Ma Nữ Nghê Thường
Chương 191: Hoàng hôn
Khóa mở, có thứ gì đó chậm rãi tràn ra, nhất ty nhất lũ*, dường như đều mang theo mùi ẩm mốc mục nát.
(*Ý chỉ là từng chút từng thứ một)
Đó là sự ẩm mốc của ký ức.
Lúc bắt đầu nói, vẫn là một hỏi một đáp.
Luyện nhi. Ta hỏi nàng, ngươi là không tin vào hồn phách quỷ quái đi?
Nàng đáp, ân, không tin.
Luyện nhi. Ta lại hỏi nàng, ngươi cũng là không tin vào kiếp trước kiếp này đi?
Nàng đáp, ân, cũng không tin.
A...Vậy ngươi, cũng sẽ nằm mơ đi?
Cái này là tất nhiên.
Chuyện ta đây muốn nói, có lẽ cũng có thể xem như là một giấc mộng a.
Giấc mộng?
Đúng, giấc mộng. Bắt đầu sinh ra đã là một giấc mộng, ký ức đầu tiên, thật sự là rất rõ ràng, nếu như nói con người lúc sinh ra đời đều là vô tri vô giác, như vậy có thể nói giấc mộng này chính là đã mở ra chốt khóa linh hồn của ta cũng không sai...Luyện nhi, ta nói như vậy...Ngươi còn muốn tiếp tục nghe tiếp sao?
...Ân, ta đang nghe đây.
Đã nói trước, giấc mộng này có chút kỳ quái a.
Dài dòng.
Được rồi...Trong mộng, ta từng sống ở một nơi khác, nơi ấy cùng nơi này khác biệt rất lớn, có thể nói là một thế gian khác, có thể chính là dáng vẻ của thế gian qua hàng trăm năm nữa a...Khi đó đã không còn ai biết tới võ công, cái gọi là hiệp khách võ lâm cũng chỉ là câu chuyện lúc trà dư tửu hậu mà thôi, liền giống như là chúng ta nghe đến chuyện yêu ma quỷ quái vậy. Thế nhưng học xá ở khắp nơi, mỗi người đều đọc sách, có rất nhiều người đều là học rộng tài cao, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, mà lại hiểu thuật tính cơ quan, làm ra rất nhiều trò vui tiện lợi, có thể thay thế chuyện đi bộ, có thể truyền lời, thậm chí bay lên trời lặn xuống biển...Luyện nhi, ta nói những gì, nghe có khó hiểu sao?
A...Là có chút kỳ quái, nhưng vẫn không tính là khó hiểu. Chẳng qua là chuyện học văn quên võ nghe thực sự là không thú vị, e là sẽ buồn bực chết mất.
A, có lẽ thật sự là có chút ít bực mình a...Bất quá cũng có chỗ tốt, nơi đó nam nữ là được đối xử như nhau, từ nhỏ nữ tử cùng nam tử là đều được vào học đường đọc sách, sau khi lớn lên cũng được đọc sách làm quan, hoặc là đi làm việc, tóm lại chỉ cần có năng lực, liền có thể phong vân một cõi tiêu diêu tự tại, không cần tuân thủ rất nhiều lễ nghi phiền phức như lúc này, có lẽ là rất đúng khẩu vị của ngươi a.
Thật sao? Vậy xác thực cũng không tệ lắm, bất quá rốt cuộc chỉ là giấc mộng của ngươi, ta là không nhìn thấy được. Ngươi ghi nhớ rõ ràng như vậy, chẳng lẽ trong mộng trôi qua rất là tiêu diêu tự tại phong vân một cõi sao?
Làm sao có thể...Dù cho ở chỗ đó ta cũng là bình thường, không quá tốt cũng không tính là tệ, quy củ đọc sách lớn lên. Bây giờ ta vẫn còn nhớ rõ rất nhiều thứ trong sách vở, dù cho sau khi tỉnh mộng cũng vẫn là nhớ rõ, nhưng vẫn là không dám nói với người...Ta còn nhớ rõ rất nhiều rất nhiều, những năm tháng trưởng thành, từ nhi đồng đến trưởng thành, liền dường như đã thật sự sống qua rất nhiều năm. Ta nhớ được ở thế gian kia có người nhà, nhớ rõ có bạn chơi cùng từ nhỏ đến lớn, ta nhớ được sự vất vả lúc châm đền học suốt đêm thâu, nhớ rõ sự vui vẻ khi tiến vào học đường, nhớ rõ ở dưới một mái hiên cùng các bạn học vui đùa ầm ĩ, nhớ rõ...Nhớ rõ...
Nhớ rõ cái gì?
Này, nhớ rõ, cái gì?
Nhớ rõ..Trong giấc mộng kia lần đầu tiên bản thân động tâm.
...Còn muốn ta nói sao? Luyện nhi?
...Nói!
Kỳ thật cũng không có gì, thật sự, người đó là một vị nữ đồng học của ta...Thế sự lúc đó, loại cảm tình này cũng không tính là quá hiếm gặp, thậm chí cũng được thấy qua các vỡ kịch nữa, chỉ là...Chỉ có điều, quy tắc của thế tục rốt cuộc vẫn là hy vọng nữ tử thành gia lập thất, cho nên chúng ta bất quá là âm thầm ở chung được hai năm, đợi đến sau khi việc học hoàn tất, bất tri bất giác liền đường ai nấy đi, chưa có bắt đầu đã đi đến kết thúc rồi.
Hai năm?
Đừng nhíu mày, Luyện nhi. Đối với rất nhiều nữ tử ở thế gian kia mà nói, cho dù là có tình, cũng không nhất định phải cầu có được thiên trường địa cửu.
Chỉ là ngươi không phải loại người này, đúng không?
Ta...Vô pháp bình luận về bản thân mình, trước ngươi ta chưa bao đối với ai thiên dặm tương tầm*.
(*Ý chỉ sự lệ thuộc gắn bó)
Cho nên, nàng rời đi trước ngươi?
...Xem như là vậy đi.
Ân, ta cũng đoán như vậy.
Luyện nhi...
Luyện nhi...Luyện nhi...
Luyện nhi...
Ta không sao, sao ngươi không nói tiếp?
...Thật lòng muốn tiếp tục?
Dài dòng, làm sao có thể có đầu không có đuôi.
...Sau khi học hành hoàn tất, ta liền bắt đầu học làm thương*, mặc dù chỉ là một công việc nhỏ mà thôi, nhưng cũng có thể áo cơm không lo. Bắt đầu từ khi đó đã yêu thích vẻ đẹp sơn thủy, có một chút tiền và nhàn rỗi liền du sơn ngoạn thuỷ khắp nơi, cũng coi như từng là một thú vui. Lúc đó số lượng người gửi gắm tình cảm vào sơn thủy cũng không ít, có khi lộ trình đi có chút mạo hiểm, là muốn chiếu cố lẫn nhau, cũng thường gọi bằng gọi hữu kết bạn mà đi...Cứ như vậy vô ưu vô lự trôi qua vài năm, không nghĩ tới, trong số những người đó...Lại một lần nữa gặo lại... Vị nữ đồng học kia.
(*Kinh doanh)
Hừ.
Luyện nhi ngươi đừng suy nghĩ nhiều, gặp lại lần này bất quá chỉ còn là tình nghĩa đồng học cùng trường mà thôi, mặc dù kết bạn cùng một nhóm người đi du ngoạn, chúng ta cũng chỉ có giới hạn là quen biết hời hợt mà thôi...Nàng lúc ấy, bên cạnh đã có nam tử cùng đính ước.
Vậy ngươi lại vẫn tới kết bạn cùng du ngoạn? Liền không có nửa điểm khó chịu sao?
Khi đó ta nghĩ, không có bất kì đạo lí gì mà vì tránh né nàng lại phải từ bỏ chuyện mà bản thân yêu thích, cho dù là lảng tránh, cũng nên là nàng.
Hừ...Lại trở nên ngớ ngẩn.
Ân, hôm nay nghĩ lại đúng thật là ngớ ngẩn không sai, nếu như lúc ấy tránh đi, cũng liền không có chuyện sau đó.
Sau đó?
Luyện nhi ngươi quên rồi sao? Giấc mộng này xem như là nói về câu chuyện của kiếp trước, mà nếu như không phải đã chết, làm sao có kiếp trước?
...Luyện nhi, ngươi không nói lời nào, ta liền tiếp tục đi?
Nhớ rõ đó là lần thứ năm cùng đám người kia kết bạn đi du ngoạn, thời điểm là vào mùa thu, mưa rả rích, ngọn núi kia mặc dù không có quá nhiều danh khí, cũng là thập phần lầy lội khó leo, chỉ là vào mùa thu lá cây khắp trong núi nhìn rất đẹp mắt, làm cho người ta không đành lòng bỏ qua.
Ngày đó chúng ta có hơn mười người, ước chừng có bảy tám người chỉ leo lên được gần một nửa, khi trời lất phất mưa liền dẹp đường hồi phủ, có vài người đi đến giữa sườn núi, thật vất vả tìm được một nơi để nghỉ chân, cũng liền không muốn tiếp tục nữa, chỉ còn lại bốn người vẫn là hưng trí bừng bừng không muốn từ bỏ, trong đó có ta.
Hiện tại nhớ lại, kỳ thật cũng không biết khi đó là bản thân thật sự không đành lòng bỏ qua cảnh đẹp, hay là tồn tại tâm tình ngớ ngẩn muốn phân cao thấp, bởi vì trong ba người còn lại kia, liền có nữ đồng học đó cùng vị hôn phu của nàng.
Chẳng qua là vô luận ngọn nguồn từ đâu, lúc đó cũng đã xuất phát. Từ lưng chừng núi trở lên, liền trở nên khó đi, lúc đó có hai con đường để chọn, một cái là an toàn, một cái là nhanh chóng, ta là người xưa nay không cầu công lao to chỉ cầu không thất bại, bất đắc dĩ ba người còn lại đều mang tâm tình muốn tốc chiến tốc thắng, cũng liền chỉ có thể đi theo số đông, đi theo con đường nhỏ để mong có thể được nhanh chóng.
Nếu như có cơ hội một lần nữa, vô luận như thế nào ta cũng sẽ không đi vào con đường kia.
Con đường nhỏ kia rất khó đi, bên trái là vách đá bên phải là sườn dốc hiểm trở, thời tiết trong xanh có lẽ còn đỡ, lúc đó lại đổ mưa, chính giữa con đường nhỏ là lối đi lầy lôi trơn trượt chỉ đi được từng người một, còn bị cỏ xanh tùng tùng che chắn mất đượng biên giới, rất là nguy hiểm.
Sau đó liền xảy ra chuyện nguy hiểm, có người bước hụt chân, trợt xuống vách núi bên phải.
Sườn dốc kia là dốc nghiêng, nửa trên là một sườn dốc với độ nghiêng lớn, đến nửa phía dưới mới chính là dốc đứng như lưỡi rìu, người kia cũng coi như vận khí tốt, lúc trượt xuống trước khi gặp tuyệt cảnh liền bắt lấy khe đá mà níu lại. Bất quá dù là như vậy, độ nghiêng kia cũng khiến cho hắn khó khăn lắm mới bám trụ được giống như một con thằn lăn treo lơ lửng, nửa điểm cũng không thể động đậy.
Chúng ta thật ra có chuẩn bị đầy đủ dụng cụ cứu hộ, chỉ là khi ném xuống, người kia dựa vào hai tay để bám trụ, đã không còn sức lực để đón lấy được. Nếu như chờ cứu viện đến, càng là nước xa khó cứu lửa gần.
Vạn bất đắc dĩ, nữ đồng học kia khóc lóc cầu xin ta giúp đỡ, bởi vì trong ba người còn lại, chỉ có ta từng thật sự học qua chút ít chuyện leo núi, cũng chính là kỹ thuật leo dốc đứng, càng bởi vì...Lúc này người đang mạng treo lơ lửng không phải ai khác, chính là người nam nhân cùng nàng lập thành hôn ước kia...
Nếu như ngươi đáp ứng, mới thật sự là ngốc.
Ai, Luyện nhi ngươi rốt cuộc nguyện ý nói chuyện với ta rồi?
Ngươi làm đồ ngốc sao?
...Ân.
Hừ hừ, ta cũng đoán như vậy.
Ân, ngươi luôn có thể đoán được tâm tư của ta.
Ít dài dòng!
Kỳ thật, ta cũng không phải thật sự muốn làm đồ ngốc, nếu như là lấy tính mạng của bản thân đi đánh đổi, ta sẽ không vì bất kỳ một người nào khác mà đáng giá làm như vậy. Bất quá khi đó có dây thừng đầy đủ, sau khi suy nghĩ cảm thấy có chút chắc chắn, lúc này mới đáp ứng. Sau đó ta cầm lấy cột chặt hai sợi dây, một sợi đầu đây cố định bản thân, đuôi dây cẩn thận tìm một vách đá cột chắc vào. Một sợi kia thì giao cho hai người khác, nói với bọn họ sau khi ta xuống đến vị trí thì liền ném xuống, ta sẽ buộc dây vào người gặp nạn.
Lúc đầu rất thuận lợi, dốc đứng tuy rằng nghiêng trơn ướt, chỉ là dù sao cũng không phải là vách đá dựng đứng, sau khi tốn chút thời gian cuối cùng đã tới được vị trí mục tiêu, một sợi dây thừng khác cũng được ném xuống đúng lúc, ta đem sợi dây thắt cố định thỏa đáng bên hông nam nhân kia, lúc này chỉ còn một bước, chính là hai người cùng đạp vách núi nắm dây mà leo lên, một chút cũng không khó.
Lúc đó không ai ngờ đến, người ở phía trên lại phạm sai lầm..
Nói sai lầm kỳ thật cũng không đúng lắm, chẳng qua là các nàng lại đem đuôi sợi dây thừng kia giống như nhìn bầu vẽ gáo* mà cố định vào vách đá, bất quá là không chọn được nơi nào khác, trong lúc vội vàng lại vột vào đúng vách đá mà ta đã chọn trước đó.
(*Nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo; ví với chuyện mô phỏng theo hình dáng bên ngoài.)
Vách đá kia năm này qua tháng nọ gió táp mưa sa mài mòn, là không thể chịu được trọng lượng của một nam một nữ, chúng ta leo lên chưa được bao nhiêu bước, nó bỗng nhiên liền sụp xuống khỏi vách núi.
Thanh âm đột ngột vang lên, vách đá cũng là đột nhiên sụp đổ.
Cho nên...Ngươi liền rơi xuống?
...Không, có lẽ nên nói là phản xạ nhanh tay lẹ mắt đi, ngay trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, người tiếp ứng phía trên kịp thời nắm chặt lấy đuôi dây.
Bởi vì trước đó có phân công, cho nên chính là mỗi người cầm lấy một sợi thừng, lúc đó ở phía trên ngoại trừ nữ đồng học kia, còn lại chính là một thanh niên thư sinh không quá rắn rỏi. Ta cuối cùng tính là nhẹ cân, lại biết cách điều chỉnh, nữ đồng học kia kéo lấy ta vẫn còn miễn cưỡng có thể chèo chống được, thế nhưng người đọc sách hào hoa phong nhã kia, ngay thời điểm mấu chốt này, lại là không có khí lực để có thể giữ chặt lấy một hán tử cao lớn nặng hơn một trăm cân.
Người thanh niên thư sinh kia kéo không nổi, vậy cũng chính là đối mặt với chuyện sẽ cùng bị kéo rơi xuống, ngươi liền thử nghĩ xem...
......
... A, xem ra Luyện nhi ngươi lại đoán được rồi.
Không sai, thanh niên thư sinh kia giữ không được, nam nhân treo trên sợi dây kia liền sẽ rơi xuống, cho nên...Dưới tình thế cấp bách, nữ đồng học kia buông lỏng tay ra...Đủ loại chuyện trước đây, bất quá là mây khói mà thôi, quả nhiên vẫn là sống cho hiện tại càng quan trọng hơn đi? Thời khắc mấu chốt bỏ xe bảo tướng, cùi chỏ cong vào phía trong, cũng coi như là nhân chi thường tình.
Ta, bất quá là một tiểu tốt bị bỏ qua mà thôi...Đó là ý niệm cuối cùng trong đầu, sau đó hết thảy đều kết thúc.
Khi lại mở mắt ra, nhìn thấy trước mắt chính là mái nhà tranh đơn sơ cùng ngọn đèn mờ nhạt, còn có nam nhân cao lớn thô kệch cùng một phu nhân đang khóc sướt mướt mà oán than tại sao lại sinh ra một cái bồi tiền hóa*, đó chính là nơi ta một mực ở lại cho đến khi gặp sư phụ, thế nhân thường gọi là nhà.
(*Ý nói sinh con gái phải bù thêm tiền, không được lợi)
Luyện nhi, đây chính là tất cả của ta, toàn bộ toàn bộ...
Khi chậm rãi nhẹ nhàng nói xong, đã là hoàng hôn buông xuống, một chút ánh mây màu cam lửa cuối cùng nơi chân trời đã dần dần nhạt đi.
Lại quay đầu qua, đáy lòng đúng là không hỷ không bi, nhàn nhạt mà nói, vô cảm lành lạnh, bất quá giống như là một giấc mộng trước kia.
Bình tĩnh như vậy, ước chừng chín phần là do công lao của người ở bên cạnh, tình cảm chân thành của đời này ở ngay đây, nàng dựa lên vai của ta, ta dựa vào vòng tay của nàng, thân nhiệt truyền cho nhau, liền chính là không kinh không khổ, chỉ có thể thuận theo.
Thẳng đến khi câu chuyện kết thúc, mới chậm rãi, dâng lên một chút bất an.
Tiếp theo, sẽ đối mặt với cái gì đây? Này liền không thể do bản thân làm chủ rồi.
Luyện nhi vẫn luôn muốn biết rõ, hôm nay cuối cùng đã được như ý nguyện, chỉ là như vậy thật sự là tốt sao? Quá mức thẳng thắn có khi ngược lại sẽ hung hăng đả thương người, đặc biệt là người có tâm tính tâm cao khí ngạo lại chí tình chí nghĩa như nàng.
Ta chỉ là...Không thể lừa gạt nàng nữa, bắt đầu từ đêm đó khi nàng nói ra một câu "Ta hỏi không phải Trúc Tiêm mà là đang hỏi ngươi", ta biết bản thân đã không thể lừa gạt nàng nữa rồi.
Khi nhận thức được điểm ấy, ngoại trừ tràn đầy bất an, từ đáy lòng, kỳ thật còn âm thầm tồn tại một chút chờ mong
Mà bây giờ, chính là thời điểm lặng yên chờ tuyên án.
Luyện nhi cũng không có lập tức mở miệng, nàng ngồi ở trên thân cây ôm lấy ta, ánh mắt có chút buông xuống, thần sắc bình tĩnh, đúng như hình thức trong phần lớn thời gian khi nghe ta kể lại câu chuyện lúc trước. Sau khi giữ vững bộ dáng giống như trầm tư này trong một lúc lâu, nàng rốt cuộc ngẩng đầu, hỏi: "Ngươi cảm thấy là cái này...Là kiếp trước của ngươi sao?"
Ta miễn cưỡng cười cười: "Không phải ngươi không tin những chuyện kia sao? Liền coi nó chỉ là sơ mộng tân sinh của ta là được rồi, dù sao cả hai vốn là không có gì khác nhau."
"... Đúng vậy a, là không có cái gì khác nhau." Mi tâm người trước mắt nhẹ chau lại: "Mặc kệ đó là cái gì, ngươi đã nhớ rõ ràng như vậy, lâu như vậy đều nghẹn ở trong lòng không nói ra với bất kỳ ai, đó chính là điều những năm qua trong đầu thủy chung còn luôn ghi nhớ lấy đi?"
...Xác thực.
Xác thực, đây mới chính là quan trọng nhất.
Muốn cười, muốn khen nàng, nhưng đến cuối cùng lại chỉ có thể thở dài, nhẹ giọng nói với nàng: "Tham giận si hận, nhân tâm tự trói. Ta suy nghĩ thông suốt, cũng đã buông xuống được, nhưng vẫn là không tâm cam...Luyện nhi, ngươi nghe câu chuyện này, sẽ cảm thấy cam tâm sao?"
Sau đó người bên cạnh liền không nói tiếng nào mà đứng lên.
Nàng không nói tiếng nào mà đứng lên, làm cho người ta tưởng rằng nàng liền giống như lúc trước nhảy xuống khỏi cây rời ta mà đi, nếu là như vậy, có lẽ ngay cả tư cách đuổi theo nhanh chóng dỗ dành nàng bản thân cũng không có...Trong lòng chính là mơ hồ đắng chát, chỉ thấy nàng cũng không thả người đi xa, mà là nhảy lướt qua một bước nhỏ, rời xa thân cây bên này, giống như chuồn chuồn nước mà đáp xuống ngọn cây phía kia.
Trên ngọn cây cành nhỏ lá non, chỉ chịu được một người, ta không thể tới, cũng là băn khoăn, chỉ có thể thấp thỏm không yên mà nhìn xem.
Hoàng hôn buông xuống, gió đã bắt đầu thổi khắp nơi, trong rừng lá cành dao động, nàng vững vàng ngừng chân ở trên ngọn cây cũng có chút dao động theo, tay áo phất phới, dường như lúc nào cũng có thể cưỡi gió mà rời đi, nhưng thực tế lại là chắp tay mà đứng không chịu ảnh hưởng nửa phần.
Nàng đã chờ đáp án của ta lâu như vậy, cho nên ta đợi nàng có lâu hơn nữa, cũng là đạo lý hiển nhiên.
Nhưng mà rốt cuộc Luyện nhi không phải là loại người do dự, khi nàng muốn quyết định, liền luôn thích quyết định thật nhanh.
Cho nên không bao lâu, nàng liền quay đầu lại, nhìn vào ánh mắt của ta, bờ môi hé mở.
"Trúc Tiêm."
Thoáng chốc hoảng hốt.
Cái gì?
Ai đang gọi ta?
"Trúc Tiêm."
Rõ ràng là đôi môi của người con gái trước mắt này đang mấp máy.
Nàng đang nói: "Ta nhớ rõ khi còn nhỏ, nếu gọi thẳng tên họ của ngươi như vậy, chắc chắn sẽ bị sư phụ răn dạy nói rằng không biết lớn nhỏ, nhưng nếu như dùng tôn xưng gì gì đó đối với ngươi, ta hiện tại quả thật là không nguyện ý, vì vậy cũng chỉ có thể không gọi, dù sao cũng không có gì đáng ngại."
Cho nên đây là muốn nói cái gì?
"Đến sau đó khi hạ sơn, ta thấy thế nhân đối với người có quan hệ thân cận cũng thường có cách gọi thân cận không giống nhau, cảm giác cũng khá tốt, lúc đó cũng phí qua một phen suy tư nghĩ xem nên gọi ngươi như thế nào mới đúng, nhưng nghĩ thế nào đều là không tự nhiên, đặt ở trên người của ngươi luôn có nhiều chỗ không thích hợp, liền dứt khoát vẫn là không cần gọi."
"Sau đó chúng ta lại trở nên khác biệt, khi đó ta liền nghĩ, nhất định bởi vì ngươi không chỉ là Trúc Tiêm, còn có những chuyện khác trước kia, mới làm ta không biết nên gọi ngươi như thế nào mới tốt."
"Nhưng mà, hôm nay xem ra, vẫn gọi ngươi là Trúc Tiêm liền thỏa đáng nhất."
Lúc này đột nhiên thấy mũi chân nhún nhẹ, người kia liền lại lướt qua, đến trước mắt, vẫn là đang đứng, lại giống như hành lễ mà khom người xuống, một tay xoa nhẹ, má trái bỗng nhiên liền truyền đến xúc cảm nhu hòa ấm áp.
Chỉ là hiện tại vô pháp phân tâm, bởi vì ánh mắt kia từ đầu đến cuối liền không thể bỏ qua.
Ánh mắt của nàng là rất nghiêm túc, thanh âm cũng vậy.
"Ta xác thực không cam lòng."
Lúc này người kia mới bắt đầu trả lời vấn đề, "Nếu như nữ đồng học kia của ngươi thật sự tồn tại, dù là trăm sông ngàn núi ta cũng muốn tìm ra làm thịt! Thay ngươi, cũng thay chính mình trút cơn giận! Nhưng mà...Trên đời này rõ ràng không có nữ nhân kia."
"Cho nên, những thứ tồn tại ở trong lòng ngươi kia, rốt cuộc xem như là mộng kiếp trước hay là cái gì khác, ta đều mặc kệ hết thảy."
Cuối cùng nàng nói: "Ta chỉ tin thứ nhìn thấy được chạm vào được, ta chỉ tin sau khi bái sư ngươi liền là Trúc Tiêm, người gặp gỡ ta chính là Trúc Tiêm, người cùng ta lớn lên chính là Trúc Tiêm, người cùng ta sóng bước, từ nay về sau, ngươi cũng chỉ là Trúc Tiêm của ta, không phải người khác...Ta tin như vậy, đúng hay không?"
Xúc cảm nhu hòa nơi má trái kia một mực chậm rãi vuốt nhẹ, dường như có chút ít ấm lên.
Còn có thể trả lời như thế nào? Còn cần phải trả lời như thế nào? Không biết lúc này bản thân là mang vẻ mặt gì, chỉ là tâm cùng thân thể có lẽ đều là thư thái, bởi vì, đã nhìn thấy được bờ bên kia rồi.
"Đúng." Một chữ một âm, phát ra từ phế phủ, xuất ra từ linh hồn.
Sau đó cô gái trước mắt liền mỉm cười, Luyện nhi quen thuộc kia lại trở về rồi, nàng hài lòng nhướng mày, cười nói: "Vậy liền không có gì nữa. Còn lại đều là việc nhỏ, nếu như trong lòng ngươi còn có chuyện nhất thời buông không hết, liền thuận theo đặt vào một góc nào đó, đừng làm phiền ta là được, nếu không ta nhất định liền muốn giẫm nó ở dưới chân nghiền thành tro bụi!"
Không ngừng liên tục gật gật đầu, kéo nhẹ ống tay áo, muốn kéo nàng vào trong lòng. Luyện nhi không có kháng cự, thuận thế cúi người xuống, hai người liền thuận lợi mà một lần nữa dựa sát vào nhau. Vài câu nói lúc trước của nàng không tính là quá nhiều, nhưng lại trực tiếp lượn lờ vài vòng lớn quanh trái tim của ta, hôm nay tâm trạng vốn là treo ngược, thẳng đến lúc này trong lòng đã dần ấm lên, lại nghe được từng mùi thơm quen thuộc kia, lúc này mới lắc lư nhẹ nhàng mà buông xuống, có chút cảm giác thực.
Tình trời dễ thiếu, mộng đẹp khó thành, cũng không dám mong có thể có một ngày công đức viên mãn như vậy, lúc này vẫn là không dám buông tay, tâm tình khi thì thoải mái, khi thì ngỡ ngàng, khi thì không kìm được mà vui mừng, khi thì lo lắng này chỉ là mộng.
Loại tâm tình này chưa bao giờ thể nghiệm qua, trong lúc đang có chút ít cảm giác không ứng phó nổi, người đang dựa sát trong lòng lại bắt đầu động đậy, ngồi thẳng người lên.
"Ha, đúng rồi." Luyện nhi vừa rồi còn mang vẻ mặt hài lòng, lúc này không biết nhớ ra chuyện gì đó, lại lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, lườm tới đây một cái mà nói: "Nữ đồng học kia của ngươi, có đẹp không?"
Sau khi giật mình, thật sự liền nở nụ cười.
Tạp niệm liền giống như giấy mảnh bay múa mà toàn bộ bị quét đi, ta chớp mắt vài cái, chậm rãi đáp lại nàng: "Chuyện này sao...Luyện nhi, chuyện này ta không có cách nào trả lời, bởi vì...Ngũ quan đó ta đã sớm không còn nhớ rõ nữa rồi."
Đây tất cả đều là lời nói thật lòng.
Luyện nhi có thể bởi vì câu trả lời quá chậm mà hiện ra thần sắc không vui, nghe xong câu này, lại tựa hồ không phải là đặc biệt vừa lòng.
Cho nên bản thân liền lại bổ sung một câu, vẫn là một câu nói thật lòng.
"Bất quá ta nhớ rõ một điểm, vô luận trong mộng hay ngoài mộng, kiếp trước hay kiếp này, ta chưa bao giờ gặp qua người nào đẹp hơn ngươi."
Sau khi khiêu mi, lúc này nàng mới khe khẽ cong đôi mắt lên, tiếp theo hương thơm kia liền trở nên gần hơn, gần gũi thấm vào lòng người khiến người ta muốn say.
(*Ý chỉ là từng chút từng thứ một)
Đó là sự ẩm mốc của ký ức.
Lúc bắt đầu nói, vẫn là một hỏi một đáp.
Luyện nhi. Ta hỏi nàng, ngươi là không tin vào hồn phách quỷ quái đi?
Nàng đáp, ân, không tin.
Luyện nhi. Ta lại hỏi nàng, ngươi cũng là không tin vào kiếp trước kiếp này đi?
Nàng đáp, ân, cũng không tin.
A...Vậy ngươi, cũng sẽ nằm mơ đi?
Cái này là tất nhiên.
Chuyện ta đây muốn nói, có lẽ cũng có thể xem như là một giấc mộng a.
Giấc mộng?
Đúng, giấc mộng. Bắt đầu sinh ra đã là một giấc mộng, ký ức đầu tiên, thật sự là rất rõ ràng, nếu như nói con người lúc sinh ra đời đều là vô tri vô giác, như vậy có thể nói giấc mộng này chính là đã mở ra chốt khóa linh hồn của ta cũng không sai...Luyện nhi, ta nói như vậy...Ngươi còn muốn tiếp tục nghe tiếp sao?
...Ân, ta đang nghe đây.
Đã nói trước, giấc mộng này có chút kỳ quái a.
Dài dòng.
Được rồi...Trong mộng, ta từng sống ở một nơi khác, nơi ấy cùng nơi này khác biệt rất lớn, có thể nói là một thế gian khác, có thể chính là dáng vẻ của thế gian qua hàng trăm năm nữa a...Khi đó đã không còn ai biết tới võ công, cái gọi là hiệp khách võ lâm cũng chỉ là câu chuyện lúc trà dư tửu hậu mà thôi, liền giống như là chúng ta nghe đến chuyện yêu ma quỷ quái vậy. Thế nhưng học xá ở khắp nơi, mỗi người đều đọc sách, có rất nhiều người đều là học rộng tài cao, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, mà lại hiểu thuật tính cơ quan, làm ra rất nhiều trò vui tiện lợi, có thể thay thế chuyện đi bộ, có thể truyền lời, thậm chí bay lên trời lặn xuống biển...Luyện nhi, ta nói những gì, nghe có khó hiểu sao?
A...Là có chút kỳ quái, nhưng vẫn không tính là khó hiểu. Chẳng qua là chuyện học văn quên võ nghe thực sự là không thú vị, e là sẽ buồn bực chết mất.
A, có lẽ thật sự là có chút ít bực mình a...Bất quá cũng có chỗ tốt, nơi đó nam nữ là được đối xử như nhau, từ nhỏ nữ tử cùng nam tử là đều được vào học đường đọc sách, sau khi lớn lên cũng được đọc sách làm quan, hoặc là đi làm việc, tóm lại chỉ cần có năng lực, liền có thể phong vân một cõi tiêu diêu tự tại, không cần tuân thủ rất nhiều lễ nghi phiền phức như lúc này, có lẽ là rất đúng khẩu vị của ngươi a.
Thật sao? Vậy xác thực cũng không tệ lắm, bất quá rốt cuộc chỉ là giấc mộng của ngươi, ta là không nhìn thấy được. Ngươi ghi nhớ rõ ràng như vậy, chẳng lẽ trong mộng trôi qua rất là tiêu diêu tự tại phong vân một cõi sao?
Làm sao có thể...Dù cho ở chỗ đó ta cũng là bình thường, không quá tốt cũng không tính là tệ, quy củ đọc sách lớn lên. Bây giờ ta vẫn còn nhớ rõ rất nhiều thứ trong sách vở, dù cho sau khi tỉnh mộng cũng vẫn là nhớ rõ, nhưng vẫn là không dám nói với người...Ta còn nhớ rõ rất nhiều rất nhiều, những năm tháng trưởng thành, từ nhi đồng đến trưởng thành, liền dường như đã thật sự sống qua rất nhiều năm. Ta nhớ được ở thế gian kia có người nhà, nhớ rõ có bạn chơi cùng từ nhỏ đến lớn, ta nhớ được sự vất vả lúc châm đền học suốt đêm thâu, nhớ rõ sự vui vẻ khi tiến vào học đường, nhớ rõ ở dưới một mái hiên cùng các bạn học vui đùa ầm ĩ, nhớ rõ...Nhớ rõ...
Nhớ rõ cái gì?
Này, nhớ rõ, cái gì?
Nhớ rõ..Trong giấc mộng kia lần đầu tiên bản thân động tâm.
...Còn muốn ta nói sao? Luyện nhi?
...Nói!
Kỳ thật cũng không có gì, thật sự, người đó là một vị nữ đồng học của ta...Thế sự lúc đó, loại cảm tình này cũng không tính là quá hiếm gặp, thậm chí cũng được thấy qua các vỡ kịch nữa, chỉ là...Chỉ có điều, quy tắc của thế tục rốt cuộc vẫn là hy vọng nữ tử thành gia lập thất, cho nên chúng ta bất quá là âm thầm ở chung được hai năm, đợi đến sau khi việc học hoàn tất, bất tri bất giác liền đường ai nấy đi, chưa có bắt đầu đã đi đến kết thúc rồi.
Hai năm?
Đừng nhíu mày, Luyện nhi. Đối với rất nhiều nữ tử ở thế gian kia mà nói, cho dù là có tình, cũng không nhất định phải cầu có được thiên trường địa cửu.
Chỉ là ngươi không phải loại người này, đúng không?
Ta...Vô pháp bình luận về bản thân mình, trước ngươi ta chưa bao đối với ai thiên dặm tương tầm*.
(*Ý chỉ sự lệ thuộc gắn bó)
Cho nên, nàng rời đi trước ngươi?
...Xem như là vậy đi.
Ân, ta cũng đoán như vậy.
Luyện nhi...
Luyện nhi...Luyện nhi...
Luyện nhi...
Ta không sao, sao ngươi không nói tiếp?
...Thật lòng muốn tiếp tục?
Dài dòng, làm sao có thể có đầu không có đuôi.
...Sau khi học hành hoàn tất, ta liền bắt đầu học làm thương*, mặc dù chỉ là một công việc nhỏ mà thôi, nhưng cũng có thể áo cơm không lo. Bắt đầu từ khi đó đã yêu thích vẻ đẹp sơn thủy, có một chút tiền và nhàn rỗi liền du sơn ngoạn thuỷ khắp nơi, cũng coi như từng là một thú vui. Lúc đó số lượng người gửi gắm tình cảm vào sơn thủy cũng không ít, có khi lộ trình đi có chút mạo hiểm, là muốn chiếu cố lẫn nhau, cũng thường gọi bằng gọi hữu kết bạn mà đi...Cứ như vậy vô ưu vô lự trôi qua vài năm, không nghĩ tới, trong số những người đó...Lại một lần nữa gặo lại... Vị nữ đồng học kia.
(*Kinh doanh)
Hừ.
Luyện nhi ngươi đừng suy nghĩ nhiều, gặp lại lần này bất quá chỉ còn là tình nghĩa đồng học cùng trường mà thôi, mặc dù kết bạn cùng một nhóm người đi du ngoạn, chúng ta cũng chỉ có giới hạn là quen biết hời hợt mà thôi...Nàng lúc ấy, bên cạnh đã có nam tử cùng đính ước.
Vậy ngươi lại vẫn tới kết bạn cùng du ngoạn? Liền không có nửa điểm khó chịu sao?
Khi đó ta nghĩ, không có bất kì đạo lí gì mà vì tránh né nàng lại phải từ bỏ chuyện mà bản thân yêu thích, cho dù là lảng tránh, cũng nên là nàng.
Hừ...Lại trở nên ngớ ngẩn.
Ân, hôm nay nghĩ lại đúng thật là ngớ ngẩn không sai, nếu như lúc ấy tránh đi, cũng liền không có chuyện sau đó.
Sau đó?
Luyện nhi ngươi quên rồi sao? Giấc mộng này xem như là nói về câu chuyện của kiếp trước, mà nếu như không phải đã chết, làm sao có kiếp trước?
...Luyện nhi, ngươi không nói lời nào, ta liền tiếp tục đi?
Nhớ rõ đó là lần thứ năm cùng đám người kia kết bạn đi du ngoạn, thời điểm là vào mùa thu, mưa rả rích, ngọn núi kia mặc dù không có quá nhiều danh khí, cũng là thập phần lầy lội khó leo, chỉ là vào mùa thu lá cây khắp trong núi nhìn rất đẹp mắt, làm cho người ta không đành lòng bỏ qua.
Ngày đó chúng ta có hơn mười người, ước chừng có bảy tám người chỉ leo lên được gần một nửa, khi trời lất phất mưa liền dẹp đường hồi phủ, có vài người đi đến giữa sườn núi, thật vất vả tìm được một nơi để nghỉ chân, cũng liền không muốn tiếp tục nữa, chỉ còn lại bốn người vẫn là hưng trí bừng bừng không muốn từ bỏ, trong đó có ta.
Hiện tại nhớ lại, kỳ thật cũng không biết khi đó là bản thân thật sự không đành lòng bỏ qua cảnh đẹp, hay là tồn tại tâm tình ngớ ngẩn muốn phân cao thấp, bởi vì trong ba người còn lại kia, liền có nữ đồng học đó cùng vị hôn phu của nàng.
Chẳng qua là vô luận ngọn nguồn từ đâu, lúc đó cũng đã xuất phát. Từ lưng chừng núi trở lên, liền trở nên khó đi, lúc đó có hai con đường để chọn, một cái là an toàn, một cái là nhanh chóng, ta là người xưa nay không cầu công lao to chỉ cầu không thất bại, bất đắc dĩ ba người còn lại đều mang tâm tình muốn tốc chiến tốc thắng, cũng liền chỉ có thể đi theo số đông, đi theo con đường nhỏ để mong có thể được nhanh chóng.
Nếu như có cơ hội một lần nữa, vô luận như thế nào ta cũng sẽ không đi vào con đường kia.
Con đường nhỏ kia rất khó đi, bên trái là vách đá bên phải là sườn dốc hiểm trở, thời tiết trong xanh có lẽ còn đỡ, lúc đó lại đổ mưa, chính giữa con đường nhỏ là lối đi lầy lôi trơn trượt chỉ đi được từng người một, còn bị cỏ xanh tùng tùng che chắn mất đượng biên giới, rất là nguy hiểm.
Sau đó liền xảy ra chuyện nguy hiểm, có người bước hụt chân, trợt xuống vách núi bên phải.
Sườn dốc kia là dốc nghiêng, nửa trên là một sườn dốc với độ nghiêng lớn, đến nửa phía dưới mới chính là dốc đứng như lưỡi rìu, người kia cũng coi như vận khí tốt, lúc trượt xuống trước khi gặp tuyệt cảnh liền bắt lấy khe đá mà níu lại. Bất quá dù là như vậy, độ nghiêng kia cũng khiến cho hắn khó khăn lắm mới bám trụ được giống như một con thằn lăn treo lơ lửng, nửa điểm cũng không thể động đậy.
Chúng ta thật ra có chuẩn bị đầy đủ dụng cụ cứu hộ, chỉ là khi ném xuống, người kia dựa vào hai tay để bám trụ, đã không còn sức lực để đón lấy được. Nếu như chờ cứu viện đến, càng là nước xa khó cứu lửa gần.
Vạn bất đắc dĩ, nữ đồng học kia khóc lóc cầu xin ta giúp đỡ, bởi vì trong ba người còn lại, chỉ có ta từng thật sự học qua chút ít chuyện leo núi, cũng chính là kỹ thuật leo dốc đứng, càng bởi vì...Lúc này người đang mạng treo lơ lửng không phải ai khác, chính là người nam nhân cùng nàng lập thành hôn ước kia...
Nếu như ngươi đáp ứng, mới thật sự là ngốc.
Ai, Luyện nhi ngươi rốt cuộc nguyện ý nói chuyện với ta rồi?
Ngươi làm đồ ngốc sao?
...Ân.
Hừ hừ, ta cũng đoán như vậy.
Ân, ngươi luôn có thể đoán được tâm tư của ta.
Ít dài dòng!
Kỳ thật, ta cũng không phải thật sự muốn làm đồ ngốc, nếu như là lấy tính mạng của bản thân đi đánh đổi, ta sẽ không vì bất kỳ một người nào khác mà đáng giá làm như vậy. Bất quá khi đó có dây thừng đầy đủ, sau khi suy nghĩ cảm thấy có chút chắc chắn, lúc này mới đáp ứng. Sau đó ta cầm lấy cột chặt hai sợi dây, một sợi đầu đây cố định bản thân, đuôi dây cẩn thận tìm một vách đá cột chắc vào. Một sợi kia thì giao cho hai người khác, nói với bọn họ sau khi ta xuống đến vị trí thì liền ném xuống, ta sẽ buộc dây vào người gặp nạn.
Lúc đầu rất thuận lợi, dốc đứng tuy rằng nghiêng trơn ướt, chỉ là dù sao cũng không phải là vách đá dựng đứng, sau khi tốn chút thời gian cuối cùng đã tới được vị trí mục tiêu, một sợi dây thừng khác cũng được ném xuống đúng lúc, ta đem sợi dây thắt cố định thỏa đáng bên hông nam nhân kia, lúc này chỉ còn một bước, chính là hai người cùng đạp vách núi nắm dây mà leo lên, một chút cũng không khó.
Lúc đó không ai ngờ đến, người ở phía trên lại phạm sai lầm..
Nói sai lầm kỳ thật cũng không đúng lắm, chẳng qua là các nàng lại đem đuôi sợi dây thừng kia giống như nhìn bầu vẽ gáo* mà cố định vào vách đá, bất quá là không chọn được nơi nào khác, trong lúc vội vàng lại vột vào đúng vách đá mà ta đã chọn trước đó.
(*Nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo; ví với chuyện mô phỏng theo hình dáng bên ngoài.)
Vách đá kia năm này qua tháng nọ gió táp mưa sa mài mòn, là không thể chịu được trọng lượng của một nam một nữ, chúng ta leo lên chưa được bao nhiêu bước, nó bỗng nhiên liền sụp xuống khỏi vách núi.
Thanh âm đột ngột vang lên, vách đá cũng là đột nhiên sụp đổ.
Cho nên...Ngươi liền rơi xuống?
...Không, có lẽ nên nói là phản xạ nhanh tay lẹ mắt đi, ngay trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, người tiếp ứng phía trên kịp thời nắm chặt lấy đuôi dây.
Bởi vì trước đó có phân công, cho nên chính là mỗi người cầm lấy một sợi thừng, lúc đó ở phía trên ngoại trừ nữ đồng học kia, còn lại chính là một thanh niên thư sinh không quá rắn rỏi. Ta cuối cùng tính là nhẹ cân, lại biết cách điều chỉnh, nữ đồng học kia kéo lấy ta vẫn còn miễn cưỡng có thể chèo chống được, thế nhưng người đọc sách hào hoa phong nhã kia, ngay thời điểm mấu chốt này, lại là không có khí lực để có thể giữ chặt lấy một hán tử cao lớn nặng hơn một trăm cân.
Người thanh niên thư sinh kia kéo không nổi, vậy cũng chính là đối mặt với chuyện sẽ cùng bị kéo rơi xuống, ngươi liền thử nghĩ xem...
......
... A, xem ra Luyện nhi ngươi lại đoán được rồi.
Không sai, thanh niên thư sinh kia giữ không được, nam nhân treo trên sợi dây kia liền sẽ rơi xuống, cho nên...Dưới tình thế cấp bách, nữ đồng học kia buông lỏng tay ra...Đủ loại chuyện trước đây, bất quá là mây khói mà thôi, quả nhiên vẫn là sống cho hiện tại càng quan trọng hơn đi? Thời khắc mấu chốt bỏ xe bảo tướng, cùi chỏ cong vào phía trong, cũng coi như là nhân chi thường tình.
Ta, bất quá là một tiểu tốt bị bỏ qua mà thôi...Đó là ý niệm cuối cùng trong đầu, sau đó hết thảy đều kết thúc.
Khi lại mở mắt ra, nhìn thấy trước mắt chính là mái nhà tranh đơn sơ cùng ngọn đèn mờ nhạt, còn có nam nhân cao lớn thô kệch cùng một phu nhân đang khóc sướt mướt mà oán than tại sao lại sinh ra một cái bồi tiền hóa*, đó chính là nơi ta một mực ở lại cho đến khi gặp sư phụ, thế nhân thường gọi là nhà.
(*Ý nói sinh con gái phải bù thêm tiền, không được lợi)
Luyện nhi, đây chính là tất cả của ta, toàn bộ toàn bộ...
Khi chậm rãi nhẹ nhàng nói xong, đã là hoàng hôn buông xuống, một chút ánh mây màu cam lửa cuối cùng nơi chân trời đã dần dần nhạt đi.
Lại quay đầu qua, đáy lòng đúng là không hỷ không bi, nhàn nhạt mà nói, vô cảm lành lạnh, bất quá giống như là một giấc mộng trước kia.
Bình tĩnh như vậy, ước chừng chín phần là do công lao của người ở bên cạnh, tình cảm chân thành của đời này ở ngay đây, nàng dựa lên vai của ta, ta dựa vào vòng tay của nàng, thân nhiệt truyền cho nhau, liền chính là không kinh không khổ, chỉ có thể thuận theo.
Thẳng đến khi câu chuyện kết thúc, mới chậm rãi, dâng lên một chút bất an.
Tiếp theo, sẽ đối mặt với cái gì đây? Này liền không thể do bản thân làm chủ rồi.
Luyện nhi vẫn luôn muốn biết rõ, hôm nay cuối cùng đã được như ý nguyện, chỉ là như vậy thật sự là tốt sao? Quá mức thẳng thắn có khi ngược lại sẽ hung hăng đả thương người, đặc biệt là người có tâm tính tâm cao khí ngạo lại chí tình chí nghĩa như nàng.
Ta chỉ là...Không thể lừa gạt nàng nữa, bắt đầu từ đêm đó khi nàng nói ra một câu "Ta hỏi không phải Trúc Tiêm mà là đang hỏi ngươi", ta biết bản thân đã không thể lừa gạt nàng nữa rồi.
Khi nhận thức được điểm ấy, ngoại trừ tràn đầy bất an, từ đáy lòng, kỳ thật còn âm thầm tồn tại một chút chờ mong
Mà bây giờ, chính là thời điểm lặng yên chờ tuyên án.
Luyện nhi cũng không có lập tức mở miệng, nàng ngồi ở trên thân cây ôm lấy ta, ánh mắt có chút buông xuống, thần sắc bình tĩnh, đúng như hình thức trong phần lớn thời gian khi nghe ta kể lại câu chuyện lúc trước. Sau khi giữ vững bộ dáng giống như trầm tư này trong một lúc lâu, nàng rốt cuộc ngẩng đầu, hỏi: "Ngươi cảm thấy là cái này...Là kiếp trước của ngươi sao?"
Ta miễn cưỡng cười cười: "Không phải ngươi không tin những chuyện kia sao? Liền coi nó chỉ là sơ mộng tân sinh của ta là được rồi, dù sao cả hai vốn là không có gì khác nhau."
"... Đúng vậy a, là không có cái gì khác nhau." Mi tâm người trước mắt nhẹ chau lại: "Mặc kệ đó là cái gì, ngươi đã nhớ rõ ràng như vậy, lâu như vậy đều nghẹn ở trong lòng không nói ra với bất kỳ ai, đó chính là điều những năm qua trong đầu thủy chung còn luôn ghi nhớ lấy đi?"
...Xác thực.
Xác thực, đây mới chính là quan trọng nhất.
Muốn cười, muốn khen nàng, nhưng đến cuối cùng lại chỉ có thể thở dài, nhẹ giọng nói với nàng: "Tham giận si hận, nhân tâm tự trói. Ta suy nghĩ thông suốt, cũng đã buông xuống được, nhưng vẫn là không tâm cam...Luyện nhi, ngươi nghe câu chuyện này, sẽ cảm thấy cam tâm sao?"
Sau đó người bên cạnh liền không nói tiếng nào mà đứng lên.
Nàng không nói tiếng nào mà đứng lên, làm cho người ta tưởng rằng nàng liền giống như lúc trước nhảy xuống khỏi cây rời ta mà đi, nếu là như vậy, có lẽ ngay cả tư cách đuổi theo nhanh chóng dỗ dành nàng bản thân cũng không có...Trong lòng chính là mơ hồ đắng chát, chỉ thấy nàng cũng không thả người đi xa, mà là nhảy lướt qua một bước nhỏ, rời xa thân cây bên này, giống như chuồn chuồn nước mà đáp xuống ngọn cây phía kia.
Trên ngọn cây cành nhỏ lá non, chỉ chịu được một người, ta không thể tới, cũng là băn khoăn, chỉ có thể thấp thỏm không yên mà nhìn xem.
Hoàng hôn buông xuống, gió đã bắt đầu thổi khắp nơi, trong rừng lá cành dao động, nàng vững vàng ngừng chân ở trên ngọn cây cũng có chút dao động theo, tay áo phất phới, dường như lúc nào cũng có thể cưỡi gió mà rời đi, nhưng thực tế lại là chắp tay mà đứng không chịu ảnh hưởng nửa phần.
Nàng đã chờ đáp án của ta lâu như vậy, cho nên ta đợi nàng có lâu hơn nữa, cũng là đạo lý hiển nhiên.
Nhưng mà rốt cuộc Luyện nhi không phải là loại người do dự, khi nàng muốn quyết định, liền luôn thích quyết định thật nhanh.
Cho nên không bao lâu, nàng liền quay đầu lại, nhìn vào ánh mắt của ta, bờ môi hé mở.
"Trúc Tiêm."
Thoáng chốc hoảng hốt.
Cái gì?
Ai đang gọi ta?
"Trúc Tiêm."
Rõ ràng là đôi môi của người con gái trước mắt này đang mấp máy.
Nàng đang nói: "Ta nhớ rõ khi còn nhỏ, nếu gọi thẳng tên họ của ngươi như vậy, chắc chắn sẽ bị sư phụ răn dạy nói rằng không biết lớn nhỏ, nhưng nếu như dùng tôn xưng gì gì đó đối với ngươi, ta hiện tại quả thật là không nguyện ý, vì vậy cũng chỉ có thể không gọi, dù sao cũng không có gì đáng ngại."
Cho nên đây là muốn nói cái gì?
"Đến sau đó khi hạ sơn, ta thấy thế nhân đối với người có quan hệ thân cận cũng thường có cách gọi thân cận không giống nhau, cảm giác cũng khá tốt, lúc đó cũng phí qua một phen suy tư nghĩ xem nên gọi ngươi như thế nào mới đúng, nhưng nghĩ thế nào đều là không tự nhiên, đặt ở trên người của ngươi luôn có nhiều chỗ không thích hợp, liền dứt khoát vẫn là không cần gọi."
"Sau đó chúng ta lại trở nên khác biệt, khi đó ta liền nghĩ, nhất định bởi vì ngươi không chỉ là Trúc Tiêm, còn có những chuyện khác trước kia, mới làm ta không biết nên gọi ngươi như thế nào mới tốt."
"Nhưng mà, hôm nay xem ra, vẫn gọi ngươi là Trúc Tiêm liền thỏa đáng nhất."
Lúc này đột nhiên thấy mũi chân nhún nhẹ, người kia liền lại lướt qua, đến trước mắt, vẫn là đang đứng, lại giống như hành lễ mà khom người xuống, một tay xoa nhẹ, má trái bỗng nhiên liền truyền đến xúc cảm nhu hòa ấm áp.
Chỉ là hiện tại vô pháp phân tâm, bởi vì ánh mắt kia từ đầu đến cuối liền không thể bỏ qua.
Ánh mắt của nàng là rất nghiêm túc, thanh âm cũng vậy.
"Ta xác thực không cam lòng."
Lúc này người kia mới bắt đầu trả lời vấn đề, "Nếu như nữ đồng học kia của ngươi thật sự tồn tại, dù là trăm sông ngàn núi ta cũng muốn tìm ra làm thịt! Thay ngươi, cũng thay chính mình trút cơn giận! Nhưng mà...Trên đời này rõ ràng không có nữ nhân kia."
"Cho nên, những thứ tồn tại ở trong lòng ngươi kia, rốt cuộc xem như là mộng kiếp trước hay là cái gì khác, ta đều mặc kệ hết thảy."
Cuối cùng nàng nói: "Ta chỉ tin thứ nhìn thấy được chạm vào được, ta chỉ tin sau khi bái sư ngươi liền là Trúc Tiêm, người gặp gỡ ta chính là Trúc Tiêm, người cùng ta lớn lên chính là Trúc Tiêm, người cùng ta sóng bước, từ nay về sau, ngươi cũng chỉ là Trúc Tiêm của ta, không phải người khác...Ta tin như vậy, đúng hay không?"
Xúc cảm nhu hòa nơi má trái kia một mực chậm rãi vuốt nhẹ, dường như có chút ít ấm lên.
Còn có thể trả lời như thế nào? Còn cần phải trả lời như thế nào? Không biết lúc này bản thân là mang vẻ mặt gì, chỉ là tâm cùng thân thể có lẽ đều là thư thái, bởi vì, đã nhìn thấy được bờ bên kia rồi.
"Đúng." Một chữ một âm, phát ra từ phế phủ, xuất ra từ linh hồn.
Sau đó cô gái trước mắt liền mỉm cười, Luyện nhi quen thuộc kia lại trở về rồi, nàng hài lòng nhướng mày, cười nói: "Vậy liền không có gì nữa. Còn lại đều là việc nhỏ, nếu như trong lòng ngươi còn có chuyện nhất thời buông không hết, liền thuận theo đặt vào một góc nào đó, đừng làm phiền ta là được, nếu không ta nhất định liền muốn giẫm nó ở dưới chân nghiền thành tro bụi!"
Không ngừng liên tục gật gật đầu, kéo nhẹ ống tay áo, muốn kéo nàng vào trong lòng. Luyện nhi không có kháng cự, thuận thế cúi người xuống, hai người liền thuận lợi mà một lần nữa dựa sát vào nhau. Vài câu nói lúc trước của nàng không tính là quá nhiều, nhưng lại trực tiếp lượn lờ vài vòng lớn quanh trái tim của ta, hôm nay tâm trạng vốn là treo ngược, thẳng đến lúc này trong lòng đã dần ấm lên, lại nghe được từng mùi thơm quen thuộc kia, lúc này mới lắc lư nhẹ nhàng mà buông xuống, có chút cảm giác thực.
Tình trời dễ thiếu, mộng đẹp khó thành, cũng không dám mong có thể có một ngày công đức viên mãn như vậy, lúc này vẫn là không dám buông tay, tâm tình khi thì thoải mái, khi thì ngỡ ngàng, khi thì không kìm được mà vui mừng, khi thì lo lắng này chỉ là mộng.
Loại tâm tình này chưa bao giờ thể nghiệm qua, trong lúc đang có chút ít cảm giác không ứng phó nổi, người đang dựa sát trong lòng lại bắt đầu động đậy, ngồi thẳng người lên.
"Ha, đúng rồi." Luyện nhi vừa rồi còn mang vẻ mặt hài lòng, lúc này không biết nhớ ra chuyện gì đó, lại lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, lườm tới đây một cái mà nói: "Nữ đồng học kia của ngươi, có đẹp không?"
Sau khi giật mình, thật sự liền nở nụ cười.
Tạp niệm liền giống như giấy mảnh bay múa mà toàn bộ bị quét đi, ta chớp mắt vài cái, chậm rãi đáp lại nàng: "Chuyện này sao...Luyện nhi, chuyện này ta không có cách nào trả lời, bởi vì...Ngũ quan đó ta đã sớm không còn nhớ rõ nữa rồi."
Đây tất cả đều là lời nói thật lòng.
Luyện nhi có thể bởi vì câu trả lời quá chậm mà hiện ra thần sắc không vui, nghe xong câu này, lại tựa hồ không phải là đặc biệt vừa lòng.
Cho nên bản thân liền lại bổ sung một câu, vẫn là một câu nói thật lòng.
"Bất quá ta nhớ rõ một điểm, vô luận trong mộng hay ngoài mộng, kiếp trước hay kiếp này, ta chưa bao giờ gặp qua người nào đẹp hơn ngươi."
Sau khi khiêu mi, lúc này nàng mới khe khẽ cong đôi mắt lên, tiếp theo hương thơm kia liền trở nên gần hơn, gần gũi thấm vào lòng người khiến người ta muốn say.
Tác giả :
Bát Thiên Tuế