Ma Thần Hoàng Thiên
Chương 175: Muốn chết
Hoàng Thiên, đã sáu tháng trôi qua, kể từ thời điểm hắn bước chân vào Cửu U Chi Địa. Mỗi một ngày, mỗi một thời điểm đều chìm đắm trong ma luyện tàn khốc và đối chiến sinh tử. Mỗi một cuộc chiến đi qua, từ trong hung hiểm ác chiến, hắn trưởng thành.
Cơ duyên không phải khi nào cũng là vật chất hữu hình, không phải lúc nào cũng hiện hữu trước mắt ngươi, khiến ngươi nhận được lợi ích ngay tại thời điểm đó. Mà còn có những thứ vô hình, vô thanh, vô tức, nhưng lại có thể khiến ngươi biến hóa mỗi ngày.
Sáu tháng thời gian, không thấy được lấy một cây dược thảo, không đoạt được một cái bảo vật nào, nhưng hắn lại nhận được sự ma luyện tuyệt đỉnh mà không phải ai cũng có được. Có lẽ trong số ba trăm người chỉ có một mình hắn độc nhất.
Ngồi trên lưng quỷ cầm, Hoàng Thiên ánh mắt lặng lẽ quan sát đại địa bên dưới, thần thái thập phần bình tĩnh, không để lộ ra một chút dị sắc. Lẽ dĩ nhiên, đoạn thời gian này ma luyện không chỉ khiến hắn thực lực được mài dũa, mà khả năng kiểm soát tâm tính và nội liễm cảm xúc càng thêm kinh người.
Đang miên man trong dòng suy nghĩ, hắn đột nhiên bị một tràng thanh âm nhốn nháo hấp dẫn chú ý. Chân mày khẽ nhăn, xuất hiện dưới tầm mắt của hắn là mấy cái bóng người đang lao nhanh trên đại địa, bộ dáng có vài phần vội vã.
Đây là lần đầu tiên khi vào Cửu U Chi Địa, hắn gặp được người khác. Mặc dù không có quen thân, nhưng dẫu sao cũng là cùng đường tiến vào, không khỏi khiến cho hắn nội tâm có vài phần cảm khái. Có lẽ bản thân đã thoát khỏi cái vận khí đen đủi kia rồi ah.
Lại bay thêm khoảng độ một phút thời gian, hắn tiếp tục phát hiện thêm năm sáu cái thân ảnh khác đang lao đi, tựa hồ cũng theo một hướng đồng dạng với đám người khi nãy, không một phút giây chậm trễ.
Nhất định có bảo vật xuất thế rồi, Hoàng Thiên trong lòng nảy lên một cái suy đoán, đồng thời ra lệnh cho quỷ cầm đổi phương hướng bay. Sáu tháng đen đủi như thế, hắn đối với bảo vật đã có một sự khát khao đến một mức độ khó mà tưởng tượng nổi. Giờ đây có bảo vật xuất thế, chẳng có lý do gì để hắn từ bỏ cả, hắn phải đi cướp đoạt cơ duyên cho bản thân mình.
Quỷ cầm tốc độ so với đám người dưới kia thì nhanh hơn nhiều lắm, chẳng mấy chốc quang cảnh đã lộ ra trước mắt hắn.
Đại địa mênh mông trải dài, vốn là phẳng tắp một mặt không gợn sóng. Lúc này đây bị đứt gãy bởi một cái hố sâu khổng lồ, bán kính lên tới mấy ngàn dặm tả hữu. Phía dưới chỉ có duy nhất một màu đen u ám, tựa như sâu đến vô cùng vô tận, không có giới hạn. Mỗi một thời điểm đều thổi lên từng đợt cương phong lạnh lẽo, khiến lòng người tê tái.
Xung quanh hố là vô vàn các kiến trúc đổ nát tang thương, thậm chí còn có một vài cái nằm ngay lưng chừng mép vực, tùy thời có thể sụp đổ xuống dưới bất kỳ lúc nào. Cảnh tượng này không khỏi khiến cho người ta có liên tưởng, nơi đây từng tồn tại một văn minh thịnh vượng, nhưng gặp phải tai ương khủng khiếp, bị mạnh mẽ hủy diệt, đánh sâu xuống lòng đất.
Loại đại kiếp nạn này quả thực khiến cho lòng người nhịn không được nổi lên cảm giác chua xót và bất lực. Sinh linh, dù cho có mạnh mẽ đến đâu, dù cho có phát triển đến mức nào, chung quy khi đứng trước thiên địa cũng đều nhỏ bé và yếu ớt đến đáng thương.
Thời điểm Hoàng Thiên bay tới, bên dưới đã tập trung cơ số người. Nơi đó là một tòa động phủ to lớn, nằm sát bên vách đá cheo leo. Từng trận khí cơ khó tả quanh quẩn, phả ra bốn phương tám hướng. Đặc biệt là phân biệt tại chín cánh cửa của động phủ, đều có một cự kiếm trôi nổi trên không, kết hợp thành một tổ hợp trận pháp cực kỳ cường đại.
Hoàng Thiên ánh mắt đảo qua, đồng thời trong đầu cũng không ngừng suy diễn, cuối cùng ánh mắt bỗng nhiên co rụt lại, thập phần sợ hãi.
Nhất là sơ, tam là thịnh, lục là cường, cửu là cực. Thiên Địa từ khi hình thành, lấy cửu vi cực, lấy cực khai không, vận hành qua vạn cổ. Cửu Dương Tinh Cực trận với tư cách đại biểu cho quy tắc cửu cực của thiên địa đó, liền dễ dàng vượt qua vô vàn đại trận tiên thiên, trở thành một trong thập đại Tạo Hóa Tự Nhiên trận của vũ trụ này. Một đại thần trận mang tính chất Chí Dương, Chí Cương, Chí Tinh, Chí Cực.
Loại trận pháp ở cấp độ này, đã sớm vượt ra khỏi phạm trù trận pháp thông thường, mà trở thành một trong những quy tắc vận hành của thiên địa, chưởng quản vạn vật sinh linh. Sức mạnh mà nó mang trong mình có lẽ không cần phải bàn tới.
Vậy mà chín thanh cự kiếm dưới kia, không ngờ lại tổ hợp thành Cửu Kiếm Thông Thiên trận – một trong những trận pháp mô phỏng Cửu Dương Tinh Cực trận hoàn hảo nhất.
Kiếm vốn là loại binh khí được sử dụng phổ biến nhất trong tu chân giới, vừa mang trong mình sự sắc bén và lăng lệ, nhưng cũng không kém phần mềm dẻo uyển chuyển. Mặc dù Cửu Kiếm Thông Thiên trận này chỉ thể hiện ra được một mặt chí cường của kiếm, nhưng chỉ một mặt đó cũng đủ để chủ nhân của nó xưng bá trong thiên hạ.
Sử dụng chí cường công kích trận pháp để thủ hộ, không chỉ nói lên chủ nhân của động phủ là một cái tuyệt thế trận pháp sư, mà còn ám chỉ rằng bảo vật được cất giấu trong này cực kỳ kinh người. Lẽ dĩ nhiên, chẳng có người nào ngu ngốc tự dưng bỏ ra đại lượng tinh lực cùng bảo vật kiến tạo nên siêu cấp diệt sát trận chỉ để bảo vệ một cái động phủ tầm thường cả.
Có suy đoán trong lòng, Hoàng Thiên trong lòng không khỏi nổi lên hưng phấn khó tả. Hắn tuyệt nhiên không thể nào bỏ qua cơ duyên lần này. Chưa nói đến bảo vật bên trong động phủ, thì chỉ cần Cửu Kiếm Thông Thiên trận cũng có thể giúp trình độ trận pháp của hắn tăng lên một đoạn dài.
Cẩn thận điều khiển quỷ cầm hạ xuống tại một góc vắng, hắn đánh ra dấu ấn linh hồn lên cơ thể nó để đảm bảo nó không bỏ trốn, sau đó mới chậm dãi tiếp cận lại gần động phủ. Con quỷ cầm này hiện tại đang là phương tiện phi hành của hắn, đem lại cho hắn rất nhiều lợi ích, chưa thể thả nó đi được.
Sự xuất hiện của hắn cũng không có dẫn đến bao nhiêu sự chú ý, dẫu sao nơi này có bảo vật xuất thế cũng không phải là cái gì bí mật, có thêm người đến là chuyện rất bình thường.
Tiếp cận gần mới thấy cỗ động phủ này to lớn, chỉ riêng một mặt cửa cũng đã chiếm đến mấy ngàn mét tả hữu, không ngừng toát ra khí tức băng hàn lạnh lẽo.
Quan sát một chút những người có mặt, Hoàng Thiên trong lòng âm thầm đánh giá. Khiến hắn kinh ngạc là, nơi này có rất ít học viên của học viện, mà chủ yếu là người của các phương thế lực khác.
Đang cố gắng chen lẫn vào trong đám người, hắn trên bả vai tự nhiên có người vỗ nhẹ. Quay đầu lại liền nhìn thấy một cái thanh niên tóc hoe, nhìn hắn mỉm cười nói:
- Vị sư đệ này, ngươi đã có tổ đội của mình chưa?
Tổ đội? Hoàng Thiên sắc mặt có vài phần đề phòng cùng nghi hoặc, khẽ lắc đầu nói:
- Không có!
Nghe được câu trả lời của Hoàng Thiên, tên thanh niên trong lòng thoáng vui mừng. Quả nhiên là người mới, còn chưa có gia nhập tổ đội nào.
- Ha ha! Tốt quá, nhóm của ta vừa vặn đang thiếu người, ngươi có muốn gia nhập chăng?
Muốn hắn gia nhập tổ đội? Hoàng Thiên trong lòng khẽ cười lạnh, đây chính là đang thiếu tốt thí mạng, muốn dẫn dụ hắn vào đây mà.
Nhàn nhạt liếc qua đối phương, hắn thẳng thắn cự tuyệt:
- Không cần!
Bị hắn trực tiếp cự tuyệt, tên thanh niên sắc mặt có vài phần không vui, nhưng vẫn cố gắng khuyên bảo:
- Ah! Có lẽ ngươi mới tới nơi này nên còn chưa biết đầu đuôi, để ta nói cho ngươi rõ rồi quyết định cũng chưa muộn. Ngươi chạy tới đây hẳn là vì bảo vật bên trong động phủ phải không. Thứ cho ta nói thẳng, nhìn thực lực của ngươi, dù có tu luyện thêm mười năm nữa cũng không đoạt được một món ah.
- Tại sao ư? Có thấy cây cự kiếm đang lơ lửng đằng kia chứ? Nó chính là một trong chín mắt trận của Cửu Kiếm Thông Thiên trận, cực kỳ khủng khiếp. Bằng vào thực lực của ngươi muốn phá giải nó là điều không thể, chỉ có theo ta gia nhập tổ đội của Tử Tịch sư huynh, mới có được cơ hội đi vào cùng tranh đoạt bảo vật.
Tên thanh niên tóc hoe nói một mạch liên tục, ánh mắt mang theo vài phần dương dương tự đắc. Hiển nhiên cái tổ đội của Tử Tịch kia rất không tầm thường, đủ để hắn kiêu ngạo với người khác.
Nhưng mà, mặc cho hắn khoa trương đến như thế nào, Hoàng Thiên ánh mắt vẫn không có lấy một tia cảm xúc, giống như chẳng hề có hứng thú vậy. Điều này khiến hắn lông mày càng thêm cau lại, tiếp tục nói:
- Ngươi có biết thân phận của Tử Tịch sư huynh không? Hắn chính là một trong hai đệ tử chân truyền của chí cường giả Lục Tiểu Ca đấy. Chỉ cần được hắn coi trọng, liền một bước lên mây, tiền đồ sau này vô hạn lượng.
Nghe thấy tên thanh niên phóng đại, Hoàng Thiên trong lòng cười lạnh, chỉ là không có thể hiện ra ngoài mặt, lãnh đạm nói:
- Đa tạ ý tốt của ngươi, nhưng ta quen hành động một mình rồi, gia nhập tổ đội sợ rằng không quen lắm.
Lý do này của hắn, triệt để khiến cho tên thanh niên trở mặt, chỉ thấy hắn sắc mặt hơi đen, trở nên vài phần độc ác:
- Hừ! Đúng là người trẻ tuổi tâm cao khí ngạo, có phúc mà không biết hưởng. Đợt khi Tử Tịch sư huynh truy sát Vân Vũ trở về, đem động phủ này mở ra, ngươi có hối hận cũng không kịp ah.
Đắc ý cười cười, tên thanh niên nhìn Hoàng Thiên với thần sắc tràn đầy miệt thị, nhanh chóng phất tay quay đầu rời đi.
Mà phía sau hắn, Hoàng Thiên khi nghe được cái tên Vân Vũ, sắc mặt vốn đang vô cùng trầm tĩnh đột nhiên biến đổi, trở nên thập phần dữ tợn. Một cỗ sát ý không tự chủ được xuất hiện dâng lên trong hắn, lạnh lẽo đến khiếp người.
Người mà hắn đang muốn bồi dưỡng, muốn thu làm thủ hạ, bị người ta truy sát, sống chết không rõ?
- Tử Tịch, ngươi muốn chết.
Cơ duyên không phải khi nào cũng là vật chất hữu hình, không phải lúc nào cũng hiện hữu trước mắt ngươi, khiến ngươi nhận được lợi ích ngay tại thời điểm đó. Mà còn có những thứ vô hình, vô thanh, vô tức, nhưng lại có thể khiến ngươi biến hóa mỗi ngày.
Sáu tháng thời gian, không thấy được lấy một cây dược thảo, không đoạt được một cái bảo vật nào, nhưng hắn lại nhận được sự ma luyện tuyệt đỉnh mà không phải ai cũng có được. Có lẽ trong số ba trăm người chỉ có một mình hắn độc nhất.
Ngồi trên lưng quỷ cầm, Hoàng Thiên ánh mắt lặng lẽ quan sát đại địa bên dưới, thần thái thập phần bình tĩnh, không để lộ ra một chút dị sắc. Lẽ dĩ nhiên, đoạn thời gian này ma luyện không chỉ khiến hắn thực lực được mài dũa, mà khả năng kiểm soát tâm tính và nội liễm cảm xúc càng thêm kinh người.
Đang miên man trong dòng suy nghĩ, hắn đột nhiên bị một tràng thanh âm nhốn nháo hấp dẫn chú ý. Chân mày khẽ nhăn, xuất hiện dưới tầm mắt của hắn là mấy cái bóng người đang lao nhanh trên đại địa, bộ dáng có vài phần vội vã.
Đây là lần đầu tiên khi vào Cửu U Chi Địa, hắn gặp được người khác. Mặc dù không có quen thân, nhưng dẫu sao cũng là cùng đường tiến vào, không khỏi khiến cho hắn nội tâm có vài phần cảm khái. Có lẽ bản thân đã thoát khỏi cái vận khí đen đủi kia rồi ah.
Lại bay thêm khoảng độ một phút thời gian, hắn tiếp tục phát hiện thêm năm sáu cái thân ảnh khác đang lao đi, tựa hồ cũng theo một hướng đồng dạng với đám người khi nãy, không một phút giây chậm trễ.
Nhất định có bảo vật xuất thế rồi, Hoàng Thiên trong lòng nảy lên một cái suy đoán, đồng thời ra lệnh cho quỷ cầm đổi phương hướng bay. Sáu tháng đen đủi như thế, hắn đối với bảo vật đã có một sự khát khao đến một mức độ khó mà tưởng tượng nổi. Giờ đây có bảo vật xuất thế, chẳng có lý do gì để hắn từ bỏ cả, hắn phải đi cướp đoạt cơ duyên cho bản thân mình.
Quỷ cầm tốc độ so với đám người dưới kia thì nhanh hơn nhiều lắm, chẳng mấy chốc quang cảnh đã lộ ra trước mắt hắn.
Đại địa mênh mông trải dài, vốn là phẳng tắp một mặt không gợn sóng. Lúc này đây bị đứt gãy bởi một cái hố sâu khổng lồ, bán kính lên tới mấy ngàn dặm tả hữu. Phía dưới chỉ có duy nhất một màu đen u ám, tựa như sâu đến vô cùng vô tận, không có giới hạn. Mỗi một thời điểm đều thổi lên từng đợt cương phong lạnh lẽo, khiến lòng người tê tái.
Xung quanh hố là vô vàn các kiến trúc đổ nát tang thương, thậm chí còn có một vài cái nằm ngay lưng chừng mép vực, tùy thời có thể sụp đổ xuống dưới bất kỳ lúc nào. Cảnh tượng này không khỏi khiến cho người ta có liên tưởng, nơi đây từng tồn tại một văn minh thịnh vượng, nhưng gặp phải tai ương khủng khiếp, bị mạnh mẽ hủy diệt, đánh sâu xuống lòng đất.
Loại đại kiếp nạn này quả thực khiến cho lòng người nhịn không được nổi lên cảm giác chua xót và bất lực. Sinh linh, dù cho có mạnh mẽ đến đâu, dù cho có phát triển đến mức nào, chung quy khi đứng trước thiên địa cũng đều nhỏ bé và yếu ớt đến đáng thương.
Thời điểm Hoàng Thiên bay tới, bên dưới đã tập trung cơ số người. Nơi đó là một tòa động phủ to lớn, nằm sát bên vách đá cheo leo. Từng trận khí cơ khó tả quanh quẩn, phả ra bốn phương tám hướng. Đặc biệt là phân biệt tại chín cánh cửa của động phủ, đều có một cự kiếm trôi nổi trên không, kết hợp thành một tổ hợp trận pháp cực kỳ cường đại.
Hoàng Thiên ánh mắt đảo qua, đồng thời trong đầu cũng không ngừng suy diễn, cuối cùng ánh mắt bỗng nhiên co rụt lại, thập phần sợ hãi.
Nhất là sơ, tam là thịnh, lục là cường, cửu là cực. Thiên Địa từ khi hình thành, lấy cửu vi cực, lấy cực khai không, vận hành qua vạn cổ. Cửu Dương Tinh Cực trận với tư cách đại biểu cho quy tắc cửu cực của thiên địa đó, liền dễ dàng vượt qua vô vàn đại trận tiên thiên, trở thành một trong thập đại Tạo Hóa Tự Nhiên trận của vũ trụ này. Một đại thần trận mang tính chất Chí Dương, Chí Cương, Chí Tinh, Chí Cực.
Loại trận pháp ở cấp độ này, đã sớm vượt ra khỏi phạm trù trận pháp thông thường, mà trở thành một trong những quy tắc vận hành của thiên địa, chưởng quản vạn vật sinh linh. Sức mạnh mà nó mang trong mình có lẽ không cần phải bàn tới.
Vậy mà chín thanh cự kiếm dưới kia, không ngờ lại tổ hợp thành Cửu Kiếm Thông Thiên trận – một trong những trận pháp mô phỏng Cửu Dương Tinh Cực trận hoàn hảo nhất.
Kiếm vốn là loại binh khí được sử dụng phổ biến nhất trong tu chân giới, vừa mang trong mình sự sắc bén và lăng lệ, nhưng cũng không kém phần mềm dẻo uyển chuyển. Mặc dù Cửu Kiếm Thông Thiên trận này chỉ thể hiện ra được một mặt chí cường của kiếm, nhưng chỉ một mặt đó cũng đủ để chủ nhân của nó xưng bá trong thiên hạ.
Sử dụng chí cường công kích trận pháp để thủ hộ, không chỉ nói lên chủ nhân của động phủ là một cái tuyệt thế trận pháp sư, mà còn ám chỉ rằng bảo vật được cất giấu trong này cực kỳ kinh người. Lẽ dĩ nhiên, chẳng có người nào ngu ngốc tự dưng bỏ ra đại lượng tinh lực cùng bảo vật kiến tạo nên siêu cấp diệt sát trận chỉ để bảo vệ một cái động phủ tầm thường cả.
Có suy đoán trong lòng, Hoàng Thiên trong lòng không khỏi nổi lên hưng phấn khó tả. Hắn tuyệt nhiên không thể nào bỏ qua cơ duyên lần này. Chưa nói đến bảo vật bên trong động phủ, thì chỉ cần Cửu Kiếm Thông Thiên trận cũng có thể giúp trình độ trận pháp của hắn tăng lên một đoạn dài.
Cẩn thận điều khiển quỷ cầm hạ xuống tại một góc vắng, hắn đánh ra dấu ấn linh hồn lên cơ thể nó để đảm bảo nó không bỏ trốn, sau đó mới chậm dãi tiếp cận lại gần động phủ. Con quỷ cầm này hiện tại đang là phương tiện phi hành của hắn, đem lại cho hắn rất nhiều lợi ích, chưa thể thả nó đi được.
Sự xuất hiện của hắn cũng không có dẫn đến bao nhiêu sự chú ý, dẫu sao nơi này có bảo vật xuất thế cũng không phải là cái gì bí mật, có thêm người đến là chuyện rất bình thường.
Tiếp cận gần mới thấy cỗ động phủ này to lớn, chỉ riêng một mặt cửa cũng đã chiếm đến mấy ngàn mét tả hữu, không ngừng toát ra khí tức băng hàn lạnh lẽo.
Quan sát một chút những người có mặt, Hoàng Thiên trong lòng âm thầm đánh giá. Khiến hắn kinh ngạc là, nơi này có rất ít học viên của học viện, mà chủ yếu là người của các phương thế lực khác.
Đang cố gắng chen lẫn vào trong đám người, hắn trên bả vai tự nhiên có người vỗ nhẹ. Quay đầu lại liền nhìn thấy một cái thanh niên tóc hoe, nhìn hắn mỉm cười nói:
- Vị sư đệ này, ngươi đã có tổ đội của mình chưa?
Tổ đội? Hoàng Thiên sắc mặt có vài phần đề phòng cùng nghi hoặc, khẽ lắc đầu nói:
- Không có!
Nghe được câu trả lời của Hoàng Thiên, tên thanh niên trong lòng thoáng vui mừng. Quả nhiên là người mới, còn chưa có gia nhập tổ đội nào.
- Ha ha! Tốt quá, nhóm của ta vừa vặn đang thiếu người, ngươi có muốn gia nhập chăng?
Muốn hắn gia nhập tổ đội? Hoàng Thiên trong lòng khẽ cười lạnh, đây chính là đang thiếu tốt thí mạng, muốn dẫn dụ hắn vào đây mà.
Nhàn nhạt liếc qua đối phương, hắn thẳng thắn cự tuyệt:
- Không cần!
Bị hắn trực tiếp cự tuyệt, tên thanh niên sắc mặt có vài phần không vui, nhưng vẫn cố gắng khuyên bảo:
- Ah! Có lẽ ngươi mới tới nơi này nên còn chưa biết đầu đuôi, để ta nói cho ngươi rõ rồi quyết định cũng chưa muộn. Ngươi chạy tới đây hẳn là vì bảo vật bên trong động phủ phải không. Thứ cho ta nói thẳng, nhìn thực lực của ngươi, dù có tu luyện thêm mười năm nữa cũng không đoạt được một món ah.
- Tại sao ư? Có thấy cây cự kiếm đang lơ lửng đằng kia chứ? Nó chính là một trong chín mắt trận của Cửu Kiếm Thông Thiên trận, cực kỳ khủng khiếp. Bằng vào thực lực của ngươi muốn phá giải nó là điều không thể, chỉ có theo ta gia nhập tổ đội của Tử Tịch sư huynh, mới có được cơ hội đi vào cùng tranh đoạt bảo vật.
Tên thanh niên tóc hoe nói một mạch liên tục, ánh mắt mang theo vài phần dương dương tự đắc. Hiển nhiên cái tổ đội của Tử Tịch kia rất không tầm thường, đủ để hắn kiêu ngạo với người khác.
Nhưng mà, mặc cho hắn khoa trương đến như thế nào, Hoàng Thiên ánh mắt vẫn không có lấy một tia cảm xúc, giống như chẳng hề có hứng thú vậy. Điều này khiến hắn lông mày càng thêm cau lại, tiếp tục nói:
- Ngươi có biết thân phận của Tử Tịch sư huynh không? Hắn chính là một trong hai đệ tử chân truyền của chí cường giả Lục Tiểu Ca đấy. Chỉ cần được hắn coi trọng, liền một bước lên mây, tiền đồ sau này vô hạn lượng.
Nghe thấy tên thanh niên phóng đại, Hoàng Thiên trong lòng cười lạnh, chỉ là không có thể hiện ra ngoài mặt, lãnh đạm nói:
- Đa tạ ý tốt của ngươi, nhưng ta quen hành động một mình rồi, gia nhập tổ đội sợ rằng không quen lắm.
Lý do này của hắn, triệt để khiến cho tên thanh niên trở mặt, chỉ thấy hắn sắc mặt hơi đen, trở nên vài phần độc ác:
- Hừ! Đúng là người trẻ tuổi tâm cao khí ngạo, có phúc mà không biết hưởng. Đợt khi Tử Tịch sư huynh truy sát Vân Vũ trở về, đem động phủ này mở ra, ngươi có hối hận cũng không kịp ah.
Đắc ý cười cười, tên thanh niên nhìn Hoàng Thiên với thần sắc tràn đầy miệt thị, nhanh chóng phất tay quay đầu rời đi.
Mà phía sau hắn, Hoàng Thiên khi nghe được cái tên Vân Vũ, sắc mặt vốn đang vô cùng trầm tĩnh đột nhiên biến đổi, trở nên thập phần dữ tợn. Một cỗ sát ý không tự chủ được xuất hiện dâng lên trong hắn, lạnh lẽo đến khiếp người.
Người mà hắn đang muốn bồi dưỡng, muốn thu làm thủ hạ, bị người ta truy sát, sống chết không rõ?
- Tử Tịch, ngươi muốn chết.
Tác giả :
Đình Kiên