Ma Kiếm Lục
Chương 66: Vũ nguyệt thần kiếm, loạn kiếm thập tam thức
Mọi người luôn luôn vào một số thời điểm không thích hợp nghĩ một số chuyện không nên nghĩ, đây vốn là một trong những đau khổ lớn nhất của loài người. (Cổ Long, ngữ)
Thất Nguyệt mang Liễu Dật nhẹ nhàng đặt nằm thẳng xuống, để hắn nằm được thoải mái hơn một chút, nhìn thanh trủy thủ vẫn còn nắm chặt trong tay hắn, nhìn vết thương kinh tâm trên cổ tay hắn, Thất Nguyệt hốt nhiên cảm giác tim mình thật đau, thật đau.
Thất Nguyệt cũng nhẹ nhàng nằm xuống, như thế này, không có bất kì ai quấy nhiễu, giấc ngủ của hai người đến không một tiếng động, cũng có lẽ, bọn họ vĩnh viễn sẽ không tỉnh, nhưng cũng có lẽ…
Liễu Dật trong lúc hốt hoảng một lần nữa mở mắt ra, Thất Nguyệt bị cử đông của Liễu Dật đánh thức, gắng sức ngồi dậy, hỏi: “Thế nào, không sao chứ?”
Liễu Dật cười nhìn Thất Nguyệt nói: “Không sao, cô cũng quá coi thường tôi rồi, tôi tuy có hơi mệt, hiện tại ngủ đủ, đã không sao rồi, chỉ bất quá bốn viên dạ minh châu chiếu vào mắt, làm tôi ngủ cũng ngủ không ngon.”
Thất Nguyệt đứng dậy, bước lại phía bốn hạt châu, bởi vì Thất Nguyệt rất cao, chỉ cần duỗi tay, liền có thể ung dung lấy mấy viên dạ minh châu ra, cứ như vậy, Thất Nguyệt lần lượt lôi bốn hạt châu xuống.
Chính vào lúc lôi hat châu thứ tư xuống, gian phòng này cuối cùng cũng trở thành không chói mắt như thế nữa, trái lại có chút hôn ám, chính vào lúc này, “Ầm” một tiếng, mặt đất bắt đầu chấn động, gian phòng bắt đầu lắc lư.
Liễu Dật vội nói: “Chúng ta không lẽ còn rơi xuống nữa, tôi nghĩ chúng ta đã ở một nơi sâu hơn địa ngục tầng thứ mười tám rồi chứ.”
Thất Nguyệt cầm bốn hạt châu, vất vả bước đến bên cạnh Liễu Dật, cũng ngồi xuống, nói: “Tốt a, thế này thì chúng ta lại rơi xuống nữa, thử coi chỗ sâu hơn mười tám tầng địa ngục là ở đâu?”
Thế nhưng, tưởng tượng thường lại không giống với thực tế, lần này cũng không phải ngoại lệ, mặt đất tuy chấn động, nhưng tịnh không nứt ra, Liễu Dật cùng Thất Nguyệt cũng không rơi xuống dưới!
Thất Nguyệt suy nghĩ rồi nói: “Ta vừa rồi có thể lại chạm phải cơ quan ở mấy chỗ ấy, thế nhưng làm sao ở chỗ chúng ta đây lại không có thay đổi gì cả?”
Lúc này, ánh sáng trong phòng là từ bốn hạt dạ minh châu mà Thất Nguyệt đặt trên đất phát ra, bởi vì trên mặt đất, còn có hai người ngăn ánh sáng, tất cả, chỉ chiếu sáng có một mảng xung quanh hai người.
Liễu Dật yếu ớt trả lời: “Tôi không biết, trên cổ thư không có nói, bất quá có một câu nói tôi được nghe qua!”
Thất Nguyệt vội hỏi: “Nói thế nào?” bất tri bất giác, Thất Nguyệt đối với thư sinh này đã có một loại cảm giác ỷ lại mạnh mẽ.
Liễu Dật miễn cưỡng cười nói: “Đại nạn không chết, tất có hậu phúc a! Cô hiện tai hãy mang mấy hạt châu đến nơi xem thử, nói không chừng cô vừa động chạm vào trận pháp gì đấy, đâu đó lòi ra bí đạo nào thì sao?”
Thất Nguyệt quả thật cầm một hạt dạ minh châu đứng lên, giơ cao lên quá đầu…
Quang hoa màu trắng, từng đạo bắn về mỗi phương hướng, Thất Nguyệt bên dưới phảng phất như tiên tử hạ phàm, dưới quang hoa này, càng thêm chói mắt, làm lóa mắt người ta.
Hốt nhiên, Thất Nguyệt đứng sững ra, buột miệng nói: “Không phải thật chứ!”
Liễu Dật vội hỏi: “Thế nào rồi?”
Liễu Dật vội chỉ về một góc độ bên hông mình nói: “Ngươi xem…”
Liễu Dật rất hư nhược, miễn cưỡng quay đầu lại, rồi cũng ngẩn ra luôn, làm sao lại giống y như lời nói của mình vậy, bên cạnh quả thật đã mở ra một cái cửa rộng hai trượng, cao một trượng, bên trong không có một chút ánh đèn.
Liễu Dật cũng cầm một hạt dạ minh châu, miễn cưỡng chống đỡ thân thể, đứng lên nói: “Chúng ta đi vào xem thử.”
Thất Nguyệt gật gật đầu, hỏi: “Ngươi đi được không?”
Liễu Dật đương nhiên biết Thất Nguyệt nói tới thân thể hư nhược của mình, liền cười cười, đáp: “Không có vấn đề, đi!”
Hai người chậm chạp đi vào gian phòng hắc ám ấy, để thấy xa hơn, hai người đều giơ viên dạ mình châu lên quá đầu, thế nhưng, trong gian phòng này lại nhìn không thấy gì cả…
Thất Nguyệt hốt nhiên nói: “Ngươi nhìn xem, ở đây có bó đuốc.”
Liễu Dật trả lời: “Chúng ta không có hỏa tập a, làm sao đốt nó chứ.”
Thất Nguyệt thần bí cười nói: “Không quan hệ, ta có thể.” Nói xong giơ tay phải lên, đột nhiên, một mũi tên nhỏ màu hoàng kim, mang theo ngọn lửa, bắn thẳng về bó đuốc ấy, chỉ nghe “phụt” một tiếng, bó đuốc ấy lại cháy lên thật, theo sự bốc cháy của bó đuốc ấy, chỉ nghe bên cạnh không ngừng vang lên những tiếng “phụt, phụt”, bốn bên lại toàn là đuốc, sau khi bó đuốc đầu tiên cháy, không biết vì sao, bọn chúng cũng bùng cháy, trong một lúc, căn phòng lại sáng hết cả lên.
Liễu Dật vội hỏi: “Đó là ám khí gì của ngươi thế, lợi hại như vậy, còn mang theo lửa nữa.”
Thất Nguyệt nói: “Là tụ tiễn, thân mũi tên ấy là ta đặc biệt luyện chế, bên trong thêm vào trận pháp cổ xưa, chỉ cần chân khí thôi động, trận pháp sẽ vận hành, thân tên sẽ bốc cháy, sau đó bắn ra, ta gọi mũi tên này là “Lưu hỏa”.
Liễu Dật gật gật đầu, bắt đầu quan sát bốn bên gian phòng này, rất hiển nhiên, gian phòng này so với gian phòng bọn họ vừa ở phải lớn hơn năm sáu lần, ngay phía trước lại có một điêu khắc bằng đá, điêu khắc sống động như thật, phảng phất như một người sống, nếu không phải những bó đuốc ở đây đủ sáng, không chừng Liễu Dật còn cho bức tượng này là người thật.
Bên dưới tượng đá đó có một cái bàn đá, phía trên không có gì cả, mà bên cạnh cái bàn đá, lại có một khối đá lớn, có chiều cao hơn nửa người, trên tảng đá ấy, lại cắm một thanh kiếm.
Khi nhìn xung quanh, bốn góc tường lại đặt mấy hũ rượu không trong, với lại trên mặt vò rượu lại đặt một ít lương khô, thịt mặn có thể để lâu dài được.
Chính vào lúc này, lại nghe Thất Nguyệt dài giọn nói: ““Vũ nguyệt” kiếm”
Liễu Dật chỉ là theo đó nhìn một cái, không có gì đặc biệt, một thanh kiếm mảnh mai, so với kiếm bình thường xinh xắn hơn một chút, trên kiếm cách có hai viên bảo thạch màu hồng, xem ra rất quý giá, nhưng không cảm thấy thanh kiếm này thế nào cả.
Nhưng Thất Nguyệt lại không như vậy, vất vả thế này mới đến được đây, mục đích chính là thanh kiếm này, bảo tàng trong này tuy không kiếm được, nhưng thanh kiếm này so với bảo tàng đều có giá trị, “vũ nguyệt” kiếm có thể xếp vào vị trí thần kiếm thứ tám, tự nhiên có chỗ thần kì của nó, bảo kiếm thông linh thế này không những có thể nâng cao cực hạn tu vi của mình, phát huy đến cao điểm, mà còn vì có linh khí, thậm chí hình thành kiếm hồn, đối với tu luyện nhân kiếm hợp nhất sau này, sự giúp đỡ của Thiên nhân chi cảnh có thể nói là không thể ước lượng, thế nhưng thần kiếm tất là vật có thể gặp chứ không thể cầu, hiện tại Thất Nguyệt nhìn thấy thần kiếm rồi, có thể không kích động ư?
Nhưng Liễu Dật lại không có hứng thú lắm đối với thanh kiếm này, hắn rất hư nhược, nhìn đến những thứ đồ ăn, đồ uống, sớm đã không chịu nổi, không thèm quản Thất Nguyệt, chính mình chạy đến chân tường, cầm lên một khối thịt mặn, mở một hũ rượu, liền ngoác miệng ăn uống! Thịt mặn thì không thấy gì, nhưng rượu thì thơm đến không thể thơm hơn, coi bộ cất giữ cả trăm năm rồi, xem ra lần này quả thật không uổng phí.
Thất Nguyệt nhìn nhìn Liễu Dật, chính mình bước đến trước thanh kiếm, chỉ thấy “Vũ nguyệt” kiếm cắm sâu vào trong đá, chuôi kiếm màu ám ngân, dưới ánh đuốc chiếu sáng phản xạ quầng sáng dụ người, hai viên bảo thạch màu hồng trên kiếm cách, vào lúc Thất Nguyệt tới gần, một sáng, một tối, phảng phất như có sự sống.
Phải biết, một thanh kiếm thông linh, đối với người luyện kiếm có rất nhiều dụ hoặc, thông linh trăm năm, hấp thu linh khí ngoài cửu thiên, hình thành kiếm hồn, tự có thể giúp người luyện kiếm vượt qua thiên nhân chi cảnh, đạt đến đỉnh phong của kiếm, phiêu miễu chi cảnh, bao nhiêu người vì một thanh thần kiếm mà làm cho thân bại danh liệt, thê ly tử tán, vì dù cho đạt đến đại thành của kiếm, cũng phải biết, trong tam giới, còn có bao nhiêu thanh thần kiếm chứ?
Thất Nguyệt nhẹ nhàng đặt tay lên chuôi kiếm màu ám ngân ấy, đột nhiên cảm giác một cổ sức mạnh to lớn truyền qua, một tiếng “binh” buồn bã vang lên, Thất Nguyệt bị lực trên thân kiếm đẩy lui về sau mấy bước, nhưng mấy bước này không những không khiến Thất Nguyệt từ bỏ, mà càng khiến Thất Nguyệt si mê thanh kiếm này hơn, hiển nhiên, thanh kiếm này đang kháng cự cô ta, đã có thể kháng cự, điều đó nói lên rằng nó không những thông linh, mà còn có thể đã đạt đến cảnh giới kiếm hồn, nếu không theo thời gian mà xuất hiện, thanh kiếm này nói không chừng phải xếp vị trí đệ nhất.
Liễu Dật nhìn nhìn Thất Nguyệt, không quản hắn, chính mình còn đang ăn thịt uống rượu, mấy ngụm rượu xuống bụng, âm ấm, Liễu Dật có chút cảm giác say, hốt nhiên, Liễu Dật không tự nhiên nhìn lên bức tường đối diện một cái, trên tường lại có hình người, Liễu Dật đột nhiên lắc lắc đầu, là thật, trên tường xác thưc có hình người đang động, hơn nữa trong tay cầm kiếm, đang luyện kiếm.
Liễu Dật vội la lên: “Thất Nguyệt cô nương, cô nhìn kìa, trên tường có người.”
Thất Nguyệt nhìn bức tường mà Liễu Dật chỉ, có chút khó hiểu, nói: “Ngươi có phải uống nhiều quá không, trên tường đâu có gì đâu.”
Liễu Dật lắc lắc đầu, lần tiếp theo nhìn lên tường, nhân ảnh vẫn còn động, Liễu Dật tự nói một mình: “Có thể, ta quả thật đã uống nhiều rồi.”
Thất Nguyệt nhìn nhìn Liễu Dật, không quản hắn, tiếp tục chuẩn bị rút kiếm…
Liễu Dật vừa ăn, vừa uống, quả thật vô liêu, bèn nhìn lên người đang luyện kiếm trên tường, một chiêu một thức, tất cả có mười ba thức, mỗi kiếm đều công kích từ những chỗ không ngờ tới được.
Liễu Dật uống xong một hũ rượu, vì quả thật quá khát, hắn lại mở một hũ, uống tiếp, sau mấy ngụm, người trên tường lại không thấy nữa, thay vào đó lại là mấy hàng chữ.
““Loạn thập tam thức”, lão phu sáng chế trăm năm trước, truyền đến người có duyên hôm nay, hy vọng có thể tao phục cho muôn dân, mang theo lão phu trảm yêu trừ ma.”
Liễu Dật lắc lắc đầu, cho rằng chính mình đã uống nhiều, thế nhưng, chữ trên tường vừa biến mất, xuất hiện thay vào đó lại là một dòng chữ khác.
““Loạn thập tam thức”, kiếm thức lăng loạn vô chương, có thể gọi là vô kiếm thức, lại bao hàm mười ba loạn thức, chủ dùng chân khí, thần kiếm, khu động mười ba loạn kiếm, làm loạn địch, đạt đến, loạn tâm, loạn ý, loạn mạch, loạn kiếm, loạn bộ, loạn khí, loạn thần, loạn mục… công có thể loạn địch mười ba cách.”
Liễu Dật một mặt uống rượu, một mặt ăn đồ ăn, nghĩ bụng: “Đây thật là đủ ngoan độc, loạn thế này, đối phương không phải là thứ gì cũng không dùng ra được, chờ nhận cắt xẻo ư?”
Nhìn văn tự biến mất trên tường, tiếp đó lại xuất hiện một hàng: “Tự nhiên, “Loạn thập tam thức” không phải là lý không thể phá được, chân khí đối phương nếu như quả thật mạnh hơn vài lần, thế thì hắn có thể dùng lực của chân nguyên cường đại cách ly loạn kiếm, đạt đến cảnh giới không gì nhiễu loạn được. Đương nhiên, tùy theo tu vi nâng cao của mình, loạn kiếm ý sẽ càng phát ra rõ ràng hơn.”
Liễu Dật uống một ngụm rượu, nghĩ bụng: “Nguyên lai thế gian còn có kiếm pháp kì diệu như vầy, nói như thế thì chỉ cần tu vi của đối phương không quá cao so với mình, dùng kiếm pháp này há chẳng phải là vô địch sao?”
Trên tường một lần nữa lại xuất hiện nhân ảnh ấy, thế nhưng Liễu Dật đã không nhìn nữa, bản lãnh nhìn qua không quên đã khiến hắn ghi vào trong óc, hơn nữa kiếm pháp này còn phải phối hợp sử dụng thần kiếm, độ khó quá cao, sau này có một thanh bảo kiếm sẽ luyện a… lại nói, chính mình đã rơi vào chỗ sâu còn hơn mười tám tầng địa ngục, cho dù hiện tại có mọc cánh, bay ra khỏi cũng phải mệt chết được.
Do uống quá nhiều rượu, Liễu Dật đã ngủ thiếp đi…
Còn Thất Nguyệt ư, đối mặt với từng lần kháng cự của “Vũ nguyệt”, tính khí quật cường nổi lên, không rút được thanh kiếm này ra quyết không bằng lòng!
Thất Nguyệt mang Liễu Dật nhẹ nhàng đặt nằm thẳng xuống, để hắn nằm được thoải mái hơn một chút, nhìn thanh trủy thủ vẫn còn nắm chặt trong tay hắn, nhìn vết thương kinh tâm trên cổ tay hắn, Thất Nguyệt hốt nhiên cảm giác tim mình thật đau, thật đau.
Thất Nguyệt cũng nhẹ nhàng nằm xuống, như thế này, không có bất kì ai quấy nhiễu, giấc ngủ của hai người đến không một tiếng động, cũng có lẽ, bọn họ vĩnh viễn sẽ không tỉnh, nhưng cũng có lẽ…
Liễu Dật trong lúc hốt hoảng một lần nữa mở mắt ra, Thất Nguyệt bị cử đông của Liễu Dật đánh thức, gắng sức ngồi dậy, hỏi: “Thế nào, không sao chứ?”
Liễu Dật cười nhìn Thất Nguyệt nói: “Không sao, cô cũng quá coi thường tôi rồi, tôi tuy có hơi mệt, hiện tại ngủ đủ, đã không sao rồi, chỉ bất quá bốn viên dạ minh châu chiếu vào mắt, làm tôi ngủ cũng ngủ không ngon.”
Thất Nguyệt đứng dậy, bước lại phía bốn hạt châu, bởi vì Thất Nguyệt rất cao, chỉ cần duỗi tay, liền có thể ung dung lấy mấy viên dạ minh châu ra, cứ như vậy, Thất Nguyệt lần lượt lôi bốn hạt châu xuống.
Chính vào lúc lôi hat châu thứ tư xuống, gian phòng này cuối cùng cũng trở thành không chói mắt như thế nữa, trái lại có chút hôn ám, chính vào lúc này, “Ầm” một tiếng, mặt đất bắt đầu chấn động, gian phòng bắt đầu lắc lư.
Liễu Dật vội nói: “Chúng ta không lẽ còn rơi xuống nữa, tôi nghĩ chúng ta đã ở một nơi sâu hơn địa ngục tầng thứ mười tám rồi chứ.”
Thất Nguyệt cầm bốn hạt châu, vất vả bước đến bên cạnh Liễu Dật, cũng ngồi xuống, nói: “Tốt a, thế này thì chúng ta lại rơi xuống nữa, thử coi chỗ sâu hơn mười tám tầng địa ngục là ở đâu?”
Thế nhưng, tưởng tượng thường lại không giống với thực tế, lần này cũng không phải ngoại lệ, mặt đất tuy chấn động, nhưng tịnh không nứt ra, Liễu Dật cùng Thất Nguyệt cũng không rơi xuống dưới!
Thất Nguyệt suy nghĩ rồi nói: “Ta vừa rồi có thể lại chạm phải cơ quan ở mấy chỗ ấy, thế nhưng làm sao ở chỗ chúng ta đây lại không có thay đổi gì cả?”
Lúc này, ánh sáng trong phòng là từ bốn hạt dạ minh châu mà Thất Nguyệt đặt trên đất phát ra, bởi vì trên mặt đất, còn có hai người ngăn ánh sáng, tất cả, chỉ chiếu sáng có một mảng xung quanh hai người.
Liễu Dật yếu ớt trả lời: “Tôi không biết, trên cổ thư không có nói, bất quá có một câu nói tôi được nghe qua!”
Thất Nguyệt vội hỏi: “Nói thế nào?” bất tri bất giác, Thất Nguyệt đối với thư sinh này đã có một loại cảm giác ỷ lại mạnh mẽ.
Liễu Dật miễn cưỡng cười nói: “Đại nạn không chết, tất có hậu phúc a! Cô hiện tai hãy mang mấy hạt châu đến nơi xem thử, nói không chừng cô vừa động chạm vào trận pháp gì đấy, đâu đó lòi ra bí đạo nào thì sao?”
Thất Nguyệt quả thật cầm một hạt dạ minh châu đứng lên, giơ cao lên quá đầu…
Quang hoa màu trắng, từng đạo bắn về mỗi phương hướng, Thất Nguyệt bên dưới phảng phất như tiên tử hạ phàm, dưới quang hoa này, càng thêm chói mắt, làm lóa mắt người ta.
Hốt nhiên, Thất Nguyệt đứng sững ra, buột miệng nói: “Không phải thật chứ!”
Liễu Dật vội hỏi: “Thế nào rồi?”
Liễu Dật vội chỉ về một góc độ bên hông mình nói: “Ngươi xem…”
Liễu Dật rất hư nhược, miễn cưỡng quay đầu lại, rồi cũng ngẩn ra luôn, làm sao lại giống y như lời nói của mình vậy, bên cạnh quả thật đã mở ra một cái cửa rộng hai trượng, cao một trượng, bên trong không có một chút ánh đèn.
Liễu Dật cũng cầm một hạt dạ minh châu, miễn cưỡng chống đỡ thân thể, đứng lên nói: “Chúng ta đi vào xem thử.”
Thất Nguyệt gật gật đầu, hỏi: “Ngươi đi được không?”
Liễu Dật đương nhiên biết Thất Nguyệt nói tới thân thể hư nhược của mình, liền cười cười, đáp: “Không có vấn đề, đi!”
Hai người chậm chạp đi vào gian phòng hắc ám ấy, để thấy xa hơn, hai người đều giơ viên dạ mình châu lên quá đầu, thế nhưng, trong gian phòng này lại nhìn không thấy gì cả…
Thất Nguyệt hốt nhiên nói: “Ngươi nhìn xem, ở đây có bó đuốc.”
Liễu Dật trả lời: “Chúng ta không có hỏa tập a, làm sao đốt nó chứ.”
Thất Nguyệt thần bí cười nói: “Không quan hệ, ta có thể.” Nói xong giơ tay phải lên, đột nhiên, một mũi tên nhỏ màu hoàng kim, mang theo ngọn lửa, bắn thẳng về bó đuốc ấy, chỉ nghe “phụt” một tiếng, bó đuốc ấy lại cháy lên thật, theo sự bốc cháy của bó đuốc ấy, chỉ nghe bên cạnh không ngừng vang lên những tiếng “phụt, phụt”, bốn bên lại toàn là đuốc, sau khi bó đuốc đầu tiên cháy, không biết vì sao, bọn chúng cũng bùng cháy, trong một lúc, căn phòng lại sáng hết cả lên.
Liễu Dật vội hỏi: “Đó là ám khí gì của ngươi thế, lợi hại như vậy, còn mang theo lửa nữa.”
Thất Nguyệt nói: “Là tụ tiễn, thân mũi tên ấy là ta đặc biệt luyện chế, bên trong thêm vào trận pháp cổ xưa, chỉ cần chân khí thôi động, trận pháp sẽ vận hành, thân tên sẽ bốc cháy, sau đó bắn ra, ta gọi mũi tên này là “Lưu hỏa”.
Liễu Dật gật gật đầu, bắt đầu quan sát bốn bên gian phòng này, rất hiển nhiên, gian phòng này so với gian phòng bọn họ vừa ở phải lớn hơn năm sáu lần, ngay phía trước lại có một điêu khắc bằng đá, điêu khắc sống động như thật, phảng phất như một người sống, nếu không phải những bó đuốc ở đây đủ sáng, không chừng Liễu Dật còn cho bức tượng này là người thật.
Bên dưới tượng đá đó có một cái bàn đá, phía trên không có gì cả, mà bên cạnh cái bàn đá, lại có một khối đá lớn, có chiều cao hơn nửa người, trên tảng đá ấy, lại cắm một thanh kiếm.
Khi nhìn xung quanh, bốn góc tường lại đặt mấy hũ rượu không trong, với lại trên mặt vò rượu lại đặt một ít lương khô, thịt mặn có thể để lâu dài được.
Chính vào lúc này, lại nghe Thất Nguyệt dài giọn nói: ““Vũ nguyệt” kiếm”
Liễu Dật chỉ là theo đó nhìn một cái, không có gì đặc biệt, một thanh kiếm mảnh mai, so với kiếm bình thường xinh xắn hơn một chút, trên kiếm cách có hai viên bảo thạch màu hồng, xem ra rất quý giá, nhưng không cảm thấy thanh kiếm này thế nào cả.
Nhưng Thất Nguyệt lại không như vậy, vất vả thế này mới đến được đây, mục đích chính là thanh kiếm này, bảo tàng trong này tuy không kiếm được, nhưng thanh kiếm này so với bảo tàng đều có giá trị, “vũ nguyệt” kiếm có thể xếp vào vị trí thần kiếm thứ tám, tự nhiên có chỗ thần kì của nó, bảo kiếm thông linh thế này không những có thể nâng cao cực hạn tu vi của mình, phát huy đến cao điểm, mà còn vì có linh khí, thậm chí hình thành kiếm hồn, đối với tu luyện nhân kiếm hợp nhất sau này, sự giúp đỡ của Thiên nhân chi cảnh có thể nói là không thể ước lượng, thế nhưng thần kiếm tất là vật có thể gặp chứ không thể cầu, hiện tại Thất Nguyệt nhìn thấy thần kiếm rồi, có thể không kích động ư?
Nhưng Liễu Dật lại không có hứng thú lắm đối với thanh kiếm này, hắn rất hư nhược, nhìn đến những thứ đồ ăn, đồ uống, sớm đã không chịu nổi, không thèm quản Thất Nguyệt, chính mình chạy đến chân tường, cầm lên một khối thịt mặn, mở một hũ rượu, liền ngoác miệng ăn uống! Thịt mặn thì không thấy gì, nhưng rượu thì thơm đến không thể thơm hơn, coi bộ cất giữ cả trăm năm rồi, xem ra lần này quả thật không uổng phí.
Thất Nguyệt nhìn nhìn Liễu Dật, chính mình bước đến trước thanh kiếm, chỉ thấy “Vũ nguyệt” kiếm cắm sâu vào trong đá, chuôi kiếm màu ám ngân, dưới ánh đuốc chiếu sáng phản xạ quầng sáng dụ người, hai viên bảo thạch màu hồng trên kiếm cách, vào lúc Thất Nguyệt tới gần, một sáng, một tối, phảng phất như có sự sống.
Phải biết, một thanh kiếm thông linh, đối với người luyện kiếm có rất nhiều dụ hoặc, thông linh trăm năm, hấp thu linh khí ngoài cửu thiên, hình thành kiếm hồn, tự có thể giúp người luyện kiếm vượt qua thiên nhân chi cảnh, đạt đến đỉnh phong của kiếm, phiêu miễu chi cảnh, bao nhiêu người vì một thanh thần kiếm mà làm cho thân bại danh liệt, thê ly tử tán, vì dù cho đạt đến đại thành của kiếm, cũng phải biết, trong tam giới, còn có bao nhiêu thanh thần kiếm chứ?
Thất Nguyệt nhẹ nhàng đặt tay lên chuôi kiếm màu ám ngân ấy, đột nhiên cảm giác một cổ sức mạnh to lớn truyền qua, một tiếng “binh” buồn bã vang lên, Thất Nguyệt bị lực trên thân kiếm đẩy lui về sau mấy bước, nhưng mấy bước này không những không khiến Thất Nguyệt từ bỏ, mà càng khiến Thất Nguyệt si mê thanh kiếm này hơn, hiển nhiên, thanh kiếm này đang kháng cự cô ta, đã có thể kháng cự, điều đó nói lên rằng nó không những thông linh, mà còn có thể đã đạt đến cảnh giới kiếm hồn, nếu không theo thời gian mà xuất hiện, thanh kiếm này nói không chừng phải xếp vị trí đệ nhất.
Liễu Dật nhìn nhìn Thất Nguyệt, không quản hắn, chính mình còn đang ăn thịt uống rượu, mấy ngụm rượu xuống bụng, âm ấm, Liễu Dật có chút cảm giác say, hốt nhiên, Liễu Dật không tự nhiên nhìn lên bức tường đối diện một cái, trên tường lại có hình người, Liễu Dật đột nhiên lắc lắc đầu, là thật, trên tường xác thưc có hình người đang động, hơn nữa trong tay cầm kiếm, đang luyện kiếm.
Liễu Dật vội la lên: “Thất Nguyệt cô nương, cô nhìn kìa, trên tường có người.”
Thất Nguyệt nhìn bức tường mà Liễu Dật chỉ, có chút khó hiểu, nói: “Ngươi có phải uống nhiều quá không, trên tường đâu có gì đâu.”
Liễu Dật lắc lắc đầu, lần tiếp theo nhìn lên tường, nhân ảnh vẫn còn động, Liễu Dật tự nói một mình: “Có thể, ta quả thật đã uống nhiều rồi.”
Thất Nguyệt nhìn nhìn Liễu Dật, không quản hắn, tiếp tục chuẩn bị rút kiếm…
Liễu Dật vừa ăn, vừa uống, quả thật vô liêu, bèn nhìn lên người đang luyện kiếm trên tường, một chiêu một thức, tất cả có mười ba thức, mỗi kiếm đều công kích từ những chỗ không ngờ tới được.
Liễu Dật uống xong một hũ rượu, vì quả thật quá khát, hắn lại mở một hũ, uống tiếp, sau mấy ngụm, người trên tường lại không thấy nữa, thay vào đó lại là mấy hàng chữ.
““Loạn thập tam thức”, lão phu sáng chế trăm năm trước, truyền đến người có duyên hôm nay, hy vọng có thể tao phục cho muôn dân, mang theo lão phu trảm yêu trừ ma.”
Liễu Dật lắc lắc đầu, cho rằng chính mình đã uống nhiều, thế nhưng, chữ trên tường vừa biến mất, xuất hiện thay vào đó lại là một dòng chữ khác.
““Loạn thập tam thức”, kiếm thức lăng loạn vô chương, có thể gọi là vô kiếm thức, lại bao hàm mười ba loạn thức, chủ dùng chân khí, thần kiếm, khu động mười ba loạn kiếm, làm loạn địch, đạt đến, loạn tâm, loạn ý, loạn mạch, loạn kiếm, loạn bộ, loạn khí, loạn thần, loạn mục… công có thể loạn địch mười ba cách.”
Liễu Dật một mặt uống rượu, một mặt ăn đồ ăn, nghĩ bụng: “Đây thật là đủ ngoan độc, loạn thế này, đối phương không phải là thứ gì cũng không dùng ra được, chờ nhận cắt xẻo ư?”
Nhìn văn tự biến mất trên tường, tiếp đó lại xuất hiện một hàng: “Tự nhiên, “Loạn thập tam thức” không phải là lý không thể phá được, chân khí đối phương nếu như quả thật mạnh hơn vài lần, thế thì hắn có thể dùng lực của chân nguyên cường đại cách ly loạn kiếm, đạt đến cảnh giới không gì nhiễu loạn được. Đương nhiên, tùy theo tu vi nâng cao của mình, loạn kiếm ý sẽ càng phát ra rõ ràng hơn.”
Liễu Dật uống một ngụm rượu, nghĩ bụng: “Nguyên lai thế gian còn có kiếm pháp kì diệu như vầy, nói như thế thì chỉ cần tu vi của đối phương không quá cao so với mình, dùng kiếm pháp này há chẳng phải là vô địch sao?”
Trên tường một lần nữa lại xuất hiện nhân ảnh ấy, thế nhưng Liễu Dật đã không nhìn nữa, bản lãnh nhìn qua không quên đã khiến hắn ghi vào trong óc, hơn nữa kiếm pháp này còn phải phối hợp sử dụng thần kiếm, độ khó quá cao, sau này có một thanh bảo kiếm sẽ luyện a… lại nói, chính mình đã rơi vào chỗ sâu còn hơn mười tám tầng địa ngục, cho dù hiện tại có mọc cánh, bay ra khỏi cũng phải mệt chết được.
Do uống quá nhiều rượu, Liễu Dật đã ngủ thiếp đi…
Còn Thất Nguyệt ư, đối mặt với từng lần kháng cự của “Vũ nguyệt”, tính khí quật cường nổi lên, không rút được thanh kiếm này ra quyết không bằng lòng!
Tác giả :
Tàn Nguyệt Bi Mộng