Ma Thần Hoàng Thiên
Chương 319: Linh Quang Thần Cơ nỏ[1]
- Không thể nào… Hắn làm sao lại có khí tức của người Trảm Đạo?
Bên kia, con thuồng luồng rốt cục nhìn ra được biến hoá của người đàn ông kia, trong vô thức kinh hô một tiếng.
Hai chữ Trảm Đạo vừa ra, không chỉ có tôm tinh, mà thậm chí là lão Đà và tiểu hoà thượng đều giật nảy cả mình, ánh mắt trừng trừng nhìn về bầu trời như là thấy quỷ. Hiển nhiên, bọn hắn đều biết được hai chữ Trảm Đạo có ý nghĩa khủng bố như thế nào.
Phía bên này, người đàn ông cũng nghe vào, nhưng lại không rõ ràng cho lắm. Hắn cũng không để tâm quá nhiều, mà vút một cái bay về trước mặt tôm tinh, buông ra ánh nhìn đạm mạc.
Tôm tinh sau phút giây kinh hoàng, rất nhanh liền trở nên bình tĩnh lại. Trông thấy kẻ địch áp sát mình, đôi mắt khổng lồ không khỏi loé lên tia lạnh lẽo. Khí tức vừa rồi của kẻ này mặc dù khiến nó có cảm giác bị áp chế, nhưng không đồng nghĩa với việc thực lực của đối phương đã siêu việt nó. Nhất là khi nó còn chưa tiến vào hình thái chiến đấu mạnh nhất của mình.
Nếu như thực sự một lần sinh tử chiến, nó hoàn toàn có đủ tự tin rằng bản thân sẽ không phải là người nằm xuống.
Quả nhiên, ngay tại thời điểm mà người đàn ông này toả ra sát ý, thân thể của nó đã ngay lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu mạnh nhất của mình.
Chỉ thấy thân thể to lớn như đại sơn của nó thoắt cái biến nhỏ hơn vạn lần, tích súc thành một cái quái vật chỉ còn bảy mét, đầu tôm thân người. Hai cái càng vốn đã vỡ nát cũng chớp mắt mọc lại, thậm chí so với hình thái trước đó càng thêm cường đại và cứng rắn.
- Phanh!
Kích thước không còn to lớn, nhưng sức mạnh lại tăng lên gần như vô cùng. Thế tới của người đàn ông hùng mạnh là thế, thần thương trong tay càng là sắc bén không phải bàn, nhưng khi đánh lên lớp vỏ giáp của nó lại không thể tạo nên thương tổn nào đáng kể.
- Hừ!
Ánh mắt nhìn lấy đối thủ như là một kẻ vô tri, tôm tinh vẩy râuhừ lạnh một tiếng, nháy mắt nghiêng người phát ra một đạo sóng phản chấn kinh người, truyền qua thần tiễn khuếch tán vào trong thân đối thủ, khiến cho người đàn ông cứ như bị sét đánh, nổ mạnh bay ngược về sau.
- Vút… vút… phanh…
Vốn còn chưa kịp ổn định lại thân hình, giác quan siêu cường của hắn bỗng nhiên truyền tới từng hồi ớn lạnh. Liên tiếp là hai tiếng xé gió phá vỡ vận tốc âm thanh bay qua, bùng nổ ra va chạm gần như sát gáy của hắn, khiến cho vị thần thoại trẻ tuổi này cũng nhịn không được hét lên một tiếng đau đớn, ôm lấy vùng cổ suýt nữa gãy đôi nhìn về phía sau mình.
- Lão Đà, ngươi còn muốn ngăn cản chúng ta?
Chỉ thấy cách hắn không xa, hình thể thuồng luồng cũng đã tiến vào trạng thái chiến đấu, biến nhỏ lại vạn lần. Trông thấy lão Đà vậy mà vẫn còn có ý ngăn cản bản thân mình, nó không khỏi nói ra, ánh mắt híp nhẹ loé ra tầng tầng hàm ý.
Một lời này của nó, nếu như là lúc trước nói liền chẳng có ý nghĩa gì, nhưng vào lúc này lại hiệu quả phi thường. Chỉ thấy thân thể lão Đà phút giây sau đó thoáng khựng lại, đôi ánh mắt nấp sau áo choàng lộ ra sự do dự tột cùng.
- Ngươi nên nhớ… Ngoại nhân Trảm Đạo có ý vị như thế nào.
Trông thấy ông lão này còn do dự, thuồng luồng càng thêm thâm ý mà bồi thêm một câu nữa.
- Ta… hiểu. Nhưng các ngươi không được tổn thương nó.
Cuối cùng, lão Đà vậy mà cúi đầu đồng thuận, một bước tránh ra nhường đường cho thuỷ quái. Không quên đưa ánh mắt tràn đầy áy náy nhìn về phía tiểu hoà thượng xa xa.
- Hừ… khi nãy nó xem thường ta?
Thuồng luồng híp mắt lạnh lùng, hiển nhiên là không đồng ý bỏ qua tên nhóc này.
- Nó là đệ tử của Không Chân Ngã.
Lão Đà không chút nhượng bộ nhìn lấy thuỷ quái.
- Không Chân Ngã? Thần Thoại cấp cường giả.
Mấy chữ Không Chân Ngã vừa ra, sắc mặt của thuồng luồng vậy mà lộ ra hoảng sợ, sau đó ánh mắt nhìn về phía tiểu hoà thượng khó coi vô cùng. Hiển nhiên, nó không thể nào nghĩ tới tên nhóc con tưởng chừng vô hại kia lại có thân phận khủng bố đến mức này.
Thảo nào vừa nãy tên nhóc này dám nói thịt của thuồng luồng ăn ngon, chẳng phải do sư phụ nó năm đó đã làm thịt biết không biết bao nhiêu đồng tộc của mình ấy sao.
Canh thuồng luồng nấu chuối, chỉ nghĩ tới thôi là đã sợ đến run người ra rồi.
- Quản nó cho kỹ…
Thế rồi, nó nói ra một câu mà chỉ có nó với lão Đà mới hiểu được hàm ý, lách mình bay vút qua bên chiến trường.
- Nhân loại… bó tay chịu trói đi. Một mình ngươi không đủ năng lực chống lại hai chúng ta đâu.
Không còn lão Đà can thiệp, thế trận vốn nghiêng về một bên lúc này càng thêm chênh lệch triệt để. Thuồng luồng không có cùng với người đàn ông kia đại chiến, mà buông xuống trên đầu đám người Cố Sở, ánh mắt lạnh lùng uy hiếp.
- Muốn Cao Vô Cầu ta bó tay chịu trói? Các ngươi còn chưa có được tư cách đó.
Chiến lực cường hoành, vượt cấp thành danh, người đàn ông này còn có thể là ai khác ngoài Cao Vô Cầu, đương kim thần thoại của đại lục Tuyết Vũ.
Hắn ở bên này vốn đang bị tôm tinh đập cho chật vật, nghe thấy một lời thì buỗng nhiên cười lớn, mở miệng quát rằng.
Ngay tại thời điểm mà hai đầu thuỷ quái còn nghĩ hắn ngông cuồng không biết sống chết, thì biến hoá tiếp theo lại khiến cho bọn chúng lộ ra giật mình.
Chỉ thấy Cao Vô Cầu vung tay thu về Diệt Thánh, cánh tay kia cách không triệu hồi ra Đồ Hoàng, rống lên một tiếng hợp nhất chúng về một thể.
Tựa thương phi thương, tựa kiếm phi kiếm, thiên kỳ bách quái, là hình thái đặc thù mà chỉ Đồ Hoàng – Diệt Thánh mới có.
Khí tức cường hoành, cọ sát với tinh không như phát ra tiếng gầm từ thiên cổ. Đồ Hoàng – Diệt Thánh sau đó như phá vỡ bầu trời mà lao đi, một đường kích thẳng vào trên người thuỷ quái.
- Phanh… Phốc!
Đầu tiên là tiếng nổ như siêu cấp thần binh va chạm, sau đó là tiếng xuyên qua xác thịt cùng xương máu. Phòng ngự của tôm tinh ở trạng thái chiến đấu lần đầu tiên bị người phá toái, bắn ra bạt ngàn thịt trắng.
- Thần Thoại cấp Cực Đạo Hoàng Khí.
Lồng ngực bị một chiêu phá nát, thế nhưng tôm tinh lại chẳng hề chú ý, mà mang theo ánh mắt không thể tin nhìn về thứ binh khí kỳ lạ trong tay Cao Vô Cầu.
Không, không phải chỉ mình nó mà thậm chí cả lão Đà và thuồng luồng đều là như thế, tràn đầy rung động và khó tin nhìn về.
Cực Đạo Hoàng Khí? Không phải là Cực Đạo Hoàng Khí thông thường, mà là Cực Đạo Hoàng Khí có cấp bậc Thần Thoại, vậy mà lại bị một cái nhân loại yếu nhược nắm vào trong tay. Quả thực quá trái với lẽ thường.
- Các ngươi rốt cục là ai? Tiến về Đại Việt là có âm mưu gì?
Gần như là cùng một lúc, cả ba vị Truyền Thuyết cường giả quát lên. Một cỗ sát khí trước nay chưa từng có từ bọn họ bao phủ toàn trường, khiến cho toàn bộ đám người đều bị áp bách đến mức cả lông tơ dựng đứng.
- Bọn họ là bạn của ta.
Tiểu hoà thượng cảm thấy sự tình vậy mà trở nên hỗn loạn vượt qua khống chế, rốt cục không còn dám bông đùa, vội vàng thi thân bay lên chắn ở trước đám người.
- Nhóc con… mi gây ra đại sự.
Lão Đà lần đầu tiên dùng ánh mắt nghiêm khắc nhìn về tên nhóc, hiển nhiên là cực kỳ giận giữ vì nó dám to gan lừa lão dắt đám người này tiến vào Đại Việt.
- Chúng ta là người của Nguyên Giới, tới nơi này chỉ vì muốn cứu bọn hắn.
Cố Sở rốt cục khôi phục được đôi phần sức lực, thấy đối phương hiểu lầm thì vội vàng đứng thẳng người nhìn lên mà nói, cánh tay chỉ về hai cái xác không hồn của Vương Đình và Hoàng Thiên.
- Hừ… Nguyên Giới chỉ là một cái lao tù, lấy đâu ra một kẻ sơ ngộ Trảm Đạo và một kiện Cực Đạo Hoàng Khí cấp Thần Thoại? Nếu đã không nói, thì đừng trách chúng ta tàn nhẫn.
Tôm tinh là kẻ đầu tiên không còn giữ được kiên nhẫn, hai râu vung vẩy ngưng tụ thuỷ nguyên vị lực, bắt đầu toàn lực công kích về phía Cao Vô Cầu.
- Muốn đánh liền đánh, hà cớ phải viện lý do quá nhiều?
Bộ mặt thấy chết không sờn, Cao Vô Cầu cười lạnh vung lên Đồ Hoàng – Diệt Thánh, búng người mà tới chiến.
- Hừ… Đừng nghĩ chỉ có mình ngươi là có Cực Đạo Hoàng Khí.
Bên này, thuồng luồng trông thấy thái độ của Cao Vô Cầu thì càng thêm giận, đạp phá lòng sông bay đi.
Dọc đường nó tới, trong tay liền bộc phá ra ánh sáng kinh thiên động địa. Chớp nhoáng về sau, người ta kinh sợ phát hiện trên tay nó vậy mà xuất hiện một cây nỏ lớn bằng hai người trưởng thành.
Đây là một cây liên nỏ khổng lồ, thân báng trong suốt như được đúc từ tiên ngọc, đến cả dây cung cũng một màu trong vắt, duy chỉ có lẫy nỏ là có màu hoàng kim, không ngừng phát ra ánh sáng chí cường.
Một cỗ khí tức cực kỳ khủng bố giây phút đó lan tràn khắp mọi ngóc ngách, thậm chí so với Đồ Hoàng – Diệt Thánh cũng không thua kém chút nào.
Nó, cũng là một kiện Cực Đạo Hoàng Khí, có tên Linh Quang Thần Cơ nỏ, hay còn được dân tộc Đại Việt gọi là Nỏ Thần Liên Châu.
Thuồng luồng đối với Cao Vô Cầu quả thực đã động sát ý, ngay khi triệu hồi ra Linh Quang Thần Cơ nỏ liền kéo dây cài lẫy. Quy tắc thiên địa sau cái kéo ấy liền điên cuồng xoay vần, chớp mắt ngưng tụ thành một cái thần tiễn sáng chói nằm trên thân báng.
- Tích… u… u
Một cái gạt nhẹ nhàng, nhưng thả ra là hồng hoang thần tiễn. Chỉ thấy một vạch sáng như phá trời, lấy một tốc độ không thể nào hình dung nổi xuyên phá về vị trí của Cao Vô Cầu.
- Vút… Phanh… anh… anh…
Âm thanh nổ lớn như muốn phá nát màng nhĩ của bất kỳ sinh linh nào, không thời gian cũng phải oanh oanh chấn động.
Những tưởng thần tiễn đã không chút khó khăn xuyên phá tới người Cao Vô Cầu, nhưng cho tới khi nhìn lại, người ta mới phát hiện nó đi được nửa đường đã bị sinh sinh chặn lại.
Chỉ thấy năng lượng khói lửa tan đi, một cái bóng dáng nhỏ nhắn không biết tự lúc nào ngự ở giữa trời. Một thân áo giáp, đầu đội mũ sắt, và… tay nắm trường kích chỉ về đại địa.
- Mấy con tôm tép ba ba… các ngươi quên đi sự tồn tại của bản tiên hầu rồi à?
[1] Linh Quang Thần Cơ: Hay còn gọi là Nỏ Thần Liên Châu, Nỏ Thần Kim Quy. Là một trong những binh khí nổi tiếng trong thần thoại cổ đại Việt Nam, tương truyền do tướng quân Cao Lỗ chế tạo ra, có lẫy nỏ làm từ móng của Thần Kim Quy, từng giúp An Dương Vương đánh bại quân xâm lược của nhà Triệu.
Bên kia, con thuồng luồng rốt cục nhìn ra được biến hoá của người đàn ông kia, trong vô thức kinh hô một tiếng.
Hai chữ Trảm Đạo vừa ra, không chỉ có tôm tinh, mà thậm chí là lão Đà và tiểu hoà thượng đều giật nảy cả mình, ánh mắt trừng trừng nhìn về bầu trời như là thấy quỷ. Hiển nhiên, bọn hắn đều biết được hai chữ Trảm Đạo có ý nghĩa khủng bố như thế nào.
Phía bên này, người đàn ông cũng nghe vào, nhưng lại không rõ ràng cho lắm. Hắn cũng không để tâm quá nhiều, mà vút một cái bay về trước mặt tôm tinh, buông ra ánh nhìn đạm mạc.
Tôm tinh sau phút giây kinh hoàng, rất nhanh liền trở nên bình tĩnh lại. Trông thấy kẻ địch áp sát mình, đôi mắt khổng lồ không khỏi loé lên tia lạnh lẽo. Khí tức vừa rồi của kẻ này mặc dù khiến nó có cảm giác bị áp chế, nhưng không đồng nghĩa với việc thực lực của đối phương đã siêu việt nó. Nhất là khi nó còn chưa tiến vào hình thái chiến đấu mạnh nhất của mình.
Nếu như thực sự một lần sinh tử chiến, nó hoàn toàn có đủ tự tin rằng bản thân sẽ không phải là người nằm xuống.
Quả nhiên, ngay tại thời điểm mà người đàn ông này toả ra sát ý, thân thể của nó đã ngay lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu mạnh nhất của mình.
Chỉ thấy thân thể to lớn như đại sơn của nó thoắt cái biến nhỏ hơn vạn lần, tích súc thành một cái quái vật chỉ còn bảy mét, đầu tôm thân người. Hai cái càng vốn đã vỡ nát cũng chớp mắt mọc lại, thậm chí so với hình thái trước đó càng thêm cường đại và cứng rắn.
- Phanh!
Kích thước không còn to lớn, nhưng sức mạnh lại tăng lên gần như vô cùng. Thế tới của người đàn ông hùng mạnh là thế, thần thương trong tay càng là sắc bén không phải bàn, nhưng khi đánh lên lớp vỏ giáp của nó lại không thể tạo nên thương tổn nào đáng kể.
- Hừ!
Ánh mắt nhìn lấy đối thủ như là một kẻ vô tri, tôm tinh vẩy râuhừ lạnh một tiếng, nháy mắt nghiêng người phát ra một đạo sóng phản chấn kinh người, truyền qua thần tiễn khuếch tán vào trong thân đối thủ, khiến cho người đàn ông cứ như bị sét đánh, nổ mạnh bay ngược về sau.
- Vút… vút… phanh…
Vốn còn chưa kịp ổn định lại thân hình, giác quan siêu cường của hắn bỗng nhiên truyền tới từng hồi ớn lạnh. Liên tiếp là hai tiếng xé gió phá vỡ vận tốc âm thanh bay qua, bùng nổ ra va chạm gần như sát gáy của hắn, khiến cho vị thần thoại trẻ tuổi này cũng nhịn không được hét lên một tiếng đau đớn, ôm lấy vùng cổ suýt nữa gãy đôi nhìn về phía sau mình.
- Lão Đà, ngươi còn muốn ngăn cản chúng ta?
Chỉ thấy cách hắn không xa, hình thể thuồng luồng cũng đã tiến vào trạng thái chiến đấu, biến nhỏ lại vạn lần. Trông thấy lão Đà vậy mà vẫn còn có ý ngăn cản bản thân mình, nó không khỏi nói ra, ánh mắt híp nhẹ loé ra tầng tầng hàm ý.
Một lời này của nó, nếu như là lúc trước nói liền chẳng có ý nghĩa gì, nhưng vào lúc này lại hiệu quả phi thường. Chỉ thấy thân thể lão Đà phút giây sau đó thoáng khựng lại, đôi ánh mắt nấp sau áo choàng lộ ra sự do dự tột cùng.
- Ngươi nên nhớ… Ngoại nhân Trảm Đạo có ý vị như thế nào.
Trông thấy ông lão này còn do dự, thuồng luồng càng thêm thâm ý mà bồi thêm một câu nữa.
- Ta… hiểu. Nhưng các ngươi không được tổn thương nó.
Cuối cùng, lão Đà vậy mà cúi đầu đồng thuận, một bước tránh ra nhường đường cho thuỷ quái. Không quên đưa ánh mắt tràn đầy áy náy nhìn về phía tiểu hoà thượng xa xa.
- Hừ… khi nãy nó xem thường ta?
Thuồng luồng híp mắt lạnh lùng, hiển nhiên là không đồng ý bỏ qua tên nhóc này.
- Nó là đệ tử của Không Chân Ngã.
Lão Đà không chút nhượng bộ nhìn lấy thuỷ quái.
- Không Chân Ngã? Thần Thoại cấp cường giả.
Mấy chữ Không Chân Ngã vừa ra, sắc mặt của thuồng luồng vậy mà lộ ra hoảng sợ, sau đó ánh mắt nhìn về phía tiểu hoà thượng khó coi vô cùng. Hiển nhiên, nó không thể nào nghĩ tới tên nhóc con tưởng chừng vô hại kia lại có thân phận khủng bố đến mức này.
Thảo nào vừa nãy tên nhóc này dám nói thịt của thuồng luồng ăn ngon, chẳng phải do sư phụ nó năm đó đã làm thịt biết không biết bao nhiêu đồng tộc của mình ấy sao.
Canh thuồng luồng nấu chuối, chỉ nghĩ tới thôi là đã sợ đến run người ra rồi.
- Quản nó cho kỹ…
Thế rồi, nó nói ra một câu mà chỉ có nó với lão Đà mới hiểu được hàm ý, lách mình bay vút qua bên chiến trường.
- Nhân loại… bó tay chịu trói đi. Một mình ngươi không đủ năng lực chống lại hai chúng ta đâu.
Không còn lão Đà can thiệp, thế trận vốn nghiêng về một bên lúc này càng thêm chênh lệch triệt để. Thuồng luồng không có cùng với người đàn ông kia đại chiến, mà buông xuống trên đầu đám người Cố Sở, ánh mắt lạnh lùng uy hiếp.
- Muốn Cao Vô Cầu ta bó tay chịu trói? Các ngươi còn chưa có được tư cách đó.
Chiến lực cường hoành, vượt cấp thành danh, người đàn ông này còn có thể là ai khác ngoài Cao Vô Cầu, đương kim thần thoại của đại lục Tuyết Vũ.
Hắn ở bên này vốn đang bị tôm tinh đập cho chật vật, nghe thấy một lời thì buỗng nhiên cười lớn, mở miệng quát rằng.
Ngay tại thời điểm mà hai đầu thuỷ quái còn nghĩ hắn ngông cuồng không biết sống chết, thì biến hoá tiếp theo lại khiến cho bọn chúng lộ ra giật mình.
Chỉ thấy Cao Vô Cầu vung tay thu về Diệt Thánh, cánh tay kia cách không triệu hồi ra Đồ Hoàng, rống lên một tiếng hợp nhất chúng về một thể.
Tựa thương phi thương, tựa kiếm phi kiếm, thiên kỳ bách quái, là hình thái đặc thù mà chỉ Đồ Hoàng – Diệt Thánh mới có.
Khí tức cường hoành, cọ sát với tinh không như phát ra tiếng gầm từ thiên cổ. Đồ Hoàng – Diệt Thánh sau đó như phá vỡ bầu trời mà lao đi, một đường kích thẳng vào trên người thuỷ quái.
- Phanh… Phốc!
Đầu tiên là tiếng nổ như siêu cấp thần binh va chạm, sau đó là tiếng xuyên qua xác thịt cùng xương máu. Phòng ngự của tôm tinh ở trạng thái chiến đấu lần đầu tiên bị người phá toái, bắn ra bạt ngàn thịt trắng.
- Thần Thoại cấp Cực Đạo Hoàng Khí.
Lồng ngực bị một chiêu phá nát, thế nhưng tôm tinh lại chẳng hề chú ý, mà mang theo ánh mắt không thể tin nhìn về thứ binh khí kỳ lạ trong tay Cao Vô Cầu.
Không, không phải chỉ mình nó mà thậm chí cả lão Đà và thuồng luồng đều là như thế, tràn đầy rung động và khó tin nhìn về.
Cực Đạo Hoàng Khí? Không phải là Cực Đạo Hoàng Khí thông thường, mà là Cực Đạo Hoàng Khí có cấp bậc Thần Thoại, vậy mà lại bị một cái nhân loại yếu nhược nắm vào trong tay. Quả thực quá trái với lẽ thường.
- Các ngươi rốt cục là ai? Tiến về Đại Việt là có âm mưu gì?
Gần như là cùng một lúc, cả ba vị Truyền Thuyết cường giả quát lên. Một cỗ sát khí trước nay chưa từng có từ bọn họ bao phủ toàn trường, khiến cho toàn bộ đám người đều bị áp bách đến mức cả lông tơ dựng đứng.
- Bọn họ là bạn của ta.
Tiểu hoà thượng cảm thấy sự tình vậy mà trở nên hỗn loạn vượt qua khống chế, rốt cục không còn dám bông đùa, vội vàng thi thân bay lên chắn ở trước đám người.
- Nhóc con… mi gây ra đại sự.
Lão Đà lần đầu tiên dùng ánh mắt nghiêm khắc nhìn về tên nhóc, hiển nhiên là cực kỳ giận giữ vì nó dám to gan lừa lão dắt đám người này tiến vào Đại Việt.
- Chúng ta là người của Nguyên Giới, tới nơi này chỉ vì muốn cứu bọn hắn.
Cố Sở rốt cục khôi phục được đôi phần sức lực, thấy đối phương hiểu lầm thì vội vàng đứng thẳng người nhìn lên mà nói, cánh tay chỉ về hai cái xác không hồn của Vương Đình và Hoàng Thiên.
- Hừ… Nguyên Giới chỉ là một cái lao tù, lấy đâu ra một kẻ sơ ngộ Trảm Đạo và một kiện Cực Đạo Hoàng Khí cấp Thần Thoại? Nếu đã không nói, thì đừng trách chúng ta tàn nhẫn.
Tôm tinh là kẻ đầu tiên không còn giữ được kiên nhẫn, hai râu vung vẩy ngưng tụ thuỷ nguyên vị lực, bắt đầu toàn lực công kích về phía Cao Vô Cầu.
- Muốn đánh liền đánh, hà cớ phải viện lý do quá nhiều?
Bộ mặt thấy chết không sờn, Cao Vô Cầu cười lạnh vung lên Đồ Hoàng – Diệt Thánh, búng người mà tới chiến.
- Hừ… Đừng nghĩ chỉ có mình ngươi là có Cực Đạo Hoàng Khí.
Bên này, thuồng luồng trông thấy thái độ của Cao Vô Cầu thì càng thêm giận, đạp phá lòng sông bay đi.
Dọc đường nó tới, trong tay liền bộc phá ra ánh sáng kinh thiên động địa. Chớp nhoáng về sau, người ta kinh sợ phát hiện trên tay nó vậy mà xuất hiện một cây nỏ lớn bằng hai người trưởng thành.
Đây là một cây liên nỏ khổng lồ, thân báng trong suốt như được đúc từ tiên ngọc, đến cả dây cung cũng một màu trong vắt, duy chỉ có lẫy nỏ là có màu hoàng kim, không ngừng phát ra ánh sáng chí cường.
Một cỗ khí tức cực kỳ khủng bố giây phút đó lan tràn khắp mọi ngóc ngách, thậm chí so với Đồ Hoàng – Diệt Thánh cũng không thua kém chút nào.
Nó, cũng là một kiện Cực Đạo Hoàng Khí, có tên Linh Quang Thần Cơ nỏ, hay còn được dân tộc Đại Việt gọi là Nỏ Thần Liên Châu.
Thuồng luồng đối với Cao Vô Cầu quả thực đã động sát ý, ngay khi triệu hồi ra Linh Quang Thần Cơ nỏ liền kéo dây cài lẫy. Quy tắc thiên địa sau cái kéo ấy liền điên cuồng xoay vần, chớp mắt ngưng tụ thành một cái thần tiễn sáng chói nằm trên thân báng.
- Tích… u… u
Một cái gạt nhẹ nhàng, nhưng thả ra là hồng hoang thần tiễn. Chỉ thấy một vạch sáng như phá trời, lấy một tốc độ không thể nào hình dung nổi xuyên phá về vị trí của Cao Vô Cầu.
- Vút… Phanh… anh… anh…
Âm thanh nổ lớn như muốn phá nát màng nhĩ của bất kỳ sinh linh nào, không thời gian cũng phải oanh oanh chấn động.
Những tưởng thần tiễn đã không chút khó khăn xuyên phá tới người Cao Vô Cầu, nhưng cho tới khi nhìn lại, người ta mới phát hiện nó đi được nửa đường đã bị sinh sinh chặn lại.
Chỉ thấy năng lượng khói lửa tan đi, một cái bóng dáng nhỏ nhắn không biết tự lúc nào ngự ở giữa trời. Một thân áo giáp, đầu đội mũ sắt, và… tay nắm trường kích chỉ về đại địa.
- Mấy con tôm tép ba ba… các ngươi quên đi sự tồn tại của bản tiên hầu rồi à?
[1] Linh Quang Thần Cơ: Hay còn gọi là Nỏ Thần Liên Châu, Nỏ Thần Kim Quy. Là một trong những binh khí nổi tiếng trong thần thoại cổ đại Việt Nam, tương truyền do tướng quân Cao Lỗ chế tạo ra, có lẫy nỏ làm từ móng của Thần Kim Quy, từng giúp An Dương Vương đánh bại quân xâm lược của nhà Triệu.
Tác giả :
Đình Kiên