Ma Kiếm Lục
Chương 89: Kiếm trảm long thủ, cuồng bạo chi toái tinh khởi kiếm
Tựa hồ, dự tính của con người vĩnh viễn không chuẩn xác, những lúc ngươi không nghĩ việc gì sẽ xảy ra, nó lại xảy ra, có phải ông trời muốn hý lộng con người không? (Cổ Long-luận)
Liễu Dật và Thất Nguyệt ẩn nấp phía sau gò đất, lặng lẽ quan sát biến hoá tại hiện trường, gió cuồn cuộn, mây mịt mờ, tất cả đều biểu hiện đang xảy ra một trận long tranh hổ đấu.
Liễu Dật vạn lần không ngờ rằng tại Hoang vu sâm lâm này ngoài hắc long còn xuất hiện một thần thú như bạch hổ, không nói đâu xa, chỉ nhìn vào đôi cánh cũng biết nó tuyệt đối không phải loại dã thú bình phàm.
Cùng lúc, một tiếng rồng ngâm vang dội đất trời, hắc long ngẩng đầu kêu một tràng dài, cái miệng to lớn ngoác ra, một đạo hỏa diễm đỏ rực bắn thẳng về phía bạch hổ. Tựa hồ bạch hổ này rất sợ đạo hỏa diễm, đập mạnh đôi cánh trắng, bay lên không tránh thoát, nó cũng tịnh không dừng lại, hữu trảo vung lên, ba đạo quang nhận đánh thẳng xuống đầu hắc long.
Hắc long đã tu hành ngàn vạn năm, lẽ nào không biết lực đạo của bạch hổ, nó vốn là thần vật trên trời, ở trên không trung đương nhiên chiếm ưu thế, mặc dù thân thể đồ sộ, nhưng chỉ cần uốn người lại, khẽ lách đi đã né tránh được ba đạo quang nhận, mây đen phía sau nó, lập tức bị xuyên thủng ba lỗ, nhưng lại liền lại ngay.
Bạch Hổ gầm một tiếng dài, rung chuyển đất trời, tựa hồ cực kỳ nổi giận, quang mang trong đôi mắt ngọc bích càng rực rỡ, vỗ đôi cánh màu trắng, mở rộng miệng, bay vút tới cắn hắc long.
Mặc dù là yêu vật tu luyện ngàn vạn năm, dưới tác dụng của cuồng bạo chi huyết, dã tính nguyên thủy sẽ bùng phát dữ dội, biến thành điên cuồng không thể khống chế nổi, dẫu không sử dụng thần lực, nhưng chỉ cần sử dụng lợi khí vốn có là răng và móng vuốt, trận thú chiến cũng đã cực kỳ dữ dội.
Liễu Dật và Thất Nguyệt nhìn mà kinh hồn lạc phách, tuyệt không phải vì thần lực kinh khiếp của hai thần thú mà vì thứ điên cuồng nguyên thủy kia, cuồng bạo từ sâu trong nội tâm phát ra ngoài, khiến hai người như được thấy lại khung cảnh thời cổ xưa.
Bạch Hổ tăng tốc, đâm thẳng vào thân thể hắc long, há rộng miệng cắn vào cổ rồng. Dù toàn thân hắc long được vẩy cứng như sắt bao phủ nhưng răng của bạch hổ quá sắc bén, đã đâm sâu nửa phân, hắc long tựa hồ vạn phần phẫn nộ, lắc lư thân thể, muốn hất văng bạch hổ đi, nhưng bốn chân bạch hổ đã cắm sâu vào vảy, đứng vững chắc trên thân thể nó, không ngừng dùng hàm răng khổng lồ cắn vào đầu.
Đột nhiên cái đuôi đen xì cứng như thép của hắc long quét trúng bạch hổ, "bịch", bạch hổ không phòng bị văng xuống đất như diều đứt dây, lại một tiếng "Uỳnh!" vang lên, thân hình to lớn của bạch hổ nện xuống mặt đất tạo thành một miệng hố rộng cả chục trượng.
Hình như bạch hổ bị hắc long quét trúng vô cùng đau đớn, không thể ngóc dậy nổi, hắc long vươn đầu phun ra một khối hỏa cầu. Bạch hổ tỏ ra rất sợ hỏa cầu, mặc dù thân thể còn đau nhưng vẫn lăn tròn một vòng thoát ra khỏi cái hố, quay đầu nhìn lại thấy cái hố bị hỏa cầu làm cho sâu thêm gấp bội, ngọn lửa quả là lợi hại, nhiệt độ còn hơn cả nham tương.
Bạch Hổ nén cơn đau vỗ cánh bay lên, vung song trảo xạ ra sáu đạo bạch quang sắc nhọn bắn thẳng vào hắc long. Hắc long uốn mình, cuối cùng vẫn không tránh được đạo hào quang sau chót, lớp vẩy đen nhánh trên mình bị quang nhận bóc đi một mảng lớn.
Bạch Hổ cũng biết chớp cơ hội, xông thẳng lên, bốn ngọn trảo sắc nhọn nhanh như chớp cắm vào trong thịt của hắc long, nó gầm lên vang động há mồm to như cái chậu cắn vào eo lưng hắc long, lục sắc huyết dịch nhỏ xuống ròng ròng. Hắc long đau đớn vô cùng, thân thể lập tức cuộn lại, cuốn chặt lấy bạch hổ, bạch hổ càng cắn xé, hắc long càng cuốn chặt, dần dần, bạch hổ bất động, nhưng hắc long vẫn cuốn chặt thêm, hiển nhiên nó định lợi dụng ưu thế của thân thể xiết chết đối thủ.
Quang mang trong đôi mắt màu ngọc bích của bạch hổ dần lạc đi, tựa hồ chút nữa thôi nó sẽ bị hắc long xiết chết.
Lúc này Liễu Dật mới hành động, khẽ khàng dặn Thất Nguyệt: "Bây giờ là cơ hội tốt nhất, hắc long đã thụ thương, lại đang chiến đấu, chỉ cần lưỡi kiếm của tại hạ đủ chuẩn xác, hoàn toàn có thể chặt đứt đầu nó, cô nương nhớ đừng bước ra."
Nói xong, Liễu Dật đạp chân nhảy trên không, thi triển chữ "Phù" trong Ẩn Toàn Cửu Ảnh, chín tàn ảnh lẫn vào mây. Trên không trung, y đột nhiên dừng lại, chín tàn ảnh từ từ hợp làm một, y rút Bi Mộng kiếm, gầm lên vang trời, xuất ra "Toái tinh khởi kiếm" trong Bi Tứ Thức, thời gian chung quanh như dừng lại, một đạo lục quang từ thanh kiếm bắn xuống, cán kiếm dựng thẳng, mây đen từ trên trời đổ về, trong chớp mắt xoáy tròn quanh thân thể y, tà áo đen tung bay theo gió, mái tóc trắng bạc rối bời...
Liễu Dật thôi động tầng mười hai Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp, dùng thứ "Toái tâm khởi kiếm" trong Bi Tứ Thức, dùng cuồng bạo chi huyết đẩy thể lực đến mức cực hạn rồi hét lên: "Trảm!"
Kiếm ảnh màu lục sắc tỏa ra một lớp kiếm quang màu tím chém thẳng về hướng hắc long. Từ phía sau hắc long vang lên tiếng động, hiển nhiên lưỡi kiếm tím sẫm xoáy tròn đã xuyên thấu thân thể nó, chém xuống mặt đất tạo thành.
Hắc long vốn đang đánh nhau với bạch hổ, không ngờ cạnh đó còn có người khác, càng không nghĩ rằng lưỡi kiếm của người đó không thể né tránh được, lúc thấy Liễu Dật bạt kiếm thì lưỡi kiếm đó đã đâm sâu vào đầu nó, ánh mắt đỏ ngầu không kịp phản ứng, "Bịch!" một tiếng, đầu rơi xuống nhưng thân thể vẫn còn uốn lượn giữa không trung, khi Liễu Dật tra kiếm vào vỏ, thân thể nó mới rơi xuống đất, cuốn lớp bụi tung mù mịt.
Y phục Liễu Dật dần ngừng phấp phới, mây đen tan đi, y hạ xuống mặt đất, nhìn hai con thần thú, tựa hồ có phần cảm thán, đó là bản tính nguyên thủy chăng? Bản thân có cuồng bạo chi huyết, mỗi lần trăng tròn lại phải chịu cảnh thiên hỏa phần tâm, lúc đó bản thân y cũng điên cuồng như vậy, có lúc ngẫm lại không hiểu rốt cuộc bản thân y bây giờ là gì?
Bạch Hổ gầm lên một tiếng dài rồi mê man, có vẻ trận tử chiến với hắc long khiến thể lực của nó cạn kiệt. Lúc này Thất Nguyệt từ phía sau tiến lại, nàng không thể tin được nam tử kia là toán mệnh tiên sinh, kiếm pháp đó tựa hồ đạt đỉnh cao nhất của kiếm đạo, đến được cảnh giới hư vô, phiêu diêu, làm người ta không phân biệt rõ y xuất kiếm hay chưa. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ tới giờ, nàng chưa từng thấy qua kiếm của ai nhanh đến thế.
Có lẽ, kiếm của y sẽ trở thành truyền thuyết, hoặc thanh kiếm đó sẽ đưa y thành người giang hồ, trong thế gian, chỉ có nhanh mới không thể bị phá, hiển nhiên, nam tử hắc y bạch phát này đã đạt đến mức đó.
Nhưng không ai biết rằng đạt được đến đỉnh cao đó, y đã phải trả giá bằng tất cả những gì mình có, kể cả trái tim cũng không còn nguyên lành nữa.
Liễu Dật và Thất Nguyệt ẩn nấp phía sau gò đất, lặng lẽ quan sát biến hoá tại hiện trường, gió cuồn cuộn, mây mịt mờ, tất cả đều biểu hiện đang xảy ra một trận long tranh hổ đấu.
Liễu Dật vạn lần không ngờ rằng tại Hoang vu sâm lâm này ngoài hắc long còn xuất hiện một thần thú như bạch hổ, không nói đâu xa, chỉ nhìn vào đôi cánh cũng biết nó tuyệt đối không phải loại dã thú bình phàm.
Cùng lúc, một tiếng rồng ngâm vang dội đất trời, hắc long ngẩng đầu kêu một tràng dài, cái miệng to lớn ngoác ra, một đạo hỏa diễm đỏ rực bắn thẳng về phía bạch hổ. Tựa hồ bạch hổ này rất sợ đạo hỏa diễm, đập mạnh đôi cánh trắng, bay lên không tránh thoát, nó cũng tịnh không dừng lại, hữu trảo vung lên, ba đạo quang nhận đánh thẳng xuống đầu hắc long.
Hắc long đã tu hành ngàn vạn năm, lẽ nào không biết lực đạo của bạch hổ, nó vốn là thần vật trên trời, ở trên không trung đương nhiên chiếm ưu thế, mặc dù thân thể đồ sộ, nhưng chỉ cần uốn người lại, khẽ lách đi đã né tránh được ba đạo quang nhận, mây đen phía sau nó, lập tức bị xuyên thủng ba lỗ, nhưng lại liền lại ngay.
Bạch Hổ gầm một tiếng dài, rung chuyển đất trời, tựa hồ cực kỳ nổi giận, quang mang trong đôi mắt ngọc bích càng rực rỡ, vỗ đôi cánh màu trắng, mở rộng miệng, bay vút tới cắn hắc long.
Mặc dù là yêu vật tu luyện ngàn vạn năm, dưới tác dụng của cuồng bạo chi huyết, dã tính nguyên thủy sẽ bùng phát dữ dội, biến thành điên cuồng không thể khống chế nổi, dẫu không sử dụng thần lực, nhưng chỉ cần sử dụng lợi khí vốn có là răng và móng vuốt, trận thú chiến cũng đã cực kỳ dữ dội.
Liễu Dật và Thất Nguyệt nhìn mà kinh hồn lạc phách, tuyệt không phải vì thần lực kinh khiếp của hai thần thú mà vì thứ điên cuồng nguyên thủy kia, cuồng bạo từ sâu trong nội tâm phát ra ngoài, khiến hai người như được thấy lại khung cảnh thời cổ xưa.
Bạch Hổ tăng tốc, đâm thẳng vào thân thể hắc long, há rộng miệng cắn vào cổ rồng. Dù toàn thân hắc long được vẩy cứng như sắt bao phủ nhưng răng của bạch hổ quá sắc bén, đã đâm sâu nửa phân, hắc long tựa hồ vạn phần phẫn nộ, lắc lư thân thể, muốn hất văng bạch hổ đi, nhưng bốn chân bạch hổ đã cắm sâu vào vảy, đứng vững chắc trên thân thể nó, không ngừng dùng hàm răng khổng lồ cắn vào đầu.
Đột nhiên cái đuôi đen xì cứng như thép của hắc long quét trúng bạch hổ, "bịch", bạch hổ không phòng bị văng xuống đất như diều đứt dây, lại một tiếng "Uỳnh!" vang lên, thân hình to lớn của bạch hổ nện xuống mặt đất tạo thành một miệng hố rộng cả chục trượng.
Hình như bạch hổ bị hắc long quét trúng vô cùng đau đớn, không thể ngóc dậy nổi, hắc long vươn đầu phun ra một khối hỏa cầu. Bạch hổ tỏ ra rất sợ hỏa cầu, mặc dù thân thể còn đau nhưng vẫn lăn tròn một vòng thoát ra khỏi cái hố, quay đầu nhìn lại thấy cái hố bị hỏa cầu làm cho sâu thêm gấp bội, ngọn lửa quả là lợi hại, nhiệt độ còn hơn cả nham tương.
Bạch Hổ nén cơn đau vỗ cánh bay lên, vung song trảo xạ ra sáu đạo bạch quang sắc nhọn bắn thẳng vào hắc long. Hắc long uốn mình, cuối cùng vẫn không tránh được đạo hào quang sau chót, lớp vẩy đen nhánh trên mình bị quang nhận bóc đi một mảng lớn.
Bạch Hổ cũng biết chớp cơ hội, xông thẳng lên, bốn ngọn trảo sắc nhọn nhanh như chớp cắm vào trong thịt của hắc long, nó gầm lên vang động há mồm to như cái chậu cắn vào eo lưng hắc long, lục sắc huyết dịch nhỏ xuống ròng ròng. Hắc long đau đớn vô cùng, thân thể lập tức cuộn lại, cuốn chặt lấy bạch hổ, bạch hổ càng cắn xé, hắc long càng cuốn chặt, dần dần, bạch hổ bất động, nhưng hắc long vẫn cuốn chặt thêm, hiển nhiên nó định lợi dụng ưu thế của thân thể xiết chết đối thủ.
Quang mang trong đôi mắt màu ngọc bích của bạch hổ dần lạc đi, tựa hồ chút nữa thôi nó sẽ bị hắc long xiết chết.
Lúc này Liễu Dật mới hành động, khẽ khàng dặn Thất Nguyệt: "Bây giờ là cơ hội tốt nhất, hắc long đã thụ thương, lại đang chiến đấu, chỉ cần lưỡi kiếm của tại hạ đủ chuẩn xác, hoàn toàn có thể chặt đứt đầu nó, cô nương nhớ đừng bước ra."
Nói xong, Liễu Dật đạp chân nhảy trên không, thi triển chữ "Phù" trong Ẩn Toàn Cửu Ảnh, chín tàn ảnh lẫn vào mây. Trên không trung, y đột nhiên dừng lại, chín tàn ảnh từ từ hợp làm một, y rút Bi Mộng kiếm, gầm lên vang trời, xuất ra "Toái tinh khởi kiếm" trong Bi Tứ Thức, thời gian chung quanh như dừng lại, một đạo lục quang từ thanh kiếm bắn xuống, cán kiếm dựng thẳng, mây đen từ trên trời đổ về, trong chớp mắt xoáy tròn quanh thân thể y, tà áo đen tung bay theo gió, mái tóc trắng bạc rối bời...
Liễu Dật thôi động tầng mười hai Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp, dùng thứ "Toái tâm khởi kiếm" trong Bi Tứ Thức, dùng cuồng bạo chi huyết đẩy thể lực đến mức cực hạn rồi hét lên: "Trảm!"
Kiếm ảnh màu lục sắc tỏa ra một lớp kiếm quang màu tím chém thẳng về hướng hắc long. Từ phía sau hắc long vang lên tiếng động, hiển nhiên lưỡi kiếm tím sẫm xoáy tròn đã xuyên thấu thân thể nó, chém xuống mặt đất tạo thành.
Hắc long vốn đang đánh nhau với bạch hổ, không ngờ cạnh đó còn có người khác, càng không nghĩ rằng lưỡi kiếm của người đó không thể né tránh được, lúc thấy Liễu Dật bạt kiếm thì lưỡi kiếm đó đã đâm sâu vào đầu nó, ánh mắt đỏ ngầu không kịp phản ứng, "Bịch!" một tiếng, đầu rơi xuống nhưng thân thể vẫn còn uốn lượn giữa không trung, khi Liễu Dật tra kiếm vào vỏ, thân thể nó mới rơi xuống đất, cuốn lớp bụi tung mù mịt.
Y phục Liễu Dật dần ngừng phấp phới, mây đen tan đi, y hạ xuống mặt đất, nhìn hai con thần thú, tựa hồ có phần cảm thán, đó là bản tính nguyên thủy chăng? Bản thân có cuồng bạo chi huyết, mỗi lần trăng tròn lại phải chịu cảnh thiên hỏa phần tâm, lúc đó bản thân y cũng điên cuồng như vậy, có lúc ngẫm lại không hiểu rốt cuộc bản thân y bây giờ là gì?
Bạch Hổ gầm lên một tiếng dài rồi mê man, có vẻ trận tử chiến với hắc long khiến thể lực của nó cạn kiệt. Lúc này Thất Nguyệt từ phía sau tiến lại, nàng không thể tin được nam tử kia là toán mệnh tiên sinh, kiếm pháp đó tựa hồ đạt đỉnh cao nhất của kiếm đạo, đến được cảnh giới hư vô, phiêu diêu, làm người ta không phân biệt rõ y xuất kiếm hay chưa. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ tới giờ, nàng chưa từng thấy qua kiếm của ai nhanh đến thế.
Có lẽ, kiếm của y sẽ trở thành truyền thuyết, hoặc thanh kiếm đó sẽ đưa y thành người giang hồ, trong thế gian, chỉ có nhanh mới không thể bị phá, hiển nhiên, nam tử hắc y bạch phát này đã đạt đến mức đó.
Nhưng không ai biết rằng đạt được đến đỉnh cao đó, y đã phải trả giá bằng tất cả những gì mình có, kể cả trái tim cũng không còn nguyên lành nữa.
Tác giả :
Tàn Nguyệt Bi Mộng