Ma Nữ Biến Thái, Lại Đây Nào!
Chương 12
“Tùm!”
Trong đêm tối, giữa những bóng sáng lập lòe trên cầu, hai bóng đen rơi xuống nước tạo nên một tiếng động dữ dội. Bọt nước bắn lên tung tóe. Khởi Nam ôm Nhật Linh, lặn xuống sâu, cậu hoàn toàn không có ý định trồi lên mà bất chấp bóng tối bao vây, để mặc cho nước cuốn đi. Trên cầu, Doanh Doanh bất ngờ trước quyết định của hai người kia, nhưng chỉ trong phút chốc, anh ta cười lạnh:
- Sắp mưa rồi, có rơi xuống nước bọn chúng cũng không thoát được đâu. Sáng mai, phong tỏa toàn bộ khu vực xung quanh làng. Ta phải tóm gọn hai con chuột đó.
…….
Không lâu sau, mưa trút xuống rào rào. Cả một không gian rộng lớn bị bao phủ bởi biển nước. Trong mưa, mọi thứ đều mù mịt, mờ ảo đến mức không thể xác định rõ. Nhật Linh được Khởi Nam ôm chặt trong lòng, cô cảm thấy dù tay cậu có cứng lại thì cậu cũng không nới lỏng vòng tay. Lặn được tầm vài phút, Nhật Linh cảm thấy không ổn. Cô là ma, có thở hay không thì cũng thế, nhưng Khởi Nam thì không được. Cậu là người, nhịn thở lâu đến thế, làm sao cậu chịu được? Từ nãy giờ, họ cũng chưa trôi xa chỗ cây cầu, trồi lên khỏi mặt nước thì quá mạo hiểm. Nước sông ngày một dâng cao, chảy cũng ngày càng siết hơn. Nhật Linh hơi hé mắt nhìn Khởi Nam nhưng thứ cô nhìn được chỉ là khối đen mù mịt, không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt cậu. Nhật Linh hạ quyết tâm. Lúc nãy cậu đã bảo vệ cô rồi, đường đường mang danh người bảo hộ của Khởi Nam mà từ khi vào thế giới này, toàn là cậu bảo vệ cô, lần này phải để cô. Nhật Linh đạp nước, rướn người lên, áp môi mình lên môi cậu, truyền chút không khí ít ỏi của mình vào miệng cậu. Khởi Nam dường như không thể nghĩ rằng Nhật Linh sẽ làm thế, người cậu đờ ra mấy giây rồi dần dần thả lỏng, bàn tay ôm cô cũng siết mạnh hơn.
Hành động của Nhật Linh vốn xuất phát từ mong muốn giúp đỡ Khởi Nam, nhưng Nhật Linh nghĩ cô cũng không thể khống chế được bản thân mình. Xung quanh bao bọc bởi nước lạnh mà mặt có cảm giác nóng bừng, tim cũng đập mạnh hơn. Cô tự thôi miên mình, cô chỉ muốn cứu người thôi, cô không nhân lúc Khởi Nam mất trí nhớ mà mong cậu chuyển ý, dành tình cảm của mình cho cô. Nhật Linh chau mày, xua đi ý nghĩ vượt quá giới hạn trong đầu mình. Cô không biết rằng, khoảng khắc môi chạm môi đó, không chỉ có mình cô căng thẳng. Khởi Nam biết, có một cái gì đó trong lòng mình đã thay đổi, cũng có thể đã thay đổi từ rất lâu rồi, chỉ là đến lúc này cậu mới nhận ra mà thôi. Cậu nhắm mắt, vừa như tận hưởng, vừa như dung túng cho hành động của người con gái kia.
…………
Một lúc sau, ước chừng như đã xa chỗ cũ rồi, Khởi Nam mới ngoi lên khỏi mặt nước, nhìn xung quanh chỉ thấy gần đó là một cánh rừng hoang sơ. Cậu bám lấy một khúc gỗ trôi gần đó, một tay rẽ nước đưa cả hai vào bờ. Mặt trời còn chưa mọc, trời vẫn còn tối. Mưa cũng đã tạnh. Không khí xung quanh lạnh lẽo, u ám. Cả người đều ướt, Khởi Nam bất an nhìn sang Nhật Linh đang vắt nước trên áo, người cứ run lên bần bật. Cậu đến chỗ Nhật Linh, tay đưa lên rồi lại hạ xuống, nét mặt có phần bối rối nhưng cố che giấu. Cuối cùng, cậu đặt tay lên đầu cô, vò nhẹ mái tóc đã ướt nhèm nước:
- Lạnh à? Xin lỗi nhé… Tự nhiên kéo cô xuống nước.
- Không sao. – Nhật Linh ngẩn ra một lúc rồi toét miệng cười. – Boss cứu tôi mà.
Bất chợt, Nhật Linh đổ người về phía trước, ngã nhào vào lòng Khởi Nam làm cậu nhóc nhất thời hoảng lên. Cả người cô tuy ướt nước nhưng lại nóng rực, thân nhiệt hoàn toàn bất thường đối với một hồn ma. Nhật Linh khó khăn ngước mắt nhìn Khởi Nam, thở dốc:
- Nhưng mà tôi hình như thấy không được khỏe. Đầu tôi cứ ong ong, khó chịu qu… - Chưa nói hết câu, cô đã lịm đi trong lòng Khởi Nam.
Khởi Nam cuống lên, đưa tay sờ trán cô. Nóng quá. Nhật Linh sốt rồi. Cậu nhất thời quên mất, chị cậu đã nói trong thế giới này, họ đều bị con người hóa, nghĩa là không ngoại trừ cả linh hồn như Nhật Linh. Khởi Nam vỗ nhè nhẹ vào mặt Nhật Linh, mong cô tỉnh lại. Cậu chưa bao giờ chăm sóc người ốm, mà lại còn rơi vào tình cảnh này, Khởi Nam không biết nên làm thế nào. Cậu ngẩng đầu nhìn trời. Sắp sáng rồi, nếu như cứ ở mãi ven sông thế này, sớm muộn cũng bị bắt. Cậu bế thốc Nhật Linh lên, xốc cô lên lưng cõng rồi đi vào rừng.
Khởi Nam cõng Nhật Linh đi mãi, liền một mạch mấy tiếng liên, đến khi cậu cảm thấy người trên lưng mình hơi thở càng ngày càng gấp, thân nhiệt ngày càng tăng, nóng một cách bất thường. Cậu tự chấn an mình, cô không sao, không sao cả, chân bước nhanh hơn đến chỗ một cây cổ thụ lớn bên bờ suối. Đặt cô xuống, cậu hoảng hốt khi thấy từ đầu gối cô trở xuống bỗng trở nên trong suốt. Cậu nắm vai cô, lắc mạnh, miệng lẩm bẩm:
- Nhật Linh, cô tỉnh lại cho tôi, mở mắt ra cho tôi. Tôi không cho phép cô ngủ mãi thế. Tỉnh lại!
Thế nhưng, mặc cho cậu có nói thế nào, cô vẫn tuyệt nhiên không mở mắt. Phần trên đầu gối đã bắt đầu mất đi màu sắc, hơi thở của Nhật Linh cũng gấp gáp hơn. Cậu cảm tưởng như đầu óc mình đã loạn hết cả lên, tất cả các suy nghĩ đan xen, chồng chéo vào nhau. Khởi Nam ôm chầm lấy Nhật Linh, mặc kệ bàn tay ôm cô đã run lên:
- Tôi thích em, Nhật Linh. Làm ơn, mở mắt ra đi.
Cậu nâng cằm cô lên, chăm chú nhìn ngắm khuôn mặt xinh xắn đã tái bệch không biết do ốm hay do ngấm nước sông lạnh. Hàng mi dài rung nhẹ, đôi lông mày thanh mảnh nhíu lại đầy khó nhọc. Khởi Nam cúi xuống, hôn cô, dịu dàng mơn trớn đôi môi mềm, nuốt lấy hơi thở nóng bỏng của cô. Trong trí não cậu lúc này, chỉ một lòng mong cô mở mắt ra, cười với cậu, nói rằng cô không sao. Dù có là nói dối hay không, cậu vẫn muốn nghe, chỉ cần là tiếng nói của cô thôi cũng được. Phần dưới gối đã biến mất, phần trong suốt ngày càng lan rộng.
Trong lúc ấy, từ xa, tiếng bước chân rầm rập truyền đến. Chúng tìm thấy rồi!
Khởi Nam đứng bật dậy, nhặt lấy một cành cây rơi gần đó làm vũ khí. Nhật Linh thế này, cậu cũng không thể chạy thoát được. Điều duy nhất có thể làm bây giờ, chính là chiến đấu. Chưa đầy một phút sau, một đoàn quỷ chạy rầm rập đến, nhanh chóng bao vây lấy chỗ cậu đang đứng. Khởi Nam lùi lại, giữ khoảng cách đủ gần để vừa đánh vừa bảo vệ Nhật Linh.
Nhật Nam đảo mắt quanh đám quỷ lúc nhúc đang ngày càng áp sát mình. Không có Doanh Doanh. Hắn ta không ra mặt, vậy là có ý gì? Đến bây giờ, Khởi Nam vẫn không nhận ra ai là kẻ đứng sau tất cả những việc này. Là Doanh Doanh, hay một người nào khác? Trong lúc cậu suy nghĩ, một tên trong đám quỷ đã gầm lên một tiếng rồi lao đến. Khởi Nam phản ứng nhanh, lập tức vung cây gậy trong tay.
“Bốp!”
Một tiếng động mạnh mẽ vang dội. Cây gậy trong tay Khởi Nam cũng rung lên vì lực đánh quá mạnh. Đầu con quỷ bị cây gậy đạp vào liền rời cổ nó mà văng đi, lăng lông lốc trên thảm cỏ. Cái cổ trơ trọi đầy những con ròi trắng ởn lổn nhổn của nó lộ hẳn ra như chứng minh cho cái thân xác đã bị phân hủy đến tàn tạ của nó. Khởi Nam dời ánh nhìn. Tuy từ khi bước vào cái thế giới này, cậu cũng gặp đầy những cảnh tưởng kinh tởm rồi, nhưng khi nhìn cái cổ của con quỷ kia thì cậu vẫn không nhịn được mà muốn nôn.
Con quỷ bị mất đầu không gục ngã, mặc kệ dù không đầu vẫn lao lên phía Khởi Nam. Vừa lúc ấy, cả một đám quỷ phía sau như được lên dây cót, đồng loạt cắm đầu lao đến, miệng chúng há ra, hai con mắt đã mất con ngươi đang chảy ra đầy máu. Những tiếng ô ô đáng sợ cứ thế vọng đến, như được phóng đại lên trong khu rừng âm u vắng vẻ.
Khởi Nam tung người đạp vào con quỷ gần nhất khiến nó ngã ra xa thì một con khác lại đến, cứ con này nối tiếp con khác, hàng này nối tiếp hàng khác, như những con sóng xô nhau không hồi kết. Những con quỷ bị đạp ngã nhanh chóng bò dậy, tiếp tục xông lên như không hề biết mệt mỏi. Khởi Nam cắn môi, thủ thế, trong đầu nghĩ không xong rồi. Cậu vừa chiến đấu vừa bảo vệ Nhật Linh, giờ cũng ít nhiều bị kiệt sức. Nếu tình trạng này cứ duy trì, cậu không biết có thể trụ lại đến khi nào nữa. Cậu nhận ra, Doanh Doanh đúng là không cần ra mặt. Không có Bảo Khánh hay Thiên An, cậu và Nhật Linh có chạy trốn hay không thì việc rơi vào tay bọn chúng chỉ là vấn đề thời gian.
Bỗng nhiên, Khởi Nam cảm thấy có gì đó túm chặt lấy chân cậu. Cúi xuống, đập vào mắt cậu là một con quỷ đang bò đến, vươn tay nắm lấy cổ chân cậu. Nó ngẩng đầu nhìn cậu, cười toét, khoe ra cái miệng như bị tạt axit, đôi mắt trống rỗng vẫn còn máu trào ra, trên khóe mắt lộ ra vài con bọ trên cục thịt mắt, ẩn sau bộ tóc lòa xòa bốc mùi. Khởi Nam giơ chân hất con quỷ đi, tay vung gậy lên đánh lùi vài con đứng gần đó.
Khởi Nam không biết ngay lúc cậu mất tập trung, một con quỷ đã mò ra sau cậu, tay lăm lăm tảng đá lớn, miệng nở nụ cười tà ác.
Nó giơ tay lên quá đầu, dùng sức đập xuống. Khởi Nam thấy đầu đau dữ dội, trước mắt tối sầm lại. Cậu ngất đi. Xung quanh, bọn quỷ reo hò ầm ĩ, chấn động cả một vùng.
………
Nhật Linh tỉnh lại, chớp mắt nhìn xung quanh. Cô chỉ nhớ đến lúc mình ngất xỉu bên cạnh bờ sông rồi được Boss đỡ lấy, chẳng lẽ cô bị bắt rồi? Vậy còn Khởi Nam, cậu ấy ra sao? Nhật Linh lắc nhẹ cái đầu đang ong ong đang đau nhói lên từng cơn của mình. Nhật Linh nhận ra, mình đang ngồi bệt dưới đất, tay chân và cả người bị trói gô vào một cái cột lớn, miệng cũng bị bịt kín. Nhật Linh thấy nơi mình đang bị trói là một hang động lớn nhưng lại mang một phong cách đế vương đầy hoang dã. Trên gờ tường là những cây đuốc đang cháy rừng rực, tỏa sáng cả hang động.
- May là cô chưa chết, Dương Tiêu.
Một giọng nói với âm lượng cao vút vang lên. Nhật Linh ngẩng đầu lên. Phía trên đài cao, một người mặc áo choàng đen từ trên xuống dưới đang ngồi vắt chân trên ghế lớn, dáng vẻ vô cùng uy lực. Người đó trong lòng ôm một con mèo đen mắt đỏ. Con mèo đó lười biếng nhìn Nhật Linh, kêu khẽ một tiếng rồi nhảy lên thành ghế, cuộn mình ngủ, không thèm để tâm.
Bên cạnh người đó, Doanh Doanh đứng cúi đầu, bộ dạng cung kính không một chút phản khánh. Người áo đen đứng dậy, dậm chân một cái, cả người liên lơ lửng trên không trung, bay đến chỗ Nhật Linh rồi hạ xuống. Người áo đen cúi xuống, bàn tay đưa ra vâm vê mặt Nhật Linh, khóe miệng nở nụ cười nhếch môi, vừa có chút gian trá, vừa có chút lạnh lùng. Vì lúc nãy, người này đứng trên cao quá, Nhật Linh không nhìn rõ dáng vẻ, giờ khi người đó đứng mặt đối mặt mình, cô mới nhận ra đây là một mỹ nhân, một người đẹp đúng nghĩa. Cô ta bỏ ra cái mũ chùm đầu, đôi mắt màu đỏ rực nhìn chằm chằm Nhật Linh. Mái tóc cô ta dài chạm đất, đen nhánh; bộ ngực đầy đặn đẹp đẽ lấp ló sau tà áo choàng; dáng người cao phải ngang Thiên An. Nói chung là cô ta đẹp, rất đẹp, cực kỳ đẹp.
Bàn tay với bộ móng tay dài sơn sơn đen lướt trên mặt Nhật Linh. Móng tay cô ta áp sát má cố, như thể bất cứ lúc nào bộ móng này cũng có thể rạch nát mặt cô vậy. Cô ta nhìn cô, đôi mắt đỏ ánh lên sự hứng thú điên loạn, rõ ràng cô ta thích thú khi cảm nhận được cái run nhè nhẹ của Nhật Linh. Đột nhiên, cô ta đứng thẳng dậy, cười khanh khách:
- Cô đang run sợ. Ha ha, cô đang run sợ ta. Thật đáng cười làm sao, con gái của Dương Tiêu đời thứ bảy lại run sợ trước ta. – Cô ta ngừng cười, ánh mắt sắc lạnh lóe lên ý châm chọc – Chắc cô đang tò mò ta là ai phải không? Ta là Ryou, chủ nhân của thế giới L.
Nhật Linh vẫn còn mù mờ. Sao nãy giờ người này cứ gọi cô là Dương Tiêu gò đó? Chuyện này là sao? Con gái của Dương Tiêu đời thứ bảy nghĩa là gì?
Ryou cúi xuống, giật phăng khăn bịt miệng của Nhật Linh, bắt cô nhìn mình.
- Dương Tiêu, cô về phe ta đi. Ta nhất định sẽ đối đãi cô thật tốt. Chúng ta sẽ cùng thống trị Âm giới, sau đó là Thiên giới, rồi đến cả thiên hạ, tam giới sẽ thuộc về chúng ta. Ta sẽ cho cô vinh hoa phú quý, dùng đời đời đều không hết, còn cho cô sức mạnh để tồn tại mãi mãi nữa. Cô nghĩ sao? – Cô ta nở nụ cười quyến rũ.
- Cô đang ảo tưởng? – Nhật Linh trả lời. Giọng cô trở nên khàn khàn vì chưa khỏi bệnh, đến nỗi phải lắng tai mới nghe rõ cô nói gì.
Ryou cười cười, đang định nói gì đó thì một tiếng động chát chúa vang lên. Cửa đã bị đạp bay. Bảo Khánh đứng ngoài cửa, uy dũng như một vị tướng với khí chất mạnh mẽ khiến người đối diện dễ rùng mình. Nhật Linh thoáng ngây người. Từ trước đến nay, Bảo Khánh trước mắt cô luôn lạnh lùng lãnh đạm, chưa bao giờ cô thấy anh như thế này cả.
Cả đoàn quân lấp trong bóng tối ào ra, tay lăm lăm khiên giáp. Ryou giơ tay ra hiệu chúng ngừng lại, miệng vẫn giữ nụ cười quyến rũ. Bọn quỷ nhìn nhau, nhưng cũng dừng lại, lui vào ẩn sau bóng tối trong hang.
- Thần Chết Bảo Khánh, ngươi đến chậm hơn ta tưởng, nhưng cũng vừa đủ để chứng kiến trò vui. Ngươi nghĩ sao… nếu như cô bé này nối tiếp theo Dương Tiêu thứ bảy?
- Bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra khỏi cô ấy. Ryou, vì một lý do vớ vẩn mà ngươi cũng nhất định đánh chiếm Âm giới cho bằng được sao? – Bảo Khánh dường như đã nổi nóng. Anh bực mình gằn từng tiếng.
- Vớ vẩn? Vậy theo ngươi lý do nào mới là chính đáng? – Ryou nhướn mày.
Ryou vung vung tay. Bất chợt, cô ta lao về phía Bảo Khánh, trong tay từ bao giờ đã xuất hiện một thanh kiếm màu đen sắc nhọn.
- Cẩn thận! – Nhật Linh hét lên, mắt mở to. Cô không tin được là mấy giây trước họ còn đứng nói chuyện với nhau, mấy giây sau đã lao vào quyết chiến.
Cây kiếm ngừng lại giữa không trung, cắm phập xuống đất trước khi chạm đến Bảo Khánh. Anh lạnh lùng, nhàn nhạt buông một câu:
- Ta biết ngươi sẽ dừng lại trước khi mũi kiếm đó đến người ta.
Ryou phủi phủi tay, quay đầu cười châm biếm:
- Đương nhiên. Dương Tiêu, cô quả là quá ngây thơ. Người này, cô không biết rằng hắn ta chính là người đã giết mẹ cô sao? Vẫn còn thái độ muốn bảo vệ hắn cơ à?
Bảo Khánh xám mặt, ánh mắt trầm xuống. Dường như, không khí xung quanh anh cũng lạnh đi vài độ. Nhật Linh vẫn trong trạng thái không hiểu gì. Cô tự hỏi người tên Ryou này đang nói cái quái gì vậy? Giết mẹ? Bảo Khánh sao có thể giết mẹ cô được? Lại còn cái Dương Tiêu gì đó, cô hoàn toàn không hiểu.
Nhận ra ánh mắt mờ mịt mông lung của Nhật Linh, Ryou phất tay, mở ra một tầng không gian khác. Bảo Khánh thấy thế, nghiến răng. Anh hét lên:
- Ryou, cô quá đáng rồi!
Bảo Khánh muốn xông lên cản Ryou lại, nhưng anh lại bị kết giới của cô ta chặn ở ngoài, dùng cách nào cũng không thể phá bỏ.
- Trước sau gì cô ta cũng biết, anh đâu thể che giấu quá khứ được mãi? Ta sẽ cho cô thấy mọi chuyện, con át chủ bài của ta.
Nhật Linh nhìn Ryou trân trối. Cô cảm thấy có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Cảm giác lạnh buốt truyền đến. Nhật Linh có sự cảm không lành, rằng những chuyện cô sắp biết sẽ chẳng có một chút gì hay ho cả.
Ngay lúc ấy, cô bị hút vào vùng không gian mới tạo nên.
Trong đêm tối, giữa những bóng sáng lập lòe trên cầu, hai bóng đen rơi xuống nước tạo nên một tiếng động dữ dội. Bọt nước bắn lên tung tóe. Khởi Nam ôm Nhật Linh, lặn xuống sâu, cậu hoàn toàn không có ý định trồi lên mà bất chấp bóng tối bao vây, để mặc cho nước cuốn đi. Trên cầu, Doanh Doanh bất ngờ trước quyết định của hai người kia, nhưng chỉ trong phút chốc, anh ta cười lạnh:
- Sắp mưa rồi, có rơi xuống nước bọn chúng cũng không thoát được đâu. Sáng mai, phong tỏa toàn bộ khu vực xung quanh làng. Ta phải tóm gọn hai con chuột đó.
…….
Không lâu sau, mưa trút xuống rào rào. Cả một không gian rộng lớn bị bao phủ bởi biển nước. Trong mưa, mọi thứ đều mù mịt, mờ ảo đến mức không thể xác định rõ. Nhật Linh được Khởi Nam ôm chặt trong lòng, cô cảm thấy dù tay cậu có cứng lại thì cậu cũng không nới lỏng vòng tay. Lặn được tầm vài phút, Nhật Linh cảm thấy không ổn. Cô là ma, có thở hay không thì cũng thế, nhưng Khởi Nam thì không được. Cậu là người, nhịn thở lâu đến thế, làm sao cậu chịu được? Từ nãy giờ, họ cũng chưa trôi xa chỗ cây cầu, trồi lên khỏi mặt nước thì quá mạo hiểm. Nước sông ngày một dâng cao, chảy cũng ngày càng siết hơn. Nhật Linh hơi hé mắt nhìn Khởi Nam nhưng thứ cô nhìn được chỉ là khối đen mù mịt, không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt cậu. Nhật Linh hạ quyết tâm. Lúc nãy cậu đã bảo vệ cô rồi, đường đường mang danh người bảo hộ của Khởi Nam mà từ khi vào thế giới này, toàn là cậu bảo vệ cô, lần này phải để cô. Nhật Linh đạp nước, rướn người lên, áp môi mình lên môi cậu, truyền chút không khí ít ỏi của mình vào miệng cậu. Khởi Nam dường như không thể nghĩ rằng Nhật Linh sẽ làm thế, người cậu đờ ra mấy giây rồi dần dần thả lỏng, bàn tay ôm cô cũng siết mạnh hơn.
Hành động của Nhật Linh vốn xuất phát từ mong muốn giúp đỡ Khởi Nam, nhưng Nhật Linh nghĩ cô cũng không thể khống chế được bản thân mình. Xung quanh bao bọc bởi nước lạnh mà mặt có cảm giác nóng bừng, tim cũng đập mạnh hơn. Cô tự thôi miên mình, cô chỉ muốn cứu người thôi, cô không nhân lúc Khởi Nam mất trí nhớ mà mong cậu chuyển ý, dành tình cảm của mình cho cô. Nhật Linh chau mày, xua đi ý nghĩ vượt quá giới hạn trong đầu mình. Cô không biết rằng, khoảng khắc môi chạm môi đó, không chỉ có mình cô căng thẳng. Khởi Nam biết, có một cái gì đó trong lòng mình đã thay đổi, cũng có thể đã thay đổi từ rất lâu rồi, chỉ là đến lúc này cậu mới nhận ra mà thôi. Cậu nhắm mắt, vừa như tận hưởng, vừa như dung túng cho hành động của người con gái kia.
…………
Một lúc sau, ước chừng như đã xa chỗ cũ rồi, Khởi Nam mới ngoi lên khỏi mặt nước, nhìn xung quanh chỉ thấy gần đó là một cánh rừng hoang sơ. Cậu bám lấy một khúc gỗ trôi gần đó, một tay rẽ nước đưa cả hai vào bờ. Mặt trời còn chưa mọc, trời vẫn còn tối. Mưa cũng đã tạnh. Không khí xung quanh lạnh lẽo, u ám. Cả người đều ướt, Khởi Nam bất an nhìn sang Nhật Linh đang vắt nước trên áo, người cứ run lên bần bật. Cậu đến chỗ Nhật Linh, tay đưa lên rồi lại hạ xuống, nét mặt có phần bối rối nhưng cố che giấu. Cuối cùng, cậu đặt tay lên đầu cô, vò nhẹ mái tóc đã ướt nhèm nước:
- Lạnh à? Xin lỗi nhé… Tự nhiên kéo cô xuống nước.
- Không sao. – Nhật Linh ngẩn ra một lúc rồi toét miệng cười. – Boss cứu tôi mà.
Bất chợt, Nhật Linh đổ người về phía trước, ngã nhào vào lòng Khởi Nam làm cậu nhóc nhất thời hoảng lên. Cả người cô tuy ướt nước nhưng lại nóng rực, thân nhiệt hoàn toàn bất thường đối với một hồn ma. Nhật Linh khó khăn ngước mắt nhìn Khởi Nam, thở dốc:
- Nhưng mà tôi hình như thấy không được khỏe. Đầu tôi cứ ong ong, khó chịu qu… - Chưa nói hết câu, cô đã lịm đi trong lòng Khởi Nam.
Khởi Nam cuống lên, đưa tay sờ trán cô. Nóng quá. Nhật Linh sốt rồi. Cậu nhất thời quên mất, chị cậu đã nói trong thế giới này, họ đều bị con người hóa, nghĩa là không ngoại trừ cả linh hồn như Nhật Linh. Khởi Nam vỗ nhè nhẹ vào mặt Nhật Linh, mong cô tỉnh lại. Cậu chưa bao giờ chăm sóc người ốm, mà lại còn rơi vào tình cảnh này, Khởi Nam không biết nên làm thế nào. Cậu ngẩng đầu nhìn trời. Sắp sáng rồi, nếu như cứ ở mãi ven sông thế này, sớm muộn cũng bị bắt. Cậu bế thốc Nhật Linh lên, xốc cô lên lưng cõng rồi đi vào rừng.
Khởi Nam cõng Nhật Linh đi mãi, liền một mạch mấy tiếng liên, đến khi cậu cảm thấy người trên lưng mình hơi thở càng ngày càng gấp, thân nhiệt ngày càng tăng, nóng một cách bất thường. Cậu tự chấn an mình, cô không sao, không sao cả, chân bước nhanh hơn đến chỗ một cây cổ thụ lớn bên bờ suối. Đặt cô xuống, cậu hoảng hốt khi thấy từ đầu gối cô trở xuống bỗng trở nên trong suốt. Cậu nắm vai cô, lắc mạnh, miệng lẩm bẩm:
- Nhật Linh, cô tỉnh lại cho tôi, mở mắt ra cho tôi. Tôi không cho phép cô ngủ mãi thế. Tỉnh lại!
Thế nhưng, mặc cho cậu có nói thế nào, cô vẫn tuyệt nhiên không mở mắt. Phần trên đầu gối đã bắt đầu mất đi màu sắc, hơi thở của Nhật Linh cũng gấp gáp hơn. Cậu cảm tưởng như đầu óc mình đã loạn hết cả lên, tất cả các suy nghĩ đan xen, chồng chéo vào nhau. Khởi Nam ôm chầm lấy Nhật Linh, mặc kệ bàn tay ôm cô đã run lên:
- Tôi thích em, Nhật Linh. Làm ơn, mở mắt ra đi.
Cậu nâng cằm cô lên, chăm chú nhìn ngắm khuôn mặt xinh xắn đã tái bệch không biết do ốm hay do ngấm nước sông lạnh. Hàng mi dài rung nhẹ, đôi lông mày thanh mảnh nhíu lại đầy khó nhọc. Khởi Nam cúi xuống, hôn cô, dịu dàng mơn trớn đôi môi mềm, nuốt lấy hơi thở nóng bỏng của cô. Trong trí não cậu lúc này, chỉ một lòng mong cô mở mắt ra, cười với cậu, nói rằng cô không sao. Dù có là nói dối hay không, cậu vẫn muốn nghe, chỉ cần là tiếng nói của cô thôi cũng được. Phần dưới gối đã biến mất, phần trong suốt ngày càng lan rộng.
Trong lúc ấy, từ xa, tiếng bước chân rầm rập truyền đến. Chúng tìm thấy rồi!
Khởi Nam đứng bật dậy, nhặt lấy một cành cây rơi gần đó làm vũ khí. Nhật Linh thế này, cậu cũng không thể chạy thoát được. Điều duy nhất có thể làm bây giờ, chính là chiến đấu. Chưa đầy một phút sau, một đoàn quỷ chạy rầm rập đến, nhanh chóng bao vây lấy chỗ cậu đang đứng. Khởi Nam lùi lại, giữ khoảng cách đủ gần để vừa đánh vừa bảo vệ Nhật Linh.
Nhật Nam đảo mắt quanh đám quỷ lúc nhúc đang ngày càng áp sát mình. Không có Doanh Doanh. Hắn ta không ra mặt, vậy là có ý gì? Đến bây giờ, Khởi Nam vẫn không nhận ra ai là kẻ đứng sau tất cả những việc này. Là Doanh Doanh, hay một người nào khác? Trong lúc cậu suy nghĩ, một tên trong đám quỷ đã gầm lên một tiếng rồi lao đến. Khởi Nam phản ứng nhanh, lập tức vung cây gậy trong tay.
“Bốp!”
Một tiếng động mạnh mẽ vang dội. Cây gậy trong tay Khởi Nam cũng rung lên vì lực đánh quá mạnh. Đầu con quỷ bị cây gậy đạp vào liền rời cổ nó mà văng đi, lăng lông lốc trên thảm cỏ. Cái cổ trơ trọi đầy những con ròi trắng ởn lổn nhổn của nó lộ hẳn ra như chứng minh cho cái thân xác đã bị phân hủy đến tàn tạ của nó. Khởi Nam dời ánh nhìn. Tuy từ khi bước vào cái thế giới này, cậu cũng gặp đầy những cảnh tưởng kinh tởm rồi, nhưng khi nhìn cái cổ của con quỷ kia thì cậu vẫn không nhịn được mà muốn nôn.
Con quỷ bị mất đầu không gục ngã, mặc kệ dù không đầu vẫn lao lên phía Khởi Nam. Vừa lúc ấy, cả một đám quỷ phía sau như được lên dây cót, đồng loạt cắm đầu lao đến, miệng chúng há ra, hai con mắt đã mất con ngươi đang chảy ra đầy máu. Những tiếng ô ô đáng sợ cứ thế vọng đến, như được phóng đại lên trong khu rừng âm u vắng vẻ.
Khởi Nam tung người đạp vào con quỷ gần nhất khiến nó ngã ra xa thì một con khác lại đến, cứ con này nối tiếp con khác, hàng này nối tiếp hàng khác, như những con sóng xô nhau không hồi kết. Những con quỷ bị đạp ngã nhanh chóng bò dậy, tiếp tục xông lên như không hề biết mệt mỏi. Khởi Nam cắn môi, thủ thế, trong đầu nghĩ không xong rồi. Cậu vừa chiến đấu vừa bảo vệ Nhật Linh, giờ cũng ít nhiều bị kiệt sức. Nếu tình trạng này cứ duy trì, cậu không biết có thể trụ lại đến khi nào nữa. Cậu nhận ra, Doanh Doanh đúng là không cần ra mặt. Không có Bảo Khánh hay Thiên An, cậu và Nhật Linh có chạy trốn hay không thì việc rơi vào tay bọn chúng chỉ là vấn đề thời gian.
Bỗng nhiên, Khởi Nam cảm thấy có gì đó túm chặt lấy chân cậu. Cúi xuống, đập vào mắt cậu là một con quỷ đang bò đến, vươn tay nắm lấy cổ chân cậu. Nó ngẩng đầu nhìn cậu, cười toét, khoe ra cái miệng như bị tạt axit, đôi mắt trống rỗng vẫn còn máu trào ra, trên khóe mắt lộ ra vài con bọ trên cục thịt mắt, ẩn sau bộ tóc lòa xòa bốc mùi. Khởi Nam giơ chân hất con quỷ đi, tay vung gậy lên đánh lùi vài con đứng gần đó.
Khởi Nam không biết ngay lúc cậu mất tập trung, một con quỷ đã mò ra sau cậu, tay lăm lăm tảng đá lớn, miệng nở nụ cười tà ác.
Nó giơ tay lên quá đầu, dùng sức đập xuống. Khởi Nam thấy đầu đau dữ dội, trước mắt tối sầm lại. Cậu ngất đi. Xung quanh, bọn quỷ reo hò ầm ĩ, chấn động cả một vùng.
………
Nhật Linh tỉnh lại, chớp mắt nhìn xung quanh. Cô chỉ nhớ đến lúc mình ngất xỉu bên cạnh bờ sông rồi được Boss đỡ lấy, chẳng lẽ cô bị bắt rồi? Vậy còn Khởi Nam, cậu ấy ra sao? Nhật Linh lắc nhẹ cái đầu đang ong ong đang đau nhói lên từng cơn của mình. Nhật Linh nhận ra, mình đang ngồi bệt dưới đất, tay chân và cả người bị trói gô vào một cái cột lớn, miệng cũng bị bịt kín. Nhật Linh thấy nơi mình đang bị trói là một hang động lớn nhưng lại mang một phong cách đế vương đầy hoang dã. Trên gờ tường là những cây đuốc đang cháy rừng rực, tỏa sáng cả hang động.
- May là cô chưa chết, Dương Tiêu.
Một giọng nói với âm lượng cao vút vang lên. Nhật Linh ngẩng đầu lên. Phía trên đài cao, một người mặc áo choàng đen từ trên xuống dưới đang ngồi vắt chân trên ghế lớn, dáng vẻ vô cùng uy lực. Người đó trong lòng ôm một con mèo đen mắt đỏ. Con mèo đó lười biếng nhìn Nhật Linh, kêu khẽ một tiếng rồi nhảy lên thành ghế, cuộn mình ngủ, không thèm để tâm.
Bên cạnh người đó, Doanh Doanh đứng cúi đầu, bộ dạng cung kính không một chút phản khánh. Người áo đen đứng dậy, dậm chân một cái, cả người liên lơ lửng trên không trung, bay đến chỗ Nhật Linh rồi hạ xuống. Người áo đen cúi xuống, bàn tay đưa ra vâm vê mặt Nhật Linh, khóe miệng nở nụ cười nhếch môi, vừa có chút gian trá, vừa có chút lạnh lùng. Vì lúc nãy, người này đứng trên cao quá, Nhật Linh không nhìn rõ dáng vẻ, giờ khi người đó đứng mặt đối mặt mình, cô mới nhận ra đây là một mỹ nhân, một người đẹp đúng nghĩa. Cô ta bỏ ra cái mũ chùm đầu, đôi mắt màu đỏ rực nhìn chằm chằm Nhật Linh. Mái tóc cô ta dài chạm đất, đen nhánh; bộ ngực đầy đặn đẹp đẽ lấp ló sau tà áo choàng; dáng người cao phải ngang Thiên An. Nói chung là cô ta đẹp, rất đẹp, cực kỳ đẹp.
Bàn tay với bộ móng tay dài sơn sơn đen lướt trên mặt Nhật Linh. Móng tay cô ta áp sát má cố, như thể bất cứ lúc nào bộ móng này cũng có thể rạch nát mặt cô vậy. Cô ta nhìn cô, đôi mắt đỏ ánh lên sự hứng thú điên loạn, rõ ràng cô ta thích thú khi cảm nhận được cái run nhè nhẹ của Nhật Linh. Đột nhiên, cô ta đứng thẳng dậy, cười khanh khách:
- Cô đang run sợ. Ha ha, cô đang run sợ ta. Thật đáng cười làm sao, con gái của Dương Tiêu đời thứ bảy lại run sợ trước ta. – Cô ta ngừng cười, ánh mắt sắc lạnh lóe lên ý châm chọc – Chắc cô đang tò mò ta là ai phải không? Ta là Ryou, chủ nhân của thế giới L.
Nhật Linh vẫn còn mù mờ. Sao nãy giờ người này cứ gọi cô là Dương Tiêu gò đó? Chuyện này là sao? Con gái của Dương Tiêu đời thứ bảy nghĩa là gì?
Ryou cúi xuống, giật phăng khăn bịt miệng của Nhật Linh, bắt cô nhìn mình.
- Dương Tiêu, cô về phe ta đi. Ta nhất định sẽ đối đãi cô thật tốt. Chúng ta sẽ cùng thống trị Âm giới, sau đó là Thiên giới, rồi đến cả thiên hạ, tam giới sẽ thuộc về chúng ta. Ta sẽ cho cô vinh hoa phú quý, dùng đời đời đều không hết, còn cho cô sức mạnh để tồn tại mãi mãi nữa. Cô nghĩ sao? – Cô ta nở nụ cười quyến rũ.
- Cô đang ảo tưởng? – Nhật Linh trả lời. Giọng cô trở nên khàn khàn vì chưa khỏi bệnh, đến nỗi phải lắng tai mới nghe rõ cô nói gì.
Ryou cười cười, đang định nói gì đó thì một tiếng động chát chúa vang lên. Cửa đã bị đạp bay. Bảo Khánh đứng ngoài cửa, uy dũng như một vị tướng với khí chất mạnh mẽ khiến người đối diện dễ rùng mình. Nhật Linh thoáng ngây người. Từ trước đến nay, Bảo Khánh trước mắt cô luôn lạnh lùng lãnh đạm, chưa bao giờ cô thấy anh như thế này cả.
Cả đoàn quân lấp trong bóng tối ào ra, tay lăm lăm khiên giáp. Ryou giơ tay ra hiệu chúng ngừng lại, miệng vẫn giữ nụ cười quyến rũ. Bọn quỷ nhìn nhau, nhưng cũng dừng lại, lui vào ẩn sau bóng tối trong hang.
- Thần Chết Bảo Khánh, ngươi đến chậm hơn ta tưởng, nhưng cũng vừa đủ để chứng kiến trò vui. Ngươi nghĩ sao… nếu như cô bé này nối tiếp theo Dương Tiêu thứ bảy?
- Bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra khỏi cô ấy. Ryou, vì một lý do vớ vẩn mà ngươi cũng nhất định đánh chiếm Âm giới cho bằng được sao? – Bảo Khánh dường như đã nổi nóng. Anh bực mình gằn từng tiếng.
- Vớ vẩn? Vậy theo ngươi lý do nào mới là chính đáng? – Ryou nhướn mày.
Ryou vung vung tay. Bất chợt, cô ta lao về phía Bảo Khánh, trong tay từ bao giờ đã xuất hiện một thanh kiếm màu đen sắc nhọn.
- Cẩn thận! – Nhật Linh hét lên, mắt mở to. Cô không tin được là mấy giây trước họ còn đứng nói chuyện với nhau, mấy giây sau đã lao vào quyết chiến.
Cây kiếm ngừng lại giữa không trung, cắm phập xuống đất trước khi chạm đến Bảo Khánh. Anh lạnh lùng, nhàn nhạt buông một câu:
- Ta biết ngươi sẽ dừng lại trước khi mũi kiếm đó đến người ta.
Ryou phủi phủi tay, quay đầu cười châm biếm:
- Đương nhiên. Dương Tiêu, cô quả là quá ngây thơ. Người này, cô không biết rằng hắn ta chính là người đã giết mẹ cô sao? Vẫn còn thái độ muốn bảo vệ hắn cơ à?
Bảo Khánh xám mặt, ánh mắt trầm xuống. Dường như, không khí xung quanh anh cũng lạnh đi vài độ. Nhật Linh vẫn trong trạng thái không hiểu gì. Cô tự hỏi người tên Ryou này đang nói cái quái gì vậy? Giết mẹ? Bảo Khánh sao có thể giết mẹ cô được? Lại còn cái Dương Tiêu gì đó, cô hoàn toàn không hiểu.
Nhận ra ánh mắt mờ mịt mông lung của Nhật Linh, Ryou phất tay, mở ra một tầng không gian khác. Bảo Khánh thấy thế, nghiến răng. Anh hét lên:
- Ryou, cô quá đáng rồi!
Bảo Khánh muốn xông lên cản Ryou lại, nhưng anh lại bị kết giới của cô ta chặn ở ngoài, dùng cách nào cũng không thể phá bỏ.
- Trước sau gì cô ta cũng biết, anh đâu thể che giấu quá khứ được mãi? Ta sẽ cho cô thấy mọi chuyện, con át chủ bài của ta.
Nhật Linh nhìn Ryou trân trối. Cô cảm thấy có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Cảm giác lạnh buốt truyền đến. Nhật Linh có sự cảm không lành, rằng những chuyện cô sắp biết sẽ chẳng có một chút gì hay ho cả.
Ngay lúc ấy, cô bị hút vào vùng không gian mới tạo nên.
Tác giả :
Shellry