Má Mi! Mau Về Nhà Thôi
Chương 9: Hôn lễ
Vốn là Tống Hương Ngưng nói hôn lễ đơn giản một chút là tốt, nhưng ba mẹ của Tiêu Hàn lại không đồng ý. Bọn họ cho là Tiêu Hàn cùng Tống Hương Ngưng là ông trời tác hợp, hôn lễ không được làm qua loa, mà Tiêu Hàn cũng không phản đối.
Ba mẹ của Tiêu Hàn đối với Tống Hương Ngưng có thể nói là hài lòng cực kỳ. Bọn họ vẫn cho rằng không có người nào có thể làm cho Tiêu Hàn chịu ổn định cuộc sống, không ngờ hiện tại chẳng những có một con dâu, còn lập tức có thể bồng cháu, bọn họ có thể không vui mừng được sao? Bọn họ không phải loại người hết sức bảo thủ, cũng là người dám làm dám chịu trách nhiệm. Bọn họ không giống Tiêu Hàn, muốn Tống Hương Ngưng phá thai, ngược lại vô cùng chào đón đứa cháu ra đời.
- Hương Ngưng à, cái này con phải nghe mẹ. Tổng giám đốc Tập đoàn Tiêu Thị cưới vợ, làm sao có thể tùy tiện được, đương nhiên là muốn cho con vui vẻ bước vào cửa. Cho nên con liền phải nghe mẹ.
Mặc dù Tống Hương Ngưng còn chưa chính thức vào nhà, nhưng mẹ Tiêu đã đem cô trở thành con dâu chính thức rồi.
Tống Hương Ngưng vốn còn muốn nói gì đó, chỉ là nhìn thấy vẻ mong đợi của mẹ Tiêu, cũng không tiện cự tuyệt.
- Được rồi, bác gái, tất cả con đều nghe theo bác ạ.
- Còn gọi là bác gái sao? Từ bây giờ đổi lại gọi là mẹ nhé! – Mẹ Tiêu cười không khép miệng.
Tống Hương Ngưng nhìn qua Tiêu Hàn một chút, thấy anh không có gì phản ứng đặc biệt gì, liền khẽ kêu một tiếng:
- Mẹ!
Có thể là từ nhỏ cô đã không có mẹ bên cạnh, nên khi cô gọi mẹ Tiêu là "Mẹ", liền cảm thấy đặc biệt thân thiết, thật sự rất giống như cảm giác có mẹ ở bên cạnh.
- Tốt, tốt! – mẹ Tiêu cười càng thêm vui vẻ, bà xoay người lại nói với Tiêu Hàn - Tiêu Hàn!, con nghe cho kỹ những lời mẹ nói này..., phải đối xử thật tốt với Hương Ngưng, còn có cháu của mẹ nữa, con mà dám đối xử không tốt với họ, mẹ là người đầu tiên không tha cho con.
Tiêu Hàn nhún vai một cái, không nói gì.
Mẹ Tiêu nhìn phản ứng của Tiêu Hàn đành cam chịu, liền xoay lại nói với Tống Hương Ngưng
- Đúng rồi, lúc nào thì con sắp xếp một ngày cho gia đình mẹ được gặp ba con, để bàn bạc về chuyện hôn lễ một chút? Hương Ngưng con bây giờ đang có thai không thể đợi được.
- Cái này. . . . . . - Cái này Tống Hương Ngưng thật không có nghĩ tới, thật sự không biết làm sao trả lời.
- Chúng con tính toán rồi ạ, tối hôm nay con và Hương Ngưng sẽ về nói chuyện với ba của cô ấy ạ, để cho ông có thể sắp xếp thời gian, cùng chúng ta bàn bạc chuyện hôn lễ. - Tiêu Hàn nói thay Tống Hương Ngưng.
Mẹ Tiêu nghe Tiêu Hàn nói, cũng không có nói gì khác.
Giống như Tiêu Hàn đã đoán trước, ba Tống đối với "Chuẩn con rể" Tiêu Hàn hết sức hài lòng. Hai bên rất nhanh liền nhất quyết chọn thời gian gần nhất tiến tới hôn nhân, cụ thể là hai tuần lễ sau —— thật ra thì bọn họ hi vọng càng nhanh càng tốt, nhưng là cũng là cần một chút để chuẩn bị mọi thứ.
* * * *
Hôn lễ của Tiêu Hàn cùng Tống Hương Ngưng quả nhiên rất lớn. Người tới rất nhiều, thậm chí so với tiệc chúc mừng của Tiêu Thị lần trước còn lớn hơn mấy lần.
Sau khi tiến hành mời rượu đơn giản, hai người liền tách ra, Tiêu Hàn hình như là cố ý muốn cho Tống Hương Ngưng khó chịu, hoàn toàn chưa cùng cô nói câu nào, một chút cũng không có cảm giác vui vẻ cười nói.
Tống Hương Ngưng cũng không có ý định hao tốn tâm sức vì anh, liền tùy tiện tìm một cái góc khuất ngồi nghỉ ngơi.
Không bao lâu, đã có người đi tới, đó là Thượng Quan Sâm.
- Chị dâu, em mời chị một ly! - Thượng Quan Sâm mời rượu Tống Hương Ngưng, lại ý thức được cô đã có thai, liền săn sóc đưa cô một ly trà.
Tống Hương Ngưng nhận lấy tách trà, dịu dàng cười nói:
- Làm sao anh không theo chân bọn họ cùng nhau uống rượu? Cùng tôi nhàm chán ngồi chỗ này làm gì?
Thật ra thì cô nhìn ra được, Thượng Quan Sâm là quan tâm cô, sợ cô ở đây sẽ cảm thấy buồn chán, điều này làm cho cô rất cảm động.
- Rượu lúc nào thì cũng có thể uống..., nhưng chị dâu không phải lúc nào cũng có thể nói chuyện - Thượng Quan Sâm vừa uống rượu vừa nói - Chị dâu, thật ra thì Tiêu Hàn là người rất tốt, cậu ta chỉ không giỏi chuyện đem tình cảm của mình lộ ra ngoài. Nếu như cậu ta đối với chị hoàn toàn không có cảm giác, cậu ấy là sẽ không lấy chị.
Tống Hương Ngưng nhìn Thượng Quan Sâm, cười mà không nói. Qua một lúc lâu, cô mới lên tiếng:
- Thật ra thì, tôi chỉ muốn đứa bé bình an ra đời thôi, những thứ khác với tôi không quan trọng. Anh ấy đối với tôi có cảm giác hay không, càng không quan trọng.
- Vậy chị đối với Tiêu Hàn là sao? Chị đối với anh ấy có cảm giác gì? - Thượng Quan Sâm hỏi. Bây giờ có con mới cưới như thế còn gọi là yêu sao?
Tống Hương Ngưng sửng sốt, ngay sau đó cười nói
- Tôi chỉ là hy vọng đứa bé sinh ra tốt đẹp. Về phần tôi đối với Tiêu Hàn có cảm giác hay không, tôi cũng không rõ ràng.
Dù sao việc này tới quá nhanh, cô căn bản là ứng phó không kịp. Chỉ là kỳ quái, cô giống như không có ghét bỏ chuyện trở thành vợ của Tiêu Hàn, ngược lại không tự chủ liền đem mình hướng đến anh.
Thượng Quan Sâm biết nói cái gì cũng không có ý nghĩa, nên không hỏi nữa, đi nơi khác tìm kiếm niềm vui của riêng mình.
* * * *
Thượng Quan Sâm mới vừa đi không bao lâu, bên cạnh Tống Hương Ngưng lại xuất hiện thêm một người mới, đó là Owen Dục. Tống Hương Ngưng mời không quá nhiều bạn bè thân thiết, lại có mấy người trong công ty của Owen Dục.
Owen Dục giống như đã uống rất nhiều rượu, mặt anh đỏ bừng, nói chuyện mà đầu cứ lắc lắc
- Hương. . . . . . Hương Ngưng, anh mời em một ly!
Cô không có Thượng Quan Sâm chăm sóc, nên chỉ có thể miễn cưỡng cầm ly rượu.
Tống Hương Ngưng biết mình không từ chối được, nhẹ nhàng uống một hớp.
- Tổng giám đốc, tại sao anh uống nhiều rượu như vậy? – Cô có chút lo lắng cho tình trạng hiện tại của anh.
- Em . . . . em . . . . kết hôn, anh . . . . anh vui mừng. Anh đương nhiên là muốn uống một chút - Owen Dục càng nói càng lớn tiếng, giọng nói lại như mang nhiều uất ức - Hương Ngưng, em, em từ khi nào thì cùng Tổng giám đốc Tiêu có quan hệ tốt đến thế? Tại sao cả công ty chúng ta đều không biết? Làm hại anh còn cho là mình đã nắm chắc phần thắng.
Tống Hương Ngưng không biết nên trả lời thế nào, không thể làm gì khác hơn là tìm ý chuyển đề tài:
- Tổng giám đốc, anh uống nhiều quá rồi.
- Không, người ta nói cho anh biết! - Không ngờ, lần này Owen Dục không có nghe Tống Hương Ngưng nói, anh chiếm lấy hai vai của cô, có chút gầm nhẹ tựa như đang thét - Em có phải bởi vì mang thai đứa bé của anh ta cho nên mới cùng anh ta kết hôn không?
Tống Hương Ngưng trong lòng cả kinh:
- Tổng giám đốc, anh đang nói cái gì đó?.
Làm sao anh biết được?
- Anh là nghe người khác nói, là em bởi vì đứa bé cho nên mới cùng anh ta kết hôn đúng không? - Owen Dục càng nói càng tức, cơ hồ là mất lý trí, rống giận - Hương Ngưng, anh thích em, thích toàn bộ những gì thuộc về em, em không thể bởi vì mang thai đứa bé của anh ta mà kết hôn với anh ta, làm như thế em sẽ không có hạnh phúc thật sự đâu!
Thật may là hai người bọn họ đều đang ngồi ở một góc khuất, mà giọng nói của Owen Dục cũng không phải là rất lớn tiếng, cho nên không có rước lấy những ánh mắt soi mói của người khác.
- Tổng giám đốc, anh không nên nói nữa, hôm nay là ngày em kết hôn, em hi vọng nhận được lời chúc phúc của anh. - Tống Hương Ngưng không muốn tiếp tục đề tài vừa rồi, khéo léo đổi chủ đề.
- Nhưng là, Hương Ngưng. . . . . . - Owen Dục còn muốn nói tiếp cái gì đó, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Ở phía xa Tiêu Hàn vẫn luôn chú ý Tống Hương Ngưng, lại thấy bóng lưng Owen Dục đang ngồi bên cạnh cô, sắc mặt càng ngày càng khó coi, cuối cùng, anh dứt khoát đi tới, một tay ôm Tống Hương Ngưng, thân mật nói:
- Lão bà, thì ra là em ở nơi này, anh mới vừa rồi tìm em thật vất vả có biết không.
- Cái gì? - Tống Hương Ngưng bị sự xuất hiện đột ngột của Tiêu Hàn cùng với lời ngon tiếng ngọt làm lu mờ lý trí.
- Không có gì, chỉ là xa một chút đã thấy nhớ em rồi...!
Sau khi nói xong, anh hoàn toàn không để ý đến Owen Dục đang ngồi bên cạnh, liền một hôn một cái lên mặt Tống Hương Ngưng.
Sau khi hôn cô đến rối loạn tâm trí, Owen Dục cũng nghiêm chỉnh đứng lên đi ra nơi khác, anh mới buông cô ra, đổi thành cắn vành tai của cô, cuối cùng ở bên tai cô quẳng xuống một câu nói:
- Tôi đã nói rồi, không cho phép cùng người đàn ông khác quan hệ mập mờ.
Tống Hương Ngưng cảm thấy chợt lạnh ở sống lưng, cô nhìn Tiêu Hàn, đột nhiên cảm thấy người đàn ông ở trước mắt thật khủng khiếp.
Ba mẹ của Tiêu Hàn đối với Tống Hương Ngưng có thể nói là hài lòng cực kỳ. Bọn họ vẫn cho rằng không có người nào có thể làm cho Tiêu Hàn chịu ổn định cuộc sống, không ngờ hiện tại chẳng những có một con dâu, còn lập tức có thể bồng cháu, bọn họ có thể không vui mừng được sao? Bọn họ không phải loại người hết sức bảo thủ, cũng là người dám làm dám chịu trách nhiệm. Bọn họ không giống Tiêu Hàn, muốn Tống Hương Ngưng phá thai, ngược lại vô cùng chào đón đứa cháu ra đời.
- Hương Ngưng à, cái này con phải nghe mẹ. Tổng giám đốc Tập đoàn Tiêu Thị cưới vợ, làm sao có thể tùy tiện được, đương nhiên là muốn cho con vui vẻ bước vào cửa. Cho nên con liền phải nghe mẹ.
Mặc dù Tống Hương Ngưng còn chưa chính thức vào nhà, nhưng mẹ Tiêu đã đem cô trở thành con dâu chính thức rồi.
Tống Hương Ngưng vốn còn muốn nói gì đó, chỉ là nhìn thấy vẻ mong đợi của mẹ Tiêu, cũng không tiện cự tuyệt.
- Được rồi, bác gái, tất cả con đều nghe theo bác ạ.
- Còn gọi là bác gái sao? Từ bây giờ đổi lại gọi là mẹ nhé! – Mẹ Tiêu cười không khép miệng.
Tống Hương Ngưng nhìn qua Tiêu Hàn một chút, thấy anh không có gì phản ứng đặc biệt gì, liền khẽ kêu một tiếng:
- Mẹ!
Có thể là từ nhỏ cô đã không có mẹ bên cạnh, nên khi cô gọi mẹ Tiêu là "Mẹ", liền cảm thấy đặc biệt thân thiết, thật sự rất giống như cảm giác có mẹ ở bên cạnh.
- Tốt, tốt! – mẹ Tiêu cười càng thêm vui vẻ, bà xoay người lại nói với Tiêu Hàn - Tiêu Hàn!, con nghe cho kỹ những lời mẹ nói này..., phải đối xử thật tốt với Hương Ngưng, còn có cháu của mẹ nữa, con mà dám đối xử không tốt với họ, mẹ là người đầu tiên không tha cho con.
Tiêu Hàn nhún vai một cái, không nói gì.
Mẹ Tiêu nhìn phản ứng của Tiêu Hàn đành cam chịu, liền xoay lại nói với Tống Hương Ngưng
- Đúng rồi, lúc nào thì con sắp xếp một ngày cho gia đình mẹ được gặp ba con, để bàn bạc về chuyện hôn lễ một chút? Hương Ngưng con bây giờ đang có thai không thể đợi được.
- Cái này. . . . . . - Cái này Tống Hương Ngưng thật không có nghĩ tới, thật sự không biết làm sao trả lời.
- Chúng con tính toán rồi ạ, tối hôm nay con và Hương Ngưng sẽ về nói chuyện với ba của cô ấy ạ, để cho ông có thể sắp xếp thời gian, cùng chúng ta bàn bạc chuyện hôn lễ. - Tiêu Hàn nói thay Tống Hương Ngưng.
Mẹ Tiêu nghe Tiêu Hàn nói, cũng không có nói gì khác.
Giống như Tiêu Hàn đã đoán trước, ba Tống đối với "Chuẩn con rể" Tiêu Hàn hết sức hài lòng. Hai bên rất nhanh liền nhất quyết chọn thời gian gần nhất tiến tới hôn nhân, cụ thể là hai tuần lễ sau —— thật ra thì bọn họ hi vọng càng nhanh càng tốt, nhưng là cũng là cần một chút để chuẩn bị mọi thứ.
* * * *
Hôn lễ của Tiêu Hàn cùng Tống Hương Ngưng quả nhiên rất lớn. Người tới rất nhiều, thậm chí so với tiệc chúc mừng của Tiêu Thị lần trước còn lớn hơn mấy lần.
Sau khi tiến hành mời rượu đơn giản, hai người liền tách ra, Tiêu Hàn hình như là cố ý muốn cho Tống Hương Ngưng khó chịu, hoàn toàn chưa cùng cô nói câu nào, một chút cũng không có cảm giác vui vẻ cười nói.
Tống Hương Ngưng cũng không có ý định hao tốn tâm sức vì anh, liền tùy tiện tìm một cái góc khuất ngồi nghỉ ngơi.
Không bao lâu, đã có người đi tới, đó là Thượng Quan Sâm.
- Chị dâu, em mời chị một ly! - Thượng Quan Sâm mời rượu Tống Hương Ngưng, lại ý thức được cô đã có thai, liền săn sóc đưa cô một ly trà.
Tống Hương Ngưng nhận lấy tách trà, dịu dàng cười nói:
- Làm sao anh không theo chân bọn họ cùng nhau uống rượu? Cùng tôi nhàm chán ngồi chỗ này làm gì?
Thật ra thì cô nhìn ra được, Thượng Quan Sâm là quan tâm cô, sợ cô ở đây sẽ cảm thấy buồn chán, điều này làm cho cô rất cảm động.
- Rượu lúc nào thì cũng có thể uống..., nhưng chị dâu không phải lúc nào cũng có thể nói chuyện - Thượng Quan Sâm vừa uống rượu vừa nói - Chị dâu, thật ra thì Tiêu Hàn là người rất tốt, cậu ta chỉ không giỏi chuyện đem tình cảm của mình lộ ra ngoài. Nếu như cậu ta đối với chị hoàn toàn không có cảm giác, cậu ấy là sẽ không lấy chị.
Tống Hương Ngưng nhìn Thượng Quan Sâm, cười mà không nói. Qua một lúc lâu, cô mới lên tiếng:
- Thật ra thì, tôi chỉ muốn đứa bé bình an ra đời thôi, những thứ khác với tôi không quan trọng. Anh ấy đối với tôi có cảm giác hay không, càng không quan trọng.
- Vậy chị đối với Tiêu Hàn là sao? Chị đối với anh ấy có cảm giác gì? - Thượng Quan Sâm hỏi. Bây giờ có con mới cưới như thế còn gọi là yêu sao?
Tống Hương Ngưng sửng sốt, ngay sau đó cười nói
- Tôi chỉ là hy vọng đứa bé sinh ra tốt đẹp. Về phần tôi đối với Tiêu Hàn có cảm giác hay không, tôi cũng không rõ ràng.
Dù sao việc này tới quá nhanh, cô căn bản là ứng phó không kịp. Chỉ là kỳ quái, cô giống như không có ghét bỏ chuyện trở thành vợ của Tiêu Hàn, ngược lại không tự chủ liền đem mình hướng đến anh.
Thượng Quan Sâm biết nói cái gì cũng không có ý nghĩa, nên không hỏi nữa, đi nơi khác tìm kiếm niềm vui của riêng mình.
* * * *
Thượng Quan Sâm mới vừa đi không bao lâu, bên cạnh Tống Hương Ngưng lại xuất hiện thêm một người mới, đó là Owen Dục. Tống Hương Ngưng mời không quá nhiều bạn bè thân thiết, lại có mấy người trong công ty của Owen Dục.
Owen Dục giống như đã uống rất nhiều rượu, mặt anh đỏ bừng, nói chuyện mà đầu cứ lắc lắc
- Hương. . . . . . Hương Ngưng, anh mời em một ly!
Cô không có Thượng Quan Sâm chăm sóc, nên chỉ có thể miễn cưỡng cầm ly rượu.
Tống Hương Ngưng biết mình không từ chối được, nhẹ nhàng uống một hớp.
- Tổng giám đốc, tại sao anh uống nhiều rượu như vậy? – Cô có chút lo lắng cho tình trạng hiện tại của anh.
- Em . . . . em . . . . kết hôn, anh . . . . anh vui mừng. Anh đương nhiên là muốn uống một chút - Owen Dục càng nói càng lớn tiếng, giọng nói lại như mang nhiều uất ức - Hương Ngưng, em, em từ khi nào thì cùng Tổng giám đốc Tiêu có quan hệ tốt đến thế? Tại sao cả công ty chúng ta đều không biết? Làm hại anh còn cho là mình đã nắm chắc phần thắng.
Tống Hương Ngưng không biết nên trả lời thế nào, không thể làm gì khác hơn là tìm ý chuyển đề tài:
- Tổng giám đốc, anh uống nhiều quá rồi.
- Không, người ta nói cho anh biết! - Không ngờ, lần này Owen Dục không có nghe Tống Hương Ngưng nói, anh chiếm lấy hai vai của cô, có chút gầm nhẹ tựa như đang thét - Em có phải bởi vì mang thai đứa bé của anh ta cho nên mới cùng anh ta kết hôn không?
Tống Hương Ngưng trong lòng cả kinh:
- Tổng giám đốc, anh đang nói cái gì đó?.
Làm sao anh biết được?
- Anh là nghe người khác nói, là em bởi vì đứa bé cho nên mới cùng anh ta kết hôn đúng không? - Owen Dục càng nói càng tức, cơ hồ là mất lý trí, rống giận - Hương Ngưng, anh thích em, thích toàn bộ những gì thuộc về em, em không thể bởi vì mang thai đứa bé của anh ta mà kết hôn với anh ta, làm như thế em sẽ không có hạnh phúc thật sự đâu!
Thật may là hai người bọn họ đều đang ngồi ở một góc khuất, mà giọng nói của Owen Dục cũng không phải là rất lớn tiếng, cho nên không có rước lấy những ánh mắt soi mói của người khác.
- Tổng giám đốc, anh không nên nói nữa, hôm nay là ngày em kết hôn, em hi vọng nhận được lời chúc phúc của anh. - Tống Hương Ngưng không muốn tiếp tục đề tài vừa rồi, khéo léo đổi chủ đề.
- Nhưng là, Hương Ngưng. . . . . . - Owen Dục còn muốn nói tiếp cái gì đó, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Ở phía xa Tiêu Hàn vẫn luôn chú ý Tống Hương Ngưng, lại thấy bóng lưng Owen Dục đang ngồi bên cạnh cô, sắc mặt càng ngày càng khó coi, cuối cùng, anh dứt khoát đi tới, một tay ôm Tống Hương Ngưng, thân mật nói:
- Lão bà, thì ra là em ở nơi này, anh mới vừa rồi tìm em thật vất vả có biết không.
- Cái gì? - Tống Hương Ngưng bị sự xuất hiện đột ngột của Tiêu Hàn cùng với lời ngon tiếng ngọt làm lu mờ lý trí.
- Không có gì, chỉ là xa một chút đã thấy nhớ em rồi...!
Sau khi nói xong, anh hoàn toàn không để ý đến Owen Dục đang ngồi bên cạnh, liền một hôn một cái lên mặt Tống Hương Ngưng.
Sau khi hôn cô đến rối loạn tâm trí, Owen Dục cũng nghiêm chỉnh đứng lên đi ra nơi khác, anh mới buông cô ra, đổi thành cắn vành tai của cô, cuối cùng ở bên tai cô quẳng xuống một câu nói:
- Tôi đã nói rồi, không cho phép cùng người đàn ông khác quan hệ mập mờ.
Tống Hương Ngưng cảm thấy chợt lạnh ở sống lưng, cô nhìn Tiêu Hàn, đột nhiên cảm thấy người đàn ông ở trước mắt thật khủng khiếp.
Tác giả :
Trần Duy