Ma Long Phiên Thiên
Chương 59: Một thương kinh diễm
Ba đệ tử kiên võ viện vây công hai cô gái thấy thế ngẩn ra, không ngờ hai nàng sẽ cương liệt như vậy. Khi chúng hồi phục tinh thần muốn ra tay ngăn cản thì đã không còn kịp.
Mắt thấy hai nàng sắp người mất kiếm vong, hương tiêu ngọc vẫn thì đột nhiên nghe một tiếng *xoẹt*, thanh âm sắc bén chói tai vang lên từ trong hắc ám phía xa.
Cùng lúc đó, một màn sáng đen dài một trượng từ chân trời phía xa phóng tới, tiếng xé gió rách màng tai khiến tinh thần người có mặt đột nhiên run lên. Màn sáng mang theo uy thế bàng bạc ở không trung cuốn gió lốc khủng bố, phút chốc khiến mọi người ngừng động tác.
*Đinh!*
*Phụt xoẹt!*
Trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người thì màn sáng đen này đúng lúc xẹt qua giữa Yên, Lục, đánh bay trường kiếm ra xa, và xuyên qua đầu một đệ tử kiên võ viện, mang gã ra xa hơn mười trượng mới bùm một tiếng nặng nề mạnh đóng đinh vào cổ mọc chọc trời, đánh rơi xuống vô số cành lá.
Phút chốc mọi người đều chấn động tinh thần, ai nấy hoảng sợ nhìn lại. Chỉ thấy màn sáng đen uy thế kinh người là một cây thương to cán hai thước, thương phong ba thước, thô cỡ miệng bát, màu đỏ sậm. Sát khí dày đặc phát ra từ thương to dần khuếch tán trong thiên địa, khiến người nghẹt thở.
- Tế thiên thần thương!
- Đây là tế thiên thần thương!
- Là đại sư huynh đến, chúng ta được cứu rồi!
- Ngươi ngu à? Không biết là thần thương của đại sư huynh đã bị Phong sư huynh thu rồi à?
- A? Đúng rồi ha, ta hồ đồ! Là Phong sư huynh đến, chúng ta được cứu rồi!
- ...
Tế thiên thần thương của Tần Trọng nổi danh đã lua, gần như mỗi đệ tử ám võ viện đều quen biết.
Lúc này tế thiên thần thương xuất hiện thì trong lòng tất cả đệ tử ám võ viện từ tuyệt vọng dấy lên một tia hy vọng, ngay cả Lục, Yên cũng ngây người rồi lát sau mừng muốn khóc.
Mặc kệ là Phong sư huynh hay là đại sư huynh, thực lực của hai người đều là đỉnh cao long võ giả nguyên khí cảnh, có một người đến khiến tất cả thêm rất niều hy vọng giữ mệnh.
Đám Tề Xương Võ, đệ tử kiên võ viện đều nhíu mày, mới rồi một thương đó uy thế rõ ràng đã vượt xa nguyên khí cảnh. Họ thấy đồng môn bị đinh trên cây đã đứt thở có tu vi nguyên khí cảnh cửu tầng, lòng thầm kinh hoàng, nghĩ rằng nếu đổi lại là mình chưa chắc có thể trốn khỏi một thương kinh diễm này.
Nhạc Tường Vi thấy tế thiên thần thương thì biểu tình bỗng biến độc ác, đôi mắt đẹp lóe tia sáng, dường như có chút giãy dụa.
Mọi người không chờ lâu lắm, vài giây sau một thiếu niên thanh tú mặc trang phụ đệ tử trung tâm ám võ viện từ từ bước ra khỏi hắc ám, sau lưng bốn Ma Long ảo ảnh vặn vẹo gầm rống, đó không có uy thế kinh người gì nhưng khiến tất cả có cảm giác tim đập nhanh.
- Là Phong sư huynh! Thật sự là Phong sư huynh! Ha ha ha, mệnh của Trương đại Tà ta không nên tuyệt a, ha ha ha! Tụi tôn tử kiên võ viện kia, Trương đại Tà ta hôm nay không chết thì sau này chắc chắn sẽ trả lại mối thù gấp trăm lần!
- Không sai! Là Phong sư huynh! Nhưng...sa chỉ có mình hắn?
- Đúng vậy, chỉ có một mình Phong sư huynh đến thì dù có thêm vào những tàn binh bại tướng chúng ta thì e rằng không phải đối thủ của kiên võ viện!
Đám người ám võ viện đều kích động, có chút ỉu xìu. Mặc dù họ biết thực lực của Phong sư huynh kinh người nhưng sao địch nổi mấy chục cao thủ kiên võ viện được? Huống chi đối phương chỉ tính cao thủ nguyên khí cảnh cửu tầng đã là mười mấy người.
Yên, Lục vui sướng qua đi kiềm không được lo lắng cho Phong Liệt. Lục hơi do dự một chút, đột nhiên hét to với Phong Liệt từ xa đi đến.
- Phong sư huynh, mau chóng trốn đi! Trử lại báo tin cho môn đi, phải nghiêm ngặt trừng trị tiện nữ Nhạc Tường Vi, báo thù cho chúng ta!
Phong Liệt hơi ngẩn ra, có chút ngoài ý muốn với biểu hiện của Lục, mặt lộ nụ cười khẽ.
Nghe Lục hét, người kiên võ viện lên tinh thần.
Tề Xương Võ giễu cợt cười to nói:
- Hắc hắc hắc, bổn công tử còn tưởng là tuyệt thế cao nhân nào chứ! Thì ra chỉ là một tiểu tử nguyên khí cảnh tứ tầng mà thôi! Vài người lên đi, tuyệt đối không cho hắn chạy thoát!
Nhạc Tường Vi mặt âm trầm nhắc nhở Tề Xương Võ:
- Biểu ca, đừng lơ là! Người này là Phong Liệt thiên tài cửu phẩm của ám võ viện chúng ta, thực lực không kém hơn long võ giả nguyên khí cảnh cửu tầng!
- A? Thì ra là tiểu tử đó! Hắc hắc, đến vừa lúc! Triệu Đống ma khí viện định treo giải thưởng cao giá tin tức về hắn! Hôm nay bổn công tử bắt giữ người này chắc chắn sẽ khiến Triệu Đống thiếu bổn công tử nhân tình to lớn! Ha ha ha ha!
Tề Xương Võ mắt sáng lên, kiềm không được cất tiếng cười to.
Phong Liệt lững thững đi tới, nhìn ba đệ tử kiên võ viện trước mặt giết hướng mình, cau mày.
Hắn vốn tưởng mình ném ra một thương siêu bình thường thì đủ chấn nhiếp đám kiên võ viện rồi, làm xong chuyện tốt đi ra để lại tên rồi tiếp tục giải quyết chuyện của mình.
Nhưng không ngờ hắn đã đánh giá thấp lá gan của đám Tề Xương Võ, xem tình hình nói không chừng sẽ tốn hao chút sức lực.
- Hừ, cái tên chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
Phong Liệt hừ lạnh, tình hình trước mắt rất nguy cấp, hắn không muốn ở lại đây lâu hơn.
Cho nên ngay sau đó thân hình hắn đột nhiên ẩn trong đoàn khói đen kia, nhanh chóng biến ảo thành Ma Long Hắc Ám Chi Thân.
- Ủa? Dạ mạc châu? Đồ tốt!
- Ha ha ha, quy tắc cũ, ai trước xử tiểu tử này thì dạ mạc châu thuộc về người đó!
- ...
Ba đệ tử kiên võ viện nguyên khí cảnh cửu tầng nhìn Phong Liệt có được dạ mạc châu thì mắt sáng ngời, ai nấy tranh nhau nhà hướng hắn, e ngại chậm tay sẽ tụt lại phía sau.
Binh khí trong tay ba người rót vào cương khí ma nguyên hùng hồn, thân thể toát ra khí thế mạnh mẽ ngang với Tần Trọng, tu vi nguyên khí cảnh cửu tầng không phải là giả.
Nhưng tiếp theo khi họ tới gần Phong Liệt mười trượng thì lòng run lên.
Lúc này ba người cảm giác rõ ràng, đoàn khói đen trước mặt toát ra khí hung sát dâng trào mãnh liệt, dường như trong khói đen ẩn giấu một hồng hoang mãnh thú tùy thời vọt ra cắn nuốt người.
Ba người hoảng sợ nhìn nhau, đều thấy sự kinh hãi của đối phương. Nhưng rồi ba người cùng lắc đầu thầm cười mình quá cẩn thận. Đối phương rõ ràng chỉ là long võ giả nguyên khí cảnh tứ tầng, dù có là thiên tài hơn nữa thì không lẽ lật trời chắc?
Cho nên ba người không còn do dự nữa, cùng thi triển ra chiến kỹ tuyệt học của mình, xung phong liều chết đi vào.
Trong khói đen Phong Liệt lạnh lùng nhìn hai đao, một kiếm như tia chớp đâm tới, đao cương đương nhiên chặt kim đứt thiết nhưng hắn không sợ hãi.
Tiếp theo hắn biến thành thân hình Ma Long Hắc Ám Chi Thân dữ tợn, nhoáng lên.
- Hóa ảnh kỹ!
*Bùm bùm bùm!*
Liên tục ba tiếng khẽ vang, hắn nhanh chóng thi triển hóa ảnh kỹ xẹt qua trước mặt ba người, mỗi khi tới trước mặt một người thì đơn giản vung ra một đấm. Nắm đấm đầy gai nhọn dễ dàng đấm thủng xương ngực ba người, chấn vỡ ngũ tạng lục phủ của họ, bao gồm binh khí linh bảo đều đứt vài khúc.
Chỉ trong vài giây, ba thân hình vặn vẹo như cái túi rách bay ngược ra. Đùng ầm một tiếng rơi cách mười trượng, không còn nhúc nhích.
Lần này thì thủ đoạn sấm sét của Phong Liệt chấn nhiếp tất cả người có mặt.
Dù là đệ tử ám võ viện hay kiên võ viện đều nhìn ba cái xác cực kỳ thê thảm, lòng hoảng sợ, trợn mắt há hốc mồm.
Ba cao thủ nguyên khí cảnh cửu tầng mới đầu còn khí thế ồ ạt, lúc này ngực bị hõm một khảnh lớn, đôi mắt như gặp quỷ lồi ra nửa tấc, chuyến này chỉ chốc lát đã tắt thở, chết đến không còn nước cứu sống.
Mọi người ngẩn ngơ một lát rồi xôn xao.
- Đây...Điều này sao có thể? Phong sư huynh lại...lại chớp mắt đánh ra ba cao thủ nguyên khí cảnh cửu tầng? Ta không nhìn lầm rồi chứ?
- Phong sư huynh uy vũ! Lần này chúng ta được cứu rồi! Chỉ cần có Phong sư huynh ở thì người kiên võ viện có nhiều hơn cũng vô dụng!
- ...
Trong chốc lát thẫn thờ, đám đệ tử ám võ viện kiềm không được mừng như điên, cùng reo hò.
Họ lười tìm đến gốc rễ, chỉ cần biết Phong Liệt càng lợi hại thì họ càng an toàn là được. Loại biến chuyển từ sống đến chết này làm họ mừng muốn khóc.
So sánh với họ thì đám người kiên võ viện dần sợ hĩa hơn, vốn chúng chém giết cùng ám võ viện thì đều rút về bên cạnh Tề Xương Võ, ánh mắt cực kỳ kinh sợ nhìn đoàn khói đen, dường như e sợ bị Phong Liệt hung ác tỏa định.
Tề Xương Võ nhìn ba cái xác thê thảm thuộc hạ đắc lực của mình, kiềm không được con ngươi co rút, gã nghĩ rằng dù cho có dùng hết thủ đoạn cũng không thể chớp mắt giết chết ba cao thủ nguyên khí cảnh cửu tầng được. Đeièu này đủ nói lên người hung ác trong khói đen thực lực còn ở phía trên mình nữa.
Phong Liệt vỗ đôi tay dính đầy máu tươi, lững thững đến đằng trước tế thiên thần thương, một tiếng *phụt* rút ra thương to hai trượng, nhẹ nhàng chấn lên, vung đùa óc dính bên trên xuống dưới, rồi mới biến ảo thân hình đi vào trận doanh đệ tử ám võ viện.
- Kính chào Phong sư huynh! Đại ân cứu mạng của Phong sư huynh ta suốt đời không quên, về sau đệ theo lời Phong sư huynh như thiên lôi sai đâu đánh đó!
- Phong sư huynh uy vũ! Mệnh của muội là do Phong sư huynh cứu về, sau này chỉ thuộc về một mình Phong sư huynh!
- Phong sư huynh thần dũng!
- Phong sư huynh thật đẹp trai!
- ....
Đám đệ tử ám võ viện hoan hô nhảy nhót, đều xem Phong Liệt như là cứu tinh, từng câu khen ngợi không chút keo kiệt tung ra khiến Phong Liệt xáu hổ. Đàn ông thì biểu lộ trung thành, đàn bà thì biểu lọ tâm ý.
Nói đến cùng những đệ tử này không có bối cảnh hiển hách gì, trong loạn thế này tựa như lục bình vô căn, ngay cả vận mệnh của mình cũng không thể khống chế, nếu có thể được Phong Liệt tiềm lực vô cùng, cực kỳ mạnh mẽ mà không mất hết tính người che chở thì đúng là tuyển chọn không sai.
Lúc này Yên, Lục sớm hoan hô ôm hai tay Phong Liệt, bộ ngực no tròn không ngừng dụi, không chút khách sáo cho Phong Liệt ăn bớt, khiến đám đàn ông ghen tỵ.
Phong Liệt cười khổ liên tục, bị Yên, Lục cuồng nhiệt cảm động quá chịu không nổi. Nhưng hắn không muốn thừa nhận loại cảm giác này đúng là không tệ, nói chính xác là rất hưởng thụ loại cảm giác này.
Hắn chậm rãi quét mắt nhìn mọi người, bất giác kinh ngạc phát hiện thì ra đám đệ tử ám võ viện hơn ba mươi người có chín phần đều là nữ đệ tử nhan sắc không tệ, đương nhiên trong đó Yên, Lục là xinh đẹp nhất. Đệ tử ngã trên mặt đất đa số là nam tính, hiển nhiên người kiên võ viện cố ý làm.
Có thể tưởng tượng nếu không có hắn đúng dịp đi qua, các nữ đệ tử có nhan sắc không tầm thường này có kết quả sẽ cực kỳ thê thảm.
Phong Liệt nghĩ rằng hắn cũng mê gái nhưng tuyệt đối không làm chuyện mất trí phát cuồng như vậy, cái này không khác gì cầm thú cả. Lúc này hắn nhìn hướng người kiên võ viện lóe qua tia sát khí.
Đối diện Tề Xương Võ lạnh lùng nhìn lại Phong Liệt, mắt chớp lóe, đáy mắt xẹt qua tia sợ hãi, lòng dâng lên ý định lùi bước. Bình thường gã sở trường nhất là lấy nhiều khi ít, lấy mạnh ăn hiếp yếu, hơn nữa bên trong háo sắc cực kỳ sợ chết.
Lúc này nhìn Phong Liệt sâu không lường được, gã nghĩ rằng dù có đánh tiếp thì dù người của gã có thể giết chết hắn cũng sẽ tổn hao nhiều, tính tới tính lui mất nhiều hơn được. Mấy quân sư thuộc hạ của gã đều khuyên gã rút đi, hiển nhiên rất kiêng dè Phong Liệt.
Trầm ngâm chốc lát, Tề Xương Võ hừ lạnh, âm trầm nói:
- Hừ! Lần này xem như các ngươi may mắn! Phong Liệt, chúng ta núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài...
Gã còn chưa nói xong uy hiếp thì bên cạnh Nhạc Tường Vi chợt cắn răng, dường như đặt quyết tâm.
Tiếp theo ả tiến lên một bước nhìn chằm chằm vò mắt xv, ánh mắt quyết tuyệt nói:
- Chậm đã! Biểu ca, nếu hôm nay ngươi có thể giết Phong Liệt, giúp ta lấy được tế thiên thần thương thì chuyện ta hứa tối nay sẽ có ngay! Quyết không nuốt lời!
- A?
Tề Xương Võ ngẩn ra, tiếp theo mặt mừng như điên. Mặc dù biểu muội của gã ăn mặc lẳng lơ nhưng là vưu vật thế gian khó gặp, mỗi lần gặp mặt sẽ khiến gã lòng ngứa ngáy.
Đặc biệt là từ mười tuổi gã đã ao ước mỹ sắc của Nhạc Tường Vi nhưng vẫn không thể đạt thành tâm nguyện, những năm gần đây sắp thành tâm bệnh. Lúc này thấy Nhạc Tường Vi dùng thân thể trao đổi điều kiện khiến gã cực kỳ kích động.
- Tốt! Hắc hắc!
Tề Xương Võ nhìn chằm chằm trước ngực Nhạc Tường Vi khe hở bí ẩn mà trắng nõn, thèm thuồng liếm môi, kiềm không được thân dưới rục rịch, đầu óc nóng lên lập tức đồng ý!
- Công tử, không được đâu! Phong Liệt thực lực sâu không lường được, nếu chúng ta tổn thất quá lớn thì không tiện giao cho!
- Đúng vậy đấy Tề sư huynh! Chúng ta có thể đưa tin tức Phong Liệt cho Triệu Đống! Lấy thế lực của Triệu gia muốn trừ bỏ một Phong Liệt là dễ như trở bàn tay thôi!
Thuộc hạ của Tề Xương Võ nhìn ra gã dao động thì nhanh chóng tiến lên khổ sở khuyên nhủ.
- Đều câm miệng hết cho ta!
Tề Xương Võ quát lạnh đánh gãy lời khuyên của mọi người, tiếp theo liếc mắt kiên võ viện sắc mặt khó coi, cao giọng nói:
- Mọi người nghe lệnh, dốc sức giết chết tạp chủng Phong Liệt này cho ta! Chém hắn một đao cho một trăm long tinh! Chặt đứt một cánh tay cho một ngàn long tinh! Ai lấy mạng hắn sau này sẽ là huynh đệ của Tề Xương Võ ta, từ nay về sau mọi người có tiền cùng nhau vung, có đàn bà cùng nhau chơi!
Giọng của Tề Xương Võ khiến mọi người đều trợn to mắt, hấp dẫn lớn như vậy đủ khiến bất cứ long võ giả nguyên khí cảnh nào bán mạng cho gã.
Trọng thưởng sẽ ra dũng phu, kiên võ viện ngơ ngác giây lát sau vốn bị thủ đoạn sấm sét của Phong Liệt hù vỡ tim dâng trào dũng khí vô tận, cùng kêu gào xông lên.
Ai nấy mắt toát ra tràn đầy vẻ tham lam, dường như Phong Liệt từ một cái thế hung thần biến thành mỹ nữ yếu mềm thiên tiên.
Phong Liệt nhìn đệ tử kiên võ viện bộ dạng không sợ chết thì nhức đầu, mặt lộ nụ cười khổ.
Thật ra thì hắn với đám người này không có thù hận gì, vốn định để họ lùi bước thì thôi, không ngờ người ở giang hồ thân bất do kỷ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Ài, nếu vậy thì đừng trách ta, cứ quyết sinh tử đi. Nhưng, chết sẽ không là lão tử!
Phong Liệt nở nụ cười, lúc này hắn không định trông nhờ tàn binh bại tướng sau lưng mình, chỉ thấy thân hình hắn dần dung nhập vào khói đen, sau đó bỗng vung trường thương trong tay, chớp mắt thoát khỏi trận doanh đệ tử ám võ viện, lao vào đám kiên võ viện.
Tác giả :
Hủ Thi Ngạc