Ma Nữ Biến Thái, Lại Đây Nào!
Chương 13
Đại điện của Diêm phủ sáng trưng những đèn là đèn. Trên bàm việc lớn chất đầy những giấy tờ cao ngất. Bút mực vương vãi, đồ dùng ghi chép bừa bộn. Phía sau chồng giấy, một chàng trai nằm gục trên bàn, ngủ ngon lành. Cậu ta nằm nghiêng, đầu gác lên cánh tay.
“Bộp!”
Một cô gái xinh đẹp đập mạnh tay xuống mặt bàn, mặt lộ vẻ không hài lòng.
- Minh Duy, dậy ngay cho tôi. Cậu là Diêm Vương, công việc của cậu không phải là ngủ.
Minh Duy lười biếng mở mắt, vươn vai một cái. Cậu ngáp dài, mắt còn lèm nhèm chưa muốn dậy. Cậu vừa tiếp quản Âm giới, là Diêm Vương kế nhiệm, lão Diêm Vương cũ sau khi được chuyển giao nhiệm vụ đã cắp mông mà bay đi nghỉ mát, bỏ lại đống công việc chất cao như núi cho cậu.
Ngáp xong, cậu chống cằm nhìn người trước mặt. Đó là một cô nàng xinh đẹp, mái tóc xoăn dài đầy nữ tính, đôi mắt sắc sảo quyến rũ, dáng người mảnh mai khoác lên mình bộ đồ thướt tha - Dương Tiêu đời thứ bảy, Thanh Linh. Dương Tiêu là người theo sát Diêm Đế, chịu trách nhiệm như một quản gia và cũng là người hộ vệ của Diêm Đế. Dương Tiêu có sức mạnh thanh tẩy không giới hạn. Thế nhưng, việc phát triển sức mạnh của mình thế nào lại là do Dương Tiêu đương nhiệm tự tôi luyện. Thanh Linh chính là Dương Tiêu xuất sắc nhất từ trước đến nay. Cô ấy dường như là hoàn hảo, linh lực của cô ấy hoàn toàn có thể sánh ngang với các đại thần trong tam giới.
- Thanh Linh, thím đừng có khó tính như bà cô già như vậy chứ. – Minh Duy chép miệng, lải nhải.
- Tôi bảo cậu gọi tôi là chị, đừng có gọi thím. Tôi không già đến thế. – Nghĩ nghĩ một lúc, Thanh Linh nói thêm. – Mặc dù đúng là tôi hơn cậu cả chục nghìn tuổi.
- Chậc, đó được gọi là già rồi đấy ạ. – Thiên An ôm một chồng sổ, dùng chân đẩy cửa đi vào.
Thiên An đặt chồng sổ xuống bàn trong sự nhăn nhó như vừa nuốt nguyên một rổ chanh của Minh Duy. Cô rút từ cuối chồng sổ ra một tệp thư, ấn vào tay Thanh Linh.
- Thư của chị đấy. Rõ lắm người hâm mộ. Lần sau đừng lấy em ra làm lá chắn nữa nhé. – Thiên An càu nhàu, nhưng trong giọng nói vẫn mang ý đùa cợt.
Thanh Linh cầm đống thư, hơi nhíu mày, không do dự ném hết vào thùng rác rồi bỏ ra ngoài.
- Lần sau cô nên khuyên bọn họ có thừa giấy thì nên quyên góp cho Diêm phủ. – Minh Duy tiếp tục cắm đầu xử lý đống sổ sách, miệng không quên góp vui.
………….
Mọi chuyện vẫn sẽ trôi qua bình thường, vui vẻ như thế, nếu như trận chiến đó không diễn ra. Năm đó, ma vương Huy Tuấn có ý định xâm chiếm tam giới, tấn công vào Âm giới đầu tiên, mở ra một cuộc chiến tranh đẫm máu. Ma vương tấn công đúng là chọn rất đúng thời điểm, khi Diêm đế kế nhiệm mới lên ngôi, năng lực xử lý chưa nhiều, thế giới loài người cũng chiến tranh liên miên, cộng với việc Tam giới còn chưa ổn định.
- Thành Tây của chúng ta bị chiếm rồi. – Thiên An từ ngoài cửa sổ bay vào, đáp trên đất, vội vàng báo cáo.
Sắc mặt mọi người trong phòng đều rất căng thẳng. Thanh Linh mặt tối sầm, im lặng không lên tiếng. Bảo Khánh cùng Minh Duy cũng im lặng. Ai cũng biết thành Tây là điểm trọng yếu, nếu như Huy Tuấn đã chiếm được thành Tây rồi thì việc đánh tới Diêm phủ chỉ là vấn đề thời gian. Người dân trong thành chủ đã được di dời theo lệnh của Minh Duy để tránh tổn thất, trong thành chủ giờ chỉ còn quân đội của Âm giới và một vài quân do Thiên Vương trợ giúp. Thiên giới thời điểm này cũng đang lục đục, việc Thiên Vương trợ giúp Âm giới là không thể.
- Với việc này thì chúng ta chỉ còn nước đấu đến cùng thôi. Thanh Linh, Bảo Khánh, hai người phụ trách bảo vệ cổng thành chính. Thiên An lo việc tiếp sức và việc thuốc thang, lương thực trong thành. Kế hoạch chi tiết tôi sẽ phổ biến sau, mọi người đi được rồi. Thiên An, cô ở lại giúp tôi thu xếp đống sổ xách này.
Khi những người kia đi ra khỏi phòng rồi, cánh cửa vừa khép lại, Minh Duy liền nói luôn:
- Thiên An, cô tạo đường máu rút lui cho tôi, đề phòng trận chiến thất bại. Nếu có việc gì, chúng ta sẽ rút lên núi. Đừng hỏi gì, cô chỉ cần làm theo lời tôi nói là được.
Thiên An cau mày. Cô biết, Minh Duy có khả năng lãnh đạo thiên bẩm, giờ phút này, cậu lại là người có uy quyền nhất, chắc chắn cô sẽ tin tưởng mà nghe theo Minh Duy. Thế nhưng, tại sao lại nói riêng với cô? Chẳng lẽ, cậu ta nghi ngờ có gián điệp sao? Là ai? Thanh Linh? Bảo Khánh? Không thể. Thiên An lắc đầu, Bảo Khánh thì chắc chắn sẽ không làm việc gì có lỗi với bọn họ. Thanh Linh? Không, chị ấy là Dương Tiêu, Dương Tiêu làm sao có thể phản bội lại vật chủ? Vậy, ai mới là gián điệp? Hay là cô chỉ suy nghĩ quá nhiều mà thôi?
Thiên An tuy thắc mắc nhưng cũng không hỏi gì. Cô gật đầu rồi ra ngoài, không quên đóng cửa lại.
Minh Duy chống tay lên trán, hơi cắn môi dưới, bàn tay bất giác năm chặt lại. Cậu tin tưởng người đó như thế, người đó chắc chắn sẽ không phản bội cậu đâu. Không thể. Cậu hiểu, mình chỉ đang an ủi chính mình thôi. Từ nhỏ, cậu đã được dạy, bất cứ ai cũng không thể đặt niềm tin quá nhiều, bởi vì, không ai có thể biết rằng lúc nào họ sẽ quay lại cắn mình một cái. Lòng người là thứ khó đoán, thay đổi một sớm một chiều là dễ hiểu. Nhưng mà, nghĩ đến việc người ấy, cái người đã thề mãi mãi trung thành với cậu lại làm việc đó, cậu lại thấy khó chịu.
……….
Ba ngày sau, đội quân của ma vương tràn đến thành chủ của Âm giới, chưa đầy một tiếng đồng hồ đã gần như phá được tuyến phòng thủ giữa, chuẩn bị tấn công đến tuyến cuối cùng. Đại điện Diêm phủ chìm trong không khí đặc quánh nặng nề. Trên cao, Minh Duy ngồi trên ghế, cả người toát ra một thứ khí tức nguy hiểm. Thiên An khoanh tay trước ngực, đứng tựa vào tường nhắm hờ mắt, rõ ràng trận chiến vừa rồi đã rút của cô không ít sức lực. Bảo Khánh vẫn đang ở ngoài, cố gắng cầm cự tuyến phòng thủ cuối. Thanh Linh cuối cùng cũng không nhịn được, hỏi:
- Minh Duy, giờ cậu định thế nào? Đâu thể ngồi đây chờ chết được.
- Đúng thế, chúng ta sẽ không chết, nhưng trước tiên phải loại bỏ một người. Thanh Linh, cô vẫn còn tư cách hỏi tôi câu đó sao? – Minh Duy lạnh lùng nói.
Thanh Linh mở to mắt. Thế nhưng, rất nhanh, sự ngạc nhiên trong đáy mắt đã lướt qua. Cô cười khẩy:
- Đúng là Diêm Đế, cậu không làm tôi thất vọng. Tôi đã diễn rất tốt, tại sao cậu có thể biết?
- Thanh Linh… thật sự là chị sao? – Thiên An mở mắt, trong giọng nói có sự thất vọng không thể che đậy.
- Đúng là cô đã diễn rất tốt, nhưng cô có một thói quen, bất cứ lúc nào cô muốn nói dối về điều gì, những điều đó sẽ hoàn hảo một cách đáng ngờ. Thanh Linh, không có gì là hoàn hảo cả. – Minh Duy chầm chậm nói. – Hôm nay cô không ra khỏi đây được đâu.
Thanh Linh nhướn mày, ngửa đầu cười lớn. Cô búng tay, một vầng khói hiện ra, dần dần trong suốt tạo thành một hình ảnh ở giữa tầng khói. Trong đó, có một cậu trai xinh xắn đang bị trói, trong đôi mắt ánh lên tia hoảng loạn. Cậu trai đó cố gắng quẫy đạp, cố gắng thoát ra nhưng không thể. Trên khuôn mặt thanh tú đầy mồ hôi, mái tóc đen đã bết lại, vài sợi dính vào má. Miệng cậu ta bị bịt chặt, chỉ có thể kêu lên vài tiếng “ư ư” yếu ớt. Minh Duy cầm con dao găm đang chuẩn bị lao đến thì khựng lại, miệng khẽ bật ra tiếng trong lúc không tự chủ:
- Hoàng Anh…
Đúng, đó là Hoàng Anh, hồn ma duy nhất mà Diêm Đế đem lòng yêu thương. Thanh Linh cười gằn, vẻ xinh đẹp kiều diễm của cô trong phút chốc trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết. Dưới điện, quân lính đã chuẩn bị sẵn sàng xông lên bảo vệ Diêm Đế nhưng bị Thiên An ngăn lại. Thiên An cảm thấy, giờ xông lên chính là việc làm ngu ngốc nhất. Thanh Linh nhếch môi, bên tay trái của cô hiện lên một quả tim người, đỏ au như vẫn còn máu:
- Đây là linh lực của cậu ta, chỉ cần tôi bóp một phát thì… trên thế gian này sẽ không còn Nguyễn Hoàng Anh nào nữa. Cậu nghĩ sao? Để tôi đi, hay để tôi giết chết cậu ta?
Chút do dự vụt qua mắt Minh Duy. Nhưng, cậu nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình thản như không có chuyện gì. Cậu phóng con dao đên. Con dao găm sắc nhọn lao đi vùn vụt trong không khí, cắm phập vào quả tim trên tay Thanh Linh. Hoàng Anh trong hình ảnh kia thét lên một tiếng, cả người tan biến thành khói bụi. Thanh Linh như không tin được điều gì vừa diễn ra, cô sững người. Đám khói tan biến.
- Tôi chỉ muốn hỏi một điều, tại sao cô phản bội tôi?
- Người tàn nhẫn như cậu thì không cần phải biết. – Thanh Linh cười lạnh. Cô chưa từng có ý định sẽ sát hại Hoàng Anh, chỉ định mang cậu ra để thử lòng Minh Duy mà thôi. Bất quá, cô quên mất rằng, cậu là Minh Duy, là Diêm Đế của Âm giới chứ không phải ai khác. Cậu chính là người không để bất cứ ai uy hiếp mình cả.
Thiên An phất tay, đoàn quân dưới điện xông lên. Những mũi giáo nhọn hoắt đồng loạt chĩa vào Thanh Linh. Cô đối với những thứu này không một chút run rẩy, sắc mặt chỉ có mỉa mai. Cô vung tay áo, một đám khói tung ra. Thanh Linh biến mất. Không ai biết rằng, trước khi đi, khóe mắt cô còn một chút xót xa.
Minh Duy ghiến răng, bàn tay trong tay áo nắm chặt đến nổi cả gân xanh.
Ma giới bao phủ bởi bầu không khí chết chóc âm u. Thanh Linh tựa người trên ghế mềm, mắt hướng ra ngoài cửa sổ, khe khẽ thở dài. Ngoài trời, tuyết đang rơi. Từng bông tuyết trắng tinh khôi xoay vòng trong không trung, đáp xuống mặt đất. Nhiệt độ cũng giảm không ít. Thanh Linh bất giác co người lại. Bên ngoài, quân lính đi đi lại lại. Chiến tranh nổ ra, việc canh gác cũng nghiêm ngặt hơn.
Trong phòng nơi Thanh Linh đang ngồi, xung quanh là lửa ấm, tỏa ánh sáng bập bùng ấm áp. Bỗng nhiên, từ sau, một vòng tay lớn tiến tới ôm lấy cô. Huy Tuấn gác đầu lên vai cô, tùy tiện thoải mái nhắm mắt lại. Trên người anh là bộ đồ đơn giản, hơi thở nhè nhẹ phả vào gáy Thanh Linh. Anh im lặng ôm cô như vậy. Thanh Linh thấy tay anh lạnh buốt. Cô nghĩ, chắc là anh mới ra ngoài, mi mắt chợt nhíu lại.
- Chúng ta… có thể dừng lại được không?
- Đã đến tiến đến đây, dừng lại, anh sẽ không bao giờ có được em. – Huy Tuấn vẫn nhắm mắt, chầm chậm nói, chỉ Thanh Linh biết, bàn tay anh ôm cô vừa run nhẹ.
Thanh Linh thở hắt ra, cô tựa vào người anh, bàn tay dịu dàng vỗ vỗ bàn tay anh. Cô hiểu, anh sẽ không dừng lại. Cha cô, Thiên Đế, người cai quản Thiên giới và đứng đầu Tam giới đã từng ban lệnh cấm tình yêu nảy sinh giữa Thiên tộc và Ma tộc. Thật oan trái làm sao, cái chuyện tình lẽ ra bị cấm đoán như vậy lại nảy sinh trong cuộc sống của cô. Thanh Linh, cô là công chúa của Thiên tộc, từ nhỏ lớn lên trong sự giáo dục kỹ lưỡng, tưởng chừng như một người con gái hoàn hảo. Có ai biết được, người khác phải cố gắng một, cô phải cố gắng gấp mười, mười lăm lần để đổi lấy cái danh hiệu “Nàng công chúa hoàn hảo” đó. Mọi sức ép càng lớn hơn khi năng lực Dương Tiêu của cô dần lộ rõ, niềm kỳ vọng được đặt vào cô ngày càng nhiều. Khi các anh chị em, bạn bè xung quanh được chơi đùa thì cô phải học, phải học thật tốt để trau dồi năng lực của mình. Một ngày, anh đến, anh hiểu cô cần gì, muốn gì, anh hiểu cô mệt mỏi với cuộc sống, anh kéo cô ra khỏi những xô bồ nhộn nhịp. Cô yêu anh, như một lẽ tất nhiên khi mà lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Tình yêu cứ theo tháng ngày dần lớn, nhưng cô biết làm sao với luật lệ đó. Thiên Đế tuyệt nhiên sẽ không đồng ý để con gái ông lấy Ma Vương.
Huy Tuấn bảo rằng để anh lo. Cô biết anh định làm gì. Anh yêu cô, anh không muốn cô khó xử khi đối mặt với Thiên Đế, vậy nên anh sẽ giúp cô. Một Thiên Đế suy nghĩ chu toàn bảo thủ, anh nghĩ chỉ có chiến tranh mới có thể ép ông xóa đi luật lệ cổ hủ ấy. Hạnh phúc của anh, chỉ cần có thể, anh nhất định sẽ nắm lấy, nhất định không buông tay dù vì bất cứ lý do gì.
Cửa phòng phát ra tiếng gõ cửa. Ngoài cửa, có kẻ khép nép thưa:
- Thưa ngài, Ma giới có kẻ đột nhập ạ.
Huy Tuấn buông Thanh Linh ra, đôi mày nhíu lại.
- Bọn chúng có bao nhiêu người?
- Dạ thưa, ba ạ.
Huy Tuấn im lặng một chút. Bất chợt, anh cười lớn, mắt lóe lên tia nhìn nguy hiểm. Anh đứng dậy, xoa đầu Thanh Linh, nhẹ giọng nói cho cô biết suy nghĩ của mình:
- Qủa không hổ là Diêm đế, thoát khỏi vòng phòng thủ của chúng ta dễ dàng như vậy. Hai người kia, anh đoán chắc là học trò của em đấy, đào tạo tốt lắm. – Dứt câu, anh bật cười trêu chọc. Cũng chỉ trước mặt cô, anh mới có thể bày ra bộ dạng đó. Thanh Linh là người anh thương yêu nhất, anh nhất định phải chiến thắng, rồi sau đó, anh và cô mới có thể an nhàn mà hưởng hạnh phúc.
Anh đứng thẳng, quay người định đi. Khi ấy, bàn tay Thanh Linh nắm áo anh níu lại. Huy Tuấn cúi đầu, nhìn cô. Thanh Linh ngập ngừng:
- Anh… Nhớ cẩn thận.
- Được rồi. – Anh gập người, hôn lên trán cô. Vuốt tóc cô, anh bảo – Ngoan ngoãn ở trong đây. Trận chiến này, sẽ nhanh kết thúc thôi.
Thanh Linh cười mỉm, gật đầu.
………
Căn phòng ấm áp với những cánh cửa đóng chặt, không để gió đông thổi vào. Thanh Linh đi đi lại lại, theo thói quen đưa tay lên cắn móng tay. Huy Tuấn đi lâu thế rồi, không biết anh có sao không. A, không được nghĩ lung tung, Huy Tuấn là Ma Vương, anh giỏi lắm, làm sao có thể có chuyện gì được chứ? Thanh Linh xua đi ý nghĩ đang bay vòng vòng trong đầu mình, tự động dằn lòng mình xuống. Anh nói cô ngoan ngoãn ở trong phòng này, chờ anh mang chiến thắng về. Cô hiểu, đó là lời hứa hẹn của anh, cho cô một đời hạnh phúc bên cạnh anh. Cô phải tin, anh sẽ làm được. Huy Tuấn không nói dối cô, anh nói là sẽ làm được.
Thanh Linh thở hắt ra. Vừa lúc đó, cánh cửa kính bị bật tung ra, mang theo tuyết cùng gió lạnh thổi vào. Thanh Linh quay phắt lại. Đứng cạnh cửa, Bảo Khánh mặc đồ chiến, trên tay lăm lăm thanh kiếm sắc lạnh. Gió đông thổi vào làm tung bay mái tóc anh, đồ mặc trên người cũng bay nhè nhè. Ánh mắt anh lạnh lẽo, vô cảm nhưng hơn ai hết, Thanh Linh nhìn thấy đáy mắt anh có cơn giận dữ như muốn bùng cháy, thiêu đốt tất cả xung quanh mình.
Thanh Linh lùi lại theo phản xạ, hơi giật mình. Thế nhưng, cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Cô nhếch môi, cười:
- Bảo Khánh, tôi đã từng nói, lịch sự là tối thiểu.
Bảo Khánh âm trầm, không nói không rằng, lao đến chỗ Thanh Linh, kiếm trên tay giơ cao, sẵn sàng chém xuống bất cứ lúc nào. Thanh Linh phóng người tránh mũi kiếm, tay với lấy cây kiếm thanh mảnh treo trên tường làm vũ khí. Trong không gian im ắng, tiếng kim loại va chạm vang khắp không gian. Bảo Khánh ra tay nhanh gọn, không một chút nhượng bộ. Môi anh mím lại, chỉ chuyên tâm đánh tới, không có ý định mở lời với Thanh Linh.
“Keng”
Bảo Khánh dùng hết lực gạt thanh kiếm của Thanh Linh ra, tay còn lại của anh đánh tới. Thanh Linh không ngờ được Bảo Khánh sẽ dứt khoát đến vậy, nhất thời không phản ứng kịp, bị một đòn mang theo lực sát thương mạnh đánh trúng người, Thanh Linh gò người lại, phun ra cả miệng máu tanh. Cô chống tay xuống sàn, đứng dậy, tay quệt máu nơi khóe miệng, khó khăn mỉm cười:
- Cậu đã tiến bộ rất nhiều rồi… Nhưng đáng tiếc, đối thủ của cậu lại là tôi.
Thanh Linh vung tay. Từ tay áo cô, một đám khói trắng tỏa ra, nhanh chóng che lấp cô, bao bọc cô vào mình. Bảo Khánh ho khù khụ, tay ra sức xua đi đám khói đó nhưng không được. Đến khi khói tan rồi thì Thanh Linh đã biến mất. Trên mặt sàn, máu của cô vẫn còn ướt cả tấm thảm trắng ngà, đỏ rực đến nhức mắt. Bảo Khánh siết chặt tay, đạp cửa phòng đi ra ngoài.
…….
Bảo Khánh vừa đi, vừa lắng tai nghe ngóng. Bản chất của pháp thuật của Thanh Linh, vốn chỉ là đánh lạc hướng và di chuyển tức thời mà thôi. Nãy Bảo Khánh dùng hết sức, đoán chừng vết thương của cô cũng không nhẹ, chắc chắn không thể đi xa được. Ở ngã rẽ nơi hành lang, anh nghe thấy tiếng động nhẹ ở góc. Không chần chừ, anh chạy về phía đó. Không sai, ở góc tường ngoài sân, Thanh Linh vừa nhón chân nhảy lên thành tường. Thấy Bảo Khánh đến, cô cười cao ngạo:
- Cuối cùng cũng đuổi đến rồi sao?
- Thanh Linh, kết cục này, là cô tự chuốc lấy thôi. – Bảo Khánh phi thân lên thành tường, tay kiếm đánh tới tấp.
Tốc độ được anh đẩy nhanh hơn. Ánh mắt anh vô thức liếc qua vết thương của cô, tay kiếm cũng lóng ngóng đôi chút. Nhưng, anh không nương tay, đường kiếm mỗi lần chém xuống là mỗi lần tung ra pháp lực mạnh kinh hồn. Xung quanh, tuyết vẫn rơi. Hoa tuyết trắng tinh khôi, xoay vần theo gió. Đông lạnh, không khí giá băng. Rồi, trong khoảng khắc, con ngươi xám của ánh lóe lên tia lạnh lẽo, căn chuẩn cự ly, anh đâm tới.
“Phập”
Mũi kiếm lạnh lẽo xuyên vào da thịt, cắm trúng trái tim bé nhỏ ở lồng ngực trái. Thanh Linh mở to mắt, không kịp thốt lên câu nào, cả thân ảnh kiều diễm đổ gục xuống. Bảo Khánh nhanh chóng đỡ lấy cô, trong mắt là cả một cỗ buồn thương. Anh rút kiếm ra, máu phun ra như tia nước, bắn tứ tung trên nền tuyết, nhuộm đỏ tuyết trắng dưới nền. Nhún chân tiếp đất, anh đặt cô xuống góc tường. Hoa tuyết bay bay, chạm lên chóp mũi cô, chầm chậm tan. Bảo Khánh cởi áo khoác dày bên ngoài của mình, cẩn thận đắp lên người cô. Mi mắt anh cụp xuống. Trước khi đi, anh bất chấp tuyết lạnh, quỳ xuống đất, trước thi thể đã lạnh ngắt của Thanh Linh, anh cúi đầu:
- Vĩnh biệt, sư phụ. Nếu có kiếp sau, chúc cô một đời hạnh phúc.
…………..
Lúc ấy, trong đại sảnh của lâu đài, Huy Tuấn đang bị cả đội quân của Thiên giới vây lấy. Anh không khuất phục, tay lăm lăm trường kiếm, chiến bào đẹp đẽ vẫn ánh lên nét uy nghi ngạo nghễ. Anh sẽ không từ bỏ. Vì cô, vì anh, anh phải làm được. Thanh Linh muốn hạnh phúc, anh sẽ cho cô; cô muốn vui vẻ, dùng cả đời anh đánh đổi cũng được. Trước mặt anh, Thiên đế râu tóc bạc phơ nhưng đầy uy quyền. Có ai nhìn được, trong mắt ông là xót xa, là đau đớn? Bảo Khánh vừa đến đại điện, quỳ xuống trước mặt Thiên đế:
- Thưa, theo lệnh, công chúa Thanh Linh đã chết.
Thiên đế không trả lời, lặng lẽ xuy tay ra hiệu Bảo Khánh lùi lại. Ông nhìn chằm chằm người con trai đang kìm nén sự bàng hoàng.
Huy Tuấn hoang mang, môi hơi run run. Điều anh nghe thấy là gì? Thanh Linh… Thanh Linh chết rồi sao? Không phải, vừa mới cô còn nhắc anh cẩn thận mà. Chỉ là nhảm nhí thôi. Ừ, chỉ là nói dối mà thôi. Thanh Linh của anh vẫn sống. Anh nhào đến, túm cổ áo Bảo Khánh, gầm lên:
- Người vừa lảm nhảm cái gì? Nói lại xem?
Bảo Khánh lạnh nhạt gạt tay anh ra, gằn từng tiếng:
- Tôi nói: công chúa Thanh Linh – đã – chết – rồi.
- Láo… ngươi nói láo. – Kìm nén bờ môi đang run lên của mình, Huy Tuấn gạt hết đám người cản đường ra, lao như bay về căn phòng của Thanh Linh.
Anh phải nhìn thấy, Thanh Linh chắc chắn chưa chết mà. Tên đó, chỉ là nói láo thôi. Thanh Linh, em vẫn chờ anh có phải không?
Huy Tuấn cứ ôm hy vọng như vậy. Cánh cửa phòng bị anh đạp tung ra. Bên trong hoàn toàn vắng lặng. Không có nụ cười của cô, không có tiếng nói của cô, hoàn toàn trống vắng. Trong phòng, chỉ còn tấm thảm trắng tinh khôi còn vệt máu đỏ rực.
Huy Tuấn đứng không vững, anh lảo đảo lùi lại, chạy khắp lâu đài tìm cô. Không! Thanh Linh của anh, cô sẽ không chết mà!
Chạy miệt mài gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng, anh nhìn thấy cô ở ngoài sân. Dưới tuyết trắng, cô nhắm mắt như đang ngủ nhưng thần sắc lại không chút sức sốc. Anh khựng người, nén lại hơi thở dốc. Anh đến bên cô, ngồi xuống, nâng mặt cô lên. Lãnh lẽo. Tuyết lạnh, cô còn lạnh hơn tuyết nữa. Anh ôm cô vào lòng, dùng bàn tay lớn đã từng ôm lấy cô, đã từng lau nước mắt cho cô, đã từng che chở cô của mình, áp lên má cô, cười gượng:
- Linh, Linh… em nghe anh gọi không? Hạnh phúc của em còn chưa tìm thấy, cuộc chiến cũng chưa kết thúc, sao em lại ngủ mất rồi? Linh, ngoan, nghe anh gọi, dậy đi có được không?
Mặc anh gọi, mặc anh gào, cô vẫn không một chút phản ứng. Huy Tuấn ôm siết lấy cô, ủ ấm cô trong vòng tay mình. Nước mắt rơi xuống, giọt nước mắt của một Ma Vương…
…..
Chiến tranh kết thúc. Thiên đế không làm quá to chuyện nên Ma giới chỉ cần bồi thường chiến phí và cam kết không bao giờ động chạm đến Tam giới nữa. Ma Vương nghe nói tâm trạng ủ dột nhưng không bỏ bê việc của Ma giới, Ma giới cũng dần ổn định lại. Vị công chúa tên Thanh Linh đó, từ đó về sau trở thành từ cấm của Tam giới và cả Ma giới, không một ai dám nhắc đến. Thời gian qua đi, mọi chuyện về Dương Tiêu đời thứ 7 trở thành huyền thoại, một huyền thoại mà người ta chỉ dám âm thầm nói đến chứ không dám công khai bàn tán.
“Bộp!”
Một cô gái xinh đẹp đập mạnh tay xuống mặt bàn, mặt lộ vẻ không hài lòng.
- Minh Duy, dậy ngay cho tôi. Cậu là Diêm Vương, công việc của cậu không phải là ngủ.
Minh Duy lười biếng mở mắt, vươn vai một cái. Cậu ngáp dài, mắt còn lèm nhèm chưa muốn dậy. Cậu vừa tiếp quản Âm giới, là Diêm Vương kế nhiệm, lão Diêm Vương cũ sau khi được chuyển giao nhiệm vụ đã cắp mông mà bay đi nghỉ mát, bỏ lại đống công việc chất cao như núi cho cậu.
Ngáp xong, cậu chống cằm nhìn người trước mặt. Đó là một cô nàng xinh đẹp, mái tóc xoăn dài đầy nữ tính, đôi mắt sắc sảo quyến rũ, dáng người mảnh mai khoác lên mình bộ đồ thướt tha - Dương Tiêu đời thứ bảy, Thanh Linh. Dương Tiêu là người theo sát Diêm Đế, chịu trách nhiệm như một quản gia và cũng là người hộ vệ của Diêm Đế. Dương Tiêu có sức mạnh thanh tẩy không giới hạn. Thế nhưng, việc phát triển sức mạnh của mình thế nào lại là do Dương Tiêu đương nhiệm tự tôi luyện. Thanh Linh chính là Dương Tiêu xuất sắc nhất từ trước đến nay. Cô ấy dường như là hoàn hảo, linh lực của cô ấy hoàn toàn có thể sánh ngang với các đại thần trong tam giới.
- Thanh Linh, thím đừng có khó tính như bà cô già như vậy chứ. – Minh Duy chép miệng, lải nhải.
- Tôi bảo cậu gọi tôi là chị, đừng có gọi thím. Tôi không già đến thế. – Nghĩ nghĩ một lúc, Thanh Linh nói thêm. – Mặc dù đúng là tôi hơn cậu cả chục nghìn tuổi.
- Chậc, đó được gọi là già rồi đấy ạ. – Thiên An ôm một chồng sổ, dùng chân đẩy cửa đi vào.
Thiên An đặt chồng sổ xuống bàn trong sự nhăn nhó như vừa nuốt nguyên một rổ chanh của Minh Duy. Cô rút từ cuối chồng sổ ra một tệp thư, ấn vào tay Thanh Linh.
- Thư của chị đấy. Rõ lắm người hâm mộ. Lần sau đừng lấy em ra làm lá chắn nữa nhé. – Thiên An càu nhàu, nhưng trong giọng nói vẫn mang ý đùa cợt.
Thanh Linh cầm đống thư, hơi nhíu mày, không do dự ném hết vào thùng rác rồi bỏ ra ngoài.
- Lần sau cô nên khuyên bọn họ có thừa giấy thì nên quyên góp cho Diêm phủ. – Minh Duy tiếp tục cắm đầu xử lý đống sổ sách, miệng không quên góp vui.
………….
Mọi chuyện vẫn sẽ trôi qua bình thường, vui vẻ như thế, nếu như trận chiến đó không diễn ra. Năm đó, ma vương Huy Tuấn có ý định xâm chiếm tam giới, tấn công vào Âm giới đầu tiên, mở ra một cuộc chiến tranh đẫm máu. Ma vương tấn công đúng là chọn rất đúng thời điểm, khi Diêm đế kế nhiệm mới lên ngôi, năng lực xử lý chưa nhiều, thế giới loài người cũng chiến tranh liên miên, cộng với việc Tam giới còn chưa ổn định.
- Thành Tây của chúng ta bị chiếm rồi. – Thiên An từ ngoài cửa sổ bay vào, đáp trên đất, vội vàng báo cáo.
Sắc mặt mọi người trong phòng đều rất căng thẳng. Thanh Linh mặt tối sầm, im lặng không lên tiếng. Bảo Khánh cùng Minh Duy cũng im lặng. Ai cũng biết thành Tây là điểm trọng yếu, nếu như Huy Tuấn đã chiếm được thành Tây rồi thì việc đánh tới Diêm phủ chỉ là vấn đề thời gian. Người dân trong thành chủ đã được di dời theo lệnh của Minh Duy để tránh tổn thất, trong thành chủ giờ chỉ còn quân đội của Âm giới và một vài quân do Thiên Vương trợ giúp. Thiên giới thời điểm này cũng đang lục đục, việc Thiên Vương trợ giúp Âm giới là không thể.
- Với việc này thì chúng ta chỉ còn nước đấu đến cùng thôi. Thanh Linh, Bảo Khánh, hai người phụ trách bảo vệ cổng thành chính. Thiên An lo việc tiếp sức và việc thuốc thang, lương thực trong thành. Kế hoạch chi tiết tôi sẽ phổ biến sau, mọi người đi được rồi. Thiên An, cô ở lại giúp tôi thu xếp đống sổ xách này.
Khi những người kia đi ra khỏi phòng rồi, cánh cửa vừa khép lại, Minh Duy liền nói luôn:
- Thiên An, cô tạo đường máu rút lui cho tôi, đề phòng trận chiến thất bại. Nếu có việc gì, chúng ta sẽ rút lên núi. Đừng hỏi gì, cô chỉ cần làm theo lời tôi nói là được.
Thiên An cau mày. Cô biết, Minh Duy có khả năng lãnh đạo thiên bẩm, giờ phút này, cậu lại là người có uy quyền nhất, chắc chắn cô sẽ tin tưởng mà nghe theo Minh Duy. Thế nhưng, tại sao lại nói riêng với cô? Chẳng lẽ, cậu ta nghi ngờ có gián điệp sao? Là ai? Thanh Linh? Bảo Khánh? Không thể. Thiên An lắc đầu, Bảo Khánh thì chắc chắn sẽ không làm việc gì có lỗi với bọn họ. Thanh Linh? Không, chị ấy là Dương Tiêu, Dương Tiêu làm sao có thể phản bội lại vật chủ? Vậy, ai mới là gián điệp? Hay là cô chỉ suy nghĩ quá nhiều mà thôi?
Thiên An tuy thắc mắc nhưng cũng không hỏi gì. Cô gật đầu rồi ra ngoài, không quên đóng cửa lại.
Minh Duy chống tay lên trán, hơi cắn môi dưới, bàn tay bất giác năm chặt lại. Cậu tin tưởng người đó như thế, người đó chắc chắn sẽ không phản bội cậu đâu. Không thể. Cậu hiểu, mình chỉ đang an ủi chính mình thôi. Từ nhỏ, cậu đã được dạy, bất cứ ai cũng không thể đặt niềm tin quá nhiều, bởi vì, không ai có thể biết rằng lúc nào họ sẽ quay lại cắn mình một cái. Lòng người là thứ khó đoán, thay đổi một sớm một chiều là dễ hiểu. Nhưng mà, nghĩ đến việc người ấy, cái người đã thề mãi mãi trung thành với cậu lại làm việc đó, cậu lại thấy khó chịu.
……….
Ba ngày sau, đội quân của ma vương tràn đến thành chủ của Âm giới, chưa đầy một tiếng đồng hồ đã gần như phá được tuyến phòng thủ giữa, chuẩn bị tấn công đến tuyến cuối cùng. Đại điện Diêm phủ chìm trong không khí đặc quánh nặng nề. Trên cao, Minh Duy ngồi trên ghế, cả người toát ra một thứ khí tức nguy hiểm. Thiên An khoanh tay trước ngực, đứng tựa vào tường nhắm hờ mắt, rõ ràng trận chiến vừa rồi đã rút của cô không ít sức lực. Bảo Khánh vẫn đang ở ngoài, cố gắng cầm cự tuyến phòng thủ cuối. Thanh Linh cuối cùng cũng không nhịn được, hỏi:
- Minh Duy, giờ cậu định thế nào? Đâu thể ngồi đây chờ chết được.
- Đúng thế, chúng ta sẽ không chết, nhưng trước tiên phải loại bỏ một người. Thanh Linh, cô vẫn còn tư cách hỏi tôi câu đó sao? – Minh Duy lạnh lùng nói.
Thanh Linh mở to mắt. Thế nhưng, rất nhanh, sự ngạc nhiên trong đáy mắt đã lướt qua. Cô cười khẩy:
- Đúng là Diêm Đế, cậu không làm tôi thất vọng. Tôi đã diễn rất tốt, tại sao cậu có thể biết?
- Thanh Linh… thật sự là chị sao? – Thiên An mở mắt, trong giọng nói có sự thất vọng không thể che đậy.
- Đúng là cô đã diễn rất tốt, nhưng cô có một thói quen, bất cứ lúc nào cô muốn nói dối về điều gì, những điều đó sẽ hoàn hảo một cách đáng ngờ. Thanh Linh, không có gì là hoàn hảo cả. – Minh Duy chầm chậm nói. – Hôm nay cô không ra khỏi đây được đâu.
Thanh Linh nhướn mày, ngửa đầu cười lớn. Cô búng tay, một vầng khói hiện ra, dần dần trong suốt tạo thành một hình ảnh ở giữa tầng khói. Trong đó, có một cậu trai xinh xắn đang bị trói, trong đôi mắt ánh lên tia hoảng loạn. Cậu trai đó cố gắng quẫy đạp, cố gắng thoát ra nhưng không thể. Trên khuôn mặt thanh tú đầy mồ hôi, mái tóc đen đã bết lại, vài sợi dính vào má. Miệng cậu ta bị bịt chặt, chỉ có thể kêu lên vài tiếng “ư ư” yếu ớt. Minh Duy cầm con dao găm đang chuẩn bị lao đến thì khựng lại, miệng khẽ bật ra tiếng trong lúc không tự chủ:
- Hoàng Anh…
Đúng, đó là Hoàng Anh, hồn ma duy nhất mà Diêm Đế đem lòng yêu thương. Thanh Linh cười gằn, vẻ xinh đẹp kiều diễm của cô trong phút chốc trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết. Dưới điện, quân lính đã chuẩn bị sẵn sàng xông lên bảo vệ Diêm Đế nhưng bị Thiên An ngăn lại. Thiên An cảm thấy, giờ xông lên chính là việc làm ngu ngốc nhất. Thanh Linh nhếch môi, bên tay trái của cô hiện lên một quả tim người, đỏ au như vẫn còn máu:
- Đây là linh lực của cậu ta, chỉ cần tôi bóp một phát thì… trên thế gian này sẽ không còn Nguyễn Hoàng Anh nào nữa. Cậu nghĩ sao? Để tôi đi, hay để tôi giết chết cậu ta?
Chút do dự vụt qua mắt Minh Duy. Nhưng, cậu nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình thản như không có chuyện gì. Cậu phóng con dao đên. Con dao găm sắc nhọn lao đi vùn vụt trong không khí, cắm phập vào quả tim trên tay Thanh Linh. Hoàng Anh trong hình ảnh kia thét lên một tiếng, cả người tan biến thành khói bụi. Thanh Linh như không tin được điều gì vừa diễn ra, cô sững người. Đám khói tan biến.
- Tôi chỉ muốn hỏi một điều, tại sao cô phản bội tôi?
- Người tàn nhẫn như cậu thì không cần phải biết. – Thanh Linh cười lạnh. Cô chưa từng có ý định sẽ sát hại Hoàng Anh, chỉ định mang cậu ra để thử lòng Minh Duy mà thôi. Bất quá, cô quên mất rằng, cậu là Minh Duy, là Diêm Đế của Âm giới chứ không phải ai khác. Cậu chính là người không để bất cứ ai uy hiếp mình cả.
Thiên An phất tay, đoàn quân dưới điện xông lên. Những mũi giáo nhọn hoắt đồng loạt chĩa vào Thanh Linh. Cô đối với những thứu này không một chút run rẩy, sắc mặt chỉ có mỉa mai. Cô vung tay áo, một đám khói tung ra. Thanh Linh biến mất. Không ai biết rằng, trước khi đi, khóe mắt cô còn một chút xót xa.
Minh Duy ghiến răng, bàn tay trong tay áo nắm chặt đến nổi cả gân xanh.
Ma giới bao phủ bởi bầu không khí chết chóc âm u. Thanh Linh tựa người trên ghế mềm, mắt hướng ra ngoài cửa sổ, khe khẽ thở dài. Ngoài trời, tuyết đang rơi. Từng bông tuyết trắng tinh khôi xoay vòng trong không trung, đáp xuống mặt đất. Nhiệt độ cũng giảm không ít. Thanh Linh bất giác co người lại. Bên ngoài, quân lính đi đi lại lại. Chiến tranh nổ ra, việc canh gác cũng nghiêm ngặt hơn.
Trong phòng nơi Thanh Linh đang ngồi, xung quanh là lửa ấm, tỏa ánh sáng bập bùng ấm áp. Bỗng nhiên, từ sau, một vòng tay lớn tiến tới ôm lấy cô. Huy Tuấn gác đầu lên vai cô, tùy tiện thoải mái nhắm mắt lại. Trên người anh là bộ đồ đơn giản, hơi thở nhè nhẹ phả vào gáy Thanh Linh. Anh im lặng ôm cô như vậy. Thanh Linh thấy tay anh lạnh buốt. Cô nghĩ, chắc là anh mới ra ngoài, mi mắt chợt nhíu lại.
- Chúng ta… có thể dừng lại được không?
- Đã đến tiến đến đây, dừng lại, anh sẽ không bao giờ có được em. – Huy Tuấn vẫn nhắm mắt, chầm chậm nói, chỉ Thanh Linh biết, bàn tay anh ôm cô vừa run nhẹ.
Thanh Linh thở hắt ra, cô tựa vào người anh, bàn tay dịu dàng vỗ vỗ bàn tay anh. Cô hiểu, anh sẽ không dừng lại. Cha cô, Thiên Đế, người cai quản Thiên giới và đứng đầu Tam giới đã từng ban lệnh cấm tình yêu nảy sinh giữa Thiên tộc và Ma tộc. Thật oan trái làm sao, cái chuyện tình lẽ ra bị cấm đoán như vậy lại nảy sinh trong cuộc sống của cô. Thanh Linh, cô là công chúa của Thiên tộc, từ nhỏ lớn lên trong sự giáo dục kỹ lưỡng, tưởng chừng như một người con gái hoàn hảo. Có ai biết được, người khác phải cố gắng một, cô phải cố gắng gấp mười, mười lăm lần để đổi lấy cái danh hiệu “Nàng công chúa hoàn hảo” đó. Mọi sức ép càng lớn hơn khi năng lực Dương Tiêu của cô dần lộ rõ, niềm kỳ vọng được đặt vào cô ngày càng nhiều. Khi các anh chị em, bạn bè xung quanh được chơi đùa thì cô phải học, phải học thật tốt để trau dồi năng lực của mình. Một ngày, anh đến, anh hiểu cô cần gì, muốn gì, anh hiểu cô mệt mỏi với cuộc sống, anh kéo cô ra khỏi những xô bồ nhộn nhịp. Cô yêu anh, như một lẽ tất nhiên khi mà lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Tình yêu cứ theo tháng ngày dần lớn, nhưng cô biết làm sao với luật lệ đó. Thiên Đế tuyệt nhiên sẽ không đồng ý để con gái ông lấy Ma Vương.
Huy Tuấn bảo rằng để anh lo. Cô biết anh định làm gì. Anh yêu cô, anh không muốn cô khó xử khi đối mặt với Thiên Đế, vậy nên anh sẽ giúp cô. Một Thiên Đế suy nghĩ chu toàn bảo thủ, anh nghĩ chỉ có chiến tranh mới có thể ép ông xóa đi luật lệ cổ hủ ấy. Hạnh phúc của anh, chỉ cần có thể, anh nhất định sẽ nắm lấy, nhất định không buông tay dù vì bất cứ lý do gì.
Cửa phòng phát ra tiếng gõ cửa. Ngoài cửa, có kẻ khép nép thưa:
- Thưa ngài, Ma giới có kẻ đột nhập ạ.
Huy Tuấn buông Thanh Linh ra, đôi mày nhíu lại.
- Bọn chúng có bao nhiêu người?
- Dạ thưa, ba ạ.
Huy Tuấn im lặng một chút. Bất chợt, anh cười lớn, mắt lóe lên tia nhìn nguy hiểm. Anh đứng dậy, xoa đầu Thanh Linh, nhẹ giọng nói cho cô biết suy nghĩ của mình:
- Qủa không hổ là Diêm đế, thoát khỏi vòng phòng thủ của chúng ta dễ dàng như vậy. Hai người kia, anh đoán chắc là học trò của em đấy, đào tạo tốt lắm. – Dứt câu, anh bật cười trêu chọc. Cũng chỉ trước mặt cô, anh mới có thể bày ra bộ dạng đó. Thanh Linh là người anh thương yêu nhất, anh nhất định phải chiến thắng, rồi sau đó, anh và cô mới có thể an nhàn mà hưởng hạnh phúc.
Anh đứng thẳng, quay người định đi. Khi ấy, bàn tay Thanh Linh nắm áo anh níu lại. Huy Tuấn cúi đầu, nhìn cô. Thanh Linh ngập ngừng:
- Anh… Nhớ cẩn thận.
- Được rồi. – Anh gập người, hôn lên trán cô. Vuốt tóc cô, anh bảo – Ngoan ngoãn ở trong đây. Trận chiến này, sẽ nhanh kết thúc thôi.
Thanh Linh cười mỉm, gật đầu.
………
Căn phòng ấm áp với những cánh cửa đóng chặt, không để gió đông thổi vào. Thanh Linh đi đi lại lại, theo thói quen đưa tay lên cắn móng tay. Huy Tuấn đi lâu thế rồi, không biết anh có sao không. A, không được nghĩ lung tung, Huy Tuấn là Ma Vương, anh giỏi lắm, làm sao có thể có chuyện gì được chứ? Thanh Linh xua đi ý nghĩ đang bay vòng vòng trong đầu mình, tự động dằn lòng mình xuống. Anh nói cô ngoan ngoãn ở trong phòng này, chờ anh mang chiến thắng về. Cô hiểu, đó là lời hứa hẹn của anh, cho cô một đời hạnh phúc bên cạnh anh. Cô phải tin, anh sẽ làm được. Huy Tuấn không nói dối cô, anh nói là sẽ làm được.
Thanh Linh thở hắt ra. Vừa lúc đó, cánh cửa kính bị bật tung ra, mang theo tuyết cùng gió lạnh thổi vào. Thanh Linh quay phắt lại. Đứng cạnh cửa, Bảo Khánh mặc đồ chiến, trên tay lăm lăm thanh kiếm sắc lạnh. Gió đông thổi vào làm tung bay mái tóc anh, đồ mặc trên người cũng bay nhè nhè. Ánh mắt anh lạnh lẽo, vô cảm nhưng hơn ai hết, Thanh Linh nhìn thấy đáy mắt anh có cơn giận dữ như muốn bùng cháy, thiêu đốt tất cả xung quanh mình.
Thanh Linh lùi lại theo phản xạ, hơi giật mình. Thế nhưng, cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Cô nhếch môi, cười:
- Bảo Khánh, tôi đã từng nói, lịch sự là tối thiểu.
Bảo Khánh âm trầm, không nói không rằng, lao đến chỗ Thanh Linh, kiếm trên tay giơ cao, sẵn sàng chém xuống bất cứ lúc nào. Thanh Linh phóng người tránh mũi kiếm, tay với lấy cây kiếm thanh mảnh treo trên tường làm vũ khí. Trong không gian im ắng, tiếng kim loại va chạm vang khắp không gian. Bảo Khánh ra tay nhanh gọn, không một chút nhượng bộ. Môi anh mím lại, chỉ chuyên tâm đánh tới, không có ý định mở lời với Thanh Linh.
“Keng”
Bảo Khánh dùng hết lực gạt thanh kiếm của Thanh Linh ra, tay còn lại của anh đánh tới. Thanh Linh không ngờ được Bảo Khánh sẽ dứt khoát đến vậy, nhất thời không phản ứng kịp, bị một đòn mang theo lực sát thương mạnh đánh trúng người, Thanh Linh gò người lại, phun ra cả miệng máu tanh. Cô chống tay xuống sàn, đứng dậy, tay quệt máu nơi khóe miệng, khó khăn mỉm cười:
- Cậu đã tiến bộ rất nhiều rồi… Nhưng đáng tiếc, đối thủ của cậu lại là tôi.
Thanh Linh vung tay. Từ tay áo cô, một đám khói trắng tỏa ra, nhanh chóng che lấp cô, bao bọc cô vào mình. Bảo Khánh ho khù khụ, tay ra sức xua đi đám khói đó nhưng không được. Đến khi khói tan rồi thì Thanh Linh đã biến mất. Trên mặt sàn, máu của cô vẫn còn ướt cả tấm thảm trắng ngà, đỏ rực đến nhức mắt. Bảo Khánh siết chặt tay, đạp cửa phòng đi ra ngoài.
…….
Bảo Khánh vừa đi, vừa lắng tai nghe ngóng. Bản chất của pháp thuật của Thanh Linh, vốn chỉ là đánh lạc hướng và di chuyển tức thời mà thôi. Nãy Bảo Khánh dùng hết sức, đoán chừng vết thương của cô cũng không nhẹ, chắc chắn không thể đi xa được. Ở ngã rẽ nơi hành lang, anh nghe thấy tiếng động nhẹ ở góc. Không chần chừ, anh chạy về phía đó. Không sai, ở góc tường ngoài sân, Thanh Linh vừa nhón chân nhảy lên thành tường. Thấy Bảo Khánh đến, cô cười cao ngạo:
- Cuối cùng cũng đuổi đến rồi sao?
- Thanh Linh, kết cục này, là cô tự chuốc lấy thôi. – Bảo Khánh phi thân lên thành tường, tay kiếm đánh tới tấp.
Tốc độ được anh đẩy nhanh hơn. Ánh mắt anh vô thức liếc qua vết thương của cô, tay kiếm cũng lóng ngóng đôi chút. Nhưng, anh không nương tay, đường kiếm mỗi lần chém xuống là mỗi lần tung ra pháp lực mạnh kinh hồn. Xung quanh, tuyết vẫn rơi. Hoa tuyết trắng tinh khôi, xoay vần theo gió. Đông lạnh, không khí giá băng. Rồi, trong khoảng khắc, con ngươi xám của ánh lóe lên tia lạnh lẽo, căn chuẩn cự ly, anh đâm tới.
“Phập”
Mũi kiếm lạnh lẽo xuyên vào da thịt, cắm trúng trái tim bé nhỏ ở lồng ngực trái. Thanh Linh mở to mắt, không kịp thốt lên câu nào, cả thân ảnh kiều diễm đổ gục xuống. Bảo Khánh nhanh chóng đỡ lấy cô, trong mắt là cả một cỗ buồn thương. Anh rút kiếm ra, máu phun ra như tia nước, bắn tứ tung trên nền tuyết, nhuộm đỏ tuyết trắng dưới nền. Nhún chân tiếp đất, anh đặt cô xuống góc tường. Hoa tuyết bay bay, chạm lên chóp mũi cô, chầm chậm tan. Bảo Khánh cởi áo khoác dày bên ngoài của mình, cẩn thận đắp lên người cô. Mi mắt anh cụp xuống. Trước khi đi, anh bất chấp tuyết lạnh, quỳ xuống đất, trước thi thể đã lạnh ngắt của Thanh Linh, anh cúi đầu:
- Vĩnh biệt, sư phụ. Nếu có kiếp sau, chúc cô một đời hạnh phúc.
…………..
Lúc ấy, trong đại sảnh của lâu đài, Huy Tuấn đang bị cả đội quân của Thiên giới vây lấy. Anh không khuất phục, tay lăm lăm trường kiếm, chiến bào đẹp đẽ vẫn ánh lên nét uy nghi ngạo nghễ. Anh sẽ không từ bỏ. Vì cô, vì anh, anh phải làm được. Thanh Linh muốn hạnh phúc, anh sẽ cho cô; cô muốn vui vẻ, dùng cả đời anh đánh đổi cũng được. Trước mặt anh, Thiên đế râu tóc bạc phơ nhưng đầy uy quyền. Có ai nhìn được, trong mắt ông là xót xa, là đau đớn? Bảo Khánh vừa đến đại điện, quỳ xuống trước mặt Thiên đế:
- Thưa, theo lệnh, công chúa Thanh Linh đã chết.
Thiên đế không trả lời, lặng lẽ xuy tay ra hiệu Bảo Khánh lùi lại. Ông nhìn chằm chằm người con trai đang kìm nén sự bàng hoàng.
Huy Tuấn hoang mang, môi hơi run run. Điều anh nghe thấy là gì? Thanh Linh… Thanh Linh chết rồi sao? Không phải, vừa mới cô còn nhắc anh cẩn thận mà. Chỉ là nhảm nhí thôi. Ừ, chỉ là nói dối mà thôi. Thanh Linh của anh vẫn sống. Anh nhào đến, túm cổ áo Bảo Khánh, gầm lên:
- Người vừa lảm nhảm cái gì? Nói lại xem?
Bảo Khánh lạnh nhạt gạt tay anh ra, gằn từng tiếng:
- Tôi nói: công chúa Thanh Linh – đã – chết – rồi.
- Láo… ngươi nói láo. – Kìm nén bờ môi đang run lên của mình, Huy Tuấn gạt hết đám người cản đường ra, lao như bay về căn phòng của Thanh Linh.
Anh phải nhìn thấy, Thanh Linh chắc chắn chưa chết mà. Tên đó, chỉ là nói láo thôi. Thanh Linh, em vẫn chờ anh có phải không?
Huy Tuấn cứ ôm hy vọng như vậy. Cánh cửa phòng bị anh đạp tung ra. Bên trong hoàn toàn vắng lặng. Không có nụ cười của cô, không có tiếng nói của cô, hoàn toàn trống vắng. Trong phòng, chỉ còn tấm thảm trắng tinh khôi còn vệt máu đỏ rực.
Huy Tuấn đứng không vững, anh lảo đảo lùi lại, chạy khắp lâu đài tìm cô. Không! Thanh Linh của anh, cô sẽ không chết mà!
Chạy miệt mài gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng, anh nhìn thấy cô ở ngoài sân. Dưới tuyết trắng, cô nhắm mắt như đang ngủ nhưng thần sắc lại không chút sức sốc. Anh khựng người, nén lại hơi thở dốc. Anh đến bên cô, ngồi xuống, nâng mặt cô lên. Lãnh lẽo. Tuyết lạnh, cô còn lạnh hơn tuyết nữa. Anh ôm cô vào lòng, dùng bàn tay lớn đã từng ôm lấy cô, đã từng lau nước mắt cho cô, đã từng che chở cô của mình, áp lên má cô, cười gượng:
- Linh, Linh… em nghe anh gọi không? Hạnh phúc của em còn chưa tìm thấy, cuộc chiến cũng chưa kết thúc, sao em lại ngủ mất rồi? Linh, ngoan, nghe anh gọi, dậy đi có được không?
Mặc anh gọi, mặc anh gào, cô vẫn không một chút phản ứng. Huy Tuấn ôm siết lấy cô, ủ ấm cô trong vòng tay mình. Nước mắt rơi xuống, giọt nước mắt của một Ma Vương…
…..
Chiến tranh kết thúc. Thiên đế không làm quá to chuyện nên Ma giới chỉ cần bồi thường chiến phí và cam kết không bao giờ động chạm đến Tam giới nữa. Ma Vương nghe nói tâm trạng ủ dột nhưng không bỏ bê việc của Ma giới, Ma giới cũng dần ổn định lại. Vị công chúa tên Thanh Linh đó, từ đó về sau trở thành từ cấm của Tam giới và cả Ma giới, không một ai dám nhắc đến. Thời gian qua đi, mọi chuyện về Dương Tiêu đời thứ 7 trở thành huyền thoại, một huyền thoại mà người ta chỉ dám âm thầm nói đến chứ không dám công khai bàn tán.
Tác giả :
Shellry