Ma Giáo Nhị Tam Sự
Chương 14
Vật trong tay Nguyên Phương, người khác không biết là gì, Tấn Lỗi lại nhận ra.
Vật kia màu xanh lục đậm, chạm trổ tinh tế, chính là một khối ngọc bội, bên trong có một vệt đen như có chứa gì đó, lại không thấy rõ lắm.
“Thanh ti nam ngọc bội!”, Tấn Lỗi cầm lấy vật trong tay Nguyên Phương, “Tại sao lại ở chỗ này?!”
“Ngươi biết cái này sao?”
“Ta biết!”, Tấn Lỗi cẩn thận quan sát ngọc bội kia, xác nhận nó chính là thanh ti nam ngọc bội, “Trước khi ta được giáo chủ thu nhận, ta ở quê nhà đã nhìn thấy thứ này, nếu không phải vì nó, thôn dân cũng sẽ không gặp tai họa ngập đầu…”, nói tới đây, sắc mặt Tấn Lỗi tái nhợt, Tiểu Mai đặt tay lên vai y, nhẹ giọng khuyên giải an ủi: “Chuyện quá khứ, đừng suy nghĩ nhiều.”
Tấn Lỗi gật đầu với Tiểu Mai, nói tiếp: “Ta còn nhớ, lúc ấy một đoàn nhân mã chém giết nhau trong núi, thôn dân có người to gan, đoán bọn hắn gây chiến tất có bảo vật, liền mang theo đao kiếm tiềm phục chờ bọn hắn giết nhau hết khí lực thì xông ra cướp bảo vật về. Bọn họ mang về chính là thanh ti nam ngọc bội này.”
“Lúc ấy lão giả trong thôn nói thứ này đưa tới đao quang huyết ảnh, là điềm xấu, nên kêu thôn dân đem ngọc bội ném xuống sơn cốc, nhưng không bao lâu sau thì có người đến, vì tìm vật này mà giết hại cả thôn.”
Tấn Lỗi tay nắm chặt miếng ngọc bội, “Ta lúc ấy chơi đùa ở phía ngoài thôn, nghe động tĩnh liền trốn đi, lúc ta quay về, trước mắt chỉ còn thây phơi khắp nơi, ta một mình lưu lạc bên ngoài, sau đó giáo chủ nhặt được ta…”
Tiểu Mai vỗ nhẹ tay Tấn Lỗi, cũng không biết là an ủi hay là muốn truyền thêm sức mạnh. Tấn Lỗi cười cười, “Yên tâm đi, ta sẽ không mất lý trí đâu, khi đó ta còn nhỏ tuổi, bảo hộ không được người thân, hiện tại, ta đã có năng lực bảo vệ Ngự Thiên thần giáo, bảo hộ các ngươi, bảo hộ Lan Sinh.”
Sau khi được giáo chủ thu nhận, Tấn Lỗi luôn siêng năng luyện công, y vốn là võ học kỳ tài, lại có bảo vật Bách Thắng đao, trong võ lâm đã là cao thủ không đệ nhất cũng đệ nhị. Nếu lại có người muốn hại người nhà của y, y nhất định huyết tẩy Bách Thắng đao, bảo vệ những người mình yêu thương.
“Ta chỉ là nghi hoặc, thứ này vì sao ở trên người Giả Bảo Ngọc?”
“Thật ra ta đã có chút ý tưởng, chỉ là hiện tại không có chứng cứ, không tiện nói”, Địch Nhân Kiệt chen vào, “Chúng ta nếu đã biết mục tiêu của bọn họ, tất sẽ có cách đối phó. Việc khẩn cấp trước mắt, vẫn là bắt Dương Tĩnh trước, giáp mặt hắn bàn bạc kỹ hơn.”
Nguyên Phương gật đầu, nói với Tiểu Mai: “Tiểu Mai, ngươi đi chuẩn bị một chút, ta cùng với ngươi đi gặp Dương Tĩnh.”
Địch Nhân Kiệt nhảy ra: “Huynh đi ta cũng đi.”
“Hồ nháo, vạn nhất Dương Tĩnh nhận ra ngươi thì phải làm sao?”
“Không được, ta không thể để cho huynh một mình mạo hiểm, ta phải đi theo.”
“Cái gì một mình mạo hiểm, ta rõ ràng là đi cùng Tiểu Mai!”
Địch Nhân Kiệt cùng Vương Nguyên Phương ngươi một câu ta một câu tranh chấp, Tấn Lỗi nghe không vô, kéo Tiểu Mai đến một bên: “Ta cùng với ngươi đi, sự tình liên quan thanh ti nam ngọc bội, ta sợ Lan Sinh sẽ gặp nguy hiểm, ta muốn đi đón Lan Sinh về.”
“Ngươi vẫn là lo lắng Thiếu chủ.” Hạ Tiểu Mai cười chọc, “Nếu lo lắng, đã sớm không nên kêu Phi Ưng đi theo.”
Tấn Lỗi cũng không biện giải, chỉ thúc giục: “Đi nhanh đi.”
Nguyên Phương còn bận lý luận với Địch Nhân Kiệt, Địch Nhân Kiệt nhìn thấy Tiểu Mai đã cùng Tấn Lỗi đi ra ngoài, lúc này mới im miệng cười híp mắt nhìn sau lưng Nguyên Phương, không nói gì nữa. Nguyên Phương cảm thấy kỳ quái, vừa quay đầu lại phát hiện Tả Hữu hộ pháp đều không thấy đâu, chỉ còn Cung Khánh Đông đứng đó, vô cùng buồn chán soi gương chải tóc.
“Người đâu?”
“Đi rồi”, Địch Nhân Kiệt dương dương tự đắc, “Chuyện đối phó Dương Tĩnh để bọn họ làm là được rồi, huynh chạy tới chạy lui làm gì, với lại chúng ta còn phải làm đại sự.”
Vương Nguyên Phương vung tay áo: “Vậy ngươi nói đi, đại sự gì?”
Địch Nhân Kiệt giơ lên hai chi tên lệnh: “Ta mang huynh đi bắn pháo hoa.”
***
Giả lão gia bị Võ Kệ đại sư điểm huyệt, Phi Ưng vác lên vai, vội vàng chạy ra khỏi Giả phủ. Phi Ưng khinh công tốt, Võ Kệ đại sư lại càng xuất thần nhập hóa, Phương Lan Sinh miễn cưỡng cũng có thể đuổi kịp, chỉ có Nhị Bảo không biết võ công, cuối cùng giao cho Võ Kệ mang đi.
Lúc này nếu có người nhìn lên nóc nhà sẽ thấy trên đó vi vu mấy đạo thân ảnh, người đeo mặt nạ trên vai vác Giả lão gia, nhà sư đầu bóng loáng thì vác theo một tiểu thư đồng, trên người còn kẹp theo một lam y tiểu thiếu gia đang tức giận ồn ào: “Ta có thể đuổi kịp! Đừng vác ta! Thả ta xuống!”
Dọc đường đều đi rất nhanh, ra khỏi thành lại quanh quẩn mấy vòng lớn, xác định không ai đi theo, đoàn người mới hướng về phía Ngự Thiên sơn, vừa lúc thấy từ đỉnh núi phát ra hai chi tên lệnh, một đỏ một lam, vút lên tận trời, sáng trong nháy mắt lại tàn lụi đi. Hai chi tên lệnh vừa ra, đại quân dưới chân núi có động tĩnh. Phi Ưng tinh mắt nhìn thấy một người ăn mặc như võ tướng đi ra khỏi trướng, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng, nhìn một hồi mới quay trở vào trong.
Phi Ưng nhỏ giọng: “Không biết trên núi đã xảy ra chuyện gì, tên lệnh này chỉ sợ là tín hiệu liên lạc của bọn chúng, chúng ta nhất định phải nhanh chóng lên núi.”
Phương Lan Sinh nhìn về hướng mình và Nhị Bảo xuống núi lúc nãy, ở đó xuất hiện một đội nhân mã: “Sao đường bị chắn mất rồi?”
“Khi các ngươi xuống núi bị bọn hắn phát hiện, vốn muốn truy kích các ngươi, ta ở phía sau ra tay ngăn trở, bọn hắn đại khái là sợ có người tiếp tục trộm xuống núi, cho nên chắn đường lại.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Phương Lan Sinh giơ tay làm tư thế cắt cổ đích, “Giết?”
“A di đà Phật, tiểu thí chủ tuổi còn trẻ, sao lại kích động như vậy?” Đại sư hỏi Phi Ưng, “Không có đường khác sao?”
“Trên Ngự Thiên sơn có mê hồn trận, đường lên núi có một minh đạo, một ám đạo. Minh đạo có đại quân của Dương Tĩnh canh giữ, ta nghĩ ám đạo chắc cũng có người trông coi. Nếu đi đường khác, ta không nắm chắc mười phần không gặp cạm bẫy.”, Phi Ưng nhìn nhìn Nhị Bảo, lại nhìn Giả lão gia, “Nếu chỉ có một mình ta, có thể. Mang theo bọn hắn, không được.”
Phương Lan Sinh cũng nhíu mày: “Vẫn là giết phứt cho rồi.”
“Giết không được, bọn hắn đông người như vậy, nếu không thể một kích đánh gục, chúng ta một khi bị vây, chỉ sợ dữ nhiều lành ít, Tấn Lỗi nếu biết ta để ngươi mạo hiểm, nhất định không tha cho ta.”
Phương Lan Sinh bĩu môi: “Nếu hắn lo lắng cho ta, sao không tự mình đi theo?”
Phi Ưng nghi hoặc: “Không phải ngươi không cho hắn đi theo sao?”
“Ta không cho hắn theo, hắn sẽ không theo sao? Ta kêu hắn không được coi ta là tiểu hài tử, sao hắn không nghe lời?!” Phương Lan Sinh cũng không biết là tại sao lại nổi giận, mà cái kiểu nói già mồm át lẽ phải này, Phi Ưng thật sự nghe không hiểu.
Võ Kệ đại sư cũng không nói gì, chỉ lấy trong ngực áo ra hai món đồ, Phi Ưng nhận ra liền hỏi: “Đây không phải của Tả hộ pháp sao?”
“Là y cho ta, trước kia chúng ta đánh cuộc, y thua nên phải dạy ta thuật dịch dung”, Võ Kệ cầm hai món đồ kia, trong mắt lại nổi lên nhu tình vô hạn, “Thứ này ta luôn mang theo bên người, chưa bao giờ dùng qua, hiện giờ Tiểu Mai gặp nạn, cũng nên vật quy nguyên chủ. Nhưng ta chỉ có hai cái nên chỉ có thể dịch dung cho hai vị thí chủ thôi. Vậy trước hết để Phi Ưng thí chủ mang Lan Sinh tiểu thí chủ lên núi trước, ta sẽ ở đây theo dõi kỳ biến.”
Phi Ưng gật đầu, lại thấy Võ Kệ cầm hai món nhân bì diện cụ kia đầy lưu luyến, tựa hồ rất không nỡ, liền khuyên nhủ: “Đại sư, người trong Phật môn không phải luôn nói buông bỏ chấp niệm sao? Vốn chỉ là một món đồ, ngươi cần gì phải quá câu nệ?”
“Phật pháp mặc dù cao thâm, người động lòng cũng không phải Phật.” Võ Kệ thở dài, “Ta nếu là hiểu thông, cũng sẽ không tìm đến Tiểu Mai.”
Phương Lan Sinh nhìn hai người, đầu đầy mờ mịt: “Các ngươi đang nói gì ta nghe chả hiểu gì hết. Chúng ta rốt cục có lên núi hay không?”
“Lên”, Võ Kệ hạ quyết tâm, “Ta giúp nhị vị dịch dung, các ngươi giả dạng làm quân sĩ, âm thầm lên núi, nếu có gặp Tiểu Mai, giúp ta nói với y…”
“Không thể!”, Phương Lan Sinh xua tay, “Ta bình sinh ghét nhất là phải làm ống loa cho người khác, ngươi có gì muốn nói với Tiểu Mai thì tự mình gặp mặt nói cho rõ ràng. Miệng người khác không bằng chính miệng mình, đạo lý đó ta còn hiểu, ngươi là đại hòa thượng sao lại nghĩ không ra?”
Đại sư nhìn Phương Lan Sinh, sau nửa ngày lại bật cười: “Tiểu thí chủ tuy còn trẻ tuổi, nói chuyện lại rất có lý.”
“Đó là đương nhiên!” Phương Lan Sinh đắc ý.
Nhị Bảo ở một bên nghĩ thầm, tiểu thiếu gia này nói chuyện có lý chỗ nào, rõ ràng chính là đồ ngốc.
Võ Kệ cải trang cho Lan Sinh, nhìn rất giống mấy tên lính kia. Đang định cải trang cho Phi Ưng, đã thấy hai người xuống núi, tùy tiện vào quân doanh, chỉ chốc lát, Dương Tĩnh từ trong đi ra, hai người kia chỉ về phía sơn đạo hoa tay múa chân một trận, Dương Tĩnh liên tiếp gật đầu, tựa hồ muốn cho đại đội nhân mã đi theo hai người lên núi.
Võ Kệ cả kinh: “Đây là làm sao?”
Phi Ưng cũng một mực xem, lại cảm thấy rất kỳ quái: “Hai người kia tựa hồ tự mình chỉ đường cho Dương Tĩnh, mà đường này chỉ có bảy tám phần đúng, đã có hai ba phần sai, không những không tới được bổn giáo, còn rơi vào cạm bẫy.”
Hai người kia hình như còn nói gì đó, Dương Tĩnh hết gật đầu lại lắc đầu. Gã gọi một người tới, phân phó vài câu, đại đội nhân mã không nhúc nhích, chỉ có khoảng năm mươi người đi theo Dương Tĩnh, đoàn người chậm rãi lên núi.
Phương Lan Sinh bỗng nhiên kêu một tiếng: “A! Là Tấn Lỗi!”
“Cái gì?” Nhị Bảo tả xem hữu xem, “Ở đâu?”
“Là người kia! Người bên trái lông mày dày mặt tròn quay mũi củ tỏi, là Tấn Lỗi!”
“Đừng nói nhảm, Tấn Lỗi thiếu hiệp bộ dạng cũng rất anh vĩ, sao có thể thành như vậy.”
“Ta không nhận lầm đâu! Tư thế và vóc dáng này, trừ hắn ra không có người khác!”, Phương Lan Sinh hất mặt, “Ngươi ngu ngốc! Nhất định là Tiểu Mai dịch dung cho hắn, để hắn xuống đây gạt người!”
Nhị Bảo nhìn Phương Lan Sinh bộ dạng đắc ý tự kỷ một chút, cuối cùng cũng hiểu ra, “Vậy bên cạnh hắn là ai?”
“Hạ Tiểu Mai.”
Võ Kệ nắm chặt phật châu.
“Là Hạ Tiểu Mai.”
Địch Nhân Kiệt ngồi xổm trên một tảng đá lớn, Nguyên Phương đứng bên cạnh nhìn hắn cầm nhánh cây vẽ vẽ cái gì đó trên mặt đất, không nhịn được mở miệng hỏi: “Pháo hoa… à, tên lệnh đã phóng xong rồi, sao còn không đi?”
“Gấp cái gì, nếu về Bích Sơn đường sẽ lại có một đám giáo chúng đứng ngoài cửa vây xem chúng ta, còn không bằng ở đây yên tĩnh”, Địch Nhân Kiệt vẫn không dừng tay, vẽ cái gì xiêu xiêu vẹo vẹo không rõ ràng, “Ta thấy giáo phái của huynh mọi người cũng thiệt kỳ lạ nha, đại địch trước mặt còn có tâm tư đi rình quân sư.”
Nguyên Phương thầm nghĩ, bọn họ có rình ta đâu, rõ ràng là đều tụ tập để xem Địch Nhân Kiệt Địch đại nhân trong truyền thuyết thì có.
“Pháo hoa này tệ quá, thật ngắn ngủi, chờ sau này ta mang huynh đi xem pháo hoa chân chính”, Địch Nhân Kiệt vẽ xong, phủi phủi tay đứng lên, “Nghe nói ở kinh thành có một loại pháo hoa mới, một dãy như sông sáng rực”.
“Cũng chỉ được một thoáng thôi, có cái gì đẹp.”
Địch Nhân Kiệt kéo tay Nguyên Phương, “Lướt qua trong nháy mắt, cũng đã là nhất thế phương hoa của pháo hoa. Mỗi một đóa hoa lửa nở bùng trên trời đêm, chính là cả đời.”
Hắn ngừng một chút, lại tiếp, “Như vậy ta với huynh, đã đi qua rất nhiều cuộc đời.”
Địch Nhân Kiệt mặt không đỏ tim không loạn nói nên lời tâm tình, nhưng Nguyên Phương thì đã quẫn bách đến mặt đỏ bừng, vội vàng rút tay ra, cúi đầu nhìn hình vẽ trên mặt đất, “Ngươi vẽ cái gì vậy?”
“Thanh ti nam ngọc bội. Ta vẽ không giống lắm”, Địch Nhân Kiệt lấy ra một thứ, chính là thanh ti nam ngọc bội. Nguyên Phương kinh ngạc, “Không phải ở chỗ Tấn Lỗi sao? Sao giờ lại ở trong tay ngươi?”
“Tấn Lỗi thiếu hiệp một lòng lo lắng cho Thiếu chủ của mấy huynh, ta tiện tay cầm hắn cũng không phát hiện”, Địch Nhân Kiệt dương dương tự đắc cười.
“Nhìn ngươi cũng là người có học, sao lại hành động như trộm đạo vậy?”
“Ta cũng là vì điều tra rõ chân tướng, không thể tính là trộm đạo. Hơn nữa, hạ cửu lưu cũng có chỗ tốt, cũng là môn học vấn.” Địch Nhân Kiệt nháy mắt ra hiệu, “Có muốn ta dạy huynh vài chiêu không?”
Vương Nguyên Phương đẩy hắn: “Mau cách ta xa một chút.”
Địch Nhân Kiệt đứng bất động, mặc cho Nguyên Phương đẩy kiểu nào cũng không đi: “Cây quạt của huynh bị chặt đứt rồi, thật đáng tiếc.”
“Chỉ là một món đồ thôi, làm cái khác là được, có gì đáng tiếc?”
“Trên đó có thơ ta viết cho huynh, đương nhiên đáng tiếc”, Địch Nhân Kiệt yên lặng sờ sờ đoạn chiết phiến mà mình đã lén giấu đi, “Ta vì người mà tới”, trên mặt quạt viết như vậy, dù sao cũng vì huynh cứu ta nên quạt mới bị chém đứt.”
Địch Nhân Kiệt cứ nhìn Nguyên Phương chằm chằm, cậu khó chịu nghiêng đầu tránh đi. Nhưng Địch Nhân Kiệt cố tình không cho cậu trốn, “Ôi, giờ ta mới nhớ nha, huynh lúc đó vì sao lại cứu ta?”
“Vì Ngự Thiên thần giáo.”
“Thật sự chỉ là vì Ngự Thiên thần giáo?” Địch Nhân Kiệt dây dưa không ngớt.
“Địch Nhân Kiệt! Ngươi có phiền hay không?!” Vương Nguyên Phương lại động thủ đánh hắn.
“Hảo hảo hảo, không nói.” Địch Nhân Kiệt vừa chạy vừa trốn, cười đến thoải mái.
Năm ấy bên bờ sông hai người cãi cọ đuổi nhau chạy ầm ầm, giờ khác địa điểm, khác thời gian, nhưng cảm giác thì luôn không thay đổi.
Trong cuộc đời này, hai người thực sự có thể không ràng buộc nhau sao?
***
“Ta không thể gặp y.”
Tay Võ Kệ run rẩy, thấp giọng lặp lại, “Ta không thể gặp Tiểu Mai.”
“Đại sư ngươi làm sao vậy? Vừa rồi còn tốt lắm mà, ngươi không phải vì Tiểu Mai mới theo chúng ta lên núi sao?”
“Ta đã cho rằng ta có thể.” Võ Kệ nắm chặt phật châu, “Chính là ta làm không được, ta làm không được.”
“Đại sư ngươi rốt cuộc làm sao vậy?”
Võ Kệ thanh âm đứt quãng, cơ hồ chìm xuống dưới nền đất.
“Ta làm y bị thương… Ta thiếu chút nữa… Giết y…”
Chuyện cũ rõ mồn một trước mắt, máu đỏ, thanh lệ, người mang sắc mặt trắng như tuyết, một kiếm đoạt mạng.
Phật châu chuyển vô số lần, Võ Kệ tự cho là đã có thể đối mặt trần duyên.
Lại không thể.
Nếu hắn nhìn thấy Hạ Tiểu Mai, chỉ có thể nhớ tới hai bàn tay mình tràn đầy huyết tinh, còn có ánh mắt Hạ Tiểu Mai lúc đó.
“Ta có lỗi với y, ta không thể gặp y, ta…”
Đoàn người của Dương Tĩnh đi càng lúc càng xa, Võ Kệ vẫn sững sờ như đóng đinh tại chỗ, lâm vào tự trách không ai quấy nhiễu được. Nhị Bảo lúng túng nhìn về phía Phi Ưng, Phi Ưng cũng không rõ sự tình thế nào. Chỉ có Phương Lan Sinh đang đeo mặt nạ, giận giữ gầm lên: “Các ngươi sao lề mề thế hả?”
“Tiểu thí chủ… Ngươi không hiểu… Năm đó ta…”
“Ta đương nhiên không hiểu! Khi các ngươi gặp nhau ta còn là tiểu hài tử mà! Nhưng mà Tấn Lỗi nói với ta, nếu làm chuyện có lỗi với người khác, chỉ cần thoải mái giải thích với họ. Đại hòa thượng, ngươi đừng dịch dung cho Phi Ưng nữa, làm cho chính ngươi đi! Ngươi phải theo ta lên núi gặp Tiểu Mai!”
Võ Kệ lắc đầu: “Cái này sao có thể được?”
“Sao lại không được! Ngươi thiếu chút nữa giết Tiểu Mai, còn trốn trốn tránh tránh, còn tính là anh hùng hảo hán sao?! Nói cho ngươi biết, ngươi không theo ta đi, ta Phương Lan Sinh sẽ tiêu diệt ngươi! Băm ngươi thành bảy bảy bốn mươi chín khối, đem về cho Tiểu Mai xem!”
“Ôi tiểu thiếu gia ngươi có thể bớt tranh cãi đi…” Nhị Bảo sợ hai người này thật sự đánh nhau, vội vàng khuyên bảo. Võ Kệ lại rốt cục ngẩng đầu nhìn Phương Lan Sinh.
Một gương mặt non nớt, hai mắt trong suốt, linh hồn sạch sẽ thuần khiết.
Cũng như Hạ Tiểu Mai khi sơ ngộ.
Trên đời này, duyên, là không thể tránh.
“Ta đi với ngươi.”
Nhị Bảo nhìn thấy gương mặt võ kệ trong chốc lát biến ảo thành một gương mặt khác.
Vật kỷ niệm mà Tiểu Mai lưu cho hắn, cuối cùng biến thành một bộ phận trên mặt hắn.
Mà vật này, như một chiếc chìa khóa, một lần nữa mở ra cánh cửa duyên phận của hai người.
Vật kia màu xanh lục đậm, chạm trổ tinh tế, chính là một khối ngọc bội, bên trong có một vệt đen như có chứa gì đó, lại không thấy rõ lắm.
“Thanh ti nam ngọc bội!”, Tấn Lỗi cầm lấy vật trong tay Nguyên Phương, “Tại sao lại ở chỗ này?!”
“Ngươi biết cái này sao?”
“Ta biết!”, Tấn Lỗi cẩn thận quan sát ngọc bội kia, xác nhận nó chính là thanh ti nam ngọc bội, “Trước khi ta được giáo chủ thu nhận, ta ở quê nhà đã nhìn thấy thứ này, nếu không phải vì nó, thôn dân cũng sẽ không gặp tai họa ngập đầu…”, nói tới đây, sắc mặt Tấn Lỗi tái nhợt, Tiểu Mai đặt tay lên vai y, nhẹ giọng khuyên giải an ủi: “Chuyện quá khứ, đừng suy nghĩ nhiều.”
Tấn Lỗi gật đầu với Tiểu Mai, nói tiếp: “Ta còn nhớ, lúc ấy một đoàn nhân mã chém giết nhau trong núi, thôn dân có người to gan, đoán bọn hắn gây chiến tất có bảo vật, liền mang theo đao kiếm tiềm phục chờ bọn hắn giết nhau hết khí lực thì xông ra cướp bảo vật về. Bọn họ mang về chính là thanh ti nam ngọc bội này.”
“Lúc ấy lão giả trong thôn nói thứ này đưa tới đao quang huyết ảnh, là điềm xấu, nên kêu thôn dân đem ngọc bội ném xuống sơn cốc, nhưng không bao lâu sau thì có người đến, vì tìm vật này mà giết hại cả thôn.”
Tấn Lỗi tay nắm chặt miếng ngọc bội, “Ta lúc ấy chơi đùa ở phía ngoài thôn, nghe động tĩnh liền trốn đi, lúc ta quay về, trước mắt chỉ còn thây phơi khắp nơi, ta một mình lưu lạc bên ngoài, sau đó giáo chủ nhặt được ta…”
Tiểu Mai vỗ nhẹ tay Tấn Lỗi, cũng không biết là an ủi hay là muốn truyền thêm sức mạnh. Tấn Lỗi cười cười, “Yên tâm đi, ta sẽ không mất lý trí đâu, khi đó ta còn nhỏ tuổi, bảo hộ không được người thân, hiện tại, ta đã có năng lực bảo vệ Ngự Thiên thần giáo, bảo hộ các ngươi, bảo hộ Lan Sinh.”
Sau khi được giáo chủ thu nhận, Tấn Lỗi luôn siêng năng luyện công, y vốn là võ học kỳ tài, lại có bảo vật Bách Thắng đao, trong võ lâm đã là cao thủ không đệ nhất cũng đệ nhị. Nếu lại có người muốn hại người nhà của y, y nhất định huyết tẩy Bách Thắng đao, bảo vệ những người mình yêu thương.
“Ta chỉ là nghi hoặc, thứ này vì sao ở trên người Giả Bảo Ngọc?”
“Thật ra ta đã có chút ý tưởng, chỉ là hiện tại không có chứng cứ, không tiện nói”, Địch Nhân Kiệt chen vào, “Chúng ta nếu đã biết mục tiêu của bọn họ, tất sẽ có cách đối phó. Việc khẩn cấp trước mắt, vẫn là bắt Dương Tĩnh trước, giáp mặt hắn bàn bạc kỹ hơn.”
Nguyên Phương gật đầu, nói với Tiểu Mai: “Tiểu Mai, ngươi đi chuẩn bị một chút, ta cùng với ngươi đi gặp Dương Tĩnh.”
Địch Nhân Kiệt nhảy ra: “Huynh đi ta cũng đi.”
“Hồ nháo, vạn nhất Dương Tĩnh nhận ra ngươi thì phải làm sao?”
“Không được, ta không thể để cho huynh một mình mạo hiểm, ta phải đi theo.”
“Cái gì một mình mạo hiểm, ta rõ ràng là đi cùng Tiểu Mai!”
Địch Nhân Kiệt cùng Vương Nguyên Phương ngươi một câu ta một câu tranh chấp, Tấn Lỗi nghe không vô, kéo Tiểu Mai đến một bên: “Ta cùng với ngươi đi, sự tình liên quan thanh ti nam ngọc bội, ta sợ Lan Sinh sẽ gặp nguy hiểm, ta muốn đi đón Lan Sinh về.”
“Ngươi vẫn là lo lắng Thiếu chủ.” Hạ Tiểu Mai cười chọc, “Nếu lo lắng, đã sớm không nên kêu Phi Ưng đi theo.”
Tấn Lỗi cũng không biện giải, chỉ thúc giục: “Đi nhanh đi.”
Nguyên Phương còn bận lý luận với Địch Nhân Kiệt, Địch Nhân Kiệt nhìn thấy Tiểu Mai đã cùng Tấn Lỗi đi ra ngoài, lúc này mới im miệng cười híp mắt nhìn sau lưng Nguyên Phương, không nói gì nữa. Nguyên Phương cảm thấy kỳ quái, vừa quay đầu lại phát hiện Tả Hữu hộ pháp đều không thấy đâu, chỉ còn Cung Khánh Đông đứng đó, vô cùng buồn chán soi gương chải tóc.
“Người đâu?”
“Đi rồi”, Địch Nhân Kiệt dương dương tự đắc, “Chuyện đối phó Dương Tĩnh để bọn họ làm là được rồi, huynh chạy tới chạy lui làm gì, với lại chúng ta còn phải làm đại sự.”
Vương Nguyên Phương vung tay áo: “Vậy ngươi nói đi, đại sự gì?”
Địch Nhân Kiệt giơ lên hai chi tên lệnh: “Ta mang huynh đi bắn pháo hoa.”
***
Giả lão gia bị Võ Kệ đại sư điểm huyệt, Phi Ưng vác lên vai, vội vàng chạy ra khỏi Giả phủ. Phi Ưng khinh công tốt, Võ Kệ đại sư lại càng xuất thần nhập hóa, Phương Lan Sinh miễn cưỡng cũng có thể đuổi kịp, chỉ có Nhị Bảo không biết võ công, cuối cùng giao cho Võ Kệ mang đi.
Lúc này nếu có người nhìn lên nóc nhà sẽ thấy trên đó vi vu mấy đạo thân ảnh, người đeo mặt nạ trên vai vác Giả lão gia, nhà sư đầu bóng loáng thì vác theo một tiểu thư đồng, trên người còn kẹp theo một lam y tiểu thiếu gia đang tức giận ồn ào: “Ta có thể đuổi kịp! Đừng vác ta! Thả ta xuống!”
Dọc đường đều đi rất nhanh, ra khỏi thành lại quanh quẩn mấy vòng lớn, xác định không ai đi theo, đoàn người mới hướng về phía Ngự Thiên sơn, vừa lúc thấy từ đỉnh núi phát ra hai chi tên lệnh, một đỏ một lam, vút lên tận trời, sáng trong nháy mắt lại tàn lụi đi. Hai chi tên lệnh vừa ra, đại quân dưới chân núi có động tĩnh. Phi Ưng tinh mắt nhìn thấy một người ăn mặc như võ tướng đi ra khỏi trướng, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng, nhìn một hồi mới quay trở vào trong.
Phi Ưng nhỏ giọng: “Không biết trên núi đã xảy ra chuyện gì, tên lệnh này chỉ sợ là tín hiệu liên lạc của bọn chúng, chúng ta nhất định phải nhanh chóng lên núi.”
Phương Lan Sinh nhìn về hướng mình và Nhị Bảo xuống núi lúc nãy, ở đó xuất hiện một đội nhân mã: “Sao đường bị chắn mất rồi?”
“Khi các ngươi xuống núi bị bọn hắn phát hiện, vốn muốn truy kích các ngươi, ta ở phía sau ra tay ngăn trở, bọn hắn đại khái là sợ có người tiếp tục trộm xuống núi, cho nên chắn đường lại.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Phương Lan Sinh giơ tay làm tư thế cắt cổ đích, “Giết?”
“A di đà Phật, tiểu thí chủ tuổi còn trẻ, sao lại kích động như vậy?” Đại sư hỏi Phi Ưng, “Không có đường khác sao?”
“Trên Ngự Thiên sơn có mê hồn trận, đường lên núi có một minh đạo, một ám đạo. Minh đạo có đại quân của Dương Tĩnh canh giữ, ta nghĩ ám đạo chắc cũng có người trông coi. Nếu đi đường khác, ta không nắm chắc mười phần không gặp cạm bẫy.”, Phi Ưng nhìn nhìn Nhị Bảo, lại nhìn Giả lão gia, “Nếu chỉ có một mình ta, có thể. Mang theo bọn hắn, không được.”
Phương Lan Sinh cũng nhíu mày: “Vẫn là giết phứt cho rồi.”
“Giết không được, bọn hắn đông người như vậy, nếu không thể một kích đánh gục, chúng ta một khi bị vây, chỉ sợ dữ nhiều lành ít, Tấn Lỗi nếu biết ta để ngươi mạo hiểm, nhất định không tha cho ta.”
Phương Lan Sinh bĩu môi: “Nếu hắn lo lắng cho ta, sao không tự mình đi theo?”
Phi Ưng nghi hoặc: “Không phải ngươi không cho hắn đi theo sao?”
“Ta không cho hắn theo, hắn sẽ không theo sao? Ta kêu hắn không được coi ta là tiểu hài tử, sao hắn không nghe lời?!” Phương Lan Sinh cũng không biết là tại sao lại nổi giận, mà cái kiểu nói già mồm át lẽ phải này, Phi Ưng thật sự nghe không hiểu.
Võ Kệ đại sư cũng không nói gì, chỉ lấy trong ngực áo ra hai món đồ, Phi Ưng nhận ra liền hỏi: “Đây không phải của Tả hộ pháp sao?”
“Là y cho ta, trước kia chúng ta đánh cuộc, y thua nên phải dạy ta thuật dịch dung”, Võ Kệ cầm hai món đồ kia, trong mắt lại nổi lên nhu tình vô hạn, “Thứ này ta luôn mang theo bên người, chưa bao giờ dùng qua, hiện giờ Tiểu Mai gặp nạn, cũng nên vật quy nguyên chủ. Nhưng ta chỉ có hai cái nên chỉ có thể dịch dung cho hai vị thí chủ thôi. Vậy trước hết để Phi Ưng thí chủ mang Lan Sinh tiểu thí chủ lên núi trước, ta sẽ ở đây theo dõi kỳ biến.”
Phi Ưng gật đầu, lại thấy Võ Kệ cầm hai món nhân bì diện cụ kia đầy lưu luyến, tựa hồ rất không nỡ, liền khuyên nhủ: “Đại sư, người trong Phật môn không phải luôn nói buông bỏ chấp niệm sao? Vốn chỉ là một món đồ, ngươi cần gì phải quá câu nệ?”
“Phật pháp mặc dù cao thâm, người động lòng cũng không phải Phật.” Võ Kệ thở dài, “Ta nếu là hiểu thông, cũng sẽ không tìm đến Tiểu Mai.”
Phương Lan Sinh nhìn hai người, đầu đầy mờ mịt: “Các ngươi đang nói gì ta nghe chả hiểu gì hết. Chúng ta rốt cục có lên núi hay không?”
“Lên”, Võ Kệ hạ quyết tâm, “Ta giúp nhị vị dịch dung, các ngươi giả dạng làm quân sĩ, âm thầm lên núi, nếu có gặp Tiểu Mai, giúp ta nói với y…”
“Không thể!”, Phương Lan Sinh xua tay, “Ta bình sinh ghét nhất là phải làm ống loa cho người khác, ngươi có gì muốn nói với Tiểu Mai thì tự mình gặp mặt nói cho rõ ràng. Miệng người khác không bằng chính miệng mình, đạo lý đó ta còn hiểu, ngươi là đại hòa thượng sao lại nghĩ không ra?”
Đại sư nhìn Phương Lan Sinh, sau nửa ngày lại bật cười: “Tiểu thí chủ tuy còn trẻ tuổi, nói chuyện lại rất có lý.”
“Đó là đương nhiên!” Phương Lan Sinh đắc ý.
Nhị Bảo ở một bên nghĩ thầm, tiểu thiếu gia này nói chuyện có lý chỗ nào, rõ ràng chính là đồ ngốc.
Võ Kệ cải trang cho Lan Sinh, nhìn rất giống mấy tên lính kia. Đang định cải trang cho Phi Ưng, đã thấy hai người xuống núi, tùy tiện vào quân doanh, chỉ chốc lát, Dương Tĩnh từ trong đi ra, hai người kia chỉ về phía sơn đạo hoa tay múa chân một trận, Dương Tĩnh liên tiếp gật đầu, tựa hồ muốn cho đại đội nhân mã đi theo hai người lên núi.
Võ Kệ cả kinh: “Đây là làm sao?”
Phi Ưng cũng một mực xem, lại cảm thấy rất kỳ quái: “Hai người kia tựa hồ tự mình chỉ đường cho Dương Tĩnh, mà đường này chỉ có bảy tám phần đúng, đã có hai ba phần sai, không những không tới được bổn giáo, còn rơi vào cạm bẫy.”
Hai người kia hình như còn nói gì đó, Dương Tĩnh hết gật đầu lại lắc đầu. Gã gọi một người tới, phân phó vài câu, đại đội nhân mã không nhúc nhích, chỉ có khoảng năm mươi người đi theo Dương Tĩnh, đoàn người chậm rãi lên núi.
Phương Lan Sinh bỗng nhiên kêu một tiếng: “A! Là Tấn Lỗi!”
“Cái gì?” Nhị Bảo tả xem hữu xem, “Ở đâu?”
“Là người kia! Người bên trái lông mày dày mặt tròn quay mũi củ tỏi, là Tấn Lỗi!”
“Đừng nói nhảm, Tấn Lỗi thiếu hiệp bộ dạng cũng rất anh vĩ, sao có thể thành như vậy.”
“Ta không nhận lầm đâu! Tư thế và vóc dáng này, trừ hắn ra không có người khác!”, Phương Lan Sinh hất mặt, “Ngươi ngu ngốc! Nhất định là Tiểu Mai dịch dung cho hắn, để hắn xuống đây gạt người!”
Nhị Bảo nhìn Phương Lan Sinh bộ dạng đắc ý tự kỷ một chút, cuối cùng cũng hiểu ra, “Vậy bên cạnh hắn là ai?”
“Hạ Tiểu Mai.”
Võ Kệ nắm chặt phật châu.
“Là Hạ Tiểu Mai.”
Địch Nhân Kiệt ngồi xổm trên một tảng đá lớn, Nguyên Phương đứng bên cạnh nhìn hắn cầm nhánh cây vẽ vẽ cái gì đó trên mặt đất, không nhịn được mở miệng hỏi: “Pháo hoa… à, tên lệnh đã phóng xong rồi, sao còn không đi?”
“Gấp cái gì, nếu về Bích Sơn đường sẽ lại có một đám giáo chúng đứng ngoài cửa vây xem chúng ta, còn không bằng ở đây yên tĩnh”, Địch Nhân Kiệt vẫn không dừng tay, vẽ cái gì xiêu xiêu vẹo vẹo không rõ ràng, “Ta thấy giáo phái của huynh mọi người cũng thiệt kỳ lạ nha, đại địch trước mặt còn có tâm tư đi rình quân sư.”
Nguyên Phương thầm nghĩ, bọn họ có rình ta đâu, rõ ràng là đều tụ tập để xem Địch Nhân Kiệt Địch đại nhân trong truyền thuyết thì có.
“Pháo hoa này tệ quá, thật ngắn ngủi, chờ sau này ta mang huynh đi xem pháo hoa chân chính”, Địch Nhân Kiệt vẽ xong, phủi phủi tay đứng lên, “Nghe nói ở kinh thành có một loại pháo hoa mới, một dãy như sông sáng rực”.
“Cũng chỉ được một thoáng thôi, có cái gì đẹp.”
Địch Nhân Kiệt kéo tay Nguyên Phương, “Lướt qua trong nháy mắt, cũng đã là nhất thế phương hoa của pháo hoa. Mỗi một đóa hoa lửa nở bùng trên trời đêm, chính là cả đời.”
Hắn ngừng một chút, lại tiếp, “Như vậy ta với huynh, đã đi qua rất nhiều cuộc đời.”
Địch Nhân Kiệt mặt không đỏ tim không loạn nói nên lời tâm tình, nhưng Nguyên Phương thì đã quẫn bách đến mặt đỏ bừng, vội vàng rút tay ra, cúi đầu nhìn hình vẽ trên mặt đất, “Ngươi vẽ cái gì vậy?”
“Thanh ti nam ngọc bội. Ta vẽ không giống lắm”, Địch Nhân Kiệt lấy ra một thứ, chính là thanh ti nam ngọc bội. Nguyên Phương kinh ngạc, “Không phải ở chỗ Tấn Lỗi sao? Sao giờ lại ở trong tay ngươi?”
“Tấn Lỗi thiếu hiệp một lòng lo lắng cho Thiếu chủ của mấy huynh, ta tiện tay cầm hắn cũng không phát hiện”, Địch Nhân Kiệt dương dương tự đắc cười.
“Nhìn ngươi cũng là người có học, sao lại hành động như trộm đạo vậy?”
“Ta cũng là vì điều tra rõ chân tướng, không thể tính là trộm đạo. Hơn nữa, hạ cửu lưu cũng có chỗ tốt, cũng là môn học vấn.” Địch Nhân Kiệt nháy mắt ra hiệu, “Có muốn ta dạy huynh vài chiêu không?”
Vương Nguyên Phương đẩy hắn: “Mau cách ta xa một chút.”
Địch Nhân Kiệt đứng bất động, mặc cho Nguyên Phương đẩy kiểu nào cũng không đi: “Cây quạt của huynh bị chặt đứt rồi, thật đáng tiếc.”
“Chỉ là một món đồ thôi, làm cái khác là được, có gì đáng tiếc?”
“Trên đó có thơ ta viết cho huynh, đương nhiên đáng tiếc”, Địch Nhân Kiệt yên lặng sờ sờ đoạn chiết phiến mà mình đã lén giấu đi, “Ta vì người mà tới”, trên mặt quạt viết như vậy, dù sao cũng vì huynh cứu ta nên quạt mới bị chém đứt.”
Địch Nhân Kiệt cứ nhìn Nguyên Phương chằm chằm, cậu khó chịu nghiêng đầu tránh đi. Nhưng Địch Nhân Kiệt cố tình không cho cậu trốn, “Ôi, giờ ta mới nhớ nha, huynh lúc đó vì sao lại cứu ta?”
“Vì Ngự Thiên thần giáo.”
“Thật sự chỉ là vì Ngự Thiên thần giáo?” Địch Nhân Kiệt dây dưa không ngớt.
“Địch Nhân Kiệt! Ngươi có phiền hay không?!” Vương Nguyên Phương lại động thủ đánh hắn.
“Hảo hảo hảo, không nói.” Địch Nhân Kiệt vừa chạy vừa trốn, cười đến thoải mái.
Năm ấy bên bờ sông hai người cãi cọ đuổi nhau chạy ầm ầm, giờ khác địa điểm, khác thời gian, nhưng cảm giác thì luôn không thay đổi.
Trong cuộc đời này, hai người thực sự có thể không ràng buộc nhau sao?
***
“Ta không thể gặp y.”
Tay Võ Kệ run rẩy, thấp giọng lặp lại, “Ta không thể gặp Tiểu Mai.”
“Đại sư ngươi làm sao vậy? Vừa rồi còn tốt lắm mà, ngươi không phải vì Tiểu Mai mới theo chúng ta lên núi sao?”
“Ta đã cho rằng ta có thể.” Võ Kệ nắm chặt phật châu, “Chính là ta làm không được, ta làm không được.”
“Đại sư ngươi rốt cuộc làm sao vậy?”
Võ Kệ thanh âm đứt quãng, cơ hồ chìm xuống dưới nền đất.
“Ta làm y bị thương… Ta thiếu chút nữa… Giết y…”
Chuyện cũ rõ mồn một trước mắt, máu đỏ, thanh lệ, người mang sắc mặt trắng như tuyết, một kiếm đoạt mạng.
Phật châu chuyển vô số lần, Võ Kệ tự cho là đã có thể đối mặt trần duyên.
Lại không thể.
Nếu hắn nhìn thấy Hạ Tiểu Mai, chỉ có thể nhớ tới hai bàn tay mình tràn đầy huyết tinh, còn có ánh mắt Hạ Tiểu Mai lúc đó.
“Ta có lỗi với y, ta không thể gặp y, ta…”
Đoàn người của Dương Tĩnh đi càng lúc càng xa, Võ Kệ vẫn sững sờ như đóng đinh tại chỗ, lâm vào tự trách không ai quấy nhiễu được. Nhị Bảo lúng túng nhìn về phía Phi Ưng, Phi Ưng cũng không rõ sự tình thế nào. Chỉ có Phương Lan Sinh đang đeo mặt nạ, giận giữ gầm lên: “Các ngươi sao lề mề thế hả?”
“Tiểu thí chủ… Ngươi không hiểu… Năm đó ta…”
“Ta đương nhiên không hiểu! Khi các ngươi gặp nhau ta còn là tiểu hài tử mà! Nhưng mà Tấn Lỗi nói với ta, nếu làm chuyện có lỗi với người khác, chỉ cần thoải mái giải thích với họ. Đại hòa thượng, ngươi đừng dịch dung cho Phi Ưng nữa, làm cho chính ngươi đi! Ngươi phải theo ta lên núi gặp Tiểu Mai!”
Võ Kệ lắc đầu: “Cái này sao có thể được?”
“Sao lại không được! Ngươi thiếu chút nữa giết Tiểu Mai, còn trốn trốn tránh tránh, còn tính là anh hùng hảo hán sao?! Nói cho ngươi biết, ngươi không theo ta đi, ta Phương Lan Sinh sẽ tiêu diệt ngươi! Băm ngươi thành bảy bảy bốn mươi chín khối, đem về cho Tiểu Mai xem!”
“Ôi tiểu thiếu gia ngươi có thể bớt tranh cãi đi…” Nhị Bảo sợ hai người này thật sự đánh nhau, vội vàng khuyên bảo. Võ Kệ lại rốt cục ngẩng đầu nhìn Phương Lan Sinh.
Một gương mặt non nớt, hai mắt trong suốt, linh hồn sạch sẽ thuần khiết.
Cũng như Hạ Tiểu Mai khi sơ ngộ.
Trên đời này, duyên, là không thể tránh.
“Ta đi với ngươi.”
Nhị Bảo nhìn thấy gương mặt võ kệ trong chốc lát biến ảo thành một gương mặt khác.
Vật kỷ niệm mà Tiểu Mai lưu cho hắn, cuối cùng biến thành một bộ phận trên mặt hắn.
Mà vật này, như một chiếc chìa khóa, một lần nữa mở ra cánh cửa duyên phận của hai người.
Tác giả :
Đường Quân