Ma Thần Hoàng Thiên
Chương 325: Ngông cuồng
- Xích… xích… oanh…
Liên tiếp là những tiếng vang thật lớn, Hoàng Thiên vậy mà trực tiếp nắm được xích đen, trong tay vận lực, trái phải đem quỷ mặt đen quật mười mấy lần xuống nền ý thức.
Lực va chạm kinh khủng cực kỳ, không chỉ khiến tinh không chấn động, mà còn khiến cho tồn tại như quỷ mặt đen cũng bị đập cho xơ xác. Cũng may là cuối cùng hắn quyết đoán buôn ra sợi xích, nếu không chỉ sợ sẽ bị Hoàng Thiên sinh sinh đập chết.
Phía bên kia, khuôn mặt tên quỷ mặt trắng không che giấu được sự rung động, hiển nhiên đã bắt đầu nhìn thấy sự uy hiếp của thiếu niên này.
Đoạt được xích sắt vào tay nhưng vẫn chưa cứu được Hàn Lâm, ánh mắt Hoàng Thiên lạnh lùng đến lạ. Thế rồi không có chậm trễ giây nào, hắn bước một cái liền biến mất khỏi không gian, lần tiếp theo đã áp sát nơi quỷ mặt đen đang đứng, Thiên Kiếm giương cao muốn đem cánh tay đang nắm Cố Tinh Cực Đạo thạch chém rời.
- Hoàng Thiên.
Nhưng đúng vào khoảnh khắc ấy, một đạo ma âm bỗng nhiên vang lên khiến cho động tác của hắn ngưng lại. Một tiếng gọi tầm thường, nhưng lại như là mệnh lệnh, âm thanh tựa hồ như mang theo một quy luật nào có đến từ Minh Giới sâu xa, khiến cho sinh linh không cách nào phản kháng.
Quỷ mặt trắng giây phút đó bỗng nhiên trở nên to lớn phi thường, gần như vượt qua cả kích thước khổng lồ của biển ý thức, quanh thân tản mát ra trận trận quỷ khí trắng ngà, cao cao nhìn xuống.
- Họ Hoàng, tên Thiên, sinh ngày tám tháng tư Kỷ Nguyên thứ năm mươi sáu, vừa tròn hai mươi bảy. Sinh thời…
Dùng ma âm khống chế được Hoàng Thiên, quỷ mặt trắng không chút do dự tiếp tục thủ đoạn của mình. Hai tròng mắt bắn ra ánh sáng trắng rát bỏng, rọi chiếu qua âm hồn của đối thủ. Rồi như có một lực lượng kỳ bí nào đó giúp hắn nhìn xuyên thấu được ký ức âm hồn, một mạch đọc ra toàn bộ lý lịch của Hoàng Thiên.
- Mười tuổi bị cha mẹ bỏ rơi, đệ đệ cũng không bảo vệ được, cuối cùng xa cách…
Cứ thế, từng ký ức, từng hành động lúc sinh thời của Hoàng Thiên đều như bị lặp lại lần nữa, khiến cho tâm trí siêu cường ấy của hắn cũng trở nên phần nào quá tải.
- Hai mươi tuổi gây nên thảm hoạ Thiên Nguyên Thẩm Phán, gặp phải kiếp nạn sinh tử, hai mắt bị phế, huynh đệ quay lưng…
Quỷ mặt đen sau giây phút bị Hoàng Thiên ngược đãi, thật muốn đem hắn xé xác thành trăm ngàn mảnh. Nhưng khi thấy quỷ mặt trắng đang thực hiện dẫn hồn thì đành phải nén lại, có chút cười lạnh biến về đúng nguyên hình như quỷ mặt trắng.
Hai tròng mắt khổng lồ của hắn ngay sau đó bắn ra hắc khí xuyên thấu lấy thân thể Hoàng Thiên, bắt đầu tiến hành tra xét tội lỗi mà hắn từng gây ra trong quá khứ.
Biển ý thức, từ giây phút ấy đã không còn là biển ý thức.
Cả thế giới bây giờ chỉ còn hình bóng của hai tôn quỷ thần khổng lồ, đội trời đạp đất. Bọn hắn song song đứng ở hai bên rừng hoa màu đỏ máu, ánh mắt từ đầu tới cuối dõi theo một bóng hình bé nhỏ đang lững thững bước đi trên con đường vàng óng, với từng dòng ký ức đau thương không ngừng ẩn hiện.
Phía trước đã là dòng sông Vong Xuyên, mơ hồ có hai tên quỷ thần Đầu Trâu Mặt Ngựa đứng chờ bên kia thế giới cầu đá.
- Không… Hoàng Thiên.
Tiếng Hàn Lâm gào thét trong vô vọng, gấp thiết và khản đặc, nhưng rồi cuối cũng vẫn là chẳng thể thay đổi được gì.
Hắc Bạch Vô Thường sau khi bình xong công tội, sắc mặt không khỏi lộ ra sự lạnh lùng trong ánh mắt. Quỷ mặt đen so ra càng thêm hưng phấn, lần nữa sử dụng xích sắt quấn lấy tứ chi cùng cổ của Hoàng Thiên, kéo về phía trước.
Không có sự chống cự và phản kháng, Hoàng Thiên bị hắn dẫn độ bước lên đầu cầu Nại Hà, đứng trước Vọng Hương Đài.
Vọng Hương, cái tên đã nói lên tất cả, đó là nhìn về cố hương lần cuối.
Từng tràng ký ức bất chợt dội về, khiến cho Hoàng Thiên gần như chết lặng.
Bởi giây phút cuối cùng ấy, hắn thấy được gia đình của mình, thấy được căn nhà tranh nhỏ mà ấm áp, có cha có mẹ và có cả em trai, tất cả sao mà yên bình hạnh phúc, rồi lại xa vời đến thế.
Gần ba mươi năm cuộc đời, hắn đánh mất gia đình từ khi mới là đứa trẻ. Hắn trải qua biết bao cô độc, đắng cay và tủi hờn để rồi trưởng thành. Cố gắng hoà mình vào môi trường sống mới, những lo âu về tương lai sau này dần lấp đi trong hắn những nỗi nhớ, cái sự thèm khát gia đình vốn có.
Đã từng có lúc hắn nghĩ bản thân đã quên đi, nghĩ rằng bản thân đã có thể chấp nhận và bước đi trên cuộc đời mới. Nhưng hắn đã sai, bởi vì những ký ức ấy chưa bao giờ biến mất, mà chỉ là ẩn giấu vào trong tâm can hắn, trực chờ một ngày bồng cháy.
Và đó là ngày hôm nay, là tại lúc này.
Ký ức, vẫn là ký ức, không thể khiến hắn suy sụp, nhưng có thể khiến hắn yếu mềm. Chúng không thể khiến hắn gục ngã, nhưng có thể khiến hắn phải rơi nước mắt. Khiến hắn đôi khi phải cảm thấy ghen tỵ với cả những người xa lạ, khiến hắn đôi khi phải thèm khát điều gì đó một cách day dứt tỉ tê.
- Ít nhất, các ngươi còn có gia đình để tìm về. Còn ta, gia đình ở nơi đâu?
Câu nói thì thào ngày nào đó lần nữa vang vọng, thân hình hắn đơn bạc và lạnh lẽo. Nắm tay hắn vươn ra, nhưng chẳng bao giờ có thể nào với tới. Trên khuôn mặt quỷ hồn không biết tự lúc nào rưng rưng nước mắt, là quỷ lệ, hay còn hơn thế nữa.
- Công tội rõ ràng, thưởng phạt phân minh. Số phận của ngươi mặc dù bi thảm, nhưng nhân cách biến ác chung quy vẫn là đến từ bản chất, vẫn sẽ phải chịu tội trước luật pháp của Âm Ti, còn không mau trở về chịu tội.
Trông thấy Hoàng Thiên chìm trong đau khổ, quỷ mặt đen không khỏi hả lòng hả dạ, tỏ ra uy nghiêm mà nói.
Thế rồi mặc cho Hoàng Thiên còn đang ngây ngốc trước Vọng Hương Đài, hắn vươn tay kéo mạnh sợi xích, đem thân xác âm hồn của Hoàng Thiên kéo lê trên bậc đá.
- Còn nằm trườn ra đó, ta quất chết ngươi.
Thấy Hoàng Thiên chẳng hề phản ứng, khuôn mặt hắn lộ ra đầy dữ tợn, mở miệng rống to rồi vẩy roi quật tới.
- Vút… phốc…
Roi này, vốn là một đầu còn lại của thần xích biến thành, loé ra hung hồn âm khí, khi đánh lên thân Hoàng Thiên thì rút ra tiếng đau đớn, khiến âm hồn của hắn vặn vẹo thống khổ vô cùng.
- Không… không… Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên bị đánh, mà Hàn Lâm so với hắn còn đau khổ hơn mấy lần. Khuôn mặt quỷ lộ ra trên bề mặt Cố Tinh Cực Đạo thạch, rên rỉ chẳng thành lời.
- Ta… có tội!
Lần này, tiếng kêu của Hàn Lâm vậy mà có hiệu quả, khiến cho Hoàng Thiên đang ngây ngốc bỗng nhiên ngồi dậy, bất giác mở lời.
- Vút… phốc…
Trả lời cho hắn là một roi hung ác quất tới, đánh cho khuôn mặt anh tuấn đều vỡ nát, quỷ hồn tiêu tán mới ngừng.
- Ta… độc ác!
Không biết đau đớn là gì, Hoàng Thiên lần nữa ngưng tụ lại quỷ hồn, có chút tập tễnh đứng dậy, lần nữa mở miệng nói ra, ánh mắt mơ hồ như muốn tỉnh giấc.
Nhận ra biến hoá của hắn, tên quỷ mặt đen hừ lạnh trong lòng, roi sắt không chút nương tình quất ra.
- Phốc!
Nhưng, không còn là tràng cảnh thê thảm như hắn suy nghĩ, vì Hoàng Thiên đã vô thức bắt được đầu roi.
- Thì đã sao?
Ánh mắt mở bừng, hắn nhìn về phía hai tôn quỷ thần khổng lồ mà nói, thái độ ngông cuồng đến điên trời nghịch đất.
- MUỐN CHẾT!
Bị Hoàng Thiên bắt được roi sắt, lại thêm thái độ ngông cuồng của hắn, tên quỷ mặt đen rốt cục cuồng nộ, không chút nào nương tay đánh giết về phía hắn.
- Ha… ha… ha… CHẾT?
Tiếng cười rung trời, Hoàng Thiên bất giác xé tan trói buộc của xích thần, tung người bay lên trên bầu trời trước mặt Hắc Bạch Vô Thường.
- Các ngươi… mới là kẻ phải chết.
Tóc hắn tung bay trong gió, Thiên Kiếm lần nữa xuất hiện trong tay, điên cuồng thôi động.
Vẫn là một kiếm, quang mang chói sáng át đi cả bầu trời, nắm thiên địa này đều chém làm hai nửa. Thậm chí là hai tôn quỷ thần đều có chút không thụ nổi, bị kiếm quang vạch phá kim thân, xuyên thấu vào âm hồn, sát cơ sâm nhiên không gì tả nổi.
“Phốc… Phốc…” Hai tiếng lạnh người, Hắc Bạch Vô Thường ngay cả phản ứng cũng không kịp làm, bị một kiếm này chém ra thành hai nửa, quỷ khí tán loạn cuốn tận trời cao.
Không chỉ có bọn hắn, mà cả thế giới hư ảo mà bọn hắn tạo ra cũng chẳng thể nào chống đỡ, Hoàng Tuyền vỡ tan, Vong Xuyên hà tiêu tán, gãy nát thành trăm nghìn âm ảnh.
- Không… làm sao có thể.
Biến hoá kinh khủng bậc này để cho cả Hắc Bạch Vô Thường đều bị doạ sợ, trong hư không kinh hô.
Một người, một kiếm chém nát thế giới hư ảnh Quỷ Môn Quan, diệt Vong Xuyên Hà, đây là sự tình đáng sợ nhường nào.
- Súc sinh, ngươi phạm tội tày đình.
Quỷ mặt trắng từ trong hoảng hồn tỉnh lại, quát lên một tiếng chói tai, thế rồi chớp mắt ngưng tụ lại quỷ hình khủng bố, đem theo quạt trắng đánh giết về Hoàng Thiên.
- Tội hay không tội, các ngươi còn không có tư cách bình xét.
Bị người công đánh, Hoàng Thiên ngược lại tỏ ra bình tĩnh lạ thường. Hắn nói ra một câu, toàn bộ biển ý thức bỗng nhiên đột biến, từ bên dưới đâm ra chín đạo ánh sáng kinh thiên động địa.
- Hôm nay, liền lấy mạng của các ngươi trợ ta đột phá Sinh Tử Ma Thần Luân.
Oanh – Tiếng quát lạnh lùng, trong nháy mắt liền để cho toàn bộ trời đất đại biến. Chín đạo ánh sáng vậy mà lại là chín cây kiếm khổng lồ, xé rách biển ý thức mà quay tròn, đem hai tôn Quỷ Thần giam vào chính giữa.
Hắc Bạch Vô Thường ban đầu còn không tin tà, thử công kích về phía vách màng đại trận, nhất thời khiến cho chí dương chi khí nổ vang, xông lên thiên không đem bọn hắn chém tan thành ngàn mảnh.
Nếu chẳng phải Quỷ nguyên còn lưu tại Minh Phủ, chỉ sợ hai tên bọn hắn đã bị chém đến hồn phi phách tán, vĩnh viễn chẳng thể nào trở về.
- Cửu Kiếm Thông Thiên trận chân chính?
Mà cùng tại thời điểm ấy, tại một vũ trụ xa xôi nào đó, Đạo Minh thất thố kinh hô, ánh mắt nhìn vào trành hư ảnh trước không giấu sự động rung.
Hiển nhiên, việc Hoàng Thiên có thể sở hữu Cửu Kiếm Thông Thiên trận chân chính, còn sắp đặt nó trong không gian thức hải khiến cho hắn thực sự giật mình.
Không phải đại trận mô phỏng giống như khi Hoàng Thiên vận dụng tiên phủ để đánh đổi lấy sức mạnh siêu cường, mà là chân chính Cửu Kiếm Thông Thiên trận trong truyền thuyết.
Đây là thần trận bậc nào? Là gần như tiếp cận với Thập Đại Tạo Hoá Tự Nhiên trận, thứ mà tồn tại như hắn cũng phải e dè một hai. Vậy mà, Hoàng Thiên với tu vi như thế lại có thể sở hữu nguyên lý chân chính của nó, quả thực không thể nào tưởng tượng nổi.
- Hoá ra năm đó ngươi chạy tới chỗ Nhất Dạ Trạch[1]không phải để xin Vạn Niên Thanh Tâm tửu, mà là xin hắn để lại Truyền thừa cho nó. Anh Quân à Anh Quân, ngươi thực sự thương nó đến vậy sao? Bỏ ra đại giới lớn đến vậy cũng cam lòng.
Anh Quân không có trả lời bạn mình, ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn vào bóng hình đệ tử, khoé môi bất giác nở ra một nụ cười viên mãn:
- Luyện hoá Quỷ Thần, hiểu Sinh Tử, ngộ Luân Hồi, nhóc con, từ nay sẽ chẳng có kẻ nào đủ tư cách bắt nạt con nữa rồi.
[1]Nhất Dạ Trạch: Đầm một đêm, chi tiết xin đọc lại hồi 189.
Liên tiếp là những tiếng vang thật lớn, Hoàng Thiên vậy mà trực tiếp nắm được xích đen, trong tay vận lực, trái phải đem quỷ mặt đen quật mười mấy lần xuống nền ý thức.
Lực va chạm kinh khủng cực kỳ, không chỉ khiến tinh không chấn động, mà còn khiến cho tồn tại như quỷ mặt đen cũng bị đập cho xơ xác. Cũng may là cuối cùng hắn quyết đoán buôn ra sợi xích, nếu không chỉ sợ sẽ bị Hoàng Thiên sinh sinh đập chết.
Phía bên kia, khuôn mặt tên quỷ mặt trắng không che giấu được sự rung động, hiển nhiên đã bắt đầu nhìn thấy sự uy hiếp của thiếu niên này.
Đoạt được xích sắt vào tay nhưng vẫn chưa cứu được Hàn Lâm, ánh mắt Hoàng Thiên lạnh lùng đến lạ. Thế rồi không có chậm trễ giây nào, hắn bước một cái liền biến mất khỏi không gian, lần tiếp theo đã áp sát nơi quỷ mặt đen đang đứng, Thiên Kiếm giương cao muốn đem cánh tay đang nắm Cố Tinh Cực Đạo thạch chém rời.
- Hoàng Thiên.
Nhưng đúng vào khoảnh khắc ấy, một đạo ma âm bỗng nhiên vang lên khiến cho động tác của hắn ngưng lại. Một tiếng gọi tầm thường, nhưng lại như là mệnh lệnh, âm thanh tựa hồ như mang theo một quy luật nào có đến từ Minh Giới sâu xa, khiến cho sinh linh không cách nào phản kháng.
Quỷ mặt trắng giây phút đó bỗng nhiên trở nên to lớn phi thường, gần như vượt qua cả kích thước khổng lồ của biển ý thức, quanh thân tản mát ra trận trận quỷ khí trắng ngà, cao cao nhìn xuống.
- Họ Hoàng, tên Thiên, sinh ngày tám tháng tư Kỷ Nguyên thứ năm mươi sáu, vừa tròn hai mươi bảy. Sinh thời…
Dùng ma âm khống chế được Hoàng Thiên, quỷ mặt trắng không chút do dự tiếp tục thủ đoạn của mình. Hai tròng mắt bắn ra ánh sáng trắng rát bỏng, rọi chiếu qua âm hồn của đối thủ. Rồi như có một lực lượng kỳ bí nào đó giúp hắn nhìn xuyên thấu được ký ức âm hồn, một mạch đọc ra toàn bộ lý lịch của Hoàng Thiên.
- Mười tuổi bị cha mẹ bỏ rơi, đệ đệ cũng không bảo vệ được, cuối cùng xa cách…
Cứ thế, từng ký ức, từng hành động lúc sinh thời của Hoàng Thiên đều như bị lặp lại lần nữa, khiến cho tâm trí siêu cường ấy của hắn cũng trở nên phần nào quá tải.
- Hai mươi tuổi gây nên thảm hoạ Thiên Nguyên Thẩm Phán, gặp phải kiếp nạn sinh tử, hai mắt bị phế, huynh đệ quay lưng…
Quỷ mặt đen sau giây phút bị Hoàng Thiên ngược đãi, thật muốn đem hắn xé xác thành trăm ngàn mảnh. Nhưng khi thấy quỷ mặt trắng đang thực hiện dẫn hồn thì đành phải nén lại, có chút cười lạnh biến về đúng nguyên hình như quỷ mặt trắng.
Hai tròng mắt khổng lồ của hắn ngay sau đó bắn ra hắc khí xuyên thấu lấy thân thể Hoàng Thiên, bắt đầu tiến hành tra xét tội lỗi mà hắn từng gây ra trong quá khứ.
Biển ý thức, từ giây phút ấy đã không còn là biển ý thức.
Cả thế giới bây giờ chỉ còn hình bóng của hai tôn quỷ thần khổng lồ, đội trời đạp đất. Bọn hắn song song đứng ở hai bên rừng hoa màu đỏ máu, ánh mắt từ đầu tới cuối dõi theo một bóng hình bé nhỏ đang lững thững bước đi trên con đường vàng óng, với từng dòng ký ức đau thương không ngừng ẩn hiện.
Phía trước đã là dòng sông Vong Xuyên, mơ hồ có hai tên quỷ thần Đầu Trâu Mặt Ngựa đứng chờ bên kia thế giới cầu đá.
- Không… Hoàng Thiên.
Tiếng Hàn Lâm gào thét trong vô vọng, gấp thiết và khản đặc, nhưng rồi cuối cũng vẫn là chẳng thể thay đổi được gì.
Hắc Bạch Vô Thường sau khi bình xong công tội, sắc mặt không khỏi lộ ra sự lạnh lùng trong ánh mắt. Quỷ mặt đen so ra càng thêm hưng phấn, lần nữa sử dụng xích sắt quấn lấy tứ chi cùng cổ của Hoàng Thiên, kéo về phía trước.
Không có sự chống cự và phản kháng, Hoàng Thiên bị hắn dẫn độ bước lên đầu cầu Nại Hà, đứng trước Vọng Hương Đài.
Vọng Hương, cái tên đã nói lên tất cả, đó là nhìn về cố hương lần cuối.
Từng tràng ký ức bất chợt dội về, khiến cho Hoàng Thiên gần như chết lặng.
Bởi giây phút cuối cùng ấy, hắn thấy được gia đình của mình, thấy được căn nhà tranh nhỏ mà ấm áp, có cha có mẹ và có cả em trai, tất cả sao mà yên bình hạnh phúc, rồi lại xa vời đến thế.
Gần ba mươi năm cuộc đời, hắn đánh mất gia đình từ khi mới là đứa trẻ. Hắn trải qua biết bao cô độc, đắng cay và tủi hờn để rồi trưởng thành. Cố gắng hoà mình vào môi trường sống mới, những lo âu về tương lai sau này dần lấp đi trong hắn những nỗi nhớ, cái sự thèm khát gia đình vốn có.
Đã từng có lúc hắn nghĩ bản thân đã quên đi, nghĩ rằng bản thân đã có thể chấp nhận và bước đi trên cuộc đời mới. Nhưng hắn đã sai, bởi vì những ký ức ấy chưa bao giờ biến mất, mà chỉ là ẩn giấu vào trong tâm can hắn, trực chờ một ngày bồng cháy.
Và đó là ngày hôm nay, là tại lúc này.
Ký ức, vẫn là ký ức, không thể khiến hắn suy sụp, nhưng có thể khiến hắn yếu mềm. Chúng không thể khiến hắn gục ngã, nhưng có thể khiến hắn phải rơi nước mắt. Khiến hắn đôi khi phải cảm thấy ghen tỵ với cả những người xa lạ, khiến hắn đôi khi phải thèm khát điều gì đó một cách day dứt tỉ tê.
- Ít nhất, các ngươi còn có gia đình để tìm về. Còn ta, gia đình ở nơi đâu?
Câu nói thì thào ngày nào đó lần nữa vang vọng, thân hình hắn đơn bạc và lạnh lẽo. Nắm tay hắn vươn ra, nhưng chẳng bao giờ có thể nào với tới. Trên khuôn mặt quỷ hồn không biết tự lúc nào rưng rưng nước mắt, là quỷ lệ, hay còn hơn thế nữa.
- Công tội rõ ràng, thưởng phạt phân minh. Số phận của ngươi mặc dù bi thảm, nhưng nhân cách biến ác chung quy vẫn là đến từ bản chất, vẫn sẽ phải chịu tội trước luật pháp của Âm Ti, còn không mau trở về chịu tội.
Trông thấy Hoàng Thiên chìm trong đau khổ, quỷ mặt đen không khỏi hả lòng hả dạ, tỏ ra uy nghiêm mà nói.
Thế rồi mặc cho Hoàng Thiên còn đang ngây ngốc trước Vọng Hương Đài, hắn vươn tay kéo mạnh sợi xích, đem thân xác âm hồn của Hoàng Thiên kéo lê trên bậc đá.
- Còn nằm trườn ra đó, ta quất chết ngươi.
Thấy Hoàng Thiên chẳng hề phản ứng, khuôn mặt hắn lộ ra đầy dữ tợn, mở miệng rống to rồi vẩy roi quật tới.
- Vút… phốc…
Roi này, vốn là một đầu còn lại của thần xích biến thành, loé ra hung hồn âm khí, khi đánh lên thân Hoàng Thiên thì rút ra tiếng đau đớn, khiến âm hồn của hắn vặn vẹo thống khổ vô cùng.
- Không… không… Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên bị đánh, mà Hàn Lâm so với hắn còn đau khổ hơn mấy lần. Khuôn mặt quỷ lộ ra trên bề mặt Cố Tinh Cực Đạo thạch, rên rỉ chẳng thành lời.
- Ta… có tội!
Lần này, tiếng kêu của Hàn Lâm vậy mà có hiệu quả, khiến cho Hoàng Thiên đang ngây ngốc bỗng nhiên ngồi dậy, bất giác mở lời.
- Vút… phốc…
Trả lời cho hắn là một roi hung ác quất tới, đánh cho khuôn mặt anh tuấn đều vỡ nát, quỷ hồn tiêu tán mới ngừng.
- Ta… độc ác!
Không biết đau đớn là gì, Hoàng Thiên lần nữa ngưng tụ lại quỷ hồn, có chút tập tễnh đứng dậy, lần nữa mở miệng nói ra, ánh mắt mơ hồ như muốn tỉnh giấc.
Nhận ra biến hoá của hắn, tên quỷ mặt đen hừ lạnh trong lòng, roi sắt không chút nương tình quất ra.
- Phốc!
Nhưng, không còn là tràng cảnh thê thảm như hắn suy nghĩ, vì Hoàng Thiên đã vô thức bắt được đầu roi.
- Thì đã sao?
Ánh mắt mở bừng, hắn nhìn về phía hai tôn quỷ thần khổng lồ mà nói, thái độ ngông cuồng đến điên trời nghịch đất.
- MUỐN CHẾT!
Bị Hoàng Thiên bắt được roi sắt, lại thêm thái độ ngông cuồng của hắn, tên quỷ mặt đen rốt cục cuồng nộ, không chút nào nương tay đánh giết về phía hắn.
- Ha… ha… ha… CHẾT?
Tiếng cười rung trời, Hoàng Thiên bất giác xé tan trói buộc của xích thần, tung người bay lên trên bầu trời trước mặt Hắc Bạch Vô Thường.
- Các ngươi… mới là kẻ phải chết.
Tóc hắn tung bay trong gió, Thiên Kiếm lần nữa xuất hiện trong tay, điên cuồng thôi động.
Vẫn là một kiếm, quang mang chói sáng át đi cả bầu trời, nắm thiên địa này đều chém làm hai nửa. Thậm chí là hai tôn quỷ thần đều có chút không thụ nổi, bị kiếm quang vạch phá kim thân, xuyên thấu vào âm hồn, sát cơ sâm nhiên không gì tả nổi.
“Phốc… Phốc…” Hai tiếng lạnh người, Hắc Bạch Vô Thường ngay cả phản ứng cũng không kịp làm, bị một kiếm này chém ra thành hai nửa, quỷ khí tán loạn cuốn tận trời cao.
Không chỉ có bọn hắn, mà cả thế giới hư ảo mà bọn hắn tạo ra cũng chẳng thể nào chống đỡ, Hoàng Tuyền vỡ tan, Vong Xuyên hà tiêu tán, gãy nát thành trăm nghìn âm ảnh.
- Không… làm sao có thể.
Biến hoá kinh khủng bậc này để cho cả Hắc Bạch Vô Thường đều bị doạ sợ, trong hư không kinh hô.
Một người, một kiếm chém nát thế giới hư ảnh Quỷ Môn Quan, diệt Vong Xuyên Hà, đây là sự tình đáng sợ nhường nào.
- Súc sinh, ngươi phạm tội tày đình.
Quỷ mặt trắng từ trong hoảng hồn tỉnh lại, quát lên một tiếng chói tai, thế rồi chớp mắt ngưng tụ lại quỷ hình khủng bố, đem theo quạt trắng đánh giết về Hoàng Thiên.
- Tội hay không tội, các ngươi còn không có tư cách bình xét.
Bị người công đánh, Hoàng Thiên ngược lại tỏ ra bình tĩnh lạ thường. Hắn nói ra một câu, toàn bộ biển ý thức bỗng nhiên đột biến, từ bên dưới đâm ra chín đạo ánh sáng kinh thiên động địa.
- Hôm nay, liền lấy mạng của các ngươi trợ ta đột phá Sinh Tử Ma Thần Luân.
Oanh – Tiếng quát lạnh lùng, trong nháy mắt liền để cho toàn bộ trời đất đại biến. Chín đạo ánh sáng vậy mà lại là chín cây kiếm khổng lồ, xé rách biển ý thức mà quay tròn, đem hai tôn Quỷ Thần giam vào chính giữa.
Hắc Bạch Vô Thường ban đầu còn không tin tà, thử công kích về phía vách màng đại trận, nhất thời khiến cho chí dương chi khí nổ vang, xông lên thiên không đem bọn hắn chém tan thành ngàn mảnh.
Nếu chẳng phải Quỷ nguyên còn lưu tại Minh Phủ, chỉ sợ hai tên bọn hắn đã bị chém đến hồn phi phách tán, vĩnh viễn chẳng thể nào trở về.
- Cửu Kiếm Thông Thiên trận chân chính?
Mà cùng tại thời điểm ấy, tại một vũ trụ xa xôi nào đó, Đạo Minh thất thố kinh hô, ánh mắt nhìn vào trành hư ảnh trước không giấu sự động rung.
Hiển nhiên, việc Hoàng Thiên có thể sở hữu Cửu Kiếm Thông Thiên trận chân chính, còn sắp đặt nó trong không gian thức hải khiến cho hắn thực sự giật mình.
Không phải đại trận mô phỏng giống như khi Hoàng Thiên vận dụng tiên phủ để đánh đổi lấy sức mạnh siêu cường, mà là chân chính Cửu Kiếm Thông Thiên trận trong truyền thuyết.
Đây là thần trận bậc nào? Là gần như tiếp cận với Thập Đại Tạo Hoá Tự Nhiên trận, thứ mà tồn tại như hắn cũng phải e dè một hai. Vậy mà, Hoàng Thiên với tu vi như thế lại có thể sở hữu nguyên lý chân chính của nó, quả thực không thể nào tưởng tượng nổi.
- Hoá ra năm đó ngươi chạy tới chỗ Nhất Dạ Trạch[1]không phải để xin Vạn Niên Thanh Tâm tửu, mà là xin hắn để lại Truyền thừa cho nó. Anh Quân à Anh Quân, ngươi thực sự thương nó đến vậy sao? Bỏ ra đại giới lớn đến vậy cũng cam lòng.
Anh Quân không có trả lời bạn mình, ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn vào bóng hình đệ tử, khoé môi bất giác nở ra một nụ cười viên mãn:
- Luyện hoá Quỷ Thần, hiểu Sinh Tử, ngộ Luân Hồi, nhóc con, từ nay sẽ chẳng có kẻ nào đủ tư cách bắt nạt con nữa rồi.
[1]Nhất Dạ Trạch: Đầm một đêm, chi tiết xin đọc lại hồi 189.
Tác giả :
Đình Kiên