Ma Nữ Đa Tình
Chương 14: Yêu và hận
Giữa thời gian ngòi lửa sắp bén vào thuốc nổ, Hoa Sĩ Kiệt bất chợt quét mắt nhìn sang quái nhân áo xanh, thấy đối phương đôi mắt vẫn nhắm nghiền, đối với sự việc xảy ra bên ngoài, dường như chẳng mảy may hay biết, mà tạc dược lại đặt ngay bên cạnh y, cách không đầy một thước, một ý nghĩ đồng loại vụt thoáng nhanh qua đầu chàng:
- Nếu một khi tạc dược đã nổ thì gã quái nhân áo xanh ắt phải xác tan thành mảnh vụn!
Thời gian cấp bách không cho chàng đủ thời gian để suy nghĩ thiệt hơn. Hoa Sĩ Kiệt mím môi gắng sức nhỏm phắt dậy, chẳng chút chần chừ, xốc lấy quái nhân áo xanh và lùi nhanh ra đằng sau.
Con người mỗi khi đứng trước cái chết, tiềm lực bản thân cũng theo đó vùng dậy mà giành lấy sự sống, do đó, Hoa Sĩ Kiệt dù đang bị trọng thương song bản năng sinh tồn khiến đã khiến cơ thể chàng phát huy sức mạnh tiềm tàng, vẫn có thể bòng nổi quái nhân áo xanh nhảy vọt ra xa bảy tám trượng.
Tuy thế hơi nổ cũng đủ dư lực hất văng hai người tuốt ra và cùng ngất đi cùng lúc ấy.
Trải qua chẳng biết bao lâu thời gian, Hoa Sĩ Kiệt rên lên một tiếng và dần dần tỉnh lại.
Chàng hé mắt ra nhìn thấy thân hình mình bị chôn lấp gần kín. Hết nửa khúc giữa lớp đất cát của trần hầm bị đổ sụp, hai tay mình vẫn còn ôm cứng quái nhân áo xanh chưa buông!
Nơi khoé miệng quái nhân áo xanh rỉ hai dòng máu tím, đôi mắt y vẫn nhắm nghiền, hơi thở thoi thóp, chứng tỏ là bị thương khá nặng.
Hoa Sĩ Kiệt đảo mắt nhìn quanh bốn phía, thấy lối trở ra miệng hầm đã bị đất cát đổ xuống bít kín mất rồi. Quay lại thấy phiến đá to sau lưng đã bị sức nổ của tạc dược làm nứt một đường dài, đường kính rộng có hơn hai thước.
Hoa Sĩ Kiệt thử vận khi một lượt, cảm thấy nội thương đã đỡ khá nhiều, tuy thân hình bị vùi trong đất cát song khá may, chẳng bị thương tích chi nặng lắm.
Chàng mừng rỡ đưa mắt nhìn vào kẽ nứt của vách đá thấy bên trong đen ngòm như mực. Thình lình một luồng gió lạnh khủng khiếp từ vết nứt thổi ra khiến chàng lạnh cóng cả người, rùng mình luôn mấy lượt.
Chàng cố tĩnh tâm, nhủ thầm:
- Lời của Huệ Nguyên đại sư, quyết chẳng bao giờ sai, ta nên thừa cơ hội hiếm có này chui vào trong thử xem!
Nghĩ đoạn, chàng đặt nhẹ quái nhân áo xanh xuống đất, định đi vào, song lại chợt nghĩ lại:
- Tuy rằng gã này đã cố tâm sát hại ta, lẽ ra phải giết chết gã mới đáng tội. Nhưng hiện giờ gã đang bị trọng thương, ta thật không nên thừa nguy mà hãm hại. . .
Nghĩ tới đây, chàng quả quyết đưa tay vào túi móc ra hai hoàn thuốc trị thương, mình tự nuốt một hoàn, còn một hoàn nhét vào miệng gã quái nhân áo xanh kia. Nhíu mày tư lự một chút rồi ngồi xếp bằng ngay bên cạnh gã, một tay ấn lên huyệt Linh đài của gã, truyền chân lực giúp gã trị thương.
Độ thời gian một tuần trà, quái nhân áo xanh dần hồi tỉnh, chân mày hơi động đậy, miệng hơi hé mở. Hoa Sĩ Kiệt nửa mừng nửa lo, chăm chú nhìn sự thay đổi trên khuôn mặt xấu xí của quái nhân. Chàng chợt loé lên sự hoài nghi, thật không tin trên đời có một bộ mặt xấu xa đến thế!
Chàng vụt đưa tay cào nhẹ lên mặt quái nhân. . . Quả nhiên, không ngoài dự đoán, trên tay chàng là một chiếc mặt nạ bằng da, còn trong mắt chàng là một trang giai nhân tuyệt thế, tóc mây buông xoã bờ vai. Hoa Sĩ Kiệt sững sờ, thật không ngờ cô gái đẹp nhường ấy lại mang trên mặt chiếc mặt nạ gớm ghiếc như thế. Nhìn kĩ lại, chàng càng ngạc nhiên hơn, vì cô gái xinh đẹp kia chính là thiếu nữ áo xanh mà chàng đã gặp qua sau toà miếu hoang.
Đột nhiên, trong suối tóc của cô gái bỗng có vật động đậy, Hoa Sĩ Kiệt kinh hoàng la lên:
- Kim Xà Nô!
Trong khoảnh khắc, cảnh tượng chàng bị Kim Xà Nô cắn lại hiện nhanh trong óc.
Chàng hấp tấp phóng người vọt xa hơn năm thước đề phòng Kim Xà Nô có thể bay ra mổ cắn. Nhưng hồi lâu không thấy bầy rắn bò ra khỏi đầu, mà chỉ bò loanh quanh những sợi tóc vàng kim thôi. Chàng bớt sợ phần nào, cẩn thận bước trở lại bên thiếu nữ áo xanh, tiếp tục việc trị thương cho nàng.
Qua thời gian độ nửa giờ nữa, thiếu nữ khẽ động rèm mi, rồi từ từ mở mắt ra. Thấy áo mình bị cởi banh ra, Hoa Sĩ Kiệt đang một tay quàng ôm chặt trước ngực, một tay để lên Linh Đài huyệt của nàng, một luồng nhiệt lưu theo đó chầm chậm tuôn vào cơ thể mình thì thẹn hồng đôi má, toan rướn mình vùng dậy. Hoa Sĩ Kiệt vội ngăn lại:
- Cô nương đừng vọng động. Trái lại e rằng tẩu hoả nhập ma, không những võ công không còn, mà người cũng thành tàn phế. . .
Thiếu nữ nghe nói thì nhẹ buông tiếng thở dài, khép kín rèm mi, ngoan ngoãn nằm im trong tay của Hoa Sĩ Kiệt.
Lại thêm nửa giờ nữa trôi qua, Hoa Sĩ Kiệt khẽ hỏi:
- Giờ cô nương cảm thấy thế nào?
Thiếu nữ áo xanh bèn đáp:
- Trong người đã khá thư thái, không còn chi đáng ngại nữa.
Hoa Sĩ Kiệt liền buông tay, lau mồ hôi lấm tấm trên trán, ngửa mặt thở phào một hơi dài.
Thiếu nữ quay phắt lại, trừng mắt nhìn chàng, khinh khỉnh hỏi:
- Hai vị cao thủ của Quỷ Bảo cùng đến với ta khi nãy, bị ngươi sát hại cả rồi phải không?
Hoa Sĩ Kiệt nhè nhẹ lắc đầu, không đáp.
Thiếu nữ áo xanh đưa mắt nhìn bốn phía một lượt, kinh ngạc tiếp lời:
- Bọn họ đã châm ngòi nổ rồi sao?
Hoa Sĩ Kiệt lặng lẽ gật đầu, đưa mắt nhìn cô gái soi mói. Chỉ trong nháy mắt mà khuôn mặt nàng đã liên tiếp thay đổi bốn năm sắc thái khác nhau. Khá lâu sau, nàng lại đột ngột hỏi một cách lạnh lùng:
- Hoa Sĩ Kiệt ! Ta cùng ngươi là kẻ thù, tại sao ngươi không thừa lúc ta hôn mê mà hạ sát đi.
Hoa Sĩ Kiệt cười lạnh mà rằng:
- Quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Hoa mỗ cả đời chưa hề thừa lúc người ta nguy nan mà sát hại đâu.
Thiếu nữ cũng cười khẩy một tiếng, nói:
- Vậy phải chăng ngươi thấy ta có chút nhan sắc mà không đành lòng sát hại ?
Hoa Sĩ Kiệt “hừ” một tiếng, gay gắt cắt ngang:
- Tại hạ chưa khi nào có ý nghĩ hèn hạ ấy! Giờ đây cô nương đã có thể tự đi đứng được, xin rời đi ngay!
Thiếu nữ áo xanh xịu mặt than khẽ đầy u oán:
- Có lẽ nào người cho ta không bằng Phan Quyên Quyên ư? Nếu không tại sao người chẳng yêu ta?
Ba tiếng Phan Quyên Quyên khơi gợi trong tâm trí Hoa Sĩ Kiệt khuôn mặt khả ái dịu hiền của cô gái áo vàng, ân nhân của chàng nơi miếu hoang ngày nào.
- Cô quen với Phan Quyên Quyên ư?
Thiếu nữ áo xanh bĩu môi,”xì”một tiếng rồi đáp:
- Nào phải chỉ quen biết thôi, nàng chính là người em thứ năm trong đám Ngũ Phụng của chúng ta. Những gì giữa hai ngươi, ngươi tưởng ta không biết sao? Thật ra. . .
Nàng ngập ngừng giây lát rồi tiếp:
- Hai người mấy lần gặp gỡ nhau ta đều biết cả! Cũng chính tại ngươi đem lòng yêu Phan Quyên Quyên, ta mới hận ngươi, muốn giết chết ngươi!
Hoa Sĩ Kiệt lấy làm lạ lùng, hỏi:
- Sao lại như thế?
Thiếu nữ thở dài ảo não:
- Lần đầu tiên gặp ngươi trên Kim đỉnh Nga Mi, ta đã thấy yêu ngươi ngay rồi. Lúc đó ta vâng mệnh sư phụ đuổi bắt ngươi, nhưng lại cố ý buông cho ngươi chạy thoát. . . .
Nói tới đây thì hai má nàng đỏ hồng, đầu cúi gằm, giọng buồn rầu tiếp :
- Kịp khi ta phát giác được Phan Quyên Quyên giả trang quái nhân áo vàng phóng thích ngươi, lòng hận càng sâu. Nơi hoang miếu, câu chuyện đối đáp giữa hai người ta đều lén nghe hết cả, niềm hờn ghen nung nấu,ta đã phát thệ sẽ giết ngươi cho kì được, cho nên.
. .
Hoa Sĩ Kiệt gay gắt đón lời;
- Nên cô đã thả Kim Xà Nô để cắn chết tôi phải không?
Thiếu nữ áo xanh lại thở dài:
- Yêu càng nặng, hận càng sâu! Khi con người phải lòng ai hay yêu thích cái gì mà không đoạt được thì luôn có ý định huỷ hoạ cho kì được cái mà mình hằng mơ ước! Ta, ta.
. . đã sống trong sự mâu thuẫn ấy. . .
Hoa Sĩ Kiệt nghe lòng mình rúng động, lặng im nhìn nàng chẳng nói. Thiếu nữ lại chép miệng thở dài ảo não và tiếp:
- Đêm nay, chính ta đã quyết châm thuốc nổ để cùng chết với ngươi nơi hầm sâu. Sống đã chẳng thể đồng sàng, chết quyết đồng mộ mới cam.
Hoa Sĩ Kiệt nghe nói ngầm kinh hãi nhủ thầm:
- Không ngờ cô gái ác độc này lại nặng tình với ta như vậy!
Thiếu nữ dứt lời, đắm đuối nhìn Hoa Sĩ Kiệt một hồi, từ khoé mắt trào ra đôi dòng lệ u hoài. Chàng thật không thể ngờ một ả ma đầu giết người chẳng gớm tay, nhưng tình ý lại đậm đà chung thuỷ đến thế. Chàng lắc đầu, cố xua đi ý nghĩ hắc ám vừa thoáng qua. Hình bóng yêu kiều của Quyên Quyên bỗng dưng hiện ra trước mắt.
- Quyên Quyên. . .
Thiếu nữ nhìn chàng nói:
- Ngươi vẫn chưa quên Quyên Quyên ư? Quyên Quyên. . .
Hoa Sĩ Kiệt hồi hộp hỏi dồn:
- Nàng đã thế nào?
Thiếu nữ cười lạnh:
- Phan Quyên Quyên phản bội bổn giáo, đã bị giáo chủ Xà Hà tiên tử đem về giam giữ tại Xà Yêu hồ, cho bầy rắn độc ngày đêm cắn xé, e là giờ này đã. . .
Hoa Sĩ Kiệt đứng phắt dậy, lẩm bẩm:
- Quyên muội, tội cho nàng. Nếu thoát khỏi Tung Sơn này, ta nhất định sẽ tìm cứu nàng. . . .
Thiếu nữ áo xanh lắc đầu nói:
- Ta chỉ e ngươi chưa kịp đến, nàng đã bỏ mình rồi!
Hoa Sĩ Kiệt mím môi dằn giọng:
- Nếu quả Quyên Quyên bỏ mạng tại Xà Yêu hồ, ta sẽ giết sạch những kẻ trong Xà Yêu hồ, dùng thủ đoạn thảm khốc gấp mười lần đối với Quyên Quyên mới nghe!
Thiếu nữ áo xanh nghe lạnh da lưng, đôỉ sắc mặt, giận dữ quát:
- Ngươi sao quá lãnh tâm vô tình như thế?
Hoa Sĩ Kiệt cười nhạt:
- Ai lãnh tâm, ai vô tình! Là họ tự chuốc lấy. . .
Những tiếng cuối chàng nói thật khẽ, thiếu nữ áo xanh không làm sao nghe được, ánh mắt nàng đang giận dữ chuyển thành sầu ưu, chăm chăm nhìn Hoa Sĩ Kiệt, lộ lên vẻ khao khát chờ đợi. Hoa Sĩ Kiệt bắt gặp luồng nhãn tuyến tha thiết ấy không khỏi dao động tinh thần, ngây ngất bàng hoàng, cơ hồ không còn tự chủ nổi nữa. Song chàng nghĩ tới hành động tàn ác, giết người chẳng gớm tay của nàng, lại đã mấy lần cố tâm hạ sát chàng thì lập
tức quay đầu đi, cử chỉ thật phũ phàng. Thiếu nữ áo xanh đôi môi run rẩy, nghẹn ngào cất lời:
- Ngươi vẫn hận ta, vẫn ghét ta?
Hoa Sĩ Kiệt không đành lòng, quay lại ấp úng:
- Cô nương dung mạo. . . đẹp. . . đẹp như vậy, ai mà ghét cô chứ?
Nàng nghe nói thì tươi ngay nét mặt, nhoẻn cười:
- Thật không? Ngươi không ghét ta nữa thật chăng?
Hoa Sĩ Kiệt vội lắc đầu chuyển sang chuyện khác:
- Chúng ta đừng đề cập chuyện đâu đâu ấy nữa là hơn. Cô nương thương thế đã bớt, chắc không còn gì đáng ngại. Tại hạ xin kiếu!
Dứt lời chàng kín đáo thở dài một tiếng, đoạn quay mình tiến sát tới vách đá định chui qua lỗ nứt nọ. Thiếu nữ áo xanh trông thấy liền hớt hải kêu lên:
- Hoa Sĩ Kiệt, ngươi định vào đó để tìm bức hoạ đồ Băng Quốc phải chăng?
Hoa Sĩ Kiệt quay đầu lại cười gằn:
- Cô nương quả thật lợi hại, nghe lỏm được tất cả những lời trối của Huệ Nguyên đại sư!
Thiếu nữ đỏ bừng mặt, nghĩ thầm:
- Nếu như ta giúp chàng tìm được bức hoạ đồ chỉ dẫn đến Băng Quốc, có thể chàng sẽ đối xử với ta. . .
Nghĩ thế, nên nàng đứng lên, vuốt sơ mái tóc nhỏ nhẹ hỏi:
- Ta sẽ giúp chàng một tay tìm kiếm. Ta hứa sẽ chẳng chạm tới nó là được rồi!
Hoa Sĩ Kiệt bĩu môi “hừ” nhạt một tiếng, quay phắt đầu qua nơi kác:
- Tại hạ không mượn cô nương. Nhưng nếu như cô nương nhất định theo tại hạ chui vào, tại hạ tất phải vì Huệ Nguyên mà báo thù, chừng ấy cô nương đừng trách tại hạ thừa lúc thương thế của cô chưa lành mà ra tay!
Thiếu nữ đứng lặng người một chỗ, ánh mắt ngời lên đáng sợ, giọng run run không dằn được :
- Không ngờ ngươi. . . ngươi. . . vô tình với. . . ta. . . đến thế!
Hoa Sĩ Kiệt nghiêm mặt đáp:
- Giữa tại hạ và cô nương luôn có hố hận thù ngăn cách. Tình cảm đâu thể tồn tại. .
Nói tới đây chàng cảm thấy lời lẽ quá nặng nề nên bỏ lửng câu nói bằng một tiếng thở dài, rồi tiếp:
- Trên đời này, ngoài Quyên Quyên ra, tại hạ không thể yêu người con gái nào khác. Huống chi cô nương lại là kẻ thù của tại hạ?
Thiếu nữ càng đau đớn, thân hình run rẩy:
- Ta sẽ không bao giờ truy sát chàng nữa. Từ đêm nay, ta không còn là kẻ thù của chàng nữa. Nếu chàng không chịu tin, ta có một cách khiến chàng phải tin.
Nàng nói tới đây liền nhấc cao chưởng lên, nhắm ngay huyệt Thái Dương của mình vỗ xuống. Hoa Sĩ Kiệt hoảng hốt, níu cứng tay nàng lại, thở dài lộ vẻ khó xử:
- Cô nương hà tất phải làm như thế. Tại hạ chỉ là hạng phàm phu tục tử, không đáng để cô nương để dạ ưu ái thế ấy! Xin hãy bảo trọng lấy thân. Chào cô!
Thiếu nữ vội giơ tay ra ghì chéo áo chàng trở lại, răng cắn lấy môi, ánh mắt đượm vẻ u hờn, cất lời thiểu não:
- Chàng sao vẫn còn giận ta. Chuyện truy sát ngày xưa. . . ôi, chẳng qua chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Mệnh lệnh của sư phụ, ta làm sao. . .
Hoa Sĩ Kiệt khoát tay ngắt lời:
- Chuyện đã qua coi như mây khói, tại hạ không nhắc đến nữa, cô nương khỏi bận tâm! Cuộc đời là thế, số mệnh đã an bài, sức người sao có thể cưỡng lại được?
Bỗng dưng tấm thảm kịch đẫm máu trên Kim đỉnh Nga Mi hiện rõ trong đầu chàng. Nếu chẳng phải có Phan Quyên Quyên, có lẽ chàng đã bỏ xác nơi chân núi Nga Mi vì Yêu Xà Chỉ của kẻ địch rồi. Thế mà giờ đây, kẻ cứu sống chàng lại vì chàng mà lâm vào cảnh bất hạnh, ngày đêm bị bầy rắn độc cắn xé da thịt, còn chàng lại bó tay bất lực không sao có thể cứu nàng. ý niệm ấy như muôn ngàn mũi kim nhọn đâm chích tâm tư. Chàng xót xa khẽ lắc đầu, buông một tiếng thở dài não ruột. Thiếu nữ áo xanh thấy chàng như vậy không khỏi đau lòng, buông lời ướm dọ:
- Quyên Quyên có lẽ đã chết rồi. Chàng dù có nhớ nhung cũng có ích chi! Tại sao con người không chịu tin vào thực tế, lại cứ mơ chuyện hão huyền? Phải chăng bởi sắc đẹp ta không sánh được với Quyên Quyên?
Hoa Sĩ Kiệt ngắm nàng hồi lâu, bàng hoàng thốt lên:
- Cô nương đẹp lắm!
Thiếu nữ thổn thức:
- Vậy cớ gì chàng chẳng yêu ta?
Hoa Sĩ Kiệt nhẹ thở dài:
- Đã vô duyên vô phận, khó nói được chữ yêu! Người yêu duy nhất trong đời ta vẫn là Quyên Quyên, dù nàng có hoá thành cát bụi. Lòng ta vẫn mãi yêu nàng!
Dứt lời, chàng quay phắt người, chui nhanh vào trong vách đá, không dám ngoái đầu nhìn lại. Thiếu nữ thấy Hoa Sĩ Kiệt quá hững hờ với mình,đau đớn lẫn căm hờn mím môi gọi lớn:
- Hoa Sĩ Kiệt! Hoa Sĩ Kiệt!
Nhưng chỉ có âm vang vách đá rền rĩ vọng lại mà không hề nghe tiếng đáp trả lại của chàng. Nàng đau xót lắc nhẹ đầu. Quá bi thương nên nội thương tái phát, máu huyết trong cơ thể lập tức trào ra, nàng mở miệng mửa ra một vòi màu tươi. Tay đỡ lấy ngực, nàng loạng choạng men theo vách đá lần vào trong.
Hoa Sĩ Kiệt sau khi lọt vào thạch động thứ hai, lúc đầu thấy trước mặt tối om như mực, chàng vội nhắm mắt lại,chờ cho mắt quen dần với bóng tối mới từ từ mở mắt ra. Nhìn thấy cảnh tượng lờ mờ trong động đá, chàng không khỏi sửng sốt. Lòng động vô cùng rộng rãi. Chu vi phải tới hơn năm mươi trượng. Chàng không thể ngờ dưới lòng đất tại Thiếu Lâm Tự lại có một động ngầm lớn tới như vậy. Giữa động lại có một toà miếu nguy nga như cung điện, chỉ hơi không cao ráo bằng. Cửa miếu đóng kín. Chàng thận trọng bước tới
bên cửa, thình lình nhận thấy một luồng gió lạnh lẽo thốc tới, khiến chàng lạnh run, hắt hơi luôn mấy lượt. Chàng vội vận chân khí điều hoà cơ thể cho ấm áp trở lại. Đoạn đưa tay gõ nhẹ lên cánh cửa. Bất ngờ “két”một tiếng. Cánh cửa tự động mở toang ra ngoài. Hoa Sĩ Kiệt hoảng hốt nhảy vọt ra sau bốn năm bước, nghĩ thầm:”Trong ấy nếu không có người, tất cũng có cơ quan mai phục. . . ”Đưa mắt nhìn vào thấy bên trong là một đại điện tối om, chẳng thấy vật chi khác lạ. Chàng thở phào một tiếng, tâm trí bớt căng thẳng phần nào. Chàng cẩn thận tiến vào từng bước một. Chợt nhìn lên thấy trên vách cửa có ghi tám chữ to màu xanh lấp lánh:
Tiến vào nửa bước, tán mạng như chơi!
Bên cạnh tám chữ to lấp lánh như lân tinh ấy, lủng lẳng tám chiếc đầu lâu trắng hếu, hai hố mắt đen ngòm nhìn về phía chàng như đe doạ. Trông thật khủng khiếp. Hoa Sĩ Kiệt rùng mình ớn lạnh,trán tức thì lấm tấm mồ hôi. Chần chừ hồi lâu. Chàng cất tiếng cười nhạt:
- Tại hạ thật không tin là tiến vào nửa bước có thể bỏ mạng được. Tại hạ cứ thử bước vào coi ai làm gì được tại hạ!
Đôi mắt chàng ngời ánh lên, như muốn chọc thủng màn tối âm u trong điện. Đôi mày sắc như mũi kiếm hơi nhíu lại, chàng ngạo nghễ tiến vào trong. Vừa đặt chân qua ngưỡng cửa, không khí đang âm trầm lặng lẽ bỗng vèo lên tiếng xé gió. Hai luồng kình phong từ hai phía ập tới đột kích. Tiếp sau đó, hai bóng đen to lớn đồng loạt nhảy bổ tới. Hoa Sĩ Kiệt thảng thốt ồ lên một tiếng, song chưởng phân ra hai phía đẩy thẳng vào hai bóng đen. Chỉ nghe hai tiếng “bịch”, “bịch”. Hai bóng đen nọ lập tức ngã ngược ra sau. Nhìn kĩ, té ra là hai bộ xương khô. Hai thanh kiếm trên tay hai bộ xương bị chưởng kình của chàng quét văng ra xa tít. Hoa Sĩ Kiệt không khỏi bật cười:
- Trò chơi trẻ con đó cũng đòi lấy mạng ta sao?
Chàng tiếp tục thẳng bước vào điện. Chợt thấy trên vách đá hiện ra bảy đạo hào quang xanh biếc. Bảy luồng lục quang nọ chỉ ngời lên một chút rồi tắt lịm mất. Hoa Sĩ Kiệt lấy làm lạ, quát to:
- Trong điện này vị nào đang núp trong bóng tối sử các cơ quan, xin bước ra ngay!
Đột nhiên, sau lưng chàng có tiếng gọi to:
- Kiệt ca mau lui ra, bảy đạo lục quang ấy. . .
Hoa Sĩ Kiệt kinh hãi giật mình. Quay đầu nhìn lại thấy nơi bục cửa hiện rõ dáng dấp một nàng con gái, tóc tai rối bời, thần sắc tiều tuỵ, khoé miệng còn rỉ máu tươi. Chính là thiếu nữ áo xanh:Tạ Trinh Trinh.
Hoa Sĩ Kiệt hừ mũi một tiếng, dửng dưng hỏi:
- Tại sao?
Tạ Trinh Trinh vội đáp:
- Đây là Thất Độc Thần Kiếm. Người chạm phải tất chết. . .
Hoa Sĩ Kiệt cười khẩy, tỏ vẻ nghi ngờ:
- Do đâu mà cô biết đây chính là Thất Độc Thần Kiếm?
Tạ Trinh Trinh không chút phật ý, vẫn dịu dàng đáp:
- Lúc sắp khởi hành đến Thiếu Lâm Tự, sư phụ đã cảnh báo qua là Thất Độc Thần Kiếm Lang Sơn Quân-kẻ bảy mươi năm trước tưởng như đã chết khi từ tuyệt đỉnh Tung Sơn rơi xuống-có thể vẫn còn sống.
Hoa Sĩ Kiệt cười nhạt chen ngang:
- Cô dừng ăn nói hàm hồ. Thất Tuyệt Thần Kiếm Lang Sơn Quân đã chết từ thưở nào, làm gì còn sống mà có Thất Độc Thần Kiếm?
Tạ Trinh Trinh bực mình thở dài:
- Sao lại không nhận ra bảy luồng hào quang biêng biếc liền thành một khối tựa như...
Vừa nói tới đây, bảy đạo lục quang nọ lại khẽ bừng sáng lên, tiếp đó là tiếng xé gió veo veo. Luồng lục quang nọ lại bất thình lình xẹt bắn lại. Tạ Trinh Trinh trong lúc nguy cấp ấy vội ngửa người, chân quay nhanh một vòng mới tránh khỏi luồng hào quang nọ trong chân tơ kẽ tóc, đồng thời hốt hoảng la lên:
- Hương Vĩ Kiếm đó! Kiệt ca mau tránh đi!
Hoa Sĩ Kiệt đâu đợi nàng cảnh giác, sớm đã nhấc mình lên cao hơn trượng, vừa vặn luồng hào quang lướt vèo qua chân. Hai người chưa kịp hoàn hồn, lại vù lên một tiếng, kèm theo là hai luồng sáng xanh phân thành đôi xẹt vụt tới hướng hai người, uy lực cùng tốc độ so với lần trước còn ghê gớm gấp mấy lần. Hai người tái mặt hãi hùng, nhưng bản năng thúc đẩy họ xoay nhanh người tránh khỏi. Hoa Sĩ Kiệt trong thời gian cấp bách ấy, còn đủ bình tĩnh xoay tay cong lại một chưởng. Chưởng chưa tống ra hết đà, hai luồng sáng xanh nọ bỗng từ hai phía tả hữu uốn lại thành một hình cánh cung lao thẳng về phía chàng. Hoa Sĩ Kiệt cả sợ vội theo thế”Lại lư đã cổn”ngửa người đưa con ó lên trời, tựa như một thớt lửa, lăn tròn một hơi đến giữa điện. Thân hình chàng vô tình chạm vào bàn thờ bày nơi giữa điện. Một tiếng “rắc” vang lên, tiếp theo là một tiếng sắt đá rít két nữa, bảy luồng hào quang bỗng dưng tắt lịm. trong điện nhất thời tối om như mực.
Tạ Trinh Trinh lăn tròn tới bên Hoa Sĩ Kiệt kêu lên nho nhỏ:
- Ghê thật!
Nàng vụt nhỏm dậy, lo lắng gọi lên:
- Kiệt ca, huynh có bị thương chăng?
Tiếng nói chứa chan tình ý, rất đỗi tha thiết. Hoa Sĩ Kiệt không khỏi xúc động :
- Nàng gọi ta với sự âu yếm như thế, lại có vẻ rất lo lắng cho ta. Nàng thật lòng yêu ta chăng?
Tạ Trinh Trinh lại bằng giọng thật buồn, nói tiếp:
- Kiệt ca, vẫn còn giận muội sao:Tại sao không đáp lời? ôi chao! . . . Toà điện này sao mà đáng sợ. . . muội sợ quá đi mất! Kiệt ca. . . Kiệt ca ôm muội đi!
Miệng nói, tay nàng đã ôm chặt lấy eo ếch Hoa Sĩ Kiệt chẳng chịu buông. Hoa Sĩ Kiệt tim không ngừng nhảy lên trong lồng ngực. Thình thịch, thật dữ dội. Chưa bao giờ chàng được cùng một người con gái gần gũi thân mật như thế này. . .
Từ ấu thơ đã sống trên núi Nga Mi, suốt ngày chỉ thấy rừng tùng xanh và suối biếc, rừng rậm núi cao, tai chỉ quen nghe tiếng chuông sáng trống chiều. Nga Mi gặp đại biến, chàng phải rong ruổi giang hồ, bị người dồn đuổi truy sát, gặp toàn cảnh phẫn uất bi thương. Vì thế, chuyện nam nữ chưa từng nghĩ tới. Giờ đây bỗng dưng được một cô gái sắc
nước hương trời ôm chặt chẳng rời, bảo sao chàng chẳng sung sướng, hồi hộp chết ngất đi được?
Nhưng Hoa Sĩ Kiệt bỗng nhớ lại đoạn huyết sử đẫm máu của sư môn chàng trên Kim đỉnh Nga Mi, chàng vụt thấy ghê tởm, liền giơ tay đẩy mạnh Tạ Trinh Trinh ra, gay gắt thốt lên:
- Cô nương lí nào không biết câu :Nam nữ thọ thọ bất thân, không hiểu cái qúy giá mà người con gái thường giữ gìn?
Tạ Trinh Trinh mặt đỏ ửng, cúi mặt đápnhỏ:
- Nơi đây chẳng có bóng người, chỉ có Kiệt ca với muội mà thôi, can chi mà câu nệ lễ giáo? Tại sao Kiệt ca đối với muội lại lãnh đạm tới vậy?
Bất thần có tiếng cười vang lên:
- Con quỷ nhỏ, sao ngươi biết nơi đây chẳng có người?
Cả hai cùng giật bắn người, đứng phắt dậy lơ láo nhìn quanh. . . ánh mắt họ bắt gặp trên bệ thờ nơi đại điện, hai ánh hào quang xanh ngời biếng biếc đang chiếu thẳng về phía họ.
Hoa Sĩ Kiệt nhìn kĩ hồi lâu mới nhận ra được hai đạo hào quang tròn trịa kia phát ra từ hai con mắt của một lão già áo đen đang ngồi xếp bằng trên bục thờ. Lại đưa mắt ngắm diện mão lão, chàng không khỏi sợ hãi, lùi luôn năm sáu bước, buột hỏi:
- ¤ng là người hay là quỷ?
Vì lão già nọ tóc dài xấp xoã gần tới chân, rối như ổ chuột, phủ cả mặt mày. Mắt lồi, miệng sứt, mũi chả còn hình,Trên gò má lại nằm vắt ngang bảy tám vết sẹo đỏ hỏn, râu trắng phủ ra ngực. Xem tuổi tác ít ra cũng hơn trăm, bảo sao Hoa Sĩ Kiệt không sợ hãi.
Nơi điện lúc ấy lại thêm một luồng gió mạnh không hiểu từ đâu thốc tới khiến chàng không khỏi rùng mình mấy lượt.
Quái nhân áo đen bỗng cười lên mấy tiếng the thé nghe như quỷ rúc đêm sâu, ồm ồm cất tiếng hỏi:
- Tên tuổi của lão đã chết theo thời gian dư bảy mươi năm trời. Mấy bé con cứ gọi lão phu là quỷ hay yêu ma gì cũng chẳng sao!
Lão già lại trỗ lên mấy tiếng cười the thé, tiếp:
- Ranh con kia xuất thân từ phái nào, có thể đẩy dời phiến đá trên hai ngàn cân, lại có thể thoát được hai lần đột kích của lão phu, thân thủ phi phàm! Càng đáng khen hơn, ngươi có thể tìm ra cơ quan bí mật của lão phu, ngăn được Thất Độc Thần Kiếm, còn mời được lão phu từ dưới đất sâu trồi đầu lên đây. Ranh con, tài hoa xuất chúng lắm!
Hoa Sĩ Kiệt nghe nói thầm thẹn trong lòng. Té ra lúc chàng lăn tròn, đã ngẫu nhiên chạm phải bục thờ, chạm trúng đầu mối cơ quan, nào phải chàng sáng suốt tìm ra cơ quan chi! Chàng định thần tìm lại can đảm, dõng dạc cất lời:
- Lão tiền bối quá khen. Tiền bối phải chăng chính là Thất Độc Thần Kiếm lang Sơn Quân, đệ nhất cao thủ mà bảy mươi năm trước lừng danh trong giang hồ?
Lão già ha hả cười to:
- Chính thế! Giỏi thật! Ai nói cho ngươi biết thế?
Hoa Sĩ Kiệt đáp:
- Vãn bối thường nghe gia sư nhắc nhở chuyện bảy mươi năm trước Thất Độc Thần Kiếm Lang Sơn Quân đại chiến trên tuyệt đỉnh Tung Sơn. . .
Thất Độc Thần Kiếm vụt hét lên một tiếng, ngắt lời Hoa Sĩ Kiệt:
- Đừng nhắc lại nữa! Lần đó lão phu trúng phải gian kế của bọn chúng, tuy rằng bị đánh rớt xuống vực sâu muôn trượng, nhưng ta vẫn không chết. . .
¤ng lão ngừng lại thở dài một tiếng, đoạn tiếp lời:
- Lão phu lết được vào động này, ở lì đây tu luyện hơn bảy mươi năm qua, đồng thời cũng trả được phần nào mối thù.
Dứt lời, tay phải lão khẽ nhấn lên mặt hương án, đại điện lập tức hiện ra hai mươi bốn đôi bảo ngọc chiếu sáng khắp điện tỏ rõ như ban ngày. Hoa Sĩ Kiệt thấy những viên châu ấy đều là vật báu giá liên thành, và vị trí của hai mươi bốn đôi châu ấy, ngầm hợp thành thế trận ngũ hành,Chàng lặng người kinh ngạc.
Giữa khi ấy, Thất Độc Thần Kiếm hai tay đột nhiên chộp vút về hướng vách đá. ”Kẹt” một tiếng khẽ,tức thì nơi tiếp mối của tấm tường đá lập tức hiện ra một lỗ trống, bên trong la liệt xương khô cùng mấy chiếc tăng bào.
Thất Độc Thần Kiếm đưa tay chỉ vào đó cười hà hà:
Thất Độc Thần Kiếm tuy tuyệt tích giang hồ trên bảy mươi năm, nhưng Thiếu Lâm Tự cũng giảm đi một số tăng lữ cao nhân!
Hoa Sĩ Kiệt kinh ngạc hỏi:
- Phải chăng họ vì tìm tiền bối mà bị hạ sát ?
Thất Độc Thần Kiếm lắc đầu, cười khẩy:
- Bọn họ đều cho lão phu đã bỏ mạng dưới vực sâu Tung Sơn, nào đi tìm lão phu lamg gì. Bọn họ chính là muốn tìm những chữ lão phu viết trên phiến đá nơi cửa động. Lòng tham khiến họ tự dẫn xác vào động để chết dưới ngọn Thất Độc Thần Kiếm của lão phu!
Hoa Sĩ Kiệt nghe nói, không khỏi bất mãn lắc đầu:
- Đúng lắm! Trên vách đá bên ngoài có nói tới bản đồ Băng Quốc, một bảo vật không gì quý hơn. Bảo sao họ chẳng động lòng tham chiếm đoạt. Lão tiền bối dùng phương pháp ấy gạt họ vào động, xuất kì bất ý hạ sát họ một cách dễ dàng. . .
Thất Độc Thần Kiếm quát to:
- Ranh con câm miệng! Ai bảo chúng làm hoà thượng mà lục căn không thanh tịnh. Năm xưa nếu không phải chúng cậy đông hợp công muốn chiếm bức địa đồ Băng Quốc trên người lão phu thì lão phu đâu có gặp cảnh bất hạnh này!
Tạ Trinh Trinh nãy giờ đứng im bên cạnh vụt hỏi:
- Bức địa đồ Băng Quốc thật có trong động này sao? Lời của Huệ Nguyên đại sư quả nhiên chẳng sai!
Thất Độc Thần Kiếm xoay ánh mắt xanh biếc nhìn về phía nàng, cười nhạt:
- Phải! Có trong động này! Kẻ nào có được bảy tấm hoạ đồ sẽ vào được Băng Quốc luyện thành tuyệt thế võ công. Đáng tiếc, lão phu chẳng còn. . .
Chợt nhận ra mình lỡ lời, Thất Độc Thần Kiếm im bặt chẳng nói tiếp nữa. Tạ Trinh Trinh sốt ruột gặng hỏi:
- Lão tiền bối chẳng còn cái gì? Đã có hoạ đồ chỉ dẫn tới Băng Quốc, sao không tới đó để luyện thành tuyệt thế võ công?
Thất Độc Thần Kiếm thoáng giật mình, lọ vẻ giận dữ thét:
- Ai mượn con nha đầu thối mi hỏi tới những cái đó? Ngươi hết muốn sống nữa chăng?
Bàn tay phải của lão cấp thời đẩy ra một luống kình phong cực kì uy mãnh cuốn thẳng về phía cô gái. Trinh Trinh thất sắc tràn người tránh đi. Hoa Sĩ Kiệt chẳng chút chần chừ, lẹ làng phóng chưởng đón thẳng thế tấn công của Thất Độc Thần Kiếm.
Bùng!
Một tiếng nổ thật to. Hoa Sĩ Kiệt bật người ra sau một bước mới gưỡng vững dược thân hình. Thất Độc Thần Kiếm thảng thốt kêu lên:
- Đồ đệ của Thất Sát Thần bà? Mụ ta còn sống sao?
Hoa Sĩ Kiệt không đáp mà hỏi lại:
- Tại sao tiền bối lại đánh kẻ đã bị thương?
Tạ Trinh Trinh vô cùng xúc động, nhào tới ôm lấy Sĩ Kiệt, cười sung sướng:
- Kiệt ca, đúng là huynh đã yêu muội rồi! Đa tạ ân cứu mạng, muội, muội vui lắm. . .
Hoa Sĩ Kiệt lạnh lùng đẩy nàng ra, nói:
- Ai yêu cô nương, xin cô nương đừng ăn nói hàm hồ!
Tạ Trinh Trinh tái mặt. quay đầu đi, nước mắt lưng tròng. Hoa Sĩ Kiệt thấy vậy biết mình quá lời, thở dài tiếp:
- Tại hạ tầm trí rối rắm, nên lời nói có phần khiếm nhã. . .
Thất Độc Thần Kiếm bỗng cười the thé, khiến hai người giật mình, nhớ lại tình cảnh hiện giờ của mình. Hoa Sĩ Kiệt nghe giọng cười thì rùng mình ớn lạnh. Cố định thần, chàng hướng về phía Thất Độc Thần Kiếm, vòng tay xá một xá, rồi chậm rãi cất lời:
- Vãn bối đêm nay vâng lời trối của Huệ Nguyên đại sư mà tìm vào động này lấy bức địa đồ. Chẳng ngờ vật báu đã có chủ. Vậy vãn bối xin cáo lui!
Dứt lời quay lưng tìm lối trở ra. Thất Độc Thần Kiếm vụt quát lớn:
- Đứng lại!
Hoa Sĩ Kiệt thầm kinh hãi xoay nhanh lại hỉ:
- Lão tiền bối còn điều chi chỉ dạy?
Thất Độc Thần Kiếm hừm to một tiếng:
- Từ hơn bảy mươi năm nay, không kẻ nào vào động mà sòn sống sót trở ra. Trừ phi võ công cao hơn lão phu. Ranh con ngươi đã có thể đẩy nổi phiến đá hai ngàn cân, tất phải là bực thần đồng, lão phu. . .
Hoa Sĩ Kiệt liền nhíu mày ngắt lời:
- Phiến đá ấy do chất nổ mà bị phá vỡ, không phả do vãn bối đủ sức. Tin hay không tuỳ tiền bối. Vãn bối không phải hạng người hiếp nhược cầu luỵ kẻ khác. Nếu lão tiền bối nhất định ra tay, vãn bối phải đành múa rìu qua mắt thợ vậy!
Thất Độc Thần Kiếm ánh mắt ngời lên xanh biếc tựa thép lạnh chiếu thẳng về phía chàng. Hoa Sĩ Kiệt không mảy may e sợ, ngạo nghễ đón lấy ánh nhìn ấy. Thất độc Thần Kiếm nhìn chàng một lúc lâu, rồi ngửa cổ cười sằng sặc:
- Ranh con khá lắm! Thái Sơn đổ trước mắt cũng không nao núng. Quả không hổ danh đệ tử của Thất Sát Thần Bà. Song với võ công non yếu của ngươi, giao đấu với lão phu thì e là không công bằng cho lắm!
Hoa Sĩ Kiệt không hiểu ý, hỏi lại:
- Vậy thế nào mới gọi là công bằng?
Thất Độc Thần Kiếm nghiêm giọng:
- Trận so tài khi công phu hai bên ngang nhau mới gọi là công bằng. Lão phu đã dư trăm, ngươi mới hai mươi tuổi. Lão phu thắng ranh con mi một chiêu nửa thức cũng khiến thiên hạ chê cuời mắng lão phu ỷ lớn hiếp nhỏ. Cho nên lão muốn dạy cho mi trước bảy chiêu thức của Thất Độc Thần Kiếm ta, sau đấy tỉ thí cũng chưa muộn.
Hoa Sĩ Kiệt bàng hoàng nhủ thầm:”Từ lâu nghe danh bảy thức Thất Đọc Thần Kiếm là nhất tuyệt võ lâm. Từ khi Lang Sơn Quân rơi xuống vực thì cũng bặt tăm tích. Không ngờ bảy mươi năm sau Lang Sơn quân lại có ý truyền thụ cho ta! ”
Tạ Trinh Trinh thấy chàng mãi tư lự không đáp thì sốt ruột thúc giục:
- Kiệt ca, còn chưa quỳ xuống vái tạ? Lão tiền bối Thất Độc Thần Kiếm có ý tốt muốn truyền thụ võ công cho huynh đó!
Thất Độc Thần Kiếm trợn mắt quát to:
- Con ranh, ai mượn mi thài lai lắm chuyện? Lão phu giết mi trước!
Dứt lời, tay trái vỗ nhẹ lên hương án, giữa điện đột nhiên bừng sáng bảy luồng hào quang xanh biếc. Một trong bảy luồng hào quang đó bỗng “vèo” một tiếng xẹt thẳng về phía nàng với tốc độ nhanh thật không thể tả. Trinh Trinh mắt thấy mà không sao tránh kịp, tưởng phen này tán mạng dưới luồng lục quang đó rồi. Bất thần, một bóng người động thân hình, kẹp Trinh Trinh vào nách, rồi liền đó, người ấy bật người lôn trái ra sau, kéo theo nàng lăn tròn trên đất, vừa vặn tránh khỏi luồng lục quang lướt véo qua đỉnh đầu.
Thất Độc Thần Kiếm trông thấy chắt lưỡi khen thầm:
- Chiêu pháp Đồ Giao tuyệt thật! Nể Thất Sát Thần Bà, lão phu dung mạng cho con ranh mi một phen. Khôn hồn mau xéo đi!
Tạ Trinh Trinh chui khỏi cánh tay Hoa Sĩ Kiệt, ưỡn ẹo đứng lên xá chàng một xá:
- Kiệt ca, đa tạ ơn cứu mạng lần thứ hai của huynh!
Hoa Sĩ Kiệt sa sầm nét mặt lạnh lùng:
- Cô nương bất tất phải nói chuyện ân nghĩa. Hãy mau rời đi là hơn! Tạ Trinh Trinh đong đưa người làm duyên:
- Kiệt ca thật muốn so tài cùng Thất Độc Thần Kiếm chăng? Muội sao có thể an tâm rời khỏi chứ? Muội chẳng đi đâu cả!
Hoa Sĩ Kiệt cười khẩy, gằn giọng:
- Tại hạ tỉ thí so tài không mượn cô nương quan tâm! Trời sắp sáng rồi kia. Cô có nhiệm vụ phải giết sạch Thiếu Lâm Tự thì tìm đường lên mà thi hành. Lát đây thế nào tôi cũng trở lên trên ấy!
Tạ Trinh Trinh buồn bã chép miệng:
- Muội đối với huynh một dạ yêu thương, vậy mà tới giờ huynh vẫn chưa chịu tha thứ cho muội sao?
Hoa Sĩ Kiệt giận dữ thét:
- Tại hạ đã nói bao nhiêu lần rồi.Tại hạ không thể yêu cô nương được.
Tạ Trinh Trinh mặt xanh ngắt, toàn thân run rẩy như lên cơn sốt, ánh
mắt căm phẫn như muốn ăn tươi nuốt sống chàng.Hoa Sĩ Kiệt vẫn tảng lờ, quay mặt đi nơi khác. Tạ Trinh Trinh nghiến răng căm hờn:
- Hoa Sĩ Kiệt! Ngươi hãy nhớ lấy! Hôm nay ngươi tàn nhẫn với ta như thế. Sẽ có ngày ngươi mở mắt ra mà nhìn hậu quả ngày hôm nay!
Dứt lời, nàng quay nhanh người , cắm đầu chạy trở ra, trong đường hầm văng vẳng vọng lại tiếng khóc ai oán căm hờn của nàng, mỗi lúc một xa dần...
- Nếu một khi tạc dược đã nổ thì gã quái nhân áo xanh ắt phải xác tan thành mảnh vụn!
Thời gian cấp bách không cho chàng đủ thời gian để suy nghĩ thiệt hơn. Hoa Sĩ Kiệt mím môi gắng sức nhỏm phắt dậy, chẳng chút chần chừ, xốc lấy quái nhân áo xanh và lùi nhanh ra đằng sau.
Con người mỗi khi đứng trước cái chết, tiềm lực bản thân cũng theo đó vùng dậy mà giành lấy sự sống, do đó, Hoa Sĩ Kiệt dù đang bị trọng thương song bản năng sinh tồn khiến đã khiến cơ thể chàng phát huy sức mạnh tiềm tàng, vẫn có thể bòng nổi quái nhân áo xanh nhảy vọt ra xa bảy tám trượng.
Tuy thế hơi nổ cũng đủ dư lực hất văng hai người tuốt ra và cùng ngất đi cùng lúc ấy.
Trải qua chẳng biết bao lâu thời gian, Hoa Sĩ Kiệt rên lên một tiếng và dần dần tỉnh lại.
Chàng hé mắt ra nhìn thấy thân hình mình bị chôn lấp gần kín. Hết nửa khúc giữa lớp đất cát của trần hầm bị đổ sụp, hai tay mình vẫn còn ôm cứng quái nhân áo xanh chưa buông!
Nơi khoé miệng quái nhân áo xanh rỉ hai dòng máu tím, đôi mắt y vẫn nhắm nghiền, hơi thở thoi thóp, chứng tỏ là bị thương khá nặng.
Hoa Sĩ Kiệt đảo mắt nhìn quanh bốn phía, thấy lối trở ra miệng hầm đã bị đất cát đổ xuống bít kín mất rồi. Quay lại thấy phiến đá to sau lưng đã bị sức nổ của tạc dược làm nứt một đường dài, đường kính rộng có hơn hai thước.
Hoa Sĩ Kiệt thử vận khi một lượt, cảm thấy nội thương đã đỡ khá nhiều, tuy thân hình bị vùi trong đất cát song khá may, chẳng bị thương tích chi nặng lắm.
Chàng mừng rỡ đưa mắt nhìn vào kẽ nứt của vách đá thấy bên trong đen ngòm như mực. Thình lình một luồng gió lạnh khủng khiếp từ vết nứt thổi ra khiến chàng lạnh cóng cả người, rùng mình luôn mấy lượt.
Chàng cố tĩnh tâm, nhủ thầm:
- Lời của Huệ Nguyên đại sư, quyết chẳng bao giờ sai, ta nên thừa cơ hội hiếm có này chui vào trong thử xem!
Nghĩ đoạn, chàng đặt nhẹ quái nhân áo xanh xuống đất, định đi vào, song lại chợt nghĩ lại:
- Tuy rằng gã này đã cố tâm sát hại ta, lẽ ra phải giết chết gã mới đáng tội. Nhưng hiện giờ gã đang bị trọng thương, ta thật không nên thừa nguy mà hãm hại. . .
Nghĩ tới đây, chàng quả quyết đưa tay vào túi móc ra hai hoàn thuốc trị thương, mình tự nuốt một hoàn, còn một hoàn nhét vào miệng gã quái nhân áo xanh kia. Nhíu mày tư lự một chút rồi ngồi xếp bằng ngay bên cạnh gã, một tay ấn lên huyệt Linh đài của gã, truyền chân lực giúp gã trị thương.
Độ thời gian một tuần trà, quái nhân áo xanh dần hồi tỉnh, chân mày hơi động đậy, miệng hơi hé mở. Hoa Sĩ Kiệt nửa mừng nửa lo, chăm chú nhìn sự thay đổi trên khuôn mặt xấu xí của quái nhân. Chàng chợt loé lên sự hoài nghi, thật không tin trên đời có một bộ mặt xấu xa đến thế!
Chàng vụt đưa tay cào nhẹ lên mặt quái nhân. . . Quả nhiên, không ngoài dự đoán, trên tay chàng là một chiếc mặt nạ bằng da, còn trong mắt chàng là một trang giai nhân tuyệt thế, tóc mây buông xoã bờ vai. Hoa Sĩ Kiệt sững sờ, thật không ngờ cô gái đẹp nhường ấy lại mang trên mặt chiếc mặt nạ gớm ghiếc như thế. Nhìn kĩ lại, chàng càng ngạc nhiên hơn, vì cô gái xinh đẹp kia chính là thiếu nữ áo xanh mà chàng đã gặp qua sau toà miếu hoang.
Đột nhiên, trong suối tóc của cô gái bỗng có vật động đậy, Hoa Sĩ Kiệt kinh hoàng la lên:
- Kim Xà Nô!
Trong khoảnh khắc, cảnh tượng chàng bị Kim Xà Nô cắn lại hiện nhanh trong óc.
Chàng hấp tấp phóng người vọt xa hơn năm thước đề phòng Kim Xà Nô có thể bay ra mổ cắn. Nhưng hồi lâu không thấy bầy rắn bò ra khỏi đầu, mà chỉ bò loanh quanh những sợi tóc vàng kim thôi. Chàng bớt sợ phần nào, cẩn thận bước trở lại bên thiếu nữ áo xanh, tiếp tục việc trị thương cho nàng.
Qua thời gian độ nửa giờ nữa, thiếu nữ khẽ động rèm mi, rồi từ từ mở mắt ra. Thấy áo mình bị cởi banh ra, Hoa Sĩ Kiệt đang một tay quàng ôm chặt trước ngực, một tay để lên Linh Đài huyệt của nàng, một luồng nhiệt lưu theo đó chầm chậm tuôn vào cơ thể mình thì thẹn hồng đôi má, toan rướn mình vùng dậy. Hoa Sĩ Kiệt vội ngăn lại:
- Cô nương đừng vọng động. Trái lại e rằng tẩu hoả nhập ma, không những võ công không còn, mà người cũng thành tàn phế. . .
Thiếu nữ nghe nói thì nhẹ buông tiếng thở dài, khép kín rèm mi, ngoan ngoãn nằm im trong tay của Hoa Sĩ Kiệt.
Lại thêm nửa giờ nữa trôi qua, Hoa Sĩ Kiệt khẽ hỏi:
- Giờ cô nương cảm thấy thế nào?
Thiếu nữ áo xanh bèn đáp:
- Trong người đã khá thư thái, không còn chi đáng ngại nữa.
Hoa Sĩ Kiệt liền buông tay, lau mồ hôi lấm tấm trên trán, ngửa mặt thở phào một hơi dài.
Thiếu nữ quay phắt lại, trừng mắt nhìn chàng, khinh khỉnh hỏi:
- Hai vị cao thủ của Quỷ Bảo cùng đến với ta khi nãy, bị ngươi sát hại cả rồi phải không?
Hoa Sĩ Kiệt nhè nhẹ lắc đầu, không đáp.
Thiếu nữ áo xanh đưa mắt nhìn bốn phía một lượt, kinh ngạc tiếp lời:
- Bọn họ đã châm ngòi nổ rồi sao?
Hoa Sĩ Kiệt lặng lẽ gật đầu, đưa mắt nhìn cô gái soi mói. Chỉ trong nháy mắt mà khuôn mặt nàng đã liên tiếp thay đổi bốn năm sắc thái khác nhau. Khá lâu sau, nàng lại đột ngột hỏi một cách lạnh lùng:
- Hoa Sĩ Kiệt ! Ta cùng ngươi là kẻ thù, tại sao ngươi không thừa lúc ta hôn mê mà hạ sát đi.
Hoa Sĩ Kiệt cười lạnh mà rằng:
- Quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Hoa mỗ cả đời chưa hề thừa lúc người ta nguy nan mà sát hại đâu.
Thiếu nữ cũng cười khẩy một tiếng, nói:
- Vậy phải chăng ngươi thấy ta có chút nhan sắc mà không đành lòng sát hại ?
Hoa Sĩ Kiệt “hừ” một tiếng, gay gắt cắt ngang:
- Tại hạ chưa khi nào có ý nghĩ hèn hạ ấy! Giờ đây cô nương đã có thể tự đi đứng được, xin rời đi ngay!
Thiếu nữ áo xanh xịu mặt than khẽ đầy u oán:
- Có lẽ nào người cho ta không bằng Phan Quyên Quyên ư? Nếu không tại sao người chẳng yêu ta?
Ba tiếng Phan Quyên Quyên khơi gợi trong tâm trí Hoa Sĩ Kiệt khuôn mặt khả ái dịu hiền của cô gái áo vàng, ân nhân của chàng nơi miếu hoang ngày nào.
- Cô quen với Phan Quyên Quyên ư?
Thiếu nữ áo xanh bĩu môi,”xì”một tiếng rồi đáp:
- Nào phải chỉ quen biết thôi, nàng chính là người em thứ năm trong đám Ngũ Phụng của chúng ta. Những gì giữa hai ngươi, ngươi tưởng ta không biết sao? Thật ra. . .
Nàng ngập ngừng giây lát rồi tiếp:
- Hai người mấy lần gặp gỡ nhau ta đều biết cả! Cũng chính tại ngươi đem lòng yêu Phan Quyên Quyên, ta mới hận ngươi, muốn giết chết ngươi!
Hoa Sĩ Kiệt lấy làm lạ lùng, hỏi:
- Sao lại như thế?
Thiếu nữ thở dài ảo não:
- Lần đầu tiên gặp ngươi trên Kim đỉnh Nga Mi, ta đã thấy yêu ngươi ngay rồi. Lúc đó ta vâng mệnh sư phụ đuổi bắt ngươi, nhưng lại cố ý buông cho ngươi chạy thoát. . . .
Nói tới đây thì hai má nàng đỏ hồng, đầu cúi gằm, giọng buồn rầu tiếp :
- Kịp khi ta phát giác được Phan Quyên Quyên giả trang quái nhân áo vàng phóng thích ngươi, lòng hận càng sâu. Nơi hoang miếu, câu chuyện đối đáp giữa hai người ta đều lén nghe hết cả, niềm hờn ghen nung nấu,ta đã phát thệ sẽ giết ngươi cho kì được, cho nên.
. .
Hoa Sĩ Kiệt gay gắt đón lời;
- Nên cô đã thả Kim Xà Nô để cắn chết tôi phải không?
Thiếu nữ áo xanh lại thở dài:
- Yêu càng nặng, hận càng sâu! Khi con người phải lòng ai hay yêu thích cái gì mà không đoạt được thì luôn có ý định huỷ hoạ cho kì được cái mà mình hằng mơ ước! Ta, ta.
. . đã sống trong sự mâu thuẫn ấy. . .
Hoa Sĩ Kiệt nghe lòng mình rúng động, lặng im nhìn nàng chẳng nói. Thiếu nữ lại chép miệng thở dài ảo não và tiếp:
- Đêm nay, chính ta đã quyết châm thuốc nổ để cùng chết với ngươi nơi hầm sâu. Sống đã chẳng thể đồng sàng, chết quyết đồng mộ mới cam.
Hoa Sĩ Kiệt nghe nói ngầm kinh hãi nhủ thầm:
- Không ngờ cô gái ác độc này lại nặng tình với ta như vậy!
Thiếu nữ dứt lời, đắm đuối nhìn Hoa Sĩ Kiệt một hồi, từ khoé mắt trào ra đôi dòng lệ u hoài. Chàng thật không thể ngờ một ả ma đầu giết người chẳng gớm tay, nhưng tình ý lại đậm đà chung thuỷ đến thế. Chàng lắc đầu, cố xua đi ý nghĩ hắc ám vừa thoáng qua. Hình bóng yêu kiều của Quyên Quyên bỗng dưng hiện ra trước mắt.
- Quyên Quyên. . .
Thiếu nữ nhìn chàng nói:
- Ngươi vẫn chưa quên Quyên Quyên ư? Quyên Quyên. . .
Hoa Sĩ Kiệt hồi hộp hỏi dồn:
- Nàng đã thế nào?
Thiếu nữ cười lạnh:
- Phan Quyên Quyên phản bội bổn giáo, đã bị giáo chủ Xà Hà tiên tử đem về giam giữ tại Xà Yêu hồ, cho bầy rắn độc ngày đêm cắn xé, e là giờ này đã. . .
Hoa Sĩ Kiệt đứng phắt dậy, lẩm bẩm:
- Quyên muội, tội cho nàng. Nếu thoát khỏi Tung Sơn này, ta nhất định sẽ tìm cứu nàng. . . .
Thiếu nữ áo xanh lắc đầu nói:
- Ta chỉ e ngươi chưa kịp đến, nàng đã bỏ mình rồi!
Hoa Sĩ Kiệt mím môi dằn giọng:
- Nếu quả Quyên Quyên bỏ mạng tại Xà Yêu hồ, ta sẽ giết sạch những kẻ trong Xà Yêu hồ, dùng thủ đoạn thảm khốc gấp mười lần đối với Quyên Quyên mới nghe!
Thiếu nữ áo xanh nghe lạnh da lưng, đôỉ sắc mặt, giận dữ quát:
- Ngươi sao quá lãnh tâm vô tình như thế?
Hoa Sĩ Kiệt cười nhạt:
- Ai lãnh tâm, ai vô tình! Là họ tự chuốc lấy. . .
Những tiếng cuối chàng nói thật khẽ, thiếu nữ áo xanh không làm sao nghe được, ánh mắt nàng đang giận dữ chuyển thành sầu ưu, chăm chăm nhìn Hoa Sĩ Kiệt, lộ lên vẻ khao khát chờ đợi. Hoa Sĩ Kiệt bắt gặp luồng nhãn tuyến tha thiết ấy không khỏi dao động tinh thần, ngây ngất bàng hoàng, cơ hồ không còn tự chủ nổi nữa. Song chàng nghĩ tới hành động tàn ác, giết người chẳng gớm tay của nàng, lại đã mấy lần cố tâm hạ sát chàng thì lập
tức quay đầu đi, cử chỉ thật phũ phàng. Thiếu nữ áo xanh đôi môi run rẩy, nghẹn ngào cất lời:
- Ngươi vẫn hận ta, vẫn ghét ta?
Hoa Sĩ Kiệt không đành lòng, quay lại ấp úng:
- Cô nương dung mạo. . . đẹp. . . đẹp như vậy, ai mà ghét cô chứ?
Nàng nghe nói thì tươi ngay nét mặt, nhoẻn cười:
- Thật không? Ngươi không ghét ta nữa thật chăng?
Hoa Sĩ Kiệt vội lắc đầu chuyển sang chuyện khác:
- Chúng ta đừng đề cập chuyện đâu đâu ấy nữa là hơn. Cô nương thương thế đã bớt, chắc không còn gì đáng ngại. Tại hạ xin kiếu!
Dứt lời chàng kín đáo thở dài một tiếng, đoạn quay mình tiến sát tới vách đá định chui qua lỗ nứt nọ. Thiếu nữ áo xanh trông thấy liền hớt hải kêu lên:
- Hoa Sĩ Kiệt, ngươi định vào đó để tìm bức hoạ đồ Băng Quốc phải chăng?
Hoa Sĩ Kiệt quay đầu lại cười gằn:
- Cô nương quả thật lợi hại, nghe lỏm được tất cả những lời trối của Huệ Nguyên đại sư!
Thiếu nữ đỏ bừng mặt, nghĩ thầm:
- Nếu như ta giúp chàng tìm được bức hoạ đồ chỉ dẫn đến Băng Quốc, có thể chàng sẽ đối xử với ta. . .
Nghĩ thế, nên nàng đứng lên, vuốt sơ mái tóc nhỏ nhẹ hỏi:
- Ta sẽ giúp chàng một tay tìm kiếm. Ta hứa sẽ chẳng chạm tới nó là được rồi!
Hoa Sĩ Kiệt bĩu môi “hừ” nhạt một tiếng, quay phắt đầu qua nơi kác:
- Tại hạ không mượn cô nương. Nhưng nếu như cô nương nhất định theo tại hạ chui vào, tại hạ tất phải vì Huệ Nguyên mà báo thù, chừng ấy cô nương đừng trách tại hạ thừa lúc thương thế của cô chưa lành mà ra tay!
Thiếu nữ đứng lặng người một chỗ, ánh mắt ngời lên đáng sợ, giọng run run không dằn được :
- Không ngờ ngươi. . . ngươi. . . vô tình với. . . ta. . . đến thế!
Hoa Sĩ Kiệt nghiêm mặt đáp:
- Giữa tại hạ và cô nương luôn có hố hận thù ngăn cách. Tình cảm đâu thể tồn tại. .
Nói tới đây chàng cảm thấy lời lẽ quá nặng nề nên bỏ lửng câu nói bằng một tiếng thở dài, rồi tiếp:
- Trên đời này, ngoài Quyên Quyên ra, tại hạ không thể yêu người con gái nào khác. Huống chi cô nương lại là kẻ thù của tại hạ?
Thiếu nữ càng đau đớn, thân hình run rẩy:
- Ta sẽ không bao giờ truy sát chàng nữa. Từ đêm nay, ta không còn là kẻ thù của chàng nữa. Nếu chàng không chịu tin, ta có một cách khiến chàng phải tin.
Nàng nói tới đây liền nhấc cao chưởng lên, nhắm ngay huyệt Thái Dương của mình vỗ xuống. Hoa Sĩ Kiệt hoảng hốt, níu cứng tay nàng lại, thở dài lộ vẻ khó xử:
- Cô nương hà tất phải làm như thế. Tại hạ chỉ là hạng phàm phu tục tử, không đáng để cô nương để dạ ưu ái thế ấy! Xin hãy bảo trọng lấy thân. Chào cô!
Thiếu nữ vội giơ tay ra ghì chéo áo chàng trở lại, răng cắn lấy môi, ánh mắt đượm vẻ u hờn, cất lời thiểu não:
- Chàng sao vẫn còn giận ta. Chuyện truy sát ngày xưa. . . ôi, chẳng qua chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Mệnh lệnh của sư phụ, ta làm sao. . .
Hoa Sĩ Kiệt khoát tay ngắt lời:
- Chuyện đã qua coi như mây khói, tại hạ không nhắc đến nữa, cô nương khỏi bận tâm! Cuộc đời là thế, số mệnh đã an bài, sức người sao có thể cưỡng lại được?
Bỗng dưng tấm thảm kịch đẫm máu trên Kim đỉnh Nga Mi hiện rõ trong đầu chàng. Nếu chẳng phải có Phan Quyên Quyên, có lẽ chàng đã bỏ xác nơi chân núi Nga Mi vì Yêu Xà Chỉ của kẻ địch rồi. Thế mà giờ đây, kẻ cứu sống chàng lại vì chàng mà lâm vào cảnh bất hạnh, ngày đêm bị bầy rắn độc cắn xé da thịt, còn chàng lại bó tay bất lực không sao có thể cứu nàng. ý niệm ấy như muôn ngàn mũi kim nhọn đâm chích tâm tư. Chàng xót xa khẽ lắc đầu, buông một tiếng thở dài não ruột. Thiếu nữ áo xanh thấy chàng như vậy không khỏi đau lòng, buông lời ướm dọ:
- Quyên Quyên có lẽ đã chết rồi. Chàng dù có nhớ nhung cũng có ích chi! Tại sao con người không chịu tin vào thực tế, lại cứ mơ chuyện hão huyền? Phải chăng bởi sắc đẹp ta không sánh được với Quyên Quyên?
Hoa Sĩ Kiệt ngắm nàng hồi lâu, bàng hoàng thốt lên:
- Cô nương đẹp lắm!
Thiếu nữ thổn thức:
- Vậy cớ gì chàng chẳng yêu ta?
Hoa Sĩ Kiệt nhẹ thở dài:
- Đã vô duyên vô phận, khó nói được chữ yêu! Người yêu duy nhất trong đời ta vẫn là Quyên Quyên, dù nàng có hoá thành cát bụi. Lòng ta vẫn mãi yêu nàng!
Dứt lời, chàng quay phắt người, chui nhanh vào trong vách đá, không dám ngoái đầu nhìn lại. Thiếu nữ thấy Hoa Sĩ Kiệt quá hững hờ với mình,đau đớn lẫn căm hờn mím môi gọi lớn:
- Hoa Sĩ Kiệt! Hoa Sĩ Kiệt!
Nhưng chỉ có âm vang vách đá rền rĩ vọng lại mà không hề nghe tiếng đáp trả lại của chàng. Nàng đau xót lắc nhẹ đầu. Quá bi thương nên nội thương tái phát, máu huyết trong cơ thể lập tức trào ra, nàng mở miệng mửa ra một vòi màu tươi. Tay đỡ lấy ngực, nàng loạng choạng men theo vách đá lần vào trong.
Hoa Sĩ Kiệt sau khi lọt vào thạch động thứ hai, lúc đầu thấy trước mặt tối om như mực, chàng vội nhắm mắt lại,chờ cho mắt quen dần với bóng tối mới từ từ mở mắt ra. Nhìn thấy cảnh tượng lờ mờ trong động đá, chàng không khỏi sửng sốt. Lòng động vô cùng rộng rãi. Chu vi phải tới hơn năm mươi trượng. Chàng không thể ngờ dưới lòng đất tại Thiếu Lâm Tự lại có một động ngầm lớn tới như vậy. Giữa động lại có một toà miếu nguy nga như cung điện, chỉ hơi không cao ráo bằng. Cửa miếu đóng kín. Chàng thận trọng bước tới
bên cửa, thình lình nhận thấy một luồng gió lạnh lẽo thốc tới, khiến chàng lạnh run, hắt hơi luôn mấy lượt. Chàng vội vận chân khí điều hoà cơ thể cho ấm áp trở lại. Đoạn đưa tay gõ nhẹ lên cánh cửa. Bất ngờ “két”một tiếng. Cánh cửa tự động mở toang ra ngoài. Hoa Sĩ Kiệt hoảng hốt nhảy vọt ra sau bốn năm bước, nghĩ thầm:”Trong ấy nếu không có người, tất cũng có cơ quan mai phục. . . ”Đưa mắt nhìn vào thấy bên trong là một đại điện tối om, chẳng thấy vật chi khác lạ. Chàng thở phào một tiếng, tâm trí bớt căng thẳng phần nào. Chàng cẩn thận tiến vào từng bước một. Chợt nhìn lên thấy trên vách cửa có ghi tám chữ to màu xanh lấp lánh:
Tiến vào nửa bước, tán mạng như chơi!
Bên cạnh tám chữ to lấp lánh như lân tinh ấy, lủng lẳng tám chiếc đầu lâu trắng hếu, hai hố mắt đen ngòm nhìn về phía chàng như đe doạ. Trông thật khủng khiếp. Hoa Sĩ Kiệt rùng mình ớn lạnh,trán tức thì lấm tấm mồ hôi. Chần chừ hồi lâu. Chàng cất tiếng cười nhạt:
- Tại hạ thật không tin là tiến vào nửa bước có thể bỏ mạng được. Tại hạ cứ thử bước vào coi ai làm gì được tại hạ!
Đôi mắt chàng ngời ánh lên, như muốn chọc thủng màn tối âm u trong điện. Đôi mày sắc như mũi kiếm hơi nhíu lại, chàng ngạo nghễ tiến vào trong. Vừa đặt chân qua ngưỡng cửa, không khí đang âm trầm lặng lẽ bỗng vèo lên tiếng xé gió. Hai luồng kình phong từ hai phía ập tới đột kích. Tiếp sau đó, hai bóng đen to lớn đồng loạt nhảy bổ tới. Hoa Sĩ Kiệt thảng thốt ồ lên một tiếng, song chưởng phân ra hai phía đẩy thẳng vào hai bóng đen. Chỉ nghe hai tiếng “bịch”, “bịch”. Hai bóng đen nọ lập tức ngã ngược ra sau. Nhìn kĩ, té ra là hai bộ xương khô. Hai thanh kiếm trên tay hai bộ xương bị chưởng kình của chàng quét văng ra xa tít. Hoa Sĩ Kiệt không khỏi bật cười:
- Trò chơi trẻ con đó cũng đòi lấy mạng ta sao?
Chàng tiếp tục thẳng bước vào điện. Chợt thấy trên vách đá hiện ra bảy đạo hào quang xanh biếc. Bảy luồng lục quang nọ chỉ ngời lên một chút rồi tắt lịm mất. Hoa Sĩ Kiệt lấy làm lạ, quát to:
- Trong điện này vị nào đang núp trong bóng tối sử các cơ quan, xin bước ra ngay!
Đột nhiên, sau lưng chàng có tiếng gọi to:
- Kiệt ca mau lui ra, bảy đạo lục quang ấy. . .
Hoa Sĩ Kiệt kinh hãi giật mình. Quay đầu nhìn lại thấy nơi bục cửa hiện rõ dáng dấp một nàng con gái, tóc tai rối bời, thần sắc tiều tuỵ, khoé miệng còn rỉ máu tươi. Chính là thiếu nữ áo xanh:Tạ Trinh Trinh.
Hoa Sĩ Kiệt hừ mũi một tiếng, dửng dưng hỏi:
- Tại sao?
Tạ Trinh Trinh vội đáp:
- Đây là Thất Độc Thần Kiếm. Người chạm phải tất chết. . .
Hoa Sĩ Kiệt cười khẩy, tỏ vẻ nghi ngờ:
- Do đâu mà cô biết đây chính là Thất Độc Thần Kiếm?
Tạ Trinh Trinh không chút phật ý, vẫn dịu dàng đáp:
- Lúc sắp khởi hành đến Thiếu Lâm Tự, sư phụ đã cảnh báo qua là Thất Độc Thần Kiếm Lang Sơn Quân-kẻ bảy mươi năm trước tưởng như đã chết khi từ tuyệt đỉnh Tung Sơn rơi xuống-có thể vẫn còn sống.
Hoa Sĩ Kiệt cười nhạt chen ngang:
- Cô dừng ăn nói hàm hồ. Thất Tuyệt Thần Kiếm Lang Sơn Quân đã chết từ thưở nào, làm gì còn sống mà có Thất Độc Thần Kiếm?
Tạ Trinh Trinh bực mình thở dài:
- Sao lại không nhận ra bảy luồng hào quang biêng biếc liền thành một khối tựa như...
Vừa nói tới đây, bảy đạo lục quang nọ lại khẽ bừng sáng lên, tiếp đó là tiếng xé gió veo veo. Luồng lục quang nọ lại bất thình lình xẹt bắn lại. Tạ Trinh Trinh trong lúc nguy cấp ấy vội ngửa người, chân quay nhanh một vòng mới tránh khỏi luồng hào quang nọ trong chân tơ kẽ tóc, đồng thời hốt hoảng la lên:
- Hương Vĩ Kiếm đó! Kiệt ca mau tránh đi!
Hoa Sĩ Kiệt đâu đợi nàng cảnh giác, sớm đã nhấc mình lên cao hơn trượng, vừa vặn luồng hào quang lướt vèo qua chân. Hai người chưa kịp hoàn hồn, lại vù lên một tiếng, kèm theo là hai luồng sáng xanh phân thành đôi xẹt vụt tới hướng hai người, uy lực cùng tốc độ so với lần trước còn ghê gớm gấp mấy lần. Hai người tái mặt hãi hùng, nhưng bản năng thúc đẩy họ xoay nhanh người tránh khỏi. Hoa Sĩ Kiệt trong thời gian cấp bách ấy, còn đủ bình tĩnh xoay tay cong lại một chưởng. Chưởng chưa tống ra hết đà, hai luồng sáng xanh nọ bỗng từ hai phía tả hữu uốn lại thành một hình cánh cung lao thẳng về phía chàng. Hoa Sĩ Kiệt cả sợ vội theo thế”Lại lư đã cổn”ngửa người đưa con ó lên trời, tựa như một thớt lửa, lăn tròn một hơi đến giữa điện. Thân hình chàng vô tình chạm vào bàn thờ bày nơi giữa điện. Một tiếng “rắc” vang lên, tiếp theo là một tiếng sắt đá rít két nữa, bảy luồng hào quang bỗng dưng tắt lịm. trong điện nhất thời tối om như mực.
Tạ Trinh Trinh lăn tròn tới bên Hoa Sĩ Kiệt kêu lên nho nhỏ:
- Ghê thật!
Nàng vụt nhỏm dậy, lo lắng gọi lên:
- Kiệt ca, huynh có bị thương chăng?
Tiếng nói chứa chan tình ý, rất đỗi tha thiết. Hoa Sĩ Kiệt không khỏi xúc động :
- Nàng gọi ta với sự âu yếm như thế, lại có vẻ rất lo lắng cho ta. Nàng thật lòng yêu ta chăng?
Tạ Trinh Trinh lại bằng giọng thật buồn, nói tiếp:
- Kiệt ca, vẫn còn giận muội sao:Tại sao không đáp lời? ôi chao! . . . Toà điện này sao mà đáng sợ. . . muội sợ quá đi mất! Kiệt ca. . . Kiệt ca ôm muội đi!
Miệng nói, tay nàng đã ôm chặt lấy eo ếch Hoa Sĩ Kiệt chẳng chịu buông. Hoa Sĩ Kiệt tim không ngừng nhảy lên trong lồng ngực. Thình thịch, thật dữ dội. Chưa bao giờ chàng được cùng một người con gái gần gũi thân mật như thế này. . .
Từ ấu thơ đã sống trên núi Nga Mi, suốt ngày chỉ thấy rừng tùng xanh và suối biếc, rừng rậm núi cao, tai chỉ quen nghe tiếng chuông sáng trống chiều. Nga Mi gặp đại biến, chàng phải rong ruổi giang hồ, bị người dồn đuổi truy sát, gặp toàn cảnh phẫn uất bi thương. Vì thế, chuyện nam nữ chưa từng nghĩ tới. Giờ đây bỗng dưng được một cô gái sắc
nước hương trời ôm chặt chẳng rời, bảo sao chàng chẳng sung sướng, hồi hộp chết ngất đi được?
Nhưng Hoa Sĩ Kiệt bỗng nhớ lại đoạn huyết sử đẫm máu của sư môn chàng trên Kim đỉnh Nga Mi, chàng vụt thấy ghê tởm, liền giơ tay đẩy mạnh Tạ Trinh Trinh ra, gay gắt thốt lên:
- Cô nương lí nào không biết câu :Nam nữ thọ thọ bất thân, không hiểu cái qúy giá mà người con gái thường giữ gìn?
Tạ Trinh Trinh mặt đỏ ửng, cúi mặt đápnhỏ:
- Nơi đây chẳng có bóng người, chỉ có Kiệt ca với muội mà thôi, can chi mà câu nệ lễ giáo? Tại sao Kiệt ca đối với muội lại lãnh đạm tới vậy?
Bất thần có tiếng cười vang lên:
- Con quỷ nhỏ, sao ngươi biết nơi đây chẳng có người?
Cả hai cùng giật bắn người, đứng phắt dậy lơ láo nhìn quanh. . . ánh mắt họ bắt gặp trên bệ thờ nơi đại điện, hai ánh hào quang xanh ngời biếng biếc đang chiếu thẳng về phía họ.
Hoa Sĩ Kiệt nhìn kĩ hồi lâu mới nhận ra được hai đạo hào quang tròn trịa kia phát ra từ hai con mắt của một lão già áo đen đang ngồi xếp bằng trên bục thờ. Lại đưa mắt ngắm diện mão lão, chàng không khỏi sợ hãi, lùi luôn năm sáu bước, buột hỏi:
- ¤ng là người hay là quỷ?
Vì lão già nọ tóc dài xấp xoã gần tới chân, rối như ổ chuột, phủ cả mặt mày. Mắt lồi, miệng sứt, mũi chả còn hình,Trên gò má lại nằm vắt ngang bảy tám vết sẹo đỏ hỏn, râu trắng phủ ra ngực. Xem tuổi tác ít ra cũng hơn trăm, bảo sao Hoa Sĩ Kiệt không sợ hãi.
Nơi điện lúc ấy lại thêm một luồng gió mạnh không hiểu từ đâu thốc tới khiến chàng không khỏi rùng mình mấy lượt.
Quái nhân áo đen bỗng cười lên mấy tiếng the thé nghe như quỷ rúc đêm sâu, ồm ồm cất tiếng hỏi:
- Tên tuổi của lão đã chết theo thời gian dư bảy mươi năm trời. Mấy bé con cứ gọi lão phu là quỷ hay yêu ma gì cũng chẳng sao!
Lão già lại trỗ lên mấy tiếng cười the thé, tiếp:
- Ranh con kia xuất thân từ phái nào, có thể đẩy dời phiến đá trên hai ngàn cân, lại có thể thoát được hai lần đột kích của lão phu, thân thủ phi phàm! Càng đáng khen hơn, ngươi có thể tìm ra cơ quan bí mật của lão phu, ngăn được Thất Độc Thần Kiếm, còn mời được lão phu từ dưới đất sâu trồi đầu lên đây. Ranh con, tài hoa xuất chúng lắm!
Hoa Sĩ Kiệt nghe nói thầm thẹn trong lòng. Té ra lúc chàng lăn tròn, đã ngẫu nhiên chạm phải bục thờ, chạm trúng đầu mối cơ quan, nào phải chàng sáng suốt tìm ra cơ quan chi! Chàng định thần tìm lại can đảm, dõng dạc cất lời:
- Lão tiền bối quá khen. Tiền bối phải chăng chính là Thất Độc Thần Kiếm lang Sơn Quân, đệ nhất cao thủ mà bảy mươi năm trước lừng danh trong giang hồ?
Lão già ha hả cười to:
- Chính thế! Giỏi thật! Ai nói cho ngươi biết thế?
Hoa Sĩ Kiệt đáp:
- Vãn bối thường nghe gia sư nhắc nhở chuyện bảy mươi năm trước Thất Độc Thần Kiếm Lang Sơn Quân đại chiến trên tuyệt đỉnh Tung Sơn. . .
Thất Độc Thần Kiếm vụt hét lên một tiếng, ngắt lời Hoa Sĩ Kiệt:
- Đừng nhắc lại nữa! Lần đó lão phu trúng phải gian kế của bọn chúng, tuy rằng bị đánh rớt xuống vực sâu muôn trượng, nhưng ta vẫn không chết. . .
¤ng lão ngừng lại thở dài một tiếng, đoạn tiếp lời:
- Lão phu lết được vào động này, ở lì đây tu luyện hơn bảy mươi năm qua, đồng thời cũng trả được phần nào mối thù.
Dứt lời, tay phải lão khẽ nhấn lên mặt hương án, đại điện lập tức hiện ra hai mươi bốn đôi bảo ngọc chiếu sáng khắp điện tỏ rõ như ban ngày. Hoa Sĩ Kiệt thấy những viên châu ấy đều là vật báu giá liên thành, và vị trí của hai mươi bốn đôi châu ấy, ngầm hợp thành thế trận ngũ hành,Chàng lặng người kinh ngạc.
Giữa khi ấy, Thất Độc Thần Kiếm hai tay đột nhiên chộp vút về hướng vách đá. ”Kẹt” một tiếng khẽ,tức thì nơi tiếp mối của tấm tường đá lập tức hiện ra một lỗ trống, bên trong la liệt xương khô cùng mấy chiếc tăng bào.
Thất Độc Thần Kiếm đưa tay chỉ vào đó cười hà hà:
Thất Độc Thần Kiếm tuy tuyệt tích giang hồ trên bảy mươi năm, nhưng Thiếu Lâm Tự cũng giảm đi một số tăng lữ cao nhân!
Hoa Sĩ Kiệt kinh ngạc hỏi:
- Phải chăng họ vì tìm tiền bối mà bị hạ sát ?
Thất Độc Thần Kiếm lắc đầu, cười khẩy:
- Bọn họ đều cho lão phu đã bỏ mạng dưới vực sâu Tung Sơn, nào đi tìm lão phu lamg gì. Bọn họ chính là muốn tìm những chữ lão phu viết trên phiến đá nơi cửa động. Lòng tham khiến họ tự dẫn xác vào động để chết dưới ngọn Thất Độc Thần Kiếm của lão phu!
Hoa Sĩ Kiệt nghe nói, không khỏi bất mãn lắc đầu:
- Đúng lắm! Trên vách đá bên ngoài có nói tới bản đồ Băng Quốc, một bảo vật không gì quý hơn. Bảo sao họ chẳng động lòng tham chiếm đoạt. Lão tiền bối dùng phương pháp ấy gạt họ vào động, xuất kì bất ý hạ sát họ một cách dễ dàng. . .
Thất Độc Thần Kiếm quát to:
- Ranh con câm miệng! Ai bảo chúng làm hoà thượng mà lục căn không thanh tịnh. Năm xưa nếu không phải chúng cậy đông hợp công muốn chiếm bức địa đồ Băng Quốc trên người lão phu thì lão phu đâu có gặp cảnh bất hạnh này!
Tạ Trinh Trinh nãy giờ đứng im bên cạnh vụt hỏi:
- Bức địa đồ Băng Quốc thật có trong động này sao? Lời của Huệ Nguyên đại sư quả nhiên chẳng sai!
Thất Độc Thần Kiếm xoay ánh mắt xanh biếc nhìn về phía nàng, cười nhạt:
- Phải! Có trong động này! Kẻ nào có được bảy tấm hoạ đồ sẽ vào được Băng Quốc luyện thành tuyệt thế võ công. Đáng tiếc, lão phu chẳng còn. . .
Chợt nhận ra mình lỡ lời, Thất Độc Thần Kiếm im bặt chẳng nói tiếp nữa. Tạ Trinh Trinh sốt ruột gặng hỏi:
- Lão tiền bối chẳng còn cái gì? Đã có hoạ đồ chỉ dẫn tới Băng Quốc, sao không tới đó để luyện thành tuyệt thế võ công?
Thất Độc Thần Kiếm thoáng giật mình, lọ vẻ giận dữ thét:
- Ai mượn con nha đầu thối mi hỏi tới những cái đó? Ngươi hết muốn sống nữa chăng?
Bàn tay phải của lão cấp thời đẩy ra một luống kình phong cực kì uy mãnh cuốn thẳng về phía cô gái. Trinh Trinh thất sắc tràn người tránh đi. Hoa Sĩ Kiệt chẳng chút chần chừ, lẹ làng phóng chưởng đón thẳng thế tấn công của Thất Độc Thần Kiếm.
Bùng!
Một tiếng nổ thật to. Hoa Sĩ Kiệt bật người ra sau một bước mới gưỡng vững dược thân hình. Thất Độc Thần Kiếm thảng thốt kêu lên:
- Đồ đệ của Thất Sát Thần bà? Mụ ta còn sống sao?
Hoa Sĩ Kiệt không đáp mà hỏi lại:
- Tại sao tiền bối lại đánh kẻ đã bị thương?
Tạ Trinh Trinh vô cùng xúc động, nhào tới ôm lấy Sĩ Kiệt, cười sung sướng:
- Kiệt ca, đúng là huynh đã yêu muội rồi! Đa tạ ân cứu mạng, muội, muội vui lắm. . .
Hoa Sĩ Kiệt lạnh lùng đẩy nàng ra, nói:
- Ai yêu cô nương, xin cô nương đừng ăn nói hàm hồ!
Tạ Trinh Trinh tái mặt. quay đầu đi, nước mắt lưng tròng. Hoa Sĩ Kiệt thấy vậy biết mình quá lời, thở dài tiếp:
- Tại hạ tầm trí rối rắm, nên lời nói có phần khiếm nhã. . .
Thất Độc Thần Kiếm bỗng cười the thé, khiến hai người giật mình, nhớ lại tình cảnh hiện giờ của mình. Hoa Sĩ Kiệt nghe giọng cười thì rùng mình ớn lạnh. Cố định thần, chàng hướng về phía Thất Độc Thần Kiếm, vòng tay xá một xá, rồi chậm rãi cất lời:
- Vãn bối đêm nay vâng lời trối của Huệ Nguyên đại sư mà tìm vào động này lấy bức địa đồ. Chẳng ngờ vật báu đã có chủ. Vậy vãn bối xin cáo lui!
Dứt lời quay lưng tìm lối trở ra. Thất Độc Thần Kiếm vụt quát lớn:
- Đứng lại!
Hoa Sĩ Kiệt thầm kinh hãi xoay nhanh lại hỉ:
- Lão tiền bối còn điều chi chỉ dạy?
Thất Độc Thần Kiếm hừm to một tiếng:
- Từ hơn bảy mươi năm nay, không kẻ nào vào động mà sòn sống sót trở ra. Trừ phi võ công cao hơn lão phu. Ranh con ngươi đã có thể đẩy nổi phiến đá hai ngàn cân, tất phải là bực thần đồng, lão phu. . .
Hoa Sĩ Kiệt liền nhíu mày ngắt lời:
- Phiến đá ấy do chất nổ mà bị phá vỡ, không phả do vãn bối đủ sức. Tin hay không tuỳ tiền bối. Vãn bối không phải hạng người hiếp nhược cầu luỵ kẻ khác. Nếu lão tiền bối nhất định ra tay, vãn bối phải đành múa rìu qua mắt thợ vậy!
Thất Độc Thần Kiếm ánh mắt ngời lên xanh biếc tựa thép lạnh chiếu thẳng về phía chàng. Hoa Sĩ Kiệt không mảy may e sợ, ngạo nghễ đón lấy ánh nhìn ấy. Thất độc Thần Kiếm nhìn chàng một lúc lâu, rồi ngửa cổ cười sằng sặc:
- Ranh con khá lắm! Thái Sơn đổ trước mắt cũng không nao núng. Quả không hổ danh đệ tử của Thất Sát Thần Bà. Song với võ công non yếu của ngươi, giao đấu với lão phu thì e là không công bằng cho lắm!
Hoa Sĩ Kiệt không hiểu ý, hỏi lại:
- Vậy thế nào mới gọi là công bằng?
Thất Độc Thần Kiếm nghiêm giọng:
- Trận so tài khi công phu hai bên ngang nhau mới gọi là công bằng. Lão phu đã dư trăm, ngươi mới hai mươi tuổi. Lão phu thắng ranh con mi một chiêu nửa thức cũng khiến thiên hạ chê cuời mắng lão phu ỷ lớn hiếp nhỏ. Cho nên lão muốn dạy cho mi trước bảy chiêu thức của Thất Độc Thần Kiếm ta, sau đấy tỉ thí cũng chưa muộn.
Hoa Sĩ Kiệt bàng hoàng nhủ thầm:”Từ lâu nghe danh bảy thức Thất Đọc Thần Kiếm là nhất tuyệt võ lâm. Từ khi Lang Sơn Quân rơi xuống vực thì cũng bặt tăm tích. Không ngờ bảy mươi năm sau Lang Sơn quân lại có ý truyền thụ cho ta! ”
Tạ Trinh Trinh thấy chàng mãi tư lự không đáp thì sốt ruột thúc giục:
- Kiệt ca, còn chưa quỳ xuống vái tạ? Lão tiền bối Thất Độc Thần Kiếm có ý tốt muốn truyền thụ võ công cho huynh đó!
Thất Độc Thần Kiếm trợn mắt quát to:
- Con ranh, ai mượn mi thài lai lắm chuyện? Lão phu giết mi trước!
Dứt lời, tay trái vỗ nhẹ lên hương án, giữa điện đột nhiên bừng sáng bảy luồng hào quang xanh biếc. Một trong bảy luồng hào quang đó bỗng “vèo” một tiếng xẹt thẳng về phía nàng với tốc độ nhanh thật không thể tả. Trinh Trinh mắt thấy mà không sao tránh kịp, tưởng phen này tán mạng dưới luồng lục quang đó rồi. Bất thần, một bóng người động thân hình, kẹp Trinh Trinh vào nách, rồi liền đó, người ấy bật người lôn trái ra sau, kéo theo nàng lăn tròn trên đất, vừa vặn tránh khỏi luồng lục quang lướt véo qua đỉnh đầu.
Thất Độc Thần Kiếm trông thấy chắt lưỡi khen thầm:
- Chiêu pháp Đồ Giao tuyệt thật! Nể Thất Sát Thần Bà, lão phu dung mạng cho con ranh mi một phen. Khôn hồn mau xéo đi!
Tạ Trinh Trinh chui khỏi cánh tay Hoa Sĩ Kiệt, ưỡn ẹo đứng lên xá chàng một xá:
- Kiệt ca, đa tạ ơn cứu mạng lần thứ hai của huynh!
Hoa Sĩ Kiệt sa sầm nét mặt lạnh lùng:
- Cô nương bất tất phải nói chuyện ân nghĩa. Hãy mau rời đi là hơn! Tạ Trinh Trinh đong đưa người làm duyên:
- Kiệt ca thật muốn so tài cùng Thất Độc Thần Kiếm chăng? Muội sao có thể an tâm rời khỏi chứ? Muội chẳng đi đâu cả!
Hoa Sĩ Kiệt cười khẩy, gằn giọng:
- Tại hạ tỉ thí so tài không mượn cô nương quan tâm! Trời sắp sáng rồi kia. Cô có nhiệm vụ phải giết sạch Thiếu Lâm Tự thì tìm đường lên mà thi hành. Lát đây thế nào tôi cũng trở lên trên ấy!
Tạ Trinh Trinh buồn bã chép miệng:
- Muội đối với huynh một dạ yêu thương, vậy mà tới giờ huynh vẫn chưa chịu tha thứ cho muội sao?
Hoa Sĩ Kiệt giận dữ thét:
- Tại hạ đã nói bao nhiêu lần rồi.Tại hạ không thể yêu cô nương được.
Tạ Trinh Trinh mặt xanh ngắt, toàn thân run rẩy như lên cơn sốt, ánh
mắt căm phẫn như muốn ăn tươi nuốt sống chàng.Hoa Sĩ Kiệt vẫn tảng lờ, quay mặt đi nơi khác. Tạ Trinh Trinh nghiến răng căm hờn:
- Hoa Sĩ Kiệt! Ngươi hãy nhớ lấy! Hôm nay ngươi tàn nhẫn với ta như thế. Sẽ có ngày ngươi mở mắt ra mà nhìn hậu quả ngày hôm nay!
Dứt lời, nàng quay nhanh người , cắm đầu chạy trở ra, trong đường hầm văng vẳng vọng lại tiếng khóc ai oán căm hờn của nàng, mỗi lúc một xa dần...
Tác giả :
Kim Dung