Ma Nữ Nghê Thường
Chương 25: Thị phi
Luận bản tính, Luyện nhi vẫn luôn là một người sát phạt quyết đoán sát khí bức người, tuy rằng những năm qualúc chỉ có thầy trò chúng ta ba người những biểu hiện này của nàng cũng không quá rõ ràng, chỉ là trong lòng của ta vẫn luôn phi thường rõ ràng, hoặc có thể là vì hai năm đầu ở chung, loại cảm giác cường thế và không thân thiện làm cho người ta có ấn tượng quá sâu.
Cho nên trước mắt, dù nàng ra tay cóbao nhiêu lãnh huyết vô tình, bản thân cũng không cảm thấy có chút kỳ quái.
Nếu như nhất định phải nói là có chuyện gì mà trước đó chưa từng nghĩ đến, vậy đó chính là cáimỉm cười kỳ quái của nàng trước khi động thủ, cùng với bây giờ sau khi đã bẻ trật tay khống chế đối phương, vẫn còn chưa thỏa mãn, không có nửa điểm ý tứ muốn bỏ qua.
Vốn tưởng rằng dựa theo tính tình của nàng, sẽ là một chiêu khống chế đối phương sau đó khinh thường không thèm để trong mắt, chỉ là giờ phút này, Luyện nhi không giống như một chú sói nhỏ, trái lại càng giống như họ nhà mèo, đối với con mồi ở dưới chân tồn tại tâm tư muốn hảo hảo hành hạ một phen.
Thẳng thắn mà nói ta không phản đối tâm tư này củanàng, tên bĩ tửnày rõ ràng là còn không biết sợ, hôm nay nếu như không phải đụng phải chúng ta mà là một thiếu nữ thường gia nào khác, vật kết cục như thế nào thật đúng là còn chưa thể biết được, nơi đây thế sự luôn hà khắc đối với nữ tử, nếu chẳng may nhiễm chút ô uế, cũng không thấy được có bao nhiêu người đồng cảm, chỉ biết từ đó về sau liền sẽ bị vất bỏ.
Xuất phát từ một điểm này, cho dù Luyện nhi có ra tay lợi hại thêm một chút nữa, trong lòng ta cũng sẽ không sinh ra tâm tư ngăn trở, tối đa về sau trong vòng một năm hoặc lâu hơn không xuống núi là được.
Nhưng bây giờ, tên lưu manh kia kêu rên vang dội thật sự là quá thu hút sự chú ý của người khác, tuy rằng trên đường lớn dòng người đã tản đi không ít, chỉ là dù sao vẫn còn có người lui tới, lại thêm bên đường có những quán hàng rong, lúc trước khi tên bĩ tửkia tùy ý làm bậy cũng không dám ra xuất đầu lộ diện chỉ giả vờ làm như không nhìn thấy, bây giờ thấy đối phương gặp xui xẻo trái lại đều vây xem.
Thật sự là không thích loại cảm giác bị người ta nghị luận chỉ trỏ sau lưng, ta tiến lên phía trước một bước, mở miệng nói: "Luyện nhi, đủ rồi."
Sau một tiếng gọi đó, nàng nhưng là bất vi sở động, vẫn gắt gao ấn sát tên tráng hán kia xuống đất, căn bản không có nửa điểm muốn buông tay, chỉ xoay đầu lại nhìn ta, trong ánh mắt khi nhìn về phía bên này cũng tràn đầy lệ khí, còn tựa hồ mang theo không phục, giống như bộ dáng sói con kiêu căng ngạo mạng nhìn ta lúc trước.
Đây là lại đang cáu kỉnh nữa a, dưới đáy lòng ta khẽ thở dài một cái, đi về phía trước, cũng không nói thêm gì nữa, trước lấy một viên mứt quả đang cầm bên tay trái nhét vào trong miệng nàng, mỉm cười nói: "Ăn ngon không?"
Không để ý đến chuyện được đút thứ gì vào miệng, nàng vô biểu tình mà ngậm miệng lại, chỉ nhìn thấy một bên má phồng lên một chút, lại đảo qua đảo lại vài cái, đoán chừng là ngậm ra hương vị, thần sắc dần dần dịu xuống, mở to đôi mắt mà nhìn, gật đầu hồi đáp: "Ân, chua chua ngọt ngọt, không tệ."
"Không tệ là được, đồ ăn chọn không tốt lắn, mua cái này cho ngươi xem như đền bù." Ta thừa thế nắm lấy một bàn tay của nàng, vừakéo sang một bên, vừa tiếp tục cười nói: "Ngươi còn muốn ngây người ở đây bao lâu? Chúng ta còn có chính sự chưa làm xong, loại người này giáo huấn qua là được rồi, còn muốn lãng phí bao nhiêu thời gian cho hắn đây?"
Đứa nhỏ này cũng không có phản đối, ngậm lấy mứt quả trong miệng để mặc ta kéo nàng đi về phía trước, chỉ là trong tích tắc cuối cùng khi triệt để buông tay ra, bên tai ta chỉ mơ hồ nghe được một vang tiếng nho nhỏ, sau đó tên bĩ tửkialập tức cất cao giọng kêu gào thảm thiết hơn mấy ngăn, liếc mắt nhìn qua, bàn tay dường như đã mất đi khống chế, ngón cái vặn vẹo đến quái dị, rõ ràng là đã bị gãy.
Nhìn nhìn Luyện nhi, nàng vẫn là mang vẻ mặt vô tội mà nhìn ta, ta lắc đầu, mỉm cười cầm mứt quả giao cho nàng, nắm lấy bàn tay trống của nàng tiếp tục đi về phía trước.
Lúc trở lại tửu lâu, ta đi cửa chính, để cho Luyện nhi làm sao đi ra liền như vậy trở về, vì vậy chờ đến lúc bản thân nơm nớp lo lắng thanh toán tiền cho chưởng quầy, nàng liền thản nhiên từ trên bậc thang đi xuống, sau khi hết giận cuối cùng cũng nhớ rõ lời dặn dò của sư phụ, lúc này những thứ nên đội đều đã đội tốt, hơn nữa còn rất bất mãn mà nhìn ta một cái, đưa nón lá vành trúc đến, ý tứ chính là ngươi cũng đội lên.
Ở trước mặt người ngoài ta sẽ không trêu đùa nàng, cho nên chỉ thuận theo mà nhận lấy đội lên, rồi sau đó hai người cùng nhau sóng vai ra khỏitửu lâu.
Một trận ồn ào này, làm chậm trễ thời gian rất nhiều so với trong dự tính, theo lý sau khi ra ngoài nên đi thẳng đến lò nung gốm mới phải, nhưng mà bởi vì trận ồn ào lúc trước quá gây chú ý, ta chỉ có thể dẫn Luyện nhi rời khỏi phiên chợ dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người, đợi đến nơi vắng vẻ không có người lại triển khai khinh công vượt qua hai dãy nhà, lặng yên trở lại con đường lúc đầu.
Đối với chuyện này Luyện nhi có chút khó hiểu, ta giải thích với nàng chỉ là không muốn để lão sư phụ kia gánh thay mầm tai hoạ, dù sao cũng có không ít người nhàn rỗi nhìn thấy chúng ta đến đây, không chừng một lúc nào đó tênbĩ tửkia liền sẽ đến gây chuyện, chúng ta không sợ hắn, nhưng người bình thường liền không thể trêu vào.
Luyện nhi nghe được cái hiểu cái không, lúc đầu có chút xem nhẹ, đợi đến lúc hiểu rõ, liền thốt ra, vậy vừa rồi nên lấy mạng của hắn, để tránh khỏi phải phiền phứcnhư vậy.
Thực chất bên trong, nàng vẫn giống như lúc trước, sinh mạng con người so với những sinh linh trong tự nhiên cũng không có gì khác biệt, sinh sinh tử tử, đều là chuyện bình thường.
Ngoài miệng ta cằn nhằn nàng vài câu, nhưng trong lòng cũng hiểu được công táctư tưởngnày, e rằng còn phải đi một chặn đường rất dài.
Trở lại hậu viện của lò nung gốm, phôi vật nho nhỏ khéo léo của Luyện nhi làmlúc trước, lúc này đã được phơi khô không sai biệt lắm, chuyện chỉnh sữa lại phôi lão sư phụ vốn không muốn giao cho chúng ta làm, bởi vì quy trình này đối với việc thành bại của sản phẩm ảnh hưởng rất nặng, nếu bất cẩn gọt ra độ dày không đều, sau đó mười phần sẽ bị thiêu hủy, chỉ là Luyện nhi kiên trì muốn tự mình làm, chúng ta cũng không có cách nào với nàng.
Đương nhiên, đối với bản thân mà nói, khâu này ta đặt lòng tin vào nàng nhiều hơn so với phần tạo hình nặn phôi lúc trước, đơn giản là vì trong khâu này, tất cả đều dựa vào dao bào cùng công phu của bàn tay.
Trong tay Luyện nhi, vô luận là đao kiếmnhư thế nào, đều chỉ có thể thuận theo sự khống chếcủa nàng, dường như từ nhỏ nàng đã chính là chủ nhân của bọn chúng.
Cho nên nàng chỉ cần nhìn lão sư phụ làm mẫu một lần, sau đó liền đứng ở đằng kia, theo hình thức khẽ vuốt thân phôi, thao tác với dao bào, không cần đắn đo canh chỉnh góc độ của lưỡi dao, đều đều mà thoải mái gọt thân phôi, không hề xảy ra hiện tượng bị lệch lưỡi dao hoặc là có lỗi, ta hoàn toàn không cảm thấy kinh ngạc, nhưng thật ra lão giả lại nhìn đến ngây người, liên tục hỏi ta oa nhi này thật sự là chưa từng học làm những thứ này sao?
Bản thân chỉ có thể tươi cười mơ hồ cho qua, trên thực tế ngoại trừ cho qua như vậy, cũng không biết nên giải thích như thế nào mới tốt.
Luyện nhi cũng không có tốn quá nhiều thời gian, ngay khi ta ứng phó đáp lời lão sư phụ, nàng đã nhanh chóng gọn gàng hoàn thành toàn bộ công việc, thậm chí ngay cả hoa văn nhỏ nhất đều được nàng dùng sống dao xử lý cho trơn bóng, lão sư phụ tán thưởng cầm lấy, nhìn thật lâu, mới bừng tỉnh lại sau tiếng hỏi của ta, nói với chúng ta là ngày mai có một lô sản phẩm cần được hoàn thành, đến lúc đó sẽ đem ba vật này cùng đi nung, bảo chúng ta yên tâm, ba ngày sau lại đến lấy là được.
Nhìn ra được, Luyện nhi đối với câu trả lời này cũng không quá an tâm, thứ nhất là bởi vì thời gian quá gấp, thứ hai là nàng đối với ba vật mình làm ra có phần thoả mãn, cho nên có chút không đành lòng giao chúng cho người khác, bất quá cuối cùng đối vớilĩnh vực không am hiểu, tính cách của nàng sẽ không dễ dàng nghi ngờ đối phương, cho nên sau khi ra khỏi cửa hàng, lại quay đầu nhìn thoáng, vẫn là không chút do dự mà theo ta rời đi.
Lúc này cũng đã không còn sớm, nhìn thấy chân trời phía tây mặt trời đỏ ửng đang dần buông xuống, lộ trình lên núi vẫn còn có dài đằng đẵng, cho nên khi rời khỏi phiên chợ đi tới vùng ngoại ô, đáng ra phải thi triển thân pháp một đường nhanh chóng chạy trở về mới đúng, nhưng không biết hài tử này đangcó tâm tư gì, lại đưa tay giữ chặt lấy ta, nhìn tư thế là muốn chậm rãi đi bộ một đoạn đường.
Không rõ nội tình, chỉ có thể thuận theo nàng không nhanh không chậm đi bộ về phía trước.
Vốn tưởng rằng nàng muốn mượn cơ hội này để làm gì đó, hoặc là muốn nói chút gì đó, nhưng mà một đường dần dần vào núi, sắc trời cũng trở nên ảm đạm xuống, người bên cạnh vẫn là như vậy, ngoại trừthỉnh thoảng nói với ta đôi câu vài lời không quan trọng, cũng không có động tĩnh gì khác.
Hiếm khi nàng có thể kiên nhẫn như vậy, ta trái lại đã mất đi tính nhẫn nại, cuối cùng dứt khoát đứng lại ở bên một cái khe núi, hỏi nàng làm sao vậy.
Ta đứng lại, Luyện nhi liền cũng đứng lại theo, nghe xong câu hỏi, trong tay nắm lấy một nhánh cỏ vừa nhổ lên, ánh mắt trôi nổi nhìn xung quanh một chút, lại đảo mắt, rốt cuộc dùng nhánh cỏ trong tay chỉ chỉ vào ta, mở miệng nói: "Hôm nay...Chuyện kia, ngươi, sẽ nói với sư phụ sao?"
"Chuyện kia?" Khẽ giật mình, chợt hiểu ra chuyện kia là chuyện gì, ta cười cười, hỏi ngược lại: "Đúng vậy, Luyện nhi là đang lo sợ ta sẽ nói chuyện này cho sư phụ nghe sao?"
Một câu hỏi lại này e rằng đã kích động đến nàng, chỉ thấy người bên kia ngẩn đầu lên, đường cong cần cổ chính là căng thẳng: "Ai sợ? Dám làm liền dám chịu, ta mới không sợ!"
"Ân ân, biết là ngươi không sợ." Nhìn thấy bộ dáng này, độ cong trên khóe miệng lại sâu thêm vài phần: "Nhưng mà nếu như ta không nói cho sư phụ thì sao?"
Nghe vậy, nàng lại nhìn ta một cái, vuốt vuốt nhánh cỏ trong tay, vô thức phồng mặt nói: "Không nói...Cũng là đúng thôi." Nói như vậy, dường như đột nhiên cảm thấy đã tìm được lý do, thoáng cái lại trở nên tràn đầy sức mạnh: "Đúng vậy, ta là bởi vì ngươi mới nhất thời tức giận đến quên đội mũ rộng vành, ra tay cũng là vì giúp ngươi, những chuyện này ngươi không nói cho sư phụ, chẳng lẽ không phải hẳn là nên làm sao?"
"Hẳn là như vậy." Ta gật gật đầu, nghiêm mặt nói.
Có lẽ câu này đáp ứng quá thoải mái, nàng trái lại trở nên kinh ngạc, sững sờ một chút, mới hồ nghi: "Thật sao?"
"Thật." Lần nữa gật đầuxác định, chỉ là lần này mang theo một dáng tươi cười không thể nén được, ta đưa tay kéo nàng đến gần một chút, nhìn vào đáy đôi mắt kia nói: "Ngươi vì giúp ta mà vi phạm lời dặn dò của sư phụ, ta tất nhiên là phải giúp ngươi giấu giếm, nếu nhưsau này sư phụ xuống núi biết được chân tướng, cùng lắm thì chúng ta cùng nhau bị phạt là được, có được không?"
Hai đối mắt nhìn vào nhau, Luyện nhi đại khái là hiểu được ta đang nghiêm túc, liền nâng lên một sắc mặt vui vẻ hài lòng, đắc ý nói: "Được."
Sau đó, nàng xoay người qua, đem ta ngăn ở phía sau, đối mặt với khu rừng trở nên có chút âm u khi sắc trời dần dần tối tăm ở phía xa xa, ngẩng đầu ưỡn ngực, ngạo nghễ đứng vững vàng nói: "Như vậy, đám gia hỏa lén lén lút lút ởđằng sau, đều cút ra đây a!"
Cho nên trước mắt, dù nàng ra tay cóbao nhiêu lãnh huyết vô tình, bản thân cũng không cảm thấy có chút kỳ quái.
Nếu như nhất định phải nói là có chuyện gì mà trước đó chưa từng nghĩ đến, vậy đó chính là cáimỉm cười kỳ quái của nàng trước khi động thủ, cùng với bây giờ sau khi đã bẻ trật tay khống chế đối phương, vẫn còn chưa thỏa mãn, không có nửa điểm ý tứ muốn bỏ qua.
Vốn tưởng rằng dựa theo tính tình của nàng, sẽ là một chiêu khống chế đối phương sau đó khinh thường không thèm để trong mắt, chỉ là giờ phút này, Luyện nhi không giống như một chú sói nhỏ, trái lại càng giống như họ nhà mèo, đối với con mồi ở dưới chân tồn tại tâm tư muốn hảo hảo hành hạ một phen.
Thẳng thắn mà nói ta không phản đối tâm tư này củanàng, tên bĩ tửnày rõ ràng là còn không biết sợ, hôm nay nếu như không phải đụng phải chúng ta mà là một thiếu nữ thường gia nào khác, vật kết cục như thế nào thật đúng là còn chưa thể biết được, nơi đây thế sự luôn hà khắc đối với nữ tử, nếu chẳng may nhiễm chút ô uế, cũng không thấy được có bao nhiêu người đồng cảm, chỉ biết từ đó về sau liền sẽ bị vất bỏ.
Xuất phát từ một điểm này, cho dù Luyện nhi có ra tay lợi hại thêm một chút nữa, trong lòng ta cũng sẽ không sinh ra tâm tư ngăn trở, tối đa về sau trong vòng một năm hoặc lâu hơn không xuống núi là được.
Nhưng bây giờ, tên lưu manh kia kêu rên vang dội thật sự là quá thu hút sự chú ý của người khác, tuy rằng trên đường lớn dòng người đã tản đi không ít, chỉ là dù sao vẫn còn có người lui tới, lại thêm bên đường có những quán hàng rong, lúc trước khi tên bĩ tửkia tùy ý làm bậy cũng không dám ra xuất đầu lộ diện chỉ giả vờ làm như không nhìn thấy, bây giờ thấy đối phương gặp xui xẻo trái lại đều vây xem.
Thật sự là không thích loại cảm giác bị người ta nghị luận chỉ trỏ sau lưng, ta tiến lên phía trước một bước, mở miệng nói: "Luyện nhi, đủ rồi."
Sau một tiếng gọi đó, nàng nhưng là bất vi sở động, vẫn gắt gao ấn sát tên tráng hán kia xuống đất, căn bản không có nửa điểm muốn buông tay, chỉ xoay đầu lại nhìn ta, trong ánh mắt khi nhìn về phía bên này cũng tràn đầy lệ khí, còn tựa hồ mang theo không phục, giống như bộ dáng sói con kiêu căng ngạo mạng nhìn ta lúc trước.
Đây là lại đang cáu kỉnh nữa a, dưới đáy lòng ta khẽ thở dài một cái, đi về phía trước, cũng không nói thêm gì nữa, trước lấy một viên mứt quả đang cầm bên tay trái nhét vào trong miệng nàng, mỉm cười nói: "Ăn ngon không?"
Không để ý đến chuyện được đút thứ gì vào miệng, nàng vô biểu tình mà ngậm miệng lại, chỉ nhìn thấy một bên má phồng lên một chút, lại đảo qua đảo lại vài cái, đoán chừng là ngậm ra hương vị, thần sắc dần dần dịu xuống, mở to đôi mắt mà nhìn, gật đầu hồi đáp: "Ân, chua chua ngọt ngọt, không tệ."
"Không tệ là được, đồ ăn chọn không tốt lắn, mua cái này cho ngươi xem như đền bù." Ta thừa thế nắm lấy một bàn tay của nàng, vừakéo sang một bên, vừa tiếp tục cười nói: "Ngươi còn muốn ngây người ở đây bao lâu? Chúng ta còn có chính sự chưa làm xong, loại người này giáo huấn qua là được rồi, còn muốn lãng phí bao nhiêu thời gian cho hắn đây?"
Đứa nhỏ này cũng không có phản đối, ngậm lấy mứt quả trong miệng để mặc ta kéo nàng đi về phía trước, chỉ là trong tích tắc cuối cùng khi triệt để buông tay ra, bên tai ta chỉ mơ hồ nghe được một vang tiếng nho nhỏ, sau đó tên bĩ tửkialập tức cất cao giọng kêu gào thảm thiết hơn mấy ngăn, liếc mắt nhìn qua, bàn tay dường như đã mất đi khống chế, ngón cái vặn vẹo đến quái dị, rõ ràng là đã bị gãy.
Nhìn nhìn Luyện nhi, nàng vẫn là mang vẻ mặt vô tội mà nhìn ta, ta lắc đầu, mỉm cười cầm mứt quả giao cho nàng, nắm lấy bàn tay trống của nàng tiếp tục đi về phía trước.
Lúc trở lại tửu lâu, ta đi cửa chính, để cho Luyện nhi làm sao đi ra liền như vậy trở về, vì vậy chờ đến lúc bản thân nơm nớp lo lắng thanh toán tiền cho chưởng quầy, nàng liền thản nhiên từ trên bậc thang đi xuống, sau khi hết giận cuối cùng cũng nhớ rõ lời dặn dò của sư phụ, lúc này những thứ nên đội đều đã đội tốt, hơn nữa còn rất bất mãn mà nhìn ta một cái, đưa nón lá vành trúc đến, ý tứ chính là ngươi cũng đội lên.
Ở trước mặt người ngoài ta sẽ không trêu đùa nàng, cho nên chỉ thuận theo mà nhận lấy đội lên, rồi sau đó hai người cùng nhau sóng vai ra khỏitửu lâu.
Một trận ồn ào này, làm chậm trễ thời gian rất nhiều so với trong dự tính, theo lý sau khi ra ngoài nên đi thẳng đến lò nung gốm mới phải, nhưng mà bởi vì trận ồn ào lúc trước quá gây chú ý, ta chỉ có thể dẫn Luyện nhi rời khỏi phiên chợ dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người, đợi đến nơi vắng vẻ không có người lại triển khai khinh công vượt qua hai dãy nhà, lặng yên trở lại con đường lúc đầu.
Đối với chuyện này Luyện nhi có chút khó hiểu, ta giải thích với nàng chỉ là không muốn để lão sư phụ kia gánh thay mầm tai hoạ, dù sao cũng có không ít người nhàn rỗi nhìn thấy chúng ta đến đây, không chừng một lúc nào đó tênbĩ tửkia liền sẽ đến gây chuyện, chúng ta không sợ hắn, nhưng người bình thường liền không thể trêu vào.
Luyện nhi nghe được cái hiểu cái không, lúc đầu có chút xem nhẹ, đợi đến lúc hiểu rõ, liền thốt ra, vậy vừa rồi nên lấy mạng của hắn, để tránh khỏi phải phiền phứcnhư vậy.
Thực chất bên trong, nàng vẫn giống như lúc trước, sinh mạng con người so với những sinh linh trong tự nhiên cũng không có gì khác biệt, sinh sinh tử tử, đều là chuyện bình thường.
Ngoài miệng ta cằn nhằn nàng vài câu, nhưng trong lòng cũng hiểu được công táctư tưởngnày, e rằng còn phải đi một chặn đường rất dài.
Trở lại hậu viện của lò nung gốm, phôi vật nho nhỏ khéo léo của Luyện nhi làmlúc trước, lúc này đã được phơi khô không sai biệt lắm, chuyện chỉnh sữa lại phôi lão sư phụ vốn không muốn giao cho chúng ta làm, bởi vì quy trình này đối với việc thành bại của sản phẩm ảnh hưởng rất nặng, nếu bất cẩn gọt ra độ dày không đều, sau đó mười phần sẽ bị thiêu hủy, chỉ là Luyện nhi kiên trì muốn tự mình làm, chúng ta cũng không có cách nào với nàng.
Đương nhiên, đối với bản thân mà nói, khâu này ta đặt lòng tin vào nàng nhiều hơn so với phần tạo hình nặn phôi lúc trước, đơn giản là vì trong khâu này, tất cả đều dựa vào dao bào cùng công phu của bàn tay.
Trong tay Luyện nhi, vô luận là đao kiếmnhư thế nào, đều chỉ có thể thuận theo sự khống chếcủa nàng, dường như từ nhỏ nàng đã chính là chủ nhân của bọn chúng.
Cho nên nàng chỉ cần nhìn lão sư phụ làm mẫu một lần, sau đó liền đứng ở đằng kia, theo hình thức khẽ vuốt thân phôi, thao tác với dao bào, không cần đắn đo canh chỉnh góc độ của lưỡi dao, đều đều mà thoải mái gọt thân phôi, không hề xảy ra hiện tượng bị lệch lưỡi dao hoặc là có lỗi, ta hoàn toàn không cảm thấy kinh ngạc, nhưng thật ra lão giả lại nhìn đến ngây người, liên tục hỏi ta oa nhi này thật sự là chưa từng học làm những thứ này sao?
Bản thân chỉ có thể tươi cười mơ hồ cho qua, trên thực tế ngoại trừ cho qua như vậy, cũng không biết nên giải thích như thế nào mới tốt.
Luyện nhi cũng không có tốn quá nhiều thời gian, ngay khi ta ứng phó đáp lời lão sư phụ, nàng đã nhanh chóng gọn gàng hoàn thành toàn bộ công việc, thậm chí ngay cả hoa văn nhỏ nhất đều được nàng dùng sống dao xử lý cho trơn bóng, lão sư phụ tán thưởng cầm lấy, nhìn thật lâu, mới bừng tỉnh lại sau tiếng hỏi của ta, nói với chúng ta là ngày mai có một lô sản phẩm cần được hoàn thành, đến lúc đó sẽ đem ba vật này cùng đi nung, bảo chúng ta yên tâm, ba ngày sau lại đến lấy là được.
Nhìn ra được, Luyện nhi đối với câu trả lời này cũng không quá an tâm, thứ nhất là bởi vì thời gian quá gấp, thứ hai là nàng đối với ba vật mình làm ra có phần thoả mãn, cho nên có chút không đành lòng giao chúng cho người khác, bất quá cuối cùng đối vớilĩnh vực không am hiểu, tính cách của nàng sẽ không dễ dàng nghi ngờ đối phương, cho nên sau khi ra khỏi cửa hàng, lại quay đầu nhìn thoáng, vẫn là không chút do dự mà theo ta rời đi.
Lúc này cũng đã không còn sớm, nhìn thấy chân trời phía tây mặt trời đỏ ửng đang dần buông xuống, lộ trình lên núi vẫn còn có dài đằng đẵng, cho nên khi rời khỏi phiên chợ đi tới vùng ngoại ô, đáng ra phải thi triển thân pháp một đường nhanh chóng chạy trở về mới đúng, nhưng không biết hài tử này đangcó tâm tư gì, lại đưa tay giữ chặt lấy ta, nhìn tư thế là muốn chậm rãi đi bộ một đoạn đường.
Không rõ nội tình, chỉ có thể thuận theo nàng không nhanh không chậm đi bộ về phía trước.
Vốn tưởng rằng nàng muốn mượn cơ hội này để làm gì đó, hoặc là muốn nói chút gì đó, nhưng mà một đường dần dần vào núi, sắc trời cũng trở nên ảm đạm xuống, người bên cạnh vẫn là như vậy, ngoại trừthỉnh thoảng nói với ta đôi câu vài lời không quan trọng, cũng không có động tĩnh gì khác.
Hiếm khi nàng có thể kiên nhẫn như vậy, ta trái lại đã mất đi tính nhẫn nại, cuối cùng dứt khoát đứng lại ở bên một cái khe núi, hỏi nàng làm sao vậy.
Ta đứng lại, Luyện nhi liền cũng đứng lại theo, nghe xong câu hỏi, trong tay nắm lấy một nhánh cỏ vừa nhổ lên, ánh mắt trôi nổi nhìn xung quanh một chút, lại đảo mắt, rốt cuộc dùng nhánh cỏ trong tay chỉ chỉ vào ta, mở miệng nói: "Hôm nay...Chuyện kia, ngươi, sẽ nói với sư phụ sao?"
"Chuyện kia?" Khẽ giật mình, chợt hiểu ra chuyện kia là chuyện gì, ta cười cười, hỏi ngược lại: "Đúng vậy, Luyện nhi là đang lo sợ ta sẽ nói chuyện này cho sư phụ nghe sao?"
Một câu hỏi lại này e rằng đã kích động đến nàng, chỉ thấy người bên kia ngẩn đầu lên, đường cong cần cổ chính là căng thẳng: "Ai sợ? Dám làm liền dám chịu, ta mới không sợ!"
"Ân ân, biết là ngươi không sợ." Nhìn thấy bộ dáng này, độ cong trên khóe miệng lại sâu thêm vài phần: "Nhưng mà nếu như ta không nói cho sư phụ thì sao?"
Nghe vậy, nàng lại nhìn ta một cái, vuốt vuốt nhánh cỏ trong tay, vô thức phồng mặt nói: "Không nói...Cũng là đúng thôi." Nói như vậy, dường như đột nhiên cảm thấy đã tìm được lý do, thoáng cái lại trở nên tràn đầy sức mạnh: "Đúng vậy, ta là bởi vì ngươi mới nhất thời tức giận đến quên đội mũ rộng vành, ra tay cũng là vì giúp ngươi, những chuyện này ngươi không nói cho sư phụ, chẳng lẽ không phải hẳn là nên làm sao?"
"Hẳn là như vậy." Ta gật gật đầu, nghiêm mặt nói.
Có lẽ câu này đáp ứng quá thoải mái, nàng trái lại trở nên kinh ngạc, sững sờ một chút, mới hồ nghi: "Thật sao?"
"Thật." Lần nữa gật đầuxác định, chỉ là lần này mang theo một dáng tươi cười không thể nén được, ta đưa tay kéo nàng đến gần một chút, nhìn vào đáy đôi mắt kia nói: "Ngươi vì giúp ta mà vi phạm lời dặn dò của sư phụ, ta tất nhiên là phải giúp ngươi giấu giếm, nếu nhưsau này sư phụ xuống núi biết được chân tướng, cùng lắm thì chúng ta cùng nhau bị phạt là được, có được không?"
Hai đối mắt nhìn vào nhau, Luyện nhi đại khái là hiểu được ta đang nghiêm túc, liền nâng lên một sắc mặt vui vẻ hài lòng, đắc ý nói: "Được."
Sau đó, nàng xoay người qua, đem ta ngăn ở phía sau, đối mặt với khu rừng trở nên có chút âm u khi sắc trời dần dần tối tăm ở phía xa xa, ngẩng đầu ưỡn ngực, ngạo nghễ đứng vững vàng nói: "Như vậy, đám gia hỏa lén lén lút lút ởđằng sau, đều cút ra đây a!"
Tác giả :
Bát Thiên Tuế