Ma Kiếm Lục
Chương 59: Phiêu Tuyết hoa hải, hạnh phúc đích bi thương
Chuyện đời vốn đã như vầy, thế giới này vốn đã có rất nhiều chuyện không biết làm sao, sau một quá khứ, liền như một giấc mộng xuân không có dấu tích gì để tìm. (Cổ Long, ngữ)
Dương quang vẫn như bình thường chiếu xuống đại địa, nuôi dưỡng vạn vật, gió trong vĩnh viễn bầu bạn với mây trắng, phiêu bạt trên bầu trời màu bích lam, là tiêu sái như thế, là tự tại như thế.
“Thư sinh, ngươi nói chúng ta sẽ như thế này vĩnh viễn, vĩnh viễn ở cũng một chỗ?” dựa trên vai của Liễu Dật, Cát Lợi Nhi nhẹ giọng hỏi.
Liễu Dật ôm Cát Lợi Nhi thật chặt, nói: “Chuyện của thế gian há có thể tất cả theo ý người, ta không thể tham vọng quá đáng vào ngày mai, nhưng mà ta có được ngày hôm nay.”
“Thư sinh, ngươi xem mấy cái hoa này thật đẹp, thật đẹp…” Cát Lợi Nhi nhẹ nhàng nói.
Từ không trung, cúi nhìn xuống, đây là một mảng biển hoa màu trắng vô tận, chỗ hai người ngồi chính là phía đông nam của Liên Hoa trấn, Phiêu Tuyết hoa hải. Hoa nơi đây toàn bộ đều mọc trên những cây nhỏ cao bằng nửa người, đặc biệt là mỗi chùm hoa đều là 39 cánh hoa, tâm hoa lại là màu tím nhạt, xinh đẹp cực điểm, gió nhẹ thổi tới, vô số cánh hoa màu trắng theo gió bay lên, tan khắp bầu trời, phảng phất như cảnh tuyết bay ngày đông…
Hai người tựa vào nhau, ngồi ở Phiêu Tuyết hoa hải, hưởng thụ ánh nắng, hưởng thụ hạnh phúc, hưởng thụ thế giới của hai người…
“Thư sinh, như quả có một ngày, Cát Lợi Nhi chết đi rồi, xin thư sinh không được bi thương… nhìn ánh nắng ấm áp, bầu trời rộng rãi, nhìn xem tuyết bay biển hoa, nghe gió ngửi hương. Thế giới còn là một kiểu tuyệt vời, bởi vì sự ra đi của Cát Lợi Nhi, tuyệt không mang theo thế giới của thư sinh, mà xin mang Cát Lợi Nhi chôn tại nơi sâu nhất trong kí ức của thư sinh, được không?” Cát Lợi Nhi nói những lời bi thương, vùi đầu vào trong lòng Liễu Dật.
Liễu Dật nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen của Cát Lợi Nhi, nhẹ giọng nói: “Vì sao lại nói như thế, chẳng lẽ quả thật nhìn thấy tương lai sao?”
Cát Lợi Nhi lắc lắc đầu nói: “Cát Lợi Nhi không biết, sợ quá… hạnh phúc hiện tại trước giờ Cát Lợi Nhi dùng con tim run rẩy mà duy trì, duy trì cái hạnh phúc mà có thể tùy thời biến mất, sợ hạnh phúc thất lạc lắm, thật là sợ lắm…”
Liễu Dật nhìn nhìn Cát Lợi Nhi, nhẹ nhàng ngắt từ dưới đất một đóa hoa màu hồng sáu cánh, cài lên đầu Cát Lợi Nhi nói: “Nha đầu ngốc, ngươi nói thì tiêu sái như vậy, thế nhưng, khi thật sự có một ngày ngươi rời xa ta, ta lại có thể thật sự không bi thương sao? Ngươi nói thì thoải mái như vậy, nhưng vào lúc mà ngươi rời khỏi ta, thế giới của thư sinh đã biến thành hôn ám, không có dương quang, thế giới của hắn cũng không còn rộng rãi nữa, mà biển hoa này cũng sẽ tàn rụi, ngươi đã mang toàn bộ thế giới của thư sinh đi rồi, bảo thư sinh làm sao mang tình yêu khắc trong lòng chôn vào nơi sâu trong kí ức, ngươi thật tàn nhẫn… ngươi biết thư sinh sẽ có nhiều đau đớn mà? Tim của hắn—sẽ vỡ nát!” Nói xong lời này, lòng của Liễu Dật thật đau, rất đau, giọt lệ ở khóe mặt cũng không nhịn được lăn xuống.
Cát Lợi Nhi thò tay phải ra, nhẹ nhàng ôm vòng quanh Liễu Dật, nói: “Thư sinh, ở bên cạnh ngươi quả thật cảm thấy được hưởng hạnh phúc, chúng ta đừng nói chuyện này nữa được không? Như ngươi nói, chúng ta không tham vọng quá đáng vào ngày mai, nhưng chúng ta cùng có ngày hôm nay.”
Liễu Dật nhẹ nhàng gật gật đầu…
Cánh hoa tung bay trong gió, như tuyết bay mùa đông, mang theo trận trận hương hoa, Liễu Dật và Cát Lợi Nhi cũng cùng ôm nhau ở giữa biển hoa này.
Thật yên lặng, thật yên lặng, cũng không biết đã trôi qua thời gian bao lâu, hốt nhiên, phía sau một thanh âm nói: “Tiên sinh, các người quả thật đã chạy đến chỗ này, hiện tại nơi này rất rối loạn, người trong tam giới cơ hồ đều tập hợp trong Liên Hoa trấn ấy, nội trong hai ngày này sẽ phải vào núi tầm bảo đấy.”
Liễu Dật và Cát Lợi Nhi nhẹ nhàng đứng lên, quay đầu lại, nhìn nhìn Lục Châu, Liễu Dật cười nói: “Hôm nay đã là ngày thứ ba mươi rồi, ta nghĩ bọn ta cũng phải đi thôi.”
Lục Châu cười cười nói: “Tiên sinh nhớ rõ thật, Lục Châu còn muốn ăn gian một ngày đấy! Tiên sinh có phải cũng muốn vào núi tầm bảo?”
Liễu Dật lắc lắc đầu nói: “Ta vốn chỉ vì muốn xem phong cảnh của nhân sinh mà tới, ta muốn lưu lại trong giang hồ mấy ngày, nếu quả không có vấn đề gì, bèn trở về Giang Nam.”
Lục Châu gật gật đầu nói: “Bà bà mời ngươi qua một chuyến, có sự tình muốn nói với tiên sinh.”
Liễu Dật gật gật đầu, nói: “Làm phiền Lục Châu cô nương đi xa thế này kiếm hai người chúng tôi rồi.”
Lục Châu lắc lắc đầu, đáp: “Lục Châu còn chưa cảm ơn tiên sinh đã nhiều ngày chỉ điểm, khiến cho Lục Châu quả thật đã có tâm cảnh mới.”
Liễu Dật vội lắc lắc đầu, khách khí nói: “Lục Châu cô nương quá khen rồi!”
Lục Châu song thủ nhất động, cây đàn trong lòng chợt biến to lên, lại như thuyền con lớn nhỏ trong dòng sông, Lục Châu, nói: “Tiên sinh, tiểu thư, mời lên thuyền!”
Liễu Dật kéo tay Cát Lợi Nhi bước lên, cười nói: “Đây có thể là con thuyền bay a, ha ha.”
Nhìn hai người bước lên xong, Lục Châu nhẹ nhàng nhảy lên, vận khởi ngự khí chi thuật, xông thẳng lên trời mây, bay về hướng Thanh Âm Nhã Các.
Chỉ trong thời gian một khắc, ba người đã đến Thanh Âm Nhã Các, trong cửa truyền ra một trận thanh âm: “Tiên sinh trở về rồi, tiên sinh trở về rồi…”
Người như thủy triều tràn qua, Lục Châu vội ngăn ở giữa, nói: “Các ngươi đừng làm loạn a, bà bà mời tiên sinh có việc.”
Trong một tháng này, Liễu Dật nhờ vào tài nghệ của mình về phương diện âm luật trong hai mươi năm, ở Thanh Âm Nhã Các đã lập nên kiệt tác bất hủ, khiến cho mấy nha đầu này vừa thấy mặt đã như phát điên lên.
Bất quá vẫn còn tốt, trải qua một trận điều chỉnh của Lục Châu, cuối cùng đã khiến mấy nha đầu này bình tĩnh không ít. Lục Châu mang Liễu Dật và Cát Lợi Nhi đi vào bên trong.
Đẩy cửa vào, bên trong Đại Đao Vương, Thập Kiệt Nhất cùng A Cửu đang tán gẫu với Cầm bà bà, sống chung một tháng, Đại Đao Vương về mặt kiếm pháp đã được Cầm bà bà chỉ điểm, hiển nhiên Đại Đao Vương hiện tại giống như đã được thoát thai hoán cốt, mà Thập Kiệt Nhất càng muốn cảm tạ là Cầm bà bà mỗi ngày đều làm mối giữa hắn và A Cửu, khiến cho Tiểu A Cửu này ngày ngày bám theo Thập Kiệt Nhất không rời.
Trong lúc mấy người nói nói cười cười, nhìn thấy Liễu Dật, Cát Lợi Nhi theo sau Lục Châu đi vào, hốt nhiên đều dừng cả lại…
Cầm bà bà nói với Liễu Dật: “Tiên sinh, ngươi theo lão thái bà vào trong này một chút, lão thái bà có vật cho tiên sinh xem.”
Liễu Dật gật gật đầu, theo Cầm bà bà đi ra sau bình phong, trong một tháng qua, Liễu Dật chưa từng bước qua cái bình phong này, cũng không biết sau bình phong này có gì, hiện tại nhìn lại, chỉ là một gian phòng bình thường, thông đến cầu thang lên tầng hai.
Cầm bà bà nói tiếp: “Tiên sinh, theo tôi lên lầu.”
Dọc đường đi theo Cầm bà bà, không biết là chuyện gì mà thần bí thế này, bất quá vẫn còn tốt, sự tình dù sao vẫn có lúc kết thúc, đó chính là hiện tại, Cầm bà bà dừng lại ở trước đài trang điểm trong một gian phòng ở tầng hai, nhẹ nhàng ngồi xuống.
Cầm bà bà mở một cái hộp sắt, bên trong đột nhiên hiện ra một khối ngọc màu ám hồng, lấy ra nói: “Vật đời đời truyền lại của lão thái bà, chỉ là một khối thế này, cũng không biết là cái gì, hôm đó ta thấy hồng ngọc mang trước ngực tiên sinh tựa hồ tương đồng, cho nên hôm nay muốn mang ngọc này tặng cho tiên sinh.”
Liễu Dật vội lắc đầu nói: “Vạn vạn lần không thể, đã là vật đời đời tương truyền, nó trân quý biết bao, Liễu Dật sao dám nhận chứ.”
Cầm bà bà nói tiếp: “Ta xem ngọc này tựa hồ là một bộ phận của ngọc tiên sinh mang trước ngực, thế là lão thái bà mới nghĩ, phải chăng ngọc này thuộc về tiên sinh?”
Liễu Dật vội nói: “Ngọc này cũng là do người khác tặng, tịnh không phải là vật của Liễu Dật.”
Cầm bà bà lắc lắc đầu nói: “Đã là vật tăng cho tiên sinh, nó bèn là vật của tiên sinh, quấy quả tiên sinh một tháng, lại mời tiên sinh nhận hồng ngọc này, nếu không lão thái bà tự hỏi lòng mình có chút hổ thẹn a.”
Liễu Dật nhìn mặt Cầm bà bà, bối rối nói: “Tốt, như quả nửa khối ngọc này là một bộ phận của ngọc trên thân tôi, Liễu Dật sẽ nhận, còn nếu không phải, Liễu Dật sẽ không nhận, mà cũng không thể nhận.”
Cầm bà bà gật gật đầu nói: “Tốt, thế tiên sinh cầm lấy mà xem đi.”
Liễu Dật tiếp lấy khối hồng ngọc từ Cầm bà bà, bên trên lại khắc một cái chân người, lấy khối hồng ngọc mang trên cổ ra, nhẹ nhàng mang hai khối để vào chung một chỗ… sự việc kỳ quái đã phát sinh, vào lúc hai khối ngọc vừa tiếp cận nhau, lại nhẹ nhàng phát xuất một đạo hồng quang, hai khối ngọc đã cùng dung hợp lại, còn thiếu một nửa khối ngọc nhỏ nữa là thành một khối hoàn chỉnh.
Thật là thần khí, vật này lại có thể tự mình dung hợp, còn một khối nhỏ nữa là sự việc hoàn thành, thế nhưng… gom đủ lại sẽ như thế nào nhỉ? Sẽ mang kỷ niệm chăng, mấy kỷ niệm đã trải qua này thật hay.
Cầm bà bà cười nhìn Liễu Dật nói: “Tiên sinh xem ra với khối hồng ngọc này thật có duyên a, khửa khửa, đi, chúng ta xuống dưới lầu, ta còn có cố sự muốn kể cho các ngươi nghe, nghe lão thái bà này lải nhải xong, tiên sinh liền có thể đi.”
Liễu Dật thu lấy khối hồng ngọc, trong lòng một trận khẩn trương, khối hồng ngọc thứ ba đã có rồi, như vậy là có thể xem lại giấc mộng ấy rồi… theo tâm tình lên xuống, Liễu Dật theo Cầm bà bà trở về đến đại sảnh dưới lầu.
Dương quang vẫn như bình thường chiếu xuống đại địa, nuôi dưỡng vạn vật, gió trong vĩnh viễn bầu bạn với mây trắng, phiêu bạt trên bầu trời màu bích lam, là tiêu sái như thế, là tự tại như thế.
“Thư sinh, ngươi nói chúng ta sẽ như thế này vĩnh viễn, vĩnh viễn ở cũng một chỗ?” dựa trên vai của Liễu Dật, Cát Lợi Nhi nhẹ giọng hỏi.
Liễu Dật ôm Cát Lợi Nhi thật chặt, nói: “Chuyện của thế gian há có thể tất cả theo ý người, ta không thể tham vọng quá đáng vào ngày mai, nhưng mà ta có được ngày hôm nay.”
“Thư sinh, ngươi xem mấy cái hoa này thật đẹp, thật đẹp…” Cát Lợi Nhi nhẹ nhàng nói.
Từ không trung, cúi nhìn xuống, đây là một mảng biển hoa màu trắng vô tận, chỗ hai người ngồi chính là phía đông nam của Liên Hoa trấn, Phiêu Tuyết hoa hải. Hoa nơi đây toàn bộ đều mọc trên những cây nhỏ cao bằng nửa người, đặc biệt là mỗi chùm hoa đều là 39 cánh hoa, tâm hoa lại là màu tím nhạt, xinh đẹp cực điểm, gió nhẹ thổi tới, vô số cánh hoa màu trắng theo gió bay lên, tan khắp bầu trời, phảng phất như cảnh tuyết bay ngày đông…
Hai người tựa vào nhau, ngồi ở Phiêu Tuyết hoa hải, hưởng thụ ánh nắng, hưởng thụ hạnh phúc, hưởng thụ thế giới của hai người…
“Thư sinh, như quả có một ngày, Cát Lợi Nhi chết đi rồi, xin thư sinh không được bi thương… nhìn ánh nắng ấm áp, bầu trời rộng rãi, nhìn xem tuyết bay biển hoa, nghe gió ngửi hương. Thế giới còn là một kiểu tuyệt vời, bởi vì sự ra đi của Cát Lợi Nhi, tuyệt không mang theo thế giới của thư sinh, mà xin mang Cát Lợi Nhi chôn tại nơi sâu nhất trong kí ức của thư sinh, được không?” Cát Lợi Nhi nói những lời bi thương, vùi đầu vào trong lòng Liễu Dật.
Liễu Dật nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen của Cát Lợi Nhi, nhẹ giọng nói: “Vì sao lại nói như thế, chẳng lẽ quả thật nhìn thấy tương lai sao?”
Cát Lợi Nhi lắc lắc đầu nói: “Cát Lợi Nhi không biết, sợ quá… hạnh phúc hiện tại trước giờ Cát Lợi Nhi dùng con tim run rẩy mà duy trì, duy trì cái hạnh phúc mà có thể tùy thời biến mất, sợ hạnh phúc thất lạc lắm, thật là sợ lắm…”
Liễu Dật nhìn nhìn Cát Lợi Nhi, nhẹ nhàng ngắt từ dưới đất một đóa hoa màu hồng sáu cánh, cài lên đầu Cát Lợi Nhi nói: “Nha đầu ngốc, ngươi nói thì tiêu sái như vậy, thế nhưng, khi thật sự có một ngày ngươi rời xa ta, ta lại có thể thật sự không bi thương sao? Ngươi nói thì thoải mái như vậy, nhưng vào lúc mà ngươi rời khỏi ta, thế giới của thư sinh đã biến thành hôn ám, không có dương quang, thế giới của hắn cũng không còn rộng rãi nữa, mà biển hoa này cũng sẽ tàn rụi, ngươi đã mang toàn bộ thế giới của thư sinh đi rồi, bảo thư sinh làm sao mang tình yêu khắc trong lòng chôn vào nơi sâu trong kí ức, ngươi thật tàn nhẫn… ngươi biết thư sinh sẽ có nhiều đau đớn mà? Tim của hắn—sẽ vỡ nát!” Nói xong lời này, lòng của Liễu Dật thật đau, rất đau, giọt lệ ở khóe mặt cũng không nhịn được lăn xuống.
Cát Lợi Nhi thò tay phải ra, nhẹ nhàng ôm vòng quanh Liễu Dật, nói: “Thư sinh, ở bên cạnh ngươi quả thật cảm thấy được hưởng hạnh phúc, chúng ta đừng nói chuyện này nữa được không? Như ngươi nói, chúng ta không tham vọng quá đáng vào ngày mai, nhưng chúng ta cùng có ngày hôm nay.”
Liễu Dật nhẹ nhàng gật gật đầu…
Cánh hoa tung bay trong gió, như tuyết bay mùa đông, mang theo trận trận hương hoa, Liễu Dật và Cát Lợi Nhi cũng cùng ôm nhau ở giữa biển hoa này.
Thật yên lặng, thật yên lặng, cũng không biết đã trôi qua thời gian bao lâu, hốt nhiên, phía sau một thanh âm nói: “Tiên sinh, các người quả thật đã chạy đến chỗ này, hiện tại nơi này rất rối loạn, người trong tam giới cơ hồ đều tập hợp trong Liên Hoa trấn ấy, nội trong hai ngày này sẽ phải vào núi tầm bảo đấy.”
Liễu Dật và Cát Lợi Nhi nhẹ nhàng đứng lên, quay đầu lại, nhìn nhìn Lục Châu, Liễu Dật cười nói: “Hôm nay đã là ngày thứ ba mươi rồi, ta nghĩ bọn ta cũng phải đi thôi.”
Lục Châu cười cười nói: “Tiên sinh nhớ rõ thật, Lục Châu còn muốn ăn gian một ngày đấy! Tiên sinh có phải cũng muốn vào núi tầm bảo?”
Liễu Dật lắc lắc đầu nói: “Ta vốn chỉ vì muốn xem phong cảnh của nhân sinh mà tới, ta muốn lưu lại trong giang hồ mấy ngày, nếu quả không có vấn đề gì, bèn trở về Giang Nam.”
Lục Châu gật gật đầu nói: “Bà bà mời ngươi qua một chuyến, có sự tình muốn nói với tiên sinh.”
Liễu Dật gật gật đầu, nói: “Làm phiền Lục Châu cô nương đi xa thế này kiếm hai người chúng tôi rồi.”
Lục Châu lắc lắc đầu, đáp: “Lục Châu còn chưa cảm ơn tiên sinh đã nhiều ngày chỉ điểm, khiến cho Lục Châu quả thật đã có tâm cảnh mới.”
Liễu Dật vội lắc lắc đầu, khách khí nói: “Lục Châu cô nương quá khen rồi!”
Lục Châu song thủ nhất động, cây đàn trong lòng chợt biến to lên, lại như thuyền con lớn nhỏ trong dòng sông, Lục Châu, nói: “Tiên sinh, tiểu thư, mời lên thuyền!”
Liễu Dật kéo tay Cát Lợi Nhi bước lên, cười nói: “Đây có thể là con thuyền bay a, ha ha.”
Nhìn hai người bước lên xong, Lục Châu nhẹ nhàng nhảy lên, vận khởi ngự khí chi thuật, xông thẳng lên trời mây, bay về hướng Thanh Âm Nhã Các.
Chỉ trong thời gian một khắc, ba người đã đến Thanh Âm Nhã Các, trong cửa truyền ra một trận thanh âm: “Tiên sinh trở về rồi, tiên sinh trở về rồi…”
Người như thủy triều tràn qua, Lục Châu vội ngăn ở giữa, nói: “Các ngươi đừng làm loạn a, bà bà mời tiên sinh có việc.”
Trong một tháng này, Liễu Dật nhờ vào tài nghệ của mình về phương diện âm luật trong hai mươi năm, ở Thanh Âm Nhã Các đã lập nên kiệt tác bất hủ, khiến cho mấy nha đầu này vừa thấy mặt đã như phát điên lên.
Bất quá vẫn còn tốt, trải qua một trận điều chỉnh của Lục Châu, cuối cùng đã khiến mấy nha đầu này bình tĩnh không ít. Lục Châu mang Liễu Dật và Cát Lợi Nhi đi vào bên trong.
Đẩy cửa vào, bên trong Đại Đao Vương, Thập Kiệt Nhất cùng A Cửu đang tán gẫu với Cầm bà bà, sống chung một tháng, Đại Đao Vương về mặt kiếm pháp đã được Cầm bà bà chỉ điểm, hiển nhiên Đại Đao Vương hiện tại giống như đã được thoát thai hoán cốt, mà Thập Kiệt Nhất càng muốn cảm tạ là Cầm bà bà mỗi ngày đều làm mối giữa hắn và A Cửu, khiến cho Tiểu A Cửu này ngày ngày bám theo Thập Kiệt Nhất không rời.
Trong lúc mấy người nói nói cười cười, nhìn thấy Liễu Dật, Cát Lợi Nhi theo sau Lục Châu đi vào, hốt nhiên đều dừng cả lại…
Cầm bà bà nói với Liễu Dật: “Tiên sinh, ngươi theo lão thái bà vào trong này một chút, lão thái bà có vật cho tiên sinh xem.”
Liễu Dật gật gật đầu, theo Cầm bà bà đi ra sau bình phong, trong một tháng qua, Liễu Dật chưa từng bước qua cái bình phong này, cũng không biết sau bình phong này có gì, hiện tại nhìn lại, chỉ là một gian phòng bình thường, thông đến cầu thang lên tầng hai.
Cầm bà bà nói tiếp: “Tiên sinh, theo tôi lên lầu.”
Dọc đường đi theo Cầm bà bà, không biết là chuyện gì mà thần bí thế này, bất quá vẫn còn tốt, sự tình dù sao vẫn có lúc kết thúc, đó chính là hiện tại, Cầm bà bà dừng lại ở trước đài trang điểm trong một gian phòng ở tầng hai, nhẹ nhàng ngồi xuống.
Cầm bà bà mở một cái hộp sắt, bên trong đột nhiên hiện ra một khối ngọc màu ám hồng, lấy ra nói: “Vật đời đời truyền lại của lão thái bà, chỉ là một khối thế này, cũng không biết là cái gì, hôm đó ta thấy hồng ngọc mang trước ngực tiên sinh tựa hồ tương đồng, cho nên hôm nay muốn mang ngọc này tặng cho tiên sinh.”
Liễu Dật vội lắc đầu nói: “Vạn vạn lần không thể, đã là vật đời đời tương truyền, nó trân quý biết bao, Liễu Dật sao dám nhận chứ.”
Cầm bà bà nói tiếp: “Ta xem ngọc này tựa hồ là một bộ phận của ngọc tiên sinh mang trước ngực, thế là lão thái bà mới nghĩ, phải chăng ngọc này thuộc về tiên sinh?”
Liễu Dật vội nói: “Ngọc này cũng là do người khác tặng, tịnh không phải là vật của Liễu Dật.”
Cầm bà bà lắc lắc đầu nói: “Đã là vật tăng cho tiên sinh, nó bèn là vật của tiên sinh, quấy quả tiên sinh một tháng, lại mời tiên sinh nhận hồng ngọc này, nếu không lão thái bà tự hỏi lòng mình có chút hổ thẹn a.”
Liễu Dật nhìn mặt Cầm bà bà, bối rối nói: “Tốt, như quả nửa khối ngọc này là một bộ phận của ngọc trên thân tôi, Liễu Dật sẽ nhận, còn nếu không phải, Liễu Dật sẽ không nhận, mà cũng không thể nhận.”
Cầm bà bà gật gật đầu nói: “Tốt, thế tiên sinh cầm lấy mà xem đi.”
Liễu Dật tiếp lấy khối hồng ngọc từ Cầm bà bà, bên trên lại khắc một cái chân người, lấy khối hồng ngọc mang trên cổ ra, nhẹ nhàng mang hai khối để vào chung một chỗ… sự việc kỳ quái đã phát sinh, vào lúc hai khối ngọc vừa tiếp cận nhau, lại nhẹ nhàng phát xuất một đạo hồng quang, hai khối ngọc đã cùng dung hợp lại, còn thiếu một nửa khối ngọc nhỏ nữa là thành một khối hoàn chỉnh.
Thật là thần khí, vật này lại có thể tự mình dung hợp, còn một khối nhỏ nữa là sự việc hoàn thành, thế nhưng… gom đủ lại sẽ như thế nào nhỉ? Sẽ mang kỷ niệm chăng, mấy kỷ niệm đã trải qua này thật hay.
Cầm bà bà cười nhìn Liễu Dật nói: “Tiên sinh xem ra với khối hồng ngọc này thật có duyên a, khửa khửa, đi, chúng ta xuống dưới lầu, ta còn có cố sự muốn kể cho các ngươi nghe, nghe lão thái bà này lải nhải xong, tiên sinh liền có thể đi.”
Liễu Dật thu lấy khối hồng ngọc, trong lòng một trận khẩn trương, khối hồng ngọc thứ ba đã có rồi, như vậy là có thể xem lại giấc mộng ấy rồi… theo tâm tình lên xuống, Liễu Dật theo Cầm bà bà trở về đến đại sảnh dưới lầu.
Tác giả :
Tàn Nguyệt Bi Mộng