Ma Đế Truyền Kỳ
Chương 13: Chủ nhân
“Ngươi là Quỷ hợp hoan đúng không, ngươi mà cũng xứng với cái từ quỷ này à? Hôm nay, ta phải cho ngươi biết, thế nào mới là quỷ thật sự!”
Lúc này, trên người Trần Thuận tỏa ra tà khí ngợp trời.
Ngụy Vô Tâm nhìn Trần Thuận, dường như thứ nhìn thấy không phải là người, mà là một đại ma đầu tuyệt thế.
Y cảm nhận được nguy cơ to lớn, lập tức muốn trốn chạy.
Nhưng mà, tay của y như bị cố định lại, bị Trần Thuận bóp chặt, không thể cử động.
“Chín bí mật của Ma Đế, bí mật đầu tiên, nuốt sống!”
Trần Thuận chậm rãi nói vài chữ.
Sau khi nghe thấy hai chữ ‘nuốt sống’, toàn thân Ngụy Vô Tâm run rẩy, sợ đến mức hồn vía lên mây.
Bóng tối cái chết dần trùm xuống, Ngụy Vô Tâm quyết đoán muốn tự chặt đứt cánh tay của mình, từ bỏ cánh tay đang bị Trần Thuận giữ lấy.
Chỉ là, mọi chuyện đã muộn.
Khi y vừa có suy nghĩ này liền cảm thấy dường như Trần Thuận biến thành một cái hố đen, nuốt chửng lấy mọi thứ xung quanh.
Nội lực của y không chịu sự khống chế điên cuồng đổ dồn về phía Trần Thuận.
“Chuyện này, chuyện này sao có thể?”
“Ngươi rốt cuộc là quỷ hay người?”
Ngụy Vô Tâm cảm thấy sợ hãi rồi.
Y tu luyện thuật Thái Bổ nhiều năm như vậy, không dễ gì mới bước vào tà đạo, đạt được thành công, nhưng mà nội lực của y hôm nay lại dâng không cho Trần Thuận.
Trên thế giới, sao lại có một pháp thuật khủng bố như vậy?
Chưa từng nghe thấy!
Chưa từng nhìn thấy!
Pháp thuật này mà bị lộ ra, thế giới chắc chắn sẽ trở nên điên cuồng.
Nếu như có thể không ngừng chiếm đoạt nội lực của người khác, quỷ cũng sẽ không cần phải vất vả tu luyện mấy chục năm nữa.
Hôm nay y đã gặp được rồi.
Nhưng mà kẻ bi thảm lại chính là y!
“Ta đã nói rồi, ta là quỷ!”
Giọng nói của Trần Thuận, vẫn lạnh lẽo như cũ.
Nhưng nội tâm của hắn, lại không kìm chế được sự kích động.
Bởi vì nội lực của Ngụy Vô Tâm, quả nhiên là giống hệt với năng lượng đen trong cơ thể của Cao Bình.
Nếu như nói, năng lượng đen trong cơ thể của Cao Bình lúc đó giống như một khe suối khiến Hỗn Độn Châu có phản ứng, lộ ra một chút khí Hỗn Độn, thì hôm nay, năng lượng đen trong cơ thể Ngụy Vô Tâm lại giống như biển cả mênh mông.
Trần Thuận không ngừng hấp thụ vào trong cơ thể, rồi sau đó truyền cho Hỗn Độn Châu.
Hỗn Độn Châu cũng không chối từ, nhận lấy tất cả.
Không bao lâu sau, hơi thở u ám trên người Ngụy Vô Tâm đã biến mất, để lộ ra gương mặt tiều tụy, sắc mặt ảm đạm của y.
Ánh mắt sợ hãi đến cực điểm.
Nội lực của y, lúc này trống rỗng không còn gì.
Dựa vào thuật Thái Bổ, bước vào tà đạo, luyện được nội lực, giờ lại mất đi toàn bộ.
Nếu như nói trước kia, y đạt được chút thành tựu, thậm chí tiếp tục tạo ra nhiều đỉnh lư tốt, có hy vọng lên được tông sư thì bây giờ, y chẳng khác gì Gấu Xám, chỉ là cao thủ dựa vào công phu Ngoại Gia thôi.
Ngụy Vô Tâm tuyệt vọng, không dám có cả suy nghĩ phản kháng và chạy trốn nữa, chỉ sợ Trần Thuận không vui sẽ giết chết y.
Y tung hoành một đời, cũng chưa từng gặp qua một người đáng sợ như vậy.
Cho dù có là cao thủ cấp bậc tông sư, có thể giết y dễ như giết một con kiến nhưng cũng sẽ không có thủ đoạn ma quỷ giống như Trần Thuận.
“Bây giờ, cho ngươi hai lựa chọn.”
“Một, từ bây giờ trở đi không được có ý đồ với Tôn Ngọc Hương nữa, ta sẽ thả ngươi đi.”
“Hai, nhận ta làm chủ nhân, ta sẽ giúp ngươi trở thành quỷ thật sự!”
Lời nói của Trần Thuận vang vẳng bên tai y.
Hả?
Chẳng lẽ hắn không giết y nữa sao?
Nhưng mà, cho dù Trần Thuận không giết y, thả y đi, y cũng đã trở thành một cao thủ bình thường rồi, không còn quá nhiều giá trị lợi dụng với người đứng phía sau nữa, một khi người đó từ bỏ y thì tất cả những kẻ thù y đắc tội bao nhiêu năm qua sẽ xé xác y.
Lại nghĩ đến chuyện Trần Thuận có thể dễ dàng phế nát một cánh tay của y, dùng thủ đoạn thần quỷ khó đoán để rút hết nội lực của y, còn cả tà khí ngợp trời lộ ra trên người hắn nữa, nếu chưa giết qua vài chục đến hàng trăm người, chắc chắn không thể có được khí thế mạnh mẽ hơn cả tông sư đó.
Lẽ nào, đúng như những gì Trần Thuận nói, hắn thật sự là quỷ?
Suy nghĩ một lúc, Ngụy Vô Tâm lập tức đưa ra quyết định.
Y hướng về phía Trần Thuận, quỳ một chân xuống: “Ngụy Vô Tâm, nguyện nhận ngài làm chủ nhân!”
“Tốt!” Trần Thuận bước lên phía trước, khẽ gieo ma chủng vào người y, một khi Ngụy Vô Tâm dám phản bội hắn, thì ma chủng đó chắc chắn sẽ khiến y muốn sống không được muốn chết cũng không xong.
Sau đó hắn lại nói: “Sở dĩ ngươi biến thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ như bây giờ là vì ngươi đi sai hướng, công pháp luyện tập có nhiều thiếu sót.”
Trần Thuận vừa nói vậy, Ngụy Vô Tâm liền chấn động.
Hắn liếc mắt đã nhìn ra được vấn đề của y?
“Chỉ hiểu đơn giản về Thái Bổ, thì quá là kém cỏi, nếu như muốn làm một Quỷ hợp hoan thật sự, đừng có cưỡng ép những người phụ nữ khác, mà nên làm ra những đỉnh lư tốt, cho dù cô ta có thân phận bối cảnh như thế nào, cũng sẽ chủ động dâng đến tận cửa, xin được hỗ trợ âm dương với ngươi, cùng tiến bước.”
“Nếu như có một ngày, kẻ địch nghe tiếng đã sợ hãi, phụ nữ mừng rỡ như điên vui vẻ chịu đựng thì mới là một Quỷ hợp hoan thật sự.”
Nghe những lời Trần Thuận nói, Ngụy Vô Tâm bừng bừng nhiệt huyết.
Người đàn ông chân chính, chính là như vậy.
Nào giống như y, vốn cũng chỉ mới có ba mươi tuổi, vì muốn theo đuổi thực lực mà làm bản thân quỷ không ra quỷ, người không ra người, giống như đã chết đi một nửa vậy.
“Mong chủ nhân chỉ dạy!”
Ngụy Vô Tâm, đang quỳ một chân giờ thành hai chân, thái độ vô cùng thành khẩn.
Trần Thuận lại một lần nữa đem “Âm dương ma kinh” truyền vào đầu y.
“Âm dương ma kinh này, là công pháp đẳng cấp vũ trụ, cần âm dương điều hòa mới có thể tu luyện, thích hợp với ngươi, hi vọng ngươi không làm hỏng uy danh của nó.”
“Cảm ơn chủ nhân!”
Ngụy Vô Tâm lập tức cảm nhận được trong đầu mình có một đoạn bí tịch công pháp.
Chỉ mới tìm tòi một chút ít, y đã cảm thấy công pháp này thâm sâu tinh diệu, vượt xa tưởng tượng của y.
Thuật Thái Bổ mà y tu luyện trước đây, so với thứ này quả thực chỉ là rác rưởi.
Không đúng, vốn dĩ không thể so sánh, nói là rác, cũng là đã đề cao rồi.
Ngoại trừ những người đang ở đây, e là trong vũ trụ, không ai có thể ngờ, sau này, trong vũ trụ sẽ có một cơn sóng kinh thiên động trời được vén mở, sẽ khiến những thánh địa, môn phái khác sống chết bảo vệ, chỉ sợ thánh nữ, thần nữ, thậm chí là vợ của mình sẽ nằm trong danh sách đen bị bắt đi.
Quỷ hợp hoan, một trong tám đại ma vương dưới quyền của Ma Chủ được ra đời như vậy!
***
“Cậu Trần, không ngờ cậu không chỉ có y thuật cao minh, mà đến cả võ công cũng vô cùng lợi hại.”
Tâm trạng tối nay của Cao Bình giống như ngồi trên tàu lượn siêu tốc vậy.
Anh ta thấy, Gấu Xám vốn đã là một cao thủ vô cùng giỏi rồi, không ngờ lại bị Ngụy Vô Tâm chỉ một chiêu đánh bay đi.
Còn Trần Thuận, lại có thể dễ dàng thu phục hắc y nhân này.
Trần Thuận trong mắt của anh ta đã trở nên thần bí hơn, anh ta cũng khách sáo với Trần Thuận hơn.
“Hóa ra, chủ nhân đã sớm chữa khỏi cho ngài Cao đây rồi.”
Ngụy Vô Tâm cung kính đứng phía sau Trần Thuận, cười gượng.
***
Mọi chuyện đã được giải quyết, đêm cũng đã khuya, sau khi nói vài câu với Cao Bình và Tôn Ngọc Hương, thì hai bên tạm biệt nhau.
Còn Ngụy Vô Tâm, Trần Thuận giao cho y một nhiệm vụ, là tập hợp lại những viên ngọc thạch để Trần Thuận bố trí Tụ Linh Trận, rồi bảo y đi trước.
Trần Thuận rời khỏi công viên Giang Châu chưa bao lâu, liền nhận ra, có một người theo phía sau hắn.
Cảm nhận được người ở phía sau, Trần Thuận nở một nụ cười lạnh.
“Anh Trần tôi muốn bái anh làm thầy!”
Gấu Xám bước lên phía trước, do dự một lúc, anh ta cảm thấy mình không thể bỏ qua cơ hội này.
“Ồ? Tôi chẳng phải là kẻ ngốc sao, anh còn muốn bái một kẻ ngốc làm thầy, chẳng lẽ anh lại là kẻ ngốc trong những kẻ ngốc à?”
Trần Thuận cười lạnh lùng.
Sắc mặt Gấu Xám gượng gạo, vội vàng cung kính giải thích: “Là tôi không có mắt, mong anh Trần bỏ qua.”
“Biết rõ không địch lại Ngụy Vô Tâm, may cho anh là cứng đầu đứng ra nghênh chiến để bảo vệ cục trưởng Cao và chị Ngọc Hương, chứ nếu mà anh lựa chọn chạy trốn thì bây giờ anh đã là một cỗ thi thể rồi.”
Trần Thuận thản nhiên nói.
Chủ của Ma giới, không thể bị sỉ nhục.
Lúc đó, hắn thật sự rất muốn giết người!
“Cảm ơn vì ngài Trần đã không giết tôi.” Trán Gấu Xám đổ mồ hôi lạnh, vẫn may, anh ta chưa từng có suy nghĩ bỏ lại chủ nhân mà chạy trốn.
“Muốn bái tôi làm thầy, anh chưa đủ tư cách.” Trần Thuận nhìn cơ thể cường tráng toàn là cơ bắp của Gấu Xám, nền tảng không tồi, cũng là một hạt giống tốt, nhưng muốn làm đệ tử của hắn, vẫn còn lâu mới đủ tư cách: “Nếu như anh đồng ý nhận tôi làm chủ nhân giống Ngụy Vô Tâm thì tôi có thể cho anh đi theo.”
Chuyện này?
Gấu Xám do dự.
Trần Thuận rất thần bí, rất tài giỏi, anh ta muốn bái hắn làm thầy, trở thành đệ tử, chứ không muốn trở thành một kẻ đầy tớ.
Trần Thuận cũng khá coi trọng Quỷ hợp hoan Ngụy Vô Tâm, nhưng Gấu Xám, có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Thấy Gấu Xám do dự, hắn cũng không để ý đến nữa, cất bước rời đi.
“Trần… chủ nhân, tôi đồng ý nhận ngài làm chủ nhân.”
Lúc này, Gấu Xám đột nhiên quỳ một chân xuống.
Anh làm việc cho nhà họ Tôn ở thủ đô nhưng nhà họ Tôn ở thủ đô quá lớn, cho dù anh từng là lính đặc công nhưng ở đó cũng chỉ là một nhân vật ngoại phái ngoài rìa mà thôi.
Nếu không, họ cũng sẽ không phái anh ta đi bảo vệ một người không phải con cháu đích hệ như Tôn Ngọc Hương.
Còn Trần Thuận, trẻ tuổi, y thuật cao minh, thực lực thâm sâu khó dò, thỉnh thoảng lại thể hiện ra khí thế mạnh mẽ, là người thần bí nhất mà anh từng gặp trong đời này, đến cả một quái vật như Quỷ hợp hoan cũng đã nhận Trần Thuận làm chủ, thì sao anh ta lại không.
“Được! Vậy sau này, anh cứ đi theo tôi!”
Trần Thuận cũng truyền một chút “Kim cương ma kinh” vào trong đầu Gấu Xám.
Chỉ là đến cả Trần Thuận cũng không ngờ, kẻ đầy tớ mà hắn tiện tay thu nhận này, trong những năm tháng tới lại có được uy danh hiển hách trong vũ trụ, trở thành một trong tám đại ma vương dưới trướng hắn, biệt hiệu là “Gấu Xám kim cương.”