Má Nó, Dương Đỉnh Phong!
Chương 40
Tiêu Mộc không nói gì, chỉ là đôi mắt kia khẽ nheo lại, nơi đuôi mắt còn mang theo chút ý cười nhàn nhạt.
“Tiêu Mộc, lát nữa anh phải giúp em bôi kem chống nắng đấy.” Đỉnh Phong hưng phấn nói.
Cô cũng không tin, một thiếu niên đang trong giai đoạn trưởng thành như Tiêu Mộc đối mặt với một người ... có vóc dáng tốt như cô mà lại không có cảm giác.
Thịt thà trên người cô cũng không phải tự nhiên mà có, đó là nhờ tâm huyết bao nhiêu năm của Dương Đán nha!
Tiêu Mộc, anh hãy chờ đến lúc bị em ăn sạch đi!
...
Nằm trên bờ cát, Đỉnh Phong cảm thụ ánh nắng ấm áp đang rọi lên cơ thể mình, cô không biết bơi, tới đây cũng chỉ vì muốn nhìn dáng người của Tiêu Mộc.
Tiêu Mộc đã xuống biển, anh bơi rất xa, cô có thể nhìn thấy anh đang ngụp lặn trong nước.
Thỉnh thoảng Đỉnh Phong sẽ vẫy tay với anh, khuôn mặt ngập tràn vui vẻ.
Mặc dù Tiêu Mộc không vẫy tay lại với cô, nhưng mỗi lần thấy cô vẫy tay, anh cũng sẽ nhìn về phía cô một lúc lâu.
Cô lấy tuýp kem chống nắng ra, đang chuẩn bị gọi Tiêu Mộc.
Đột nhiên lại trông thấy một cô nàng có bộ ngực cỡ cup D đang đi về phía Tiêu Mộc, nhìn từ xa, cô ta không những có một vóc dáng mê người mà ngay cả khuôn mặt trái xoan kia cũng rất đẹp.
Đỉnh Phong lập tức cảnh giác, ngồi bật dậy quan sát cô nàng.
Không ngờ, cô ta lại bơi đến bên cạnh Tiêu Mộc, bơi một hồi lại không biết chân cẳng thế nào, đột nhiên hét lên: “Cứu!”
Nhưng Đỉnh Phong nhìn mực nước chỗ đó cũng chỉ cao tầm hai mét.
Bởi vì Tiêu Mộc ở gần nhất cho nên thuận tay kéo cô ta từ dưới nước ngoi lên.
Sau khi cô gái kia được ‘cứu’ ra khỏi mặt nước thì lại làm ra vẻ đáng thương, càng nhìn càng khiến người ta cảm thấy yêu mến, cô ta mở miệng, không biết nói gì đó với Tiêu Mộc, chắc là đang cám ơn anh.
Tiêu Mộc không mặn không nhạt đáp lại một tiếng, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ.
Chỉ thấy cô nàng đột nhiên vươn tay, giữ chặt lấy cánh tay của Tiêu Mộc, sau đó dựa sát thân thể vào anh.
Bộ ngực cup D cứ thế mà dán chặt vào lưng Tiêu Mộc.
Thân thể Tiêu Mộc cứng đờ, sau đó lập tức gạt tay cô ta ra, sắc mặt anh rất tệ, mắt phượng đen láy so với bình thường lại càng trở nên u ám hơn.
Cô gái kia cũng không tức giận, vẫn tiếp tục áp sát vào anh.
Đỉnh Phong tức điên lên, cô đứng phắt dậy, chạy về phía bọn họ.
Cô vọt tới trước mặt Tiêu Mộc, rồi lại giống như một con gà con, ôm chầm lấy anh, sau đó nghiêng đầu, khuôn mặt tròn có chút căng thẳng, trừng mắt nhìn cô gái kia: “Cô muốn làm gì?”
Cô gái kia sững sờ, nở một nụ cười xinh đẹp, ra vẻ thanh cao hỏi: “Cô là?”
Đỉnh Phong ôm Tiêu Mộc, trừng mắt nói: “Tôi là bạn gái anh ấy.”
Cô nàng kia hiển nhiên là bị đả kích, có chút giật mình nói: “Bạn gái?”
Đỉnh Phong ưỡn ngực: “Thế nào?”
Cô ta chán ghét nhìn Đỉnh Phong, lại cười nói với Tiêu Mộc: “Lần này cám ơn anh, lần sau có cơ hội em mời anh ăn cơm.” Nói xong, cô ta cao ngạo liếc nhìn Đỉnh Phong một cái rồi xoay người bỏ đi.
Đỉnh Phong sững sờ, dậm chân một cái rồi quay lại nhìn Tiêu Mộc, sau đó kéo tay anh trở về khách sạn.
Tiêu Mộc không nói gì, chỉ đi theo phía sau cô, để mặc cho cô lôi kéo.
Trở về khách sạn, Đỉnh Phong hờn dỗi đặt mông ngồi xuống giường.
Mắt phượng của Tiêu Mộc khẽ cong lên, ngồi xuống bên cạnh Đỉnh Phong, trên người bọn họ vẫn mặc đồ tắm, anh chỉ mặc một chiếc quần bơi, hơi thở ấm áp vây quanh Đỉnh Phong khiến cô cảm thấy hơi nóng nóng.
Đỉnh Phong quay đầu, trừng mắt hỏi: “Anh và cô ta đã xảy ra chuyện gì?”
Tiêu Mộc nhìn vẻ mặt của Đỉnh Phong, lại nhịn không được mà khẽ cong môi: “Lúc nãy anh đang bơi thì thấy cô ta bị chuột rút nên tiện tay kéo cô ta lên, có vậy thôi.”
Đỉnh Phong hừ lạnh nói: “Được người đẹp như vậy yêu thương ôm ấp, cảm giác chắc không tệ.”
Mắt phượng của Tiêu Mộc khẽ chớp, môi mỏng mỉm cười: “Không tệ.”
Đỉnh Phong nổi giận, đẩy Tiêu Mộc ngã xuống giường, bóp cổ anh, nói: “Anh còn dám nói, em ... em ...” Giọng nói của cô có chút uể oải, khẽ nơi lỏng tay, chăm chú nhìn Tiêu Mộc, nói: “Em biết rõ vóc dáng của mình không tốt như cô ta, khuôn mặt cũng không đẹp bằng cô ta, nhưng mà, em thật sự thích anh.”
Mắt phượng đen láy của Tiêu Mộc tối sầm lại, anh lật người, đè Đỉnh Phong ở dưới thân mình.
Mái tóc của anh vẫn còn đọng lại vài giọt nước, rơi tí tách trên mặt cô, mắt phượng xinh đẹp như tranh thủy mặc mang theo sự say mê nhìn chằm chằm vào Đỉnh Phong, môi mỏng khẽ cong lên, một giọt nước rất nhỏ trượt xuống vòm ngực rắn chắc, anh cúi người, ghé sát vào tai Đỉnh Phong, nhẹ nhàng nói: “Vì sao anh lại cảm thấy em đẹp hơn cô ta nhỉ?”
Đỉnh Phong sững sờ, cảm thấy lỗ tai mình nóng lên, nói chuyện cũng bắt đầu lắp ba lắp bắp: “ Anh ... anh ... lúc nãy anh còn nói em béo.”
Tiêu Mộc nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay trông em rất đẹp.”
Lúc này, Đỉnh Phong cảm thấy không chỉ khuôn mặt mình đang bốc cháy mà ngay cả toàn thân cũng bắt đầu nóng lên.
Tiêu Mộc cúi người, hôn lên má cô, rồi dần dần chạm đến khóe môi.
Bờ môi của hai người quấn quýt lấy nhau.
Lúc này, ý nghĩ duy nhất trong đầu Đỉnh Phong chính là ‘hạ gục’ Tiêu Mộc, vì vậy, bàn tay cô bắt đầu trượt lên trên thân thể anh.
Khi cô chạm đến vòm ngực của anh thì lại cảm thấy rất thoải mái dễ chịu, không hề có đám lông đáng ghét, thậm chí làn da còn mịn màng hơn cả phụ nữ.
Đỉnh Phong đang mãnh liệt đá lưỡi cùng Tiêu Mộc, mà tay của cô thì lại tận tình vuốt ve trước ngực anh, vụng về dụ dỗ.
Thân thể Tiêu Mộc càng ngày càng nóng.
Đỉnh Phong gắt gao ôm chặt lấy anh, dùng hai ngọn đồi nho nhỏ chậm rãi cọ xát vào anh.
Thân thể Tiêu Mộc cứng đờ, ngay sau đó, động tác càng thêm cuồng nhiệt.
Đỉnh Phong không ngừng tiếp tục cố gắng, tiếp tục làm mưa làm gió trong ngực anh, xoa xoa hai hạt đậu nhỏ, nhẹ nhàng vân vê.
Tiêu Mộc đột nhiên ngừng lại, nâng mắt phượng nhìn Đỉnh Phong, nói: “Đỉnh Phong, không được.”
Đỉnh Phong sững sờ, mở to mắt tròn nhìn chàng trai trước mắt, nói: “Tiêu Mộc, em chẳng qua chỉ là thích anh, muốn gần gũi với anh, nếu như là do em tự mình đa tình thì ... chúng ta ...”
Mắt phượng của Tiêu Mộc tối sầm lại: “Anh cũng muốn gần gũi với em, nhưng chúng ta không có...” Anh dừng lại, không nói tiếp nữa.
Đôi mắt của Đỉnh Phong chợt sáng lên, cô vội vàng xuống giường, chạy đến chỗ vali của mình, lấy ra một hộp jissbon, sau đó chạy về, nằm xuống giường, đặt hộp jissbon vào trong tay Tiêu Mộc.
Tiêu Mộc nhìn Đỉnh Phong, đột nhiên nở nụ cười.
“Thì ra là em đã chuẩn bị trước rồi.”
Đỉnh Phong đỏ mặt, nói: “Cởi quần áo mau lên.” Vừa nói vừa bắt đầu cởi đồ tắm trên người mình ra.
Tiêu Mộc nhìn Đỉnh Phong gấp gáp như vậy thì có chút dở khóc dở cười.
Đỉnh Phong rất nhanh đã cởi sạch quần áo, sau đó đè Tiêu Mộc xuống dưới thân mình, giọng điệu hệt như nữ vương: “Em muốn ở trên!”
Đôi mắt phượng của Tiêu Mộc đã bắt đầu lăn tăn gợn sóng, ánh mắt thâm thúy như bầu trời đêm.
Đỉnh Phong khom người, dùng môi mình hôn lên lồng ngực của Tiêu Mộc.
Đỉnh Phong vừa dùng môi lướt trên lồng ngực của Tiêu Mộc vừa cảm thán, da thịt của anh giống như khối bạch ngọc, cơ bụng săn chắc làm cho vóc dáng của anh càng thêm hoàn mỹ.
Đỉnh Phong le lưỡi, bắt đầu liếm vào hai điểm màu hồng sậm, khẽ vòng một vòng, vô cùng khiêu gợi.
Ánh mắt của Tiêu Mộc càng lúc càng tối sầm, anh đột nhiên xoay người đè cô xuống dưới thân.
Đỉnh Phong hét lên: “Em muốn ở trên.”
Ánh mắt của Tiêu Mộc mang theo chút mông lung, anh chậm rãi cúi đầu, dịu dàng hôn lên cổ cô.
Bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve thân thể cô.
Hơi thở trong lành ấm nóng phả vào cổ khiến cho Đỉnh Phong hồi thần lại, cảm giác cơ thể mình đang không ngừng run rẩy.
Đôi môi mềm mại chạm vào làn da của cô lại giống như mang theo dòng điện, khiến cô tê dại đến khó nhịn.
Đầu lưỡi trơn mềm ướt át đang trêu chọc vành tai cô, khẽ vẽ vài vòng bên trong, loại kích thích mãnh liệt như vậy thật khiến người ta muốn hét lên.
Đỉnh Phong cắn chặt môi, thế nhưng âm thanh nức nở khó chịu vẫn bật ra khỏi miệng.
Anh cúi đầu, ngậm lấy nụ hồng trước ngực cô, nhẹ nhàng mút vào, rồi lại dùng răng khẽ cắn một cái.
Đỉnh Phong cảm thấy trước ngực ướt át, còn có một luồng nhiệt nóng bỏng đang chạy dọc toàn thân cô.
Thân thể của cô không tự chủ được mà bắt đầu run rẩy, bắt đầu co rút nhanh chóng, loại cảm giác này còn mang theo một chút khó chịu, một chút lạ lẫm, nhưng cũng mang theo một chút khao khát.
Bàn tay của cô bắt đầu túm chặt drap giường, cuối cùng lại vòng lên trên cổ anh, như muốn tìm một điểm tựa cho mình.
Môi của anh lại bắt đầu dạo chơi trên cơ thể cô, nhen nhóm lên ngọn lửa đang bị đè nén ở bên trong cơ thể.
Cảm thụ tư vị tình dục khó nhịn khiến ngón tay cô bấm sâu vào lưng anh.
Ánh nắng chói chang giữa trưa hè xuyên qua khe hở của rèm cửa hắt vào trong căn phòng, trên thân thể hai người ánh lên một màu vàng nhạt.
Ánh mặt trời chói lòa, mồ hôi ướt đẫm, tiếng thở dốc kịch liệt, đủ loại hình ảnh, tất cả đều ngưng đọng, trở thành một hồi ức vững vàng nhất.
Tư vị của dục vọng bao trùm xung quanh bọn họ, phá vỡ một tầng lý trí mỏng manh cuối cùng còn sót lại.
Đỉnh Phong gắt gao ôm lấy cơ thể ấm áp của anh, lại hơi ưỡn người, như muốn nhiều hơn thế nữa.
Mà Tiêu Mộc cũng đã ở sát ranh giới ý loạn tình mê, anh dùng toàn bộ sức lực, muốn đem cô khảm sâu vào trong cơ thể mình.
Những khớp xương nổi rõ trên mu bàn tay trắng nõn, anh bắt đầu chậm rãi cởi quần lót của cô.
Đỉnh Phong cũng nâng người phối hợp với anh, để anh cởi bỏ chướng ngại cuối cùng.
Giờ phút này, toàn thân cô đã hoàn toàn trần trụi.
Tiêu Mộc vươn tay với lấy hộp jissbon bên cạnh.
Đỉnh Phong liếc mắt nhìn trộm vật nào đó sắp sửa tiến vào trong cơ thể mình.
Nó, thật sự rất đẹp.
Tiêu Mộc nhìn Đỉnh Phong, môi mỏng khẽ cong lên, sau đó lại tiếp tục lưu luyến trên da thịt của cô, mỗi một nụ hôn đều nhen nhóm lên một chút lửa nóng, cuối cùng lại lan ra toàn thân, thiêu đốt tất cả mọi lý trí.
Trong bóng tối, Đỉnh Phong vẫn vòng tay ôm lấy cổ anh, tựa như đang bám lấy thanh gỗ duy nhất giữa cơn sóng lớn.
Mồ hôi đã thấm ướt hai thân thể, từng tia nắng lười biếng hắt lên một màu vàng nhạt.
Chân tay quấn quýt, ôm hôn lẫn nhau, da thịt nóng hổi cũng áp sát vào nhau.
Rốt cuộc, lúc cảm nhận rõ được sự đau đớn, Đỉnh Phong và Tiêu Mộc đã thuộc về nhau.
Bởi vì đau đớn, bởi vì mừng rỡ, bởi vì đủ mọi loại lý do mà đôi mắt của Đỉnh Phong lại dâng lên một tầng nước mắt.
Mắt phượng của anh tràn ngập sương mù, gò má ửng đỏ, trên trán còn nhỏ xuống vài giọt mồ hôi, hòa cùng động tác bên trong cơ thể mà khẽ thở ra một hơi nhẹ nhàng thoải mái.
Thế giới trước mắt đều trở nên mê loạn.
Mà cơn mê loạn này kéo dài đến tận chiều hôm đó...
“Tiêu Mộc, lát nữa anh phải giúp em bôi kem chống nắng đấy.” Đỉnh Phong hưng phấn nói.
Cô cũng không tin, một thiếu niên đang trong giai đoạn trưởng thành như Tiêu Mộc đối mặt với một người ... có vóc dáng tốt như cô mà lại không có cảm giác.
Thịt thà trên người cô cũng không phải tự nhiên mà có, đó là nhờ tâm huyết bao nhiêu năm của Dương Đán nha!
Tiêu Mộc, anh hãy chờ đến lúc bị em ăn sạch đi!
...
Nằm trên bờ cát, Đỉnh Phong cảm thụ ánh nắng ấm áp đang rọi lên cơ thể mình, cô không biết bơi, tới đây cũng chỉ vì muốn nhìn dáng người của Tiêu Mộc.
Tiêu Mộc đã xuống biển, anh bơi rất xa, cô có thể nhìn thấy anh đang ngụp lặn trong nước.
Thỉnh thoảng Đỉnh Phong sẽ vẫy tay với anh, khuôn mặt ngập tràn vui vẻ.
Mặc dù Tiêu Mộc không vẫy tay lại với cô, nhưng mỗi lần thấy cô vẫy tay, anh cũng sẽ nhìn về phía cô một lúc lâu.
Cô lấy tuýp kem chống nắng ra, đang chuẩn bị gọi Tiêu Mộc.
Đột nhiên lại trông thấy một cô nàng có bộ ngực cỡ cup D đang đi về phía Tiêu Mộc, nhìn từ xa, cô ta không những có một vóc dáng mê người mà ngay cả khuôn mặt trái xoan kia cũng rất đẹp.
Đỉnh Phong lập tức cảnh giác, ngồi bật dậy quan sát cô nàng.
Không ngờ, cô ta lại bơi đến bên cạnh Tiêu Mộc, bơi một hồi lại không biết chân cẳng thế nào, đột nhiên hét lên: “Cứu!”
Nhưng Đỉnh Phong nhìn mực nước chỗ đó cũng chỉ cao tầm hai mét.
Bởi vì Tiêu Mộc ở gần nhất cho nên thuận tay kéo cô ta từ dưới nước ngoi lên.
Sau khi cô gái kia được ‘cứu’ ra khỏi mặt nước thì lại làm ra vẻ đáng thương, càng nhìn càng khiến người ta cảm thấy yêu mến, cô ta mở miệng, không biết nói gì đó với Tiêu Mộc, chắc là đang cám ơn anh.
Tiêu Mộc không mặn không nhạt đáp lại một tiếng, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ.
Chỉ thấy cô nàng đột nhiên vươn tay, giữ chặt lấy cánh tay của Tiêu Mộc, sau đó dựa sát thân thể vào anh.
Bộ ngực cup D cứ thế mà dán chặt vào lưng Tiêu Mộc.
Thân thể Tiêu Mộc cứng đờ, sau đó lập tức gạt tay cô ta ra, sắc mặt anh rất tệ, mắt phượng đen láy so với bình thường lại càng trở nên u ám hơn.
Cô gái kia cũng không tức giận, vẫn tiếp tục áp sát vào anh.
Đỉnh Phong tức điên lên, cô đứng phắt dậy, chạy về phía bọn họ.
Cô vọt tới trước mặt Tiêu Mộc, rồi lại giống như một con gà con, ôm chầm lấy anh, sau đó nghiêng đầu, khuôn mặt tròn có chút căng thẳng, trừng mắt nhìn cô gái kia: “Cô muốn làm gì?”
Cô gái kia sững sờ, nở một nụ cười xinh đẹp, ra vẻ thanh cao hỏi: “Cô là?”
Đỉnh Phong ôm Tiêu Mộc, trừng mắt nói: “Tôi là bạn gái anh ấy.”
Cô nàng kia hiển nhiên là bị đả kích, có chút giật mình nói: “Bạn gái?”
Đỉnh Phong ưỡn ngực: “Thế nào?”
Cô ta chán ghét nhìn Đỉnh Phong, lại cười nói với Tiêu Mộc: “Lần này cám ơn anh, lần sau có cơ hội em mời anh ăn cơm.” Nói xong, cô ta cao ngạo liếc nhìn Đỉnh Phong một cái rồi xoay người bỏ đi.
Đỉnh Phong sững sờ, dậm chân một cái rồi quay lại nhìn Tiêu Mộc, sau đó kéo tay anh trở về khách sạn.
Tiêu Mộc không nói gì, chỉ đi theo phía sau cô, để mặc cho cô lôi kéo.
Trở về khách sạn, Đỉnh Phong hờn dỗi đặt mông ngồi xuống giường.
Mắt phượng của Tiêu Mộc khẽ cong lên, ngồi xuống bên cạnh Đỉnh Phong, trên người bọn họ vẫn mặc đồ tắm, anh chỉ mặc một chiếc quần bơi, hơi thở ấm áp vây quanh Đỉnh Phong khiến cô cảm thấy hơi nóng nóng.
Đỉnh Phong quay đầu, trừng mắt hỏi: “Anh và cô ta đã xảy ra chuyện gì?”
Tiêu Mộc nhìn vẻ mặt của Đỉnh Phong, lại nhịn không được mà khẽ cong môi: “Lúc nãy anh đang bơi thì thấy cô ta bị chuột rút nên tiện tay kéo cô ta lên, có vậy thôi.”
Đỉnh Phong hừ lạnh nói: “Được người đẹp như vậy yêu thương ôm ấp, cảm giác chắc không tệ.”
Mắt phượng của Tiêu Mộc khẽ chớp, môi mỏng mỉm cười: “Không tệ.”
Đỉnh Phong nổi giận, đẩy Tiêu Mộc ngã xuống giường, bóp cổ anh, nói: “Anh còn dám nói, em ... em ...” Giọng nói của cô có chút uể oải, khẽ nơi lỏng tay, chăm chú nhìn Tiêu Mộc, nói: “Em biết rõ vóc dáng của mình không tốt như cô ta, khuôn mặt cũng không đẹp bằng cô ta, nhưng mà, em thật sự thích anh.”
Mắt phượng đen láy của Tiêu Mộc tối sầm lại, anh lật người, đè Đỉnh Phong ở dưới thân mình.
Mái tóc của anh vẫn còn đọng lại vài giọt nước, rơi tí tách trên mặt cô, mắt phượng xinh đẹp như tranh thủy mặc mang theo sự say mê nhìn chằm chằm vào Đỉnh Phong, môi mỏng khẽ cong lên, một giọt nước rất nhỏ trượt xuống vòm ngực rắn chắc, anh cúi người, ghé sát vào tai Đỉnh Phong, nhẹ nhàng nói: “Vì sao anh lại cảm thấy em đẹp hơn cô ta nhỉ?”
Đỉnh Phong sững sờ, cảm thấy lỗ tai mình nóng lên, nói chuyện cũng bắt đầu lắp ba lắp bắp: “ Anh ... anh ... lúc nãy anh còn nói em béo.”
Tiêu Mộc nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay trông em rất đẹp.”
Lúc này, Đỉnh Phong cảm thấy không chỉ khuôn mặt mình đang bốc cháy mà ngay cả toàn thân cũng bắt đầu nóng lên.
Tiêu Mộc cúi người, hôn lên má cô, rồi dần dần chạm đến khóe môi.
Bờ môi của hai người quấn quýt lấy nhau.
Lúc này, ý nghĩ duy nhất trong đầu Đỉnh Phong chính là ‘hạ gục’ Tiêu Mộc, vì vậy, bàn tay cô bắt đầu trượt lên trên thân thể anh.
Khi cô chạm đến vòm ngực của anh thì lại cảm thấy rất thoải mái dễ chịu, không hề có đám lông đáng ghét, thậm chí làn da còn mịn màng hơn cả phụ nữ.
Đỉnh Phong đang mãnh liệt đá lưỡi cùng Tiêu Mộc, mà tay của cô thì lại tận tình vuốt ve trước ngực anh, vụng về dụ dỗ.
Thân thể Tiêu Mộc càng ngày càng nóng.
Đỉnh Phong gắt gao ôm chặt lấy anh, dùng hai ngọn đồi nho nhỏ chậm rãi cọ xát vào anh.
Thân thể Tiêu Mộc cứng đờ, ngay sau đó, động tác càng thêm cuồng nhiệt.
Đỉnh Phong không ngừng tiếp tục cố gắng, tiếp tục làm mưa làm gió trong ngực anh, xoa xoa hai hạt đậu nhỏ, nhẹ nhàng vân vê.
Tiêu Mộc đột nhiên ngừng lại, nâng mắt phượng nhìn Đỉnh Phong, nói: “Đỉnh Phong, không được.”
Đỉnh Phong sững sờ, mở to mắt tròn nhìn chàng trai trước mắt, nói: “Tiêu Mộc, em chẳng qua chỉ là thích anh, muốn gần gũi với anh, nếu như là do em tự mình đa tình thì ... chúng ta ...”
Mắt phượng của Tiêu Mộc tối sầm lại: “Anh cũng muốn gần gũi với em, nhưng chúng ta không có...” Anh dừng lại, không nói tiếp nữa.
Đôi mắt của Đỉnh Phong chợt sáng lên, cô vội vàng xuống giường, chạy đến chỗ vali của mình, lấy ra một hộp jissbon, sau đó chạy về, nằm xuống giường, đặt hộp jissbon vào trong tay Tiêu Mộc.
Tiêu Mộc nhìn Đỉnh Phong, đột nhiên nở nụ cười.
“Thì ra là em đã chuẩn bị trước rồi.”
Đỉnh Phong đỏ mặt, nói: “Cởi quần áo mau lên.” Vừa nói vừa bắt đầu cởi đồ tắm trên người mình ra.
Tiêu Mộc nhìn Đỉnh Phong gấp gáp như vậy thì có chút dở khóc dở cười.
Đỉnh Phong rất nhanh đã cởi sạch quần áo, sau đó đè Tiêu Mộc xuống dưới thân mình, giọng điệu hệt như nữ vương: “Em muốn ở trên!”
Đôi mắt phượng của Tiêu Mộc đã bắt đầu lăn tăn gợn sóng, ánh mắt thâm thúy như bầu trời đêm.
Đỉnh Phong khom người, dùng môi mình hôn lên lồng ngực của Tiêu Mộc.
Đỉnh Phong vừa dùng môi lướt trên lồng ngực của Tiêu Mộc vừa cảm thán, da thịt của anh giống như khối bạch ngọc, cơ bụng săn chắc làm cho vóc dáng của anh càng thêm hoàn mỹ.
Đỉnh Phong le lưỡi, bắt đầu liếm vào hai điểm màu hồng sậm, khẽ vòng một vòng, vô cùng khiêu gợi.
Ánh mắt của Tiêu Mộc càng lúc càng tối sầm, anh đột nhiên xoay người đè cô xuống dưới thân.
Đỉnh Phong hét lên: “Em muốn ở trên.”
Ánh mắt của Tiêu Mộc mang theo chút mông lung, anh chậm rãi cúi đầu, dịu dàng hôn lên cổ cô.
Bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve thân thể cô.
Hơi thở trong lành ấm nóng phả vào cổ khiến cho Đỉnh Phong hồi thần lại, cảm giác cơ thể mình đang không ngừng run rẩy.
Đôi môi mềm mại chạm vào làn da của cô lại giống như mang theo dòng điện, khiến cô tê dại đến khó nhịn.
Đầu lưỡi trơn mềm ướt át đang trêu chọc vành tai cô, khẽ vẽ vài vòng bên trong, loại kích thích mãnh liệt như vậy thật khiến người ta muốn hét lên.
Đỉnh Phong cắn chặt môi, thế nhưng âm thanh nức nở khó chịu vẫn bật ra khỏi miệng.
Anh cúi đầu, ngậm lấy nụ hồng trước ngực cô, nhẹ nhàng mút vào, rồi lại dùng răng khẽ cắn một cái.
Đỉnh Phong cảm thấy trước ngực ướt át, còn có một luồng nhiệt nóng bỏng đang chạy dọc toàn thân cô.
Thân thể của cô không tự chủ được mà bắt đầu run rẩy, bắt đầu co rút nhanh chóng, loại cảm giác này còn mang theo một chút khó chịu, một chút lạ lẫm, nhưng cũng mang theo một chút khao khát.
Bàn tay của cô bắt đầu túm chặt drap giường, cuối cùng lại vòng lên trên cổ anh, như muốn tìm một điểm tựa cho mình.
Môi của anh lại bắt đầu dạo chơi trên cơ thể cô, nhen nhóm lên ngọn lửa đang bị đè nén ở bên trong cơ thể.
Cảm thụ tư vị tình dục khó nhịn khiến ngón tay cô bấm sâu vào lưng anh.
Ánh nắng chói chang giữa trưa hè xuyên qua khe hở của rèm cửa hắt vào trong căn phòng, trên thân thể hai người ánh lên một màu vàng nhạt.
Ánh mặt trời chói lòa, mồ hôi ướt đẫm, tiếng thở dốc kịch liệt, đủ loại hình ảnh, tất cả đều ngưng đọng, trở thành một hồi ức vững vàng nhất.
Tư vị của dục vọng bao trùm xung quanh bọn họ, phá vỡ một tầng lý trí mỏng manh cuối cùng còn sót lại.
Đỉnh Phong gắt gao ôm lấy cơ thể ấm áp của anh, lại hơi ưỡn người, như muốn nhiều hơn thế nữa.
Mà Tiêu Mộc cũng đã ở sát ranh giới ý loạn tình mê, anh dùng toàn bộ sức lực, muốn đem cô khảm sâu vào trong cơ thể mình.
Những khớp xương nổi rõ trên mu bàn tay trắng nõn, anh bắt đầu chậm rãi cởi quần lót của cô.
Đỉnh Phong cũng nâng người phối hợp với anh, để anh cởi bỏ chướng ngại cuối cùng.
Giờ phút này, toàn thân cô đã hoàn toàn trần trụi.
Tiêu Mộc vươn tay với lấy hộp jissbon bên cạnh.
Đỉnh Phong liếc mắt nhìn trộm vật nào đó sắp sửa tiến vào trong cơ thể mình.
Nó, thật sự rất đẹp.
Tiêu Mộc nhìn Đỉnh Phong, môi mỏng khẽ cong lên, sau đó lại tiếp tục lưu luyến trên da thịt của cô, mỗi một nụ hôn đều nhen nhóm lên một chút lửa nóng, cuối cùng lại lan ra toàn thân, thiêu đốt tất cả mọi lý trí.
Trong bóng tối, Đỉnh Phong vẫn vòng tay ôm lấy cổ anh, tựa như đang bám lấy thanh gỗ duy nhất giữa cơn sóng lớn.
Mồ hôi đã thấm ướt hai thân thể, từng tia nắng lười biếng hắt lên một màu vàng nhạt.
Chân tay quấn quýt, ôm hôn lẫn nhau, da thịt nóng hổi cũng áp sát vào nhau.
Rốt cuộc, lúc cảm nhận rõ được sự đau đớn, Đỉnh Phong và Tiêu Mộc đã thuộc về nhau.
Bởi vì đau đớn, bởi vì mừng rỡ, bởi vì đủ mọi loại lý do mà đôi mắt của Đỉnh Phong lại dâng lên một tầng nước mắt.
Mắt phượng của anh tràn ngập sương mù, gò má ửng đỏ, trên trán còn nhỏ xuống vài giọt mồ hôi, hòa cùng động tác bên trong cơ thể mà khẽ thở ra một hơi nhẹ nhàng thoải mái.
Thế giới trước mắt đều trở nên mê loạn.
Mà cơn mê loạn này kéo dài đến tận chiều hôm đó...
Tác giả :
Đại Ôn