Ma Nữ Nghê Thường
Chương 222: Hiệu quả
Không tới mấy ngày sau khi phát hiện ra một chút đen nhánh kia, nhân mấy canh giờ khi Luyện nhi rời nhà đi hái thuốc theo thông lệ, ta liền cố ý đi đến chỗ của Nhạc Minh Kha một chuyến, xem như là đến thông khí trước, miễn cho khi hắn cùng Luyện nhi đối mặt vô tình phát hiện ra sẽ ngạc nhiên mà lỡ miệng.
Chuyện này thực hiện cũng không khó, hôm nay Hối Minh thiền sư có thể còn hiền hoà hơn nhiều so với năm đó khi chưa xuất gia. Huống chi đây còn là giúp người cũng không phải là hại người, hắn tất nhiên là một lời đáp ứng, tối đa mà tò mò một chút rốt cuộc là linh dược gì phương pháp kỳ diệu gì lại thần hiệu như thế, lại để cho một người nghiên cứu y thuật không bao lâu như ta có thể làm tóc trắng hóa đen.
Đối với hắn xác thực không cần giấu giếm quá nhiều, cho nên bản thân cũng liền đơn giản nói ra một chút những chuyện trải qua trong quá khứ, đương nhiên, phần lớn chẳng qua là nói đại khái, miễn cho nói quá kỹ càng ngược lại là nói không rõ ràng.
"Thì ra là vậy, A Di Đà Phật, quả thật là trong cõi u minh hết thảy đều đã có định số." Sau khi nghe xong, Nhạc Minh Kha ngạc nhiên niệm một câu, khí sắc đã trở nên tích cực, thu hồi sắc khí cảm thán, nói: "Nếu như vậy, vì sao Trúc Tiêm cô nương không nói rõ với Luyện nữ hiệp? Hai người thân mật khăng khít, nếu như nàng biết rõ ngươi có linh dược này, có lẽ liền nguyện ý thử một lần cũng chưa biết chừng a."
"Trúc Tiêm cũng không biết dược hiệu như thế nào, cần gì phải cho đi hy vọng mơ hồ?" Nguyên nhân tuy rằng có rất nhiều, chỉ là giải thích cho người khác nghe như vậy là đủ rồi...Lời tuy rằng nói như thế, cuối cùng vẫn nhịn không được mà thêm vào một câu: "Huống chi ngươi cũng nói là 'Cũng chưa biết chừng', việc này ta từng nói qua cùng nàng, chắc hẳn ngươi cũng đã thử qua. Nhưng tính tình của nàng, một khi đã ra kết luận liền rất khó dao động, so với cưỡng ép tranh luận khiến cho mọi người không hài lòng, chẳng bằng âm thầm lẳng lặng thử một chút, sau khi bị bại lộ nhiều nhất chính là bồi tội là được."
Nói xong, làm ra vẻ thoải mái mà cười nhẹ một tiếng. Luyện nhi sẽ tức giận sao? Không cần nghĩ, trừ phi vĩnh viễn không bị bại lộ, nếu không đáp án cơ hồ là tất nhiên, cũng đã sớm chuẩn bị sẵn sàng.
Sinh khí liền sinh khí a, không biết bắt đầu từ lúc nào đã nhận thấy chút ít, không còn là đủ loại cẩn thận như đã từng, có nhiều thứ đã bất tri bất giác cắm rễ đứng vững trong lòng, đã không còn luôn lo lắng như đi trên băng mỏng nữa.
Trở về sau khi cùng Nhạc Minh Kha thông khí xong, việc này tựa như sẽ không có lỗ thủng gì. Ngày thường chuyện tắm rửa trang điểm đều có ta giúp đỡ, Luyện nhi hẳn là sẽ không nhìn thấy bộ dáng của chính nàng, còn nữa, đừng nói là trong nhà này không có chuẩn bị các đồ dùng nhỏ như gương đồng, cho dù có, nàng cũng chưa bao giờ có thói quen lấy ra xem qua.
Chuyện duy nhất cần cẩn thận là một đoạn thân mật trước khi đi ngủ kia, khi đó tất nhiên là song song đều xõa tung tóc, may mà...Cũng không biết có nên dùng từ "May mà" hay không...Tóm lại sau mỗi lần thân mật, nàng cũng vẫn như cũ là tiếp tục chủ động tắt đèn, trong bóng tối vong tình nhập tâm, cũng là không cần lo lắng lưu ý quá nhiều đến những cái khác.
Một mặt đối với chuyện này là may mắn, một mặt khác lại luôn âm thầm khó chịu, ngoại trừ dụng tâm đón ý hùa theo trông mong nàng quên sầu, cũng liền càng trở nên mong mỏi ngày mà thuốc kia hoàn toàn phát huy hiệu quả đến nhanh một chút.
Tuy rằng muốn thấy hoàn toàn hiệu quả, nhưng thực sự là không có dễ dàng như vậy.
Đối với điểm này thật ra đã sớm có chuẩn bị tâm lý, tuy rằng trong những chuyện truyền kỳ những loại kỳ hoa dị thảo lấy được chỉ cần hoàn chỉnh nuốt xuống liền có thể lập xuất hiện thần hiệu, chỉ là thảo dược y lý, lý thuyết y học cũng không phải dạy như thế, bản thân càng không thể lấy ra một cây hoa lớn đến Luyện nhi nuốt sống xuống. Vì vậy liền dựa theo tham khảo những phương thức bào chế sâm linh cùng các loại thảo dược quý dùng cho người mà làm, mỗi ngày lấy một liều thuốc nhất định đến cẩn thận cắt ra, dùng lửa nhỏ sắc thành nước, sau đó liền đem nước thuốc có lẫn cặn dược đưa cho Luyện nhi uống vào, mong sẽ có được dược hiệu lớn nhất.
Để tránh làm cho nàng sinh nghi, ta cũng luôn sắc một ít thuốc khác có tính ấm không độc chỉ là sắc vị tương đối nặng hơn, sau khi lọc đi dược cặn đổ vào một lượng thích hợp, để cùng thang thuốc của bản thân nhìn qua gần giống, như vậy trong thuốc có đắng hơn chút ít, nàng so sánh một chút sẽ oán giận nói một chén thuốc của nàng càng khó uống hơn một chút, nhưng thật ra là sự nhạy cảm hết sức chính xác.
Đương nhiên, tuy rằng phần lớn tâm tư đều đổ vào đại sự này, nhưng đối với những loại thuốc bổ để cho bản thân phục dụng cường thân kiện thể kia, cũng không có nửa điểm qua loa cho xong, còn có thời gian hơn nửa đời người muốn gần nhau, bản thân có thể khiến nàng tức giận, lại không thể để nàng lần nữa đau lòng.
Bận rộn như vậy hơn nửa tháng, tính toán thời gian đã vào Hạ Chí, Thiên Sơn tuy thuộc vào địa lý cao hàn, giữa sườn núi đã từ lâu là một mảnh mang sức sống tràn trề, mà từ đỉnh núi trở lên mặc dù băng tuyết vạn năm không tan, chỉ là bạc tuyết gió lạnh cũng đều không còn như trong thời điểm trời đông giá rét hiểm ác, khí trời trở nên ấm áp, khiến cho nhân sinh sinh ra cảm giác lười biếng thoải mái dễ chịu.
Theo lý thuyết bổ thân thể là một chuyện thấy hiệu quả rất chậm rãi, nhưng mà không biết là do khí trời hay là do tâm lý tác dụng, gần đây thực sự cảm thấy tinh lực dồi dào hơn nhiều.
Mà màu tóc của Luyện nhi, cũng đã từ từ chuyển từ trạng thái tuyết trắng không chút tạp chất lúc ban đầu, thay đổi dần thành hoa râm như hôm nay.
Nếu như cẩn thận nhìn, còn có thể phát hiện đã có vài lọn đen nhánh lặng lẽ lẫn trong đó, không nhiều không ít.
Bất quá tâm tình lại hoàn toàn không thể theo đó mà dễ dàng hơn.
Giấu giếm cho dù có tốt, làm có chu toàn đến đâu, luôn có một vài khía cạnh, là con người vô pháp nắm chắc.
Ví dụ như, cho dù luôn cẩn thận cân đo, dùng cho đúng tác dụng, chỉ là một cây hoa khô có thể dùng bao lâu?
"Ân? Hôm nay dược lại lọc đến cực kỳ sạch sẽ nha, hơn nữa không phải là vừa đắng vừa chát như vậy, dễ uống hơn rất nhiều." Chạng vạng tối hôm nay sau khi theo lệ cũ mà uống cạn một chén thuốc, Luyện nhi chép chép miệng, bình luận như thế, mang theo vài phần kỳ quái.
Nàng thật ra trước sau như một là nhạy cảm, lập tức cười khổ hồi đáp: "Đúng vậy a, có một vị thuốc đã hết rồi, ta thay một đơn thuốc khác, nhất định là bởi vậy mà hương vị trở nên khá hơn chút a..." Nói xong có chút dừng lại, nghĩ đến thời cơ đã vừa vặn, liền thuận thế lại nói: "Đúng rồi, hôm nay tìm thuốc thay thế, ta ngược lại dường như đã tìm được một thứ tốt trong hầm dự trữ dược của sư công, vốn muốn ngươi cùng nhau uống thử, bất quá chỉ sợ ngươi...Ách, không tình nguyện."
"Không tình nguyện?" Luyện nhi nghe nói liền suy nghĩ một chút, chợt lông mày nhíu lại, liếc mắt nhìn sang bên này nói: "Hừ, lừa gạt ta nghe không hiểu sao? Lời nói của ngươi là nói ta không dám mới đúng đi? Đừng nói quanh co, có đồ vật gì đó cứ việc đưa đến đây!"
"Không tình nguyện? Không tình nguyện cùng không dám cũng không thể gộp lại a, cho dù là ai đều có nhiều thứ là không thích hoặc là không am hiểu, nhưng cũng không tính là sợ nha...Vậy ngươi chờ một chút, ta đi lấy đến cho ngươi xem..."
Ngoài miệng nói liên miên tựa như là đang biện giải cho bản thân, dưới chân lại nửa khắc cũng không trì hoãn, thu lại chén thuốc liền đi về phía nhà bếp một chuyến, đợi đến khi quay về trong phòng, trong tay đã bưng theo một chén sứ men xanh mới.
"Chính là thứ gì đó tìn thấy ở chỗ này?" Không đợi đi đến trước bàn đặt xuống, Luyện nhi đã sớm cầm lấy, thần sắc nửa là không phục nửa là tò mò, còn không đợi ánh mắt chạm nhau, bỗng nhiên như có như không mà hít hà, thần sắc thu lại nói: "Tại sao ngươi bước vào trên người lại có một cỗ mùi máu tươi? Vừa rồi còn không có, bị thương rồi sao?"
Thấy nàng phản ứng như vậy, tất nhiên là tâm ấm áp, nhưng chỉ nhẹ cong khóe môi làm ra hình dáng bật cười, chỉ vào chén thuốc kia mà giải thích: "Luyện nhi ngươi lợi hại là lợi hại, đáng tiếc quá gấp gáp, cũng không nhìn một cái thứ cầm trong tay là cái gì, mùi vị kia là đến từ trong bát, về phần trên người ta...Nhất định là vừa rồi quá vội vàng, văng trúng vào vài giọt a."
Nghe như vậy, nàng mới khó hiểu mà cúi đầu, lúc này xem như là chăm chú nhìn nhìn trong chén. Kỳ thật trong chén kia cũng không có gì đặc biệt, bất quá là nửa bát nước màu son, mặc dù không trong suốt nhưng cũng không đục ngầu, dưới ánh nến lại ánh lên một màu hổ phách sáng bóng, có vài phần sắc khí mê ly vô tri vô thức."Đây là...Máu?" Nhìn qua, Luyện nhi nghi ngờ nói, chỉ là tựa hồ lại cảm thấy không đúng, liền cúi đầu để sát vào ngửi ngửi, bỗng nhiên lại cau chặt chân mày: "Đây là rượu!"
"Đây là lộc nhung huyết tửu, mà lại là máu của tuyết lộc nhung cực kỳ hiếm thấy ở Thiên Sơn, thập phần trân quý." Bản thân khẽ mỉm cười, tiếp lời vì nàng mà giải thích nghi hoặc: "Trước kia ta thấy sách thuốc của sư công có đặc biệt viết qua cách điều chế thứ này, không nghĩ lại thật sự có thể tìm ra một vò, đây cũng là một vò rượu duy nhất, thứ tốt liền không nên bỏ phí, dù sao Nhạc hòa thượng cũng là người xuất gia không thể uống, cho nên ta nghĩ không bằng chúng ta liền làm thay a. Kỳ thật lúc trước ta đã nếm một chút, cảm thấy mùi máu tươi rất nặng, cho nên sợ rằng ngươi..."
"Ai sợ mùi máu? Trong thiên hạ thứ Luyện Nghê Thường ta quen thuộc nhất chính là mùi máu!" Luyện nhi nghe ra ý tứ, lúc này liền trừng mắt, nhất định là thật sự tức giận ta khinh thường nàng, cầm chén nói: "Ai thèm dùng bát? Đi đem vò rượu kia lấy ra, ta uống cho ngươi xem!"
Tửu lượng kia của ngươi, một vò vào trong bụng mới không biết sẽ xảy ra chuyện gì a...
Lời này tất nhiên chỉ có thể nói ở trong lòng một chút, chuyện có thể làm chẳng qua là một lần nữa bưng lên bát nhét vào trong tay nàng, lại khuyên nhủ: "Hảo hảo, không sợ, chỉ là phải biết đây là rượu thuốc, uống nhiều ngược lại có tổn hại vô ích, không ổn định khí huyết sẽ làm bị thương thân thể của mình, nếu không trong lòng ta sẽ thực sự rối loạn, không biết phải làm gì cho đúng..."
"Uống chút rượu mà thôi, ngươi loạn cái gì a..." Tuy rằng xem nhẹ mà lẩm bẩm như vậy, chỉ là cũng biết rõ rửu lượng của bản thân, Luyện nhi cũng im lặng không cố gắng bướng bỉnh, ngay sau đó liền bưng bát lên ngửa đầu uống liền một hơi, bộ dáng so với khi sư phụ uống rượu năm đó còn muốn hào khí can vân hơn vài phần! Đợi đến khi kịp phản ứng muốn nàng chậm lại một chút, hơn phân nửa bát rượu kia đã là một giọt cũng không còn!
"Luyện nhi ngươi!" Kỳ thật là có chút tức giận, muốn oán trách nàng sao lại uống nhanh như vậy, nhưng giờ phút này thứ trong lòng để ý nhất lại không phải là chuyện này, lời nói đến bên bờ môi lại lập tức chuyển biến, biến thành: "Ngươi...Cảm thấy như thế nào?"
Người đối diện cũng không hiểu dụng ý của câu hỏi này, cho nên ước chừng hiểu thành hỏi hương vị, chỉ thấy Luyện nhi vuốt vuốt cái bát trong tay chăm chú cảm nhận dư vị một chút, liền nói: "Muốn nói là cảm thấy như thế nào sao...Tóm lại rượu này có mùi vị không dễ uống, nhất là cái gi mà máu lộc nhung kia, vừa tanh vừa có vị thuốc, quả thực cũng không phải chỉ là máu."
"Vị thuốc hẳn là do lúc ngâm rượu mà bỏ vào một cài dược liệu khác...Còn máu sao, máu không phải đều là tanh sao? Chẳng lẽ còn có thể dễ uống máu?" Xác định nàng thật lòng không có sinh nghi, tâm lập tức để xuống hơn phân nửa, lời nói cũng theo đó mà nhẹ nhàng giống thường ngày hơn rất nhiều.
"Tại sao không có? Cho nên nói là ngươi không hiểu." Luyện nhi đảo mắt một lần, trong mắt nhưng thật ra mang theo vui vẻ, sau đó làm như thật sự mà nói: "Máu này cũng giống như thịt vậy, đối tượng khác biệt tư vị sẽ không đồng nhất, mùi tanh cũng là có khác biệt, nếu nói là dễ uống a..." Nàng nheo mắt, đột nhiên nâng cái bát trong tay hướng về phía ta, nói: "Kỳ thật, tư vị máu của ngươi là được rồi."
Một câu truyền vào trong tai, không khỏi khẽ giật mình.
Tửu lượng của Luyện nhi cực mỏng, cho nên tuy rằng nói là rượu thuốc này không gắt, lúc này thực sự đã bốc lên gương mặt nàng, trên mặt hồng hây hây mang theo ngôn ngữ kia liền có vài phần đáng yêu, ta cũng không rõ đây coi như là nói thật hay là vui đùa, sau khi khẽ giật mình liền khe khẽ cười cười, thử dò xét nói: "Như thế nào? Luyện nhi ngươi còn nhớ rõ máu của ta là tư vị gì sao?"
"Đó là đương nhiên." Sắc mặt của nàng mặc dù phiếm hồng, chỉ là thần chí thanh tỉnh từng chữ rõ ràng, hẳn là cũng không có say, chỉ có điều tâm tình tựa như càng lên cao, nghe ta hỏi liền cười to nói: "Trừ lần này ra không tính, máu của ngươi là tư vị máu tươi cuối cùng mà ta nhớ rõ, lại là từ nhỏ đến lớn đã nếm qua vài lần, tất nhiên phải nhớ rõ ràng, ngọt ngọt không tệ a, so với tư vị của huyết thú trong ấn tượng đều tốt hơn nhiều, liền lại càng không cần phải nói đến vị tanh cùng vị thuốc trong chén huyết tửu này."
Người trước mắt nói rất tự tin, cười đến tươi sáng, bản thân rốt cuộc vẫn là tìm không ra tâm tình nhẹ nhàng như thường ngày, chỉ có thể miễn cưỡng cười theo, đưa tay cầm lấy chén thuốc nhỏ phủ men ngọc xanh nàng đang không ngớt vuốt vuốt trong tay, thuận thế thả ánh mắt xuống nói: "Ân, ngươi...Nhớ rõ liền tốt, nhớ rõ liền tốt..."
Cho nên nếu như có thể, vẫn là tận lực để tránh cho mọi chuyện bị bại lộ a, nếu không...Chỉ sợ đối với Luyện nhi ít nhiều cũng sẽ có đả kích.
Lúc đó trong lòng chính là quyết định như vậy.
Mang theo ý tưởng này, vào ngày thứ hai khi Luyện nhi trang điểm, sau khi xác nhận một ít đen nhánh trong mái đầu hoa râm khi có sự biến hóa nhè nhẹ, liền lần nữa nhanh chóng đi đến chỗ của Nhạc Minh Kha một chuyến.
Không giống với lần trước chỉ đơn giản là muốn thông khí, lúc này, bản thân xem như là có việc cầu người.
"Ngươi muốn ta nghĩ cách dẫn dắt Luyện nữ hiệp rời đi vài ngày? Này là có đạo lý gì?" Khi nghe được yêu cầu quá đáng này, Nhạc Minh Kha quả nhiên rất là kinh ngạc, đầy mặt khó hiểu mà nói: "Chuyện khác không nói đến, ta thấy trong đoạn thời gian này Trúc Tiêm cô nương ngươi dùng dược có phần hiệu quả, nếu như là dừng thuốc, chẳng lẽ không sợ kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ sao?"
"Xác thực mà nói liền sáu bảy ngày đã đủ rồi, chỉ cần làm cho nàng vài ngày này không thể trở về nhà...Còn chuyện dùng thuốc ta sẽ nghĩ biện pháp đưa đến, sẽ không dừng lại...Ngươi cũng sẽ không dẫn dắt người bỏ đi đến chân trời góc biển đi? Ở khu vực phụ cận luận bàn luận đạo gì gì đó là được rồi, đã là có liên quan đến kiếm pháp, ta nghĩ Luyện nhi chắc là sẽ không chối từ, nếu như từ chối, ta liền giúp ngươi khuyên nhủ nàng, nhất định có thể thành công."
Trước khi đến liền đã quyết định chủ ý, cho nên vừa mở lời liền thao thao bất tuyệt, nói xong lại nhìn thấy Nhạc Minh Kha vẫn là cau mày. Thấy ta nói xong rồi, hắn liền đứng dậy châm thêm chút ít nước trà, rồi sau đó suy nghĩ một chút, mở miệng nói: "Trúc Tiêm cô nương, để ta đi thẳng vào vấn đề a, trước đó vài ngày ngươi muốn bần tăng im lặng không nói, chuyện này liền dễ dàng. Chỉ là hôm nay ngươi lại muốn bần tăng gạt người, này liền có chút ít khó khăn, phải biết người xuất gia là không nói dối."
"Yên tâm, ta không có ý muốn để cho Hối Minh thiền sư ngươi khó sử." Thành tthật không khách khí mà uống xuống một miệng trà thấm cổ họng, sau đó cười cười với hắn, nói: "Ta nhờ ngươi dẫn dắt Luyện nhi luận kiếm, đối với ngươi không tính là nói dối? Kỳ thật nếu như không lầm, khi mới gặp lại ở Thiên Sơn, thiền sư ngươi cũng có chút lời muốn nói đi? Chỉ có điều e ngại tính cách nàng cường ngạnh, cố chấp thắng bại, mới làm cho ngươi không thể không nói năng thận trọng —— này, ta không nhìn lầm đi?"
"...Trúc Tiêm cô nương quả nhiên nhìn rõ chân tơ kẽ tóc, bội phục bội phục." Nhạc Minh Kha chắp tay trước ngực mà thở dài, sau đó suy nghĩ một chút, lựa chọn thẳng thắn nói: "Đúng vậy, trước đây ta cũng giống như Luyện nữ hiệp, muốn vì tâm nguyện của sư tôn mà phân thắng bại, cho đến sau mới có chút ngộ ra, chúng ta đã là thuộc nhất mạch đồng tông, giống như nhật nguyệt đồng huy*, làm sao còn cần phần thắng bại gì nữa? Chẳng qua là..."
(*Trời trăng cùng tỏa sáng)
Nói đến đây, mi tâm của hắn không khỏi cau chặt: "Chẳng qua là thứ cho ta nói thẳng, sư phụ của ta Thiên Đô cư sĩ khi lâm chung từng nói, nhất chánh nhất phản mặc dù ai cũng có sở trường riêng, nhưng nếu đều đã dày công tôi luyện đến mức tuyệt hảo, chính nhân càng cần chính khí thiên đạo, sư mẫu lúc trước tẩu hỏa nhập ma tuy là ngẫu nhiên, nhưng chỉ sợ cũng là chuyện không thể tránh được...Mà lần đoàn tụ này, ta thấy kiếm pháp của Luyện nữ hiệp càng trở nên sắc bén vô song, nội tức lại không thể ổn định hơn, không khỏi có chút bận tâm, nhưng lại không biết nên khuyên bảo như thế nào là tốt, cho nên mỗi lần đều dùng nguyên do đọ sức để trông mong nàng có thể lĩnh ngộ, đáng tiếc, hiệu quả quá mức bé nhỏ..."
Lời này Nhạc Minh Kha nói rẩt nghiêm túc trịnh trọng, làm cho người ở bên cạnh nghe xong cũng cảm thấy lo lắng, cho tới bây giờ ta đoán hắn tám phần là vì sự tình kiếm pháp mà đối với Luyện nhi có lời muốn nói, lại không nghĩ rằng lại quan trọng như vậy, không khỏi liền vội lên tiếng: "Vậy còn chờ gì nữa? Hôm nay ta tới tìm ngươi chính là tìm đúng rồi. Ngươi bói vậy, việc này sớm là nên tìm người thương lượng, Luyện nhi nàng hiếu thắng cố chấp không sai, chẳng lẽ Nhạc huynh cho rằng ta cũng như thế sao?"
"Không, không...Mà thôi, cũng là bần tăng không đúng." Nhạc Minh Kha cũng là không tranh cãi quá nhiều, chỉ cười khổ nói: "Đều bởi vì Trúc Tiêm cô nương cùng với Luyện nữ hiệp thật sự là như hình với bóng, cho dù là tách ra không lâu cũng sẽ đoàn tụ, vài lần lần gặp mặt đều là nói chuyện vội vàng, làm cho người ta nhất thời cũng không biết làm như thế nào đề cập đến mới tốt, thật ra bần tăng chính là miệng lưỡi kém cỏi."
Kỳ thật sau khi phục hồi tinh thần mà ngẫm lại, Nhạc Minh Kha cũng đủ tận tâm tận lực rồi, lúc này thấy hắn không tranh luận thì càng cảm thấy ngại ngùng, lập tức hắng giọng một cái, chậm giọng áy náy nói: "Trúc Tiêm chẳng qua là nhất thời trong tình thế cấp bách, Nhạc huynh chớ trách, Nhạc huynh ngươi có ý tốt, ta nơi này trước tiên thay Luyện nhi nói lời cám ơn...Bất quá nếu đã như vậy, chúng ta trợ giúp lẫn nhau được việc không phải là vừa vặn sao? Đây là chính nghĩa, Nhạc huynh còn có cái gì phải cố kỵ?"
"...Nói như vậy, điều làm bần tăng có chỗ cố kỵ kỳ thật cũng không phải là Luyện nữ hiệp, mà là Trúc cô nương." Nhạc Minh Kha cũng là không lại ngập ngừng, chắp tay trước ngực mà nói thẳng: "Đương nhiên, ta nhất định là biết rõ Trúc cô nương sẽ không hại nàng, thậm chí, chỉ sợ sẽ vì nàng mà xông pha khói lửa cũng không chối từ...Đúng là như vậy, bần tăng mới càng cần hiểu được Trúc cô nương ngươi cuối cùng là có ý định muốn làm gì, nếu không liền không thể thản nhiên, lúc đối mặt với Luyện nữ hiệp cũng không có cách nào an tâm."
Hắn thật ra là nói thẳng không e dè, lại thêm lúc trước đã đem tâm tư của bản thân thản nhiên nói ra, nếu như ta lại giấu giếm hắn, liền không khỏi có chút không có tình người, cũng đành phải lập tức thở dài một tiếng, lựa chọn thành thật mà nói: "Nhạc huynh ngươi cũng đã biết...Cho đến hôm qua, một loại thuốc kia của Luyện nhi đã dùng hết, nửa điểm cũng không còn thừa."
Lời này vừa nói ra Nhạc Minh Kha đã lập tức ngạc nhiên, một hồi lâu mới mở miệng nói: "Như thế nào? Nhưng mấy ngày trước đây khi ta đưa đồ thấy màu tóc kia vẫn chưa...Chẵng lẽ truyền thuyết lại không đúng!"
"Chỉ sợ cũng không phải là truyền thuyết không đúng." Chậm rãi lắc đầu một cái, miễn cưỡng cong môi, thanh âm càng vô pháp che giấu mà trở nên đắng chát: "Trước kia là ta nói không đủ tỉ mỉ, kỳ thật, loại thuốc dành cho Luyện nhi, thực sự không phải chỉ là số Ưu đàm tiên hoa kia...Lúc trước khi vừa có được bảo vật này, là ta nhất thời chủ quan bảo hộ hoa không tốt, thế cho nên ngày đó tặc nhân của Long Phái tranh đoạt không được, đã bất chấp mà phá huỷ một nửa đóa hoa...May mắn là có người hái thuốc ở Thiên Sơn tương trợ, kịp thời đem hơn phân nửa gốc hoa còn lại cứu giữ nguyên vẹn, bảo vệ dược tính, chỉ là gần một nửa bộ phận bị tổn thương kia, lại rốt cuộc không thể cứu lại được..."
"Thiên Long phái? Là Ô Tư Tàng Mật Tôn Thiên Long Phái sao? Đối với bọn hắn ta cũng sớm có nghe thấy, không nghĩ tới..." Thở dài đến một nửa, Nhạc Minh Kha bỗng kịp phản ứng, hỏi: "Việc này mặc dù quả thực làm cho người ta thúc thủ, chỉ là có liên quan gì đến chuyện hôm nay Trúc Tiêm cô nương yêu cầu qua? Linh dược đã dùng hết, không bằng nhanh chóng đi tìm chút ít dược liệu khác đến thử xem, Thiên Sơn cũng có thủ ô tốt nhất, có lẽ sẽ hữu hiệu cũng chưa biết chừng, sao lại cố sức làm một chuyện không liên quan a?"
"Không phải là muốn làm chuyện không liên quan, cũng không cần đi tìm những dược liệu khác." Nói đến đây, dáng tươi cười mới chính thức lại hiện lên vài phần, ta trở tay chỉ chỉ vào chính mình, nói: "Tuy rằng không cứu lại được, thế nhưng một nửa phần Ưu đàm tiên hoa bị tổn thương kia, kỳ thật ở ngay nơi này."
Chuyện này thực hiện cũng không khó, hôm nay Hối Minh thiền sư có thể còn hiền hoà hơn nhiều so với năm đó khi chưa xuất gia. Huống chi đây còn là giúp người cũng không phải là hại người, hắn tất nhiên là một lời đáp ứng, tối đa mà tò mò một chút rốt cuộc là linh dược gì phương pháp kỳ diệu gì lại thần hiệu như thế, lại để cho một người nghiên cứu y thuật không bao lâu như ta có thể làm tóc trắng hóa đen.
Đối với hắn xác thực không cần giấu giếm quá nhiều, cho nên bản thân cũng liền đơn giản nói ra một chút những chuyện trải qua trong quá khứ, đương nhiên, phần lớn chẳng qua là nói đại khái, miễn cho nói quá kỹ càng ngược lại là nói không rõ ràng.
"Thì ra là vậy, A Di Đà Phật, quả thật là trong cõi u minh hết thảy đều đã có định số." Sau khi nghe xong, Nhạc Minh Kha ngạc nhiên niệm một câu, khí sắc đã trở nên tích cực, thu hồi sắc khí cảm thán, nói: "Nếu như vậy, vì sao Trúc Tiêm cô nương không nói rõ với Luyện nữ hiệp? Hai người thân mật khăng khít, nếu như nàng biết rõ ngươi có linh dược này, có lẽ liền nguyện ý thử một lần cũng chưa biết chừng a."
"Trúc Tiêm cũng không biết dược hiệu như thế nào, cần gì phải cho đi hy vọng mơ hồ?" Nguyên nhân tuy rằng có rất nhiều, chỉ là giải thích cho người khác nghe như vậy là đủ rồi...Lời tuy rằng nói như thế, cuối cùng vẫn nhịn không được mà thêm vào một câu: "Huống chi ngươi cũng nói là 'Cũng chưa biết chừng', việc này ta từng nói qua cùng nàng, chắc hẳn ngươi cũng đã thử qua. Nhưng tính tình của nàng, một khi đã ra kết luận liền rất khó dao động, so với cưỡng ép tranh luận khiến cho mọi người không hài lòng, chẳng bằng âm thầm lẳng lặng thử một chút, sau khi bị bại lộ nhiều nhất chính là bồi tội là được."
Nói xong, làm ra vẻ thoải mái mà cười nhẹ một tiếng. Luyện nhi sẽ tức giận sao? Không cần nghĩ, trừ phi vĩnh viễn không bị bại lộ, nếu không đáp án cơ hồ là tất nhiên, cũng đã sớm chuẩn bị sẵn sàng.
Sinh khí liền sinh khí a, không biết bắt đầu từ lúc nào đã nhận thấy chút ít, không còn là đủ loại cẩn thận như đã từng, có nhiều thứ đã bất tri bất giác cắm rễ đứng vững trong lòng, đã không còn luôn lo lắng như đi trên băng mỏng nữa.
Trở về sau khi cùng Nhạc Minh Kha thông khí xong, việc này tựa như sẽ không có lỗ thủng gì. Ngày thường chuyện tắm rửa trang điểm đều có ta giúp đỡ, Luyện nhi hẳn là sẽ không nhìn thấy bộ dáng của chính nàng, còn nữa, đừng nói là trong nhà này không có chuẩn bị các đồ dùng nhỏ như gương đồng, cho dù có, nàng cũng chưa bao giờ có thói quen lấy ra xem qua.
Chuyện duy nhất cần cẩn thận là một đoạn thân mật trước khi đi ngủ kia, khi đó tất nhiên là song song đều xõa tung tóc, may mà...Cũng không biết có nên dùng từ "May mà" hay không...Tóm lại sau mỗi lần thân mật, nàng cũng vẫn như cũ là tiếp tục chủ động tắt đèn, trong bóng tối vong tình nhập tâm, cũng là không cần lo lắng lưu ý quá nhiều đến những cái khác.
Một mặt đối với chuyện này là may mắn, một mặt khác lại luôn âm thầm khó chịu, ngoại trừ dụng tâm đón ý hùa theo trông mong nàng quên sầu, cũng liền càng trở nên mong mỏi ngày mà thuốc kia hoàn toàn phát huy hiệu quả đến nhanh một chút.
Tuy rằng muốn thấy hoàn toàn hiệu quả, nhưng thực sự là không có dễ dàng như vậy.
Đối với điểm này thật ra đã sớm có chuẩn bị tâm lý, tuy rằng trong những chuyện truyền kỳ những loại kỳ hoa dị thảo lấy được chỉ cần hoàn chỉnh nuốt xuống liền có thể lập xuất hiện thần hiệu, chỉ là thảo dược y lý, lý thuyết y học cũng không phải dạy như thế, bản thân càng không thể lấy ra một cây hoa lớn đến Luyện nhi nuốt sống xuống. Vì vậy liền dựa theo tham khảo những phương thức bào chế sâm linh cùng các loại thảo dược quý dùng cho người mà làm, mỗi ngày lấy một liều thuốc nhất định đến cẩn thận cắt ra, dùng lửa nhỏ sắc thành nước, sau đó liền đem nước thuốc có lẫn cặn dược đưa cho Luyện nhi uống vào, mong sẽ có được dược hiệu lớn nhất.
Để tránh làm cho nàng sinh nghi, ta cũng luôn sắc một ít thuốc khác có tính ấm không độc chỉ là sắc vị tương đối nặng hơn, sau khi lọc đi dược cặn đổ vào một lượng thích hợp, để cùng thang thuốc của bản thân nhìn qua gần giống, như vậy trong thuốc có đắng hơn chút ít, nàng so sánh một chút sẽ oán giận nói một chén thuốc của nàng càng khó uống hơn một chút, nhưng thật ra là sự nhạy cảm hết sức chính xác.
Đương nhiên, tuy rằng phần lớn tâm tư đều đổ vào đại sự này, nhưng đối với những loại thuốc bổ để cho bản thân phục dụng cường thân kiện thể kia, cũng không có nửa điểm qua loa cho xong, còn có thời gian hơn nửa đời người muốn gần nhau, bản thân có thể khiến nàng tức giận, lại không thể để nàng lần nữa đau lòng.
Bận rộn như vậy hơn nửa tháng, tính toán thời gian đã vào Hạ Chí, Thiên Sơn tuy thuộc vào địa lý cao hàn, giữa sườn núi đã từ lâu là một mảnh mang sức sống tràn trề, mà từ đỉnh núi trở lên mặc dù băng tuyết vạn năm không tan, chỉ là bạc tuyết gió lạnh cũng đều không còn như trong thời điểm trời đông giá rét hiểm ác, khí trời trở nên ấm áp, khiến cho nhân sinh sinh ra cảm giác lười biếng thoải mái dễ chịu.
Theo lý thuyết bổ thân thể là một chuyện thấy hiệu quả rất chậm rãi, nhưng mà không biết là do khí trời hay là do tâm lý tác dụng, gần đây thực sự cảm thấy tinh lực dồi dào hơn nhiều.
Mà màu tóc của Luyện nhi, cũng đã từ từ chuyển từ trạng thái tuyết trắng không chút tạp chất lúc ban đầu, thay đổi dần thành hoa râm như hôm nay.
Nếu như cẩn thận nhìn, còn có thể phát hiện đã có vài lọn đen nhánh lặng lẽ lẫn trong đó, không nhiều không ít.
Bất quá tâm tình lại hoàn toàn không thể theo đó mà dễ dàng hơn.
Giấu giếm cho dù có tốt, làm có chu toàn đến đâu, luôn có một vài khía cạnh, là con người vô pháp nắm chắc.
Ví dụ như, cho dù luôn cẩn thận cân đo, dùng cho đúng tác dụng, chỉ là một cây hoa khô có thể dùng bao lâu?
"Ân? Hôm nay dược lại lọc đến cực kỳ sạch sẽ nha, hơn nữa không phải là vừa đắng vừa chát như vậy, dễ uống hơn rất nhiều." Chạng vạng tối hôm nay sau khi theo lệ cũ mà uống cạn một chén thuốc, Luyện nhi chép chép miệng, bình luận như thế, mang theo vài phần kỳ quái.
Nàng thật ra trước sau như một là nhạy cảm, lập tức cười khổ hồi đáp: "Đúng vậy a, có một vị thuốc đã hết rồi, ta thay một đơn thuốc khác, nhất định là bởi vậy mà hương vị trở nên khá hơn chút a..." Nói xong có chút dừng lại, nghĩ đến thời cơ đã vừa vặn, liền thuận thế lại nói: "Đúng rồi, hôm nay tìm thuốc thay thế, ta ngược lại dường như đã tìm được một thứ tốt trong hầm dự trữ dược của sư công, vốn muốn ngươi cùng nhau uống thử, bất quá chỉ sợ ngươi...Ách, không tình nguyện."
"Không tình nguyện?" Luyện nhi nghe nói liền suy nghĩ một chút, chợt lông mày nhíu lại, liếc mắt nhìn sang bên này nói: "Hừ, lừa gạt ta nghe không hiểu sao? Lời nói của ngươi là nói ta không dám mới đúng đi? Đừng nói quanh co, có đồ vật gì đó cứ việc đưa đến đây!"
"Không tình nguyện? Không tình nguyện cùng không dám cũng không thể gộp lại a, cho dù là ai đều có nhiều thứ là không thích hoặc là không am hiểu, nhưng cũng không tính là sợ nha...Vậy ngươi chờ một chút, ta đi lấy đến cho ngươi xem..."
Ngoài miệng nói liên miên tựa như là đang biện giải cho bản thân, dưới chân lại nửa khắc cũng không trì hoãn, thu lại chén thuốc liền đi về phía nhà bếp một chuyến, đợi đến khi quay về trong phòng, trong tay đã bưng theo một chén sứ men xanh mới.
"Chính là thứ gì đó tìn thấy ở chỗ này?" Không đợi đi đến trước bàn đặt xuống, Luyện nhi đã sớm cầm lấy, thần sắc nửa là không phục nửa là tò mò, còn không đợi ánh mắt chạm nhau, bỗng nhiên như có như không mà hít hà, thần sắc thu lại nói: "Tại sao ngươi bước vào trên người lại có một cỗ mùi máu tươi? Vừa rồi còn không có, bị thương rồi sao?"
Thấy nàng phản ứng như vậy, tất nhiên là tâm ấm áp, nhưng chỉ nhẹ cong khóe môi làm ra hình dáng bật cười, chỉ vào chén thuốc kia mà giải thích: "Luyện nhi ngươi lợi hại là lợi hại, đáng tiếc quá gấp gáp, cũng không nhìn một cái thứ cầm trong tay là cái gì, mùi vị kia là đến từ trong bát, về phần trên người ta...Nhất định là vừa rồi quá vội vàng, văng trúng vào vài giọt a."
Nghe như vậy, nàng mới khó hiểu mà cúi đầu, lúc này xem như là chăm chú nhìn nhìn trong chén. Kỳ thật trong chén kia cũng không có gì đặc biệt, bất quá là nửa bát nước màu son, mặc dù không trong suốt nhưng cũng không đục ngầu, dưới ánh nến lại ánh lên một màu hổ phách sáng bóng, có vài phần sắc khí mê ly vô tri vô thức."Đây là...Máu?" Nhìn qua, Luyện nhi nghi ngờ nói, chỉ là tựa hồ lại cảm thấy không đúng, liền cúi đầu để sát vào ngửi ngửi, bỗng nhiên lại cau chặt chân mày: "Đây là rượu!"
"Đây là lộc nhung huyết tửu, mà lại là máu của tuyết lộc nhung cực kỳ hiếm thấy ở Thiên Sơn, thập phần trân quý." Bản thân khẽ mỉm cười, tiếp lời vì nàng mà giải thích nghi hoặc: "Trước kia ta thấy sách thuốc của sư công có đặc biệt viết qua cách điều chế thứ này, không nghĩ lại thật sự có thể tìm ra một vò, đây cũng là một vò rượu duy nhất, thứ tốt liền không nên bỏ phí, dù sao Nhạc hòa thượng cũng là người xuất gia không thể uống, cho nên ta nghĩ không bằng chúng ta liền làm thay a. Kỳ thật lúc trước ta đã nếm một chút, cảm thấy mùi máu tươi rất nặng, cho nên sợ rằng ngươi..."
"Ai sợ mùi máu? Trong thiên hạ thứ Luyện Nghê Thường ta quen thuộc nhất chính là mùi máu!" Luyện nhi nghe ra ý tứ, lúc này liền trừng mắt, nhất định là thật sự tức giận ta khinh thường nàng, cầm chén nói: "Ai thèm dùng bát? Đi đem vò rượu kia lấy ra, ta uống cho ngươi xem!"
Tửu lượng kia của ngươi, một vò vào trong bụng mới không biết sẽ xảy ra chuyện gì a...
Lời này tất nhiên chỉ có thể nói ở trong lòng một chút, chuyện có thể làm chẳng qua là một lần nữa bưng lên bát nhét vào trong tay nàng, lại khuyên nhủ: "Hảo hảo, không sợ, chỉ là phải biết đây là rượu thuốc, uống nhiều ngược lại có tổn hại vô ích, không ổn định khí huyết sẽ làm bị thương thân thể của mình, nếu không trong lòng ta sẽ thực sự rối loạn, không biết phải làm gì cho đúng..."
"Uống chút rượu mà thôi, ngươi loạn cái gì a..." Tuy rằng xem nhẹ mà lẩm bẩm như vậy, chỉ là cũng biết rõ rửu lượng của bản thân, Luyện nhi cũng im lặng không cố gắng bướng bỉnh, ngay sau đó liền bưng bát lên ngửa đầu uống liền một hơi, bộ dáng so với khi sư phụ uống rượu năm đó còn muốn hào khí can vân hơn vài phần! Đợi đến khi kịp phản ứng muốn nàng chậm lại một chút, hơn phân nửa bát rượu kia đã là một giọt cũng không còn!
"Luyện nhi ngươi!" Kỳ thật là có chút tức giận, muốn oán trách nàng sao lại uống nhanh như vậy, nhưng giờ phút này thứ trong lòng để ý nhất lại không phải là chuyện này, lời nói đến bên bờ môi lại lập tức chuyển biến, biến thành: "Ngươi...Cảm thấy như thế nào?"
Người đối diện cũng không hiểu dụng ý của câu hỏi này, cho nên ước chừng hiểu thành hỏi hương vị, chỉ thấy Luyện nhi vuốt vuốt cái bát trong tay chăm chú cảm nhận dư vị một chút, liền nói: "Muốn nói là cảm thấy như thế nào sao...Tóm lại rượu này có mùi vị không dễ uống, nhất là cái gi mà máu lộc nhung kia, vừa tanh vừa có vị thuốc, quả thực cũng không phải chỉ là máu."
"Vị thuốc hẳn là do lúc ngâm rượu mà bỏ vào một cài dược liệu khác...Còn máu sao, máu không phải đều là tanh sao? Chẳng lẽ còn có thể dễ uống máu?" Xác định nàng thật lòng không có sinh nghi, tâm lập tức để xuống hơn phân nửa, lời nói cũng theo đó mà nhẹ nhàng giống thường ngày hơn rất nhiều.
"Tại sao không có? Cho nên nói là ngươi không hiểu." Luyện nhi đảo mắt một lần, trong mắt nhưng thật ra mang theo vui vẻ, sau đó làm như thật sự mà nói: "Máu này cũng giống như thịt vậy, đối tượng khác biệt tư vị sẽ không đồng nhất, mùi tanh cũng là có khác biệt, nếu nói là dễ uống a..." Nàng nheo mắt, đột nhiên nâng cái bát trong tay hướng về phía ta, nói: "Kỳ thật, tư vị máu của ngươi là được rồi."
Một câu truyền vào trong tai, không khỏi khẽ giật mình.
Tửu lượng của Luyện nhi cực mỏng, cho nên tuy rằng nói là rượu thuốc này không gắt, lúc này thực sự đã bốc lên gương mặt nàng, trên mặt hồng hây hây mang theo ngôn ngữ kia liền có vài phần đáng yêu, ta cũng không rõ đây coi như là nói thật hay là vui đùa, sau khi khẽ giật mình liền khe khẽ cười cười, thử dò xét nói: "Như thế nào? Luyện nhi ngươi còn nhớ rõ máu của ta là tư vị gì sao?"
"Đó là đương nhiên." Sắc mặt của nàng mặc dù phiếm hồng, chỉ là thần chí thanh tỉnh từng chữ rõ ràng, hẳn là cũng không có say, chỉ có điều tâm tình tựa như càng lên cao, nghe ta hỏi liền cười to nói: "Trừ lần này ra không tính, máu của ngươi là tư vị máu tươi cuối cùng mà ta nhớ rõ, lại là từ nhỏ đến lớn đã nếm qua vài lần, tất nhiên phải nhớ rõ ràng, ngọt ngọt không tệ a, so với tư vị của huyết thú trong ấn tượng đều tốt hơn nhiều, liền lại càng không cần phải nói đến vị tanh cùng vị thuốc trong chén huyết tửu này."
Người trước mắt nói rất tự tin, cười đến tươi sáng, bản thân rốt cuộc vẫn là tìm không ra tâm tình nhẹ nhàng như thường ngày, chỉ có thể miễn cưỡng cười theo, đưa tay cầm lấy chén thuốc nhỏ phủ men ngọc xanh nàng đang không ngớt vuốt vuốt trong tay, thuận thế thả ánh mắt xuống nói: "Ân, ngươi...Nhớ rõ liền tốt, nhớ rõ liền tốt..."
Cho nên nếu như có thể, vẫn là tận lực để tránh cho mọi chuyện bị bại lộ a, nếu không...Chỉ sợ đối với Luyện nhi ít nhiều cũng sẽ có đả kích.
Lúc đó trong lòng chính là quyết định như vậy.
Mang theo ý tưởng này, vào ngày thứ hai khi Luyện nhi trang điểm, sau khi xác nhận một ít đen nhánh trong mái đầu hoa râm khi có sự biến hóa nhè nhẹ, liền lần nữa nhanh chóng đi đến chỗ của Nhạc Minh Kha một chuyến.
Không giống với lần trước chỉ đơn giản là muốn thông khí, lúc này, bản thân xem như là có việc cầu người.
"Ngươi muốn ta nghĩ cách dẫn dắt Luyện nữ hiệp rời đi vài ngày? Này là có đạo lý gì?" Khi nghe được yêu cầu quá đáng này, Nhạc Minh Kha quả nhiên rất là kinh ngạc, đầy mặt khó hiểu mà nói: "Chuyện khác không nói đến, ta thấy trong đoạn thời gian này Trúc Tiêm cô nương ngươi dùng dược có phần hiệu quả, nếu như là dừng thuốc, chẳng lẽ không sợ kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ sao?"
"Xác thực mà nói liền sáu bảy ngày đã đủ rồi, chỉ cần làm cho nàng vài ngày này không thể trở về nhà...Còn chuyện dùng thuốc ta sẽ nghĩ biện pháp đưa đến, sẽ không dừng lại...Ngươi cũng sẽ không dẫn dắt người bỏ đi đến chân trời góc biển đi? Ở khu vực phụ cận luận bàn luận đạo gì gì đó là được rồi, đã là có liên quan đến kiếm pháp, ta nghĩ Luyện nhi chắc là sẽ không chối từ, nếu như từ chối, ta liền giúp ngươi khuyên nhủ nàng, nhất định có thể thành công."
Trước khi đến liền đã quyết định chủ ý, cho nên vừa mở lời liền thao thao bất tuyệt, nói xong lại nhìn thấy Nhạc Minh Kha vẫn là cau mày. Thấy ta nói xong rồi, hắn liền đứng dậy châm thêm chút ít nước trà, rồi sau đó suy nghĩ một chút, mở miệng nói: "Trúc Tiêm cô nương, để ta đi thẳng vào vấn đề a, trước đó vài ngày ngươi muốn bần tăng im lặng không nói, chuyện này liền dễ dàng. Chỉ là hôm nay ngươi lại muốn bần tăng gạt người, này liền có chút ít khó khăn, phải biết người xuất gia là không nói dối."
"Yên tâm, ta không có ý muốn để cho Hối Minh thiền sư ngươi khó sử." Thành tthật không khách khí mà uống xuống một miệng trà thấm cổ họng, sau đó cười cười với hắn, nói: "Ta nhờ ngươi dẫn dắt Luyện nhi luận kiếm, đối với ngươi không tính là nói dối? Kỳ thật nếu như không lầm, khi mới gặp lại ở Thiên Sơn, thiền sư ngươi cũng có chút lời muốn nói đi? Chỉ có điều e ngại tính cách nàng cường ngạnh, cố chấp thắng bại, mới làm cho ngươi không thể không nói năng thận trọng —— này, ta không nhìn lầm đi?"
"...Trúc Tiêm cô nương quả nhiên nhìn rõ chân tơ kẽ tóc, bội phục bội phục." Nhạc Minh Kha chắp tay trước ngực mà thở dài, sau đó suy nghĩ một chút, lựa chọn thẳng thắn nói: "Đúng vậy, trước đây ta cũng giống như Luyện nữ hiệp, muốn vì tâm nguyện của sư tôn mà phân thắng bại, cho đến sau mới có chút ngộ ra, chúng ta đã là thuộc nhất mạch đồng tông, giống như nhật nguyệt đồng huy*, làm sao còn cần phần thắng bại gì nữa? Chẳng qua là..."
(*Trời trăng cùng tỏa sáng)
Nói đến đây, mi tâm của hắn không khỏi cau chặt: "Chẳng qua là thứ cho ta nói thẳng, sư phụ của ta Thiên Đô cư sĩ khi lâm chung từng nói, nhất chánh nhất phản mặc dù ai cũng có sở trường riêng, nhưng nếu đều đã dày công tôi luyện đến mức tuyệt hảo, chính nhân càng cần chính khí thiên đạo, sư mẫu lúc trước tẩu hỏa nhập ma tuy là ngẫu nhiên, nhưng chỉ sợ cũng là chuyện không thể tránh được...Mà lần đoàn tụ này, ta thấy kiếm pháp của Luyện nữ hiệp càng trở nên sắc bén vô song, nội tức lại không thể ổn định hơn, không khỏi có chút bận tâm, nhưng lại không biết nên khuyên bảo như thế nào là tốt, cho nên mỗi lần đều dùng nguyên do đọ sức để trông mong nàng có thể lĩnh ngộ, đáng tiếc, hiệu quả quá mức bé nhỏ..."
Lời này Nhạc Minh Kha nói rẩt nghiêm túc trịnh trọng, làm cho người ở bên cạnh nghe xong cũng cảm thấy lo lắng, cho tới bây giờ ta đoán hắn tám phần là vì sự tình kiếm pháp mà đối với Luyện nhi có lời muốn nói, lại không nghĩ rằng lại quan trọng như vậy, không khỏi liền vội lên tiếng: "Vậy còn chờ gì nữa? Hôm nay ta tới tìm ngươi chính là tìm đúng rồi. Ngươi bói vậy, việc này sớm là nên tìm người thương lượng, Luyện nhi nàng hiếu thắng cố chấp không sai, chẳng lẽ Nhạc huynh cho rằng ta cũng như thế sao?"
"Không, không...Mà thôi, cũng là bần tăng không đúng." Nhạc Minh Kha cũng là không tranh cãi quá nhiều, chỉ cười khổ nói: "Đều bởi vì Trúc Tiêm cô nương cùng với Luyện nữ hiệp thật sự là như hình với bóng, cho dù là tách ra không lâu cũng sẽ đoàn tụ, vài lần lần gặp mặt đều là nói chuyện vội vàng, làm cho người ta nhất thời cũng không biết làm như thế nào đề cập đến mới tốt, thật ra bần tăng chính là miệng lưỡi kém cỏi."
Kỳ thật sau khi phục hồi tinh thần mà ngẫm lại, Nhạc Minh Kha cũng đủ tận tâm tận lực rồi, lúc này thấy hắn không tranh luận thì càng cảm thấy ngại ngùng, lập tức hắng giọng một cái, chậm giọng áy náy nói: "Trúc Tiêm chẳng qua là nhất thời trong tình thế cấp bách, Nhạc huynh chớ trách, Nhạc huynh ngươi có ý tốt, ta nơi này trước tiên thay Luyện nhi nói lời cám ơn...Bất quá nếu đã như vậy, chúng ta trợ giúp lẫn nhau được việc không phải là vừa vặn sao? Đây là chính nghĩa, Nhạc huynh còn có cái gì phải cố kỵ?"
"...Nói như vậy, điều làm bần tăng có chỗ cố kỵ kỳ thật cũng không phải là Luyện nữ hiệp, mà là Trúc cô nương." Nhạc Minh Kha cũng là không lại ngập ngừng, chắp tay trước ngực mà nói thẳng: "Đương nhiên, ta nhất định là biết rõ Trúc cô nương sẽ không hại nàng, thậm chí, chỉ sợ sẽ vì nàng mà xông pha khói lửa cũng không chối từ...Đúng là như vậy, bần tăng mới càng cần hiểu được Trúc cô nương ngươi cuối cùng là có ý định muốn làm gì, nếu không liền không thể thản nhiên, lúc đối mặt với Luyện nữ hiệp cũng không có cách nào an tâm."
Hắn thật ra là nói thẳng không e dè, lại thêm lúc trước đã đem tâm tư của bản thân thản nhiên nói ra, nếu như ta lại giấu giếm hắn, liền không khỏi có chút không có tình người, cũng đành phải lập tức thở dài một tiếng, lựa chọn thành thật mà nói: "Nhạc huynh ngươi cũng đã biết...Cho đến hôm qua, một loại thuốc kia của Luyện nhi đã dùng hết, nửa điểm cũng không còn thừa."
Lời này vừa nói ra Nhạc Minh Kha đã lập tức ngạc nhiên, một hồi lâu mới mở miệng nói: "Như thế nào? Nhưng mấy ngày trước đây khi ta đưa đồ thấy màu tóc kia vẫn chưa...Chẵng lẽ truyền thuyết lại không đúng!"
"Chỉ sợ cũng không phải là truyền thuyết không đúng." Chậm rãi lắc đầu một cái, miễn cưỡng cong môi, thanh âm càng vô pháp che giấu mà trở nên đắng chát: "Trước kia là ta nói không đủ tỉ mỉ, kỳ thật, loại thuốc dành cho Luyện nhi, thực sự không phải chỉ là số Ưu đàm tiên hoa kia...Lúc trước khi vừa có được bảo vật này, là ta nhất thời chủ quan bảo hộ hoa không tốt, thế cho nên ngày đó tặc nhân của Long Phái tranh đoạt không được, đã bất chấp mà phá huỷ một nửa đóa hoa...May mắn là có người hái thuốc ở Thiên Sơn tương trợ, kịp thời đem hơn phân nửa gốc hoa còn lại cứu giữ nguyên vẹn, bảo vệ dược tính, chỉ là gần một nửa bộ phận bị tổn thương kia, lại rốt cuộc không thể cứu lại được..."
"Thiên Long phái? Là Ô Tư Tàng Mật Tôn Thiên Long Phái sao? Đối với bọn hắn ta cũng sớm có nghe thấy, không nghĩ tới..." Thở dài đến một nửa, Nhạc Minh Kha bỗng kịp phản ứng, hỏi: "Việc này mặc dù quả thực làm cho người ta thúc thủ, chỉ là có liên quan gì đến chuyện hôm nay Trúc Tiêm cô nương yêu cầu qua? Linh dược đã dùng hết, không bằng nhanh chóng đi tìm chút ít dược liệu khác đến thử xem, Thiên Sơn cũng có thủ ô tốt nhất, có lẽ sẽ hữu hiệu cũng chưa biết chừng, sao lại cố sức làm một chuyện không liên quan a?"
"Không phải là muốn làm chuyện không liên quan, cũng không cần đi tìm những dược liệu khác." Nói đến đây, dáng tươi cười mới chính thức lại hiện lên vài phần, ta trở tay chỉ chỉ vào chính mình, nói: "Tuy rằng không cứu lại được, thế nhưng một nửa phần Ưu đàm tiên hoa bị tổn thương kia, kỳ thật ở ngay nơi này."
Tác giả :
Bát Thiên Tuế