Ma Đế Quân
Chương 72 Thân Phận Của Ly Ly
- Ly Ly, nàng không có gì muốn nói với ta sao?Thanh Ngọc bỗng dưng hỏi một câu trong tiềm thức.Im lặng hồi lâu.Đây là lần đầu tiên Thanh Ngọc cảm thấy Ly Ly trả lời một vấn đề lâu tới vậy.
Sự im ắng của Ly Ly đã phần nào khẳng định dòng suy nghĩ của hắn.
Thanh Ngọc lại một lần nữa hỏi:- Pháp tắc của Đại Đạo thì không thể nào sinh ra linh trí được.
Để ta đoán, nàng là một tia thần niệm dung hòa với hệ thống này đúng không? Ta nghĩ hệ thống mà sư công tạo ra chắc chắn không hề có tinh linh nào cả, mà nàng là người cường đại tới mức có thể cưỡng ép thay đổi được cả quá trình hình thành hệ thống mà lão nhân gia không hề biết được, có đúng không?Ly Ly vẫn lâm vào yên lặng.Thanh Ngọc lại tiếp tục tâm niệm trong đầu:- Ta không biết nàng có mục đích gì, nhưng từ trước tới giờ nàng vốn chưa bao giờ hại ta.
Nếu ta đoán không sai thì hiện tại ta còn đang là nô lệ của nàng, một ngày nào đó khi ta cường đại đến trình độ nhất định, nàng sẽ dùng trói buộc trong thức hải để áp chế ta nữa, có đúng không?Qua mấy câu hỏi, lần đầu tiên Ly Ly đáp lại:- Xin lỗi Tiểu Ngọc, thực ra ta không hề có ý định dùng hệ thống để áp chế chàng.
Thực ra ta chỉ cũng muốn lợi dụng chàng để thực hiện được mục đích của mình mà thôi, nhưng ta xin cam đoan với chàng mục đích đó không hề gây ra tổn thất đối với nhân ma lưỡng tộc, cũng không hề ảnh hưởng tới chàng hay những người thân bên cạnh chàng.
Xin lỗi chàng, nếu bây giờ chàng đồng ý ta sẽ lập tức rút lui khỏi hệ thống này.Thanh Ngọc lại nói:- Trước khi quyết định, ta cần biết những nhiệm vụ từ trước tới giờ là do nàng sắp xếp, hay là do sư công sắp xếp? Và một điều nữa, khi nàng rút lui rồi nàng sẽ đi đâu?Ly Ly trả lời mang theo một âm điệu buồn bã:- Thực ra nhiệm vụ mà sư công chàng sắp xếp chỉ tính được tới mức thu Lý Mỵ Nương và Mai Sương Sương thôi, còn tất cả về sau này đều có sự tham gia của ta.
Nếu ta rút lui khỏi hệ thống này, có lẽ ta sẽ biến mất vĩnh viễn.
Xin lỗi chàng, Tiểu Ngọc, ta không thể nói cho chàng nhiều thêm những gì mà ta biết.
Chàng chọn lựa đi, ta sẽ không trách chàng.Thanh Ngọc đứng im, trầm tư hồi lâu.
Trúc Tố My ở bên cạnh cũng không biết phải nói điều gì.Ly Ly bỗng nhiên nói:- Nếu chàng để ta ở lại, có nghĩa chàng sẽ gánh trên vai trách nhiệm vô cùng nặng nề, phải trải qua vô vàn khó khăn thử thách, sinh tử một đường, những gì từ trước tới giờ chàng thể nghiệm qua chỉ là phù phiếm mà thôi.Thanh Ngọc đột nhiên hỏi một câu:- Chuyện trách nhiệm gì đó ta chưa nói đến.
Thanh Ngọc ta sinh ra lần nữa ở thế giới này vốn dĩ đã là việc cả đời ta chưa thể nào tin nổi.
Ta chỉ hỏi nàng thêm một câu nữa, nàng có muốn ở lại hay không?Giọng Ly Ly âu sầu vang lên trong đầu Thanh Ngọc:- Ta muốn.Thanh Ngọc khẳng định:- Vậy nàng ở lại đi.- Tiểu Ngọc, sức mạnh càng nhiều, biết càng nhiều, thì trách nhiệm lại càng lớn.
Chàng thật sự muốn ta ở lại sao?Thanh Ngọc nói:- Nàng ở lại đi, nàng cũng biết một khi ta đã nói thì sẽ không thay đổi.
Chỉ là ta có điều hơi thắc mắc, nàng là tồn tại cường đại như vậy sao lại nâng đỡ một người nhỏ bé như ta làm gì?- Bản thể của ta đã chết, hơn nữa tất cả sức mạnh của thần hồn ta vì sắp xếp nhân quả cho chàng mà gần như đã tiêu hao toàn bộ.
Ta bây giờ chỉ còn một luồng tàn hồn mỏng manh mà thôi.Thanh Ngọc nghe mà hít một hơi khí lạnh.
Xem ra nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.- Nàng có động tay chân vào cơ thể hay thức hải ta không?Ly Ly không nói gì, nhưng một lát sau bỗng dưng một luồng hồn niệm nhỏ nhoi bỗng dưng được trả về thức hải của Thanh Ngọc.
Hắn tự nhiên cảm thấy bây giờ bản thân mình mới được đầy đủ, không thiếu một mảnh nhỏ nào.- Ly Ly, đồng hành cùng ta, ta sẽ không làm nàng thất vọng.Âm điệu Ly Ly mang theo nét vui mừng:- Chàng không giết ta sao? Chàng không hận ta đã động tới linh hồn bản nguyên của chàng sao?Thanh Ngọc lại nhẹ nhàng tâm niệm:- Ta không hận nàng, cũng không ghét nàng.
Nàng biết đấy, từ trước lúc sinh ra ở thế giới này, ta vẫn luôn luôn cô độc một mình, nếu không phải nàng giúp ta, ta sẽ không có biết được tình cảnh của cha mẹ, không có được những nữ nhân yêu thương mình như bây giờ.
Thôi, từ nay ân oán xóa hết.
Nàng cứ tiếp tục làm những gì nên làm, ở cạnh bầu bạn cùng ta là được rồi.
Những ý kiến nàng đưa ra, ta sẽ tham khảo.
Nào, tỉnh táo lại, chúng ta bắt đầu.Nói xong câu này, tâm bình khí thản, Thanh Ngọc cảm thấy tư tưởng khai thông, một hòn đảo chưa rõ tạo hình bên trong thức hải của hắn đang dần dần được hiển hóa ra.- Đinh! Xét thấy thiếu gia phù hợp với điều kiện đề ra, Chí tôn Tổng Giám mục Ma sứ Ly Ly sẽ trực tiếp đồng hành cùng thiếu gia!- Đinh! Chúc mừng thiếu gia nhận được danh hiệu ẩn “Người đàn ông nhân từ”, nhận được 100 điểm tích lũy!Thanh Ngọc nghe xong cái danh hiệu Người đàn ông nhân từ mà vỗ tay lên trán.Này là cái tình tiết gì?Nghe thấy tiếng cười khúc khích của Ly Ly, Thanh Ngọc thở dài một hơi.
Bà cô này vẫn trốn trong người hắn bao nhiêu lâu mà Thanh Ngọc không biết gì.Lấy lại tinh thần, Thanh Ngọc cầm lấy lá thư của Trọng Khải, rồi nói:- Ta thề với Ma đạo, sẽ tìm mọi cách giải phong cho Hằng Thiên tinh, cũng sẽ tìm mọi cách bảo vệ Hằng Thiên tinh trước xự xâm lấn của Tiên tộc.Sau lời Thanh Ngọc, bỗng dưng lá thư bỗng hóa thành vô số điểm sáng màu vàng, tỏa ra toàn bộ mật thất rồi biến mất.
Trong thiên địa lại nổ ra vô số tiếng ầm ầm, Ma đạo chấp nhận lời thề này của hắn.Nhỏ máu vào trong chiếc nhẫn bên cạnh bộ xương, Thanh Ngọc đeo nhẫn vào ngón trỏ bên tay trái.
Lập tức chiếc nhẫn này chìm vào trong tay Thanh Ngọc, chỉ để lại chín hình xăm màu đen nhỏ trên ngón tay hắn.Giọng nói của Ly Ly vang lên:- Đây là Đế Tinh Giới Chỉ, nếu ngày nào đó chàng tìm được một khối Thiên Bích Tử Tinh, ta sẽ nâng cấp nó lên Thánh Tinh Giới Chỉ cho chàng.Thanh Ngọc kiểm tra bên trong nhẫn một chút, thì không còn biết nói gì nữa.
Bên trong nhẫn không gian rộng tới mười dặm vuông, linh tinh và ma tinh chất thành đống cao như núi, linh thạch và ma thạch cực phẩm thì thôi, không cần phải bàn.Qua Ly Ly nói, Thanh Ngọc mới biết cao cấp hơn linh thạch cực phẩm chính là linh tinh.
Linh thạch sẽ tương đương với ma thạch, còn cao cấp hơn ma thạch sẽ là ma tinh.Một trăm viên linh thạch cực phẩm mới bằng một viên linh tinh hạ phẩm!- Ly Ly, thống kê hộ ta một chút, ta ngại đếm.- Trong Đế Tinh Giới có tám ngàn vạn linh tinh cực phẩm, hai ngàn hai trăm vạn ma tinh cực phẩm, linh thạch cực phẩm mười sáu ức, ma thạch cực phẩm mười hai ức.
Ta khuyên chàng nên giữ lại số linh tinh kia lại, vì ta dự đoán muốn giải phong Hằng Thiên tinh thì con số này chưa hề đủ.Tám ngàn vạn linh tinh mà còn chưa đủ!- Ta phát hiện ở trong mật thất có Vạn Linh Cương Thiết, chàng mau thu tất cả lại đi, ta sẽ nâng cấp nhẫn trữ vật của chàng lên thành Trữ Mạch Vương Giới Chỉ, có thêm một ngăn có thể lưu trữ linh mạch.
Sau đó thì chàng chờ một chút, ta sẽ thu ma linh mạch trung phẩm dưới lòng đất này giúp chàng.Thanh Ngọc điên cuồng vơ vét, nào Đế bảo, nào Tôn khí, nào khoáng thạch… Tất cả hắn đều dồn hết về Đế Tinh Giới, kể cả tài sản bên trong nhẫn trữ vật vốn có của mình.
Bao nhiêu Đế dược, Tôn dược Thanh Ngọc thu hết vào Sơn Hà Quan Tưởng Đồ, để chúng lặng yên mà phát triển trong đó.“Xem ra đã tới lúc mình phải chân chính nghĩ đến việc phát triển thế lực rồi.
Đế Quân Uyển muốn phủi tay làm chưởng quầy cũng không được nữa.” Thanh Ngọc thầm nghĩ.Sau khi Ly Ly thu được ma linh mạch vào Trữ Mạch giới của bản thân, Thanh Ngọc kiểm tra thì hóa ra ma linh mạch là một khối đá dài năm trượng màu đỏ sậm, trông như một con giun khổng lồ vậy.
Nó có thể hấp thu không khí bình thường trong thiên địa, sau đó tỏa ra ma khí nồng đậm.
Có khối ma linh mạch trung phẩm này Thanh Ngọc muốn thăng cấp Linh luân sẽ dễ dàng hơn.Xong xuôi đâu đấy, Thanh Ngọc đứng trước mặt di hài của Trọng Khải, cung kính hành lễ, lấy ra một tấm vải sạch rồi bọc di cốt lại:- Ta mang tiền bối đi an nghỉ, tiền bối yên tâm, những gì ta đã thề chắc chắn sẽ làm được.Thu di cốt lại, Thanh Ngọc ôm Trúc Tố My, trở lại hội hợp với bọn Lạp Ma, trước khi ra khỏi sơn động còn thu lại toàn bộ số Dạ Quang Thần Thạch.Bảo vật không thể lãng phí a!…- Lạp huynh, ta nghĩ bên ngoài kia sẽ có một trận ác chiến đấy.
Huynh có sợ hay không?Lạp ma cười tươi roi rói:- Ha hả, Ngọc huynh nói đùa, chết ta còn không sợ, sợ chi một lũ kiến hôi?.