Ma Đế Truyền Kỳ
Chương 279: Hồi ức
Thân là tu sĩ, Trần Thuận không thể nào không biết giá trị của Đại Diễn kiếm quyết này được, nhưng hắn cứ muốn lấy ra đấu giá, hơn nữa đối mặt với một tu sĩ Thần Hải Cảnh trung kỳ như ông ta vẫn rất là bình tĩnh, thái độ như ngang hàng với nhau.
Hoàn toàn khác với thái độ cung kính của những tu sĩ Luyện Khí, thậm chí là Thông Thần Cảnh khác khi nhìn thấy ông ta.
Xem ra, Trần Thuận không hề sợ Mạc Đông Thâm chút nào.
Rốt cuộc người này là ai?
Hoa Vinh hơi kinh hãi!
Lai lịch chắc chắn không nhỏ!
“Cậu bạn nhỏ là muốn bán đấu giá kiếm quyết này ư?”
Hoa Vinh hỏi.
“Đúng thế”.
Trần Thuận gật đầu.
“Nếu bây giờ bán đấu giá giữa chừng, hiệu quả và giá trị không thể bằng sau khi tuyên truyền được, đến lúc đó thậm chí còn có thể hấp dẫn được sự tranh giành của cả năm vực trong tiên giới, cậu vẫn muốn bán đấu giá vào lúc này ư?”
Hoa Vinh lại hỏi.
“Không phải trong lòng trưởng lão đã có quyết định rồi sao?” Trần Thuận cười nhạt nói: “Chỉ cần giá cả thích hợp, là đấu giá cho các tu sĩ khác hay bán cho Thiên Diệu thì có khác nhau đâu!”
Sắc mặt Hoa Vinh hơi thay đổi.
Người này vậy mà biết ông ta đang nghĩ gì.
Nhưng Hoa Vinh cũng không phải người hay đắn đo, bèn nói: “Năm triệu linh thạch hạ phẩm, hội đấu giá Thiên Diệu của tôi sẽ mua lại kiếm quyết trong tay cậu, thế nào?”
Tàn quyển của Đại Diễn kiếm quyết này tuyệt đối có thể trở thành vốn lập tông môn, tạo ra một thế lực vô cùng lớn!
Năm triệu linh thạch hạ phẩm thật sự chỉ là một con số!
Chỉ cần tuyên truyền một phen, tương lai giá thành giao chắc chắn có thể cao hơn con số này.
Huống hồ nếu do hội đấu giá Thiên Diệu của bọn họ mua lại, kiếm được lợi nhuận ở giữa rồi, cả Đại Diễn kiếm quyết cũng sẽ là của hội đấu giá Thiên Diệu.
Hội đấu giá Thiên Diệu cũng vì thế mà có được một công pháp thiên cấp.
Giá trị vượt xa năm triệu linh thạch hạ phẩm.
Nhưng Trần Thuận nghe vậy lại lắc đầu: “24 tỷ !”
Hoa Vinh ngẫm nghĩ: “Được, cứ theo ý cậu, 24 tỷ!”
“Nhưng 24 tỷ cũng không phải con số nhỏ, cậu phải đợi một lát!”
Trần Thuận gật đầu.
Hai bên bàn bạc thành công!
Hoa Vinh mang theo Đại Diễn kiếm quyết rời đi.
…
…
Trên tầng cao nhất của hội đấu giá Thiên Diệu!
Có mấy ông lão đang ngồi với nhau.
“Điều tra xem rốt cuộc cậu ta có thân phận gì?”
Ông lão mặc áo dài nhìn ngọc giản có khắc Đại Diễn kiếm quyết trong tay, một lát sau nặng nề nói.
Hoa Vinh vừa giao dịch với Trần Thuận khi nãy lập tức trả lời: “Đã phái người đi thăm dò rồi!”
“Đại Diễn kiếm quyết này chưa từng xuất hiện ở Tiên giới, từng nghe nói có một công pháp như vậy, tuy cậu ta nói là tàn khuyết, nhưng chưa hẳn thật sự là một công pháp không trọn vẹn, nếu…”
Ông lão mặc áo dài ung dung nói.
Còn chưa hết câu, mấy ông lão khác đã hiểu ý lão ta.
Người bình thường không có tội, nhưng vì mang đồ quý nên phải chịu tội!
Nếu Trần Thuận dám lấy công pháp thiên cấp ra mà không có thế lực lớn mạnh gì sau lưng thì đừng trách bọn họ ra tay.
Dẫu sao Đại Diễn kiếm quyết thật sự chỉ có một phiên bản không đầy đủ thế này, nói một cách khác Trần Thuận đưa ra có hoàn chỉnh hay không, không ai biết được.
Nếu có thể, đương nhiên cần có một đáp án khẳng định mới được.
…
…
Sau khi Hoa Vinh mang ngọc giản rời đi, không bao lâu lại tự mình đưa một chiếc nhẫn trữ vật đến.
Trong nhẫn là 24 tỷ linh thạch hạ phẩm.
Đây là xoay sở trong lúc cấp bách.
Cũng có thể nói có hơi khiến hội đấu giá Thiên Diệu thương gân động cốt.
Sau khi đưa cho Trần Thuận, tán gẫu mấy câu, Hoa Vinh lại rời đi, dù sao buổi đấu giá vẫn còn chưa kết thúc, Trần Thuận còn muốn tiếp tục tham gia quá trình tiếp theo.
Rời khỏi phòng bao rồi, Hoa Vinh lại nhìn vào tromg một cái.
“Có thế lấy đi 24 tỷ linh thạch này không thì phải xem bối cảnh và thực lực của cậu lớn đến mức nào rồi!”
Hoa Vinh thầm nghĩ.
Mà Trần Thuận trong phòng bao cũng nhìn ra ngoài một cái.
Như nhìn xuyên qua phòng bao, nhìn thấy Hoa Vinh, cũng nhìn thấy vẻ mặt và suy nghĩ của ông ta vậy.
Trần Thuận cười khẩy.
“Nếu biết điều, Đại Diễn kiếm quyết này sẽ là cơ duyên của hội đấu giá Thiên Diệu các người, nếu không biết điều, đó sẽ là tai hoạ ngập đầu!”
Trần Thuận cười mỉa mai lắc đầu.
Sau đó lại nhìn xuống bục đấu giá dưới lầu một.
Sau khi Trần Thuận lấy được Thổ Tinh Chi Hoả, Lam Băng lại lấy ra mấy món đấu giá, cũng tạo nên chấn động không nhỏ.
Giá chốt cũng đều nằm trong phạm vi mấy trăm triệu linh thạch hạ phẩm.
Nhưng đều không có tác dụng quá lớn với Trần Thuận, cũng không khiến hắn thấy hứng thú.
Một lác sau.
Lam Băng ở lầu một có hơi hưng phấn.
“Tiếp theo đây sẽ đấu giá một pháp bảo cao cấp bậc bốn, Thần Lũ Tiên Y!”
“Thần Lũ Tiên Y là một bộ chiến giáp được làm từ sợi tơ thần, lông khổng tước, vảy phượng lửa, vừa có thể chống lại đòn tấn công của chân nguyên và binh khí, vừa có tác dụng nhất định với các đòn tấn công thần niệm, có tác dụng bảo vệ, chiến giáp nguyên vẹn có thể ngăn cản một đòn của cao thủ Nguyên Thần Cảnh, là pháp bảo phòng ngự cao cấp nhất của Tiên giới”.
“Ngoài ra nếu tu sĩ nữ mặc Thần Lũ Thiên Y vào còn có thể tạo ra dáng người hoàn mỹ, để lộ vẻ đẹp nữ tính!”
“Giá khởi điểm là 3 tỷ linh thạch hạ phẩm, mỗi lần tăng giá không được ít hơn 30 triệu linh thạch hạ phẩm!”
Lam Băng hơi kích động nói.
Bộ Thần Lũ Thiên Y này khiến cô ta vô cùng kích động.
Theo giới thiệu của Lam Băng, hội đấu giá bắt đầu bàn tán xôn xao.
Tuy không ít nữ tu đều thấy động lòng về việc tạo ra vóc dáng hoàn mỹ theo như lời Lam Băng nói, nhưng các nam tu đều không có hứng thú với chuyện này.
Cái mọi người quan tâm là việc vừa có thể chống lại đòn tấn công của chân nguyên và binh khí, vừa có tác dụng nhất định với các đòn tấn công thần niệm, có tác dụng bảo vệ theo lời Lam Băng nói.
Quan trọng nhất là cả đòn tấn công của cao thủ Nguyên Thần Cảnh cũng có thể ngăn cản được.
Việc này chứng tỏ điều gì, chứng tỏ là dù đối mặt với Nguyên Thần Cảnh cũng sẽ không bị giết chết trong nháy mắt.
Dù có thể ngăn cản một giây cũng đủ để mọi người thấy động lòng rồi.
“Thật sự có thể ngăn cản đòn tấn công của Nguyên Thần Cảnh sao?”
Lập tức có người nghi ngờ hỏi.
Lam Băng vẫn tươi cười như trước, trả lời với giọng nói trong trẻo: “Đúng thế, nếu đã lấy ra đấu giá, đương nhiên hội đấu giá Thiên Diệu chúng tôi đã từng tiến hành thí nghiệm, đối mặt với tiền bối Nguyên Thần Cảnh cấp cao chưa chắc có tác dụng, nhưng với Nguyên Thần Cảnh sơ kỳ, Thần Lũ Thiên Y thật sự có thể phòng ngự!”
Độ uy tín của hội đấu giá Thiên Diệu vẫn rất cao.
Nếu Lam Băng đã nói thế thì chắc chắn là thật.
Nếu không, chẳng phải hội đấu giá Thiên Diệu tự đập bảng hiệu của mình sao.
Lam Băng vừa nói xong, lập tức có một nữ tu Thông Thần Cảnh đỉnh phong cất tiếng: “Ba tỷ ba trăm triệu!”
Sau đó nhanh chóng có người trả lên: “Ba tỷ sáu trăm triệu!”
“Ba tỷ bảy trăm năm mươi triệu
“Bốn tỷ lẻ năm mươi triệu!”
…
Giá cả không ngừng tăng lên.
Vật quý như Thần Lũ Tiên Y, có thể phòng ngự một đòn của cao thủ Nguyên Thần Cảnh, có tác dụng rất lớn với các cao thủ dưới Nguyên Thần Cảnh.
Chỉ cần dùng được, gần như có thể nói là nhiều thêm một mạng.
Dù Thần Lũ Tiên Y vốn là pháp bảo chiến giáp tạo ra vì nữ tu, nhưng vẫn hấp dẫn không ít nam tu đi tranh giành!
Nhìn thấy Thần Lũ Tiên Y, Trần Thuận không khỏi nhớ đến “Thần Liên Vũ Y” mình đưa cho ma nữ kia.
Kiếp trước Trần Thuận ở ma giới rình coi ma nữ kia tắm rửa, sau khi bị phát hiện đã bị đuổi giết suốt mấy năm, chạy trốn tới mấy hành tinh mới tránh được một kiếp.
Không chỉ vì Trần Thuận mạnh, mà còn vì hắn đã trả giá vì chuyện này.
Lấy một pháp bảo tối cao “Thần Liên Vũ Y” mới có thể giảm bớt lửa giận của ma nữ kia.
Nếu không dù Trần Thuận tin rằng mình có thể chạy mãi, không bị ma nữ giết chết, thì cũng không chịu được chuyện bị đuổi giết mãi thế được.
Lúc đó tu vi của Trần Thuận kém hơn ma nữ một bậc, đánh cũng đánh không lại, chỉ có thể chạy trốn.
“Không biết bây giờ cô ấy thế nào rồi?”
Nhớ đến chuyện cũ, Trần Thuận lắc đầu cười khổ.
Sau đó, ánh mắt trở nên vô cùng kiên định.
Như nhìn xuyên qua hội đấu giá Thiên Diệu, nhìn xuyên qua Chân giới Duy Nhất thấy được Ma giới trong vũ trụ to lớn, thấy được ma nữ kia vậy.
Ma giới.
Ta sẽ trở về nhanh thôi.
Trần Thuận thầm nghĩ.