Ma Long Phiên Thiên
Chương 373: Sứ giả Ma Vũ viện tới
Lão giả hiện tại đang nói chuyện không phải người nào khác, mà chính là tên Hồng Chi Đồng của Ngân Long Giáo.Nguyên bản hắn định trực tiếp đi lên thu thập tên Phong Liệt kia, nhưng lại lo lắng bởi vì Phong Liệt có chí bảo Huyền hạo tháp ở trong tay, cho nên mình cũng sẽ không phải là đối thủ của hắn, cho nên lúc này hắn mới giựt giây cho Độc Cáp Vương đi cướp lấy Huyền Hạo tháp.Tuy hắn cũng có chút thèm thuồng đối với Huyền Hạo tháp, nhưng mà cái tiểu tháp này lại là một kiện bảo vật trọng yếu của Lâm gia, chỉ bằng một tên võ giả Thần Thông Cảnh tam trọng thiên như hắn thì cho dù có đoạt được thì cũng không thể nàogiữ được, mà nếu xử lý mọi chuyện không tốt thì còn có thể rước họa vào thân, như thê còn không bằng bán cho Độc Cáp Vương một cái nhân tình, nhất cử lưỡng tiện.- Hả? Thật có chuyện này ư?Độc Cáp Vương hai mắt trợn trừng, vội vàng hỏi.- Chắc chắn một trăm phần trăm! Tại hạ nào dám lừa gạt tiền bối! Hồng Chi Đồng cao giọng mà nói.- Không sai! Lúc trước cũng bởi vì Phong Liệt cố làm ra vẻ huyền bí, cho nên hắn mới chiếm được Luyện Hồn Ma Khải, lúc đó lão phu đã tận mắt chứng kiến!- Đúng thế, Chính xác là như thê! Thời điểm mà Thần Phủ còn chưa mở ra, thìPhong Liệt cũng dựa vào cỗ uy áp này mà lừa dối mọi người ! Tên này thực sự là đáng giận đến cực điểm!. . .Không ít người cũng đều tới tấp phụ họa.Ánh mắt của Độc Cáp Vương chợt lóe lên một cái, hắn thật sự là giận giận tím mặt, hai mắt hắn như là muốn phóng hỏa vậy, thân hình hắn đột nhiên chớp động, rồi nhanh chóng hướng về phía Huyền hạo tháp mà cấp tốc đuổi theo.- Hừ! Tiểu tặc thật là lớn mật! Lại dám lừa gạt lão phu một lần nữa, thật là chết cũng không hết tội mà! Chết đi cho ta ——Khi cách Huyền hạo tháp khoảng ngàn trượng, thì Độc Cáp vương lại không nhịn được mà chém ra một cái quyền ảnh khổng lồ, mạnh mẽ mà đánh về phía tiểu tháp.Hô ——Cái quyền ảnh này có ảnh đường kính hơn mười trượng, bề ngoài hiện lên màu xanh lá cây, khi nó xẹt qua không trung thì đã khiến cho hư không có chút sụp đổ, một cỗ độc khí tanh hôi dầy đặc đang nhanh chóng khuếch tán ra trên bầu trời, làm cho người khác cảm thấy buồn nôn. thậm chí có một số kẻ thực lực hơi yếu một chút thì đã trực tiếp thổ huyết mà ngã xuống đất, co quắp vài cái thì đã quy thiên rồi.Giờ phút này Độc Cáp Vương quả thực là đã phẫn nộ tới cực điểm, không thể tưởng được thiếu chút nữa thì hắn đã bị Phong Liệt lừa thêm một lần nữa, nếu chuyện này mà lan truyền ra bên ngoài, thì tên tuổi cả đời của Độc Cáp vương hắn cũng sẽbị hủy hoại, mà hắn cũng sẽ trở thành trò cười của mọi người trong thiên hạ.Khi Phong Liệt nhìn thấy Độc Cáp Vương cùng với mấy trăm tên cao thủ của các đại giáo phái lại tiếp tục đuổi theo, thì hắn không khỏi cười lạnh mấy tiếng : Hừ! Một đám không biết sống chết, lại vẫn dám đánh chủ ý lên người lão tử! Tử Nguyệt, giết sạch bọn hắn cho ta, một tên cũng không để lại!. . .Mắt thấy một quyền của Độc Cáp Vương sắp đnáh lên trên thân tháp, thì đột nhiên, một cái quyền ảnh khổng lồ màu vàng bay ra từ bên trong tiểu tháp, rồi ngay lập tức va chạm với quyền ảnh màu xanh kia.Oanh - Oanh - Oanh!Ở trên không trung vang lên một tiếng nổ thật lớn, cùng với đó là hai đạo cương khí màu xanh và vàng điên cuồng bạo liệt, không ngừng dây dưa, xoay tròn với nhau, tạo thành từng đạo gió lốc mà hướng về phía xa xa, việc này khiến cho một số tên cường giả Thần Thông Cảnh vẻ mặt hoảng sợ, nhanh chóng lùi ra xa, không dám để bản thân mình dính vào một chút nào.Đồng tử của Độc Cáp Vương bỗng trở nên co rút lại, trong nội tâm hắn lại cảm thấy cả kinh : Điều này —— điều này làm sao có thể chứ? Có thể tiếp được một quyền của ta thì ít nhất cũng là cao thủ Hóa Đan Cảnh hậu kỳ —— không tốt!Đúng lúc này, thì một mảnh kim quang lóng lánh đột nhiên lao ra từ bên trong tiểu tháp, nó giống như một khỏa mặt trời chói chang vậy, sau một khắc, hàng tỉ đạo Kim Long Thứ vừa thô vừa vừa to đã nhanh chóng che khuất cả bầu trời, ngay lập tức trong phạm vi hơn mười dặm ở trên không trung đã bị nó bao phủ vào.Từng nhánh dây vừa thô vừa to uốn lượn như một con rồng, Vậy mà bên trong nó còn lộ ra một chút vẻ hưng phấn, phía trên những chiếc gai nhọn đang lóe ra từng đạo u mang sắc bén, nhuệ khí xuyên thấu nhân tâm.Vào giờ khắc này, chẳng những là Độc Cáp Vương, mà ngay cả Hồng Chi Đồng cùng với mấy trăm tên cao thủ của các đại giáo phái kia cũng đều lâm vào bên trong phạm vi công kích của Kim Long Thứ, bị ngàn vạn những nhánh dây kia vây lại quấn quanh thành một hình cầu, không thể nào thoát thân được, thì sắc mặt nguyên một đám đều trở nên sợ hãi.A —— Chết tiệt! Diệt Thế Ngũ Trảo!Cửu Tiêu Lôi Ngục!Nhật Hoán Tinh Di!Thiên Chấn!. . .Oanh —— oanh —— oanh —— oanh ——Võ giả có thể ngự không phi hành thì hiển nhiên cũng không phải là kẻ yếu, cho dù yếu nhất thì cũng đã có được tu vi Thần Thông cảnh , mắt thấy từng đạo Kim Long Thứ quấn tới, thì cả đám đều cuống quít thi triển những thần thôngtuyệt học của riêng mình, mạnh mẽ mà đánh về phía những nhánh dây.Chỉ có điều,rất nhanh mọi người đều trở nên khiếp sợ, những cái nhánh dây kia vậy mà lại cực kỳ chắc chắn, tính bền dẻo cũng vô cùng kinh người, mỗi một chiêu đại thần thông của mọi người khi đánh lên phía trên nó, vậy mà lại chỉ có thể để cho nó bắn ra ngoài một chút, chứ cũng không thể hủy diệt được nó một chút nào, mà ngay cả khi sử dụng một số thần binh lợi khí hiếm thấy trên đời thì cũng chỉ có thểlưu lại một chút dấu vết ở trên thân nó mà thôi.Thậm chí, là độc công mà Độc cáp vương vẫn lấy làm kiêu ngạo, thì cũng không thể làm cho trên thân của Kim Long Thứ phát sinh được nửa điểm biến hóa nào.Ngay sau đó, chính tại lúc mà tất cả mọi người bởi vì vừa thi triển các đại thần thông xong mà dừng lại một chút, thì hàng tỉ những nhánh dây kim long thứ kia đã tiến đến, những chiếc gai nhọn sắc bén của nó liên tiếp đâm sâu vào bên trong nhục thể của đám người này.Ngay lập tức, ở trong khoảng không này liên tiếp vang lên những tiếng kêu gào thảm thiết.- A ——, mong tiền bối tha mạng a...! Tại hạ chỉ tình cờ đi ngang qua nơi này, cũng không phải là cố ý mạo phạm tiền bối!- Mong tiền bối hạ thủ lưu tình a...! A —— A- Yêu nghiệt to gan! Chẳng lẽ ngươi muốn là địch nhân của toàn bộ đại lục sao ? Còn không mau mau —— A ~ A!- Phong Liệt! Bổn tọa là sứ giả của Ma Vũ viện chưởng của Ma Long giáo ! Ta biết ngươi đang ở bên trong! Bổn tọa ra lệnh cho ngươi nhanh chóng thu tay lại! Nếu không thì ngươi sẽ phải tự gánh lấy hậu quả —— a...! Cứu mạng!. . .. . .Cả đám người của các đại giáo phái để sợ hãi đến mức tè cả ra quần, trong lòng bọn chúng đều cực kỳ hối hận.Sớm biết như thế, thì có đánh chết bọn chúng cũng sẽ không dám ham hố cái Luyện Hồn Ma khải này, giờ thì ngược lại, cái chí bảo kia thì chưa thấy bóng dáng đâu cả, nhưng mà mạng thì phải sắp bỏ lại tại nơi này.
Phàm là bị những cái gai nhọn của Kim Long Thứ đâm vào bên trong cơ thể, thì chỉ trong mấy phút thời gian thì cả đám đều đã trở thành những cỗ thây khô.Chỉ có mười mấy tên võ giả có thực lực mạnh mẽ thì vẫn đang dốc sức liều mạng mà vận chuyển bí thuật cấm kị, để hi vọng tìm ra được một đường sống, đám còn lại thì đã vẫn lạc dưới sự thôn phệ điên cuồng của Kim Long thứ, vô số những cỗ thây khô đang từ trên không trung rơi xuống, cảnh tượng cực kỳ đồ sộ.- Hắc hắc, trên cái thế giới này, mạng người quả thực là hết sức rẻ mạt, loại cảm giác khống chế sinh tử của người khác quả thực là rất thoải mái a.Phong Liệt đứng ở không gian bên trong của tiểu tháp, trong tay đang cầm một chiếc chén rượu, nhẹ nhàng mà uống một ngụm, ánh mắt hắn lạnh lùng mà nhìn về một đám cao thủ đang vũng vẫy giãy chết ở bên ngoài, trong nội tâm hắn không khỏi cảm thấy hết sức mãn nguyện.Những người này sở dĩ dứt khoát đuổi theo hắn, cũng chỉ vì hai kiện chí bảo là Luyện Hồn Ma Khải cùng Huyền Hạo tháp đang ở trong tay hắn, mà ngay cả một số cao thủ của Ma Long giáo cũng không ngoại lệ, tại trong suy nghĩ của Phong Liệt thì bọn chúng có chết thì cũng không có gì phải đáng tiếc cả.Về vấn đề giết chết nhiều người như vậy sẽ tạo cho mình không ít những phiền toái, thì Liệt cũng lười tính toán.Hiện tại với thủ đoạn của hắn, cùng với rất nhiều bảo vật khác, thì những chuyện khiến hắn phải kiêng kị thì cũng không còn nhiều lắm, nếu sống mà cứ sợ đầu sợ đuôi thì chẳng bằng chết một cách sảng khoái còn hơn.Trên bầu trời, theo thời gian dần dần trôi qua thì những tiếng kêu gào thảm thiết cũng đã lắng xuống.Lúc này, ngoại trừ Kim Long thư đang che khuất bầu trời ra, thì cũng chỉ còn lại một cái bảo vật màu xanh lá cây hình con thoi đang bị vây khốn trên không trung, đang giãy dụa một cách đau khổ mà không cách nào rời đi được.Phong Liệt chăm chú mà nhìn về phía đó, chỉ thấy ở bên tron bảo vật hình thoi kia, Độc Cáp vương đang gấp đến mức vò đầu bứt tai, trong lòng hắn đang hoảng sợ muốn chết.Cáibảo vật hình con thoi này chính là Độn Thiên Toa , nó là một kiện phẩm huyền bảo có uy lực bất phàm, mà cũng chính vìLâm gia cấp cho hắn kiện bảo vật này, cho nên Độc Cáp Vương hắn mới cam tâm tình nguyện mà tiếp nhận chứcvị cung phụng của Lâm gia.Lúc này, một căn Kim Long Thứ thô to, tầm hơn mười trượng đang gắt gao cuốn chặt lấy Độn Thiên Toa, mà hiện tại thì Độn Thiên Toa cũng đã bị siết chặt đến mức vang lên những âm thanh ken két, hình dáng của nó đã có chút vặn vẹo biến hình, vào hiện tại thì sự sợ hãi củaĐộc Cáp Vương đã đạt đến cực điểm.- Hừ!Phong Liệt nhìn thấy vậy, thì khóe miệng hắn không khỏi nở ra nụ cười lạnh, tâm ý của hắn khẽ động, liền vẽ ra một đạo vết nứt không gian ở phía ngoài, đồng thời thì hắn cũng truyền âm cho Hoàng Tử Nguyệt : Tử Nguyệt, chớ có dây dưa với tên kia nữa, mau ném hắn vào trong này, rồi chúng ta cũngtranh thủ thời gian mà rời khỏi chỗ này!- Tốt. vậy cũng được ! Gia hỏa này thật đúng là cổ quái a..., hừ hừ! Không chơi với ngươi nữa!Ở trên không trung vang lên một tiếng hừ nhẹ của Hoàng Tử Nguyệt.Đồng thời, nàng vung căn Kim Long Thứ vừa thô vừa to kia lên, ngay lập tức Độn Thiên Toa đã bị ném vào bên trong không gian Long ngục, sau đó Kim Long thứ đang đầy trời lại đột nhiên biến mất, hóa thành mộtđạo kim quang mà trốn vào bên trong Huyền hạo tháp.Khi Phong Liệt nhìn thấy Hoàng Tử Nguyệt đã trở về, thì cũng không muốn dừng lại ở chỗ này nữa mà nhanh chóngbay đi, dù sao thìcác đại môn phái này cũng đều có một số những cao thủ chân chính, vạn nhất mà kinh động đến một đám cường giả Long Biến Cảnh như Sở Hóa Long, Vô Cực Kiếm Ma, thì chỉ sợ ngay cả Hoàng Tử Nguyệt cũng không chống đỡ nổi.Hắn thôi động Huyền Hạo tháp nhanh chóng lướt xuống phía dưới mặt đất một vòng, rồi đem thi thể của tất cả các tên cao thủ kia thu hết vào bên trong Huyền Hạo tháp, phần lớn những người này cũng đều là cao thủ Thần Thông Cảnh, cho nên thân gia của những tên này cũng không thể nào khinh thường, không thể để lãng phí được.Sau khi làm xong mọi chuyện, thì Phong Liệt lập tức khống chế Huyền Hạo Tháp bay về phía xa xa trên bầu trời, chỉ trong nháy mắt thì đã biến mất không thấy bóng dáng nữa.Ở bên ngoài cách đó hơn mười dặm, một ít tên Long Vũ giả vì không dám tiến gần phía trước cho nên may mắn mà trốn thoát được một kiếp nạn, vẻ mặt của cả đám đều trở nên ngốc trệ mà nhìn về phía trước, mãi cho đến một lúc lâu sau đó, bọn chúng mới dám kêu lên vài tiếng sợ hãi.- Ti ——, ông t...r...ờ...i... ơi ! Mấy trăm tên cao thủ Thần Thông Cảnh cứ đơn giản mà chết đi như vậy sao?- Đúng vậy a! Trên mảnh đại lục này đã rất lâu rồi không có nhiều cao thủ cùng chết trong một lúc như vậy, thậm chí ngay cả Độc Cáp Vương cũng không thoát được, người này chắc chắn là một cường giả Long Biến Cảnh!- Điều này làm sao có thể được? Rõ ràng tên Phong Liệt kia mới chỉ có tu vi Cương khí cảnh mà thôi, làm sao hắn có thể thi triển ra huyền công như thế được?- Im đi ! Ngươi đúng là đồ ngu! Người kia làm sao mà có thể là Phong Liệt được? Rõ ràng là có một vị cao nhân khác!-Thế nhưng mà - lúc trước rõ ràng ta đã nhìn thấy tên Phong Liệt kia sử dụng cái tiểu tháp đó đi ra từ trong mặt hồ mà ?- Hả? Cũng có thể là bên cạnh tên Phong Liệt này còn có vị cao nhân khác tương trợ! Dù sao thì cái tên Phong Liệt này cũng cực kỳ thầnbí, tốt hơn hết là chúng ta không nên trêu chọc đến hắn!. . .. . .Sau khi phi hành được một lát, thì rốt cục Huyền hạo tháp cũng bay ra khỏi phạm vi của Long Hoàng Thần Phủ, Phong Liệt quay đầu lại, vẻ mặt lạnh nhạt mà nhìn về phía Long Hoàng Thần Phủ ở giữa hồ, trong đầu hắn giường như đang suy nghĩ điều gì đó.Chuyến hành trình đến Long Hoàng Thần Phủ lần này hắn liên tiếp gặp nạn, nhưng mà thu hoạch thì cũng tương đối khá, cho nên vẫn tính toán là làm ăn có lãi.Hắn chẳng những đã lấy được những trân bảo cực kỳ hiếmthấy như trận văn thông linh, chiếc giường tiên âm, pho tượng hắc ám chi thân, Phá Không Cốt Thứ mà còn may mắn chiếm được một kiện thần khí huyết ngục trongtruyền thuyết, cùng với ba mươiba cái lệnh bài Thiên tru.Đã có những bảovật này, mà bản thân hắn cũng có thiên phú tuyệt thế, cho nên hắn rất có lòng tin, chỉ trong khoảng thời gian mấy chục năm nữa thì nhất định bản thân mình sẽ là cường giả xưng bá một phươngCó điều, hắn cũng không phải là người tự cao tự đại, bởi vì hắn biết rằng bởi vì bản thân mình có huyết mạch của Long Hoàng cho nên khi vừa sinh ra thì số mệnh đã trú định sẵn cho hắn một số phiền toái cũng như một số đối thủ, ví dụ như là Sở Huyền cùng với Long Nghịch, hai người này đều là linh hồn của Vạn Cổ Long Hoàng chuyển thế, bọn chúng có ưu thế hơn rất nhiều so với hắn.Thực tế thì Long nghịch cũng đã đạt được một giọt tinh huyết của Long hoàng của Huyết long hoàng, cho nên, nói không chừng thì hiện tại hắn đã có huyết mạch chính tông của Long Hoàng rồi.Cho nên, nếu muốn vượt trội hoàn toàn cho với hai người này, thì con đường hắn phải đi còn rất dài.
Phàm là bị những cái gai nhọn của Kim Long Thứ đâm vào bên trong cơ thể, thì chỉ trong mấy phút thời gian thì cả đám đều đã trở thành những cỗ thây khô.Chỉ có mười mấy tên võ giả có thực lực mạnh mẽ thì vẫn đang dốc sức liều mạng mà vận chuyển bí thuật cấm kị, để hi vọng tìm ra được một đường sống, đám còn lại thì đã vẫn lạc dưới sự thôn phệ điên cuồng của Kim Long thứ, vô số những cỗ thây khô đang từ trên không trung rơi xuống, cảnh tượng cực kỳ đồ sộ.- Hắc hắc, trên cái thế giới này, mạng người quả thực là hết sức rẻ mạt, loại cảm giác khống chế sinh tử của người khác quả thực là rất thoải mái a.Phong Liệt đứng ở không gian bên trong của tiểu tháp, trong tay đang cầm một chiếc chén rượu, nhẹ nhàng mà uống một ngụm, ánh mắt hắn lạnh lùng mà nhìn về một đám cao thủ đang vũng vẫy giãy chết ở bên ngoài, trong nội tâm hắn không khỏi cảm thấy hết sức mãn nguyện.Những người này sở dĩ dứt khoát đuổi theo hắn, cũng chỉ vì hai kiện chí bảo là Luyện Hồn Ma Khải cùng Huyền Hạo tháp đang ở trong tay hắn, mà ngay cả một số cao thủ của Ma Long giáo cũng không ngoại lệ, tại trong suy nghĩ của Phong Liệt thì bọn chúng có chết thì cũng không có gì phải đáng tiếc cả.Về vấn đề giết chết nhiều người như vậy sẽ tạo cho mình không ít những phiền toái, thì Liệt cũng lười tính toán.Hiện tại với thủ đoạn của hắn, cùng với rất nhiều bảo vật khác, thì những chuyện khiến hắn phải kiêng kị thì cũng không còn nhiều lắm, nếu sống mà cứ sợ đầu sợ đuôi thì chẳng bằng chết một cách sảng khoái còn hơn.Trên bầu trời, theo thời gian dần dần trôi qua thì những tiếng kêu gào thảm thiết cũng đã lắng xuống.Lúc này, ngoại trừ Kim Long thư đang che khuất bầu trời ra, thì cũng chỉ còn lại một cái bảo vật màu xanh lá cây hình con thoi đang bị vây khốn trên không trung, đang giãy dụa một cách đau khổ mà không cách nào rời đi được.Phong Liệt chăm chú mà nhìn về phía đó, chỉ thấy ở bên tron bảo vật hình thoi kia, Độc Cáp vương đang gấp đến mức vò đầu bứt tai, trong lòng hắn đang hoảng sợ muốn chết.Cáibảo vật hình con thoi này chính là Độn Thiên Toa , nó là một kiện phẩm huyền bảo có uy lực bất phàm, mà cũng chính vìLâm gia cấp cho hắn kiện bảo vật này, cho nên Độc Cáp Vương hắn mới cam tâm tình nguyện mà tiếp nhận chứcvị cung phụng của Lâm gia.Lúc này, một căn Kim Long Thứ thô to, tầm hơn mười trượng đang gắt gao cuốn chặt lấy Độn Thiên Toa, mà hiện tại thì Độn Thiên Toa cũng đã bị siết chặt đến mức vang lên những âm thanh ken két, hình dáng của nó đã có chút vặn vẹo biến hình, vào hiện tại thì sự sợ hãi củaĐộc Cáp Vương đã đạt đến cực điểm.- Hừ!Phong Liệt nhìn thấy vậy, thì khóe miệng hắn không khỏi nở ra nụ cười lạnh, tâm ý của hắn khẽ động, liền vẽ ra một đạo vết nứt không gian ở phía ngoài, đồng thời thì hắn cũng truyền âm cho Hoàng Tử Nguyệt : Tử Nguyệt, chớ có dây dưa với tên kia nữa, mau ném hắn vào trong này, rồi chúng ta cũngtranh thủ thời gian mà rời khỏi chỗ này!- Tốt. vậy cũng được ! Gia hỏa này thật đúng là cổ quái a..., hừ hừ! Không chơi với ngươi nữa!Ở trên không trung vang lên một tiếng hừ nhẹ của Hoàng Tử Nguyệt.Đồng thời, nàng vung căn Kim Long Thứ vừa thô vừa to kia lên, ngay lập tức Độn Thiên Toa đã bị ném vào bên trong không gian Long ngục, sau đó Kim Long thứ đang đầy trời lại đột nhiên biến mất, hóa thành mộtđạo kim quang mà trốn vào bên trong Huyền hạo tháp.Khi Phong Liệt nhìn thấy Hoàng Tử Nguyệt đã trở về, thì cũng không muốn dừng lại ở chỗ này nữa mà nhanh chóngbay đi, dù sao thìcác đại môn phái này cũng đều có một số những cao thủ chân chính, vạn nhất mà kinh động đến một đám cường giả Long Biến Cảnh như Sở Hóa Long, Vô Cực Kiếm Ma, thì chỉ sợ ngay cả Hoàng Tử Nguyệt cũng không chống đỡ nổi.Hắn thôi động Huyền Hạo tháp nhanh chóng lướt xuống phía dưới mặt đất một vòng, rồi đem thi thể của tất cả các tên cao thủ kia thu hết vào bên trong Huyền Hạo tháp, phần lớn những người này cũng đều là cao thủ Thần Thông Cảnh, cho nên thân gia của những tên này cũng không thể nào khinh thường, không thể để lãng phí được.Sau khi làm xong mọi chuyện, thì Phong Liệt lập tức khống chế Huyền Hạo Tháp bay về phía xa xa trên bầu trời, chỉ trong nháy mắt thì đã biến mất không thấy bóng dáng nữa.Ở bên ngoài cách đó hơn mười dặm, một ít tên Long Vũ giả vì không dám tiến gần phía trước cho nên may mắn mà trốn thoát được một kiếp nạn, vẻ mặt của cả đám đều trở nên ngốc trệ mà nhìn về phía trước, mãi cho đến một lúc lâu sau đó, bọn chúng mới dám kêu lên vài tiếng sợ hãi.- Ti ——, ông t...r...ờ...i... ơi ! Mấy trăm tên cao thủ Thần Thông Cảnh cứ đơn giản mà chết đi như vậy sao?- Đúng vậy a! Trên mảnh đại lục này đã rất lâu rồi không có nhiều cao thủ cùng chết trong một lúc như vậy, thậm chí ngay cả Độc Cáp Vương cũng không thoát được, người này chắc chắn là một cường giả Long Biến Cảnh!- Điều này làm sao có thể được? Rõ ràng tên Phong Liệt kia mới chỉ có tu vi Cương khí cảnh mà thôi, làm sao hắn có thể thi triển ra huyền công như thế được?- Im đi ! Ngươi đúng là đồ ngu! Người kia làm sao mà có thể là Phong Liệt được? Rõ ràng là có một vị cao nhân khác!-Thế nhưng mà - lúc trước rõ ràng ta đã nhìn thấy tên Phong Liệt kia sử dụng cái tiểu tháp đó đi ra từ trong mặt hồ mà ?- Hả? Cũng có thể là bên cạnh tên Phong Liệt này còn có vị cao nhân khác tương trợ! Dù sao thì cái tên Phong Liệt này cũng cực kỳ thầnbí, tốt hơn hết là chúng ta không nên trêu chọc đến hắn!. . .. . .Sau khi phi hành được một lát, thì rốt cục Huyền hạo tháp cũng bay ra khỏi phạm vi của Long Hoàng Thần Phủ, Phong Liệt quay đầu lại, vẻ mặt lạnh nhạt mà nhìn về phía Long Hoàng Thần Phủ ở giữa hồ, trong đầu hắn giường như đang suy nghĩ điều gì đó.Chuyến hành trình đến Long Hoàng Thần Phủ lần này hắn liên tiếp gặp nạn, nhưng mà thu hoạch thì cũng tương đối khá, cho nên vẫn tính toán là làm ăn có lãi.Hắn chẳng những đã lấy được những trân bảo cực kỳ hiếmthấy như trận văn thông linh, chiếc giường tiên âm, pho tượng hắc ám chi thân, Phá Không Cốt Thứ mà còn may mắn chiếm được một kiện thần khí huyết ngục trongtruyền thuyết, cùng với ba mươiba cái lệnh bài Thiên tru.Đã có những bảovật này, mà bản thân hắn cũng có thiên phú tuyệt thế, cho nên hắn rất có lòng tin, chỉ trong khoảng thời gian mấy chục năm nữa thì nhất định bản thân mình sẽ là cường giả xưng bá một phươngCó điều, hắn cũng không phải là người tự cao tự đại, bởi vì hắn biết rằng bởi vì bản thân mình có huyết mạch của Long Hoàng cho nên khi vừa sinh ra thì số mệnh đã trú định sẵn cho hắn một số phiền toái cũng như một số đối thủ, ví dụ như là Sở Huyền cùng với Long Nghịch, hai người này đều là linh hồn của Vạn Cổ Long Hoàng chuyển thế, bọn chúng có ưu thế hơn rất nhiều so với hắn.Thực tế thì Long nghịch cũng đã đạt được một giọt tinh huyết của Long hoàng của Huyết long hoàng, cho nên, nói không chừng thì hiện tại hắn đã có huyết mạch chính tông của Long Hoàng rồi.Cho nên, nếu muốn vượt trội hoàn toàn cho với hai người này, thì con đường hắn phải đi còn rất dài.
Tác giả :
Hủ Thi Ngạc