Ma Ngân
Chương 83: Một Côn Bất Đắc Dĩ!
- Giảm béo!
Mặc Huyền chắp tay sau lưng, bình thản đáp. Nhìn qua vẫn là một bộ dáng bí hiểm, trên thực tế lão đến đây là đặc biệt muốn gặp mặt Tiêu Hoằng, một là Mặc Nại Ma Văn của hắn rất đặc biệt, hai là lão muốn tiến thêm một bước nhìn xem Tiêu Hoằng có phải là một người tài có thể tạo ra hay không, xem như là một lần khảo hạch.
Nếu có thể, lão sẽ xếp Tiêu Hoằng vào danh sách tuyển chọn của mình sau này, tạo cho Tiêu Hoằng một cơ hội, cho hắn gia nhập Bối La quân đoàn, tiến hành huấn luyện thực tế. Một khi thông qua, có thể sẽ trở thành một quân nhân được vô số người hâm mộ.
Hơi đánh giá Mặc Huyền trước mặt một phen, một thân thịt béo nhìn qua thật giống như một cái trứng ngỗng lớn đứng ở trước mặt mình, quả thật cũng nên tiến hành một lần giảm béo.
- Đã biết, đại thúc! Mời vào bên trong!
Tiêu Hoằng thần sắc bình thản, rất khách sáo làm một hiệu tay mời lão vào hậu viện.
Mặc Huyền không hề tỏ vẻ gì nhiều, bước thẳng vào bên trong, đồng thời khẽ giơ tay ra hiệu, ý bảo Ba Bố không cần đi theo lão. Dù sao Mặc Huyền đã là nhân vật cấp bậc Ngự Sư, thực lực không thể kém so với Tang Hoành Vân, ở trong này không cần thiết phải cẩn thận quá mức.
Đi vào bên trong một căn phòng ở hậu viện, đóng cửa xong, Tiêu Hoằng vẫn bình thản, ra dấu bảo Mặc Huyền cởi quần áo nằm trên cái giường lò xo. Có thể nói, cho tới lúc này Tiêu Hoằng cũng không có xem Mặc Huyền trở thành là khách nhân đặc thù gì. Vẫn là câu nói kia, Tiêu Hoằng vốn không biết lão là ai.
Mặc Huyền nhìn bộ dáng bình thản của Tiêu Hoằng, không nhìn ra chút nào lệ khí tàn bạo tràn ngập nhìn thấy trong sân thi đấu lúc trước. Ngược lại dáng người gầy ốm, mặt trắng làm cho người ta có cảm giác hắn không có khác gì đứa trẻ bên nhà hàng xóm.
Phát hiện như vậy làm cho Mặc Huyền ít nhiều có chút thất vọng, bởi vì từ trên người Tiêu Hoằng, lão không nhìn ra mảy may cái loại huyết tinh cùng với khí phách, hay là gan dạ sáng suốt của quân nhân phải có.
Tuy nhiên, trong lòng ngầm đánh giá Tiêu Hoằng, Mặc Huyền cũng không có nói ra lời, vẫn nghe theo ý của Tiêu Hoằng, cởi áo khoác hạ cái thân thể béo phì của mình nằm trên giường lò xo.
Tiêu Hoằng tâm tư tinh tế, đúng lúc này dường như cũng quan sát thấy có chỗ không thích hợp, bình thường mạng mỡ của người mập mạp một khi nằm trên giường, đều theo bản năng rủ xuống, nhưng mạng mỡ của vị lão nhân trước mắt này không có rủ xuống chút nào, nhìn qua giống như một quả khí cầu được thổi căng phồng.
Phát hiện như vậy, Tiêu Hoằng ghi tạc trong lòng cũng không có phản ứng gì quá lớn. Tiếp theo liền khởi động Dược Văn giảm béo cùng Dược Văn kích hoạt làn da.
Nhưng, gần như ngay lúc năng lượng thể giống như tấm lụa mỏng vừa mới trải lên trên thân thể Mặc Huyền, còn chưa kịp phát huy tác dụng, ánh mắt của Tiêu Hoằng đột nhiên biến đổi. Chỉ cảm thấy trong cơ thể lão nhân trước mặt đột nhiên hình thành một cổ Ngự lực cường đại, giống như sóng gió ba đào trực tiếp đánh tản ra năng lượng của Dược Văn, bắn ngược trở về.
Cảm thấy sự tình có điều không ổn, Tiêu Hoằng đột nhiên thu tay lại đình chỉ truyền tống Ngự lực. Tuy nhiên, dù vậy, dưới tấn công của loại Ngự lực cường đại này, Tiêu Hoằng vẫn là vô duyên cớ vô cớ tổn hao mất mười cổ Ngự lực.
Mười cổ Ngự lực đủ để cho Tiêu Hoằng trị liệu ột khách hàng bình thường. Tình hình mất mát như vậy, Tiêu Hoằng khó tránh khỏi có chút đau lòng, đồng thời trên mặt lóe ra vẻ cảnh giác. Cũng có thể kết luận, người trước mắt này tuyệt đối không bình thường, có thể chỉ dựa vào Ngự lực trong cơ thể mà có thể bắn ngược năng lượng Dược Văn của hắn trở về, hiển nhiên trên phương diện Ngự lực khẳng định phải vượt hơn xa Tiêu Hoằng một mảng lớn.
Bước đầu kết luận, muốn đạt tới loại hiệu quả này, tối thiểu phải là Ngự Giả cấp ba cấp bốn.
- Ngài là ai? Rốt cuộc muốn làm gì?
Tiêu Hoằng mở miệng hỏi, vốn sắc mặt bình thản đã trở nên nghiêm túc, tâm cảnh bình lặng như nước, cũng có chút tức giận.
- Giảm béo mà thôi!
Mặc Huyền khẽ cười cười nói, vẫn như trước bày ra một bộ dáng bí hiểm. Tuy nhiên, nhìn thấy trong hai mắt Tiêu Hoằng tỏa ra một chút lãnh liệt, ý cười của Mặc Huyền càng tăng thêm, trong lòng thầm nghĩ: “Đúng rồi, chính là cái dạng này, một người muốn trở thành hữu dụng, thì không thể làm cục cưng ngoan ngoãn!”
Chỉ có điều cái cười của Mặc Huyền, ở trong mắt Tiêu Hoằng lại là một loại khiêu khích trắng trợn. Nhưng Tiêu Hoằng vì công việc làm ăn, đơn giản phải nén nhịn lần này. Không có nhiều lời, hắn thở phào một hơi thật dài nhẹ nhõm, rồi chuẩn bị lặp lại động tác vừa rồi, nhưng ngay thời điểm năng lượng của Dược Văn vừa mới tiếp xúc đến Mặc Huyền, lại là cảm thụ vừa rồi.
Thu tay lại lần nữa, lần này Tiêu Hoằng lại không công tổn thất hai mươi cổ Ngự lực. Lần này Tiêu Hoằng ít nhiều có chút nổi giận, hiện tại hắn vì tham gia mùa săn bắt, mỗi ngày đều tận hết khả năng tiết kiệm Ngự lực, chỉ lưu lại để buổi tối tu luyện.
Nguyên vốn trong khoảng thời gian này hắn đã không thích làm tinh lọc giảm béo cho người ta, nhưng không nghĩ tới lão già trước mắt này không biết cảm ơn, còn dùng mọi cách khiêu khích.
Nếu nói một lần là thử, vậy lần này lại tính là gì? Ở Tiêu Hoằng xem ra, điều này nói rõ là tìm đến quấy rối. Nếu không phải xem lão là khách hàng, thì bằng vào tính tình của Tiêu Hoằng đã sớm hạ lệnh trục khách.
- Ngài còn muốn làm không?
Tiêu Hoằng lạnh giọng hỏi.
- Không kiên nhẫn rồi? Điều này thật không tốt, muốn học phải có kiên nhẫn! Như vầy đi! Chúng ta đánh cược một phen!
Mặc Huyền cười tủm tỉm nói xong, liền từ bên bên trong túi áo, lấy ra một cái Trữ kim văn, hơi điều động Ngự lực, bên trong biểu hiện là mười kim tệ, đặt trên bàn nhỏ bên cạnh, rồi nói tiếp:
- Từ giờ trở đi, nếu ngươi có thể giảm được mỡ trên người ta, thì mười kim tệ này về ngươi!
- Bất kể dùng thủ đoạn gì?
Tiêu Hoằng khẽ chớp chớp mắt, cưỡng chế cơn tức trong lòng nói. Rốt cục hắn cũng không biết đây là khảo nghiệm cái gì, chỉ cảm thấy lão nhân trước mắt này, chính là không có việc gì làm, ăn no tìm tới hắn cho vui. Nhưng mỗi ngày Tiêu Hoằng đều tận dụng hết đầu óc, đâu có nhàn hạ thoải mái, bồi tiếp lão ở trong này lãng phí thời gian chứ!
- Đúng vậy, không...
Không đợi Mặc Huyền nói hết lời, sắc mặt Mặc Huyền bỗng nhiên biến đổi, đột nhiên trở nên cảnh giác, không biết từ khi nào lão bỗng nhiên phát hiện, trong tay Tiêu Hoằng có thêm một cây gậy gỗ bằng cổ tay.
Ngay sau đó, kèm theo một tiếng vang nặng nề, Tiêu Hoằng đập thẳng cây gậy này vào Tinh huyệt trên đầu Mặc Huyền, cũng chính là ở vị trí phía trên mép tóc một tấc. Chỉ cần lực đạo nắm chắc đúng chỗ, đập vào chỗ này, ở dưới điều kiện tiên quyết không nguy hiểm đến tính mạng, có thể trong nháy mắt đánh ngất xỉu người khác.
Bởi vì trước đó toàn bộ lực chú ý của Mặc Huyền thậm chí Ngự lực trong cơ thể, đều dùng để đối phó với Ma Văn kế tiếp của Tiêu Hoằng, rốt cục lão không nghĩ tới, Tiêu Hoằng lại dùng thủ đoạn trực tiếp, thô bạo và không phù hợp lẽ thường như vậy.
- Ngươi... dám tập kích ta...
Mặc Huyền chỉ phát ra vài từ này, rồi hoàn toàn trở tay không kịp. Lão xem nhẹ đảm lượng của Tiêu Hoằng, chỉ cảm thấy trước mắt quay quần rồi trực tiếp ngất đi.
Lúc này Tiêu Hoằng, không hề có nhiều phản ứng, tùy tay ném cây gỗ qua một bên, liền bắt đầu lại khu động Dược Văn giảm béo, hết sức chuyên chú tiến hành tinh lọc giảm béo cho Mặc Huyền, chỉ là trên mặt vẫn còn sót lại vẻ không vui.
Ước chừng thời gian qua đi nửa tiếng, nhìn lại Tiêu Hoằng đã thiện tiện chủ trương, loại trừ toàn bộ thịt béo trên người Mặc Huyền. Đồng thời còn làm kích hoạt làn da của Mặc Huyền, nguyên vốn làn da già nua đã hơi sáng bóng, tuy rằng không thể so với người trẻ tuổi, nhưng nhìn qua đã rất không tệ. Ngay cả mặt mũi lão, Tiêu Hoằng cũng làm một ít thẩm mỹ, nhìn qua trẻ đi rất nhiều, đồng thời chữa trị thương thế một côn bất đắc dĩ vừa rồi kia.
Một lần nữa đánh giá Mặc Huyền một chút, thấy không có chỗ nào không ổn, Tiêu Hoằng liền mang tới một chậu nước lạnh, đổ trên đầu Mặc Huyền, tiếp theo bóp bóp một chút nhân trung của Mặc Huyền.
Thoáng chốc, Mặc Huyền chậm rãi mở hai mắt ra, ngay sau đó ánh mắt đột nhiên biến đổi, rất nhanh ngồi dậy, lúc này liền nhìn thấy, số mỡ quý báu trên người mình đã bị Tiêu Hoằng loại bỏ đi hết bảy tám phần, nhìn qua thực khỏe mạnh, nhưng đây cũng không phải là điều Mặc Huyền muốn.
Bởi vì bản thân Mặc Huyền tu luyện một loại công pháp phi thường kỳ lạ, tên là Quy Hùng Pháp, có thể đem Ngự lực dư thừa mỗi ngày tồn trữ vào bên trong mỡ. Thời điểm tất yếu, thúc đẩy thiêu đốt mỡ trong thân thể, chậm rãi phóng xuất ra Ngự lực tồn trữ, phát huy ra sức chiến đấu cường đại hơn. Thế nhưng... trước mắt đã bị Tiêu Hoằng loại trừ toàn bộ.
- Ngươi...
Trong lúc nhất thời, Mặc Huyền lại không biết nên nói cái gì cho phải, dù sao đánh cược vừa rồi là lão đưa ra, mà còn nói Tiêu Hoằng có thể không từ bất cứ thủ đoạn nào... thân là quân nhân, kiêng kị nhất chính là nuốt lời.
- Ngài vừa lòng rồi chứ!
Lúc này Tiêu Hoằng ngược lại có vẻ bình tĩnh như lúc ban đầu, nhất là nhìn thấy vẻ bất đắc dĩ và đau lòng hiện ra trên mặt Mặc Huyền, cục tức trong lòng hắn cũng tiêu tan phần nào. Dựa theo lệ thường, hắn đưa cho Mặc Huyền một tấm gương nhỏ.
Thông qua gương, nhìn thấy gương mặt của mình sống lại tuổi thanh xuân kia, Mặc Huyền đúng thật là buồn khổ tới cực điểm. Theo lý thuyết, hẳn là lão phải cao hứng mới đúng, nhưng là giả thiết nếu có người khác hỏi chuyện này, lão nên trả lời như thế nào đây?
Dù sao cũng không thể nói: do đánh cược cùng một tên tiểu tử tóc xanh, nên biến thành cái dạng này. Mà trọng yếu nhất còn là số mỡ quý giá của lão, đó chính là số mỡ lão tồn trữ cả mấy tháng, hiện tại thật tốt, hoàn toàn không còn lại gì.
Thế mà cố tình lão lại khó mà nói được lời nào.
Về phần Tiêu Hoằng, tự nhiên biết hiện tại Mặc Huyền thực không vui, không vui là được rồi, hắn ngược lại rất vui! Tiêu Hoằng có thể đã không vui, hơn nữa thời điểm làm thẩm mỹ, Tiêu Hoằng cố ý hết sức làm cho lão nhân trước mắt này biến thành một lão gia xinh đẹp.
Đương nhiên, hắn còn không biết thân phận của Mặc Huyền, cùng với dụng ý thật của lão khi tới nơi này. Mà dù có biết, Tiêu Hoằng cũng sẽ không quan tâm. Gia nhập quân đội ư? Bản thân Tiêu Hoằng cũng không có hứng thú, hiện tại hắn cảm thấy hứng thú nhất, chính là làm thế nào trở thành Ngự Giả, thậm chí là nhân vật cấp bậc càng cao càng tốt.
Thực lực mới là tiền vốn!
Ba Bố chờ ở bên ngoài, đã có chút lo lắng, Mặc Huyền muốn làm gì hắn tự nhiên biết, chỉ là không biết tiến triển như thế nào. Nhưng dựa theo đạo lý mà nói Trung tá Mặc Huyền thân là cấp bậc Ngự Sư, ở trước mặt một nhân vật cấp Ngự Đồ, hẳn là không có gì xảy ra ngoài ý muốn.
Ngay thời điểm trong lòng Ba Bố đang bồn chồn, lại thấy Tiêu Hoằng chậm rãi từ cửa sau đi ra, sắc mặt bình thản, nhìn qua bộ dáng không có mảy may bị đả kích chút nào.
“Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?” Nhìn thấy bộ dáng của Tiêu Hoằng, Ba Bố thầm nghĩ trong lòng, trong lòng lại tràn ngập nghi hoặc.
Tuy nhiên, chuyện xảy ra kế tiếp, lại khiến Ba Bố vô cùng kinh ngạc. Chỉ thấy Mặc Huyền đã bị cải tạo đổi mới hoàn toàn, thần sắc vừa có chút không vui, vừa có vẻ bất đắc dĩ từ cửa sau đi ra, dù sao né tránh cũng không phải là biện pháp.