng trốn, không có nghĩa là tai qua nạn khỏi. Hoàng Thiên lúc này đã không còn là nhân loại, mà thật sự hoá thân thành Ma Thần tàn ác. Tử Ma Biến để cho thực lực của hắn tăng lên đâu chỉ một hai lần, mạnh mẽ vô biên, uy thế khiến cho cả vùng không gian run rẩy.
Nhất là đôi cánh hắc ám hiển hiện đằng sau, ngỡ như là ma khí, nhưng mỗi một lần vỗ cánh đều khiến cho toàn bộ không gian nổi lên cuồng phong, vũ bão. Không gian bên ngoài của Long Quân Chiến trường bao la là thế, nhưng lại như không thể nào dung nạp được sức mạnh của đôi cánh này.
Trông thấy Thần của Hồ Ngân đang lẩn trốn, hắn lạnh lùng rên trong lòng, Thiên Kiếm trong tay trảm ra một cánh huyết liên, rạch trời mà xuống.
- Đừng hòng…
Hoàng Thiên đuổi cùng giết tận, tên tráng hán dù đang bối rối cũng không thể nào đứng mãi, có chút giận giữ mà la. Xích sắt cuốn chặt vào tay, xuyên qua lớp lớp không gian che ở trước đầu Hồ Ngân, vội vàng oanh ra một đấm.
Ầm ầm!
Cánh hoa chém vào nắm quyền, vang lên tiếng nứt gãy ầm ầm. Tên tráng hán chỉ có cảm giác như xương cốt bị người chẻ dọc, cơ tay, xương tay đều nát, không thể không gào lên đau đớn, vội vàng quay người ôm lấy đầu sọ của Hồ Ngân, nương lực mà trốn.
Thân xác khổng lồ của hắn như là đạn pháo, bay xuyên cả trăm dặm, cuối cùng mới nặng nề nện ầm xuống một ngọn núi, đem phân nửa đất đá nổ tung, ầm ầm đổ sụp.
Va chạm kịch liệt không chỉ bạo phát ra như sấm nổ, mà còn cuốn ra năng lượng thuỷ triều, cuồn cuộn bao phủ trở lại chiến trường, khiến cho không ít thiên kiêu đều phải nghiêng mình tránh né.
Mà Hoàng Thiên ngay sau thời điểm chém ra Huyết Liên, thân ảnh liền chớp mắt đạp vỡ tầng trời, đột phá không gian bao vây của đám thiên kiêu, lao về phía tên tráng hán gặp nạn, trên đường không ngừng phát ra lực lượng kinh hồn táng đảm, đem tầng mây mù đều xé ra xơ xác.
Ngay sau đó, dù cách xa hơn trăm dặm, nhưng người ta đều cảm nhận được dư âm khủng bố. Quả nhiên không lâu, một điểm đen liền từ bên ấy bay ngược trở về, nện ầm xuống giữa tràng, nổ ra tiếng sấm vang vọng đất trời.
Tên tráng hán lúc này hai tay đều đã gãy nát, gân chân đứt lìa,vẫn cố chấp ôm cái đầu lâu của Hồ Ngân trong lòng, khoé miệng liên tục trào ra máu đỏ, hiển nhiên nội thương không nhẹ chút nào.
- Ngươi thật sự muốn chết.
Hoàng Thiên lúc này mới từ xa bay về, ngự ở trên nền trời nhìn xuống, lạnh lùng mà nói.
- Đừng giết nàng.
Gắng gượng bò lên, tên tráng hán vẫn không buông cái đầu, ánh mắt van nài nhìn tới, vậy mà bất ngờ cầu xin Hoàng Thiên.
Rồi, ánh mắt của hắn thoáng đưa về nhìn cái đầu trong tay, trong mắt tràn đầy thương cảm và tiếc hận. Hồ Ngân là một trong số ít bạn bè thân thiết nhất của hắn, chơi với nhau từ khi còn nhỏ cho tới bây giờ. Tính cách của nàng mặc dù có chút cố chấp và không coi ai ra gì, nhưng bản chất vẫn là người tốt, hắn không muốn nàng phải chết.
- Ngu xuẩn… Ai khiến ngươi cầu xin hắn?
Từ bên trong não hải, Hồ Ngân lạnh lùng truyền ra âm thanh, giọng điệu mặc dù lạnh lùng, nhưng vẫn ẩn chứa một chút chua, tựa hồ hận rèn sắt không thành thép, mắng nhiếc tên đần ngu ngốc.
- Đi chết.
Mà trên bầu trời, thời điểm Hoàng Thiên còn đang tập trung về phía tên tráng hán, xung quanh hắn đã bất chợt xuất hiện hơn chục đạo thân ảnh, khí cơ áp súc đã tới tận cùng, cùng Hoàng Thiên bùng nổ, đánh cho thiên băng địa liệt.
Hoàng Thiên dù đang chìm trong lửa nộ muốn diệt sát Hồ Ngân, nhưng bị hơn chục siêu cấp thiên kiêu vây công thì cũng chỉ có thể lui về, Thiên Kiếm tiến rồi lại lùi, lợi dụng vô số mạt gỗ và đất đá lần nữa hội tụ ra đài sen máu, chém nổ hư không, đánh bay không ít người.
- Dị số, ngươi vùng vẫy không được lâu.
Một tên thanh niên trong nhóm bỗng nhiên quát to, máu tươi cuồng phún vào trong pháp bảo của mình, bước chân phù phiếm, quất ra một roi xuyên phá bầu trời.
Oanh!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa truyền xa, roi thần là roi nhưng quất xuống lại mạnh mẽ không khác gì búa, đem hàng trăm cánh hoa sen nổ tung thành bụi phấn, dù cho Hoàng Thiên đang đứng sau cũng bị chấn lùi, gan bàn tay ứa máu.
- Cùng chết đi… bạo.
Tiếp đến, không biết bằng cách nào, một cô gái trong nhóm lại có thể bất thình lình áp sát được Hoàng Thiên. Sắc mặt nàng tái mét như giấy, nhưng khoé miệng lại nở một nụ cười đáng sợ. Trường đao trong tay nàng không có chém Hoàng Thiên mà trực tiếp đem bạo nổ, sóng năng lượng lan ra nổ nát khung trời.
Dù không là tiên khí, nhưng cũng là cửu cấp cực phẩm. Hoàng Thiên bị nổ vỡ cả bên người, ánh mắt dại đi trong chốc lát mới khôi phục được bình thường, trước mắt đón chào là một rìu sắt bổ xuống.
Lưỡi rìu mở hẳn ra vùng đầu, đồng thời bạo phát ra sức mạnh điên cuồng đến cực hạn. Một đạo hào quang nổ ra sáng như ánh mặt trời giờ ngọ, nổ tung cả cái đầu, thẳng đến giữa ngực mới dừng, đáng sợ đến không thể nào tả nổi.
- Ha ha… ha ha… dị số, ăn một rìu của lão tử cũng đi đời.
Tên thanh niên tưởng rằng đã bổ chết Hoàng Thiên, sắc mặt đắc ý vô cùng, ngửa mặt lên trời gào thét.
Hắn không nhìn thấy, thân xác Hoàng Thiên mặc dù bị chém, nhưng lại chẳng hề rơi đi, mà vẫn một mực ngự ở giữa trời. Trong giây phút mà hắn cuồng hống, cánh tay đẫm máu vốn đang buông xuôi vô lực, bỗng nhiên động lên, không khác gì vuốt rồng, sắc bén cắt xoẹt hư không, phốc một tiếng bắt vào cổ hắn. Móng tay nhọn hoắt đâm xuyên yết hầu, bắn ra từng đoàn bọt máu.
Dưới tròng mắt trợn lồi lên vì đau đớn, hắn hãi hùng phát hiện ra nửa người nát của Hoàng Thiên giây phút sau bỗng nhiên chợt động, như đảo ngược thời gian điên cuồng hội tụ, gần như không đến một phần trăm giây liền lành, nhìn hắn mà nở một nụ cười dữ tợn.
- Giờ thì, ai chết?
Không nói quá nhiều, nhưng ý nghĩa lại đủ. Tên thanh niên mới vừa rồi còn đắc ý, lúc này cảm nhận được cái chết cận kề, sắc mặt tái bệt đi vì sợ hãi:
- Cứu…
Lời kêu cứu của hắn còn chưa kịp hô ra, năm ngón tay của Hoàng Thiên đã như cái kìm sắt kẹp nát yết hầu, Thiên Kiếm vừa rồi đang rơi tự do, lúc này bỗng nhiên vụt tới, một trảm chẻ đôi đầu, đánh nát cả linh hồn đối thủ.
- Đáng chết!
Tiếng sọ người nổ tung vang ra, trong nháy mắt khiến cho cực nhiều người cuồng nộ. Hoàng Thiên chớp mắt cảm nhận được nguy cơ bên người, bàn chân đạp ra, đưa Thiên Kiếm một lần nữa quét về đằng hông, cả người tràn ra hắc ám tận cùng.
- Oanh!
Quả nhiên, ngay tại thời điểm Thiên Kiếm băng qua, bên cạnh liền vang lên tiếng nổ lớn. Một tên thiên kiêu vốn đang ẩn thân trong hư ảo, chớp mắt giết ra, đoản đao điên cuồng va chạm vào lưỡi kiếm, bùng nổ ra hào quang rạng ngời.
Bị dư chấn buộc không thể không dạt về một phía, Hoàng Thiên cau mày phát hiện ra kẻ mới đánh lén mình đã lẩn mất. Thực lực đối phương không phải quá mạnh, nhưng độ nguy hiểm lại so với tên tráng hán hay tên thanh niên có tre thần lại mạnh hơn một bậc, vì hắn thuộc hệ ám sát giống Anh Thy.
Chỉ cần hắn có một chút sơ hở hay lơ là, liền sẽ tạo cơ hội cho đối thủ, bị ám sát, không chết e sợ cũng phải trọng thương, vô lực tái chiến.
- Đừng tưởng ta không có cách nào giết ngươi.
Liên tiếp bị ăn thiệt thòi từ đám sát thủ, Hoàng Thiên có chút nộ, tự mình thì thào trong cổ họng. Hắn híp mắt nhìn về phương vị đằng trước, chìm trong sát ý.
Đôi mắt vốn tràn đầy anh khí, lúc này nổi lên vài tầng âm trầm và huyền bí, Thiên Nhãn chớp mắt đem lại cho hắn khả năng nhìn thấu hư không này. Ngay tại thời điểm tên thanh niên lần nữa động chân, cũng là lúc hắn chuyển mình, Thiên Kiếm súc thế trực chờ bộc phát.
Tay cầm kiếm, kiếm chỉ thiên, hơi điều chỉnh một hồi vị trí, ánh mắt của hắn bất ngờ sắc lạnh hẳn lên, ở sự kinh hãi của mọi người quát lớn, đồng thời chém ra một kiếm băng trời.
Kiếm quang lạnh lẽo, cắt hư không, chém đầu người.
Tên thanh niên vừa mới áp sát, bất ngờ cảm nhận được tử vong trên đầu, còn chưa kịp trốn, đã bị một kiếm chém xuyên đầu, xẻ dọc chéo tới vùng hông mới dừng, máu tươi và nội tạng tung toé. Giữa không trung lúc đó chỉ còn dư lại hai phần thi thể, tàn tạ không thể tả, rơi xuống. Cho đến lúc chết đi, hắn vẫn không hiểu được vì sao Hoàng Thiên lại có thể phá giải thuật ẩn thân, nhìn ra phương vị của hắn.
- Khốn kiếp, một lũ ngu si, còn không cùng nhau liên hợp, các ngươi đều muốn chết sao?
Đúng vào thời điểm đó, bên cạnh tên tráng hán, tên thanh niên có tre thần vừa lúc hồi sinh, trông thấy chỉ có mười người bên này vây giết Hoàng Thiên, sắc mặt khó coi đến cực hạn giận mắng.
Hắn biết bọn khốn kiếp kia đều có tư tâm, cố ý đứng nhìn không muốn ra tay, bởi vì có một vài người khi chết đi đối với bọn chúng chẳng những không có hại mà còn có lợi vô cùng. Đổi lại là bình thường, giữa các thiên kiêu có cạnh tranh và mâu thuẫn là điều khó tránh khỏi, nhưng lúc này đây mà vẫn tư tâm được, quả là đáng chết. Nhất là, những người bị giết nãy giờ đều là người thân thuộc của hắn.
- Dương Mộc, chỉ là một tên Sinh Thần mà thôi, nào có nghiêm trọng đến thế.
Quả nhiên, mặc kệ hắn cấp bách thế nào, một bộ phận nhóm người vẫn thập phần thản nhiên, không cho là to tát nói.
- Không có nghiêm trọng? Người của các ngươi không chết đương nhiên sẽ không nghiêm trọng rồi, lũ gia tộc chó má. Hồng Miên, Lã Mộng, lui về…
Dương Mộc giận không chịu nổi, nghiến răng quát người của mình trở lại, từ bỏ đánh với Hoàng Thiên. Đám ngu xuẩn kia không đánh, hắn hiển nhiên cũng không thể người mình chịu chết.
Dương Mộc ở trong nhóm hiển nhiên rất có uy, hơn nữa những thiên kiêu kia cũng không ngốc, sớm nhìn ra được tâm tư của nhóm còn lại, trong lòng cũng là giận giữ, vội vàng lùi đi khỏi chiến trận.
- Vút… phanh… phanh.
Nhưng, bọn hắn vừa mới lui ra được nửa đường, đám thiên kiêu còn lại bỗng nhiên cười lạnh, liên tiếp đánh ra hàng trăm đạo công kích, đem nhóm bọn hắn bức quay trở về, thậm chí có người suýt chút nữa bị đánh cho nổ người, máu tươi be bét chảy.
- Đinh Thần, ngươi muốn chết.
Bị một màn bất ngờ khiến cho không kịp phản ứng, Dương Mộc sau đó cả giận dựng hết lông trên người, mắt trợn trừng căng nứt.
- Thôi thôi, nếu các ngươi đã không chịu nổi, vậy thì để chúng ta cùng giúp các ngươi giết hắn đi.
Đám người Đinh Thần có chút cợt nhả cười, âm thanh đặc biệt nhấn mạnh chữ “cùng”, trong tay lần nữa triệu hồi ra vũ khí, theo sau nhóm người Hồng Miên áp tới, vây công Hoàng Thiên.
Tác giả :
Đình Kiên