Ma Kiếm Lục
Chương 78: Kinh thiên khấp quỷ, hoa tự phiêu linh kiếm tranh phong
Gặp được người muốn gặp, đó là một niềm hạnh phúc, không gặp được người cần gặp, đó là bi thương. Vì thế, Liễu Dật lúc đó như tan nát cõi lòng.
Nàng không phải là Cát Lợi Nhi, chỉ là một người khác có bề ngoài giống Cát Lợi Nhi mà thôi.
Kiếm phong của bốn kiếm thủ bắn về phía trước thành bốn đạo bạch sắc kiếm khí, bốn cây Thanh Phong kiếm dài ba xích, trong khoảnh khắc bỗng vươn thành sáu xích, có thể thấy họ không hề coi thường y.
Tiếng Lang Vương kêu lớn vang lên phía sau: "Vị huynh đệ, hãy cẩn thận."
Nếu đổi lại là gã thư sinh của mười năm về trước, không thể đỡ được khoái kiếm và bạch sắc kiếm khí nhanh cỡ đó, nhưng Liễu Dật của mười năm sau không còn là thư sinh thủa xưa, y hồi sinh từ trong cừu hận, hiến thân nhập vào ma đạo.
Liễu Dật né người sang một bên, thi triển Ẩn Toàn Cửu Ảnh, một luồng gió nhẹ nổi lên, vô số cánh hoa bay lên phía sau thân ảnh đang thoái lùi nhanh như cắt. Y đem Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp hỗ trợ cho Ẩn Toàn Cửu Ảnh, thi triển chữ Tật, trong nháy mắt đã lùi lại xa mười trượng. Trong mắt mọi người, một cái lắc mình của y đã lùi được mười trượng khiến toàn bộ đều giật mình, thử hỏi trong thiên hạ hiện nay ai có được thân thủ như như vậy?
Do tốc độ quá nhanh, chín đạo tàn ảnh từ từ hợp thành một người, y chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn bốn gã trung niên.
Mọi người đều không nhìn thấy hình dạng và biểu hiện hiện tại của y, chiếc mặt nạ trắng bạc càng làm tăng thêm vẻ thần bí.
Trong mắt Liễu Dật loé lên hồng quang, gằn từng câu từng chữ: "Dựa vào bốn người các ngươi, mà đòi đeo kiếm đứng trước mắt ta à!"
Một câu nói ngắn gọn, đã chứng tỏ khí thế của Liễu Dật thay đổi hẳn, phút trước còn là một gã có bộ dạng điên khùng, muốn sờ vào mặt người con gái đối diện, nhưng lúc này đã biến thành tử thần đến từ Địa ngục, tựa hồ y chỉ cần cất tay là có thể lấy được thủ cấp của bốn trung niên.
Một gã trung niên tức giận: "Khẩu khí lớn thật, bốn người chúng ta hành tẩu giang hồ nhiều năm mà chưa thấy ai cuồng ngạo như ngươi."
Liễu Dật trong lòng vốn không thoải mái, lúc này bị nam tử chọc vào, như oán khí tích tụ nhiều năm bùng phát, nhìn hắn chằm rồi nhẹ nhàng chuyển thân sang bên, bàn tay phải đeo găng đen chậm rãi lần tới chuôi cây trường kiếm màu đen. Chớp mắt, cuồng phong lấy y làm trung tâm nổi lên, tà áo choàng da màu đen bay phần phật như một con quái vật đang nhe nanh múa vuốt, những cánh hoa trắng xung quanh bị cuồng phong cuốn lên không trung, như tuyết bay trên Hoa Hải, mây đen ầm ầm kéo đến, chớp mắt che khuất bầu trời trên đầu.
Lang Vương trong lòng thất kinh, nói thầm: "Ma khí mạnh thật, người này là ai? Dầu cho Vị Linh Phong ngày trước cũng không đạt được đến mức này."
Lúc này, bạch y nữ tử lên tiếng: "Dừng tay, họ là gia đinh của ta, chỉ muốn bảo vệ ta, vậy là làm sai điều gì chăng?" Gió vẫn không ngừng cuốn tung những cánh hoa trắng tạo thành một luồng xoáy với trung tâm là Liễu Dật, ai cũng thấy một đòn này của thần bí nhân này đáng sợ biết bao.
Liễu Dật nhìn bạch y nữ tử, hai mắt dần dần mơ hồ, quen thuộc quá, thật sự quen thuộc... Nàng đã từng là bầu trời, nàng từng như là niềm hạnh phúc mà y mong muốn, nhưng nàng hiện giờ là hư vô, là phiêu diêu không hề tồn tại. Y đứng đó chìm vào cơn mộng, tay phải thu hồi về sau lưng, tay trái vẫn nắm chặt thanh hắc kiếm, lúc y dừng tay, mây đen trên trời dần dần tan đi, ánh dương quang lại hé cười, những cánh hoa trắng la đà rơi quanh.
Mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh sợ, bây giờ không ai dám hoài nghi sự cuồng ngạo của y, không ai dám bảo y lớn lối, bởi khí thế kinh thiên vừa rồi người phàm không thể nào có được.
Y nhìn bạch y nữ tử, đoạn nhìn bốn người phía sau, tay phải rung mạnh một cái, nháy mắt đã bắt được bốn cánh hoa đang bay trong không trung, quán thâu Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp vào, chỉ thấy bốn đạo bạch quang loé lên, không, còn nhanh hơn cả ánh sáng, bốn người căn bản không có cơ hội tránh né, bốn cánh hoa sắc bén hơn kiếm lao tới, "phập, phập, phập, phập," vai phải cả bốn đều bị cánh hoa xuyên thấu.
Mọi người lại ngẩn ra, phi hoa thương nhân không phải võ công thượng thừa gì, chỉ cần người có tu vi cao một chút đều có thể làm được. Nhưng Liễu Dật quả có khác biệt, không ai nhìn rõ tốc độ phi hoa của y nên không thể né tránh được, thật đáng sợ. Lòng ai cũng lạnh buốt, nếu như cánh hoa đó hạ xuống một chút, đâm vào đúng tâm tạng, không biết cảm giác như thế nào.
Bốn người quên cả đau đớn, tựa hồ nhìn thấy thần, mục quang biến thành sùng bái.
Liễu Dật nhìn mọi người nói: "Thôi vậy, tuy ta không giết bọn ngươi, nhưng các ngươi đã dám ra tay với bổn ma quân, nhất định phải bị trừng phạt, giờ các ngươi có thể đi." Trừng phạt? Liễu Dật không hiểu sao y lại xử sự như vậy, nhưng y nhất định không cho phép kẻ đắc tội được nhởn nhơ.
Bạch y thiếu nữ nhìn quái nhân cao cao tại thượng, quay người nói: "Bốn vị ca ca, chúng ta đi thôi."
"Đợi đã..." Liễu Dật đột nhiên kêu lên.
Bạch y thiếu nữ nhìn y, hỏi: "Có việc gì chăng?"
Liễu Dật hỏi bạch y thiếu nữ: "Tên cô là gì?"
Bạch y thiếu nữ trả lời: "Thiên Kiêu."
Liễu Dật lẩm nhẩm cái tên đó, Thiên Kiêu, Thiên Kiêu... Nàng thực sự không phải là Cát Lợi Nhi. Y Thiên Kiêu, ánh mắt ẩn chứa mất mát, cảm thương, nhưng bi thương và tang thương càng hiển hiện, có lẽ y sống lại chỉ vì cừu hận.
Y nói: "Các người đi đi."
Thiên Kiêu rời ánh mắt khỏi mắt y, không nói một lời, quay người bước đi.
Nhìn theo bóng người đi, trong lòng Liễu Dật đau đớn vô cùng, y hận vận mệnh, hận Thần, hận tất cả... Hiện tại, đối với y, hạnh phúc quá mênh mang, xa vời, không thể trở thành hiện thực, trên thế gian tất cả đều là hư ngụy.
Y quay đầu lại, trong mắt loé lên hồng quang, gió nhẹ thổi bay làn tóc trắng trên vai, lặng lẽ nhìn Lang Vương mà lòng dấy lên niềm nhớ thương vô tận... Mười năm trước đó, y thanh niên bồng bột, lần đầu gặp mặt Lang Vương...
Đột nhiên, y quỳ xuống, tay trái nắm chặt thanh kiếm, tay phải chống xuống đất, nói: "Tại hạ muốn thỉnh cầu ngài một việc."
Lang Vương bị tình cảnh đột ngột làm cho hoảng sợ, vội hỏi: "Việc gì?"
Liễu Dật nhìn Lang Vương, đôi mắt lấp loáng hồng quang, nói: "Làm sư phụ của tại hạ, giúp tại hạ kiến lập một tòa Vĩnh Hằng chi thành."
Lang Vương lắc đầu nói: "Không, không, không được. Lang Vương ta tự biết rằng, với tu vi của các hạ, dù cho Thần có tỉnh lại, cũng khó mà có thể đấu với các hạ một trận, ta làm sao có thể trở thành sư phụ các hạ được."
Liễu Dật tay phải nhẹ nhàng tháo Vong Hồn trên mặt xuống, một khuôn mặt như điêu khắc xuất hiện trước mắt Lang Vương, tựa hồ khuôn mặt này đã được gặp ở đâu đó, nhưng ông không dám khẳng định, bởi đó là điều ông không nghĩ tới.
Liễu Dật nói: "Mười năm trước, một gã thư sinh lỗ mãng, đã gặp được thủ hộ thần thú Lang Vương, không phải ngài một lòng một dạ thu nhận hắn ta làm đồ đệ ư? Mười năm sau, liệu ngài có thay đổi chủ ý không?"
Lang Vương đập tay vào chiếc quạt gấp, nói: "Các hạ là... là Liễu Dật?" Ông không tin vào mắt mình, vội chạy tới, đỡ Liễu Dật dậy.
Liễu Dật gật đầu, nhìn khuôn mặt thân thiết của Lang Vương, nói: "Là tại hạ". Có lẽ, thời gian đã quá lâu, làm Liễu Dật không còn nhận biết được cảm tình của nhân gian, nhưng khuôn mặt thân thiết của Lang Vương khiến y có cảm giác đặc biệt thân thiết.
Lang Vương có vẻ kích động: "Ngươi không chết."
Liễu Dật lại đeo Vong Hồn lên mặt: "Tại hạ đã chết một lần nhưng lại hồi sinh, ngọn lửa phục cừu đưa tại hạ quay lại thế giới này."
Lang Vương nhìn y, tựa như có vô số vấn đề cần hỏi: "Ngươi hồi sinh như thế nào? Mười năm vừa rồi ngươi làm gì? Kiếm pháp của ngươi làm sao luyện thành? Ngươi đến thế giới này để rửa hận à?" Tựa hồ trong đầu ông đầy nghi hoặc.
Liễu Dật đáp: "Tất cả mọi việc, tại hạ sẽ dần dần giảng giải cho ngài nghe, nhưng hiện tại, tại hạ mong muốn ngài là sư phụ, trợ giúp tại hạ thành lập Vĩnh Hằng chi thành, tại hạ muốn Ma tộc phải từ từ chịu đựng dày vò trước khi bị tiêu diệt, còn cả người của Tiên tộc chánh phái nữa, ngài có thể đáp ứng yêu cầu của tại hạ không?"
Lang Vương gật đầu: "Như ngày nay Thiên Long và Hỏa Phượng đã kiến lập Thiên Thần đàm, chĩa mũi dùi về phía ta và Bạch hổ, Kỳ, Lân, nhưng trời già có mắt, ngươi có thể lãnh đạo bọn ta chống lại Thiên Long."
Liễu Dật cười khinh miệt: "Dù là ông trời nào, sớm hay muộn tại hạ sẽ chém rụng lão, chẳng qua hiện giờ tại hạ muốn biết chúng ta kiến lập Vĩnh Hằng chi thành bằng cách nào?"
______________________
(1): Hoa bay ma kiếm tranh phong, Thần kinh quỷ khiếp hãi hùng thế nhân/ Kinh thiên khiếp quỷ, hoa rơi giao tranh cùng thần kiếm
Nàng không phải là Cát Lợi Nhi, chỉ là một người khác có bề ngoài giống Cát Lợi Nhi mà thôi.
Kiếm phong của bốn kiếm thủ bắn về phía trước thành bốn đạo bạch sắc kiếm khí, bốn cây Thanh Phong kiếm dài ba xích, trong khoảnh khắc bỗng vươn thành sáu xích, có thể thấy họ không hề coi thường y.
Tiếng Lang Vương kêu lớn vang lên phía sau: "Vị huynh đệ, hãy cẩn thận."
Nếu đổi lại là gã thư sinh của mười năm về trước, không thể đỡ được khoái kiếm và bạch sắc kiếm khí nhanh cỡ đó, nhưng Liễu Dật của mười năm sau không còn là thư sinh thủa xưa, y hồi sinh từ trong cừu hận, hiến thân nhập vào ma đạo.
Liễu Dật né người sang một bên, thi triển Ẩn Toàn Cửu Ảnh, một luồng gió nhẹ nổi lên, vô số cánh hoa bay lên phía sau thân ảnh đang thoái lùi nhanh như cắt. Y đem Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp hỗ trợ cho Ẩn Toàn Cửu Ảnh, thi triển chữ Tật, trong nháy mắt đã lùi lại xa mười trượng. Trong mắt mọi người, một cái lắc mình của y đã lùi được mười trượng khiến toàn bộ đều giật mình, thử hỏi trong thiên hạ hiện nay ai có được thân thủ như như vậy?
Do tốc độ quá nhanh, chín đạo tàn ảnh từ từ hợp thành một người, y chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn bốn gã trung niên.
Mọi người đều không nhìn thấy hình dạng và biểu hiện hiện tại của y, chiếc mặt nạ trắng bạc càng làm tăng thêm vẻ thần bí.
Trong mắt Liễu Dật loé lên hồng quang, gằn từng câu từng chữ: "Dựa vào bốn người các ngươi, mà đòi đeo kiếm đứng trước mắt ta à!"
Một câu nói ngắn gọn, đã chứng tỏ khí thế của Liễu Dật thay đổi hẳn, phút trước còn là một gã có bộ dạng điên khùng, muốn sờ vào mặt người con gái đối diện, nhưng lúc này đã biến thành tử thần đến từ Địa ngục, tựa hồ y chỉ cần cất tay là có thể lấy được thủ cấp của bốn trung niên.
Một gã trung niên tức giận: "Khẩu khí lớn thật, bốn người chúng ta hành tẩu giang hồ nhiều năm mà chưa thấy ai cuồng ngạo như ngươi."
Liễu Dật trong lòng vốn không thoải mái, lúc này bị nam tử chọc vào, như oán khí tích tụ nhiều năm bùng phát, nhìn hắn chằm rồi nhẹ nhàng chuyển thân sang bên, bàn tay phải đeo găng đen chậm rãi lần tới chuôi cây trường kiếm màu đen. Chớp mắt, cuồng phong lấy y làm trung tâm nổi lên, tà áo choàng da màu đen bay phần phật như một con quái vật đang nhe nanh múa vuốt, những cánh hoa trắng xung quanh bị cuồng phong cuốn lên không trung, như tuyết bay trên Hoa Hải, mây đen ầm ầm kéo đến, chớp mắt che khuất bầu trời trên đầu.
Lang Vương trong lòng thất kinh, nói thầm: "Ma khí mạnh thật, người này là ai? Dầu cho Vị Linh Phong ngày trước cũng không đạt được đến mức này."
Lúc này, bạch y nữ tử lên tiếng: "Dừng tay, họ là gia đinh của ta, chỉ muốn bảo vệ ta, vậy là làm sai điều gì chăng?" Gió vẫn không ngừng cuốn tung những cánh hoa trắng tạo thành một luồng xoáy với trung tâm là Liễu Dật, ai cũng thấy một đòn này của thần bí nhân này đáng sợ biết bao.
Liễu Dật nhìn bạch y nữ tử, hai mắt dần dần mơ hồ, quen thuộc quá, thật sự quen thuộc... Nàng đã từng là bầu trời, nàng từng như là niềm hạnh phúc mà y mong muốn, nhưng nàng hiện giờ là hư vô, là phiêu diêu không hề tồn tại. Y đứng đó chìm vào cơn mộng, tay phải thu hồi về sau lưng, tay trái vẫn nắm chặt thanh hắc kiếm, lúc y dừng tay, mây đen trên trời dần dần tan đi, ánh dương quang lại hé cười, những cánh hoa trắng la đà rơi quanh.
Mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh sợ, bây giờ không ai dám hoài nghi sự cuồng ngạo của y, không ai dám bảo y lớn lối, bởi khí thế kinh thiên vừa rồi người phàm không thể nào có được.
Y nhìn bạch y nữ tử, đoạn nhìn bốn người phía sau, tay phải rung mạnh một cái, nháy mắt đã bắt được bốn cánh hoa đang bay trong không trung, quán thâu Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp vào, chỉ thấy bốn đạo bạch quang loé lên, không, còn nhanh hơn cả ánh sáng, bốn người căn bản không có cơ hội tránh né, bốn cánh hoa sắc bén hơn kiếm lao tới, "phập, phập, phập, phập," vai phải cả bốn đều bị cánh hoa xuyên thấu.
Mọi người lại ngẩn ra, phi hoa thương nhân không phải võ công thượng thừa gì, chỉ cần người có tu vi cao một chút đều có thể làm được. Nhưng Liễu Dật quả có khác biệt, không ai nhìn rõ tốc độ phi hoa của y nên không thể né tránh được, thật đáng sợ. Lòng ai cũng lạnh buốt, nếu như cánh hoa đó hạ xuống một chút, đâm vào đúng tâm tạng, không biết cảm giác như thế nào.
Bốn người quên cả đau đớn, tựa hồ nhìn thấy thần, mục quang biến thành sùng bái.
Liễu Dật nhìn mọi người nói: "Thôi vậy, tuy ta không giết bọn ngươi, nhưng các ngươi đã dám ra tay với bổn ma quân, nhất định phải bị trừng phạt, giờ các ngươi có thể đi." Trừng phạt? Liễu Dật không hiểu sao y lại xử sự như vậy, nhưng y nhất định không cho phép kẻ đắc tội được nhởn nhơ.
Bạch y thiếu nữ nhìn quái nhân cao cao tại thượng, quay người nói: "Bốn vị ca ca, chúng ta đi thôi."
"Đợi đã..." Liễu Dật đột nhiên kêu lên.
Bạch y thiếu nữ nhìn y, hỏi: "Có việc gì chăng?"
Liễu Dật hỏi bạch y thiếu nữ: "Tên cô là gì?"
Bạch y thiếu nữ trả lời: "Thiên Kiêu."
Liễu Dật lẩm nhẩm cái tên đó, Thiên Kiêu, Thiên Kiêu... Nàng thực sự không phải là Cát Lợi Nhi. Y Thiên Kiêu, ánh mắt ẩn chứa mất mát, cảm thương, nhưng bi thương và tang thương càng hiển hiện, có lẽ y sống lại chỉ vì cừu hận.
Y nói: "Các người đi đi."
Thiên Kiêu rời ánh mắt khỏi mắt y, không nói một lời, quay người bước đi.
Nhìn theo bóng người đi, trong lòng Liễu Dật đau đớn vô cùng, y hận vận mệnh, hận Thần, hận tất cả... Hiện tại, đối với y, hạnh phúc quá mênh mang, xa vời, không thể trở thành hiện thực, trên thế gian tất cả đều là hư ngụy.
Y quay đầu lại, trong mắt loé lên hồng quang, gió nhẹ thổi bay làn tóc trắng trên vai, lặng lẽ nhìn Lang Vương mà lòng dấy lên niềm nhớ thương vô tận... Mười năm trước đó, y thanh niên bồng bột, lần đầu gặp mặt Lang Vương...
Đột nhiên, y quỳ xuống, tay trái nắm chặt thanh kiếm, tay phải chống xuống đất, nói: "Tại hạ muốn thỉnh cầu ngài một việc."
Lang Vương bị tình cảnh đột ngột làm cho hoảng sợ, vội hỏi: "Việc gì?"
Liễu Dật nhìn Lang Vương, đôi mắt lấp loáng hồng quang, nói: "Làm sư phụ của tại hạ, giúp tại hạ kiến lập một tòa Vĩnh Hằng chi thành."
Lang Vương lắc đầu nói: "Không, không, không được. Lang Vương ta tự biết rằng, với tu vi của các hạ, dù cho Thần có tỉnh lại, cũng khó mà có thể đấu với các hạ một trận, ta làm sao có thể trở thành sư phụ các hạ được."
Liễu Dật tay phải nhẹ nhàng tháo Vong Hồn trên mặt xuống, một khuôn mặt như điêu khắc xuất hiện trước mắt Lang Vương, tựa hồ khuôn mặt này đã được gặp ở đâu đó, nhưng ông không dám khẳng định, bởi đó là điều ông không nghĩ tới.
Liễu Dật nói: "Mười năm trước, một gã thư sinh lỗ mãng, đã gặp được thủ hộ thần thú Lang Vương, không phải ngài một lòng một dạ thu nhận hắn ta làm đồ đệ ư? Mười năm sau, liệu ngài có thay đổi chủ ý không?"
Lang Vương đập tay vào chiếc quạt gấp, nói: "Các hạ là... là Liễu Dật?" Ông không tin vào mắt mình, vội chạy tới, đỡ Liễu Dật dậy.
Liễu Dật gật đầu, nhìn khuôn mặt thân thiết của Lang Vương, nói: "Là tại hạ". Có lẽ, thời gian đã quá lâu, làm Liễu Dật không còn nhận biết được cảm tình của nhân gian, nhưng khuôn mặt thân thiết của Lang Vương khiến y có cảm giác đặc biệt thân thiết.
Lang Vương có vẻ kích động: "Ngươi không chết."
Liễu Dật lại đeo Vong Hồn lên mặt: "Tại hạ đã chết một lần nhưng lại hồi sinh, ngọn lửa phục cừu đưa tại hạ quay lại thế giới này."
Lang Vương nhìn y, tựa như có vô số vấn đề cần hỏi: "Ngươi hồi sinh như thế nào? Mười năm vừa rồi ngươi làm gì? Kiếm pháp của ngươi làm sao luyện thành? Ngươi đến thế giới này để rửa hận à?" Tựa hồ trong đầu ông đầy nghi hoặc.
Liễu Dật đáp: "Tất cả mọi việc, tại hạ sẽ dần dần giảng giải cho ngài nghe, nhưng hiện tại, tại hạ mong muốn ngài là sư phụ, trợ giúp tại hạ thành lập Vĩnh Hằng chi thành, tại hạ muốn Ma tộc phải từ từ chịu đựng dày vò trước khi bị tiêu diệt, còn cả người của Tiên tộc chánh phái nữa, ngài có thể đáp ứng yêu cầu của tại hạ không?"
Lang Vương gật đầu: "Như ngày nay Thiên Long và Hỏa Phượng đã kiến lập Thiên Thần đàm, chĩa mũi dùi về phía ta và Bạch hổ, Kỳ, Lân, nhưng trời già có mắt, ngươi có thể lãnh đạo bọn ta chống lại Thiên Long."
Liễu Dật cười khinh miệt: "Dù là ông trời nào, sớm hay muộn tại hạ sẽ chém rụng lão, chẳng qua hiện giờ tại hạ muốn biết chúng ta kiến lập Vĩnh Hằng chi thành bằng cách nào?"
______________________
(1): Hoa bay ma kiếm tranh phong, Thần kinh quỷ khiếp hãi hùng thế nhân/ Kinh thiên khiếp quỷ, hoa rơi giao tranh cùng thần kiếm
Tác giả :
Tàn Nguyệt Bi Mộng