Ma Quỷ Lộ
Chương 12: Chào đón
5 tháng sau, là ngày mà đệ tử Mặc gia ở tiên môn về mang người đi khỏa sát vào môn.
5 tháng nay việc luyện tập của Lê Hỏa thật tốt, bây giờ chỉ vài quyền là đã có thể đập vỡ một tảng đá, trảo đã có thể đâm xuyên đá, một đao cũng thừa sức chem đôi đá, đây chính là toái đá vỡ ngọc mà những người luyện võ hàng mơ ước, họ luyện cả đời chưa chắc đã được mà Lê Hảo mới luyện được có hơn hai năm rưỡi đã thành, bây giờ cậu cũng đã nâng được một tảng đá năng 500 trăm cân lên mà vẫn nhảy cóc được trăm cái, điều này là do ăn được thần lực đan lấy từ xác của bạch hạc, ăn viên đan này cũng đau đớn phết, khi dược liệu tản ra nó làm các cơ nhục rách toạt ra rồi lại hồi lại, kiểu như là một hồi luyện tập cường độ cấp tốc vậy, nếu ai tinh thần, sức chịu đựng yếu thì có thể ngất vì đau đớn dẫn dược lực không phát huy được hoàn toàn lên mới có cảnh báo là phải lên luyện thể ngũ trọng khí cảm mới lên dùng vì lúc đó sức chịu đựng của cơ thể mới kháng được cơn đau đó, nhưng cơn đau này so với hỏa thiêu từ hỏa linh chi 10,000 năm thì cũng chỉ như bị kim đâm mà thôi lên Lê Hỏa có thể dễ dàng chịu đựng được cho đến hết dược lực.
Tốc độ của Lê Hỏa giờ cũng đã phải tầm 55-57km/h, vâng nhanh hơn cả một con ngựa tầm trung, nhưng sức dĩ nhiên là không bằng rồi, một con ngựa có thể chạy tầm 12-14h mỗi ngày với tốc độ từ 45-52 km/h còn Lê Hỏa chỉ chạy được hoảng 4-5 tiếng là lằm dãy đành đặt, cuối cùng thì sức của loài người không thể bằng một con thú được mà chỉ có thể dùng vũ khí cùng võ công để ngang bằng lại với sức mạnh của thú vật.
Một buổi sáng mùa đông thắng 11, năm nay mùa đông lại lạnh hơn năm trước lên tất cả nô tài của Mặc gia đều được phát áo ấm dầy, khăn quàng cổ, găng tay và tất, không thể không nói là Mặc gia đối đãi tốt với nô tài, giêng ở các gia môn khác thì không thể có việc đó được, được phát cho cái áo rách là may lăm rồi chứ đừng nghĩ đến chuyện được phát nguyên bộ đố ấm thế này.
Đãi ngộ tốt thế này là có cái lý của nó, cứ mỗi lần mà về đón người đến tông môn đều phải mang theo một lượng các nô tài khỏe mạnh để khuân vác đồ cùng chăm chóc các đệ tử Mặc gia, đó chỉ là cái cơ mà thối chứ thực chất là lấy nô tài làm bia đỡ đạn, vì năm nào mà chả có yêu thú đột kích, một đoàn mấy chục người toàn khí huyết cực thịch toàn đồ bổ trong mắt yêu thú và dĩ nhiên nó không bỏ qua món ăn ngon rồi và năm nào lũ nô lệ chả chết gần hết, thậm chí không ít đệ tử của Mặc gia thiệt mạng có thể nói là thập tử nhất sinh, vài năm trước chính cha của Lê Hỏa cũng mất mạng trong mồn yếu thú.
Yêu thú là những con dã thú có thể hấp thụ nguyên khí chuyển hóa thành yêu khí giống người tu tiên chuyển hóa thành chân khí, yêu thú có cấp độ phân chia là cấp 1, cấp 2, cấp 3, cấp 4... ứng với chân khí cảnh, khí cương cảnh, ngưng dịch cảnh, hóa tinh cảnh, mỗi cấp được chia làm hạ, trung, thương phẩm và đỉnh cao, bình thường một con yêu thu mạnh hơn một người ngang cấp, đó như những gì mà bạch hạc viết trong quyển sách của mình.
Nếu như hoàn thành chuyến đi mà các nô lê vẫn sống Thì sẽ được các đệ tử của Mặc gia được chọn vào tiên môn nhận làm người hầu được phép tu luyện cùng chủ nhân, có rất nhiều người nô lệ có tư chất kha khá lên tu luyện lên cảnh giới khá cao, họ sẽ được người của Mặc gia mời làm khanh khách trưởng lão, đó là lý do mà Mặc gia không muốn đối sử tệ mới người hầu, nói cách khác là nôi kéo nhân tấm đó.
Khi Lê Hỏa đang chuyển các khúc giỗ mục trong nhà kho đi vứt thì có một người hô to lên,
" mau mau đi ra trước cổng chính để chuẩn bị đón chào tiên nhân chở về"
Nghe thế thì Lê Hỏa đành phải bỏ gúc gỗ trên vai xuống, phủi sạch bụi trên người đi, đi theo dòng người đang đi, khi Lê Hỏa đi đến xếp hàng thì đã hầu như tất cả nô lệ đã xếp 3 hàng dọc theo đường đi từ cổng chính đến, Lê Hỏa là người đứng ở hàng 3, còn có những người trụ cột cùng đệ tử Mặc gia trong đó có cả những kẻ được luyện ở khởi tiên viện cùng một đám trẻ con đang đứng ở cuối đường ăn mặc toàn đồ đắt tiền, trong đó có mấy người Lê Hỏa nhận ra được, đầu tiên là Mặc Lực trâu điên , người thứ hai thì dáng người cao gầy gương trên mặt đeo một chiếc kính mặc quần áo thư sinh tên là Mặc thư là người truyền hạc diệp bộ, người thứ ba Mặc một bộ quần áo màu nâu dáng người to lớn khỏe mạnh, trên mặt thì để một bộ râu quai nón, mắt hùng hổ doạ người tên là Mặc hưng người truyền kim ưng trảo, người thứ tư ăn mặc một bộ bào gấm, dáng người khơi béo nhưng khuôn mặt không giận mà uy, đây chính là gia chủ Mặc gia hiện tại Mặc Hoàng Long, Lê Hỏa chỉ thỉ thoảng thì gặp mấy lần lúc đang vật chuyển đồ vào nội phủ.
Lê Hỏa đang mải suy nghĩ thì có một chiếc xe ngựa to do 2 con ngựa kéo đậu trước cửa, đột nhiên bầu không khí uy nghiểm hẳn ra,mọi nô tài đều đứng nghiêm không dám động, các người của Mặc gia thì khuôn mặt nghiêm túc, Lê Hỏa cũng thuận theo bầu không khí này.
Từ trên xe ngụa có ba người theo thứ tự bước xuống, khi cả ba bước xuống thì đột nhiên tất cả các nô lệ đều cúi đầu trong đó có cả Lê Hỏa.
5 tháng nay việc luyện tập của Lê Hỏa thật tốt, bây giờ chỉ vài quyền là đã có thể đập vỡ một tảng đá, trảo đã có thể đâm xuyên đá, một đao cũng thừa sức chem đôi đá, đây chính là toái đá vỡ ngọc mà những người luyện võ hàng mơ ước, họ luyện cả đời chưa chắc đã được mà Lê Hảo mới luyện được có hơn hai năm rưỡi đã thành, bây giờ cậu cũng đã nâng được một tảng đá năng 500 trăm cân lên mà vẫn nhảy cóc được trăm cái, điều này là do ăn được thần lực đan lấy từ xác của bạch hạc, ăn viên đan này cũng đau đớn phết, khi dược liệu tản ra nó làm các cơ nhục rách toạt ra rồi lại hồi lại, kiểu như là một hồi luyện tập cường độ cấp tốc vậy, nếu ai tinh thần, sức chịu đựng yếu thì có thể ngất vì đau đớn dẫn dược lực không phát huy được hoàn toàn lên mới có cảnh báo là phải lên luyện thể ngũ trọng khí cảm mới lên dùng vì lúc đó sức chịu đựng của cơ thể mới kháng được cơn đau đó, nhưng cơn đau này so với hỏa thiêu từ hỏa linh chi 10,000 năm thì cũng chỉ như bị kim đâm mà thôi lên Lê Hỏa có thể dễ dàng chịu đựng được cho đến hết dược lực.
Tốc độ của Lê Hỏa giờ cũng đã phải tầm 55-57km/h, vâng nhanh hơn cả một con ngựa tầm trung, nhưng sức dĩ nhiên là không bằng rồi, một con ngựa có thể chạy tầm 12-14h mỗi ngày với tốc độ từ 45-52 km/h còn Lê Hỏa chỉ chạy được hoảng 4-5 tiếng là lằm dãy đành đặt, cuối cùng thì sức của loài người không thể bằng một con thú được mà chỉ có thể dùng vũ khí cùng võ công để ngang bằng lại với sức mạnh của thú vật.
Một buổi sáng mùa đông thắng 11, năm nay mùa đông lại lạnh hơn năm trước lên tất cả nô tài của Mặc gia đều được phát áo ấm dầy, khăn quàng cổ, găng tay và tất, không thể không nói là Mặc gia đối đãi tốt với nô tài, giêng ở các gia môn khác thì không thể có việc đó được, được phát cho cái áo rách là may lăm rồi chứ đừng nghĩ đến chuyện được phát nguyên bộ đố ấm thế này.
Đãi ngộ tốt thế này là có cái lý của nó, cứ mỗi lần mà về đón người đến tông môn đều phải mang theo một lượng các nô tài khỏe mạnh để khuân vác đồ cùng chăm chóc các đệ tử Mặc gia, đó chỉ là cái cơ mà thối chứ thực chất là lấy nô tài làm bia đỡ đạn, vì năm nào mà chả có yêu thú đột kích, một đoàn mấy chục người toàn khí huyết cực thịch toàn đồ bổ trong mắt yêu thú và dĩ nhiên nó không bỏ qua món ăn ngon rồi và năm nào lũ nô lệ chả chết gần hết, thậm chí không ít đệ tử của Mặc gia thiệt mạng có thể nói là thập tử nhất sinh, vài năm trước chính cha của Lê Hỏa cũng mất mạng trong mồn yếu thú.
Yêu thú là những con dã thú có thể hấp thụ nguyên khí chuyển hóa thành yêu khí giống người tu tiên chuyển hóa thành chân khí, yêu thú có cấp độ phân chia là cấp 1, cấp 2, cấp 3, cấp 4... ứng với chân khí cảnh, khí cương cảnh, ngưng dịch cảnh, hóa tinh cảnh, mỗi cấp được chia làm hạ, trung, thương phẩm và đỉnh cao, bình thường một con yêu thu mạnh hơn một người ngang cấp, đó như những gì mà bạch hạc viết trong quyển sách của mình.
Nếu như hoàn thành chuyến đi mà các nô lê vẫn sống Thì sẽ được các đệ tử của Mặc gia được chọn vào tiên môn nhận làm người hầu được phép tu luyện cùng chủ nhân, có rất nhiều người nô lệ có tư chất kha khá lên tu luyện lên cảnh giới khá cao, họ sẽ được người của Mặc gia mời làm khanh khách trưởng lão, đó là lý do mà Mặc gia không muốn đối sử tệ mới người hầu, nói cách khác là nôi kéo nhân tấm đó.
Khi Lê Hỏa đang chuyển các khúc giỗ mục trong nhà kho đi vứt thì có một người hô to lên,
" mau mau đi ra trước cổng chính để chuẩn bị đón chào tiên nhân chở về"
Nghe thế thì Lê Hỏa đành phải bỏ gúc gỗ trên vai xuống, phủi sạch bụi trên người đi, đi theo dòng người đang đi, khi Lê Hỏa đi đến xếp hàng thì đã hầu như tất cả nô lệ đã xếp 3 hàng dọc theo đường đi từ cổng chính đến, Lê Hỏa là người đứng ở hàng 3, còn có những người trụ cột cùng đệ tử Mặc gia trong đó có cả những kẻ được luyện ở khởi tiên viện cùng một đám trẻ con đang đứng ở cuối đường ăn mặc toàn đồ đắt tiền, trong đó có mấy người Lê Hỏa nhận ra được, đầu tiên là Mặc Lực trâu điên , người thứ hai thì dáng người cao gầy gương trên mặt đeo một chiếc kính mặc quần áo thư sinh tên là Mặc thư là người truyền hạc diệp bộ, người thứ ba Mặc một bộ quần áo màu nâu dáng người to lớn khỏe mạnh, trên mặt thì để một bộ râu quai nón, mắt hùng hổ doạ người tên là Mặc hưng người truyền kim ưng trảo, người thứ tư ăn mặc một bộ bào gấm, dáng người khơi béo nhưng khuôn mặt không giận mà uy, đây chính là gia chủ Mặc gia hiện tại Mặc Hoàng Long, Lê Hỏa chỉ thỉ thoảng thì gặp mấy lần lúc đang vật chuyển đồ vào nội phủ.
Lê Hỏa đang mải suy nghĩ thì có một chiếc xe ngựa to do 2 con ngựa kéo đậu trước cửa, đột nhiên bầu không khí uy nghiểm hẳn ra,mọi nô tài đều đứng nghiêm không dám động, các người của Mặc gia thì khuôn mặt nghiêm túc, Lê Hỏa cũng thuận theo bầu không khí này.
Từ trên xe ngụa có ba người theo thứ tự bước xuống, khi cả ba bước xuống thì đột nhiên tất cả các nô lệ đều cúi đầu trong đó có cả Lê Hỏa.
Tác giả :
U Minh