Ma Đế Truyền Kỳ
Chương 277: Bị mất mặt
“Lần đấu giá tiếp theo vẫn là loại hỏa của thổ tinh chi hỏa !”
Trong bàn tay ngọc mảnh mai của Lam Băng xuất hiện một hộp ngọc.
“Thổ tinh chi hỏa , như mọi người đã biết, nó có tác dụng đối với linh căn hệ hỏa , công pháp hệ hỏa , linh căn hệ thổ, công pháp hệ thổ, và thầy luyện đan, thầy luyện binh…”
Lam Băng lại giới thiệu lần nữa.
Lần này, toàn bộ hội đấu giá lại lần nữa sôi trào hẳn lên.
Nhìn thấy không khí sôi trào như vậy, Lam Băng cảm thấy rất kích động, cũng không vòng vo nữa nói: “Giá ban đầu, một trăm năm mươi triệu linh thạch hạ phẩm, mỗi lần tăng giá đều không thể ít hơn dưới ba triệu linh thạch hạ phẩm!”
Khi Lam Băng vừa nói xong, đột nhiên có người lên tiếng: “Hai trăm triệu!”
Ồ!
Trong buổi đấu giá, không ít người hít một hơi lạnh.
Trực tiếp tăng lên năm mươi triệu.
Nhưng vẫn có nhiều người vẫn rất bình tĩnh!
Rõ ràng, đây chỉ là sự khởi đầu.
Thổ tinh chi hỏa là một loại hỏa khí của ngũ hành, cực kỳ quý hiếm, giá trị cũng rất cao.
Trong buổi đấu giá hôm nay, rất nhiều người đã đến vì thổ tinh chi hỏa .
“Hai trăm lẻ năm triệu!”
“Hai trăm lẻ tám triệu!”
“Hai trăm mười triệu.”
“Hai trăm mười lăm triệu!”
“Hai trăm mười bảy triệu!”
…
…
Báo giá, từng cái từng cái tăng lên.
Nhìn thấy vậy, Trần Thuận nói thẳng: “Ba trăm triệu!”
Đột nhiên, cả hội trường đều im lặng.
Tuy nhiên, sự im lặng này chỉ duy trì một thời gian ngắn.
Sau một thời gian, cả hội trường bỗng sôi trào trở lại.
“Ai vậy, tăng giá lên cao như vậy!”
“Không phải là người ở trong phòng bao tầng hai sao? Cái này còn lâu chúng ta mới so sánh được!”
“Giá đã tăng gấp đôi!”
Nhiều người ở đại sảnh tầng một thấp giọng bàn luận.
Trong giọng nói, có sự hâm mộ.
Cũng có sự ghen tị.
Trần Thuận ngược lại rất bình thản.
Hoả thổ tinh này, hắn nhất định phải có được.
Hơn nữa rất rõ ràng, giá thấp thì chắc chắn sẽ không lấy được.
Cần gì phải ở đây lằng nhằng, việc tăng giá một nghìn hai nghìn là quá lãng phí thời gian.
Hơn nữa, Trần Thuận chắc chắn 100% rằng ba trăm triệu vẫn chỉ là điểm khởi đầu.
Đưa những người không có khả năng cho ra ngoài.
Chỉ những người có sức mạnh mới sẽ cạnh tranh trên ba trăm triệu.
Dẫu sao, hầu hết những người ra giá lúc nãy cũng không phải là từ người trong phòng bao.
Qủa nhiên, dự đoán của Trần Thuận không sai.
Sau khi Trần Thuận hét giá ba trăm triệu.
Trong một phòng bao trên tầng ba, đột nhiên có người nói: “Ba trăm ba mươi triệu!”
“Ba trăm sáu mươi triệu!”
Lại một phòng bao khác ở tầng hai lần nữa có người ra giá.
“Ba trăm chín mươi triệu!”
Nhất thời lại có người tăng giá!
“Bốn trăm hai mươi triệu!”
“Bốn trăm năm mươi triệu!”
Giá không ngừng được tăng lên!
Các tu sĩ trong đại sảnh tầng một, lúc này đều im bặt.
Mức giá này vượt xa khả năng của họ.
Lam Băng cũng vui mừng khôn xiết khi thấy điều này.
Xem ra, giá chốt của thổ tinh chi hỏa sẽ còn cao hơn.
Trần Thuận lúc này cũng bình thản nói: “Bốn trăm tám mươi triệu!”
Ở phòng bao đối diện với Trần Thuận, sau khi nghe thấy vậy, sau một lúc im lặng, giá lại tăng lên: “Năm trăm triệu!”
Trần Thuận không chút do dự: “Sáu trăm triệu!”
Đột nhiên, mọi người đều chấn động!
Có thể nói mức giá này đã vượt quá xa sự mong đợi của mọi người.
Những người vốn dĩ muốn tham gia tranh đoạt, chỉ có thể thối lui ở mức giá sáu trăm triệu!
Tuy nhiên, phòng bao đối diện với Trần Thuận lại tiếp tục tăng giá: “Sáu trăm ba mươi triệu!”
“Bảy trăm năm mươi triệu!”
Trần Thuận tiếp tục tăng giá!
Linh thạch trên người hắn nếu cộng lại thật ra cũng tầm bảy trăm năm mươi triệu.
Tuy nhiên, Trần Thuận không hề hoảng loạn.
“Bảy trăm tám mươi triệu!”
Đột nhiên, người ngồi trong phòng bao đối diện Trần Thuận lại lên tiếng.
Sau khi báo giá, lại bổ sung thêm một câu: “Tôi là Mạc Đông Thâm của hội thương mại Thân Khang!”
Vốn dĩ, ngoài Trần Thuận và anh ta, còn có vài người muốn tiếp tục cạnh tranh một chút, nhưng nghe xong câu nói đó, nhất thời, chỉ đành phải lùi bước.
Cái tên Mạc Đông Thâm, thành phố Đông Thánh, cả những người của Đông vực đều là tên tuổi vang dội.
Có thù tất báo!
Lòng dạ hẹp hòi!
Không coi ai ra gì!
Mấu chốt là Mạc Đông Thâm, với xuất thân thâm hậu, là cậu cả và là người thừa kế đầu tiên của hội thương mại Thân Khang.
Ngoài ra, tài năng của bản thân Mạc Đông Thâm cũng không tồi.
Ngoại trừ tính cách, nhân phẩm không ra gì, thì những thứ khác, thật sự không thể chê được.
Tương tự, toàn bộ Đông Vực, ngoài một ít thế lực ra, cũng không có mấy người có thể khiêu khích anh ta.
Mà sau khi báo giá xong, anh ta lại công khai thân phận của mình, đó cũng là điều dễ hiểu.
Uy hiếp!
Nếu ai dám tăng giá để cạnh tranh với anh ta, đó chính là đắc tội anh ta!
Nữ tu trên đài đấu giá, người chủ trì Lam Băng, sắc mặt có chút thay đổi sau khi nghe lời này.
Thành thật mà nói, cái giá bảy trăm tám mươi triệu cho thổ tinh chi hỏa đã vượt quá dự tính của họ tại cuộc đấu giá Thiên Diệu rồi.
Cô ta rất vừa lòng.
Tuy nhiên, xét theo tình hình hiện tại, mức giá này rất có thể tiếp tục tăng.
Thậm chí việc phá vỡ mốc chính một tỷ không phải là không thể.
Tuy nhiên, hiện tại, sau khi Mạc Đông Thâm tự công khai thân phận của mình, ai còn dám cạnh tranh với anh ta nữa?
Nhưng mà, cho dù Lam Băng khó chịu, thì cũng không nói được gì.
Dù sao, Mạc Đông Thâm chỉ là tự công khai thân phận của mình, cũng không có uy hiếp rõ ràng ai!
Cũng không tính là vi phạm!
Trần Thuận nghe thấy phòng bao đối diện lại là Mạc Đông Thâm.
Thì nở một nụ cười kì quái.
Thế mà lại là anh ta.
Khi đó, Trần Thuận vừa đến thành phố Đông Thánh và bảo anh ta phải nhường đường.
Trần Thuận đương nhiên biết thân phận của Mạc Đông Thâm và những việc làm của anh ta, Long Tiềm cũng đã kể cho hắn nghe.
Nếu đổi thành người khác, có lẽ thật sự không dám cạnh tranh cùng Mạc Đông Thâm.
Nhưng.
Trần Thuận là ai chứ?
Sao lại để ý đến uy hiếp của anh ta chứ!
Chẳng qua, trên người Trần Thuận cũng không có nhiều linh thạch như vậy.
“Phải kiếm chút linh thạch mới đấu lại!”
Trần Thuận thầm nói.
Sau đó, bóp nát ngọc phù trên bàn.
Chưa đến mấy giây sau, hai người Thu Thủy Thu Nguyệt đã đi đến.
“Cậu Trần, có gì cần dặn dò?”
Hai người nũng nịu hỏi.
Hai người họ đang tận tâm phục vụ trong phòng bao của Trần Thuận.
“Gọi quản lý của các người đến đây!”
Trần Thuận nói.
Đôi mắt của Thu Thủy, Thu Nguyệt tối sầm lại, nghĩ rằng Trần Thuận gọi hai người họ vào, muốn thư giãn một chút, muốn làm chuyện gì đó.
Bọn họ cũng biết Trần Thuận đang đấu giá.
Trong mắt cả hai, Trần Thuận rất có thể là người giàu có không thua kém gì Mạc Đông Thâm.
Ra tay vô cùng hào phóng.
Nếu như thực sự có hứng thú với hai người họ.
Bọn họ sử dụng những thủ đoạn mà bản thân đã học được, không hẳn là không thể làm cho Trần Thuận mang hai người họ ra khỏi đây, khi về nhà, cũng không hy vọng làm vợ cả của hắn, làm vợ lẽ gì đó cũng tốt hơn nhiều.
Dù sao, nếu như ngày nào đó mà những kẻ tu sĩ hung hãn tàn bạo hoặc ngoại hình xấu xí, hội đấu giá Thiên Diệu bảo bọn họ đi hầu hạ thì bọn họ cũng đành phải đi.
Đã có tiền lệ của các chị em bị tra tấn hành hạ đến không muốn sống.
Chỉ cần đưa ra một mức giá vừa đủ, cuộc đấu giá sẽ không quan tâm đến cảm xúc của những tu sĩ thấp hèn bồi dưỡng để mua vui cho người ta như bọn họ, đây chính là hiện thực tàn khốc.
Nhưng mà, hai người Thu Thủy, Thu Nguyệt tuy rằng thất vọng, nhưng cũng không dám chậm trễ.
Ngay lập tức, cho gọi cho người quản lý đã đưa Trần Thuận vào trước đó.
“Xin hỏi cậu Trần có chuyện gì không?”
Quản lý vừa đến đã lập tức hỏi.
Thái độ tốt hơn so với trước đó.
Qua cuộc đấu giá này có thể thấy được Trần Thuật là người giàu có, đương nhiên ông ta phải để vào trong mắt.
“Hiện tại, tôi có thể tạm thời gửi cho các người một vật phẩm đấu giá giúp tôi đấu giá được không?”
Trần Thuận hỏi.
“Việc này…” Quản lý hơi do dự.
Sau đó, ông ta nói: “Bình thường là không có tiền lệ như vậy. Danh sách đấu giá đã được ấn định từ lâu, nếu cậu Trần có đồ gì muốn đấu giá, thì có thể được đưa vào cuộc đấu giá tiếp theo.
Tuy nhiên, nếu nó là một vật phẩm đặc biệt hiếm có, thì ngược lại có thể thực hiện!”
“Một quyển công pháp Thiên cấp không trọn vẹn thì sao?”
Trần Thuận bình thản nói.
Cái gì?
Nghe vậy, quản lý trừng lớn hai mắt.
Công pháp, đó là vật phẩm có thể phân đẳng cấp sao.
Các bài công pháp được lưu truyền trong tiên giới được chia thành bốn cấp.
Thiên cấp mạnh nhất.
Nghe nói, trên thiên cấp còn có công pháp Thánh cấp và công pháp Thần cấp.
Chẳng qua đó cũng chỉ là truyền thuyết.
Tiên giới vẫn chưa bao giờ thấy.
Toàn bộ Tiên giới đều là công pháp Thiên cấp, nhưng cũng vô cùng ít ỏi.
Chỉ có một số thế lực môn phái đứng hàng đầu trong toàn bộ Tiên giới, chẳng hạn như thế lực Tông Môn, mới sở hữu công pháp Thiên cấp.
“Thiên cấp?”
Quản lý hơi do dự hỏi lại.
“Đúng vậy, mức độ trọn vẹn khoảng 40%, là một phiên bản không hoàn chỉnh của một công pháp Thiên cấp!”
Trần Thuận lại bình thản nói.
Hơi thở quản lý đột nhiên nóng như lửa: “Mức độ gìn giữ bốn mươi phần trăm, có thể so với công pháp Địa cấp cao cấp.”
“Cậu Trần, tôi đề nghị cậu, lưu lại công pháp Thiên cấp này cho buổi đấu giá lần sau, chúng ta mới phát huy hết ưu thế cuả nó, đến lúc đó, sẽ có rất nhiều người đến vì công pháp này, lợi nhuận sẽ cao hơn nhiều so với bây giờ.”
Với tư cách là người quản lý của Thiên Diệu, rõ ràng ông ta biết cách điều hành để đạt được lợi ích tối đa.
Trần Thuận lắc đầu: “Không cần, đấu giá lần này đi!”
“Được rồi, cậu Trần, chờ một chút, tôi sẽ báo cáo lên trên!” Nhìn thấy Trần Thuận đã có quyết định, quản lý nói ngay lập tức.
Sau đó, biến mất ở trong phòng bao.
Trên mặt Trần Thuận thoáng hiện lên một nụ cười.
Hắn chắc chắn rằng hội đấu giá Thiên Diệu sẽ không đồng ý tạm thời thêm vào.
Nhưng cũng sẽ không cự tuyệt hắn.
Tóm lại, mục đích của Trần Thuật có thể đạt được.
Trần Thuật cũng không nghĩ nhiều nữa.
Thay vào đó, anh ta nhìn vào đài đấu giá ở tầng một.
Lúc này, nữ tu sĩ Lam Băng trên đài đấu giá đang đánh một cái búa nhỏ.
“Phẩm Linh Thạch bảy trăm tám mươi triệu, lần hai!”
Theo tiếng búa gõ, Lam Băng cũng bất đắc dĩ nói.
Trong lòng hơi oán giận đối với Mạc Đông Thâm.
Cô ta thật sự mong đợi có thể đạt đến một tỷ.
Lúc này, trong phòng bao đối diện với Trần Thuận, Mạc Đông Thâm mặc một chiếc áo choàng sang trọng, trong tay đang ôm một cô gái xinh đẹp và hở hang, bên cạnh anh ta, một nữ tu sĩ ăn mặc hở hang dưới yêu cầu của anh ta, ngón tay ngọc vội vàng cầm một trái linh quả đút vào miệng anh ta.
“Muốn tranh với tôi sao? Còn không nhìn trong gương xem ngươi là cái gì!”
Nghe thấy giọng nói của Lam Băng, Mạc Đông Thâm liếc nhìn phòng bao đối diện của Trần Thuận, mắng chửi.
Bên trong phòng bao còn có một ông cụ mặc áo choàng giản dị đang đứng, như thể ông ta không nghe thấy gì, không nhìn thấy gì!
“Đương nhiên rồi, cũng không xem Mạc Đông Thâm là ai, dám cạnh tranh với ngài!”
“Đúng vậy, uy danh của cậu Mạc không ai không biết. Người đối diện kia trước đó rất kiêu ngạo, không ngừng tăng giá. Nhưng khi nghe thấy tên của cậu Mạc còn không phải thối lui sao!”
Hai nữ tu sĩ bên cạnh Mạc Đông Thâm nũng nịu nói.
Lúc này, trên đài đấu giá tầng một, giọng nói của Lam Băng lại vang lên.
“Bảy trăm tám mươi triệu, lần thứ …”
Nghe vậy, nhìn thấy người kia thật sự sợ mình, cũng không tăng giá nữa.
Mạc Đông Thâm hừ lạnh một tiếng: “Xem như anh ta biết điều!”
Tuy nhiên, ngay khi lời nói “lần thứ” của Lam Băng vừa nói, nhưng từ “ba” vẫn chưa được nói ra.
Thì phòng bao phía đối diện lại đột ngột vang lên một giọng nói.
“Bảy trăm tám mươi mốt triệu!”
Giọng nói vang lên, nhất thời cả hội trường đều im lặng.
Còn Mạc Đông Thâm, người vừa nói “xem như anh ta biết điều”, sắc mặt lập tức ngưng trệ.
Sau đó là ảm đạm đến cực điểm.
Bị mất mặt rồi!